Trần Tiểu Cửu sớm đã biết nha đầu ngốc Đan Nhi này sẽ tìm roi quất mình, nàng ngang ngược và hẹp hòi, ngượng ngùng lại ghen tị, trừ Song Nhi ra, làm sao muốn cùng người phụ nữ khác hầu hạ mình chứ?
Chính là khi Đan Nhi và Song Nhi cùng hầu hạ mình, cũng là Song Nhi chủ động, Đan Nhi mở to đôi mắt nhìn, giống như là nữ vương, ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn chỉ huy Song Nhi.
Cho nên sau khi Trần Tiểu Cửu nói chuyện xong với Hoa Như Ngọc, liền phi như bay vào phòng ngủ của Hoa Như Ngọc, để Đan Nhi không bắt được mình, để lại gánh nặng cho Hoa Như Ngọc ----- nàng không phải muốn làm vợ cả của Tiểu Cửu ta sao? Ngay cả nha đầu Đan Nhi cũng không trị được, nàng còn là vợ cả gì chứ? Rõ ràng để Nguyệt Thần tỷ tỷ làm vợ cả được rồi.
- Tiểu Cửu thối, đừng có chạy, chàng đứng lại cho ta, ta quất chết chàng.
Thủ pháp của Đan Nhi rất nhanh, cái roi trên tay không hề run rẩy, quất về phía mông Tiểu Cửu, tuy võ công của Đan Nhi bình thường, công phu roi lại luyện rất thành thục, đây đều là nhờ bình thường đánh Tiểu Cửu mà luyện ra, đánh nhiều thành quen tay.
Hai má Hoa Như Ngọc đỏ ửng, tâm hoảng ý loạn, trong đôi mắt lạnh lùng diễm lệ có sự oan ức và giận dữ, nhưng không thể phát tác ra ngoài.
Thấy Đan Nhi rút roi ra không hề lưu tình, Hoa Như Ngọc thi triển Thiên Thủ Quan Âm (quan âm nghìn tay), siết chặt đầu roi trong tay, lấy lòng nói:
- Đan Nhi, bớt nóng đi, có gì từ từ nói chuyện.
- Muội sao có thể nói chuyện chứ?
Khuôn mặt xấu hổ và giận dữ của Đan Nhi đỏ lên như hoa hồng, đôi mắt tròn xoe ngập nước, rất mê người.
Cái roi bị Hoa Như Ngọc nắm chặt, Đan Nhi không rút ra được, tức đem bím tóc ném xuống, hung hăng dậm chân, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hoa Như Ngọc, ủy khuất nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tiểu Cửu tâm địa không trong sáng, thích làm càn, ức hiếp muội, Hoa tỷ tỷ, tỷ sao lại vẽ đường cho hươu chạy như vậy? Tỷ không phải vợ cả của Trần gia sao? Vợ cả phải có dáng vẻ của vợ cả chứ, cũng không thể cậy thế vợ cả để ức hiếp một vợ bé như muội chứ? Thật tức chết đi được.
Song Nhi, Chu Mỵ Nhi đều chạy tới, Song Nhi khuyên nhủ nói:
- Tỷ tỷ, cũng không thể nói Cửu ca ức hiếp tỷ được, tỷ là vợ danh chính môn thuận của Cửu ca, ngủ cùng Cửu ca, vẫn là việc thiên kinh địa nghĩa, sao còn có thể nói là ức hiếp tỷ được?
- Hắn…hắn chính là ức hiếp ta.
Đan Nhi nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Hoa Như Ngọc, cáu giận nói:
- Ai không biết tâm tư của hắn, ta bình thường lợi hại, tính tình nóng nảy, ta lại phản đối hắn và con hồ ly Lý Nhạc Thanh kia tằng tịu với nhau, trong lòng đương nhiên nhìn ta không thấy thuận mắt, muốn tìm cơ hội trừng trị ta.
- Hừ…, lần này Hoa tỷ tỷ ra mặt, cùng với Tiểu Cửu ép ta đi vào khuôn khổ, ta..ta tuyệt không thể khuất phục, ta phải quất vào mông hắn, xem hắn còn dám tìm ta nữa không.
