Nghe thấy lời giận dỗi thẹn thùng của Độc Hoàng, Trần Tiểu Cửu tuy chưa uống rượu, nhưng trong lòng cũng say tới hồ đồ, vội tiến lên, xấu xa nắm lấy bàn tay mềm mại của Độc Hoàng, thật muốn đêm nay cứ được bay mãi như vậy, vĩnh viễn không có kết thúc.
Đáng tiếc dịch quán rất gần, Độc Hoàng khinh công độc nhất thiên hạ, mang theo Trần Tiểu Cửu bay như gió, một lát đã vào trong dịch quán.
Đêm nay là Khang Thiết trực, thấy Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đến trong đêm, kinh ngạc nói:
- Trần công tử còn có việc gì sao?
- Mấy cô gái kia đã mang tới cho Bình Xuyên Kỷ Phu chưa?
Trần Tiểu Cửu truy vấn hỏi.
- Ồ! Vừa đưa tới, tôi đã mời tới mấy cô nương từ lầu Thanh Phong.
Khang Thiết nhìn Độc Hoàng cũng ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng, ghé vào tai Tiểu Cửu nói:
- Bây giờ mấy cô nương đó phần lớn là đang hầu hạ Bình Xuyên Kỷ Phu tắm rửa, lát nữa sẽ có trò hay để xem.
- Ta và Độc Hoàng tới xem trò hay đây.
Trần Tiểu Cửu nói lời không ngại người khác kinh ngạc.
Khang Thiết choáng váng, nhìn Tiểu Cửu, lại nhìn sang khuôn mặt quyến rũ của Độc Hoàng, trong lòng không khỏi bồn chồn: Trần công tử là đại nam nhân, lén nhìn bức tranh tình dục sống động cũng không sao, Độc Hoàng một đại mỹ nữ còn lén xem cái này? Còn lén xem cùng Trần công tử? Lẽ nào giữa Trần công tử và Độc Hoàng cũng không trong sáng?
Trần Tiểu Cửu nhìn ra sự nghi vấn của Khang Thiết, cười giải thích nói:
- Việc này rất quan trọng, vẫn có quan hệ tới việc lớn tồn vong sinh tử, không phải như ngươi nghĩ đâu.
- Lát nữa ngươi dẫn binh lính đi tuần tra một vòng đi, ta và Độc Hoàng cũng không cần phải cực khổ trốn tới trốn lui.
Khang Thiết đáp ứng một tiếng, quay người đi sắp xếp, đưa người đi tuần một vòng theo ý của Tiểu Cửu.
Độc Hoàng kéo Trần Tiểu Cửu, giống như một con báo, lặng yên không một tiếng động chui trên nóc nhà. Theo chân Bình Xuyên Kỷ Phu đi vào dịch quán, xốc một lớp ngói lên, vừa vặn nhìn trúng phòng tắm.
Tiếng cười phóng đãng của Bình Xuyên Kỷ Phu và tiếng nũng nịu ỏn ẻn mềm mại của mấy cô nương truyền tới, khiến Độc Hoàng mặt đỏ như say, hung hăng bóp eo Trần Tiểu Cửu, bịt tai, không muốn nghe nữa.
- Tiểu Cửu ngươi chính là không tin ta, ta thêm vào cái thuốc kia có tác dụng mãnh liệt vô cùng, liệt dương cả đời, mặc kệ là xuân dược lợi hại thế nào, cũng sẽ không có phản ứng gì.
- Như vậy càng tốt, Độc Hoàng tỷ tỷ, thực không dám dấu, ta chính là muốn Bình Xuyên Kỷ Phu có bộ dạng như vậy.
Trần Tiểu Cửu kéo tay Độc Hoàng, cười xấu xa nói:
- Mỹ sắc phía trước, ngứa ngáy vô cùng, nhưng không xâm phạm được, nỗi thống khổ này, có uất nghẹn nào bằng chứ?
Độc Hoàng khổ sở, nhịn cười, thổi vào tai Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Đâu có như ngươi, một chút cũng không chịu được sự hấp dẫn, thật làm mất mặt đàn ông.
- Tỷ tỷ, điều này chứng tỏ ta là tấm gương của đàn ông, đúng không? Đâu có mất mặt chứ?
Tiểu Cửu không tranh cãi cùng Độc Hoàng, cúi đầu tiếp tục quan sát động tĩnh bên trong phòng tắm.
Trong một buổi tối Bình Xuyên Kỷ Phu trải qua cả mừng cả tủi, dù y cứng cỏi, cũng bị giày vò tinh thần tới khốn đốn, trong lòng nghĩ mà sợ.
Nguyên tội vì đùa giỡn với Nội thân vương Tuyết Tử mà dẫn đến bị Thiết Giáp doanh bao vây, dẫn tới toàn quân bị tiêu diệt, thật sự trở thành một cô gia.
