Trần Tiểu Cửu lúc này lòng say vô cùng, làm sao có tâm tư buông tha Độc Hoàng?
Hắn dùng sức đỡ cái mông đầy đặn của Độc Hoàng, một bàn tay tham lam lần mò lên chiếc eo mềm mại của nàng, nắm lấy bờ mông mềm mại đầy đặn của Độc Hoàng, tùy ý vuốt ve, nghe tiếng rên rỉ nũng nịu của Độc Hoàng, càng khơi dậy từng đợt sóng trong lòng.
Hắn chặt chẽ nắm lấy Độc Hoàng, không để nàng chạy mất, một tay cởi bỏ quần của mình, lộ tiểu Tiểu Cửu đã lớn mạnh dữ tợn bị bao phủ bởi quần lót.
Độc Hoàng cảm nhận sâu sắc được sự hung ác đang xâm lấn của cái thứ cứng cứng kia, trong lòng bất an, lại kích thích, nghĩ phải né tránh, lại mềm mại vô lực, tận đáy lòng cũng có một thanh âm đang không ngừng hấp dẫn chính mình, bỏ qua sự chống cự, tận hưởng sự hoan ái giữa con người.
Trần Tiểu Cửu vừa cởi quần dài, lại muốn vén quần lót lên, lộ ra một cái vật dài dữ tợn, thình lình nghe thấy tiếng Chu Mị Nhi vang vọng tới:
- Tiểu Cửu, chàng ở đâu? Tiểu Cửu, chàng đang ở đâu?
Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu lập tức bị tỉnh lại khỏi cảm giác say vài phần.
Trần Tiểu Cửu thị lực vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy thân hình mềm mại của Chu Mị Nhi đang chạy về phía mình, sợ tới mức muốn mang quần chạy trốn.
Nhưng càng vội, dây lưng bị hắn xé đứt, căn bản không thể buộc lại, trong lòng gấp tới độ không được.
Độc Hoàng hồi phục tinh thần, giơ tay véo lấy lưng Tiểu Cửu một cái, gắt giọng:
- Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi? Vừa rồi còn muốn ăn ta, sức mạnh đó chạy đi đâu rồi?
Trần Tiểu Cửu đâu có tâm trạng giỡn cùng Độc Hoàng, trong lòng căng thẳng, ngay cả quần cũng không xách được lên.
Độc Hoàng nói:
- Ngươi sợ cái gì? Ta đi trước, ngươi kéo được quần hay không, Mị nhi còn có thể quản ngươi sao? Ngươi lại không sợ bị nàng ta bắt gặp.
Độc Hoàng u oán thở dài một cái, cúi đầu nhìn vật xấu xí vừa tác quái nơi mông mình, chợt giơ tay phát một cái cái cành gỗ ngắn một chút, đỏ mặt nói:
- Lần sau, ngươi còn dám lăng nhục ta, ta sẽ hạ độc ngươi, để ngươi mãi mãi cũng không đứng lên được.
Quay người, bay về phía núi giả.
Trần Tiểu Cửu vốn bị dọa tới mềm nhũn, nhưng bàn tay mềm mại của Độc Hoàng tỷ tỷ vỗ vào, lại khiến cái cọc gỗ gần mềm kia cứng trở lại.
Hắn thấy Mị nhi đã thấy mình, giọng nói nũng nịu chạy về phía mình, vội giả bộ say mèm, lôi tiểu Tiểu Cửu vừa bị Độc Hoàng làm đứng lên, dựa vào cột trụ hành lang, đi tiểu xuống hồ sen.
- Ồ! Tiểu Cửu, chàng đi tiểu ở đâu đấy? Chàng thật hư.
Mị Nhị thấy Tiểu Cửu đi tiểu xuống hồ sen, không khỏi vừa tức vừa cười, thầm nghĩ hồ sen trong suốt, chớ để bị Tiểu Cửu đi tiểu xuống hồ rồi.
