Hoa Như Ngọc thân là nữ nhi, có thể hiểu được sự khổ sở của Tuyết Tử, cũng bị hành vi ti tiện của Bình Xuyên Kỷ Phu làm cho tức giận thất sắc, hận không thể chặt rơi tiểu bảo bối của y mới hài lòng, nhưng nàng lại không ngờ Trần Tiểu Cửu sẽ đánh mất lý trí, tới mức muốn đuổi giết Bình Xuyên Kỷ Phu.
Trần Tiểu Cửu nhìn sự do dự trong mắt diễm lệ của Hoa Như Ngọc, lạnh lùng nói:
- Cứ làm theo lời ta đi, tất cả đều nằm trong sự khống chế ta.
Hoa Như Ngọc biết tướng công của mình giảo hoạt đa mưu, thấy trong con ngươi hắn phát ra sự cơ trí, cũng không nghi ngờ nữa, cũng không kịp mặc áo giáp, vội vàng ra sàn võ điểm binh.
Trần Tiểu Cửu quay người nói với Tuyết Tử:
- Việc cấp bách, chỉ có thể gây chiến, bắt Bình Xuyên Kỷ Phu về, đám binh sĩ kia sẽ phải chết vô số, nàng sẽ không đau lòng chứ?
Tuyết Tử lắc đầu, trong con ngươi đen nháy hàm chứa sự cảm động, nức nở nói:
- Tiểu Cửu làm thế nào ta cũng nghe, ta là nữ nhi, đâu hiểu được nặng nhẹ chứ? Toàn bộ do huynh làm chủ rồi.
- Được! Chúng ta truy đuổi Bình Xuyên Kỷ Phu bắt trở về, đi thôi! Nàng đi cùng ta xem náo nhiệt.
Trần Tiểu Cửu nghe được lời nói này của Tuyết Tử, càng xuất ra danh tiếng, kéo tay Tuyết Tử đi ra ngoài.
- Đợi ta.
Đan Nhi đã thay xong y phục đi đêm, vội vàng chạy tới, quơ bảo kiếm, trượng nghĩa nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, muội cũng muốn đi giúp đỡ, tỷ yên tâm, Bình Xuyên Kỷ Phu kia giao cho muội, muội một kiếm chém ra, sẽ chặt y thành tám khúc.
Trần Tiểu Cửu ấn trán Đan Nhi, cáu giận nói.
Đan Nhi không thuận không tha, loạng choạng lắc cánh tay Tuyết Tử, làm nũng nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ để muội đi đi, muội đi bên cạnh tỷ, sẽ không bị thương đâu.
Tuyết Tử nũng nịu cười:
- Tiểu Cửu, để Đan Nhi đi đi, đi bên cạnh ta, sẽ không gây chuyện đâu.
Trần Tiểu Cửu biết thực lực của Tuyết Tử, thầm nghĩ nếu không phải mình có tử kim văn hộ thân, Tuyết Tử dùng mê huyễn thuật, e là mình cũng không cản nổi.
Trần Tiểu Cửu để Chu Mị Nhi, Song Nhi ở nhà canh giữ, không cần lo lắng, dẫn Đan Nhi, ba chủ tớ Tuyết Tử, Độc Hoàng, thẳng tới sa trường.
Đi tới sa trường hội hợp với Hoa Như Ngọc, lại phát hiện Hoa Như Ngọc trong một thời gian ngắn ngủi đã chỉnh lý xong đội ngũ, thân mặc áo giáp, tay cầm đao thương, thông minh tháo vát và vô cùng khí phách.
- Súng kíp, cự giác cung thủ, đao thủ, đều chuẩn bị xong rồi chứ?
Hoa Như Ngọc bình tĩnh hỏi, trận chiến này phải thương vong tới cùng, súng kíp thủ, cự giác cung thủ không thể thiếu.
Viên Tử Trình, La Đồng, Anh Mộc đều chạy tới, cùng trả lời:
- Hồi nguyên soái, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi giết địch.