Chu Mỵ Nhi, Song Nhi nghe thấy Đan Nhi kêu gào ở đó, khóc dở cười dở: Nha đầu này giống như một cây ớt, thật là khó thu phục.
Hoa Như Ngọc rơi vào khó xử, mình tuy là vợ cả, cũng phải lấy lý phục nhân, không thể dựa vào thân thủ của mình tốt, mà chế phục Đan Nhi, trói muội ấy lên giường với Tiểu Cửu được? Trước tiên đừng nói mình không làm ra được những việc đó, chính là Tiểu Cửu không đành lòng.
Như vậy cũng không tính song phi à, rõ ràng là cường gian.
Hoa Như Ngọc không biết làm sao, đành giả bộ tươi cười, khuyên bảo nói:
- Đan Nhi, muội lại đùa giỡn rồi, Tiểu Cửu đâu có nỡ bắt nạt muội chứ, trong lòng Tiểu Cửu thực ra thương muội nhất đó.
- Thương muội?
Đan Nhi bĩu môi, nói:
- Đâu có thương muội? Muội không cảm thấy.
Hoa Như Ngọc bị câu hỏi lại của Đan Nhi làm ngây người, không biết nên trả lời thế nào cho phải, nàng dù sao cũng là lãnh binh tác chiến, thời gian ở nhà rất ngắn ngủi, không thể nhận thức chu toàn.
Chu Mỵ Nhi thấy cái khó của Hoa Như Ngọc, hé miệng cười, tiếp lời nói:
- Hoa muội muội nói không sai, giữa tỷ muội chúng ta cũng không có người ngoài, vậy chúng ta cứ nói trắng ra! Đan Nhi, ta hỏi muội, muội phải thật lòng trả lời ta chứ? Muội nói, muội có dịu dàng nhu thuận như Song Nhi không?
Đan Nhi liếc mắt nhìn Song Nhi một cái, hừ nói:
- Song Nhi biết nịnh nọt, muội đương nhiên không bằng muội ấy ở điểm này.
Trong lòng thấy đắng.
- Nịnh nọt cái gì chứ?
Song Nhi lắc eo, điềm đạm phản bác nói:
- Cửu ca là tướng công của muội, muội nhẹ nhàng một chút với tướng công, là nên làm mà.
Chu Mỵ Nhi lại nói:
- Đan Nhi muội, muội có nữ công được như Tuệ Nương không?
- Tuệ Nương lại biết làm quần chữ T, lại có thể làm áo ngực, lại biết may quần áo, muội đâu có theo kịp được tỷ ấy?
Đan Nhi thở nặng nề.
Chu Mỵ Nhi lại nói:
- Thế muội có vóc người đẹp như Tiểu Đường muội muội không? Ngực của muội, mông của muội, eo của muội có đầy đặn mỹ mãn như Tiểu Đường muội muội không?
Đan Nhi bất đắc dĩ , cúi đầu nói:
- Tiểu nha đầu đó ăn nhiều như vậy, cũng không béo, cho dù có béo, cũng chỉ béo vào ngực và mông, ghen tỵ chết đi được, muội đâu có thể so sánh với muội ấy.
Tiểu Đường muội muội nếu nghe được câu này, nhất định sẽ rất vui mừng, đáng tiếc nàng đang ở Hàng Châu xa xôi, không thể nghe thấy.
Chu Mỵ Nhi lại ép hỏi:
- Đan Nhi muội muội, ta lại hỏi muội, muội có võ công giỏi như Hoa muội muội không? Có thể lãnh binh tác chiến, độc bá một phương không?
Đan Nhi lại cười khẽ, thè lưỡi, cái miệng vểnh lên nói:
- Muội không có bản lĩnh đó, học chút võ công cũng không xong, sau khi cùng Tiểu Cửu hòa hợp, võ công trái lại còn bằng tám phần trước kia, nghĩ đến đều cảm thấy tức! Lẽ nào muội luyện là đồng tử công? Không thể phá được?
