Kho lương trong Ngô Đồng các chính là một trong ba kho lương lớn được Định Nam Vương bố trí.
Hai trong ba kho lương lớn đó đều nằm trên tiền tuyến biên cảnh, chỉ có cái kho lương Ngô Đồng các này nằm trong Nham Đô thành.
Hơn nữa kho lương Ngô Đồng các lại là kho lương dự trữ bí mật.
Ngoại trừ số ít tướng quân, đại thần cấp cao, còn có mấy Phiên tăng được đặc biệt mời đến kia, ngoài ra không ai được biết.
Nên khi nhìn thấy kho lương Ngô Đồng các bốc cháy ngút trời, Mã Vũ một tên tâm trí kiên cường cũng không thể điềm tĩnh được nữa.
Trên trán toát ra từng đợt mồ hôi lạnh, thân hình chợt như già đi, trong đầu như một mớ bòng bong.
Đổi lại lúc bình thường, Mã Vũ cũng không có khẩn trương như vậy, chỉ là một cái kho lương mà thôi, làm sao lung lay được địa vị đại tướng quân của gã. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Nhưng hiện tại lại là thời điểm đặc thù, trận hỏa hoạn xảy ra đột ngột khiến đầu gã bốc hàn phong, từng đợt từng đợt lạnh buốt tim.
Triều đình thế cục thay đổi bất ngờ, từng là nhân vật đại trí tuệ như Phòng Linh cũng bị Định Nam Vương khăng khăng cố chấp mà xử lý, lại thêm tiểu vương gia Ngô Đồng vì chuyện không lấy được Thiên Vũ công chúa như theo ý muốn mà khiến Định Nam Vương và triều đình Đại Yến lâm vào tình thế giương cung bạt kiếm.
Nói không chừng không lâu nữa là song phương đến thời khắc đối đầu đánh nhau kịch liệt.
Đây là điều Định Nam Vương chờ đợi đã lâu.
Định Nam Vương vì một trận, chuẩn bị từ rất nhiều năm.
Mà đánh trận thì lại không ngoài ba điểm, một là số lượng binh mã, tố chất, thao luyện và sĩ khí, hai là khảo nghiệm kẻ làm tướng: trí tuệ, gan dạ,sáng suốt, ba là hậu cần tiếp viện.
Đây chính là ba điểm không thể thiếu, nhất là điểm thứ ba ------ hậu cần tiếp viện, cơ hồ quyết định được thắng lợi trên chiến trường.
Đánh trận không đơn giản đánh một trận là xong, trừ khi chiến lực đạt đến độ không đối thủ trên chiến trường.
Chỉ cần song phương cầm cự giằng co, thì đến cuối cùng đánh trận chính là so đấu lương thảo. Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.
Định Nam Vương đem hai kho lương lớn lập ở tiền tuyến chính là trước tiên chuyển lương, chuẩn bị đánh trận.
Còn kho lương Ngô Đồng này chính là dùng để tiếp tế lúc có chiến tranh, bây giờ kho lương Ngô Đồng lại bị hỏa thiêu, giống như chặt đứt đường lui của Định Nam Vương, lẽ nào lại là chuyện nhỏ?
Mã Vũ khẩn trương đến độ tái mặt, không dám giăng co thêm với Nguyệt Thần giáo nữa, quyết định thật nhanh, lệnh cho một ngàn cung thủ tiếp tục vây công Tà Nguyệt giáo có thể giết thêm bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Mười mấy Phiên tăng kia thì tiếp tục vây công hai người đứng đầu là Nguyệt Thần và Hồng Hạnh ---------- chỉ cần Nguyệt Thần chết đi, Tà Nguyệt giáo kia sớm muộn cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mã Vũ tự mình mang theo hai nghìn trường thương thủ, đao thủ chạy tới hậu viện cứu hỏa, trong lòng lại thầm cầu nguyện ông trời cho mình thêm chút thời gian.
Trần Tiểu Cửu, Xuân Tuyết và tám người hướng phía trước viện chạy đến, vừa vặn gặp được Mã Vũ cùng hai nghìn đại quân. Nhưng đám người Trần Tiểu Cửu cùng mặc quân phục giống bọn chúng, tất nhiên là bọn chúng không nhìn ra điểm khác biệt nào. Hơn nữa hiện tại Mã Vũ đang vội vàng cứu hỏa, sao còn lòng dạ nào nhúng tay vào việc khác.
