Ô Nhã đang hài lòng ăn cỏ tươi, liền ngẩng đầu thấy Tiểu Cửu và Độc Hoàng dựa vào nhau bàn chuyện, trong ánh mắt lấp lánh vẻ tươi cười dịu ngoan.
Đang lúc chờ đợi, hãn huyết bảo mã ăn no rồi, lại ngẩng đầu hí dài kêu lên.
Tiếng kêu vang dội, đủ vang vọng ba dặm ---- không thể ngờ đã để lộ hành tung của hai người cho những binh sĩ đang tìm kiếm.
Trong đôi mắt dịu dàng của Ô Nhã tràn đầy sự phẫn nộ, gầm thét, xông lên, quăng mông về phía trước, một phát, liền đá cho hãn huyết bảo mã ngã lăn ra, bay thẳng về phía Tiểu Cửu và Độc Hoàng đang thương lượng.
- Cẩn thận.
Tiểu Cửu thấy hãn huyết bảo mã đập ngay tới trước mặt mình, vô cùng bối rối, quơ tay ôm lấy eo Độc Hoàng, nhảy lên đá, lăn trên cỏ, tránh được con quái vật hãn huyết bảo mã.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang dội, hãn huyết bảo mã vừa vặn đập vào chỗ vừa rồi hai người ngồi. Nếu tránh muộn chút nữa, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
- Xem! Ô Nhã suýt nữa hại chúng ta rồi.
Trần Tiểu Cửu cười mắng Ô Nhã một câu, vỗ nhẹ lên bàn tay của Độc Hoàng, cảm nhận được sự mềm mại nhẵn mịn tinh tế, lòng hơi sững lại.
Cúi đầu nhìn, mới phát hiện bàn tay mình vừa lúc không biết xấu hổ tham tiến vào đũng quần của Độc Hoàng, bị cặp đùi mạn diệu của nàng kẹp chặt lấy.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, đầu tiên nói rõ ràng đã, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, không được đánh ta.
Trần Tiểu Cửu co rúm lại, tay chưa rút ra đã cảm nhận được luồng nhiệt giữa hai chân Độc Hoàng, còn có thể chạm tới nơi mềm mại tinh tế. Tiểu bảo bối trong đũng quần không chịu nghe lời lại hưng phấn ngẩng đầu lên.
Chỗ bẹn đùi da rất mềm mại và nhạy cảm, chịu không nổi sự khiêu khích.
U cốc thần bí của Độc Hoàng bị Tiểu Cửu động tay xoa vuốt vài cái, mặc dù cách hai lớp quần áo, nhưng cơ thể vẫn giống như bị điện giật. Từng trận cảm giác ngứa ngáy theo bàn tay xoa nắn Tiểu Cửu ào đến. Chỗ giữa hai chân cùng thịt mềm mại nơi đùi từng trận kiến bò râm ran.
Trong huyệt sâu giữa hai chân có một cảm giác ngứa ngáy muốn ngừng mà không được, khiến Độc Hoàng giãy dụa một cách vô lực. Cũng không phải nàng muốn giãy dụa, chỉ cảm thấy cái cảm giác bị gây kích thích kia thật mê người, thật thoải mái, thật muốn bị Tiểu Cửu dùng sức nắm thêm vài cái nữa mới càng thoải mái hơn.
- Ừm…
Độc Hoàng cắn chặt môi, nhẹ nhàng ưm lên một tiếng, cơ thể mềm mại lười biếng, toàn bộ cơ thể đều nới lỏng, có sự thoải mái không nói ra lời.
Nàng chịu đựng sự ngứa ngáy hấp dẫn ở hai chân, đôi mắt như hiện ra thu thủy, ngoái đầu nhìn gương mặt tham lam đang tươi cười của Tiểu Cửu, hờn dỗi nói:
- Tiểu Cửu, ngươi sờ ở đâu đấy?
- Độc Hoàng tỷ tỷ không cảm nhận được sao?
Vô ý chạm vào con đường thần bí như vậy, khiến Tiểu Cửu từ ngón tay tới trái tim run lên.