Hoa Như Ngọc nhìn qua một lượt, chia đội quân thành ba đội, La Đồng phụ trách một ngàn đao thủ công kích, Viên Tử Trình phụ trách chỉ huy sáu trăm cự giác cung thủ, thuộc loại sát thương rất tinh vi, còn Anh Mộc phụ trách dẫn theo một ngàn tay súng, thuộc loại sát thương diện rộng.
Có ba loại binh lực này phối hợp, gần, trung, xa ba phương thức công kích luân phiên tiến hành, nhất định có thể gây sát thương tới cùng.
Hoa Như Ngọc chỉ huy năm ngàn binh sĩ, để lại hai ngàn bốn trăm binh sĩ canh thành, mang theo tay súng, đao thủ, cự giác cung thủ tổng cộng hai ngàn sáu trăm tinh binh, sẽ cùng với Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Tuyết Tử, Đan Nhi, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến ra khỏi cửa Đông.
Thị vệ Cửu môn là thân tín của Viên tử Trình, thấy đại quân Hoa Như Ngọc ban đêm trùng trùng điệp điệp xuất thành, trong lòng khả nghi, kinh ngạc nói:
- Quân doanh ở đâu? Nửa đêm khuya khoắt, dám to gan tự tiện xuất thành?
- Ta là Trấn quốc Đại tướng quân Hoa Như Ngọc, trên phố bí mật báo, phải xuất thành bắt giặc, mau chóng mở cửa thành, nếu có chậm trễ, các ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu.
Thật ra thị vệ Cửu môn phải nghe theo chỉ huy của Hoa Như Ngọc – nàng là Trấn quốc Đại tướng quân, đó là tổng tư lệnh quân sự của Đại Yến, chức vụ quân sự cao nhất.
Nhưng Viên Lập thị vệ canh thành kia là cháu trai của Viên Trác Kiến. Chính vì Hoa Như Ngọc làm cho Viên Trác Kiến bị mất mặc mà tức giận, lại nghĩ Hoa Như Ngọc không những là một nữ nhi, đâu có thể đặt nàng vào trong mắt chứ?
Viên Lập cười lạnh một tiếng, hừ nói:
- Hoa nguyên soái, xin lấy hổ phù ra xem.
Hoa Như Ngọc tức giận trong lòng, nhưng vẫn kiềm chế, trả lời nói:
- Ngày mai Hoàng thượng nhận được tin, mới có thể lấy hổ phù, thế nào? Viên thành thủ không cho mở cửa?
Trong lòng Viên Lập cười lạnh, nghiêm nghị nói:
- Hoa tướng quân, căn cứ theo quân lệnh của Đại Yến, cấm đi lại ban đêm, nếu muốn nửa đêm xuất thành, hoặc là có hổ phù của Đại tướng quân, hoặc là có lệnh điều binh của bộ Binh, Hoa tướng quân lại không có hổ phù, vậy vẫn phải xin chỉ thị của Bộ binh, hạ lệnh mới được.
Hoa Như Ngọc đôi mắt chuyển sang lạnh lùng, con ngươi sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Viên Lập, tức giận nói:
- Ta xin chỉ thị của bộ Binh, đi đi về về, cần một canh giờ, Tặc tử đã sớm chạy trốn, ta xuất thành có tác dụng gì?
Viên Lập đắc ý cười lớn:
- Đó và việc của Hoa tướng quân, ta đâu có thể quản chứ?
Hoa Như Ngọc híp mắt, từng chữ một nói:
- Xem ra ngươi tuyệt không cho đi hả? Ngươi nói lần cuối cùng ta nghe.
Viên Lập nói:
- Hoa tướng quân hoặc là lấy hổ phù ra, hoặc là có lệnh của Bộ binh, nếu không, đừng mong xuất thành.
Thầm nghĩ người đàn bà này lợi hại thì thế nào? Thúc thúc hình dung ả như là một con báo, trong mắt ta, chẳng qua cũng chỉ là một con sơn dương mà thôi.
Nhưng người này thật là xinh đẹp, nếu có thể chơi cùng mình, vậy nói không chừng có thể cho đi.
