- Tiểu Cửu, làm gì vậy? Hồng giáo chủ là người mình.
Lúc này binh hung chiến nguy, căn bản không kịp tâm sự nỗi lòng với nhau, nhưng khuôn mặt đẹp vô thường kia của Nguyệt Thần, bất luận là giận dữ hay nghi ngờ, đều tràn đầy ý vị mê người.
Trần Tiểu Cửu đi tới trước mặt Hồng giáo chủ, thử hơi thở của y, xác nhận y đã chết không thể chết hơn nữa, mới cười lạnh nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ vội cái gì? Ta đương nhiên biết ông ta là người mình rồi.
- À? Biết rõ hắn là người mình, ngươi còn giết hắn, ngươi…
Nguyệt Thần nói tới đây, không khỏi bừng tỉnh, lông mày nhíu chặt, hừ lạnh nói:
- Lẽ nào là Hồng Sơn tiết lộ hành tung của chúng ta?
Trần Tiểu Cửu gật đầu.
Xuân Tuyết vội vàng chạy tới, nói ngắn gọn, hồi báo với Nguyệt Thần về việc Phiên tăng sát nhập Quân Sơn, còn lấy được tin tức từ kẻ địch nội gián là Hồng Sơn.
Nguyệt Thần nghe vậy, mắt phượng trợn lên, bộ ngực phập phồng:
- Hồng Sơn thật là đáng chết, hại ta làm hại bao nhiêu tỷ muội của Tà Nguyệt giáo.
Nguyệt Thần cơn giận bùng lên, không ngừng múa kiếm, kiếm quang đầy sát khí, đâm thẳng tới thi thể của Hồng Sơn.
Phốc…
Dưới sự tàn phá của kiếm quang, thi thể của Hồng Sơn hóa thành một vũng máu, cũng không còn hình người.
Trần Tiểu Cửu thúc giục nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, việc không nên chậm trễ, chúng ta mau lui về phía sau, đốt cháy nơi này, đại quân khác nhất định mau chóng tới cứu hỏa, nếu còn không xuất thành, có thể không thoát được..
Trong mắt Hồng Hạnh chứa lệ, gục vào lòng Tiểu Cửu, cắn môi, u oán nói:
- Nhưng, mẹ thiếp làm thế nào? Tiểu Cửu, thiếp muốn cứu mẹ thiếp ra.
Nguyệt Thần nhìn Hồng Hạnh rất đau lòng, tuy rất muốn chạy trốn, nhưng nhìn sự bi thương của Hồng Hạnh như vậy, rối loạn, tiến thoái lưỡng nan.
Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Hồng Hạnh, xoa khuôn mặt vô song của nàng, an ủi nói:
- Hạnh nhi, nàng phải kiên cường một chút.
- Phải biết rằng, nếu Định Nam Vương đặt bẫy, dụ dỗ các nàng tiến vào, vậy mẹ nàng nhất định bị chuyển đến nơi khác, chúng ta tìm ở đây thế nào, cũng là vô ích.
Tiểu Cửu nói như vậy, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh đều hiểu ra.
Đôi mắt quyến rũ của Hồng Hạnh, nước mắt chảy xuống như mưa, thê thảm nói:
- Nhưng nếu chúng ta bỏ chạy rồi, Định Nam Vương sẽ làm khó mẹ thiếp không? Thiếp rất sợ, hơn nữa trải qua lần đánh lén này, sau này nghĩ cách cứu mẹ thiếp ra càng khó hơn.
Trần Tiểu Cửu an ủi nói:
- Hạnh nhi yên tâm, lần này ta đến, cũng là vì cứu mẹ nàng, ta đã có kế sách thập toàn, chúng ta cứ lui trước đã, nói chuyện đó sau cũng không muộn.
- Tiểu Cửu, chàng nói thật chứ?
Đôi mắt trong suốt của Hồng Hạnh nhìn Tiểu Cửu, dường như sợ hắn đang nói dối. Nguồn truyện:
Nguyệt Thần an ủi nói:
- Tiểu Cửu ngoài lừa phụ nữ lên giường ra, những việc khác thật chưa từng nói dối.
Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Tuyết Tử đều cười lớn, trong lòng rất đồng tình.
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, nhìn trái lại nhìn phải, thấy những giáo chúng Tà nguyệt chế cung nỏ, tỷ muội thương chết càng ngày càng nhiều, vội nói:
- Việc không nên chậm trễ, chúng ta lập tức phá vòng vây.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hồng Hạnh, bốn cô nương Xuân, Hạ, Thu, Đông dẫn đường trước, bốn người ta, mẹ nuôi, Độc Hoàng, Tuyết Tử cản phía sau, nhanh chóng phá vây.
Mọi người lên tiếng đáp ứng, nếu không rút lui, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh không kịp làm nũng, quơ kiếm sắc, sát nhập vào phá vòng vây.
Dưới uy thế của Nguyệt Thần, Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán, bóng kiếm quanh quẩn, mùi máu nồng nặc, nhanh chóng giết ra – một đường máu.
