Trên mặt Trần Tiểu Cửu hiện lên nụ cười độc ác, nhìn cái mặt giống như đầu heo của Bình Xuyên Kỷ Phu vẫn lộ ra sự khôn khéo, từng chữ một nói:
- Ta bảo đảm sẽ tiêu diệt tất cả những đối thủ cạnh tranh của ngươi, trở thành người cầm quyền của Bình Xuyên Mộ Bình, dùng cái này để đổi lấy sự tự do của Nội thân vương Thế tử, ngươi vừa ý chưa?
- Ngươi nói cái gì?
Bình Xuyên Kỷ Phu ngây người, sắc mặt biến đổi mấy lần, mới khinh thường nói:
- Ngươi đang nói cái gì vậy? Huynh đệ chúng ta hữu ái hòa thuận, người nắm quyền đời sau của Bình Xuyên Mộ phủ, đương nhiên là người có đức, đâu cần ngươi giúp đỡ?
- Ha ha…tiểu Phiên vương diễn trò rất hay.
Trần Tiểu Cửu ngồi xổm xuống, nâng cằm Bình Xuyên Kỷ Phu, cười nói:
- Ta là người không thích dông dài, lời giống nhau ta chỉ nói một lần.
- Trong lòng ngươi nếu thật sự không bị hấp dẫn bởi điều kiện này, vậy coi như ta chưa từng nói, nhưng, bây giờ ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ta giúp ngươi trở thành người nắm quyền đời tiếp theo của Bình Xuyên Mộ phủ, đổi lại sự tự do của Nội thân vương Thế tử, rút cuộc ngươi đồng ý không?
Trong lòng Bình Xuyên Kỷ Phu rung động, nhìn đôi mắt đầy tự tin của Tiểu Cửu, cắn môi rướm máu, thốt ra:
- Ta..ta đương nhiên đồng ý, nhưng, ngươi giúp ta thế nào? Ngươi chỉ là thần tử của Đại Yến, sao có thể nắm bắt được giang sơn của Uy quốc?
Trần Tiểu Cửu cười, thần bí nói:
- Tiểu Phiên vương ngốc thật sao? Đứng trước vũ lực tuyệt đối, còn có cái gì không làm được nữa sao?
- Vũ lực tuyệt đối?
Bình Xuyên Kỷ Phu mơ hồ đoán được hàm ý của Tiểu Cửu.
- Không sai, chính là thực lực tuyệt đối!
Trần Tiểu Cửu tự tin cười:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi, binh sĩ Đại Yến binh hùng tướng mạnh, chiến lực phi phàm, đặc biệt là quân sĩ dưới trướng của Hoa tướng quân, lấy một địch trăm, không nói chơi. Khi trên sàn đấu, lấy năm trăm tay súng một ngàn kỵ binh, giết chết một ngàn thiết kỵ Đột Quyết, năm trăm võ sĩ Uy quốc, năm trăm trường thương thủ chết oan uổng, còn người bên ta thương vong gần như không có.
- Mà nửa đêm hai ngàn năm trăm tinh binh của tiểu Phiên vương gặp nhau, cũng như vậy giết binh sĩ của ngươi máu chảy thành sông, không một ai còn sống. Do đó có thể thấy, đội quân này dưới tay của Hoa tướng quân không có chướng ngại gì, tiểu Phiên vương, ngươi có cùng quan điểm với bản đại nhân không?
Bình Xuyên Kỷ Phu hít một hơi sâu, trong lòng tuy oán hận, vẫn bất đắc dĩ gật đầu, coi như là đồng ý với tôn chỉ của võ sĩ đạo Uy quốc tôn sùng cái mạnh, tàn nhẫn, quả quyết, giảo hoạt, tự xưng là đệ nhất, nhưng trước thiết quân của Hoa Như Ngọc, không chịu nổi một chưởng, cũng đành chấp nhận sự thật.
- Mặc dù quân đội của Hoa tướng quân mạnh mẽ vô cùng, thì có thể thế nào?
Bình Xuyên Kỷ Phu hỏi lại:
- Điều này có liên quan gì tới ta?