Nguyệt Thần thân thể mềm mại linh động như ngọn lửa đang ra sức tử chiến, tuy nàng đang bị hãm sâu trong vòng vây, nhưng khi vũ động vẫn tràn đầy quyến rũ.
Hơn mười vị Phiên tăng trưởng lão này dường như đang bày ra một cái trận pháp, cộng thêm công phu bản thân cũng cao liền đem Nguyệt Thần và Hồng Hạnh gắt gao vây ở giữa không sao thoát được.
Nguyệt Thần một mặt ngăn cản Phiên tăng, một mặt còn muốn chiếu cố Hồng Hạnh, tình thế vạn phần nguy cấp.
Vừa hay lúc này nhìn thấy ánh lửa ngút trời, chiếu sáng cả bầu trời, mà lão cáo già Mã Vũ lại đem đại bộ phận binh lính vội vàng thối lui, chỉ để lại một bộ phận nhỏ nhân mã vây khốn mình --------- chẳng lẽ xảy ra đại sự sao?
Có người ở âm thầm giúp ta?
Nhưng…. Áp lực lên Nguyệt Thần không vì vậy mà nhỏ đi nửa phần, ngược lại càng bị hãm sâu hơn trong nguy cơ.
Hơn chục Phiên tăng này vây công Nguyệt Thần đã lâu mà đánh không được, đã đem toàn bộ thủ đoạn công kích dời lên người Hồng Hạnh, dù sao chỉ cần giết được một trong hai người đó đều được phần thưởng vạn kim, đương nhiên là chọn quả hồng mềm rồi.
Hồng Hạnh võ công mặc dù cao, nhưng tối đa cũng chỉ ngang hàng với Hoa Như Ngọc, sao có thể chống lại được mười lăm tên Phiên tăng vây khốn? Mới đánh đi đánh lại được mấy chiêu lập tức cảm thấy sinh mệnh tuyệt vọng.
Hồng Hạnh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sư phụ chạy mau không cần để ý đến con, về sau vì Hạnh nhi mà báo thù là được rồi.
Nguyệt Thần có một đồ đệ như vậy đương nhiên không lỡ một mình chạy trốn, ra sức ngăn cản, cổ vũ Hồng Hạnh:
- Cố gắng lên, hẳn là có người đến giúp chúng ta nếu không sao có lửa cháy lớn vậy?
Có tên Phiên tăng cười hô hố không ngừng:
- Các ngươi chính là vàng trong tay phật gia, một đứa cũng đừng mong thoát, ngoan ngoãn mà chịu chết đi.
Trần Tiểu Cửu lúc này đã xông tới tiền viện, tuy là hiện trường hỗn loạn, nhưng nhìn thấy hơn chục tên Phiên tăng đang vây khốn hai hắc y nhân, trong lòng cũng đoán được hai người này chắc hẳn là Nguyệt Thần, Hồng Hạnh không thể nghi ngờ. Nhìn hai người đang lâm vào nguy hiểm, trong lòng Trần Tiểu Cửu cực kỳ tức giận, hét lớn một tiếng:
- Con lừa trọc, còn không mau chịu chết.
Lăng không phi tới, Hiên Viên kiếm xuất ra kiếm quang rực rỡ, nhằm đúng tên Phiên tăng đang đánh Hồng Hạnh chém xuống. Tên Phiên tăng kia làm sao nghĩ ra nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, cuống quít giơ phục ma trượng lên đón đỡ.
Tạch...!
Một tiếng giòn vang, theo sau đó là phù một tiếng trầm đục.
Hiên Viên kiếm không chỉ có chặt đứt phục ma trượng, lực đạo còn chưa dứt, từ trên đỉnh đầu của tên Phiên tăng mà bổ xuống, đem Phiên tăng từ đầu đến chân chém thành hai khúc.
Một trận mưa máu diễn ra, trên vẻ mặt tuấn lãng của Trần Tiểu Cửu còn vài giọt máu tươi dính xuống, phảng phất giống như một pho tượng sát thần.