Mình giống như một con chó, bị bắt vào lao ngục, bị đánh đòn, chết đi sống lại, lại vì giao dịch giao ra Nội thân vương Thế tử mà đạt được sự tha thứ của Trần Tiểu Cửu, chỉ cần trước mắt mình thần phục, có thể vào thời khắc then chốt, hắn sẽ phái ra Thiết giáp doanh giúp đỡ mình diệt trừ thế lực của ca ca.
Ha ha…, vô số việc này, vừa nghe lại nhớ tới nguy hiểm Bình Xuyên Kỷ Phu đã trải qua, vô cùng phấn khích.
Bình Xuyên Kỷ Phu nằm trên giường, cả người đau nhức, hai má cũng sưng lên, vốn tưởng bình tĩnh vượt qua những chuyện khó quên này, lại không ngờ Trần Tiểu Cửu nói được làm được, thật sự cho tặng cho mình bốn mỹ nhân đẹp như hoa như ngọc.
Thấy bốn mỹ nhân này nhào lên, tâm trạng cũng thấy được an ủi, cũng càng tin Trần Tiểu Cửu là một nhân vật độc ác nói được làm được – Trong tiềm thức, trong lòng trở nên vô cùng hưng phấn.
Sắc đẹp ở phía trước, quả là chuyện tốt, đương nhiên phải tắm rửa sạch sẽ cơ thể dơ bẩn của mình.
Bình Xuyên Kỷ Phu nằm trong thùng tắm, tuy các vết thương rách miệng khiến dòng nước tạt vào làm đau, nhưng những đôi tay mềm mại của các mỹ nữ lướt qua ngực, khiến y tạm thời quên đi đau đớn.
Mấy cô nương này đều là mời tới từ Thanh Phong lầu, quyến rũ vô cùng, lẳng lơ mê người, thủ đoạn thu hút đàn ông cũng là độc nhất.
Một cô nương cởi hết áo váy, nâng bầu ngực mềm mại lên, đưa chân đẫy đà mê người, ngồi trong thùng tắm, khẽ vuốt bụng Bình Xuyên Kỷ Phu, bàn tay mạn diệu vô cùng, chợt nắm lấy cái thứ dưới háng của y, nhẹ nhàng xoa lên.
Bình Xuyên Kỷ Phu thoải mái tới sống lên chết xuống, nhưng sau đó lại cảm giác kỳ quái vô cùng, ánh mắt quyến rũ của cô gái nhìn thoáng qua thứ dưới thân kia của y cũng đầy ý khinh thường – cái thứ kia của y vẫn ngủ gật như vậy, điều này khiến y khó chịu vô cùng, với kinh nghiệm ngày xưa của mình, chưa từng xuất hiện quẫn cảnh này, lẽ nào mình không được nữa rồi?
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vẻ mặt bực bội kia của Bình Xuyên Kỷ Phu, cũng biết cái đó quả nhiên không có phản ứng, nhéo tay Độc Hoàng, cười xấu xa nói:
- Tỷ tỷ, thành công rồi, tỷ thật là lợi hại.
- Ta là Độc Hoàng tiếng tăm lừng lẫy mà, sao có thể không thành chứ?
Độc Hoàng kéo tay Tiểu Cửu, u oán nói:
- Nếu thành rồi, chúng ta đi thôi! Một phụ nữ như ta cùng ngươi xem cái thứ xấu xa này, rất khó coi à?
- Tỷ tỷ đừng nhìn, một mình ta xem là được rồi, phần diễn phấn khích còn chưa xuất hiện mà.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu không cam tâm, lát nữa nhất định sẽ uống thuốc, sau khi xem uống thuốc xong, có phản ứng gì không! Nhất định phải tuyệt đối không có sai sót gì mới được.
- Ngươi đó, ta thật không nên dung túng ngươi như vậy, đều bị ngươi ức hiếp tới chết rồi.
Độc Hoàng giận dỗi, ngón tay xanh nhạt ấn vào trán Tiểu Cửu, trong mắt hàm chứa sự dịu dàng, khiến tâm thần Tiểu Cửu mê say.
Cô gái quyến rũ trong thùng tắm chơi đùa dưới háng Bình Xuyên Kỷ Phu rất lâu, dùng tất cả vốn liếng, cũng không thấy cái kia dưới háng của Bình Xuyên Kỷ Phu có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi nghi ngờ, trong mắt hiện ra sự khinh miệt: tên này không phải là bị tửu sắc vét sạch rồi chứ, không thể làm chuyện vợ chồng sao?
Còn ba thiếu nữ đang cùng Bình Xuyên Kỷ Phu hôn môi, phát hiện quẫn cảnh này của y, cũng không khỏi ngây người ở đó, không biết có nên tiếp tục tới cùng không?
Lần đầu tiên Bình Xuyên Kỷ Phu cảm thấy mình mất mặt như vậy, hùng phong ngày xưa mất ở nơi nào rồi? Đối diện với sự ánh mắt đáng thương, khinh thường, mờ mịt nhìn lại của bốn mỹ nữ, y hận không thể đào một cái hố để chui xuống.