- Sao lại không liên quan chứ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Theo ta được biết, đối thủ cạnh tranh chủ yếu của tiểu Phiên vương vẫn là ca ca của ngươi Bình Xuyên Vũ Phu, thực lực của hắn mạnh hơn ngươi vài lần, dựa vào thực lực của ngươi để tranh đấu, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Hơn nữa Bình Xuyên vũ phu coi ngươi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, luôn luôn chuẩn bị diệt trừ ngươi, tin rằng ngươi cũng cảm nhận được chứ?
- Tin tức của Trần đại nhân thật linh hoạt.
Bình Xuyên Kỷ Phu quay đầu nhìn Tuyết Tử, buồn bã nói:
- Tuyết Tử quả nhiên tri vô bất ngôn với Trần đại nhân.
Tuyết Tử nhìn chằm chằm Bình Xuyên Kỷ Phu, thật hận không thể một đao giết chết y.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Giả dụ, các người đấu tranh gay gắt, khi Bình Xuyên Vũ Phu muốn giết ngươi, hoặc ngươi muốn hạ thủ với hắn, Hoa tướng quân cử quân đội giúp đỡ ngươi định lại giang sơn, ngươi cảm thấy phần thắng lớn không? Ngươi động lòng không?
Bình Xuyên Kỷ Phu vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, tâm trạng lập tức sáng lên:
- Trần đại nhân ý của đại nhân là có thể phái binh giúp ta? Có thể phái bao nhiêu? Nói thật chứ?
Trong lòng y muốn làm người thừa kế của Bình Xuyên Mộ phủ, muốn đến phát điên, nhưng ca ca của y Bình Xuyên Vũ Phu thực lực lại quá mạnh, hơn nữa còn luôn phòng bị y, thậm chí tìm thích khách ám sát y nhiều lần, luôn khiến y mặt co mày cáu, kinh hãi vô cùng.
Còn lần này Bình Xuyên Kỷ Phu sở dĩ đồng ý lời mời của Ngô Đồng, trợ uy giúp gã, một là muốn nhân cơ hội tìm ra một nơi dựa về tài chính đấu tranh, tỏ rõ năng lực của mình với cha, hai là muốn liên lạc với Tạp Ba, Ngô Đồng trợ viện, giúp mình ổn định lại thế cục trong hỗn loạn.
Không ngờ được kế hoạch chẳng những biến đổi nhanh chóng, giao chiến với đội quân Đại Yến, liên quân ba bên bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Ngay cả Tạp Ba, Ngô Đồng cũng mang theo cái đuôi xám xịt chạy trốn, cơ hội lôi kéo cũng không còn.
Nhưng, chính lúc mình nản lòng thoái chí, lại nhận được lời hứa của Trần Tiểu Cửu, phải biết, đội ngũ trong tay Hoa Như Ngọc là đại sát khí luyện mãi thành thép.
Nếu có đội ngũ này trợ lực một tay giúp mình vào thời khắc then chốt, vậy chút thực lực của đại ca kia còn không phải là bị mình diệt trừ tận gốc sao?
Nghĩ tới đây, Bình Xuyên Kỷ Phu không khỏi mở cờ trong bụng, vậy Nội thân vương Thế tử gì kia trước mặt người thừa kế đời sau của Bình Xuyên Mộ phủ, coi là gì chứ?
Nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy không đúng, lóe ra một ý, mới hỏi Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần đại nhân, tại sao đại nhân lại hao phí tinh lực giúp ta? Chỉ dựa vào một Nội thân vương Thế tử, đại nhân cũng sẽ không bỏ ra vốn lớn như vậy chứ?
Thằng nhãi này, thật sự làm một tên thông minh giảo hoạt.
Trần Tiểu Cửu cười, nửa thật nửa đùa nói:
- Đương nhiên không chỉ một điều kiện này, nếu không, ta chỉ cần dùng khổ hình với ngươi, ngươi cho dù không muốn giao người, cũng không phải do ngươi.
- Vậy Trần đại nhân không ngại đưa ra điều kiện, ta cũng suy nghĩ xem.