Lời nói vô chỗ cố kỵ nói ra, chỉ khiến mọi người ồ lên cười: Đan Nhi có lúc ngang ngược đến đáng yêu.
Chu Mỵ Nhi lại chỉ vào mình, cười hỏi Đan Nhi:
- Muội muội ngoan, vậy muội cảm thấy kinh doanh thế nào? Có lợi hại như tỷ không?
- Muội ...muội đâu có biết kinh doanh.
Đan Nhi lại thè lưỡi, khẽ cười, oán giận nói:
- Muốn muội kinh doanh, không ngoài một năm, chúng ta đều táng gia bại sản, ăn không khí rồi.
Mọi người lại được một trận cười vang.
Chu Mỵ Nhi so sánh một vòng, mới hỏi Đan Nhi nói:
- Muội muội ngoan, các vị tỷ muội chúng ta ai cũng có sở trường, tỷ tỷ hỏi muội, muội có sở trường gì nói ra để các tỷ muội nghe xem?
- Muội…muội có…
Đan Nhi nói đến đây, chợt giật mình, khuôn mặt trắng nõn chuyển sang đỏ hồng, mặt co mày cáu! Nàng chợt phát hiện, bản thân ngoài tính tình nóng nảy, nhỏ nhen, ghen tỵ, còn thật không có ưu điểm gì có thể nói ra, chỉ là nghĩ một lúc như vậy, chợt thấy hoảng sợ.
- Muội..muội hình như không có điểm tốt gì! Vậy…Tiểu Cửu sao lại lấy muội chứ?
Đan Nhi bùm một cái ngồi lên ghế, u oán cúi đầu.
Mắt thấy Chu Mỵ Nhi hỏi mấy câu mà đã chế phục được Đan Nhi, khiến nàng an định lại, Hoa Như Ngọc cũng không thể không khâm phục ngôn ngữ sắc bén của Chu Mỵ Nhi, đầu óc linh hoạt,
Lúc này, Hoa Như Ngọc biết là lúc mình ra sân, nàng hắng giọng một cái, bỡn cợt nói:
- Đan Nhi, cái này còn phải nghĩ sao? Muội có cá tính, sống rất chân thật, trong cuộc sống không thiếu tiếng cười, rất có thể khiến Tiểu Cửu vui vẻ, còn có thể chơi đùa với Tiểu Cửu! Đây còn không phải ưu điểm của muội sao?
- À?
Đan Nhi chợt vụt sáng đôi mắt, nhíu mi nói:
- Hoa tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Tỷ nói đó là muội sao? Muội đâu có được như vậy chứ?
Hoa Như Ngọc nói:
- Hihi…, trong mắt Tiểu Cửu, tính tình nóng nảy của muội chính là có cá tính, sự ghen tị của muội chính là sống chân thật, sự nhỏ nhen của muội chính là khôi hài, về việc muội dùng roi quất huynh ấy, đó chính là đùa giỡn với huynh ấy, cho nên à, trong tỷ muội chúng ta, Đan Nhi muội muội ưu điểm của muội rất nhiều, cũng khiến Tiểu Cửu vui nhất! Đáng tiếc bản thân muội chính là không hay biết gì thôi.
Hoa Như Ngọc hao hết tâm tư, cuối cùng cũng biện ra được một đống những lời nói dễ nghe.
- Thật vậy sao?
Đan Nhi nghe xong không khỏi nín khóc mà mỉm cười, vỗ tay, nhẹ nhàng nói:
- Hóa ra trong mắt Tiểu Cửu muội có nhiều điểm tốt vậy à? Thật tốt! Nhưng…
Nàng do dự môt lát, mới thưa dạ nói:
- Nhưng đầu óc Tiểu Cửu có phải là ngốc nghếch rồi không? Tại sao các tật xấu của muội trong mắt Tiểu Cửu lại trở thành ưu điểm được chứ?
- Đan Nhi muội muội thật là ngốc.
Chu Mỵ Nhi ấn vào cái trán trơn bóng của Đan Nhi, quở trách nói:
- Đó và vì Tiểu Cửu yêu muội nha, yêu một người như muội, phải bao dung tất cả của muội, yêu ai yêu cả đường đi, muội hiểu không?