- Đại nhân nếu đại nhân..cái đó…tỷ muội chúng tôi xin lui xuống trước…
Một mỹ nữ mạnh dạn nói ra lời trong lòng của mình.
- Đừng…đừng đi..
Bình Xuyên Kỷ Phu sắc mặt đỏ bừng lên, nắm chặt tay, sự nhục nhã này khiến y gần như không ngóc đầu lên được.
- Vậy tỷ muội chúng thiếp có thể làm gì?
Mỹ nhân kia nhìn cái đũng quần úp sấp của Bình Xuyên Kỷ Phu, ánh mắt hàm chứa sự ủy khuất, trong lòng lại khinh bỉ muốn chết: Ngươi cũng coi là đàn ông sao?
Bình Xuyên Kỷ Phu đương nhiên sẽ khắc sâu sự miệt thị hiện ra trên mặt bốn mỹ nữ, nhưng y không còn mặt mũi nổi giận, trong lòng tự an ủi mình: Ừ! Chắc là hôm nay sợ quá, dọa cả cái thứ dưới háng kia, hết cách! Hết cách! Không cần lo lắng, ta uống ít thuốc tăng lực vào là được.
- Các nàng cứ hầu hạ ta uống trà trước, ta uống nhiều rồi, sẽ phải giải rượu.
Bình Xuyên Kỷ Phu chạy ra khỏi thùng tắm, uống đại lực kim cương hoàn vào, trong lòng nghĩ: Không cần các ngươi phải khinh miệt ta, chỉ cần lát nữa thôi, kim cương hoàn phát huy tác dụng, ta sẽ giết các ngươi sống lên chết xuống.
- Ai dà, Độc Hoàng tỷ tỷ, Bình Xuyên Kỷ Phu uống thuốc rồi, ha ha…, bây giờ chúng ta xem biểu hiện của y.
Trần Tiểu Cửu hưng phấn xoa tay, dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.
Độc Hoàng ngồi trên nóc nhà, mặt đỏ bừng, không thèm để ý nói:
- Còn có thể biểu hiện thế nào? Miên trùng chính là miên trùng, cả đời này đều mềm nhũn, không thể cứng lên được nữa.
- Ừ, Độc Hoàng tỷ tỷ nói chỉ có đúng.
Tiểu Cửu như ném sang cho Độc Hoàng mị nhãn, cợt nhả nói:
- Giống ta làm việc luôn cứng như vậy, muốn mềm một lần cũng khó như thế, Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói cùng là đàn ông, sự chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?
- Tiểu Cửu, ta biết ngươi cũng muốn mềm, yên tâm, ty tỷ sẽ giúp ngươi.
Độc Hoàng cười quyến rũ vài tiếng, lấy ra mấy viên thuốc màu vàng, đe dọa nói:
- Sau này ngươi còn dám nói lời như vậy với tỷ tỷ nữa, sớm muộn có một ngày ta lén nhét thuốc này vào thức ăn của ngươi, để ngươi hối hận cả đời.
Trần Tiểu Cửu bị dọa tới tái nhợt mặt mày, ngượng ngùng cười, cũng không dám lung tung với Độc Hoàng nữa.
Một lát sau, khi Bình Xuyên Kỷ Phu dự tính đại lực kim cương hoàn phát lực, chỉ cảm thấy sự nóng bỏng trong bụng, luồng nhiệt nóng lưu chuyển trong người, tâm trạng ngứa ngáy, nóng lòng muốn tìm mục tiêu để phát tiết, nhưng…cái miên trùng dưới háng kia vẫn ngủ yên, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Nhìn cơ thể của bốn mỹ nữ kia, Bình Xuyên Kỷ Phu bực bội muốn chết, lẽ nào còn cần lời dẫn?
Y gọi mỹ nữ lên trước hầu hạ, bốn mỹ nữ dùng tất cả vốn liếng, ôm người y, lại thơm, lại cắn, cái gì cũng làm, tất cả đều thử qua, lại không thấy có dấu hiệu tốt đẹp gì, điều này khiến Bình Xuyên Kỷ Phu ý thức được một sự sợ hãi thật sự.
Chuyện gì thế này? Sao không cứng lên được? Sao đột nhiên lại như vậy?
Thấy bốn mỹ nữ bổ nhào vào mình, Bình Xuyên Kỷ Phu thô bạo đẩy họ ra, mắng to:
- Cút! Một đám kỹ nữ thối, đều cút hết cho ta! Cút càng xa càng tốt, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi.
Bốn mỹ nữ vội vàng chạy ra ngoài, mỹ nữ khi nãy can đảm lên tiếng lúc này không ngừng lẩm bẩm:
- Bản thân không có năng lực, không cứng được, lại nổi giận với bọn ta? Trước mặt bốn tỷ muội bọn ta mà còn không cứng lên được, sau này, ngươi có gặp được thần tiên, cũng không ăn được vào miệng, mất mặt quá! Hừ…
Ta rút cuộc làm sao vậy? Xong rồi! Ta không còn là đàn ông nữa rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu nhất thời đâu có thể chịu được sự đả kích bi thảm như vậy? Cảm xúc bắt đầu dâng lên, bực bội khó chịu, đấm đá lung tung, phát tiết sự ủy khuất trong lòng, đánh gãy bàn, đá ngã giá sách, đập chén trà vỡ vụn.
