Độc Hoàng chỉ biết khẽ kêu lên một tiếng nũng nịu, khuôn mặt nóng bỏng, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt, trong lòng không ngừng tự nói với mình lý do hai má nóng lên là do lửa nóng, không phải vì xấu hổ.
Nhưng là nàng không nhìn thấy khuôn mặt mình ửng đỏ kiều diễm như hoa hồng, đôi mắt quyến rũ như tơ, đều lọt vào trong tầm mắt của Tiểu Cửu.
Đặc biệt từng nét quyến rũ phát ra, tán loạn trên gương mặt trắng mịn, có một sức hấp dẫn lạ thường.
- Ngươi ngây ngốc nhìn ta làm gì?
Độc Hoàng ngượng ngùng, đung đưa cái đùi tuyết trắng đẫy đà kia, gắt:
- Mặt có gì đáng nhìn chứ? Cái đùi trắng như vậy, bây giờ không nhìn lén, sau này không có may mắn như vậy đâu.
- Tỷ tỷ nhắc nhở ta rồi.
Tiểu Cửu cười vui thích, nắm lấy mắt cá chân của Độc Hoàng, đặt lên trước mắt, cẩn thận nhìn từng mạch máu ứ đọng bên mép chân, cảm giác chiếc tất còn trên chân kia thực sự chướng mắt, cũng không để Độc Hoàng có cơ hội cản ngăn, thò tay cởi cái tất, lộ ra một chiếc đùi đủ mê người.
Chân ngọc lả lướt, khéo léo đáng yêu, tuyết trắng mềm mại, mê người.
Năm đầu ngón chân xinh đẹp giống như trân châu, thật sự khiến người ta không thể buông ra, Tiểu Cửu nhìn đến hứng khởi, nắm lấy vuốt ve trong tay, dường như quên đi sự thất thố của chính mình.
- Nhìn đủ chưa?
Độc Hoàng xấu hổ, đầu ngón chân khẽ động đậy, giật giật trước ngực Tiểu Cửu, xấu hổ sẵng giọng:
- Thật không biết là ngươi quan tâm tới vết thương của ta hay là nhân cơ hội để lợi dụng ta?
Bị Độc Hoàng mắng một câu, Tiểu Cửu hồi tỉnh lại trong sự ngây ngốc, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ ứ máu ở bắp chân, thương xót nói:
- Chắc không bị thương tới xương, vẫn là tỷ tỷ may mắn, tỷ tỷ, tỷ tinh thông y thuật, mau nói cho ta biết, ta phải trị thương giúp tỷ thế nào?
Độc Hoàng nói:
- Một giờ rưỡi trị không xong đâu, nhưng cũng phải thử một phen. Ta không muốn trở thành người què.
Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, mặc kệ tỷ què hay không, ta cũng mong muốn có tỷ.
- Biến sang một bên, đừng có ở đây khiến ta mất vui.
Độc Hoàng nhìn nụ cười chân thành của Tiểu Cửu, biết hắn thực sự không nói khoác, trong lòng thấy âm áp.
Nghĩ mình cho dù bị què thật, hoặc là tê liệt, có thể có một tình lang yêu mình như vậy, không uổng kiếp này.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, có phải là phải nắn chỗ này không?
Trần Tiểu Cửu không hiểu y thuật, ngón tay ấn vào vết thương, muốn dùng sức nắn nắn mấy cái.
- Ngươi muốn ta đau chết à.
Độc Hoàng vội vàng cầm tay Tiểu Cửu di chuyển ra chỗ khác, dặn dò:
- Ngươi đây là đau đầu chữa chân, đau chân chữa đầu, nếu ngươi học y, cũng chắc là một lang băm lấy đi tính mạng của người ta.
Tiểu Cửu cười:
- Tỷ tỷ mau nói đi, rút cuộc làm thế nào? Thời gian của chúng ta có hạn, nên không thể cứ giáo huấn ta.
- Ngươi thật sự muốn biết làm thế nào?
