Trần Băng đứng trước cửa sổ, ngân giọng đọc diễn cảm, cảnh tượng đó kết hợp với cảnh bên ngoài có ánh trăng chiếu có chút cô đơn nói không ra lời.
Hồng Hạnh ngồi trên ghế, ngón tay linh hoạt gẩy đàn, rồi lại nhìn thân hình cao cao mạnh mẽ lộ ra khí chất kiên định của Trần Băng, nghĩ ý nghĩa ca từ của khúc nhạc hùng hồn mãnh liệt này, trong lòng cảm thấy có chút tang thương.
Khúc nhạc này mặc dù khí thế hào hùng vô biên, ở chỗ đông người lúc diễn tấu sẽ sinh ra khí phách hào hùng, còn ở trong khuê phòng gấm vóc, dưới ánh đèn lẻ loi, dùng đàn tỳ bà lại diễn tấu ra cảm giác bi thương.
Nàng nhớ tới mình lúc còn nhỏ đã từng trải qua gian khổ, mà nay tuy rằng điều kiện cuộc sống đầy đủ, nhưng rốt cuộc vẫn là một cuộc sống phú quý bên trong lồng sắt, không có cách nào thoát ra được, trong lòng bùi ngùi, tiếng đàn tỳ bà vang lên mang vẻ đau thương và phẫn hận.
Trần Tiểu Cửu mặc dù suy nghĩ đã bay xa ngàn dặm, nhưng nghe tiếng đàn tỳ bà của Hồng Hạnh vang ra những nốt nhạc trầm thấp, hắn quay đầu lại, nhìn ánh mắt long lanh của Hồng Hạnh, trong lòng không khỏi có cảm giác thương tiếc.
Hắn vừa diễn cảm đọc thơ ca, vừa dùng ánh mắt cổ vũ khích lệ tâm tư của Hồng Hạnh, nỗi đau lòng phẫn hận của nàng dưới sự dẫn dắt mãnh liệt của Trần Tiểu Cửu, dần dần trở nên mạnh mẽ, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi cảm thấy bài Tòng hành quân này được phối hợp rất ăn ý.
Trần Băng lúc này trong đầu vẫn còn chìm đắm trong khúc nhạc Vạn mã bôn đằng vừa rồi, nhìn nhân vật xinh đẹp tuyệt mĩ, nhưng trong ánh mắt không hề tỏ ra chút tạp niệm nào.
Khúc nhạc xuất phát từ trong lòng, buồn vui trong khúc nhạc diễn tả chua ngọt đắng cay trong cuộc sống, Trần Băng đối với vấn đề này hiểu rất uyên sâu, một người không trải qua đại bi đại hỉ thì không thể thành công diễn tấu ra khúc nhạc kinh điển.
Mà Trần Băng hắn nếu như không trải qua những khổ đau của kiếp trước, không trải qua biến đổi lớn bị ép làm nô gia ở Chu gia, cũng sẽ không làm ra ca từ mạnh mẽ hùng hồn được.
Hắn khe khẽ đứng ở đó, nhìn Hồng Hạnh cô nương đáng thương đang ngồi trên ghế ôm đàn tỳ bà, lần đầu tiên cảm thấy nàng lại thuần khiết mộc mạc như vậy, giống như một cô nương nhỏ bé khiến người ta thương hại.
Đây vẫn còn là nhân vật xinh đẹp tuyệt mĩ sao? Có phải là ta nhìn nhầm rồi không? Trần Băng dùng sức giụi giụi mắt, có thể nhìn một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, thân hình bốc lửa thành một cô gái nhỏ thuần kiết đáng thương, hắn cũng được coi như làhiên cổ đệ nhất nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hồng Hạnh ngây ngất chìm đắm trong khúc nhạc này, từ bi thương đau khổ ban đầu, dưới dẫn dắt lần lượt của Trần Băng, khúc nhạc dần dần đi đúng với quỹ đạo của nó, trở nên cao trào và xúc động, nàng cũng đã hoàn thành diễn xuất tinh túy của khúc nhạc này.