Thấy Tiểu Cửu say ngà ngà, dáng vẻ dao động bất định, Mị Nhi vộ vàng tiến lên đỡ lấy Tiểu Cửu, u oán nói:
- Sao lại chạy tới đây đi tiểu chứ? Cũng không biết vào nhà vệ sinh sao? Thật là không chịu nổi chàng.
Trần Tiểu Cửu kỹ xảo biểu diễn rất tốt, nếu giả say, đương nhiên phải giả tới cùng, thuận thế giả bộ đứng không vững, đương nhiên tiểu cũng không chính xác, khiến nước tiểu chảy cả vào giày.
- Ai dà! Tay huynh an ổn một chút, nước tiểu bắn đi đâu rồi?
Mị Nhi nhất thời cấp bách, cũng không để ý nhiều như vậy, bàn tay dịu dàng đưa ra, cầm lấy cái tiểu Tiểu Cửu của hắn, chỉnh lại hướng cho nó, tránh để nước tiểu bắn vào giày.
Hành động này mới phát hiện cái cọc gỗ của Tiểu Cửu sao lại nóng như vậy? Kích thước siêu lớn, giống như là một cây gậy, thầm nghĩ Tiểu Cửu say rượu không ngờ lại có thể có bộ dạng mất mặt như vậy? Vừa nãy khi thân mật cùng mình, cũng không trướng lên thế này?
Trần Tiểu Cửu tích góp từng chút tà hỏa, vẫn luôn không được phát tiết ra ngoài, muốn mượn thời gian đi tiểu để điều chỉnh lại tiết tấu, áp chết tà hỏa đó lại. Nhưng không ngờ bàn tay của Mị nhi dịu dàng động vào, cảm nhận được sức nóng và chặt chẽ truyền tới từ lòng bàn tay, tà hỏa trong bụng lại càng ngày càng nóng, dường như muốn thiêu đốt mình.
Hắn ngoái đầu nhìn Mị Nhi, trong con mắt tràn đầy sự khát khao mị tình.
- Tiểu Cửu, chàng sao vậy? Chàng hẳn không phải là không chịu nổi muốn ăn thiếp chứ?
Mị Nhi không nỡ buông tay, cúi đầu nhìn biểu tượng nam nhân dữ tợn kia, nội tâm bối rối bất an, ghé mắt nhìn bốn phía, mới đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Muộn vậy rồi, chắc sẽ không có người tới chứ?
Thấy Tiểu Cửu dục vọng lung lay, trong mắt hàm chứa sự khẩn cầu, lộ vẻ tham lam, trong lòng mềm nhũn, gắt giọng: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Coi như thiếp sợ chàng rồi, nửa đêm rồi, tự đưa tới tận cửa để chàng chà đạp thiếp.
Nàng liếc nhìn Tiểu Cửu, quay người, cong eo, nhếch bộ ngực đầy đặn mượt mà lên, chống cái thứ to lớn dữ tợn kia của hắn, xoa nhẹ vài cái, thể hội được cảm giác cứng cứng mà đàn hồi, ngoái đầu nhìn lại nói:
- Tiểu Cửu, chàng còn đợi gì? Sẽ không muốn ta tự cởi quần chứ?
Trần Tiểu Cửu nhìn tư thái khêu gợi xinh đẹp đưa mông lên trước mặt mình của Mị Nhi, lòng ngứa ngáy, bàn tay to tiến vào cặp mông màu mỡ của nàng, tùy ý xoa bóp nửa ngày, khiến nàng ngứa ngáy từ tận đáy lòng song vẫn không cởi bỏ dây lưng cho nàng.
Mị Nhi rên rỉ nỉ non, thấy Tiểu Cửu uống say rồi, không cởi được thắt lưng của mình, trong lòng vội vàng, lại xấu hổ, bỏ bàn tay Tiểu Cửu ra, nói:
- Thật là sợ chàng rồi! Thiếp dâng tận cửa cho chàng, còn phải tự tay cởi thắt lưng, đợi chàng tỉnh rồi, thiếp nhất định sẽ không tha đâu.
