Trần Tiểu Cửu cười nhạt một tiếng:
- Ta vừa nhắc tới Tạp Ba, Tạp Ba không ngờ đã chạy tới rồi, lẽ nào hắn ta có tai nghìn dặm sao?
Đám người Diệp Ngâm Phong đều cười.
Phòng Linh cũng cười, trong lòng thấy khâm phục vô cùng: Trần Tiểu Cửu lợi hại thật, tại sao hắn lại đoán được Tạp Ba sẽ tới tìm hắn chứ?
Trần Tiểu Cửu quơ quơ tay áo, lạnh lùng nói:
- Bảo ông ta về đi! Cứ nói là ta không được khỏe, không gặp bất cứ ai!
- À? Nhưng…
Người hầu kia ngẩn người, rồi mới chạy chậm ra ngoài, trong lòng có chút hồ đồ: vừa rồi lão gia rõ ràng là đang đợi Tạp Ba tới thăm, bây giờ người tới rồi, sao còn bảo Tạp Ba đi? Tính cách này thay đổi cũng thật nhanh à?
Phòng Linh, Diệp Ngâm Phong thấy Trần Tiểu Cửu xử trí như vậy, đều nở ra nụ cười sâu xa khó hiểu, Phòng Linh buồn bã nói:
- Trần đại nhân đây là lấy lui để tiến sao?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Ta bụng dạ hẹp hòi, ghi thù rồi!
Đang lúc đưa ra lời nói sắc bén, người hầu kia lại chạy vào, khó xử nói:
- Bẩm lão gia, Tạp Ba khăng khăng muốn gặp ngài, cứ đứng ở cửa, không chịu rời khỏi.
Trần Tiểu Cửu bật cười, xua tay nói:
- Được lắm! Bây giờ ta lại khỏe rồi, ngươi dẫn Tạp Ba vào đây đi.
Người hầu kia ngẩn người, cảm thấy có phải chủ của mình mắc bệnh điên, đầu óc sao lại trở nên không bình thường như vậy?
Một lát sau, Tạp Ba gãy chân được hai thị vệ đỡ vào, trên đầu y còn quấn băng vải, mũi bị cắt đứt rồi, thoạt nhìn hết sức tang thương.
Tạp Ba bị Trần Tiểu Cửu cự tuyệt một lần, trong lòng rất không thoải mái, nhưng Trần Tiểu Cửu càng cự tuyệt mình, từ tận đáy lòng Tạp Ba càng cảm thấy không ổn.
Tạp Ba là sứ giả của Đột Quyết, lúc này đắc tội với Trần Tiểu Cửu, vậy là tương đương với việc Đột Quyết đắc tội Trần Tiểu Cửu, y liền trở thành tội nhân của Đột Quyết rồi.
Bất luận thế nào, ân oán cá nhân cũng phải bỏ sang một bên, lấy quốc sự làm trọng.
Tạp Ba đảo mắt nhìn một lượt, không ngờ Phòng Linh cũng đang ngồi cùng vị trí chủ với Trần Tiểu Cửu, chuyện trò vui vẻ.
- Trần đại nhân, ta…, ta đi đứng không tiện, không thể hành lễ với đại nhân rồi…
Cho dù nói là nói vậy, Tạp Ba vẫn giả bộ muốn quỳ xuống.
- Đại lễ của Tả Hiền Vương, ta không dám nhận.
Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, sau khi thấy Tạp Ba khó khăn chắp tay thi lễ, cũng không mời Tạp Ba ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Tả Hiền Vương sao lại tới thăm ta? Ta nhớ chúng ta gần như không có chút thân quen nào?
Tạp Ba thấy Trần Tiểu Cửu không mời mình ngồi, nhưng hai chân lại thấy đau đớn, thực sự không chịu được.
Thấy bên trái có một cái bàn nhỏ, cũng không để ý thân phận, liền sai hai thị thị kia đỡ mình ngồi lên ghế.
Hai thị vệ kia tức giận, rõ ràng là nổi giận, Tạp Ba trừng mắt nhìn họ, cấm họ không được hành động lỗ mãng.