Nhìn cảnh tưởng tên Phiên tăng kia bị phanh bụng thê thảm, hơn mười tên Phiên tăng còn lại kinh hãi thập phần, quơ phục ma trượng lên ra sức công kích nghiến lợi nói:
- Người mới tới là ai? Báo danh đi rồi chết.
Trần Tiểu Cửu lúc này đâu còn lòng dạ nào mà cũng Phiên tăng đối thoại? Hiên Viên kiếm thu lại quay người kéo tay Nguyệt Thần và Hồng Hạnh, trong mắt hàm chứa hồng quang hưng phấn nhìn Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, hai người đang thần tình kinh ngạc nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hồng Hạnh, Tiểu Cửu đã tới chậm….
Nguyệt Thần, Hồng Hạnh nắm chặt cánh tay hắn, trong đôi mắt quyến rũ chứa đựng nước mắt, còn chưa kịp biểu đạt được tình ý thì một tên Phiên tăng vung ma trượng hung ác ép tới, líu lo cười quái dị:
- Ngươi tới thật đúng lúc ba người cùng chết đi.
Bỗng nhiên lúc đó, khúc cổ Man Diệu vang lên, hơn mười tên Phiên tăng trong nháy mắt liền như rơi vào ảo mộng.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Mau giết.
Nguyệt Thần không biết tại sao Phiên tăng tự nhiên lâm vào mê ảo, nhưng thời cơ không thể bỏ lỡ, mất rồi sẽ không trở lại.
Nàng không kiêng kỵ giơ tay rút Hiên Viên kiếm trên lưng Trần Tiểu Cửu ra, lăng không xuất ra từng đạo kiếm kiếm hoa mỹ lệ -------- nàng công lực không tầm thường, tốc độ xuất kiếm so với Tiểu Cửu còn muốn nhanh hơn, chỉ cần cho nàng cơ hội dù là nhỏ, địch nhân kia cũng không còn cơ hội lật lại.
Một kiếm xuất ra năm tên Phiên tăng rơi đầu tạo ra một cảnh mưa máu.
Tuyết Tử dụng công quá sức, miệng phun ra một ngụm máu tươi, tiếng đàn két lên một tiếng rồi dừng lại.
Chín tên Phiên tăng còn lại liền tỉnh táo, phẫn nộ đến mất lý trí, không để ý tính mạng hướng đám người Nguyệt Thần bổ nhào qua.
Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương vọt vào bên trong trận doanh cùng Tiểu Cửu, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh kết hợp một chỗ.
Trần Tiểu Cửu năm người đấu với Phiên tăng chín người, chiến cuộc thoải mái lại thêm khoái trá.
Chỉ qua ba hiệp chín tên Phiên tăng còn lại liền bỏ mạng.
Trần Tiểu Cửu không rảnh cùng Nguyệt Thần, Hồng Hạnh thân thiết, hấp tấp nói:
- Hỏa tốc mệnh lệnh cho giáo chúng lui lại, nửa khắc không được trễ.
Nguyệt Thần vừa định đáp ứng, bỗng nhiên từ bên cạnh nàng đi tới một nam nhân trung niên thân hình cao lớn, nói với Nguyệt Thần:
- Nguyệt Thần giáo chủ, thắng lợi đang ở trước mắt, Yên Nhiên đang ở trong Ngô Đồng các, chúng ta chỉ cần giết tới là cứu được Yên Nhiên, cứu con tin ra trước rồi rút lui sau được không?
Nguyệt Thần sắc mặt hiện lên thoáng do dự, mà Hồng Hạnh vì quá quan tâm liền rối loạn, trong mặt lóe ra hào quang mong đợi.
Trần Tiểu Cửu cười nhìn nam nhân kia, từng chữ một nói:
- Vị huynh đệ kia, Hồng Sơn Hồng phó giáo chủ? Ta kính ngưỡng đại danh Hồng phó giáo chủ đã lâu.
Hồng Sơn đứng thẳng người dậy, nhìn Trần Tiểu Cửu không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói:
- Đúng vậy, ta chính là Hồng Sơn, xin hỏi ngươi là ai, không ngờ biết tên của ta?
- Ta là người phương nào? Ha ha...
Trần Tiểu Cửu mỉm cười vài tiếng, bất thình lình giơ chân đạp tới, quát lạnh nói:
- Ta là người giết ngươi.
Hồng Sơn không kịp đề phòng, bị đá trúng đũng quần.