Trần Tiểu Cửu gọi Khang Thiết lên, lạnh lùng nói:
- Thành thủ này rút cuộc là thần thánh phương nào? Không ngờ dám cầm gậy gây khó cho Hoa tướng quân? Gã không phải đầu óc có vấn đề chứ, chính là cố ý làm như vậy, thật khiến người ta phải tức giận.
Khang Thiết nói:
- Trần đại nhân có điều không biết, người này chính là cháu ruột của Viên Trác Kiến, Viên Lập, nghĩ tới việc Viên Trác Kiến bị mất mặt, Viên Lập muốn trả thù cho thúc thúc gã chăng?
- Ha ha! Tốt! Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh? Thúc thúc? Cháu trai? Người này với cha con có gì khác biệt?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, lại hỏi Khang Thiết nói:
- Người này đức hạnh bình thường thế nào?
Khang Thiết khinh thường nói:
- Ỷ vào thế lực của Viên Trác Kiến, làm xằng làm bậy, không coi ai ra gì, trong doanh mọi người đều phỉ nhổ.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, nhìn Hoa Như Ngọc, tay làm thế chém đầu.
Hoa Như Ngọc chỉ đang đợi một câu nói của Trần Tiểu Cửu, cũng không đối thoại với Viên Lập nữa, lặng yên không một tiếng động, bay lên khỏi đám người, thẳng tiến bay về phía Viên Lập.
Viên Lập quá sợ hãi, vội vàng mệnh lệnh thị vệ bắn tên.
Đâu biết rằng tên còn chưa phát ra, Hoa Như Ngọc đã bay lên cửa thành, giơ tay chém xuống cổ Viên Lập, máu văng khắp nơi.
Viên Lập cách đây một khắc còn ngang ngược càn rỡ ở đó, một khắc sau, đã ngã xuống, đầu ùng ục lăn xuống khỏi tường thành.
Thị vệ giữ thành kia lập tức choáng váng, mũi tên nhắm vào Hoa Như Ngọc, luống cuống mờ mịt.
Con mắt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc đảo qua một lượt các thị vệ đang giương cung trên thành, đối mặt với cung tên sắc nhọn, leng keng nói:
- Thành thủ Viên Lập, cấu kết với phản tặc, ý đồ ngăn đại quân ta bắt giặc, bại hoại như vậy, các ngươi còn muốn vẽ đường cho hươu chạy sao?
Cái mũ phản tặc này chụp lên, ai dám ngăn cản?
Số thành thủ kia lập tức phản ứng lại, vội vàng vứt cung xuống, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Hoa Như Ngọc lạnh lùng nói:
- Các ngươi mau chóng mở cửa thành, lập công chuộc tội, việc của Viên Lập là gã gieo gió gặt bão, không liên quan tới các ngươi, bổn tướng quân nói có thể tin, các ngươi cứ yên tâm.
Các binh lính này như trút được gánh nặng, nhìn cái thi thể không đầu của Viên Lập, run như cầy sấy: Người đàn bà này thật ác, chả trách có thể làm Đại tướng quân, cháu trai của Viên Trác Kiến, cũng tùy tiện giết như vậy?
Chỉ nghĩ như vậy, liền cảm thấy tính mạng mình như cỏ rác, không dám qua loa, các thị vệ hợp lại mở cửa thành, để đại quân xuất thành.
- Hoa muội muội, giết Viên Lập, có thể rung cây dọa khỉ, việc tốt à.
Trần Tiểu Cửu cười nhìn về phía Hoa Như Ngọc, có thâm ý nói.
Hoa Như Ngọc không để ý tới lời nói của Tiểu Cửu, quát:
- Xuất thành, tập kích bất ngờ quân địch Uy quốc.
Bình Xuyên Kỷ Phu bại trên sàn đấu, chết mất năm trăm tinh binh, trong lòng căm tức vô cùng, cũng biết việc liên minh với Ngô Đồng là vô nghĩa, việc này chung quy trở thành một trò chơi, không chỉ không củng cố được địa vị Mạc phủ của mình, trái lại còn thành trò cười.