Vừa nói, bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng kéo dây lưng, dây lưng từ từ rơi xuống, trong lòng Mị nhi ngứa ngáy khó chịu, một không làm, hai không nghỉ, thuận tay cởi sạch quần áo và "quần chữ T" xuống, lộ ra cặp mông đầy đặn màu mỡ, trắng như tuyết.
Trần Tiểu Cửu thấy cái mông xinh đẹp vểnh lên trước mắt mình, trong lòng dục vọng dâng cao, bàn tay vịn lấy eo Chu Mị Nhi, thẳng tiến vào.
Đâu ngờ Chu Mị nhi căn bản không chờ được, cái mông cao trắng ngần lùi về phía sau, cái cọc gỗ kia của Tiểu Cửu lập tức được bao bọc chặt chẽ trong nhụy hoa trơn ẩm. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, tiếng rên rỉ mềm mại uyển chuyển, và tiếng thở dốc tráng kiện liên tiếp, xen lẫn với nhau.
Hoa Như Ngọc dẫn Đan Nhi, Song Nhi uống rượu cùng Nguyễn Lương, liền thấy Độc Hoàng mặt đỏ ửng đi tới, ngồi ở đó không nói lời nào, vẻ mặt kỳ lạ, chỉ lo uống rượu, không để ý tới bất cứ ai.
Qua một lúc, Mị Nhi đỡ Trần Tiểu Cửu lảo đảo đi tới.
Trên mặt Mị Nhi nhuộm ráng mây hồng, phúng phính mê người, trong mắt đầy xuân tình, nhìn trong mắt Tiểu Cửu, lộ ra bộ dạng ngoan ngoãn đầy hài lòng.
Chu Mị Nhi thấy đôi mắt Hoa Như Ngọc mang theo sự do dự nhìn về phía mình, vội ôm mặt, giải thích nói:
- Tiểu Cửu uống nhiều rồi, vừa rồi còn nôn ra. Ta dẫn huynh ấy ra đình sau hậu hoa viên một lát, cho tới khi huynh ấy thoải mái một chút, mới quay về.
Tên khốn khiếp này ngàn chén không say, không ngờ cũng bị nôn?
Hoa Như Ngọc vừa rồi còn chỉ là nghi ngờ, bây giờ hoàn toàn biết hai người này vừa làm cái trò gì, cười xấu trêu ghẹo nói:
- Tiểu Cửu nôn ở trong hậu hoa viên sao? Có phải là nôn vào nhụy hoa rồi? Mị Nhi, muội nói có phải không?
Mị nhi đỏ mặt, gật đầu:
- Ừ! Là nôn vào nhụy hoa, nhưng nôn xong Tiểu Cửu cũng thoải mái rồi.
Hoa Như Ngọc bỡn cợt nói:
- Tiểu Cửu nôn xong, muội cũng thoải mái rồi chứ?
Hả?
Hai má Mị nhi mặt đỏ như tuyết, thấy trong mắt Hoa Như Ngọc hiện ra sự giảo hoạt, đương nhiên cũng biết nàng đã đoán ra được chuyện hoang đường giữa mình và Trần Tiểu Cửu, cúi đầu, véo eo Trần Tiểu Cửu, lại không biết nên trả lời thế nào.
Trần Tiểu Cửu nhịn đau, nói với Hoa Như Ngọc:
- Ta nôn xong tỉnh lại rồi, thoải mái nhiều rồi, Mị nhi đỡ ta không mệt như vậy, đương nhiên cũng thoải mái rồi.
- Ừ! Say rất tốt! Say rất tốt! Tiểu Cửu tửu lượng tốt, say một trận, cũng là ngàn năm mới gặp.
Hoa Như Ngọc cố nhịn cười, không buông tha mà trêu ghẹo.
- Khụ khụ…cái này…có thể nâng cốc cùng Nguyễn huynh, trong lòng vui mừng, rượu không say, người tự say! Tới đây! Nguyễn huynh, chúng ta lại cạn thêm mấy cốc nữa, không say không về.