Nàng đã quên che giấu thần thái gợi cảm mê người từ trước đến nay của nàng, ngược lại biểu hiện ra tâm tư rất thuần khiết chất phác của một thiếu nữ ra, nàng dùng nụ cười hồn nhiên nhìn Trần Băng, cảm giác say mê trong khúc nhạc, thầm nghĩ, cái vị quái thúc thúc này đúng là cao thủ về ca từ, với sự phối hợp những ca từ của hứn thì bản nhạc này quả là tuyệt đỉnh.
Đan Nhi ở trên nóc nhà nghe thấy ngẩn ngơ, trong lòng khó chịu.
Nàng lúc đầu nghe thấy ả dâm đãng này không ngờ muốn kết hợp với Trần Băng thành một, khiến nàng tức giận bừng bừng, ả kỹ nữ này thật không biết liêm sỉ, không ngờ lại chủ động để đàn ông cưng chiều mình, thật mất hết mặt của phụ nữ.
Nhưng về sau lại phát hiện ra suy nghĩ của mình sai rồi, trong lòng buồn cười, nàng thấy hai người họ người thì đọc diễn cảm, người thì gẩy đàn, mặc dù có chút ghen tị, nhưng nàng vẫn có mặt bướng bỉnh, càng thấy thú vị.
Nhưng nghe nghe, lại không khỏi chìm đắm vào trong khúc nhạc, không thể nào thoát ra được.
Nàng cũng là người trải qua những việc đau khổ, gia đạo sa sút, chưa gượng dậy nổi, cha mẹ không biết sống chết, hai chị em nàng từ nhỏ mai danh ẩn tích, ăn nhờ ở đậu, không có lúc nào là không nghĩ đến việc báo thù rửa hận cho cha mẹ, nhưng đến nay vẫn chưa có chút hi vọng nào.
Trong khúc dạo đầu của bản nhạc có cảm giác bị thương đau khổ, Đan Nhi cũng bị đằm chìm tự lúc nào trong bản nhạc đó, cũng bi thương theo đúng những giao điệu của bản nhạc, khúc sau của bản nhạc thì cao vút xúc động, tâm tư cả Đan Nhi cũng theo đó mà dâng cao, nàng liếc nhìn Trần Băng một cái, thấy dáng vẻ hiên ngang của hắn đứng trước cửa sổ, cảm giác cô tịch đó qủa không biết nói thế nào, khiến nàng càng thêm ấm áp hơn.
Nàng thấy có chút hi vọng, nghĩ chí ít Trần Tiểu Cửu là bờ vai để hai chị em họ dựa vào mặc dù tên tiểu tử này đã nhập nô tịch, nhưng xem bộ dạng biết lo liệu tính toán của hắn, nghĩ sau này không phải lo lắng nữa.
Nàng nắm chắc roi trong tay hạ quyết tâm, ngọc không mài, không thành đồ vật đẹp được, cái tên Trần Tiểu Cửu này nếu mà không dùng roi vọt nghiêm khắc quản giáo thì sao mà khiến hắn đi đúng chính đạo được chứ.
Trần Băng nhìn Hồng Hạnh vẫn say mê chìm đắm trong khúc nhạc, cái cảm giác đáng thương khiến lòng hắn càng thêm yêu thương.
Hắn biết thần thái say mê đắm chìm trong khúc nhạc chính là vẻ chân thật, vẻ hấp dẫn , gợi cảm chẳng qua là chiếc áo khoác nàng ngụy trang.
Khổng Nghi Tần từng nói qua, chinh phục một phục nữ, đánh vào tim là trên hết, ngươi chỉ cần cởi được áo khoác của nàng ra, dùng con dao găm sắc bén đâm thẳng vào nội tâm của nàng, dù có hấp dẫn cao ngạo thế nào, dù có xinh như hoa, đều sẽ bị khuất phục, nàng sẽ giống như con hổ leo lên ngọn núi vậy, ôm chặt lấy người của ngươi không chịu buông ra đâu.
Ai chà, câu nói này thật rất có lý, đúng là hiểu được lòng ta.
Trần Băng cười ha ha, rất nhẹ nhàng nói:
- Hồng Hạnh cô nương sao thế? Khúc nhạc sao lại mang vẻ thương tâm đau lòng vậy? Cô nương có điều không khó nói sao? Xin cô nương đừng ngại cứ nói ra.