- À..hóa ra là vậy.
Đan Nhi mở to đôi mắt trong sáng bắn ra ánh hào quang hưng phấn, vui mừng nói :
- Không ngờ Trần Tiểu Cửu lại tốt với muội như vậy, các tỷ không phân tích giúp muội, muội vẫn không hề biết gì! Xem ra sau này muội không nên đánh vào mông chàng nữa rồi.
Thuận tay liền ném cái roi đi, lại dậm chân vài cái, mới cam tâm.
Hoa Như Ngọc nói:
- Nhưng Đan Nhi muội lại không đủ yêu Tiểu Cửu.
- Hoa tỷ tỷ nói bậy.
Đan Nhi u oán liếc mắt, phản bác nói:
- Nếu muội không yêu Tiểu Cửu, sao có thể ở cùng chàng chứ? Tỷ đừng có chia rẽ tình cảm của muội và Tiểu Cửu.
- Vậy sao? Nhưng yêu một người cần dùng hành động để chứng minh, biết không?
Hoa Như Ngọc nói:
- Tiểu Cửu yêu muội như vậy, muội cũng nên yêu Tiểu Cửu yêu nhà yêu cả nóc! Tiểu Cửu là háo sắc, thích đa dạng, thích tỷ muội chúng ta cùng hầu hạ huynh ấy, chút yêu cầu này muội cũng không đáp ứng được, đó còn coi là yêu Tiểu Cửu sao?
- À? Cái này…muội..
Đan Nhi vô tình đã rơi vào bẫy của Chu Mỵ Nhi và Hoa Như Ngọc, cũng không nhổ ra được, trong lòng u oán nghĩ: đúng vậy! Nếu mình không cùng Hoa muội muội hầu hạ Tiểu Cửu, chẳng phải là chứng minh mình không đủ yêu Tiểu Cửu sao?
Đan Nhi suy nghĩ một lát, mới đỏ mặt, thấp giọng nỉ non nói:
- Vậy…vậy được thôi! Vì Tiểu Cửu, muội…muội đồng ý…
Trong lòng Hoa Như Ngọc mồ hôi rớt xuống, hướng ánh mắt cảm kích tới Chu Mỵ Nhi, lúc này mới kéo Đan Nhi đang xấu hổ đi vào phòng ngủ.
- Đan Nhi, muội…không ngờ lại đồng ý rồi?
Trần Tiểu Cửu lúc này đã lột sạch quần áo, nằm trong chăn đợi Hoa Như Ngọc tới thân thiết, trong lòng không ngờ Hoa Như Ngọc thật sự có thể làm Đan Nhi đồng ý, lúc này thấy Hoa Như Ngọc dẫn Đan Nhi vào, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Làm sao? Không hoan nghênh ta sao? Huynh nghĩ ai cũng thích hầu hạ huynh sao?
Đan Nhi hai má nóng bỏng, quay đầu bước đi.
Hoa Như Ngọc vội vàng ngăn Đan Nhi lại, cười hì hì nói:
- Yêu ai yêu cả đường đi đó.
Đan Nhi chu cái miệng nhỏ lên, nhìn Trần Tiểu Cửu, nói:
- Hắn không hoan nghênh muội, muội ở đây làm cái gì?
- Ai nói là ta không hoan nghênh muội?
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý mình có mặc quần áo không, bật dậy xuống giường, ôm Đan Nhi lên giường, khiến nàng ngồi vào trong lòng hắn, cười nói:
- Cửu ca vừa rồi là vui quá nên hơi bối rối thôi, niềm vui bất ngờ..muội hiểu không? Không tin, muội cảm nhận cẩn thận một chút, ta có phải là có gì khác với vừa rồi không?
Đan Nhi đỏ mặt, bàn tay véo lấy eo của Tiểu Cửu, cúi đầu, gắt giọng:
- Còn có thể có gì không giống? Cái thứ tồi tệ kia của chàng lại đội lên ta rồi, có chút khó chịu.
