- Tỷ tỷ...tỷ thoải mái không?
Trên mặt Tiểu Cửu mang theo nụ cười đắc ý, nhìn đôi chân trắng nõn của Độc Hoàng. Da thịt dưới sự vuốt ve khiêu khích khẽ run run, khuôn mặt ửng đỏ như ráng mây, nghe thấy trong cổ họng Độc Hoàng phát ra tiếng ưm trầm thấp không nhịn được, liền biết Độc Hoàng tỷ tỷ đáng yêu bất luận là trong lòng hay là trên cơ thể, đều đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
- Ừ! Có chút...có chút thoải mái.
Độc Hoàng tỷ vô cùng thoải mái, nhưng đâu dám lộ liễu nói ra, lại không dám nói không thoải mái ngộ nhỡ Tiểu Cửu ngừng dùng đôi tay trêu cợt mình, há chẳng phải sẽ xảy ra sự mất mát khó mà chịu được sao?
Suy đi nghĩ lại, đành miễn cưỡng điều hòa, nói ra những lời mang tính ám chỉ, Tiểu Cửu ngộ tính cao như vậy, thủ đoạn phong phú như vậy, đâu có đạo lý hắn không đoán ra được.
Vừa nói một câu thoải mái, Độc Hoàng liền đạt được phúc lợi có được mà không muốn dừng.
Đôi tay Tiểu Cửu tùy ý chạy trên đùi, vừa nắn bóp, vừa vắt vừa ấn, không chỉ không đau, còn có sứ ngứa ngáy kỳ lạ.
Trên làn da trắng nõn kỳ dị này khuếch tán dần đi, chui vào trong tim nàng, một trái tim mong đợi sự trêu cợt, không chịu khống chế bay lên tới không trung.
Lúc đứt lúc liền, mờ ảo khôn cùng.
Sự sảng khoái cực độ khiến Độc Hoàng không muốn dùng lý trí để áp chế tình dục của mình, rất nhiều những băn khoan trong tim và cơ thể mềm mại hiện ra trước mặt tình lang, vô tình bị ném lên tận chín tầng mây.
Độc Hoàng rút cuộc không tỏ ra kiêu ngạo, khẽ uốn vòng eo, tới hội hợp với đôi tay đang tùy ý chạy của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thấy thời cơ đã chín muồi, liền xé nốt chiếc tất còn lại của Độc Hoàng đi, một chiếc đùi trắng nõn kia lại xuất hiện dưới đôi tất đen, khiến hắn điên cuồng.
Hai bút cùng vẽ, cho nên, làn da ráng mây điểm phấn hồng, hơi hơi run lên.
- Tiểu Cửu, đừng...
Lời nói muốn cự tuyệt mà lại ra vẻ mời chào đầy mềm mại của Độc Hoàng còn chưa nói xong, liền cảm nhận được cặp đùi trắng nõn tê rần, lại không thể ngăn cản được.
Nàng không kìm nổi mà nhắn chân lên, lại không nghĩ Tiểu Cửu sẽ tách cái đùi đó ra, bàn tay mang theo một loại ma lực nào đó, cách một chiếc quần chữ T, trên cái điểm nhỏ nơi hạ bộ của chiếc quần chữ T mảnh khảnh, nhẹ nhàng gảy lên.
Chỉ là một chút nhẹ nhàng và khéo léo, Độc Hoàng lại khẽ ưm lên một tiếng mềm mại...
"Tình nhiệt" trong cơ thể nóng lên, cảm giác trái tim nhảy lên không ngừng, gần như muốn hòa tan, bàn tay không kìm nổi chạm vào tay Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu cười xấu xa một tiếng, lại bắt lấy ngón tay xanh nhạt của Độc Hoàng, chạm một cái vào cái thứ trong đũng quần.
Độc Hoàng xấu hổ gần như muốn khóc lên, chỉ cảm thấy dưới thân mật dịch chảy ra, phía dưới quần lót ướt thành một mảng, có chút lạnh.