Phốc phì!
Âm thanh "trứng" vỡ vang lên, Hồng Sơn bị đá bay ba trượng, giống như ruột bông rách nát, rơi trên mặt đất vẫn không thể nhúc nhích. Dưới đũng quần rịn ra một màu đỏ sẫm.
Cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần đã héo úa từ lâu, lại là thủy mật thành thục. Cơ thể mẫn cảm mà co dãn, cũng không ngượng ngùng giống như một khối gỗ, đợi tận hưởng sự mạnh mẽ của Tiểu Cửu mà chủ động hòa nhịp, dùng lửa nóng riêng hưởng thụ sự công kích của gậy kim cương nóng bỏng.
Một tiếng "ưm" nhẹ nhàng tựa như tiếng chim hoàng oanh, đôi mắt quyến rũ mê ly, môi cắn chặt, thần trí khi tỉnh táo, khi lại mơ hồ, không có sự xấu hổ ngây ngô, nàng làm cho lửa nóng nhiệt tình dâng cao, dáng người uốn éo như rắn, mị ý vô hạn.
Tiểu Cửu làm không biết mệt, chiến đấu hăng say hồi lâu, chợt nghe thấy một tiếng răng rắc, cửa bị mở tung ---- lúc này Trần Tiểu Cửu mới nhớ tới, mình vừa rồi đã quá mức gấp gáp, không ngờ chưa cài chốt.
Nguyệt Thần mệt mỏi ôm cổ Tiểu Cửu, cùng nhìn về phía sau, mới phát hiện Hồng Hạnh đang ngây ngốc đứng ở cửa, trên trán tràn đầy sự kinh ngạc, khó hiểu, còn có chút ngượng ngùng.
- Sư phụ, Tiểu Cửu, các người…Các người từ khi nào…
Ánh nến quanh quẩn trong phòng, nhìn từ chỗ Hồng Hạnh, có thể thấy rõ được Tiểu Cửu và cơ thể trắng ngần của Nguyệt Thần đang quấn lấy nhau trên bàn. Nguyệt Thần với cánh tay tựa như ngọc, ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, còn bàn tay Tiểu Cửu đang tham lam sờ soạng trên cặp đùi trắng nõn, mượt mà của Nguyệt Thần, cái thứ dưới háng kia đang xấu hổ đi lên một nửa, một nửa vẫn còn chừa lại.
Trong sâu thẳm nhụy hoa của Nguyệt Thần, còn có thủy mật đầm đìa..
Rất lâu sau, Hồng Hạnh mới hồi phục lại tinh thần, che mắt, gắt giọng:
- Sư phụ ức hiếp Hạnh nhi, Sư phụ ức hiếp Hạnh nhi…
Liền quay người đóng cửa lại, chạy xuống lầu.
Trần Tiểu Cửu bị bắt quả tang, chịu sự kích thích, cái thứ phía dưới cũng càng ngày càng cứng lên, nhưng lại vừa sợ gánh nặng tâm lý của Nguyệt Thần quá nặng, lắp bắp nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ còn được không? Bằng không…chúng ta đi khuyên Hồng Hạnh trước?
Nói xong liền lui thân lại, tạm thời nghỉ binh.
- Không..
Nguyệt Thần đâu nỡ bỏ cái tư vị này, cánh tay mềm mại vẫn ôm chặt eo Tiểu Cửu, mạnh mẽ, khiến cho "bảo bối" của Tiểu Cửu lần nữa tiến vào nhụy hoa, thân thể mềm mại cự chiến, thoải mái tới tận xương tủy, thể xác và tinh thần đều thoải mái như bị điện giật.
Rất lâu, Nguyệt Thần mới thở ra một hơi, đôi mắt quyến rũ, mê ly, nhìn Tiểu Cửu, cắn môi nói:
- Đồ đệ của ta, ta thương nó nhất, nó cũng thương ta nhất, cho nên, ngươi cứ yên tâm, lát nữa, chúng ta đi tìm nó tâm sự.
Hồng Hạnh che mắt chạy đi, ngồi ở dưới gốc cây tùng, tận hưởng gió mát nhẹ, nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, hai má đỏ ửng, dường như muốn chảy nước.
- Sao có thể như vậy?