Hơn trăm chúng sĩ của Tà nguyệt giáo đại chấn, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu cùng với Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương cản phía sau.
Những tiễn thủ kia đâu ngờ đám người hắc y này lợi hại như vậy, ai cũng kéo tên, lại không dám xông lên.
Đoàn người khí thế bừng bừng,nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Nguyệt Thần dẫn theo đại đội binh mã, xông về Bắc thành, Trần Tiểu Cửu vội vàng đuổi tới phía trước, ngăn cản nói:
- Lúc này các thành đều nhận được tin kho lúa bị thiêu, nhất định đang canh chừng nghiêm ngặt ở cửa thành, chúng ta xông ra thành, không khác nào xông vào chỗ chết.
- Vậy làm thế nào mới phải?
Nguyệt Thần nhếch môi, ngóng nhìn Tiểu Cửu, chợt cười rộ lên một tiếng đầy quyến rũ, bàn tay dịu dàng véo hai má Tiểu Cửu, ỏn ẻn nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nhất định có cách chứ? Ngươi là người đàn ông của ta, lời ngươi nói, ta đều nghe hết.
Hồng Hạnh đứng xa hơn một chút, nghe không rõ lời của Nguyệt Thần, nhưng thấy Nguyệt Thần thân thiết véo má Tiểu Cửu, kiểu cười thản nhiên, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ ------ sư phụ thân thiết với Tiểu Cửu như vậy từ khi nào vậy? Không ngờ thân tới mức "động chân động tay" rồi.
Nguyệt Thần không kìm nổi làm nũng, bỗng cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của Hồng Hạnh bên cạnh bắn tới, trong lòng giật mình, vội vàng không cam tâm buông bàn tay nhỏ trên má Tiểu Cửu ra, sa sầm nét mặt, hồi phục lại bộ dạng nghiêm chỉnh lạnh lùng ban đầu, âm thầm liếc ánh mắt quyến rũ với Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu chịu sự trêu chọc của Nguyệt Thần, dõng dạc nói:
- Phòng Linh tặng ta một tấm bản đồ, bên trên có ghi lại một con đường mật ở ngoài thành, chúng ta có thể thần không biết, quỷ không hay rời khỏi đây.
- Phòng Linh?
Nguyệt Thần cười híp mắt võ tay:
- Hắn là trọng thần của Định Nam vương, không ngờ lại quan hệ phi phàm với Tiểu Cửu, bản đồ của hắn nhất định ra chính xác, bởi vì chỗ này đều là tự tay hắn thiết kế, bất luận công, phòng, đều có thể nói là kinh điển.
Trần Tiểu Cửu lấy ra tấm bản đồ, dưới ánh trăng, tìm ra vị trí cụ thể.
- Ồ! Hóa ra là ở đây! Lại đây! Đi theo ta, cam đoan không lạc….
Nguyệt Thần rất thân thuộc với Nham Đô thành này, cười híp mắt huýt sáo, kéo tay Hồng Hạnh, đi thẳng vào mật đạo.
- Sư phụ, sư phụ và Tiểu Cửu rất thân thiết!
Lúc chạy nhanh như chớp, Hồng Hạnh vẫn không kìm nổi mà đặt câu hỏi.
- Ồ..cái đó…
Trong lòng Nguyệt Thần thấy thẹn, khuôn mặt yêu mị ngượng ngùng đỏ ửng lên, quay đầu đi chỗ khác, lắp bắp nói:
- Sư phụ và Tiểu Cửu không đánh thì không quen, Hạnh nhi sau này sẽ biết.
- Nhưng…
Hồng Hạnh vụt sáng đôi mắt, vẫn muốn hỏi thêm, lại nghe thấy Nguyệt Thần bỗng trở nên uy nghiêm, lạnh lùng nói:
- Khẩn cấp như vậy, còn nghĩ lung tung cái gì? Chạy thoát mới là quan trọng nhất.
- Dạ.
Trong lòng Hồng Hạnh vẫn có sự sợ hãi với Nguyệt Thần, nhỏ giọng tán thành, lại cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là đôi mắt quyến rũ nhìn Nguyệt Thần, nhưng không biết tại sao sư phụ lại đỏ mặt như vậy?
Nguyệt Thần nhanh chóng tìm ra mật đạo đó.
Một lùm cây rậm rạp, xem ra không có bất cứ đường ra nào, trong lòng Nguyệt Thần nảy sinh ác độc, giằng lấy Hiên Viên kiếm trong tay Tiểu Cửu, muốn khai thông một con đường thoát.
Khi bàn tay thăm dò tới, còn cố ý nhéo một cái dưới đũng quần Tiểu Cửu.
Lần này, khiến Tiểu Cửu lòng hươu dạ vượn, liếm miệng, trong lòng nghĩ vui thích, Nguyệt Thần tỷ tỷ vẫn quyến rũ như vậy.
Nguyệt Thần múa may Hiên Viên kiếm, kiếm khí tung hoành, tất cả mọi thứ trước mặt tan thành tro bụi.