- Khiến công tử chê cười rồi, đó chỉ là thiếp cố ý làm vậy thôi, không có gì đâu, phụ nữ đều thích vậy mà, thiếp cũng không phải ngoại lệ.
Hồng Hạnh ý thức được bản thân có chút tâm tư vội vàng cười tươi.
- Hồng Hạnh không cần lừa ta, hồi nhỏ nàng sống ở đâu? Trong khúc nhạc đối với sa trường nàng cảm ngộ rất sâu rất tinh tế, nếu như tanh đoán không sai, hồi nhỏ nàng từng ở nơi sa trường loạn lạc phải không?
Ngộ tính của Trần Băng rất cao.
Hồng Hạnh trong lòng trầm xuống, chỉ có một lúc này đây không cẩn thận đã lộ ra một số điều không nên để người khác biết, nàng trở nên cảnh giác, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là một gã thông minh nhanh nhẹn, lại có thể đoán được thân thế của mình.
Nàng đổi làm một bộ mặt yếu ớt, vội vàng nũng nịu nói:
- Công tử, chàng thật nghĩ linh tinh, thiếp một cô gái yếu đuối, nào đã từng ở nơi chiến tranh hoạn lạc đâu chứ? Ài, nói những chuyện buồn chán đó làm gì, trước hoa dưới nguyệt, nhẽ ra phải nói những câu chuyện ấm áp, công tử, chàng thấy đúng không?
Nàng vội vã muốn chuyển chủ đề của Trần Băng, đặt tỳ bà xuống, bưng một chén trà thướt tha đi đến bên Trần Băng, bộ ngực đầy đặn mềm mại đung đưa trước mắt Trần Băng, khiến Trần Băng thèm chảy nước miếng.
Cô gái nhỏ này lại tiếp tục diễn kịch rồi, dùng bộ ngực trắng nõn đầy đặn quyến rũ ta, đúng là biết điểm yếu của người khác.
Trần Băng mặc dù thích sự chín chắn hơn, nhưng ánh mắt của hắn không chỉ nhìn vào đó, chỉ nhìn sự vật ở bên ngoài thì không phải là sự lựa chọn sáng suốt nhất, nhất định phải một đao đâm trúng tim nàng, thì mới có cơ hội gần gũi người đẹp này được.
Hắn trong lòng ha hả cười lạnh, quyết định tiếp tục dùng kế sách đó, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói:
- Hồng Hạnh cô nương, ta là một tên gia đinh có thân phận thấp hèn mà thôi, ta nghĩ nàng vừa rồi trước khi đi vào trong phòng căn bản là không phải đi trang điểm thay quần áo, nhất định là đi thăm dò kĩ lưỡng thân phận của ta rồi. Ta không có gì phải giấu diếm cả, ta chính là một tên gia đinh cỏn con, chẳng qua là đã trải qua rất nhiều việc, ở Chu gia, được cái danh là " thần kì". Ta nghe thấy khúc nhạc của cô nương mang một tâm tư vô cùng bi thương, có lẽ cô nương cũng có cái nỗi khổ riêng của mình, chôn dưới đáy lòng, nếu nàng đồng ý nói ra, ta mặc dù thân phận địa vị thấp, nhưng đầu óc được coi là linh hoạt, nói không chừng ta còn có thể giúp được cô nương.
Hồng Hạnh có chút kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, nàng vừa rồi chỉ là cho rằng Trần Tiểu Cửu chẳng may chó ngáp phải ruồi đoán trúng việc đau lòng của nàng, không ngờ đầu não tên tiểu tử này quả nhiên thần kỳ, không những đoán trúng việc bản thân quả thật tìm hiểu qua thân phận của hắn,
Trần Băng chân thành nói:
- Hồng Hạnh cô nương, ta coi nàng là tri âm, mới nói ra những lời như thế, nếu không thì sẽ không thành thật vậy đâu, nếu có chỗ nào khó xử, xin cứ nói thẳng ra, ta sẽ dốc hết sức mình, tận tâm tận lực.
Hồng Hạnh cô nương bưng chén trà, vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn thật lâu.