Cơ thể y trần như nhộng, váng đầu ngồi dưới đất, cũng không để ý chén trà vỡ bắn vào da thịt mình, điên cuồng nói những lời vô nghĩa:
- Ta không cứng nổi rồi, ta không phải đàn ông rồi, ta không cứng nổi rồi, ông trời ơi, ta chơi con mẹ ngươi.
- Ha ha..ngươi không cứng nổi, muốn làm ông trời, cũng không có công cụ đó.
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Bình Xuyên Kỷ Phu, trong lòng cuối cùng cũng thở một hơi: Cái đồ tội ác chồng chất, cuối cùng cũng bị ác giả ác báo.
- Lần này ngươi hài lòng chưa? Yên tâm rồi sao?
Độc Hoàng nhìn dáng vẻ cười dài của Tiểu Cửu, cũng biết kết quả cuối cùng là thế nào, chỉ vào cái vật dưới háng Tiểu Cửu, cáu giận nói:
- Ngươi đây là lại có chuyện gì thế? Không kéo tay ta sao? Sao lại trở lên trướng lên như vậy?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Cũng không phải, vừa rồi bốn cô nương kia, có vài phần tư sắc, ta…ta…
- Ngươi cũng thật không có tiền đồ.
Độc Hoàng rút tay ra, bay lên nóc nhà, ngoái đầu nhìn lại cáu giận:
- Ngây ra đấy làm gì? Còn không mau tìm vợ xinh đẹp của ngươi mà phát tiết đi?
- Tìm vợ làm gì?
Trần Tiểu Cửu tiến lên, mặt dày mày dặn cầm tay Độc Hoàng, cười nói:
- Tỷ tỷ đừng đi, đêm dài cứ từ từ, không còn lòng dạ nào mà ngủ, bằng không… chúng ta uống rượu đi?
- Cút.
Độc Hoàng rút tay ra, đá Tiểu Cửu một cái, bỏ chạy.
Giọng nói mềm mại từ xa truyền tới:
- Muốn tỷ tỷ say sao? Cứ động não đi nhé, cơ hội không nhiều, ngươi phải quý trọng.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, lập tức nhiệt huyết sôi trào.
Thanh Phong lâu, Xuân Ý các.
Năm người ngồi vây quanh bàn, đầu tiên Trần Tiểu Cửu, từ phải tới trái lần lượt là Thượng thư bộ Hộ Chung Bân, Thượng thư bộ Sử Lưu Lam, Đại Lý tự khanh Trịnh Bình, Thị lang bộ Lễ Triệu Văn Thái – Trần Tiểu Cửu vào nội các, nắm bắt nội khố, hết cách phân thân, quyền hành trong bộ Lễ kia đã hoàn toàn nằm trong tay Triệu Văn Thái.
Mấy vị quan chức quyền quý này, Triệu Thạc đều quen biết tới không thể quen biết hơn, Lưu Lam, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái đều từng là chiến hữu tốt của y.
Còn Chung Bân lại là đối tượng số một mà đám người Triệc Thạc muốn trừng trị, đâu thể có cảm giác xa lạ?
Triệu Thạc kiềm chế tâm trạng, chào hỏi từng người, lén nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi, liền ngồi bên dưới Triệu Văn Thái.
Trần Tiểu Cửu cười chào nói:
- Triệu thượng thư, tới đây! Đến đây ngồi, uống rượu cũng tiện hơn.
Hắn vỗ vào chỗ bên cạnh mình, cười rất tự nhiên.
- À? Cái này…đa tạ Trần đại nhân nâng đỡ.
Triệu Thạc nhìn không ra vui buồn, cung kính ngồi bên dưới Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vỗ tay, Phan Tường mang mấy cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ lên, cũng kính chào hỏi mấy người đám Triệu Thạc, rồi quay người đi ra ngoài. Mấy cô gái diễm lệ này là trụ cột của Thanh Phong lầu, đâu có giống với những tục nữ tầm thường không biết xấu hổ mà bổ nhào vào người đàn ông chứ? Tùy ý cho bọn họ khinh bạc?
Tay đánh đàn, miệng thổi tiêu, tiếng đàn thanh u cùng tiếng tiêu ngọt ngào, khiến tâm trạng của sáu người vô cùng thoải mái, buông gánh nặng, nâng chén uống, giống như là bạn bè đang ngồi tâm sự.
Triệu Thạc thấy Trần Tiểu Cửu không vội đi vào chủ đề, đương nhiên sẽ không chủ động cau mày.