Độc Hoàng dừng lại ở ánh mắt quan tâm của Tiểu Cửu, cắn môi, rất lâu không nói.
Tiểu Cửu cười nói:
- Đương nhiên rồi, ta không giúp tỷ tỷ, thì còn ai có thể?
- Thôi đi! Thôi đi, để ngươi lợi dụng một lần vậy.
Độc Hoàng chỉ vào chỗ ứ máu ở chân, dặn dò:
- Ta bị một chưởng của Phiên tăng kia, mạch khí ở đùi bị cản trở, huyệt đạo tám chỗ bị ta cưỡng chế đóng lại, điều này mới khiến xương không bị gẫy trong lúc nguy cấp, bây giờ việc ngươi phải làm là giải phóng huyệt đạo giúp ta.
- Phải nhớ, phải nhẹ nhàng, từ từ nhất định không thể nặng tay, bằng không ta sẽ đau chết mất, cái đó...chỗ miệng vết thương nhất định không được chạm vào.
Nàng cố nén sự xấu hổ nói xong những điều này, thấy ánh mắt Tiểu Cửu ngơ ngác nhìn mình, xấu hổ cúi đầu, lầm bầm:
- Tiểu Cửu, ngươi sao vậy? Không muốn sao?
Nghĩ hai tay Tiểu Cửu sẽ tùy tiện làm bậy vuốt ve trên cặp đùi của mình, trong lòng hoảng sợ, da thịt trắng mịn truyền tới sự ngứa ngáy kỳ lạ, lại có sự chờ mong muốn ngừng mà không được.
Yêu cầu mờ ám này của Độc Hoàng, có thể nhắm trúng ý muốn của Trần Tiểu Cửu.
Hắn đúng lúc đang thèm muốn ba thước trên đùi của Độc Hoàng, lại khổ sợ không có cớ vuốt ve.
Hiện giờ tình thế đảo ngược, Độc Hoàng tỷ tỷ lại chủ động cho mình một lý do vô cùng quang minh chính đại, thật là trời giúp ta.
- Bằng lòng, sao lại không bằng lòng chứ?
Tiểu Cửu xoa tay, nghĩ ai không muốn thì là thằng ngốc, đại ngốc, liền đỡ Độc Hoàng nằm xuống trước, nhìn đôi chân trắng nõn của nàng, nuốt nước miếng, hoang mang nói:
- Tỷ tỷ, ta bắt đầu đây.
- Ừm! Bắt đầu đi, phải nhẹ nhàng, không sẽ đau.
Độc Hoàng tâm hoảng ý loạn nhìn đôi tay của Tiểu Cửu, mới ngượng ngùng nhắm mắt lại, nằm ở đó, nhưng bộ ngực đầy đặn mê ngươi không ngừng run lên, lộ ra sự căng thẳng trong lòng.
Tiểu Cửu không dám chậm trễ, tâm trạng hưng phấn lên, theo kỹ xảo giáo thụ của Độc Hoàng, mở đôi tay ra, ấn lên làn da trắng nõn mịn màng trên cặp đùi đầy đặn của Độc Hoàng, ở đây vô cùng bí mật, lại tiến thêm ba tấc vào một tấc, có thể chạm được nhụy hoa thần bí của Độc Hoàng.
Độc Hoàng tuy đã có sự chuẩn bị, nhưng lúc này, cả người không kìm nổi co rút, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay Tiểu Cửu, giữ ở đó, không để hắn nhúc nhích, mặt đỏ như nước, lại không dám mở to mắt, thấp giọng nỉ non nói:
- Tiểu Cửu, ta hơi sợ.
Tiểu Cửu cũng đổ mồ hôi, nhẹ nhàng xao xao bàn tay đang nắm chặt của Độc Hoàng, cười nói:
- Tỷ tỷ, tỷ lau mồ hôi trên trán cho ta, ta còn căng thẳng hơn cả tỷ, ôi..., khi ta sờ Nguyệt Thần tỷ tỷ, cũng không tâm hoảng ý loạn như vậy.