Bình Xuyên Kỷ Phu không một chút bị niềm vui làm cho mê loạn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ta giúp ngươi ngồi vào cái ngôi vị người thừa kế của Bình Xuyên Mộ phủ, ngươi phải thần phục Đại Yến ta, hàng năm phải tiến công xưng thần, không được phản kháng, nếu không tôn trọng, tất nhiên binh lực rầm rộ sẽ thảo phạt ngươi.
Hắn chỉ đưa ra một chút mồi dụ giả dối làm vui sướng, thật sự mục đích tận đáy lòng tuyệt đối sẽ không công bố cho mọi người thấy.
Bình Xuyên Kỷ Phu nghe vậy, trong lòng cười lạnh, y rất hài lòng với điều kiện mờ mịt này chỉ cần mình là người thừa kế của Bình Xuyên Mộ phủ, đến khi đó quyền quyết định nằm trong tay mình, bây giờ ta đồng ý với ngươi, lúc đó lại phản lại, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Nghĩ tới đây, Bình Xuyên Kỷ Phu gật đầu nói:
- Được! Trần đại nhân, ta đồng ý với điều kiện của đại nhân, chỉ cần đại nhân có thể giúp ta giành được ngai vàng làm người thừa kế của Mộ Bình, ta nhất định sẽ giữ lời hứa, tuyệt không đổi ý.
- Được! Tiểu Phiên vương nhận biết tổng thể, người ngay nói thật, chỉ là..ta dựa vào cái gì để tin vào lời của tiểu Phiên vương đây?
Nhìn gương mặt kinh ngạc của Bình Xuyên Kỷ Phu, Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng:
- Tiểu Phiên vương không bỏ ra thành ý, ta sao tin được ngươi? Như thế nào nguyện ý giúp ngươi? Ngươi coi ta là thằng ngốc sao?
- Vậy rút cuộc Trần đại nhân muốn thế nào mới tin ta?
Bình Xuyên Kỷ Phu kinh ngạc nói.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Rất đơn giản, ngươi phải đưa Nội thân vương Thế tử vào tay ta, ta mới có thể tin thành ý của ngươi, lời nói không ngoa.
- Cái này…
Bình Xuyên Kỷ Phu thấy khó xử.
- Thế nào? Ngươi không muốn?
Trần Tiểu Cửu sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo:
- Xem ra tiểu Phiên vương không có thành ý rồi?
Tuyết Tử thấy Bình Xuyên Kỷ Phu trầm mặc không nói, sắc mặt liền tái nhợt, dịu dàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, không biết làm thế nào cho phải.
Bình Xuyên Kỷ Phu thở dài, trầm trọng nói:
- Không phải ta không muốn, mà là chỗ Nội thân vương Thế tử ẩn nấp vô cùng bí mật, hơn nữa số tâm phúc đó của ta chỉ nhận ra mình ta, trừ phi ta đích thân tới trước, nếu không không có cách nào để hắn đi, nhưng.. Trần đại nhân hoàn toàn không dễ thả ta đi như vậy.
Tuyết Tử vừa nghe thấy Bình Xuyên Kỷ Phu đồng ý thả người, liền nói với Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, không sao, ta đi cùng với y, do ta canh chừng y, y nhất định không chạy được.
- Đồ ngốc! Lời của y sao có thể tùy ý tin chứ?
Trần Tiểu Cửu nắm tay Tuyết Tử, ghé vào tai nàng nói một câu, mới khiến Tuyết Tử bình tĩnh lại, đôi mắt lo lắng vụt sáng, ôm chặt eo Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Vậy…vậy làm như vậy được chăng?
- Điều này có gì đáng chứ?
Trần Tiểu Cửu xoa đầu Tuyết Tử, nháy mắt nói:
- Đợi Độc Hoàng tỷ tỷ tới, phải biết, Độc Hoàng không có gì là không thể làm được.
Trong phòng giam rơi vào trầm mặc, điều này khiến Bình Xuyên Kỷ Phu cảm thấy nôn nóng dị thường.
Ầm.
Tiếng cười nịnh nọt của Trịnh Bình vang lên từ xa, tiếng bước chân càng gần, bóng dáng quyến rũ của Độc Hoàng xuất hiện bên ngoài lan can cửa sắt.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ tới rồi….
Trần Tiểu Cửu không đợi Độc Hoàng vào, liền đi ra ngoài, chỉ vào Bình Xuyên Kỷ Phu thầm thì mấy câu với Độc Hoàng.