Trần Tiểu Cửu vội vàng nhận lấy câu nói, quay người nói với Nguyễn Lương.
- Được! Không say không về!
Nguyễn Lương thấy Tiểu Cửu coi trọng mình như vậy, trong lòng vui mừng, lập tức làm quân tử, luống cuống đứng lên.
Khi mấy ngươi đang vui vẻ, liền thấy nha hoàn vội vàng chạy vào, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Khởi bẩm lão gia, Nội thân vương Tuyết Tử cầu kiến.
Đám người Hoa Như Ngọc và Chu Mị Nhi nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt không vui.
Trong lòng họ rất hiểu, Nội thân vương Tuyết tử chính là Y Đằng Tuyết Tử, người đàn bà yêu nữ này cũng có một chân với Tiểu Cửu à. Ả tới cầu kiến, mấy vị mỹ nhân sao có thể thoải mái?
Nhưng dù sao cũng là quen biết đã lâu, hơn nữa mấy vị mỹ nữ này còn chịu ân huệ lớn của Tuyết Tử, không thể khiến nàng ta xấu hổ.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu buồn bực, muộn như vậy rồi Tuyết tử còn tới phủ ta làm gì? Chắc không phải biết được các phu nhân của mình tụ hội, đánh tới tận cửa để đòi danh phận chứ?
Trong lòng Độc Hoàng vô cùng vui mừng, nghĩ mình ngồi ở đây dị thường xấu hổ, nếu có Tuyết Tử cùng mình, cũng có thể giảm bớt áp lực, cười nói:
- Tiểu Cửu, ngươi và Nguyễn thừa tướng cứ nói chuyện, ta đích thân đi nghênh đón Nội thân vương Tuyết tử.
Nguyễn Lương hoảng sợ: thân phận của Nội thân vương Tuyết Tử khá cao, nhưng Trần đại nhân lại ngồi vững tiếp mình, không tự mình đi đón, chỉ để một tâm phúc đi đón tiếp, sự phô bày này là quá lớn chứ? Lại nghĩ tới mình tuy là Thừa tướng của một nước nhỏ, nhưng lại là đích thân Trần Tiểu Cửu mời tới nghênh đón tận cửa, việc này là một sự vinh hạnh thế nào?
Nguyễn Lương không biết Nội thân vương Tuyết tử canh ba tìm Trần Tiểu Cửu có việc gì, trầm ngâm một lát, mới do dự nói:
- Trần đại nhân, ta có cần phải tránh không? Nội thân vương Tuyết tử có lẽ có việc muốn thương lượng?
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu: Đều là người nhà, không cần khách khí.
Đều là người nhà?
Nguyễn Lương bị một câu nói của Trần Tiểu Cửu làm cho bối rối: Nội thân vương Tuyết tử là thành viên hoàng tộc Uy quốc, sao lại trở thành người mình được?
Khi gã đang do dự, liền thấy Nội thân vương Tuyết tử xinh đẹp tuyệt trần sánh bước cùng Độc Hoàng đi tới, cười nói như hoa, hai mỹ nữ xinh đẹp đi phía sau, líu ríu chuyện trò không ngớt, giữa họ dường như hết sức quen thuộc.
Nguyễn Lương hoàn toàn thấy mơ hồ.
Sau đó, Nguyễn Lương nhìn thấy duy chỉ có Đan Nhi không đứng dậy, mà Hoa Như Ngọc, Song Nhi, Chu Mị nhi lần lượt đứng dậy chào đón, kéo tay Nội thân vương Tuyết tử, không ngừng hàn huyên tỷ muội.
Nguyễn Lương liếc nhìn Tiểu Cửu, thấy trong mắt hắn tràn đầy nhu tình mật ý, trong lòng thiết nghĩ: Nội thân vương Tuyết tử chắc không phải cũng là vợ của Trần Tiểu Cửu chứ?