Thấy gương mặt Độc Hoàng đỏ ửng, con ngươi duyên dáng như tự oán, đôi lông mi xinh đẹp đen nháy nhẹ nhàng rung lên, đôi môi mọng mím chặt, ngửi thấy hương thơm trên người nàng, Tiểu Cửu cười dịu dàng:
- Tỷ tỷ sợ cái gì? Đây là ông trời thương Tiểu Cửu, cho Tiểu Cửu một cơ hội.
Hắn mở trừng đôi mắt cười khẽ, bị hai chân Độc Hoàng kẹp, bàn tay vẫn tùy ý tham tiến vào huyệt động, kỹ xảo vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Độc Hoàng thần trí như điên cuồng.
- Đừng..đừng động đậy.
Độc Hoàng đâu thể chịu đựng được sự trêu chọc nhất châm kiến huyết của Tiểu Cửu chứ?
Cánh tay ngọc ngà mềm mại đi xuống, nắm lấy cái bàn tay tác quái của Tiểu Cửu, một lát sau, mới hồi phục lại tinh thần từ trong dòng điện lưu điên cuồng.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, ở đây không có người ngoài.
Trong mắt Tiểu Cửu hàm chứa sự mong đợi, lời phía sau tuy chưa nói ra, nhưng ai cũng đoán ra được tâm tư xấu xa của hắn?
Độc Hoàng lúc này cả người mềm yếu, không có sức kéo tay Tiểu Cửu ra, chỉ là nắm chặt không cho hắn nhúc nhích, dịu dàng nói:
- Bây giờ thế nào…thế nào mới được? Pháo hoa đầy trời, truy binh đuổi tới, thời khắc quan trọng như vậy, ngươi…ngươi sao có thể xấu xa như vậy?
- Bây giờ không được? Vậy khi nào mới được?
Trần Tiểu Cửu lời ngon ngọt, bàn tay to cắm sâu vào giữa hai chân Độc Hoàng không di chuyển đùa giỡn, cơ hội tốt như vậy, ai nguyện ý bỏ qua chứ?
- Mau bỏ ra, bằng không tỷ tỷ giận đấy….
Độc Hoàng vừa thẹn vừa giận, lại thoải mái vô lực, cả người mềm nhũn không có sức.
- Không thể bỏ ra.
Trần Tiểu Cửu giơ bộ mặt dầy ra:
- Tỷ tỷ giận, ta cũng không sợ.
- Ngươi…
Độc Hoàng khuôn mặt đỏ lên, ngửi thấy hương vị nam tính trên người Tiểu Cửu, lại càng thoải mái.
Trái tim nàng mềm nhũn, trong mắt hiện ra ánh sáng mờ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, năn nỉ nói:
- Tiểu Cửu, đừng làm loạn nữa, lần này bỏ qua cho tỷ tỷ trước, lần sau, lần sau tỷ tỷ mặc ngươi, được không?
- Lần sau?
Trần Tiểu Cửu không thuận cũng không theo nói:
- Lần sau là khi nào?
Độc Hoàng nũng nịu gắt một cái, sẵng giọng:
- Ngươi xấu xa như vậy, lần sau khi nào xảy ra, còn không phải tùy ngươi sao?
- Ha ha…có lý! Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ rút cuộc nói ra lời thật lòng rồi.
Cuối cùng Trần Tiểu Cửu cũng bấm tay trêu cợt nơi u tịch giữa hai chân Độc Hoàng, lúc này vẫn chưa thỏa mãn rút tay ra, đưa lên mũi khẽ ngửi, cười hì hì nói:
- Thơm quá.
- Thơm cái gì mà thơm? Ngươi không đứng đắn chút nào?
Độc Hoàng vốn cảm thấy nơi đó tràn đầy, bàn tay Tiểu Cửu rút ra, liền cảm thấy trống vắng, rất khó chịu, không nghĩ một câu cuối cùng của Tiểu Cửu quá phần khiêu khích, khiến Độc Hoàng lại vừa xấu hổ, vừa giận dữ, một chân đá vào mông Tiểu Cửu, mắng:
- Ngươi còn nói thơm nữa, sau này hàng ngày đều để ngươi ngửi.