Lúc này, ngọn lửa trong tận đáy lòng nàng từ từ bốc lên, cố nén sự xấu hổ, mở to mắt, nhìn thấy khóe miệng Tiểu Cửu mang theo nụ cười xấu xa, tham lam nhìn về phía mình, Độc Hoàng chỉ cắn môi, dịu dàng nói:
- Chỗ đó không được sờ nữa...
Chỉ là, gò má nàng nhuộm một màu diễm lệ ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ mê ly, hơi thở mê loạn. Đâu có chút hương vị khiến Tiểu Cửu e ngại?
- Không sờ thì không sờ...
Thủ đoạn của Tiểu Cửu rất nhiều, đâu có thể lúng túng? Bàn tay tiến vào, nắm lấy cái mông trắng nõn đầy đặn của Độc Hoàng, thịt trong tay truyền tới một sự co giãn, khiến Tiểu Cửu bắt đầu hưng phấn, cái cọc gỗ dưới thân liền cứng lại như sắt, chuẩn bị xong tiết tấu xâm phạm.
Độc Hoàng không có chút khí lực để từ chối, bị Tiểu Cửu không kiêng nể gì mà đùa giỡn trên cặp mông cao quý của mình. Cánh hoa mềm mại như tơ, nàng gần như kích động tới mê muội.
Sự khiêu khích càng ngày càng cao, khiến cho dưới thân của nàng càng lúc càng nóng lên.
Cho tới giờ tận hưởng sự thoải mái cùng với sự kích thích không ngừng, đã khiến Độc Hoàng hoàn toàn mở rộng trái tim, Độc Hoàng cảm thấy cơ thể mềm mại của mình càng ngày càng nóng, dưới thân càng ngày càng ngứa, cho tới lúc mình không chống cự được nữa, mở đôi mắt mê ly, cắn môi, chăm chú nhìn Tiểu Cửu.
- Tỷ tỷ, tỷ nhìn ta làm gì vậy?
Tiểu Cửu vui thích cười, bàn tay lại vẫn cứ tùy ý đùa giỡn trên đôi mông mềm mại kiều diễm của Độc Hoàng.
- Ngươi thật tệ, tỷ tỷ bị ngươi hại chết rồi...
Độc Hoàng nháy đôi mắt mê ly, lộ ra ánh sáng nóng bỏng, đôi môi hồng nhuận có hương vị mềm mại, thấp giọng nỉ non:
- Tiểu Cửu, ngươi tệ thế đủ rồi, hư hỏng đủ rồi, dù sao tỷ tỷ sớm muộn cũng là người của ngươi, cũng không thể để ngươi nhìn thấy, mà ăn không được...
Nói tới cuối cùng, giọng nói nhỏ dần đi, nếu không phải lỗ tai của Tiểu Cửu thần kỳ, gần như không nghe thấy Độc Hoàng là tỏ rõ tình nghĩa.
Tiểu Cửu cực kỳ hưng phấn, lỗ mang xé rách chiếc quần chữ T, hoạt động vô cùng mạn diệu. Lúc đó, mới phát hiện Độc Hoàng tỷ tỷ bị mình đùa giỡn tới cực điểm, dịch mật đều đã chảy tràn ra tới khe mông, cái quần dưới thân cũng đã ướt sũng một mảnh.
- Độc Hoàng tỷ tỷ...
Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng mê người trước mắt, Tiểu Cửu đâu có thể chịu được kiên nhẫn?ba chân bốn cẳng cởi quần áo bên người, úp sấp vào cơ thể mềm mại đẫy đà của Độc Hoàng.
Hai tay Độc Hoàng ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, uể oải ưm một tiếng nhỏ vào tai Tiểu Cửu:
- Ngươi à, sinh ra đã chà đạp ta rồi.
Nàng mềm mại không có chút sức lực, môi mọng khẽ nhếch lên, thò đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm môi Tiểu Cửu.
Nụ hôn tinh tế mê người như vậy, Tiểu Cửu tâm tư mê loạn, vuốt ve vòng eo của Độc Hoàng, nhu tình mật ý chộp lấy cái lưỡi thơm tho mềm mại của nàng, dịu dàng quấn lấy.