Chém liên tiếp như vậy hơn mười phát, hai mươi trượng phía trước, liền phát hiện ra một con đường nhỏ u ám, xuất hiện trước mặt mọi người.
Quả nhiên là có mật đạo.
Trong lòng Nguyệt Thần vui mừng, lén véo eo Tiểu Cửu, thể hiện sự vui mừng, quay người lại vẫy tay với mọi người, rầm rầm xông ra khỏi Nham Đô thành.
Một hàng hơn một trăm người chạy mười dặm, cũng không thấy có truy binh đuổi theo, mới đứng vững, thở ra một hơi.
- Tiểu Cửu, ta nhớ chàng.
Hồng Hạnh mỏi mệt, dịu dàng ngả vào lòng Tiểu Cửu, đôi tay ôm chặt cổ hắn, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, lại nhìn thế nào cũng không đủ.
- Đừng sợ, có ta đây.
Trần Tiểu Cửu an ủi Hồng Hạnh, lại nghe Nguyệt Thần dịu dàng nói:
- Bây giờ chúng ta rút cuộc phải đi đâu?
Trần Tiểu Cửu nghĩ một lát, nói:
- Về Quân Sơn trước.
- Về Quân Sơn?
Nguyệt Thần nhíu mày, nghi ngờ:
- Ngươi không sợ Định Nam Vương lục soát núi?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất, đây là bóng đen dưới đèn, chỉ cần hắn không rảnh rỗi, là tuyệt đối sẽ không phí sức mà lục soát Quân Sơn, trừ phi…, có sự chỉ điểm của Phòng Linh, chỉ cần vật thị người phi, lại cũng không có cơ hội đó.
Hắn sở dĩ lựa chọn quay về Quân Sơn, thực ra còn một ý khác, những nơi mà đại quân Ngô Đồng đi qua, cách 50 dặm với Quân Sơn, tung hoành khe núi nơi đó, địa hình phức tạp, rất dễ bí mật, đại quân càng nhiều, cũng khó triển khai, là một cơ hội tốt để đánh lén.
Nguyệt Thần đồng tình, đi tới giữa đội ngũ, an ủi giáo chúng, để giáo chúng đưa mẹ nuôi nhét đầy bao tử, mới dặn dò mọi người chạy đi.
Cả đường không nói chuyện, vội vàng chạy đi.
Một hàng hơn trăm người, dùng cả ba ngày, mới chạy tới Quân Sơn, nhiều hơn một ngày rưỡi so với Tiểu Cửu chạy tới kinh thành – đây cũng là việc không có cách nào, công lực của Tà Nguyệt giáo không đều, chỉ có thể lấy người có công lực kém nhất đi đầu.
Sau khi về tới Quân Sơn, mọi người trong Tà Nguyệt giáo không khỏi cất tiếng kinh hô vui sướng dị thường.
Người canh giữ của Tà Nguyệt giáo ở Quân Sơn vội vàng chuẩn bị đồ ăn thức uống, an ủi lòng quân.
Trước khi đêm xuống, mọi người ăn uống no nê, thêm vào một đường vất vả, liền rửa mặt đi ngủ.
Trần Tiểu Cửu rửa mặt xong, lại tìm Nguyệt Thần thương lượng sự sắp xếp tiếp theo, gõ cửa phòng Nguyệt Thần, liền phát hiện Nguyệt Thần cũng vừa rửa mặt xong, chỉ là mặc một chiếc áo ngực màu hồng nhạt, lộ ra một làn da trắng mịn, cặp đùi đẫy đà, lộ ra trước mặt Tiểu Cửu.
Nguyệt Thần cười khanh khách vài tiếng, lắc mông, nhếch lên, ngồi trên bàn, hướng về ngón tay Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Sói đói khi nào lại trở lên dịu dàng như vậy? Hừ…, còn ngốc nghếch đứng ở đó nhìn cái gì?
Trần Tiểu Cửu nuốt nước miếng, tình thế cấp bách, vội đóng cửa lại, xông lên, hôn lên đôi môi mịn màng đỏ mọng của Nguyệt Thần.
- Ừ...Tiểu Cửu...hôn ta.
Nguyệt Thần trống trải đã lâu, mẫn cảm dị thường, bị Tiểu Cửu tùy ý hôn như vậy, cơ thể nóng lên, ý loạn tình mê, còn chưa thực sự tiến vào hoan ái, liền mềm mại lên, bộ ngực trắng nuột đầy đặn bị Tiểu Cửu tùy ý xoa bóp, mềm yếu tới tận xương tủy.
- Tiểu Cửu, lên giường đi, ta không chịu nổi rồi…
Nguyệt Thần nhẹ giọng than lên.
Trần Tiểu Cửu đâu có thể nghe lời như vậy?
Mạnh mẽ xé rách chiếc áo ngực mỏng manh của Nguyệt Thần đi, chiếc quần trong cũng xé rách, ấn Nguyệt Thần lên bàn, tiểu "bảo bối" hung hăng dữ tợn thẳng tiến đến hoa tâm.