- Khanh khách..., ngươi biết làm ta vui.
Độc Hoàng nhắm mắt, xấu hổ cười:
- Tỷ tỷ rõ ràng tự biết mình, ta cho dù đẹp hơn nữa, cũng không thể xinh đẹp mê người bằng Nguyệt Thần, nàng ấy trời sinh chính là một con hồ ly tinh quyến rũ, đâu phải người mà ta có thể so sánh chứ?
- Tỷ tỷ không phải là hồ ly tinh, tỷ tỷ là tiên nữ giáng trần, tỷ và Nguyệt Thần một người là tiên nữ, một người là hồ ly tinh, tương xứng, đẹp như nhau.
Tiểu Cửu Anh Mộc hiểu nhất chính là những lời nói đường mật, vợ quá nhiều, nhờ vậy đã tôi luyện được...
Độc Hoàng được Tiểu Cửu khen mây câu liền thông suốt, đương nhiên không căng thẳng như vừa rồi, thả lỏng tay Tiểu Cửu, ngậm miệng, dịu dàng nói:
- Ngươi nắn đi, nắn thế nào cũng được, ta không nên căng thẳng như vậy, tại ta chưa thấy quen.
Tiểu Cửu lại giang đôi tay ra lần nữa, ấn lên làn da mềm mại trên cặp đùi đầy đặn trắng nõn của Độc Hoàng, vừa nắn nắn da thịt mềm mại của Độc Hoàng, vừa vận nội tức, khiến nội tức xuyên thấu qua đôi tay truyền tới huyệt vị và thần kinh trên đùi nàng.
Đôi tay dịu dàng theo cặp đùi trắng nõn, lướt qua đầu gối, kéo tới chỗ bắp chân mềm yếu, vượt qua vết thương, nhẹ nhàng gõ vào mắt cá chân, không ngừng vòng đi vòng lại.
Độc Hoàng tuy xấu hổ, lại không căng thẳng như lúc đầu, cảm nhận được ngộ tính của Tiểu Cửu rất cao, vận dụng nặng nhẹ đúng chỗ, nguồn nội lực không ngừng trào vào, kích thích tám chỗ yếu huyệt kia, thực sự thoải mái, thoải mái qua đi, lại có sự ngứa ngáy mềm yếu tới tận xương.
Sự ngứa ngáy này càng ngày càng tăng, không ngừng tích lũy, gần như có sự kích động làm mình co rút, lại dễ chịu vô cùng.
Trong lòng Độc Hoàng đối với cảm giác thoải mái này vô cùng chờ mong y, bàn tay nhỏ nắm lấy áo Tiểu Cửu, cắn môi, không để mình phát ra tiếng kêu thoải mái.
Tuy Độc Hoàng giấu diếm cảm giác của mình rất tốt, nhưng Tiểu Cửu thê thiếp nhiều như vậy, đối với biểu thị khi động tình của phụ nữ lại vô cùng có kinh nghiệm, thấy Độc Hoàng nhíu chặt mày, nhếch môi đỏ mọng, vành tai như rướm máu nảy lên, bàn tay nắm chặt áo mình, cặp đùi đẹp trắng nõn nổi lên một tầng trắng hồng, cũng đoán được Độc Hoàng là có chút động tình, ít nhất cũng có một chút.
Trong lòng hắn ngứa ngáy, hai người yêu nhau, quả nhiên có công hiệu nước chảy thành sông, âm thầm cảm nhận được cơ thể mềm mại của Độc Hoàng mẫn cảm tới cỡ nào?
Hắn vốn đã ra chủ ý, muốn đêm nay giành được cơ thể của Độc Hoàng, không chỉ là hai người cùng vui vẻ, mà quan trọng hơn cả, nếu muốn hai người cùng bình an chạy trốn được, duy chỉ có lập tức nâng cấp đạo công của mình đạt được sự đột phá căn bản.