Hoa Như Ngọc thân là nữ nhi, có thể hiểu được sự khổ sở của Tuyết Tử, cũng bị hành vi ti tiện của Bình Xuyên Kỷ Phu làm cho tức giận thất sắc, hận không thể chặt rơi tiểu bảo bối của y mới hài lòng, nhưng nàng lại không ngờ Trần Tiểu Cửu sẽ đánh mất lý trí, tới mức muốn đuổi giết Bình Xuyên Kỷ Phu.
Trần Tiểu Cửu nhìn sự do dự trong mắt diễm lệ của Hoa Như Ngọc, lạnh lùng nói:
- Cứ làm theo lời ta đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế ta.
Hoa Như Ngọc biết tướng công của mình giảo hoạt đa mưu, thấy trong con ngươi hắn phát ra sự cơ trí, cũng không nghi ngờ nữa, cũng không kịp mặc áo giáp, vội vàng ra sàn võ điểm binh.
Trần Tiểu Cửu quay người nói với Tuyết Tử:
- Việc cấp bách, chỉ có thể gây chiến, bắt Bình Xuyên Kỷ Phu về, đám binh sĩ kia sẽ phải chết vô số, nàng sẽ không đau lòng chứ?
Tuyết Tử lắc đầu, trong con ngươi đen nháy hàm chứa sự cảm động, nức nở nói:
- Tiểu Cửu làm thế nào ta cũng nghe, ta là nữ nhi, đâu hiểu được nặng nhẹ chứ? Toàn bộ do huynh làm chủ rồi.
- Được! Chúng ta truy đuổi Bình Xuyên Kỷ Phu bắt trở về, đi thôi! Nàng đi cùng ta xem náo nhiệt.
Trần Tiểu Cửu nghe được lời nói này của Tuyết Tử, càng xuất ra danh tiếng, kéo tay Tuyết Tử đi ra ngoài.
- Đợi ta.
Đan Nhi đã thay xong y phục đi đêm, vội vàng chạy tới, quơ bảo kiếm, trượng nghĩa nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, muội cũng muốn đi giúp đỡ, tỷ yên tâm, Bình Xuyên Kỷ Phu kia giao cho muội, muội một kiếm chém ra, sẽ chặt y thành tám khúc.
- Bốc phét dọa ai chứ? Công phu mèo cào, muội cứ thành thật ở trong nhà đi, không được ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Trần Tiểu Cửu ấn trán Đan Nhi, cáu giận nói.
Đan Nhi không thuận không tha, loạng choạng lắc cánh tay Tuyết Tử, làm nũng nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ để muội đi đi, muội đi bên cạnh tỷ, sẽ không bị thương đâu.
Tuyết Tử nũng nịu cười:
- Tiểu Cửu, để Đan Nhi đi đi, đi bên cạnh ta, sẽ không gây chuyện đâu.
Trần Tiểu Cửu biết thực lực của Tuyết Tử, thầm nghĩ nếu không phải mình có tử kim văn hộ thân, Tuyết Tử dùng mê huyễn thuật, e là mình cũng không cản nổi.
Trần Tiểu Cửu để Chu Mị Nhi, Song Nhi ở nhà canh giữ, không cần lo lắng, dẫn Đan Nhi, ba chủ tớ Tuyết Tử, Độc Hoàng, thẳng tới sa trường.
Đi tới sa trường hội hợp với Hoa Như Ngọc, lại phát hiện Hoa Như Ngọc trong một thời gian ngắn ngủi đã chỉnh lý xong đội ngũ, thân mặc áo giáp, tay cầm đao thương, thông minh tháo vát và vô cùng khí phách.
- Súng kíp, cự giác cung thủ, đao thủ, đều chuẩn bị xong rồi chứ?
Hoa Như Ngọc bình tĩnh hỏi, trận chiến này phải thương vong tới cùng, súng kíp thủ, cự giác cung thủ không thể thiếu.
Viên Tử Trình, La Đồng, Anh Mộc đều chạy tới, cùng trả lời:
- Hồi nguyên soái, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi giết địch.