Trần Tiểu Cửu cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, khi nhắc tới việc khoa cử, mới nói với Lưu Lam:
- Lưu đại nhân, lệnh công tử đỗ Thám hoa trong khoa cử lần này, quả thật có tài học, hiện thân ở Ninh Đô, quyền bính trong tay, muốn kinh doanh, tránh không được tiền đồ gấm vóc à.
Lưu Lam nghe vậy, mặt đỏ ửng lộ ra vẻ vui mừng, vuốt râu, khiêm tốn nói:
- Khuyển tử là môn sinh của Trần đại nhân, nhờ phúc khí của Trần đại nhân, sau khi Khuyển tử tới Ninh Đô, làm Tham nghị Phủ doãn, dưới sự quản thúc của phủ doãn, phụ trách lương thực, trị an, tuy không có công lao đặc biệt lớn, cũng thay đổi được tính tình không tốt trước đây, khiến trong lòng ta cũng thấy được an ủi.
Trong lời nói, tràn đầy hương vị của sự hạnh phúc.
Tài thật học thật?
Triệu Thạc vừa nghe thấy Trần Tiểu Cửu đề cập tới bốn chữ "tài thật học thật" này, rượu trong miệng suýt nữa bị phun ra, trong lòng vừa khinh thường, vừa ghen tị.
Điều khiến y khinh thường là, Lưu Lam tuy bút pháp thần kỳ, nhưng con trai của ông ta Lưu Chí Sơn lại học hành bình thường, tầm thường vô vị, đâu có nửa phần phong phạm về tài văn chương tung hoành như Lưu Lam năm đó chứ?
Nhưng mà chính là Lưu Chí Sơn tài học bình bình, không ngờ lại đỗ Thám Hoa, thân ở Ninh Đô, ủy thác trọng trách, đây đâu có thể khiến người ta cảm thấy đáng sợ?
Nếu chỉ đơn giản như vậy, Triệu Thạc không ghen tị nhiều như vậy, điều khiến y khó chịu trong lòng là, con trai của mình Triệu Năng và Lưu Chí Sơn là đồng niên, học thức cũng coi như có chút tài, hơn nữa đã nhờ vào cửa Tiêu thừa tướng, nhưng lại thi rớt, ngay cả cái rắm cũng không mò được.
Triệu Thạc nhìn kẻ đối diện, mình và Lưu Lam đều là cấp bậc Thượng thư lục bộ, nhưng sự khác biệt giữa con cái, sao lại lớn đến như vậy?
Ai!
Triệu Thạc đương nhiên biết đây đều là may mắn có được sau khi Lưu Lam dựa vào Trần Tiểu Cửu, trong lòng bất đắc dĩ, làm một chén cho hả giận. Người so với người, tức chết được.
Trần Tiểu Cửu thấy Triệu Thạc thở dài, vội truy vấn nói:
- Triệu đại nhân, sao lại thở dài như vậy? Ồ! Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi, Triệu đại nhân có phải có con trai tên là Triệu Năng không, hình như cũng tham gia khoa cử tháng tư vừa qua, nghe nói lệnh công tử học thức cũng khá, không biết có đỗ không, thí sinh nhiều quá, ta tuy là quan chủ khảo, cũng không nhớ được ...
- À? Cái này…
Thật là chuyện gì không nói lại nói ra chuyện đó! Triệu Thạc liền cảm thấy xấu hổ, hổ thẹn cười:
- Khuyển tử lần này thi rớt rồi?
- À ? Thi rớt rồi ?
Trần Tiểu Cửu đặt chén rượu xuống, kinh ngạc nói:
- Triệu đại nhân, chúng ta đều là người trong triều đình, có một số việc cần đi cửa sau! Tuy chúng ta lúc đó không quen biết, nhưng Triệu đại nhân không phải rất thân với Tiêu thừa tướng và Viên tướng quân sao? Có thể để họ tìm ta, ta lại không phải người cứng nhắc, nhất định sẽ âm thầm giúp đỡ, ôi! Triệu đại nhân, đại nhân hồ đồ rồi.
Ta hồ đồ? Ta hồ đồ cái rắm.
Triệu Thạc tức tới thiếu chút nữa thì hộc máu mồm: lần này y vốn cho rằng quan chủ khảo là Viên Hải - Thượng thư tiền nhiệm bộ Lễ đã chết, hoặc Tiêu thừa tướng đích thân là quan chủ khảo, cũng sợ con trai thi rớt, làm chậm trễ tiền đồ, đã âm thầm đánh vào cửa của Tiêu thừa tướng và Viên Hải.
Nhưng đâu ngờ Viên Hải bị Trần Tiểu Cửu hại chết, còn Tiêu thừa tướng cũng bị Trần Tiểu Cửu đánh cho thương tích đầy mình, vị trí quan chủ khảo bị hắn dễ dàng nhét vào túi.