Hồng Hạnh co chân, hai tay nâng má, nghĩ không hiểu rút cuộc quan hệ giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu tốt lên từ bao giờ.
Trong đầu chợt nhớ tới những lời Nguyệt Thần từng nói với mình:
- Hạnh nhi, hai sư đồ chúng ta chỉ kém nhau có bảy tuổi, ai không biết cho rằng chúng ta là tỷ muội, ngươi luôn gọi sư phụ, sư phụ, đều khiến sư phụ già rồi.
Cho tới lúc này, Hồng Hạnh mới hiểu được dụng ý của Nguyệt Thần ----- hóa ra sư phụ đã coi mình là tỷ muội rồi.
Chỉ là, sư phụ rút cuộc sao lại thông đồng với Tiểu Cửu chứ?
Sư phụ không phải ghét đàn ông lắm sao? Sao lại có thể bị Tiểu Cửu đặt dưới thân, hơn nữa còn kêu thoải mái như vậy, bộ dạng mãn nguyện tận xương tủy?
Đang lúc suy tư, lại thấy một cô gái quyến rũ bay múa mạn diệu trên ngọn cây, chính là Độc Hoàng.
Độc Hoàng đứng trên ngọn cây, từ xa hướng Hồng Hạnh cười cười, mới lắc eo, giống như một tiên nữ, phiêu diêu từ trên nhánh cây bay xuống.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, công phu của tỷ thật giỏi!
Hồng Hạnh nhận ra thân phận của Độc Hoàng, cũng biết nàng là bạn của Tiểu Cửu.
Nhưng cụ thể là bạn gì, trong lòng Hồng Hạnh vẫn không yên.
Đôi mắt Độc Hoàng lướt qua khuôn mặt trắng mịn của Hồng Hạnh, cười trong suốt:
- Muội gọi ta là tỷ tỷ, ta chỉ có thể gọi muội một tiếng muội muội thôi.
- Hihi.. Hồng Hạnh muội muội, sao muội lại đỏ mặt thế?
- À? Muội…
Hồng Hạnh xoa xoa đôi má nóng bỏng, lại không biết nên giải thích thế nào.
Độc Hoàng cười nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, Hồng Hạnh muội muội, có phải muội nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi đúng không?
Hồng Hạnh nhíu mày lại, hàm chứa sự ủy khuất, nhìn Độc Hoàng, thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ là thần tiên ư? Sao có thể biết chứ?
Độc Hoàng cười một tiếng:
- Cái gì mà thần với tiên chứ? Ta vừa khéo nhìn thấy muội bước vào phòng của Nguyệt Thần, lại ôm mặt chạy ra. Trong lòng ta thấy lạ, liền đứng trên nóc nhà của Nguyệt Thần, sau đó liền nghe thấy Nguyệt Thần thở hổn hển.
- À? Tỷ tỷ, tỷ…, tỷ không ngờ lại nghe lén rồi…
Hồng Hạnh nghe vậy, hai má đỏ ửng, ủy khuất nói:
- Tỷ tỷ, rút cuộc là chuyện gì, trong lòng muội rất rối bời, không biết làm thế nào.
Độc Hoàng cười thở dài một tiếng, vuốt tóc rối của Hồng Hạnh, cười nói:
- Sau khi muội đi, xảy ra rất nhiều chuyện, ta không ngại nói cho muội biết, thật ra, Nguyệt Thần và Tiểu Cửu đã bái đường thành thân rồi. Bọn họ trở thành phu thê có sự chứng kiến của các huynh đệ.
- Gì cơ? Không ngờ có việc này, muội…muội sao lại không biết chứ?
Hồng Hạnh há miệng bất ngờ, đôi mắt diễm lệ trừng lên, trong lòng trấn động ----- cái tin này đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
- Kinh ngạc sao? Hồng Hạnh muội muội.
Độc Hoàng cũng ngồi bên cạnh Hồng Hạnh, nói:
- Thật ra rất nhiều việc đều là do số mệnh sắp đặt, tuy nghe ra có vẻ rất hoang đường, nhưng thật ra lại xảy ra một cách chân thực bên cạnh mình, ai có thể ngờ được một Nguyệt Thần hận đàn ông tới tận xương tủy, không ngờ lại một mực khăng khăng yêu tên khốn khiếp Tiểu Cửu như vậy? Mà tất cả nguyên do dẫn đến việc này, chẳng qua chỉ là vì Hồng Hạnh muội.