Hoa Như Ngọc nhìn qua một lượt, chia đội quân thành ba đội, La Đồng phụ trách một ngàn đao thủ công kích, Viên Tử Trình phụ trách chỉ huy sáu trăm cự giác cung thủ, thuộc loại sát thương rất tinh vi, còn Anh Mộc phụ trách dẫn theo một ngàn tay súng, thuộc loại sát thương diện rộng.
Có ba loại binh lực này phối hợp, gần, trung, xa ba phương thức công kích luân phiên tiến hành, nhất định có thể gây sát thương tới cùng.
Hoa Như Ngọc chỉ huy năm ngàn binh sĩ, để lại hai ngàn bốn trăm binh sĩ canh thành, mang theo tay súng, đao thủ, cự giác cung thủ tổng cộng hai ngàn sáu trăm tinh binh, sẽ cùng với Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Tuyết Tử, Đan Nhi, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến ra khỏi cửa Đông.
Thị vệ Cửu môn là thân tín của Viên tử Trình, thấy đại quân Hoa Như Ngọc ban đêm trùng trùng điệp điệp xuất thành, trong lòng khả nghi, kinh ngạc nói:
- Quân doanh ở đâu? Nửa đêm khuya khoắt, dám to gan tự tiện xuất thành?
- Ta là Trấn quốc Đại tướng quân Hoa Như Ngọc, trên phố bí mật báo, phải xuất thành bắt giặc, mau chóng mở cửa thành, nếu có chậm trễ, các ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Thật ra thị vệ Cửu môn phải nghe theo chỉ huy của Hoa Như Ngọc – nàng là Trấn quốc Đại tướng quân, đó là tổng tư lệnh quân sự của Đại Yến, chức vụ quân sự cao nhất.
Nhưng Viên Lập thị vệ canh thành kia là cháu trai của Viên Trác Kiến. Chính vì Hoa Như Ngọc làm cho Viên Trác Kiến bị mất mặc mà tức giận, lại nghĩ Hoa Như Ngọc không những là một nữ nhi, đâu có thể đặt nàng vào trong mắt chứ?
Viên Lập cười lạnh một tiếng, hừ nói:
- Hoa nguyên soái, xin lấy hổ phù ra xem.
Hoa Như Ngọc tức giận trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế, trả lời nói:
- Ngày mai Hoàng thượng nhận được tin, mới có thể lấy hổ phù, thế nào? Viên thành thủ không cho mở cửa?
Trong lòng Viên Lập cười lạnh, nghiêm nghị nói:
- Hoa tướng quân, căn cứ theo quân lệnh của Đại Yến, cấm đi lại ban đêm, nếu muốn nửa đêm xuất thành, hoặc là có hổ phù của Đại tướng quân, hoặc là có lệnh điều binh của bộ Binh, Hoa tướng quân lại không có hổ phù, vậy vẫn phải xin chỉ thị của Bộ binh, hạ lệnh mới được.
Hoa Như Ngọc đôi mắt chuyển sang lạnh lùng, con ngươi sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Viên Lập, tức giận nói:
- Ta xin chỉ thị của bộ Binh, đi đi về về, cần một canh giờ, Tặc tử đã sớm chạy trốn, ta xuất thành có tác dụng gì?
Viên Lập đắc ý cười lớn:
- Đó và việc của Hoa tướng quân, ta đâu có thể quản chứ?
Hoa Như Ngọc híp mắt, từng chữ một nói:
- Xem ra ngươi tuyệt không cho đi hả? Ngươi nói lần cuối cùng ta nghe.
Viên Lập nói:
- Hoa tướng quân hoặc là lấy hổ phù ra, hoặc là có lệnh của Bộ binh, nếu không, đừng mong xuất thành.
Thầm nghĩ người đàn bà này lợi hại thì thế nào? Thúc thúc hình dung ả như là một con báo, trong mắt ta, chẳng qua cũng chỉ là một con sơn dương mà thôi.
Nhưng người này thật là xinh đẹp, nếu có thể chơi cùng mình, vậy nói không chừng có thể cho đi.