Triệu Thạc là người cẩn thận, lại là dòng chính của Tiêu thừa tướng, không có cách gì đi cửa sau của Trần Tiểu Cửu, lại nghĩ con trai Triệu Năng mình học thức rộng rãi, thuộc lòng bát cổ, hẳn có thể thi đậu khoa cử.
Nhưng đâu ngờ Trần Tiểu Cửu cải cách khoa cử, làm rối loạn tiết tấu của Triệu Năng, cũng khiến Triệu Năng thi rớt. Thêm vào đó Lưu Chí Sơn từng là bạn chơi của mình lại có đường làm quan rộng mở, khiến Triệu Năng buồn bực gần như hộc máu, cả ngày mượn rượu giải sầu, không có mặt mũi ra ngoài.
Triệu Thạc cho dù có tâm cơ, nhưng thấy bộ dạng đó của Triệu Năng, trong lòng cũng khó chịu, chỉ là mọi việc của y đều thuận lợi đã quen, mang theo một cái mặt nạ mỉm cười, khiến người ta không nhìn ra nỗi âu lo trong lòng y.
Trần Tiểu Cửu thấy Triệu Thạc mỉm cười, ánh mắt ảo nảo, thầm cười, lại nói tới đức hạnh sau khi thi đỗ của đệ đệ Chung Bân, Chung Việt, thấy ánh mắt ảo nảo tới tận xương tủy của Triệu Thạc, theo sau là lời nói xoay chuyển, lại hỏi Trịnh Bình:
- Trịnh đại nhân, việc kinh doanh của em vợ đại nhân thế nào? Có vào nội khố không? Ta đã nói qua với giám phó nội khố rồi.
Vừa nhắc tới việc của cậu em vợ, Trịnh Bình liền mặt mày hớn hở, cười ha ha nói:
- Trần đại nhân, đại nhân không biết, đại phu nhân kia của ta hống hách cỡ nào? Thấy ta nở mày nở mặt ở ngoài, về nhà lại giống như là một con tằm, phải rúc vào một chỗ. Cậu em vợ kia của ta ỷ vào tỷ tỷ của nó chiều nó, liền cưỡi lên đầu lên cổ ta.
Triệu Văn Thái kinh ngạc nói:
- Cưỡi lên đầu lên cổ ông thế nào?
Trịnh Bình nói:
- Cậu em vợ kia của ta là một tay buôn bán giỏi, cũng thường hiếu kính ta, nhưng nó luôn muốn được vào nội khố, chấp nhận việc kinh doanh của nội khố, ta không giúp nó, há miệng mắc quai à, còn không bị đại phu nhân mắng chết sao? Bất đắc dĩ, ta đành tìm Trần đại nhân giúp đỡ.
Nói xong, lại giơ cao ngón tay cái lên với Trần Tiểu Cửu, tán thưởng nói:
- Ha ha! Trần đại nhân, đại nhân quả thật có trình độ, thật khiến ta trước đây có chút đường đột với đại nhân, còn giúp ta nói một tiếng, để em vợ ta có thể tiến vào nội khố như ước nguyện! Ôi…, trong lòng ta vô cùng cảm kích.
Trịnh Bình ngửa đầu uống cạn chén rượu, vỗ bàn nói:
- Ta là người thô kệch, nói trắng ra, trước đây đi theo Tiêu thừa tướng làm tùy tùng hầu hạ lão, Tiêu thừa tướng lại coi ta như chó, làm việc cùng với Trần đại nhân, Trần đại nhân lại coi Trịnh Bình ta là bạn, ôi! Trần đại nhân, đại nhân là người mà cả đời này Trịnh Bình ta kính trọng nhất, tới đây! Ta kính đại nhân một chén, cạn trước vì kính.
Nói dứt lời, ngửa đầu liền uống cạn chén rượu.
Triệu Văn Thái nghe vậy, cũng có cảm xúc nói:
- Trịnh đại nhân, ông nói rất đúng, ta cũng cảm động giống ông.
- Các vị cũng biết, ta là bị Tiêu thừa tướng xem như cây thương, tìm tới võ đài của Trần đại nhân, có thể nói chuyên gia hại Trần đại nhân. Nhưng Trần đại nhân sau khi thắng ta, vẫn không để ý tới những hiềm khích trước đây, đề cử ta là Thị lang bộ Lễ, lòng dạ rộng lượng này, thật không có ai bằng.
Chung Bân cũng cảm nhận sâu sắc, ôn lại chuyện cũ với Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến Triệu Thạc ghen tỵ tới chết.
Lưu Lam giơ chén rượu lên, nói với ba người Chung Bân, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái:
- Bốn người chúng ta đều nhận ân huệ của Trần đại nhân, không có Trần đại nhân, không có sự tiêu dao của chúng ta ngày hôm nay, nào! Chúng ta cùng kính Trần đại nhân một ly, thế nào?
- Được! Được! Được! chính là ý này.
Sự kêu gọi tức thời của Lưu Lam, khiến không khí trở nên náo nhiệt, đứng dậy, cùng cạn một ly, Triệu Thạc xấu hổ ngồi ở đó, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, trong lòng lại khẽ lung lay.