Mà nội lực cần thiết của cảnh giới đột phá, duy chỉ có "đánh cắp" từ chỗ Độc Hoàng, Độc Hoàng cũng là người của mình, mệnh không để ý tới, lại đâu sẽ để ý tới hai phần nội lực chứ?
Hắn vừa rồi còn không biết nên "hạ thủ" với Độc Hoàng thế nào?
Lúc này thấy phản ứng động tình sinh ra trên cơ thể Độc Hoàng, dường như trong lòng đã phá được tảng đá kia, nói không ra sự thoải mái.
Tiểu Cửu không nóng lòng, mà theo yêu cầu của Độc Hoàng, vận khởi nội tức, quy củ tỉ mỉ xoa bóp ba lần trên cặp đùi đẫy đà của Độc Hoàng.
Ngay lúc đó, sự phát hiện kỳ lạ đó, chỗ máu đọng trên bàn chân của Độc Hoàng mờ đi rất nhiều, dần dần hiện ra màu da sáng.
Ha ha...bây giờ cuối cùng cũng tới lúc ra tay rồi.
Tiểu Cửu tuy không hiểu y thuật, nhưng thủ đoạn đối với...lại hiểu rất nhiều, hết cách, ai bảo mình nhiều vợ chứ?
Thấy Độc Hoàng nhắm chặt mắt, lông mi khẽ có sự thẹn thùng, bàn tay Tiểu Cửu lướt tới giao điểm giữa bẹn đùi và bụng, nhẹ nhàng nhấn một cái vào chỗ háng...
- Ưm.
Cơ thể mềm mại của Độc Hoàng không chịu nổi ưm ra một tiếng, cảm giác như con trùng, ngứa ngáy tê dại mà kiều diễm, Độc Hoàng không biết nên dùng từ ngữ thế nào để hình dung và tán thưởng, đắm chìm trong cảm giác hứng phấn tuyệt vời.
Thật vất vả mới mở to được mắt ra, nhìn xuống, muốn nhìn xem Tiểu Cửu đang làm gì, liền phát hiện ánh mắt tham lam của Tiểu Cửu nhìn tới, nàng kinh hãi như một con nai nhỏ, lông mi lóe lên, vội nhắm mắt lại, cũng không dám mở nữa, nhưng cơ thể ngoan ngoãn nằm đó, tùy ý Tiểu Cửu vuốt ve.
Thủ pháp xoa bóp của Tiểu Cửu có công hiệu "một phát tất trúng".
Năm đó Nguyệt Thần tỷ tỷ cũng không trốn thoát ma chưởng của Tiểu Cửu, Độc Hoàng đương nhiên cũng không có bản lĩnh trốn thoát, càng không có ý chạy trốn.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vê vê ở chỗ háng, kích thích sự khát vọng trong lòng của Độc Hoàng, thấy Độc Hoàng ngoan ngoãn không động đậy, đương nhiên cũng hiểu tâm ý của nàng, bàn tay lần mò theo khe mông, dùng ngón cái vẽ lấy một vòng tròn trên da thịt bên đùi Độc Hoàng.
Độc Hoàng đâu chịu được sự dạy dỗ cao minh như vậy? Nàng cảm nhận được đùi mình không ngừng ép chặt và run rẩy, nhụy hoa thần bí có chút co giật, không ngờ nổi lên sự xấu hổ, cảm giác nhiệt nóng thổi quét toàn thân.
Bừng tỉnh lại, biết rõ Tiểu Cửu xâm phạm, nhưng lại không ngừng thấp thỏm chờ đợi Tiểu Cửu xâm phạm kịch liệt hơn một chút.
- Đuổi tới rồi?
Độc Hoàng môi mọng nhếch lên, mặt có vẻ bối rối, nhưng thấy Tiểu Cửu thản nhiên như vậy, đoán được nội công tử vi đã thành, hắn đương nhiên không hề sợ hãi.