Nguyễn Lương không thể không kinh ngạc, lúc này, gã không kích động tới tè ra quần, liền cảm tạ sự tự chủ của gã không gì sánh kịp rồi.
Trần Tiểu Cửu phong hầu gia, thân phận cao quý, lại là phụ thần Nội Các, Thượng thư bộ Lễ, còn ngồi trên chức giam chính của nội khố, nắm quyền sở hữu tài sản, còn làm người tiếp đãi sứ giả tứ phương.
Trong tay hắn có quyền, có tài, đã chèn ép Tiêu thừa tướng, liên hợp với Diệp Ngâm Phong, đứng đầu các quan, nổi bật vô cùng.
Nhưng lúc này nghe tin Hoa Như Ngọc trên sa trường, đường đường là Đại tướng Trấn quốc, không ngờ lại là vợ của Trần Tiểu Cửu, càng khiến gã cảm thấy sợ từ tận đáy lòng – tên này rút cuộc là người thế nào? Văn võ song toàn, quyền lực trong tay, còn có thể so với các triều thần trâu bò như y sao?
Cùng lúc đó, cũng xác nhận một dự đoán, đó chính là Hoàng thượng Đại Yến vô cùng tín nhiệm Trần Tiểu Cửu, nếu không, sẽ không đem toàn bộ quyền lực khuynh quốc tập trung trong tay người nhà này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn Lương vui mừng tới tựa sấm động ngang trời - Trần Tiểu Cửu mời mình tới dự tiệc, hơn nữa là gia yến, đó chứng tỏ Trần Tiểu Cửu rất coi trọng mình.
Chỉ cần có quan hệ tốt với hắn, vậy An Nam quốc chẳng phải là cũng không còn nỗi lo về sau sao?
Thái độ của Nguyễn Lương trở nên khiêm tốn khác thường, chắp tay với Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc nói :
- Nguyễn Lương chúc Trần đại nhân, Hoa tướng quân, và các vị phu nhân, bách niên hảo hợp, mãi mãi đồng tâm.
Thi lễ rất sâu! Lại nhìn Độc Hoàng xinh đẹp, cười nói:
- Vị này cũng là phu nhân của Trần đại nhân sao? Nguyễn Lương có lễ.
Vẻ mặt Độc Hoàng lúng túng, vội né tránh, sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi đang nói lung tung gì vậy? Ta đâu phải là phu nhân của Tiểu Cửu, ta là….
Quay lưng đi, dừng một lát, mới u oán nói:
- Ta là tỷ tỷ của Tiểu Cửu.
Ánh mắt ảm đạm, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, nói không ra sự u oán.
Nguyễn Lương biết mình đã gây họa, vội cáo tội với Trần Tiểu Cửu:
- Trần đại nhân, thứ cho ta mắt vụng về, hổ thẹn! hổ thẹn.
Trần Tiểu Cửu vừa rồi còn hài lòng với câu nói "mắt vụng về" Nguyễn Lương vừa nói, cũng động tâm với dáng vẻ xấu hổ của Độc Hoàng: Ôi, nếu ta và Độc Hoàng xứng đôi, sao có thể bị Nguyễn Lương ngộ nhận là phu thê?
Trần Tiểu Cửu sớm đã dự liệu được sự mềm mỏng của Nguyễn Lương, cười nói:
- Nguyễn thừa tướng, ông đây là làm gì vậy? Tuy ông lớn tuổi hơn ta nhiều, nhưng ông và ta mới gặp đã thân, đâu cần phải nhiều quy củ như vậy? Tới đây, hôm nay là gia yến, chúng ta không cần tuân thủ lễ tiết, tới đây, uống không say không về mới sảng khoái.
Trần Tiểu Cửu đặc biệt mời đầu bếp trong hoàng cung đích thân xuống bếp, thức ăn là mười tám món tuyệt ngon trong cung đình, rượu là Ngọc Dao xuân ủ hai mươi năm.
Nguyễn Lương là người biết hàng, biết quy cách của bàn tiệc rượu khá cao, cho dù vàng trong nhà chất thành núi, chỉ cần thân phận không đủ, cũng không thể ăn được những món ngon phong phú tinh mỹ này.