Lưu Lam đầu phục Trần Tiểu Cửu, không khỏi trở mình làm đến phó quan chủ quản, danh vọng rất lớn, con trai bình thường không ra gì cũng được trọng dụng, tiền đồ sau này tất nhiên phi phàm.
Triệu Văn Thái đầu phục Trần Tiểu Cửu được sự tán thưởng của Trần Tiểu Cửu. Sau khi hắn vào nội các, dần dần, có thể là nhân vật thay thế hắn nhận chức Thượng thư bộ Lễ.
Còn Trịnh Bình ở Đại lý tự , cũng có khả năng dưới sự chiếu cố của Trần Tiểu Cửu, thăng nhiệm thành Trung thừa ngự sử.
Chung Bân vốn chính là bằng hữu của Trần Tiểu Cửu, tuy trải qua gian nan, lại sừng sững không đổ, mơ hồ có xu thế lên dây cót.
Bộ Hộ, đó chính là nơi phụ trách tiền lương, đâu phải là người bình thường có thể so sánh được?
Triệu Thạc uống vài chén rượu, ánh mắt trở lên mê ly.
Y vốn có nhiều băn khoăn, trong tiềm thức cho rằng Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong hợp lại, cũng không phải là đối thủ của Tiêu thừa tướng. Còn về việc đám người Lưu Lam, Trịnh Bình, Triệu Văn Thái đầu phục Trần Tiểu Cửu, cũng cho rằng là mặt nóng dán mông lạnh. Không chỉ Trần Tiểu Cửu không coi họ là người mình, ngay cả Tiêu thừa tướng cũng sẽ để họ không được yên ổn, cho nên, Triệu Thạc từng xem thường việc này.
Nhưng, y biết mình đã sai rồi.
Ba người đám Lưu Lam không chỉ nhận được sự trọng dụng của Trần Tiểu Cửu, quan trường thuận buồm xuôi gió, ngay cả hai tên Tiêu thừa tướng và Viên Hải cũng bị Trần Tiểu Cửu dồn đến chỗ không có đất sinh tồn, cũng không dám gây phiền phức cho đám người Lưu Lam.
Trái lại, bản thân mình thì sao?
Mẹ nó, Viên Trác Kiến, Tiêu thừa tướng nấp sau màn tị nạn, lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn, thấy ta dễ ức hiếp vậy sao?
Triệu Thạc nghĩ tới đây, uống cạn chén rượu, thấy trời còn chưa quá muộn, đứng lên nói:
- Trần đại nhân, đa tạ sự khoản đãi của đại nhân, ta thấy không khỏe, xin cáo lui trước.
Lưu Lam hơi sửng sốt, mới nhíu mi nói:
- Triệu đại nhân, chúng ta là bằng hữu, nghe ta nói một câu, hàn huyên cùng Trần đại nhân một chút rồi đi không muộn.
Triệu Thạc thấy Lưu Lam nói giúp mình, trong lòng vui mừng, vẫn từ chối nói:
- Ta thấy không khỏe, xin cáo từ trước.
Trong lòng lại nghĩ: Không để Trần Tiểu Cửu ném ra chút mặt mũi, thế nào thân cận với hắn chứ?
Trần Tiểu Cửu rộng lượng nói:
- Triệu đại nhân nếu không khỏe, thì cứ về phủ nghỉ ngơi trước, sau này cơ hội uống rượu còn nhiều, cũng không cần miễn cưỡng.
Đứng dậy, liền tiễn Triệu Thạc ra khỏi Xuân Ý các.
Trần Tiểu Cửu đuổi bốn mỹ nữ đi, chợt nghe Lưu Lam giận dữ nói:
- Trần đại nhân, Triệu Thạc này thật là không biết điều, không ngờ lại đi như vậy.
- Ai! Trần đại nhân, ta và Triệu Thạc quan hệ cá nhân cũng tốt, đợi mấy hôm nữa ta thuyết phục y, y bản chất không phải người không biết cao thấp.
Trần Tiểu Cửu cười thần bí:
- Lưu đại nhân, ông chớ có nóng vội, Triệu Thạc cũng không suy nghĩ đơn giản vậy đâu, ông ta cáo từ trước, nói không chừng là có việc gấp! Tới đây! Chúng ta uống rượu! Uống!
Mấy người trao đổi một lúc, Trần Tiểu Cửu mới nghĩ tới Phòng Linh bị giam lỏng ở Thanh Phong lầu, vội sai người mời Phòng Linh tới, lại triệu tập mỹ nhân vào hầu hạ lần nữa.
Rượu ngon trong tay, giai nhân trong lòng, khiến đám người Phòng Linh hưởng thụ được sự đích thực của cuộc sống.
Trên đùi Phòng Linh là hai mỹ nữ, còn bên cạnh Trần Tiểu Cửu một người cũng không có. Gã cười cười, liền đẩy một mỹ nhân sang bên cạnh Tiểu Cửu, trêu chọc nói:
- Thế nào? Có phải ta cướp mỹ nhân của đại nhân không? Ta tặng đại nhân một người, để đại nhân đỡ phiền lòng.