- Sao ngươi biết họ đuổi tới rồi?
Độc Hoàng ôm chân, ôm bụng, u oán nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Sao lại đau như vậy chứ? Sớm biết thế này, ta không điên cùng ngươi nữa.
- Ta nghe thấy.
Tử vi nội công vốn có thể tăng cường khả năng tốc độ thính giác, lúc này thần công đã thành, so với nửa canh giờ trước, không biết cao minh gấp bao nhiêu lần, tiếng vó ngựa tháp tháp kia, xông lên thật yếu ớt.
Tất cả mọi thứ đều không thoát khỏi tai Tiểu Cửu.
- Rất đau?
Tiểu Cửu xoa bụng Độc Hoàng, an ủi nói:
- Lần đầu hơi đau, lần sau sẽ tốt hơn nhiều.
- Ngươi còn muốn lần sau nữa?
Độc Hoàng đẩy Tiểu Cửu sang một bên, sửa sang lại y phục, để Tiểu Cửu đỡ dậy, đi ra khỏi động.
- Tỷ tỷ, đừng có nóng vội trèo khỏi dốc cao, bọn chúng một lát chưa lên nổi đâu.
Trần Tiểu Cửu đỡ Độc Hoàng ngồi xuống, chỉ mặc áo ngắn, dặn dò:
- Ta đi cho Ô Nhã ăn chút gì đã, lát nữa phải dựa vào nó.
Độc Hoàng thật sự cảm thấy đau, khép chân, giống như một tiểu nữ nhân, dịu dàng ngồi bên cạnh đống lửa, thấy Tiểu Cửu đi ra ngoài, lúc này mới lấy ra cái dây dính lạc hồng, lật qua lật lại nhìn, thấy nhiều điểm hoa mai ướt át đỏ tươi, trong lòng có một niềm hạnh phúc của người phụ nữ.
Tiểu Cửu ra khỏi sơn động, thấy Ô Nhã đang ăn cỏ ngoài cửa động, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái, trong mắt còn có nụ cười rất đầy ẩn ý.
- Ô Nhã có phải là đã thành tinh rồi không.
Tiểu Cửu cười vỗ mông ngựa, cuối cùng lấy ra chút lúa mạch, đặt ở lòng bàn tay, để Ô Nhã ăn.
- Ô Nhã à, Ô Nhã, ngươi phải ăn no vào nhé, truy binh đã đuổi tới rồi, lát nữa đều phải đựa vào ngươi.
Tiểu Cửu ôm lấy đầu ngựa Ô Nhã thơm thân mật một cái, Ô Nhã hưng phấn kêu lên.
Độc Hoàng ôm lấy cái áo dài không buông tay, đi từ trong động ra, tuy rằng nơi tư mật vẫn mơ hồ đau, nhưng cái chân cường gân hoạt huyết, lại đỡ đau hơn trước rất nhiều. Tuy không dám cố hết sức, nhưng nhịn đau, vẫn có thể tự mình đi dược.
- Sao lại ra đây rồi?
Tiểu Cửu một tay đỡ Độc Hoàng, một tay xòe ra, để Ô Nhã ăn lúa mạch trong tay mình.
- Tiểu Cửu, ngươi nghe xem, tiếng vó ngựa, số kỵ binh kia giết tới rồi...
Độc Hoàng kéo cánh tay Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta mau chạy thôi.
- Vội gì chứ? Ô Nhã còn chưa ăn no, đâu có sức mà chạy?
Trần Tiểu Cửu nhéo mặt Độc Hoàng, cười nói:
- Thế nào? Tỷ tỷ là phụ nữ rồi, lại còn nhát gan hơn trước rồi sao?
- Ngươi mới là phụ nữ.
Độc Hoàng dùng sức xoa mặt Tiểu Cửu, ghé mắt nhìn, lại nhìn về phía trước m, mơ hồ thấy vài bóng ngựa đang tới.
- Tiểu Cửu, còn không chạy sao?