Tiểu Cửu ngây ra một lúc, vẻ mặt tỏa nắng, cười xấu xa nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ nói thật không?
Hả?
- Ta...ta nói sai rồi, ta không phải ý đó.
Đây vốn là Độc Hoàng thuận miệng nói, đâu ngờ câu nói này không phải câu có thể tùy ý nói ra như vậy được, khuôn mặt nóng bỏng lên, thuận tay giơ roi hướng về phía Tiểu Cửu, gắt:
- Ngươi còn trêu chọc ta nữa, lần sau có thể không biết là bao giờ.
- Đừng! Ta cũng không dám nữa.
Trần Tiểu Cửu tới chỗ con hãn huyết bảo mã, nói với Độc Hoàng:
- Tỷ tỷ còn không dậy sao? Lẽ nào đợi ta tới lần sau đó ư?
Cả người Độc Hoàng mềm nhũn vô lực, rất lâu cũng không áp chế sự tê dại vừa rồi xuống được.
Thừa lúc Tiểu Cửu đi kéo dây cương của Ô Nhã, thò tay vào trong quần, dưới bóng đêm sờ vào đũng quần, liền phát hiện giữa chân có chút vết ướt ấm áp, không ngờ ẩm thành một mảng lớn, chiếc quần chữ T không thấm hết, chảy ra hai chân, ướt sũng khó chịu.
Độc Hoàng ngồi trên đất, hai má đỏ ửng, xấu hổ tự trách mình: Độc Hoàng à, Độc Hoàng! Ngươi thật là không biết xấu hổ, sao có thể chảy ra nhiều nước như vậy? Có phải ngươi thật ra động tình rồi không? Việc giữa nam nữ này ngươi cũng đỡ không được sao?
Trần Tiểu Cửu dắt ngựa ra, lại dựa vào thị lực siêu cường, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt như rặng mây hồng của Độc Hoàng, còn một tay lại đang thò vào đũng quần, nhẹ nhàng mấp máy, điều này khiến Tiểu Cửu hoảng sợ ---- Độc Hoàng tỷ tỷ đang tự sướng sao?
- Độc Hoàng tỷ tỷ, có cần ta giúp tỷ không?
Trần Tiểu Cửu trêu đùa nói.
- Hả? Không…không cần.
Độc Hoàng vội vàng kéo tay ra, ôm hai má, nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi nói muốn giúp ta? Ngươi nhìn thấy gì?
Nàng thật sự sợ Tiểu Cửu nhìn thấy hành động vừa rồi của mình.
Tiểu Cửu cũng không nói ra, cười nói:
- Ta không nhìn thấy gì cả? Ta nói có cần ta giúp tỷ tỷ đứng dậy không, dù sao cơ thể của tỷ bây giờ cũng đang yếu ớt, không có chút khí lực nào.
- Cơ thể ngươi mới yếu.
Độc Hoàng yên lòng, nhẹ nhàng đứng lên, thật đúng là cả người mềm yếu, vô lực, giơ tay nói với Tiểu Cửu:
- Tên xấu xa! Còn không mau tới giúp.
Trần Tiểu Cửu kéo nàng dậy, Độc Hoàng vẫn thấy không có sức, hai chân khó chịu, nhíu mi nói:
- Tiểu Cửu, bằng không chúng ta nghỉ ngơi lát đi.
- Ta cũng nghĩ vậy.
Tiểu Cửu cười thần bí, chỉ vào phía bắc, cười nói:
- Nếu không phải có truy binh truy đến, ta mới không trông cậy vào lần tiếp theo.
Độc Hoàng nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, mới nghe thấy tiếng vó ngựa tán loạn vang tới, cũng hiểu được nguyên nhân lần này Tiểu Cửu bỏ qua cho mình.
- Tỷ tỷ, tuy tỷ khó chịu, vẫn phải cố gắng chút, lần này ta không tốt, không để tỷ tỷ được tận hứng.
- Ngươi nói linh tinh gì vậy? Ta mới không cần ngươi cho ta tận hứng.