Trần Tiểu Cửu thấy thú vị, liền sa sầm mặt nói:
- Tả Hiền Vương tìm ta có việc gì vậy?
Tạp Ba nhịn đau, lấy lòng cười nói:
- Trần đại nhân, đại nhân là trọng thần của triều đình, ta tới mấy ngày nay đều bận công vụ, cũng chưa tới bái kiến Trần đại nhân được, đây là ta thất lễ. Hôm nay cuối cùng cũng có chút thời gian, đương nhiên phải đích thân tới thăm, để thể hiện thành ý của Đột Quyết ta đối với Trần đại nhân, ờ…, ta mang tới hai con bảo mã hãn huyết, tặng cho Trần đại nhân, mong Trần đại nhận vui lòng nhận cho.
Trong ngữ khí thể hiện sự khiêm nhường, đâu còn có sự ngang ngược càn rỡ như lúc lâm triều nữa.
Tặng ta hãn huyết bảo mã? Người Đột Quyết quả nhiên là bắt nạt kẻ yếu à! Thấy ta mạnh rồi, liền liều mạng để lấy lòng ta?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu nực cười, cũng không cảm thấy hãn huyết bảo mã quý giá bao nhiêu, thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nói:
- Được, lễ vật tuy mỏng, nhưng là tâm ý của Tả Hiền Vương, ta đành miễn cưỡng nhận, vậy..ông còn việc gì không?
Mẹ nó! Không chỉ chê lễ vật của ta mỏng, còn muốn đuổi ta đi? Trần Tiểu Cửu ngươi rốt cuộc dạ dày có bao nhiêu–hãn huyết bảo mã đó có thể thấy được mà không thể cầu được.
Tạp Ba tuy lỗ mãng, cũng biết đây là Trần Tiểu Cửu đang cố ý chế nhạo y, bắt bản thân phải giữ vững tâm thần, ngượng ngùng cười nói:
- Cái đó! Trần đại nhân, ta còn có việc quan trọng muốn thương lượng, có thể để ta nói riêng không?
- Nói chuyện riêng?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi nói:
- Lời hay không tránh người! Tránh người không có lời hay! Trước tiên không nói Phòng Linh là hảo hữu chí giao của ta, một mình bàn chuyện sẽ khiến quan hệ trở nên xa lạ.
- Riêng Diệp Ngâm Phong, Nhị hoàng tử một là trọng thần triều đình, một là người nắm binh quyền trong tay, trước mặt hai vị đại thần này, ông muốn gặp riêng ta, lẽ nào ông muốn hại ta sao?
Tạp Ba sửng sốt, vừa rồi còn nghĩ Trần Tiểu Cửu thật là không biết nói lý, cái gì mà lời hay lời dở? Lẽ nào thật sự muốn ta công nhiên nói ra sao? Hơn nữa còn trước mặt Phòng Linh?
Phòng Linh "được sủng ái mà lo sợ", rõ ràng không biết Trần Tiểu Cửu chính xác là bán thuốc gì trong hồ lô: Lời nói của Tạp Ba hiển nhiên là bàn về việc đại sự bang giao giữa hai nước, việc này lại là việc bí mật, nhưng Trần Tiểu Cửu không ngờ muốn mình cùng nghe, rút cuộc là có mục đích gì?
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào Tạp Ba, không nhịn được nói:
- Rút cuộc ông nói hay không? Nếu không nói, vậy xin mời đi cho! Người đâu, tiễn khách.
- Đừng… ta nói.
Tạp Ba vội xua tay, ánh mắt quét qua tất cả mọi người một lượt, cắn môi nói:
- Trần đại nhân, lần này ta tới Đại Yến, mang theo nhiệm vụ chuyển lời nhắn nhủ Mông Đô Khả Hãn giao cho.
- Nhiệm vụ gì? Khoe vũ lực sao? Không phải ông đã hoàn thành rồi sao?
Trần Tiểu Cửu nói rất trào phúng, không chút tình cảm.