Độc Hoàng chau mày, đâu có trấn định được như Tiểu Cửu?
- Đừng sợ, tổng cộng mới có năm con ngựa.
Tiểu Cửu cười:
- Trong mắt bọn chúng, chúng ta là sát thần, không gom đủ một ngàn kỵ binh, cứ vậy xông lên, không phải là sẽ chịu chết sao?
Độc Hoàng buồn bực lắc cánh tay,:
- Coi như ngươi lợi hại, ta...
Một phụ nữ bị thương, đâu có sự điềm tĩnh được như Trần đại hiệp chứ.
Qua thời gian một nén nhang, cách hai trăm mét về phía bóng tối, xông lên hơn một ngàn kỵ binh.
Trần Tiểu Cửu thị lực rất tốt, nhìn xa thấy có năm Phiên tăng đầu trọc, chính là dẫn số kỵ binh kia, đang ở phía xa xa, lại không dám xông lên, trong nháy mắt, hưng trí tăng lên, xông lên phía đối diện hét lớn:
- Ai dà, các vị hảo hán, tha mạng,chúng ta hết đường rồi...
Bên trong âm vang, xa xa truyền tới, cả một bầu trời đêm đều rung động tiếng cầu xin tha thứ.
Theo sau, liền nghe thấy tiếng cười ha ha của năm vị Phiên tăng.
Một Phiên tăng nói:
- Bỏ vũ khí xuống,sẽ tha chết cho ngươi.
Một ngàn kỵ binh cùng kêu lên:
- Bỏ vũ khí xuống, tha chết cho ngươi, bỏ vũ khí xuống... T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Sau đó, một ngàn kỵ binh xông lên.
- Chớ có động.
Tiểu Cửu lớn tiếng hét to:
- Ai dám động đậy, ta sẽ nhảy xuống, để các ngươi múc nước bỏ vào giỏ trúc, xem các ngươi ăn nói thế nào với Định Nam vương.
Số kỵ binh kia vừa nghe, quả nhiên không dám động đậy nữa.
Độc Hoàng kéo vạt áo Tiểu Cửu, thúc giục nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đang làm gì vậy? Chúng ta còn không mau chạy?
- Chạy gì? Số Phiên tăng kia không phải là thứ gì tốt, tỷ xem ta diệt bọn chúng.
Tiểu Cửu tiện tay ôm Độc Hoàng lên lưng Ô Nhã, kéo Ô Nhã, đi tới vị trí thích hợp để đứng, mới xua tay với số kỵ binh kia:
- Các ngươi muốn bắt ta, được thôi, chỉ cần năm vị Phiên tăng kia tiến lên là được, dù sao ta cũng bị thương, sao có thể là đối thủ với các ngươi?
Năm vị Phiên tăng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thảo luận, thầm nghĩ hai kẻ này đã kiệt sức, đã là nỏ mạnh hết đà, bị rơi vào tuyệt cảnh, bản thân không có ý chống cự, hơn nữa năm người mình đều là cao thủ, năm người bao vây tấn công, còn sợ hai kẻ bị thương bọn chúng sao?
- Thế nào? Các ngươi sợ sao? Không dám tới đây sao? Một lũ chuột nhắt, nói xằng nói bậy, một đám chuột nhắt...
Trần Tiểu Cửu cao giọng hét to, không ngừng chế nhạo.
Năm vị Phiên tăng trên mặt mang theo xấu hổ, xuống ngựa, nắm ma trượng kim cương, tổ thành một trận thế đặc thù, từ từ đi tới trước mặt Tiểu Cửu, ném dây thừng trước mặt Tiểu Cửu, ngoan độc nói:
- Còn không mau tự trói tay?
- Các vị đại sư, đừng có vội, ta tự mua dây buộc mình.
Trần Tiểu Cửu nhặt dây thừng lên, ngay trước mặt Phiên tăng kéo dây thừng, chắp tay, dùng sức đè, liền tự quấn mình lại.