Độc Hoàng đâu dám cãi nhau với Tiểu Cửu nữa, lén bấm huyệt phong trì sau đầu mình, để mình trốn khỏi những suy tư kiều diễm. Thạch Đầu Trù đang hôn mê vẫn ném trên lưng ngựa của Tiểu Cửu, Độc Hoàng cưỡi trên hãn huyết bảo mã, giơ roi thúc ngựa phi đi cùng Tiểu Cửu.
Pháo hoa ngũ sắc phóng ra, toàn bộ những quân đội đóng ở gần Chương Tùng Lĩnh đều nhận được tin tức, nhanh chóng tập hợp, phái ra kỵ binh tìm hành tung của tiểu Vương gia.
Trần Tiểu Cửu có bản đồ Phòng Linh tặng trong tay, không hề e sợ.
Trên bản đồ chỉ ra nhiều đường hẹp quanh co, rất tỉ mỉ, thậm chí những con đường đó ngay cả dân bản xứ xung quanh cũng không hề biết.
Trần Tiểu Cửu không hoàn toàn ẩn hình, hắn cần tiếp tục thu hút sự chú ý của đội quân điều động, để đội quân bao vây các đường của hắn biết Tiểu Vương gia còn sống, còn có hy vọng cứu viện, hơn nữa không ngừng chạy nhanh về hướng nam, giảm áp lực thời gian lớn nhất cho đám người Nguyệt Thần.
Trò chơi mèo vờn chuột này kéo dài hai ngày, cuối cùng cũng kết thúc ------ dựa vào bản đồ của Phòng Linh và sức đôi bàn chân của bảo mã, hành tung của Tiểu Cửu hoàn toàn đã biến mất.
Quân đội bao vây hắn vốn còn hy vọng, nhưng "tiểu Vương gia" tiêu tung biệt tích, rút cuộc khiến bọn họ mất hy vọng hoàn toàn.
Thất vọng chán nản, cả đám người lại thả pháo hoa lần nữa, đem tin tức truyền về Nham Đô.
- Cái gì? Biến mất? Tìm không thấy? Sao có thể? Sao có thể chứ? Bọn chúng đều gặm cỏ khô sao? bắt người lại cho bổn vương, làm thịt, làm thịt tất…
Gần đây Định Nam vương trải qua rất nhiều khổ sở, kho lúa Ngô Đồng bị đốt rụi, tổn thương sĩ khí, tuy cuối cùng cứu được hơn một nửa số lương thực, nhưng vẫn khiến y xót xa.
Hơn nữa chính vì trận đại hỏa này, lại khiến toàn bộ đám Tà Nguyệt giáo bao gồm Nguyệt Thần, Hồng Hạnh cầm đầu trốn thoát, cạm bẫy y khổ sở bố trí bị thất bại trong gang tấc.
Còn đám Tà Nguyệt giáo lại như nghẹn ở cổ họng, vả lại thế lực hùng mạnh, nói không chừng sẽ gây ra việc gì nguy hiểm.
Nhưng Định Nam vương đâu ngờ sự tưởng tượng của mình lại trở thành sự thật ----- y có trăm phần nắm chắc, đoán ra được âm mưu bắt cóc Ngô Đồng, là do Tà Nguyệt giáo làm.
Hành tung của Ngô Đồng vốn dĩ lúc ẩn lúc hiện, có thể tìm thấy được, nhưng lúc này lại hoàn toàn biến mất, làm thế nào cho phải?
Định Nam vương lập tức hoảng hồn, sắc mặt đỏ lên, rút kiếm muốn giết chết người báo tin.
Đại tướng quân vội vàng ngăn lại nói:
- Vương gia bớt giận, vì kế hoạch hôm nay, buộc lòng phải để Phiên tăng trưởng lão của Tây Vực ra tay rồi…
- Phiên Tăng trưởng lão? Chính là hạng vô dụng?
Định Nam vương khinh thường hừ một tiếng.
Mã Vũ nói:
- Phiên tăng ở sâu trong Tây vực, tinh thông giáo huấn ưng thuật, có thể để bọn họ dựa vào khả năng này, mà lập công chuộc tội.