- Muội?
Hồng Hạnh có chút hỗn loạn, thở dốc, nàng ôm chặt tay Độc Hoàng, lo lắng nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tả hữu vô sự, tỷ kể tỉ mỉ cho muội nghe đi? Trong lòng muội vô cùng rối bời, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Độc Hoàng tiếp xúc với Trần Tiểu Cửu đã lâu, đương nhiên không phải người ngoài, sau một lần Tiểu Cửu say mèm, đã đem mọi chuyện không trong sáng giữa Nguyệt Thần và hắn nói cho Độc Hoàng nghe, Độc Hoàng khắc ghi trong lòng, lúc này, rút cuộc có đất dụng võ rồi.
- Hồng Hạnh muội muội, muội cũng biết, Nguyệt Thần là người hận đàn ông nhất, tỷ muội trong giáo cũng không cho phép có bất kỳ quan hệ gì với đàn ông, nếu không, sẽ bị giáo quy xử lý.
- Còn Hồng Hạnh muội muội lại làm việc nghĩa không chùn bước mà yêu Tiểu Cửu, Nguyệt Thần không nỡ giết muội, chỉ là đuổi muội về núi để tu tỉnh, nhưng lại sợ Tiểu Cửu sẽ có một ngày có thành tựu, sẽ tìm đến tận cửa lấy muội. Cho nên, Nguyệt Thần quyết định truy sát Tiểu Cửu tới cùng, trước khi truy sát, lại gặp Tào công công…
- Tào công công? Chính là Tào công công kẻ thù truyền kiếp của muội?
Ánh mắt Hồng Hạnh hiện ra sự đau buồn, tuy biết rõ Nguyệt Thần bình an vô sự, nhưng nghĩ tới sư phụ một thân một mình rơi vào nguy cơ bị bao vây của thiên quân vạn mã, vẫn không kìm nổi sự kinh hãi.
Lúc này, trong lòng lại tràn đầy tình cảm nồng đậm với Nguyệt Thần.
- Thế...thế sau đó thì sao? Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói rõ với muội đi.
Hồng Hạnh lại nảy sinh tình cảm thân thiết với Độc Hoàng, trong lòng chua xót, không kìm nổi dựa vào vai Độc Hoàng, nghe Độc Hoàng kể lại.
Độc Hoàng nói:
- Nguyệt Thần tuy lợi hại, nhưng Tào công công tự xưng đệ nhất thiên hạ, đương nhiên lợi hại vô cùng. Hơn nữa Tử Cấm vệ rất hung hãn, Nguyệt Thần lúc đầu chiếm ưu thế, sau đó liền rơi vào cạm bẫy bị động, cơ thể bị thương, đã lâm vào cảnh không còn lối thoát.
- Vậy...vậy làm thế nào?
Không thể không nói Độc Hoàng là một cao thủ biết kể chuyện, nhịp điệu trầm bổng du dương khiến trái tim Hồng Hạnh nhảy loạn, có cảm giác lâm vào nguy cơ cảnh giới.
Độc Hoàng nói tới đây, ấn trán Hồng Hạnh, cười nói:
- Muội muội ngốc, muội căng thẳng cái gì? Vào thời khắc quan trọng nhất, mới tạo ra tình cảm khôi nguyên nhất giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu lúc đó đang ở trong trận chiến. Tuy hắn biết Nguyệt Thần là kẻ thù, nhưng nghĩ Nguyệt Thần là sư phụ của Hồng Hạnh muội muội, nếu tùy ý để Nguyệt Thần chết đi, há chẳng phải khiến Hồng Hạnh đau lòng, hoa tàn tiều tụy sao? Sao có thể nhẫn tâm như vậy? Cho nên, Tiểu Cửu liền ra tay giúp đỡ.
- Ồ ! Hóa ra là như vậy...
Hồng Hạnh nhíu đôi lông mày kẻ đen lại:
- Nghe ra thật huyền diệu.
Độc Hoàng có thâm ý nói:
- Muội nghĩ đi, Nguyệt Thần là báo thù cho Hồng Hạnh muội muội, còn Tiểu Cửu lại nể Hồng Hạnh mà cứu giúp Nguyệt Thần, muội nói xem, Hồng Hạnh muội muội không phải chính là nguyệt lão chân chính giữa Nguyệt Thần và Tiểu Cửu sao?