Trong lòng Nguyễn Lương thấy cảm động, hơn nữa thân thiện với Đại Yến, trong lòng không có áp lực, vô cùng cao hứng, uống rượu tới không kiêng nể gì, không sợ uống say.
Rượu vào tai nóng lên, lại liên tục chạm cốc với Hoa Như Ngọc, Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Độc Hoàng, không từ chối ai, thực có vài phần khí phách ngàn chén không say.
Trần Tiểu Cửu vừa nói vừa cười, bầu không khí của gia yến rất nồng đậm, tình bạn trong lúc uống rượu mua vui, nhanh chóng được củng cố, sâu sắc thêm.
Nhìn cái bàn hỗn độn phía trước mắt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say của Nguyễn Lương, Trần Tiểu Cửu cười:
- Nguyễn huynh, ta đối xử với huynh thế nào? Có chu đáo không?
Hắn xưng hô với Nguyễn Lương trong lúc vô ý liền đổi hai chữ "Đại nhân" thành "huynh", tỏ ra rất thân thiết, chỉ là vị Nguyễn huynh này hơn hắn ba mươi tuổi cũng không sao hết.
Nguyễn Lương không hề tức giận với cách xưng hô như vậy của Tiểu Cửu với mình, trong lòng thậm chí còn vui mừng, vội nhân cơ hội lấy lòng nói:
- Trần đại nhân, đại nhân đối với ta tốt như vậy, ta không biết báo đáp ra sao, chỉ có thể kính đại nhân ba ly, tỏ thành ý.
Khi nói chuyện, uống liền ba chén, lại không giống như say, thật sự có sức mạnh ngàn chén không say, nhưng thấy gã ngồi ở địa vị tướng quốc, nhất định thủ đoạn phi phàm.
- Vậy ta và Nguyễn huynh chính là bằng hữu rồi?
Trần Tiểu Cửu cười nói.
Nguyễn Lương vội nói:
- Chuyến đi sứ Đại Yến lần này của ta, thu hoạch lớn nhất, chính là kết bạn được với Trần đại nhân, đợi ta về An Nam, nói kaij với đồng liêu, nhất định bọn họ sẽ ghen tị vô cùng! Uống thêm một chén, ta uống cạn trước!
Nói xong, ngửa đầu uống cạn.
Trần Tiểu Cửu tán dương nói:
- Nguyễn huynh thật là ngàn chén không say.
Nguyễn Lương nói:
- Thực không dám dấu, tửu lượng của ta chính là phụng bồi cha con Định Nam vương, An Nam quốc ta tuy yếu, khắp nơi thấp kém, ra vẻ đáng thương mười mấy năm, nhưng lại chưa bao giờ vui như ngày hôm nay.
- Phẩm chất của Trần đại nhân rất hấp dẫn, khiến ta khâm phục từ tận đáy lòng, cùng uống rượu với Trần đại nhân, thật sảng khoái.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng liền ưu tư, tán dương nói:
- Nguyễn huynh vì vận mệnh của An Nam quốc, chịu nhục, khiến Tiểu Cửu khâm phục, ta kính Nguyễn huynh một chén.
Nâng chén uống cạn, không hề sợ hãi.
- Quốc sự Đại Yến suy yếu, Định Nam vương cường thịnh, ta có thể có cách gì?
Nhắc tới việc đau lòng, tâm trạng của Nguyễn Lương trầm đi rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói:
- Nguyễn Lương, nếu chúng ta là bằng hữu, ta lại hỏi thêm một câu, Quý quốc đầu phục Định Nam vương từ khi nào? Không ngại nói thẳng.
Nguyễn Lương đặt chén, thở dài nói:
- Đại Yến từng phồn vinh một thời, lôi kéo thiên hạ, lúc đó văn triều Đại Yến Lâm Tướng Quốc, trong võ có võ thần Hoa Vô Ý Hoa tướng quân, Đại Yến có hai người này, văn trị võ công, có một không hai trong thiên hạ, không ai có thể đuổi kịp.