Định Nam vương nghiến răng, hung hăng nói:
- Cũng được, bổn vương cho đám lừa ngốc này một cơ hội, nếu không thành, phải chặt đầu bọn chúng.
Trong ba đoàn người truy đuổi Trần Tiểu Cửu, có năm vị phiên tăng, miệng luôn hét lên, tạo ra các loại âm thanh, giao lưu với những con chim ưng sắc bén bay xung quanh bầu trời.
Lưu tham tướng, Lam Linh rõ ràng tham gia trong đó.
Hai người mắt đỏ thẫm, cổ họng khàn khàn, môi sưng lên, thoạt nhìn rất chật vật, thời gian năm ngày đã gần như khiến họ tuyệt vọng.
Nhưng lúc này thuật giáo huấn chim ưng thần kỳ của Phiên tăng lại mang đến cho họ tia hy vọng.
Hiện giờ, hy vọng còn ở phía trước.
Lưu tham tướng lau mồ hôi trên trán, ghé mắt, cung kính nói với vị Phiên tăng bên cạnh, nói:
- Bác Khảo đại sư, mục tiêu tìm thấy chưa? Lần này…nhất định không được để mất mục tiêu.
Bác Khảo đại sư cũng giao hẹn với Định Nam vương, tìm được Ngô Đồng, sẽ tha mạng cho tất cả Phiên tăng, tìm không ra Ngô Đồng, tất cả Phiên tăng đều phải tuẫn táng.
- Lưu tướng quân, đáng ăn mừng! Đáng chúc mừng.
Bác Khảo đại sư tai to mặt lớn sờ soạng lên cái đầu trọc lóc, cười hì hì nói:
- Ta bây giờ chắc chắn khẳng định, tiểu Vương gia ở phía trước, chúng ta mau đuổi tới, tuyệt không được bỏ qua cơ hội này.
Lưu tham tướng vừa nghe, liền xốc lại tinh thần, thúc ngựa, phấn khởi tiến lên.
Hãn huyết bảo mã vốn chạy như bay, lại thêm bị thương ở mông, trong thời gian ngắn tốc độ dốc ra chẳng khác gì Ô Nhã, so ra cũng không kém hơn bao nhiêu.
Đoạn đường hãn huyết bảo mã chạy qua, ước chừng không dưới hai dặm, đám người Lưu tham tướng đuổi theo suốt bốn canh giờ, không chỉ không đuổi kịp được hãn huyết bảo mã, trái lại càng lúc càng xa.
Ngựa của Lưu tham tướng là ngựa thường, đâu có thể chạy nhanh trên một đoạn đường dài như vậy?
Đuổi theo suốt bốn canh giờ, chiến mã phun bọt mép, ngã ra đất, thế nào cũng không dậy nổi.
Vẻ mặt Lưu tham tướng vằn tia máu, tức giận nói:
- Người đâu, đổi ngựa, đuổi tiếp.
Hãn huyết bảo mã phi suốt bốn canh giờ, lúc này trời đã gần tới trưa, mặt trời chiếu gay gắt. Hãn huyết bảo mã cả người đổ mồ hôi, vừa mệt, vừa đói, hơn nữa vết thương trên mông cũng trở nên chết lặng, không còn kích thích như lúc đầu nữa. Hãn huyết bảo mã thở hắt một cái, cuối cùng cũng dừng lại. Mang trên lưng vẫn là thi thể lạnh ngắt của Thạch Đầu Trù, nó thảnh thơi gặm cỏ ven đường.
- Lưu tướng quân! Tin tốt, tiểu Vương gia dừng lại rồi, chúng ta mau đuổi theo, năm mươi dặm phía trước.
Bác Khảo đại sư hưng phấn nói.
- Thật sao? Mau đuổi theo! Các huynh đệ, chúng ta được cứu rồi…
Lưu tham tướng đổi ngựa, hung hăng quất roi vào mông ngựa, kích động phi lên trước.
Lúc này, đội quân tinh thần đã suy sụp rồi, ngựa cũng không chạy nổi, nhưng may thay hãn huyết bảo mã không có ý chạy nhanh. Nó vẫn thong thả ăn cỏ như cũ.