Đẩy mỹ nhân đi được một nửa, thấy nụ cười vô vị của Tiểu Cửu, lại kéo mỹ nhân về, ngồi lên đùi mình.
Mỹ nhân kia tò mò, hỏi:
- Đại nhân, đây là ý gì vậy? Đối với một mỹ nhân mà nói, Trần Tiểu Cửu tuổi trẻ tài cao càng có sức hấp dẫn hơn.
Phòng Linh thấy ánh mắt mong đợi kia của mỹ nhân, khinh thường nói:
- Nàng chết tâm đi, nàng xấu như vậy, còn chưa lọt được vào mắt xanh của hắn đâu.
- Thiếp...thiếp xấu sao?
Mỹ nhân kia nóng nảy, bộ dạng không cam lòng:
- Đại nhân là người đầu tiên nói thiếp xấu à.
Phòng Linh cười:
- Ta biết nàng không phục, nhưng, trong mắt Trần đại nhân, nàng thật sự rất xấu.
- Tại sao?
Mỹ nhân kia tò mò.
Phòng Linh nhỏ giọng thở dài:
- Bởi vì so với những người phụ nữ bên cạnh hắn, nàng chỉ là một con quạ.
Trần Tiểu Cửu uống đến say ngà ngà, trở về phủ đệ, trải qua gió lạnh, mới hồi phục được thần trí.
Song Nhi ngoan ngoãn đỡ Tiểu Cửu vào đại sảnh, lại thấy Hoa Như Ngọc, Tuyết Tử, Mỵ Nhi, Đan Nhi, Độc Hoàng đang ngồi nói chuyện trong sảnh.
Trần Tiểu Cửu mượn cảm giác say, ngồi bên cạnh Tuyết Tử, ôm lấy eo mềm mại của nàng, dựa vào ngực nàng, chỉ khiến Tuyết Tử túng quẫn– Nàng tuy thân thiết với Tiểu Cửu mấy lần, nhưng từ trước tới giờ trước mặt đám người Hoa Như Ngọc, đâu có hành vi lộ liễu như vậy.
- Tên này uống say, cuối cùng cũng lộ ra giấu đầu lộ đuôi rồi.
Đan Nhi đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên, mới giải thoát cho Tuyết Tử Song Nhi chạy vào phòng, làm một chén canh giải rượu cho hắn.
Trần Tiểu Cửu uống hết, mới vuốt ve khuôn mặt Song Nhi, vui thích nói:
- Vẫn là Song Nhi lo lắng cho Cửu ca, Cửu ca yêu nàng nhất, tới đây! Thơm một cái nào.
Song Nhi đỏ mặt, cũng không né tránh, vuốt khuôn mặt Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, chàng vẫn chưa tỉnh rượu.
Hoa Như Ngọc hung hăng nhìn Tiểu Cửu, cáu giận nói:
- Cũng tại Song Nhi chiều chàng quá! Nói! Chàng uống thành ra bộ dạng này, rút cuộc làm chuyện tốt gì rồi?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Không có gì, ta có kế hoạch nhỏ, để giải quyết một việc lớn, ha ha…Hoa muội muội, nàng chớ có quên lời nàng đã nói đấy! Đại tướng quân nói mà! Nhất ngôn cửu đỉnh.
- Ta đâu có chơi xấu chứ?
Hoa Như Ngọc kéo Trần Tiểu Cửu lại, bất đắc dĩ nói:
- Song Nhi muội, hầu hạ Tiểu Cửu tắm rửa đi, cả người đầy mùi rượu.
Song Nhi vừa đồng ý, lại thấy Trần Tiểu Cửu kéo tay Tuyết Tử, nhướn mày nháy mắt nói:
- Tuyết Tử cũng đi cùng nhé?
Hả?
Tuyết Tử xấu hổ tới hai má đỏ lên, lắc đầu lia lịa, nàng to gan hơn nữa, cũng không dám trước mặt Hoa Như Ngọc, Mỵ Nhi, Đan Nhi đồng ý yêu cầu vô lý này của Trần Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc cáu giận nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Tiểu Cửu, chàng mượn rượu để giả điên giả ngốc à? Tửu lượng của chàng vô cùng tốt, ta còn không biết sao? Chàng chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ không đáp ứng chàng.
Đang lúc mấy người ồn ào, một nha đầu vội vàng chạy tới, khom người nói:
- Lão gia, Thượng thư bộ Binh Triệu Thạc cầu kiến.
- Triệu Thạc?
Hoa Như Ngọc ngây người ở đó
- Muộn vậy rồi? Y còn tới làm gì?
Trần Tiểu Cửu đắc ý cười, nhướn mày với Tuyết Tử nói:
- Xấu hổ cái gì? Đêm nay muội chạy không thoát đâu.