- Nhưng sau đó Lâm Tướng quốc và Hoa tướng quân xảy ra một số chuyện, mai danh ẩn tích, Đại Yến từ đó suy tàn, hơn nữa Định Nam vương cắm rễ ở Phúc Kiến, bàn cân lần lượt thay đổi, vô cùng khổ tâm, dưới sự phụ tá của Phòng Linh, cuối cùng cũng có một thực lực ganh đua với Đại Yến, còn An Nam ta và Định Nam vương lại là lân bang, duy chỉ có thần phục, mới có thể bảo đảm sự yên ổn trong nước.
Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội, chỉ và Đan Nhi, Song Nhi, hỏi nói:
- Nguyễn huynh, huynh biết họ là ai?
Nguyễn Lương cười nói:
- Bọn họ không phải là phu nhân của Trần đại nhân sao? Ta vẫn chưa uống nhiều à.
- Cặp tỷ muội bọn họ còn có một thân phận khác!
Trần Tiểu Cửu thần bí nói:
- Bọn họ là Lâm trung tắc, con gái của Lâm tướng quốc.
- Cái…cái gì? Đại nhân không được lừa ta.
Nguyễn Lương kinh ngạc tới mức phun ngụm rượu trong miệng ra, vô cùng chật vật.
Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự kinh ngạc của Nguyễn Lương, lại chỉ vào Hoa Như Ngọc, cười nói:
- Nguyễn huynh lại đoán xem thân phận của Hoa tướng quân là thế nào?
- Hoa tướng quân, Hoa Vô Ý!
Nguyễn Lương vỗ bàn một cái, kích động nói:
- Hoa tướng quân lẽ nào là con gái của chiến thần Hoa Vô Ý?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Chúc mừng Nguyễn huynh, huynh đoán đúng rồi.
Nguyễn Lương vừa nghe, bùm một cái, ngồi xuống đất, mờ mịt không liệu, trên trán còn từng trận mồ hôi chảy xuống, kinh ngạc nói:
- Trần…Trần đại nhân, tại sao đại nhân lại nói cho ta?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Bởi vì chúng ta là bằng hữu à.
- Bằng hữu?
Nguyễn Lương tỉnh táo lại, vội bò lên khỏi mặt đất, lấy lại tinh thần, suy nghĩ, áp cổ họng, kêu lên:
- Trần đại nhân, những việc cơ mật này, đại nhân biết là được rồi, còn cần nói cho ta sao?
- Tại sao không thể nói ?
Trần Tiểu Cửu biết rõ còn cố hỏi.
- Trần đại nhân hồ đồ rồi.
Nguyễn Lương nhíu mi, nhất thời cũng không hiểu Trần Tiểu Cửu đang diễn trò gì, đập bàn, trầm ngâm nói:
- Trần đại nhân, mấy vị phu nhân, thứ cho ta nói thẳng, ta nghe phong phanh Lâm Tướng quốc và Hoa tướng quân chịu tội rất nặng, vẫn là đại tội phản quốc Hoàng thượng Đại Yến khâm định, tới nay vẫn không có cơ hội lật lại bản án. Một khi bị Hoàng thượng Đại Yến biết chân tướng việc này, hậu quả sẽ không thể lường được.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhìn Nguyễn Lương nói:
- Sợ gì? Nguyễn đại nhân và ta là bằng hữu, hẳn sẽ không nói ra chứ?
Nguyễn Lương bị Trần Tiểu Cửu mang ánh mắt như chim ưng nhìn sang, trong lòng lạnh lẽo, vội cam đoan nói:
- Đúng vậy! Ta và Trần đại nhân vừa gặp đã thân, đương nhiên sẽ không nói lung tung, Trần đại nhân cứ yên tâm, ta coi như không biết việc này là được.
- Trần huynh coi như không biết cũng không được.
Trần Tiểu Cửu đặt chén rượu xuống, nhìn thẳng Nguyễn Lương, lạnh nhạt nói:
- Ta nếu để Nguyễn huynh biết, đương nhiên là phải lấy danh nghĩa cá nhân, xin Nguyễn huynh giúp đỡ.
- Giúp đỡ?