Tạp Ba đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Không! Đây là bàn bạc hữu nghị, không phải… không phải khoe khoang.
- Cái đó…Mông Đô Khả Hãn suy nghĩ tới biên giới giữa Đột Quyết và Đại Yến, kinh thương phồn thịnh, lại là hàng xóm thân cận, hòa thuận lẫn nhau, là lấy cơ sở hòa thuẫn hữu hảo, để ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau giữa hai nước, xúc tiến sự phồn vinh của hai nước.
À?
Mọi người đều kinh ngạc.
Diệp Ngâm Phong và tiểu Bạch công tử nhìn nhau, trong ánh mắt có thần sắc không thể tin nổi: hữu hảo lân bang? Đây không phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ sao?
Trong lòng Phòng Linh liền thấy chấn động không hiểu: Tạp Ba muốn cầu hòa với Đại Yến? Đây chẳng phải là mỗi người một ngả với Định Nam vương sao?
Đột Quyết, dân tộc sống trên lưng ngựa này, quả nhiên là bắt nạt kẻ yếu, nói không giữ lời.
- Hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau?
Trần Tiểu Cửu không chút kinh ngạc, thản nhiên cười nói:
- Lời này của Tả Hiền Vương, bổn đại nhân lại không hiểu? Nếu hai nước hòa thuận, thì không cần ký cái hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, lẽ nào Tả Hiền Vương sợ Đại Yến xuất binh đánh Đột Quyết sao?
Trần Tiểu Cửu không e dè dùng những lời nói sắc bén như vậy, liền khiến mọi người cùng giật nảy mình.
Tạp Ba sợ tới mức xua tay liên tục, nói:
- Không! Đại Yến lễ nghi chi bang , nhân nghĩa khắp nơi, sao có thể cậy khỏe mà bắt nạt yếu cho được? Chỉ là Mông Đô Khả Hãn muốn để quan hệ hai nước thắt chặt hơn, mới nghĩ ra cách này, còn mong Trần đại nhân có thể thận trọng suy tính.
Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, Hoa Như Ngọc không khỏi nhìn Trần Tiểu Cửu, để hắn đồng ý đề xướng ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau của Tạp Ba.
Trong lòng họ, đương nhiên biết sự lợi hại của thiết kỵ Đột Quyết.
Mấy năm trinh chiến liên tục, Đại Yến bại nhiều hơn thắng, tuy không xuất hiện sự tan tác lớn, nhưng con dân biên cương thất vọng vô cùng đó là sự thật.
Nếu ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với Đột Quyết, những ngày tháng khổ cực của bách tính biên cương không phải sẽ chấm dứt sao?
Nhưng Trần Tiểu Cửu lại không để ý tới ánh mắt của hai người đó, vẫn từ chối nói:
- Không cần nữa rồi, việc này không cần suy nghĩ, Hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý, Tả Hiền Vương, xin ông về cho.
Tạp Ba sợ tới run rẩy: Trần Tiểu Cửu không ký hiệp ước, đó có phải ý là y phải rửa sạch sự hổ thẹn chứ?
Theo tính cách của người này phải đáp lại ngay, có khả năng sẽ xuất binh Đột Quyết, có ý định trả thù – tạm thời Đột Quyết không có khả năng ứng phó với vũ khí này, vẫn là phải ổn định cục diện mới phải.
Tạp Ba cười nói:
- Trần đại nhân không nên một mực từ chối! Làm việc tốt thường gian nan, chỉ cần đại nhân có thể đồng ý thỉnh cầu của ta, cần điều kiện gì cứ nói, ta sẽ cố gắng làm được, chúng ta là huynh đệ chi bang, sao có thể phật lòng Trần đại nhân chứ?
Trần Tiểu Cửu khóe miệng nở ra nụ cười,: Tiểu tử, ngươi rút cuộc cũng chịu thua rồi.