Trần Tiểu Cửu gọi Khang Thiết lên, lạnh lùng nói:
- Thành thủ này rút cuộc là thần thánh phương nào? Không ngờ dám cầm gậy gây khó cho Hoa tướng quân? Gã không phải đầu óc có vấn đề chứ, chính là cố ý làm như vậy, thật khiến người ta phải tức giận.
Khang Thiết nói:
- Trần đại nhân có điều không biết, người này chính là cháu ruột của Viên Trác Kiến, Viên Lập, nghĩ tới việc Viên Trác Kiến bị mất mặt, Viên Lập muốn trả thù cho thúc thúc gã chăng?
- Ha ha! Tốt! Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh? Thúc thúc? Cháu trai? Người này với cha con có gì khác biệt?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, lại hỏi Khang Thiết nói:
- Người này đức hạnh bình thường thế nào?
Khang Thiết khinh thường nói:
- Ỷ vào thế lực của Viên Trác Kiến, làm xằng làm bậy, không coi ai ra gì, trong doanh mọi người đều phỉ nhổ.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, nhìn Hoa Như Ngọc, tay làm thế chém đầu.
Hoa Như Ngọc chỉ đang đợi một câu nói của Trần Tiểu Cửu, cũng không đối thoại với Viên Lập nữa, lặng yên không một tiếng động, bay lên khỏi đám người, thẳng tiến bay về phía Viên Lập.
Viên Lập quá sợ hãi, vội vàng mệnh lệnh thị vệ bắn tên.
Đâu biết rằng tên còn chưa phát ra, Hoa Như Ngọc đã bay lên cửa thành, giơ tay chém xuống cổ Viên Lập, máu văng khắp nơi.
Viên Lập cách đây một khắc còn ngang ngược càn rỡ ở đó, một khắc sau, đã ngã xuống, đầu ùng ục lăn xuống khỏi tường thành.
Thị vệ giữ thành kia lập tức choáng váng, mũi tên nhắm vào Hoa Như Ngọc, luống cuống mờ mịt.
Con mắt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc đảo qua một lượt các thị vệ đang giương cung trên thành, đối mặt với cung tên sắc nhọn, leng keng nói:
- Thành thủ Viên Lập, cấu kết với phản tặc, ý đồ ngăn đại quân ta bắt giặc, bại hoại như vậy, các ngươi còn muốn vẽ đường cho hươu chạy sao?
Cái mũ phản tặc này chụp lên, ai dám ngăn cản?
Số thành thủ kia lập tức phản ứng lại, vội vàng vứt cung xuống, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hoa Như Ngọc lạnh lùng nói:
- Các ngươi mau chóng mở cửa thành, lập công chuộc tội, việc của Viên Lập là gã gieo gió gặt bão, không liên quan tới các ngươi, bổn tướng quân nói có thể tin, các ngươi cứ yên tâm.
Các binh lính này như trút được gánh nặng, nhìn cái thi thể không đầu của Viên Lập, run như cầy sấy: Người đàn bà này thật ác, chả trách có thể làm Đại tướng quân, cháu trai của Viên Trác Kiến, cũng tùy tiện giết như vậy?
Chỉ nghĩ như vậy, liền cảm thấy tính mạng mình như cỏ rác, không dám qua loa, các thị vệ hợp lại mở cửa thành, để đại quân xuất thành.
- Hoa muội muội, giết Viên Lập, có thể rung cây dọa khỉ, việc tốt à.
Trần Tiểu Cửu cười nhìn về phía Hoa Như Ngọc, có thâm ý nói.
Hoa Như Ngọc không để ý tới lời nói của Tiểu Cửu, quát:
- Xuất thành, tập kích bất ngờ quân địch Uy quốc.
Bình Xuyên Kỷ Phu bại trên sàn đấu, chết mất năm trăm tinh binh, trong lòng căm tức vô cùng, cũng biết việc liên minh với Ngô Đồng là vô nghĩa, việc này chung quy trở thành một trò chơi, không chỉ không củng cố được địa vị Mạc phủ của mình, trái lại còn thành trò cười.