Trải qua một canh giờ nỗ lực tập kích, Lưu tham tướng, Lam Linh cuối cùng cũng tiếp cận được với hãn huyết bảo mã trong vòng một dặm.
- Dừng lại.
Bác Khảo đại sư để tất cả mọi người dừng ngựa, nói:
- Địch cưỡi là một con bảo mã, chúng ta vội vàng xông lên, có thể sẽ đánh rắn động cỏ, chúng ta bây giờ bỏ ngựa đi bộ, dần dần bao vây, khiến cái tên ngông cuồng kiêu ngạo bắt cóc tiểu Vương gia kia chạy đằng trời.
Lưu tham tướng vừa nghe thấy có lý, lúc này có năm vị Phiên tăng trợ giúp, cũng không sợ không đánh dược hai tên địch.
Bác Khảo đại sự dẫn theo bốn vị sư đệ, thêm cả Lưu tham tướng, Lam Linh đã chọn ra mấy cao thủ trong quân, vận khinh công, nhẹ nhàng vây xung quanh.
Khoảng thời gian một nén nhang, bọn họ cuối cùng đã phong tỏa hai bên từ nam sang bắc.
Bác Khảo đại sư, Lưu tham tướng đã nhìn thấy hãn huyết bảo mã đang ăn cỏ, còn người trên lưng ngựa chính là Ngô Đồng.
Cách biệt năm ngày, lại lần nữa được nhìn thấy Ngô Đồng, trong lòng Lưu tham tướng vô cùng kích động.
Thấy tiểu Vương gia bị trói trên lưng ngựa, quân địch lại không có hành tung gì, điều này khiến Lưu tham tướng, Bác Khảo đại sư cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bác Khảo đại sư ra lệnh một tiếng, sĩ binh hai bên đường cùng với hòa thượng xông lên, tiếng giết rung động, thẳng tới trời cao.
Hãn huyết bảo mã cũng được coi là một linh thú, sau khi bị người mình đâm một nhát vào mông, liền sinh lòng đề phòng, cũng không tin vào bất cứ ai.
Vừa nhìn thấy hai bên nam bắc đều bị bao vây, dứt bỏ bốn vó, không để ý tới nguy hiểm, liền lăn xuống bụi cỏ ven đường.
Lưu tham tướng vừa thấy không ổn, vội đến độ dậm chân, ông ta không ngờ được dốc đứng sâu -m, con ngựa này cũng dám nhảy xuống.
Mắt thấy thế mã hùng tráng, liền tìm cách ngăn cản.
Bác Khảo đại sư thi triển khinh công, nhảy lên không trung, cắt đứt dây thừng trói Ngô Đồng.
Hãn huyết bảo mã tuy bình an nhảy xuống chạy trốn, nhưng "Ngô Đồng" lại bị Bác Khảo đại sư dùng khinh công bắt lấy, xé rách cứu về.
Hô!
Một lát sau, vỗ tay như sấm.
Nhưng, duy chỉ có trên mặt Bác Khảo đại sư lại tràn đầy một mảnh tĩnh mịch.
Phanh!
Trong nháy mắt "Ngô Đồng" rơi xuống, cả người cứng ngắc bang bang một tiếng trầm đục, tất cả tiếng vỗ tay, tiếng hô thoáng chốc ngưng lại.
Người đàn ông này là một tên miệng đao liếm máu, đâu có thể không phân rõ được "Ngô Đồng" là có phản ứng cương thi.
Điều đó có nghĩa là, tiểu Vương gia đã chết rồi.. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lưu tham tướng, Lam Linh, Bác Khảo đại sư mất hết can đảm, điều này cũng có nghĩa họ phải tuẫn táng theo tiểu Vương gia.
Hận! Thật hận…
Trong lúc nhất thời tiếng khóc thành một mảng, Lưu tham tướng xông lên, ôm lấy cơ thể "Ngô Đồng" khóc rống lên …, ông ta không phải đang khóc Ngô Đồng, mà là khóc cho tính mạng của mình tại sao lại thê thảm như vậy.
Những binh sĩ kia cảm thấy cùng cảm nhận, quỳ xuống thành một mảng.