Độc Hoàng gật đầu lia lịa, lấy ra hai loại thuốc, nói với Tiểu Cửu:
- Cái túi này trên người ta, màu vàng là chế theo yêu cầu của ngươi, màu đen, chính là thuốc độc môn của ta, trừ thuốc giải của ta, không ai có thể giải được.
- Vậy thật là tốt.
Trần Tiểu Cửu lén lút véo tay Độc Hoàng, cùng Độc Hoàng vào trong lao, đưa hai viên thuốc cho Anh Mộc, dặn dò nói:
- Tiểu Phiên vương nhất định đói rồi, để hắn uống hai viên thuốc này, cho đỡ thèm.
Bình Xuyên Kỷ Phu lập tức ý thức được cái gì, cơ thể co rút liên tục, lắc đầu nói:
- Không cần! Trần đại nhân, đại nhân phải tin thành ý của ta.
Đám người Anh Mộc đâu để ý tới Bình Xuyên Kỷ Phu có đồng ý hay không, năm người vây quanh, kéo tay túm chân, bóp miệng y, nhét hai viên thuốc vào trong cổ họng, trừng mắt nhìn y nuốt vào, mới buông y ra.
- Ngươi….ngươi cho ta uống cái gì vậy?
Bình Xuyên Kỷ Phu hoảng sợ, lấy tay móc họng, muốn nôn thuốc ra.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngăn cản, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi muốn nôn ra, mạng nhỏ của ngươi cũng không còn, không tin ngươi thử xem.
Hả?
Ngón tay của Bình Xuyên Kỷ Phu vừa sờ tới viên thuốc, nghe sự uy hiếp của Trần Tiểu Cửu, cảm nhận được sự âm tàn trong mắt hắn, cũng đành bỏ cuộc, viên thuốc từ từ nuốt vào dạ dày rồi hòa tan.
- Ừ! Đây mới là dáng vẻ hợp tác.
Trần Tiểu Cửu lại thay đổi gương mặt ôn hòa, cười nói:
- Tiểu Phiên vương không cần sợ hãi, đây cũng chỉ là bất đắc dĩ! Thứ ngươi nuốt vào là thuốc độc do độc gia ta chế ra, thuốc giải chỉ có ta có.
- Hả? Không ngờ là thuốc độc?
Bình Xuyên Kỷ Phu cầu xin nói:
- Vừa rồi không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao, tại sao còn muốn hại ta?
- Ai nói ta sẽ hại ngươi? Ta và ngươi hợp tác là cục diện hai bên cùng thắng, ta cũng không có lý do hại ngươi.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Thuốc này phát tác trong vòng một tháng, chỉ cần trong vòng một tháng tiểu Phiên vương mang Nội thân vương Thế tử trở lại Đại Yến, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, thế nào? Chỉ có như vậy, mới có thể thể hiện được thành ý của tiểu Phiên vương.
Nhưng thật ra Trần Tiểu Cửu chưa nói là, trong hai viên thuốc đó, có một viên là thuốc gây ra bệnh liệt dương, và không có thuốc giải, sau khi uống vào, nửa đời còn lại không có duyên với nữ nhân nữa rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu nghe vậy, không khỏi thở dài một tiếng, người dưới mái hiên, bất đắc dĩ, đành chấp nhận cục diện này.
- Được rồi! Ta đồng ý điều kiện của Trần đại nhân, chỉ là thời gian một tháng, vô cùng ngắn ngủi, việc không thể chậm trễ, phải mau chóng lên đường.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đó là điều đương nhiên, tiểu Phiên vương nghỉ ngơi một đêm nay, sáng sớm ngày mai, ta cử người đi cùng với ngươi, thế nào? Đương nhiên, ta sẽ sắp xếp cho tiểu Phiên vương nghỉ ngơi ở dịch quán, còn sắp xếp mấy mỹ nữ, an ủi tiểu Phiên vương..
- Đa ta Trần đại nhân ưu ái.
Bình Xuyên Kỷ Phu nghe Trần Tiểu Cửu sắp xếp có nhân tính như vậy, mới yên lòng.