Hồng Hạnh nghĩ một lát, nhếch môi, gật đầu thật mạnh:
- Độc Hoàng tỷ tỷ nói không sai, một răng một môi, đúng là tiền định, xem ra hôn sự giữa sư phụ và Tiểu Cửu, quả nhiên là vì muội rồi. Cái đó…Độc Hoàng tỷ tỷ, kể tiếp đi, xảy ra chuyện gì nữa?
Độc Hoàng nói:
- Tiểu Cửu có một con khoái mã, tên là Ô Nhã, là một con ngựa thần, Tiểu Cửu cưỡi ngựa, trong đêm mưa gió giao nhau, cướp đường mà đi, liền cứu Nguyệt Thần khỏi cơn nguy cấp.
Hồng Hạnh yên lòng, lại nói:
- Thế sau đó thì sao?
Độc Hoàng nói:
- Được nửa đường Ô nhã chợt phạm vào sự kích thích, hất bọn họ ra một mình chạy đi. Nguyệt Thần được Tiểu Cửu cõng trên lưng chạy trốn, nhưng sĩ binh của Tử Cấm vệ toàn quân xuất động, tìm kiếm Nguyệt Thần, Tiểu Cửu. Vì thoát mạng, rơi vào đường cùng, Tiểu Cửu cõng Nguyệt Thần rơi vào vách núi nơi rừng rậm.
- Nhưng cuối cùng, Tử cấm vệ cũng lên tới vách núi, Tiểu Cửu để Nguyệt Thần nấp trong vách núi, dựa vào võ công không được cao minh của mình, lượn quanh tàn nhẫn giết Tử cấm vệ, liên tiếp giết tám người. Cuối cùng, một tướng quân trong Tử cấm vệ lên núi, lại không ngờ vị Tướng quân này và Trần Tiểu Cửu có chút quan hệ, nên đã thả Tiểu Cửu, để Tiểu Cửu cõng Nguyệt Thần chạy trốn.
Hồng Hạnh nghe tới đây, trái tim đeo đá rút cuộc đã buông xuống, nói:
- Tiểu Cửu đối với sư phụ có ân cứu mạng, yêu cầu sư phụ thế nào cũng không phải là quá đáng, sư phụ tuy diễm lệ, tuyệt tình, nhưng trong xương tủy lại là người nhiệt tình như lửa, có ân phải báo, hẳn là sẽ không từ chối yêu cầu của Tiểu Cửu.
- Ha ha…Hồng Hạnh muội muội, một đoạn nhân duyên, đâu đơn giản như muội nghĩ?
Độc Hoàng lại nói:
- Hắc y vệ thật ra chỉ là bắt đầu quá trình gian khổ của hai người, những việc sau đó, mới càng thêm phần kích thích mạo hiểm.
- Tiểu Cửu và Nguyệt Thần xuống núi, liền chạy thẳng tới Hỗ gia trại, nửa đường gặp phải bà đồng hoang dã của Uy quốc, còn có cả đệ đệ Tư Đồ Hùng của nhị đương gia, bà đồng hấp dẫn Tiểu Cửu, Tư Đồ Hùng lại có ý phi lễ với Nguyệt Thần, nhưng Tiểu Cửu nhìn rõ mưu kế của hai người. Trong lúc trọng thương, hắn diệt trừ hai người đó. Chính bởi như vậy, tình cảm của bọn họ mới tăng thêm một tầng.
Hồng Hạnh nghe vậy, xuýt xoa liên tục, buồn bã nói:
- Thật cảm động, không ngờ giữa sư phụ và Tiểu Cửu lại trải qua nhiều kích thích ấm áp như vậy, thật khiến muội lo lắng mà hâm mộ.
Độc Hoàng cười nói:
- Nhưng, kiếp nạn của hai người còn chưa hết, Tiểu Cửu, Nguyệt Thần về tới Hỗ gia trại, tất cả đều tốt, nhưng, lại suýt nữa bị ta giết..
- Cái gì?
Hồng Hạnh nghe tới đây, không khỏi giật mình: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn giết Tiểu Cửu, sư phụ? Có phải vì tỷ ghen tị không?