Lưu tham tướng khóc lóc, chợt cảm thấy không đúng, ông ta tiếp xúc với Ngô Đồng đã lâu, đối với cơ thể của Ngô Đồng đương nhiên có chút quen thuộc.
Nhưng bụng của tiểu Vương gia trước mắt dường như nhỏ hơn, cơ thể cũng thon dài hơn.
Lẽ nào chết rồi sẽ biến dạng?
Lưu tham tướng lập tức thấy sinh nghi, ông ta lau nước mắt, cẩn thận nhìn, bỗng nhiên bật cười ha hả.
Hành động kỳ lạ này, khiến tất cả đều ngẩn ra –lẽ nào Lưu tham tướng phát điên rồi?
- Trời không quên ta! Trời không quên ta.
Lưu tham tướng thề son sắc nói:
- Người này không phải là tiểu Vương gia.
Ông ta vuốt trán "Ngô Đồng", nắm lấy một lớp màng, xoẹt một cái xé rách, lộ ra gương mặt tái nhợt của Thạch Đầu Trù.
Hả? Không ngờ là Thạch tham nghị…
Tuy nhìn thấy Thạch tham nghị đã chết rồi, vẫn là một tin bi thảm, nhưng chỉ cần không phải tiểu Vương gia chết, vậy không phải là tin xấu nhất.
Lưu tham tướng nhạy bén cảm nhận được chút quỷ dị trong đó, nói với Bác Khảo đại sư:
- Có thể truyền một bức thư tới cho Định Nam vương, phân tích tình hình trong đó không?
- Được.
Bác Khảo đại sư viết một bức thư, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái, một con chim ưng đậu trên vai, Bác Khảo đại sư buộc thư vào chân chim, chim ưng cất cánh bay đi.
Lưu tham tướng nói:
- Trước khi Định Nam vương chưa có hồi âm, chúng ta phải toàn lực tìm kiếm tin tức của tiểu Vương gia! Ta nhớ rất rõ, tên bắt cóc có hai con ngựa, bây giờ chỉ còn một con, chẳng phải có chút kỳ quái sao?
Đang lúc này, chợt lại có hai con chim ưng khác bay tới, phát ra tiếng kêu khác thường.
Bác Khảo đại sư giận dữ nói:
- Không tốt! Chúng ta bị lừa rồi, hai người kia chạy trốn theo một đường khác, hơn nữa, cách chúng ta hai dặm, dựa vào hành trình của chúng ta, đã không thể đuổi theo.
- Xác định chỉ có hai người sao?
Lưu tham tướng kinh ngạc nói.
Bác Khảo đại sư gật đầu, rất chắc chắn.
- Vậy chúng ta bị mắc lừa to rồi, tiểu Vương gia vẫn có khả năng trà trộn vào trong một đội quân khác.
Lưu tham tướng nói:
- Phiền Bác Khảo đại sư lại viết một bức thư, gửi cho Định Nam vương.
- Trò đùa ư! Một đám ăn hại.
Định Nam vương nhìn thấy tin, lập tức biết bị trúng kế giương đông kích tây.
Ngô Đồng rõ ràng là bị đại quân mang theo tới Ninh Đô, còn hai bóng người về phía Nam kia rõ ràng là lấy thân làm mồi dụ, kế điệu hổ ly sơn.
Định Nam vương thậm chí không kịp giận, lập tức lệnh châm phong hỏa đài, lập tức để mười ngàn thiết kỵ tiếp giáp phòng giữ khu Bình Xuyên, bắt giữ Tà Nguyệt giáo, quyết không để một ai chạy thoát.
Đồng thời, lại truyền cho chim ưng, mệnh cho mười ngàn đạo quân ở phía nam tiếp tục tìm kiếm hai tên kia, quyết không để lọt --- trong lòng y có cảm giác, nếu người không trí tuệ, tuyệt không dám đích thân làm mồi nhử, nếu có thể bắt được người này, nói không chừng có thể đàm phán.
Hoàng Hoan giữ Bình Châu nhận được phong hỏa chiến báo, liền lệnh thám báo điều tra, có thể có một đội quân nghi ngờ đi qua.