- Tả Hiền Vương, Đại Yến ta đất rộng của cải nhiều, cái gì cần có cũng đều có, sao có thể thiếu chút đồ mọn của Đột Quyết các người chứ? Nhưng…thành ý của Mông Đô Khả Hãn, Đại Yến chúng ta nếu không chấp nhận, há chẳng phải là xem thường các vị sao? Ừm.., thật khó xử, để bổn đại nhân suy nghĩ xem.
Tạp Ba vừa nghe thấy có cửa, vui vẻ gật đầu:
- Trần đại nhân từ từ suy nghĩ, không vội! không vội.
- Đột Quyết ở phía bắc biên cương, ngoài thảo nguyên ra thì là sa mạc, cũng không có vật gì tốt! Ồ! Có rồi…
Trần Tiểu Cửu chợt vỗ bàn, cao hứng nói:
- Vậy phiền Tả Hiền Vương làm ra hai vạn con chiến mã đi! ngoài cái này, ta thực sự không biết các vị còn có cái gì nữa.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng đưa ra quân bài chưa lật của mình.
- Gì cơ? Hai vạn chiến mã?
Tạp Ba kích động đứng lên, trên đùi lại đau, lại ngồi xuống, trong đôi mắt có sự không thể tin nổi.
Trần Tiểu Cửu lạnh nhạt nói:
- Làm sao? Tả Hiền Vương vội cái gì? Vừa rồi không phải còn thề này thề kia đáp ứng ta sao? Lẽ nào bây giờ lại hối hận? Hừ…, vậy bổn đại nhân coi như chưa nói, hiệp ước chó má không xâm phạm lẫn nhau kia không cần nhắc tới nữa! người đâu, tiễn khách.
- Đợi đã…
Tạp Ba do dự một lát, híp mắt nói:
- Dám hỏi Trần đại nhân, đại nhân cần hai vạn chiến mã này làm gì?
- Vốn đây là bí mật, nhưng nói ra cũng không sao.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Phòng Linh một cái, cười:
- Thuận theo ý dân, ứng đối với loạn đảng tây nam, Tả Hiền Vương, ông hiểu ý của ta chứ?
A?
Phòng Linh đứng lên, trong đôi mắt híp bắn ra tinh quang, chăm chú nhìn rất lâu, chợt lại ngồi xuống, sang sảng cười to:
- Trần đại nhân, đại nhân thật không kiêng nể à, lời nói phạm thượng ngỗ nghịch này cũng nói ra được sao? Không sợ ta truyền tới tai Định Nam vương sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Một câu nói vui, Phòng tiên sinh cũng coi là thật? Hì hì…tiên sinh không biết chứ, ta thích nhất là đùa.
Lại có thâm ý nói:
- Hơn nữa, lời của Phòng tiên sinh nói, Định Nam vương cũng phải tin mới được.
- Ngươi…ngươi có ý gì?
Phòng Linh thu lại tiếng cười, cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu.
- Phòng tiên sinh biết rõ trong lòng, hà tất phải hỏi ta?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới Phòng Linh, quay đầu nói với Tạp Ba:
- Tả Hiền Vương, lý do này của ta ông hài lòng không? Hừ…, ta không ngại nói rõ với ông, muốn lấy lòng Đại Yến, không để lại chút máu nào, sao có thể thành được?
- Phải biết, thiết kỵ của Đột Quyết hàng năm vẫn gây nhiễu cho biên cương Đại Yến, khiến dân chúng lầm than, hai vạn thiết kỵ này, coi như là bồi thường tổn thất cho Đại Yến ta, chỉ cần chiến mã tới, ta lập tức ký hiệp ước này với ông, tuyệt không đổi ý.
- Lời của Trần đại nhân là thật chứ?
Tạp Ba cắn răng, nhìn thẳng Trần Tiểu Cửu, y hoàn toàn bị dồn đến đường cùng.
- Đại Yến ta nước có lễ nghĩa, ta cũng là người đọc sách đó.
Trần Tiểu Cửu có thâm ý nói.
Tạp Ba nắm chặt tay, quyết tuyệt nói:
- Được! Ta đồng ý với đại nhân.