Nguyễn Lương kinh ngạc nói:
- Ta có thể giúp được gì?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Theo tin tình báo, Lâm tướng quốc và Hoa tướng quân còn chưa chết, mà là đang ẩn nấp ở Quý quốc, tận hưởng phong cảnh điền viên, chỉ cần huynh có thể tìm ra hai người đó, ta đương nhiên vô cùng cảm kích Nguyễn huynh.
- Cái gì? Lâm tướng quốc và Hoa tướng quân chưa chết? Còn ẩn thân ở nước ta?
Nguyễn Lương bỗng đứng phắt dậy, kinh ngạc nói:
- Trần đại nhân nói thật sao?
- Cực kỳ chính xác.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt kinh ngạc bất định của Nguyễn Lương, trang trọng nói:
- Nguyễn huynh, chỉ cần huynh đồng ý với ta, giúp ta tìm được hai vị cha vợ này, chúng ta tất cả đều có thể bàn bạc; nếu huynh qua loa tắc trách, vậy ta cũng đành giữ khoảng cách, gọi ông là Trần thừa tướng rồi.
Nguyễn Lương hiểu được ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, suy nghĩ rất lâu, nhíu mi nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Trần đại nhân, tất cả những gì đại nhân vừa nói, đều chỉ cái gì?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta có thể bảo đảm, chỉ cần An Nam đồng ý là nước thuộc địa, trong ba triều Đại Yến, sẽ coi An Nam quốc là lân bang, bất kể thiên tai, đều có thể giúp đỡ quý quốc, khai thông thương mại, bù đắp cho nhau, Quý quốc bị xâm lăng, Đại Yến ắt sẽ lên tiếng ủng hộ, cho tới khi đánh lui quân địch.
Dừng một lát, Trần Tiểu Cửu lại từng chữ nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, trước mắt Quý quốc có thể bị Định Nam vương xâm phạm chứ? Đại Yến nếu không xuất binh, vậy Quý quốc có thể rơi vào cảnh dân chúng lầm than? Có thể bị trôi giạt khắp nơi không? Có thể chịu cảnh mất nước mất nhà không?
Nguyễn Lương ngẩn ra, giận dữ nói:
- Nếu Trần đại nhân có thể bảo đảm trong ba triều của Đại Yến hữu hảo với nước ta, những việc này, ta đầu rơi máu chảy, cũng làm được cho Trần đại nhân.
- Nguyễn thừa tướng đồng ý rồi?
Hoa Như Ngọc kéo Đan Nhi, Song Nhi cúi đầu với Nguyễn Lương, kích động nói:
- Chân thành cảm tạ Nguyễn thừa tướng toàn lực giúp đỡ.
Nguyễn Lương vội đáp lễ
- Ta nhất định sẽ dốc hết sức để tìm ra Lâm tướng quốc và Hoa tướng quân, chỉ là họ ẩn ở An Nam nhiều năm, lại vô tin tức, e không dễ tìm à.
- Trời không phụ lòng người! Trần huynh chỉ cần để ý hết sức thôi.
Trần Tiểu Cửu lấy hai bức họa từ trong tay Độc Hoàng, đưa cho Nguyễn Lương:
- Đây là bức chân dung của hai vị cha vợ, huynh nhất định phải cất kỹ, ngộ nhỡ bị người không đáng tin cậy phát hiện, sau khi tìm thấy họ, cũng không được lan truyền, nhất định phải giữ bí mật, phòng tránh bị người có tâm hãm hại, đầu tiên phải thông báo cho ta biết, ta sẽ đích thân tới An Nam đón cha vợ an toàn về nước, Nguyễn huynh nhớ kỹ chứ?
Nguyễn Lương gật đầu, đồng ý nói:
- Việc Trần đại nhân giao cho ta, ta nhất định làm được, nhưng việc Trần đại nhân đồng ý với ta, cũng chớ có thất ngôn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Tuyệt không thất hứa, việc Định Nam vương gây khó dễ cho Quý quốc, do ta một mình gánh chịu, Trần huynh chỉ cần làm Tể Tướng thái bình là được rồi.