- Thế nào? Các vị đại sư, lần này các vị yên tâm rồi chứ?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì, đi về phía bọn họ.
Năm vị Phiên tăng nhìn chằm chằm Tiểu Cửu thực sự đang tự trói mình, yên tâm cười lớn, thầm nghĩ lần này tốt rồi, người này tới tay, không chỉ bạc mệnh, hai vạn lượng vàng kia cũng dễ như trở bàn tay.
Một vị Phiên tăng thấy Độc Hoàng kia mỹ miều, sắc tâm nổi lên, híp mắt nói:
- Cô nương kia, còn không mau xuống ngựa? Giúp đại sư ta vui vẻ một chút, ta sẽ thu nạp cô là đồ đệ, thế nào?
Vừa nói, vừa dán vào cạnh Tiểu Cửu, đi tới chỗ Độc Hoàng.
Khi Phiên tăng kia đi ngang qua Tiểu Cửu, Tiểu Cửu hét lớn một tiếng:
- Phang!
Sợi dây thừng cứng cỏi chuẩn bị đứt thành từng khúc.
Phiên tăng kia hoảng hốt, vung phục ma trượng kim cương lên, chém về phía hắn.
Tiểu Cửu đâu có dễ dàng để y chạy? Hai tay nắm dây thừng, chui ra phía sau Phiên tăng kia, dây thừng quàng qua cổ y, dùng sức ghìm chặt.
Khanh khách!
Cái đầu mập mạp của Phiên tăng bị đè xuống, lăn lộn trên mặt đất, một cỗ thi thể không đầu vô lực lăn xuống đất.
Trần Tiểu Cửu nhấc chân đá, cái đầu kia bay lên, lao về phía vách núi.
- Tới đây, các ngươi tới giết ta đi...
Thấy sắc mặt của bốn vị Phiên tăng kia thay đổi, mơ hồ có ý sợ hãi, Tiểu Cửu linh hoạt như cáo, tốc độ như cầu vồng, mờ ảo như tiên.
Thân pháp lên xuống vài cái, đã vượt qua bốn vị Phiên tăng, đừng trước mặt bọn chúng.
- Các ngươi muốn chạy à.
Tiểu Cửu chỉ vào bốn vị Phiên tăng, nghiến răng nói:
- Các ngươi là người trong Phật môn, tại sao lại lạm sát kẻ vô tội, giết người bừa bãi? Hôm nay, ta phải thay Phật tổ trừng trị các ngươi.
Lam Linh ở phía sau phát hiện ra tình thế không tốt, vooji vàng xua tay, hét lớn:
- Xông lên giết, vàng chính là của các ngươi.
Kỵ binh lục đục xông lên, chừng ba ngàn người, vù vù giết tới.
Tiểu Cửu hét lớn một tiếng, bóng người chợt lóe, đã đứng trước một Phiên tăng khác, còn không đợi Phiên tăng kia múa may binh khí, tay đã bóp cổ Phiên tăng đó, rắc một tiếng giòn vang, cổ của Phiên tăng kia cũng bị vặn gãy, không còn hơi thở.
- Ta giết ngươi...
Một Phiên tăng quơ ma trượng đánh lén từ phía sau, Tiểu Cửu quay người lại, Hiên Viên kiếm rút ra, một phát múa trên không, bừng tỉnh một tia điện, Phiên tăng kia bị bổ làm hai, lục phủ ngũ tạng chảy ra, nhìn trông rất ghê ngươi.
Thấy ba ngàn kỵ binh phía sau xông lên, Tiểu Cửu không dám kéo dài, vác Hiên Viên kiếm, nhằm hướng hai Phiên tăng còn lại chủ động xuất kích.
Cũng mặc kệ bọn chúng châm lửa đốt trời, vượt qua kim cương ma trượng, ngăn cản, Tiểu Cửu dùng Hiên Viên kiếm, thanh mang tóe lên.
- Heo.