Có thể tưởng tượng, sau khi mình trở về, nhất định sẽ gặp phải sự khinh thường và lạnh nhạt, con đường tranh quyền liền càng trở nên gian khó.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, bà vợ dùng bồ câu đưa tin, đã khống chế được thế tử nội thân vương duy nhất của Hoàng thất trong tay. Trong lòng y vui mừng vô cùng.
Tiệc tối uống rượu, say ngà ngà, lợi dụng để ép Y Đằng Tuyết Tử đi vào khuôn khổ, vốn cho rằng Tuyết Tử quan tâm đệ đệ, sẽ phục tùng dưới háng mình, nhưng lại không ngờ Tuyết Tử thà chết không theo.
Trong cơn giận dữ, mắng nàng là hạng kỹ nữ, là thứ hàng nát ngàn người cưỡi vạn người đâm, có thể để Trần Tiểu Cửu tùy ý cưỡi, không thể ngủ với ta sao?
Sau đó, Bình Xuyên Kỷ Phu liền tận mắt thấy Tuyết Tử khóc lóc chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng kiều mỵ của Tuyết Tử, trong lòng y vô cùng hoảng loạn, cảm giác say tiêu tan trong nháy mắt – trong lòng Bình Xuyên Kỷ Phu hối tiếc không kịp, cũng đoán được Tuyết Tử chạy đi tìm Trần Tiểu Cửu giúp đỡ.
Y giờ vô cùng hối hận, nghĩ tới câu nói mình mắng Tuyết Tử nếu truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, theo như sự kiêu ngạo của tên khốn này, dưới sự giận dữ, nhất định sẽ bất kể hậu quả mà giết mình.
Rơi vào đường cùng, Bình Xuyên Kỷ Phu chỉ đành chạy khỏi cửa Đông, ngay đêm khởi binh, chạy ra khỏi kinh thành.
Trong lòng y nghĩ rất hay, chỉ cần ban đêm chạy khỏi địa giới kinh thành, Trần Tiểu Cửu ngoài tầm tay với, cũng không có cách nào bắt được mình. Đợi trở về địa bàn của mình, cũng không sợ Tuyết tử không rơi vào tay mình – chỉ cần có Nội thân vương Thế tử trong tay, Tuyết tử thoát không nổi lòng bàn tay của mình, cứ nghĩ đến cơ thể thơm ngào ngật kia, khóe miệng của Bình Xuyên Kỷ Phu lại nhếch lên cười.
Khi đang lúc dâm tà, liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang tới, từ xa tới gần truyền lại, tiếng gào rú liên tiếp vang lên, trận thế từ chiến mã cho thấy, phải có tới hai ngàn kỵ binh đang truy sát từ phía sau.
Xong rồi! Xong rồi! Trần Tiểu Cửu đuổi tới rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu trong lòng biết không ổn, sợ tới lạnh sống lưng, vội vàng thúc giục mọi người hỏa tốc chạy về phía trước.
Nhưng y cũng không để ý tới một sự thật, hai ngàn năm trăm binh mã trong tay y đều là bộ binh, còn đao thủ, tay súng, cự giác cung thủ của Hoa Như Ngọc, đều là kỵ binh.
Bình Xuyên Kỷ Phu hỏa tốc hành quân, tuyệt không thể ngồi chờ chết. Trong lúc vội vàng hành quân, đường mới lối lạ, giống như là ruồi không đầu hướng phía Đông Sơn bay tới.
Lại không ngờ được dưới chân Đông Sơn có một con sông, ngăn cản đường tiến của đại quân.
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn nước sông chảy lăn tăn, ngoái đầu nhìn lại, lại thấy một đám kỵ binh đông nghìn nghịt diễu võ dương oai tiên lên.
Y sợ tới tè ra quần, thầm nghĩ: lần này nếu có thể chạy trốn, cuộc đời này thề không uống rượu nữa.