Có thể tưởng tượng, sau khi mình trở về, nhất định sẽ gặp phải sự khinh thường và lạnh nhạt, con đường tranh quyền liền càng trở nên gian khó.
Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, bà vợ dùng bồ câu đưa tin, đã khống chế được thế tử nội thân vương duy nhất của Hoàng thất trong tay. Trong lòng y vui mừng vô cùng.
Tiệc tối uống rượu, say ngà ngà, lợi dụng để ép Y Đằng Tuyết Tử đi vào khuôn khổ, vốn cho rằng Tuyết Tử quan tâm đệ đệ, sẽ phục tùng dưới háng mình, nhưng lại không ngờ Tuyết Tử thà chết không theo.
Trong cơn giận dữ, mắng nàng là hạng kỹ nữ, là thứ hàng nát ngàn người cưỡi vạn người đâm, có thể để Trần Tiểu Cửu tùy ý cưỡi, không thể ngủ với ta sao?
Sau đó, Bình Xuyên Kỷ Phu liền tận mắt thấy Tuyết Tử khóc lóc chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng kiều mỵ của Tuyết Tử, trong lòng y vô cùng hoảng loạn, cảm giác say tiêu tan trong nháy mắt – trong lòng Bình Xuyên Kỷ Phu hối tiếc không kịp, cũng đoán được Tuyết Tử chạy đi tìm Trần Tiểu Cửu giúp đỡ.
Y giờ vô cùng hối hận, nghĩ tới câu nói mình mắng Tuyết Tử nếu truyền tới tai Trần Tiểu Cửu, theo như sự kiêu ngạo của tên khốn này, dưới sự giận dữ, nhất định sẽ bất kể hậu quả mà giết mình.
Rơi vào đường cùng, Bình Xuyên Kỷ Phu chỉ đành chạy khỏi cửa Đông, ngay đêm khởi binh, chạy ra khỏi kinh thành.
Trong lòng y nghĩ rất hay, chỉ cần ban đêm chạy khỏi địa giới kinh thành, Trần Tiểu Cửu ngoài tầm tay với, cũng không có cách nào bắt được mình. Đợi trở về địa bàn của mình, cũng không sợ Tuyết tử không rơi vào tay mình – chỉ cần có Nội thân vương Thế tử trong tay, Tuyết tử thoát không nổi lòng bàn tay của mình, cứ nghĩ đến cơ thể thơm ngào ngật kia, khóe miệng của Bình Xuyên Kỷ Phu lại nhếch lên cười.
Khi đang lúc dâm tà, liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang tới, từ xa tới gần truyền lại, tiếng gào rú liên tiếp vang lên, trận thế từ chiến mã cho thấy, phải có tới hai ngàn kỵ binh đang truy sát từ phía sau.
Xong rồi! Xong rồi! Trần Tiểu Cửu đuổi tới rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu trong lòng biết không ổn, sợ tới lạnh sống lưng, vội vàng thúc giục mọi người hỏa tốc chạy về phía trước.
Nhưng y cũng không để ý tới một sự thật, hai ngàn năm trăm binh mã trong tay y đều là bộ binh, còn đao thủ, tay súng, cự giác cung thủ của Hoa Như Ngọc, đều là kỵ binh.
Bình Xuyên Kỷ Phu hỏa tốc hành quân, tuyệt không thể ngồi chờ chết. Trong lúc vội vàng hành quân, đường mới lối lạ, giống như là ruồi không đầu hướng phía Đông Sơn bay tới.
Lại không ngờ được dưới chân Đông Sơn có một con sông, ngăn cản đường tiến của đại quân.
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn nước sông chảy lăn tăn, ngoái đầu nhìn lại, lại thấy một đám kỵ binh đông nghìn nghịt diễu võ dương oai tiên lên.
Y sợ tới tè ra quần, thầm nghĩ: lần này nếu có thể chạy trốn, cuộc đời này thề không uống rượu nữa.