Hiên Viên kiếm cắt đứt ma trượng, hai Phiên tăng kia chỉ còn lại cánh tay.
Một phát kiếm nữa vung lên, lướt qua cổ họng, năm Phiên tăng toàn bộ chết hết.
Mà lúc này, ba ngàn kỵ binh kia cách Tiểu Cửu có chừng mười trượng.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, mau chạy đi.
Trần Tiểu Cửu lẻn tới trước mặt Độc Hoàng, vỗ mông Ô Nhã.
Ô Nhã hí một tiếng, đạp về phía sau, cong lưng, chợt giống như tên rời cung, đâm xuyên qua vách núi.
HÔ!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
- Đây là thế nào? Tự tìm cái chết? Tình duyên nhảy núi mà chết, cũng không muốn bị bắt sống?
- Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi.
Lam Linh vội tới độ hét lên:
- Đừng nhảy, đừng nhảy, chết tử tế không bằng sống, bọn ta không giết ngươi...thật sự không giết ngươi...
Nhìn thấy khoảng cách vách núi chỉ có g hai mươi dặm, Lam Linh và ba ngàn kỵ binh cũng không dám đuổi gần thêm nữa, nhanh chóng thu lại bước chân chiến mã, vẫn không thể rơi khỏi vách núi, rơi xuống chỉ có tan xương nát thịt.
Lam Linh gần như tuyệt vọng nhìn hai người Tiểu Cửu, uể oải gào thét:
- Đừng nhảy! Đừng nhảy à...
Tiểu Cửu Độc Hoàng đâu có nghe thấy tiếng kêu nơi nào của Lam Linh?
- Ô Nhã, đựa vào ngươi rồi...
Khi sắp tới chỗ vách đá dốc đứng, Tiểu Cửu lại vỗ nhẹ vào mông đít Ô Nhã.
Ô Nhã cuồng nhiệt, đầu giơ lên, mở bờm ngựa ra giống như linh hồn trong đêm, đuôi mau đen thẳng lên, giống như là mũi tên nhọn.
Khi gần tới vách núi, trong sự chờ đợi của Độc Hoàng và Tiểu Cửu, trong sự ngạc nhiên của ba ngàn thiết tề, bốn vó ngựa Ô Nhã bay lên không, giống như là thiên mã hành không, giống như sinh ra một đôi cánh, nâng Độc Hoàng, vững vàng bay khỏi khe sâu, nhẹ nhàng khéo léo mà tự nhiên, phóng khoáng sang bờ bên kia.
Ô Nhã quay đầu ngựa lại, đôi mắt đỏ thẫm sáng lên ra vẻ đắc ý, nhìn về bờ cũ.
Âm.
Ba ngàn binh lính toàn bộ sợ ngây người...
- Trời ơi, nó nhảy qua rồi, nó không ngờ lại nhảy qua rồi...
- Thiên mã, đúng là thiên mã, thiên mã à.
Lam Linh kích động lập tức ngã khỏi ngựa, nhìn về phía Ô Nhã, vẻ cung kính quỳ xuống, cầu nguyện.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, đắc ý nói:
- Hai lỗ tai anh tuấn, gió nhập bốn vó nhẹ, hướng về khoảng không, thực sự có thể nắm lấy sự sống chết.
- Ô Nhã, đợi ta...
Trần Tiểu Cửu vận khởi nội công, thân hình vụt thẳng lên trời, giống như cánh chim, bay trên không, ngay sau đó, dĩ nhiên đã đỗ bên cạnh Ô Nhã.
Hô!
Ba ngàn kỵ binh này vốn vì sự thần dũng của Ô Nhã mà đem so với thần thú, nhưng đầu ngờ chỉ dựa vào sức người, trong tình huống không có sức này, cũng có thể bảy khỏi vách núi bảy trượng?
Thần mã?
Thần nhân?
Tất cả kỵ binh ngơ ngác nhìn thần mã thần nhân phía đối diện, cảm xúc mênh mông, rất lâu không nói...