Có thám báo tra xét, vào buổi sáng sớm, có phụ nữ đi qua cửa ải, lúc đó nghĩ tới họ là phụ nữ, hơn nữa các nàng lại tặng vàng bạc trang sức, nên để họ quá quan.
Hoàng Hoan nổi trận lôi đình, một cước đá thám báo ngã nhào xuống đất, hét lên:
- Làm càn! Một đám khốn khiếp, chuẩn bị binh mã, truy đuổi cho ta.
Ở đây là tiền tuyến, binh sĩ tập hợp rất nhanh, chỉ cần thời gian nửa nén nhang, Hoàng Hoan đã tập kết được năm ngàn kỵ binh, trùng điệp, tiến về phía Ninh Đô ---- thám báo kia sớm đã dò ra phương hướng của đám phụ nữ đó, nếu ngựa đủ nhanh, đến đường Hưng Thịnh phía trước, có thể bắt gọn được đám người đó, cứu tiểu Vương gia ra.
Ha ha…, đây chính là một việc kỳ công.
Đường Hưng Long cách Ninh Đô năm mươi dặm, cũng giống đường Hoa Dung, hai bên núi non trung điệp, ở giữa chỉ có một con đường đá rộng, có thể hành quân.
Trên nguyên tắc, Hưng Long đường hẹp, không nên xuất động kỵ binh vào, nhưng hôm nay để cứu Tiểu Vương gia, Hoàng Hoan lại không để ý.
Đám người Nguyệt Thần, Hồng Hạnh vừa nhìn thấy bóng đường Hưng Long, liền nghe thấy tiếng âm ầm, vang vọng khắp thung lũng.
Kỵ binh ngay sau đó với khí thế dời non lấp biển xông lên trước, nhìn ra, không chỉ có rất đông truy binh.
- Không tốt! Có nguy hiểm.
Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh tuy có thể lợi dụng khinh công, bỏ chạy về phía trước, nhưng những giáo chúng Tà Nguyệt giáo bình thường lại đâu có thể đấu được với chiến mã?
Hỗ Tam Nương quyết định nhanh chóng, lệnh cho bốn tỷ muội Xuân, Hạ, Thu Đông mang theo Ngô Đồng, tà giáo chúng lập tức xuyên qua đường Hưng Long, còn mình, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Tuyết Tử ở phía sau ngăn cản quân địch, kéo dài thời gian ------ chỉ cần các tỷ muội vào được đường Hưng Long, đám kỵ binh kia, không dám đuổi theo nữa.
Không thể do dự, quyết định rất nhanh.
Bốn người Nguyệt Thần ở phía sau, nghênh chiến với quân địch.
Tuy võ công của bốn người lợi hại, nhưng so với kỵ binh đông đúc, sức lực vẫn rất nhỏ bé.
Một lát sau, binh khí của bốn người đều bị chém gãy, cũng mới giết được hơn hai người.
Trên mặt mỗi người đều đầy máu, xem ra rất dữ tợn.
Hỗ Tam Nương ngoái đầu nhìn lại, thấy đại đội đã vào được đường Hưng Long, vội ra hiệu bốn người lui lại, phi vào đường Hưng Long.
Nhưng đâu ngờ Hoàng Hoan thừa thắng xông lên, được ăn cả ngã về không, liều mạng xông vào nguy hiểm, cũng dẫn kỵ binh, xông vào đường Hưng Long.
Nguyệt Thần thầm kêu một tiếng không ổn: những kỵ binh này nếu xông vào Hưng Long, đã rơi vào nơi hiểm yếu, há chẳng phải là muốn giết toàn bộ giáo sao?
Đang lúc lo âu, chỉ nghe thấy tiếng tức giận quanh sơn cốc:
- Hoang Hoan, chết tới nơi, ngươi còn không biết sao?
Tiếng vang quanh quẩn quanh sơn cốc, rất lâu không dứt.
Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Tuyết Tử nhìn nhau, không khỏi cười thành tiếng, chỉ có một mình Hồng Hạnh trong cốc, là không hay biết gì.