- Tiểu Cửu, mau lên, tỷ tỷ khó chịu, nhưng không biết làm thế nào.
Độc Hoàng ngượng ngùng uốn éo vòng eo, đôi mắt híp lại, lạc trong hơi thở cực nóng của Tiểu Cửu, mặc cho Tiểu Cửu lột sạch hết khiến cả thân nàng một màu trắng tinh.
Theo sau, liền cảm thấy dưới thân có một thứ cứng rắn đang nhè nhẹ tiến vào, trong nháy mắt, thần trí tung bay, tâm thần hỗn loạn, đôi chân tuyết trắng giống như cây mây, gắt gao kẹp lấy lưng Tiểu Cửu, hai tay vẽ ra những dấu ấn đỏ sẫm trên lưng, môi đỏ mọng đưa ra những điệu nhạc uyển chuyển.
Tình cảm giữa hai người đã sớm thành, ý niệm về sinh lý bị đè nén lâu quá rồi, sự triền miên giờ phút này là ngọn lửa bùng cháy, kéo dài mà lại phấn khởi.
Tiểu Cửu luyện được tử vi nội công, do Thôi lão tổ truyền thụ tâm pháp cho Tiểu Cửu, chính là truyền thụ thuật phòng the trong một môn của tử vi.
Không chỉ có kỹ xảo thành thạo, lại kéo dài tỉ mỉ, lôi cuốn vào thắng lợi.
Khi Tiểu Cửu đang phấn khởi, chợt cảm thấy trong đan điền tràn đầy, cái cây nhỏ bên trong núi tuyết nghe tin lập tức hành động, lá cây nhẹ nhàng lay động, có sức hút mạnh mẽ, hấp dẫn nội tức không thể kháng cự trong cơ thể dầy đặc của Độc Hoàng, dung nhập vào bên trong cành lá, vô cùng vô tận.
Độc Hoàng bị vây trong khoái cảm, tuy cảm thấy dị trạng xói mòn trong nội thể, nhưng cũng không để ý, vẫn triền miên tới cực độ.
Nửa canh giờ trôi qua, hai người mai nở vô độ, thể xác và tinh thần của Độc Hoàng đều sung sướng, rốt cuộc không chịu nổi sự thảo phạt linh hoạt mà sắc bén, liền ngủ rất say.
Tiểu Cửu lại hưng phấn dạt dào, toàn bộ không chút ủ rũ, cảm nhận được tử vi nội công dị động, sắp thành, vội vàng ngồi xuống vận công, gom nội tức đang tán loạn lại.
Thời gian một nén nhang rất ngắn ngủi, trong cơ thể Tiểu Cửu có sự động thiên khác, lại trải qua sự biến hóa nghiêng trời lở đất.
Nội tức của cả tứ chi xương cốt giống như vạn lưu quy tông, tận tình dũng mãnh lao về phía tuyết sơn phía thắt lưng, gần như tất cả tranh thủ mọi nỗ lực của Tiểu Cửu, trong nháy mắt, gần như ngay cả sức nâng cánh tay cũng mềm yếu vô lực.
Cái cây nhỏ trong núi tuyết sau thắt lưng lay động, sau khi hút toàn bộ nội tức, lại yên lặng bất động, cơ thể rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Khi Tiểu Cửu đang tò mò, cây nhỏ run lên nhè nhẹ, trên nhánh cây không ngờ tách ra những đóa hoa hồng phấn mê người...
Một đóa, hai đóa, ba đóa, vô số đóa hoa nhỏ mở miệng cười, giống như là giai nhân đang cười, kiều diễm, hấp dẫn vô cùng.
Sau đó, từng cỗ nội lực vô cùng dũng mãnh phóng xuất ra theo cánh hoa, tràn ra tứ chi xương cốt, Tiểu Cửu lúc này cảm thấy vô cùng hùng dũng, bách chiến bách thắng.
Cho dù là tiểu đạo đồng đứng trước mắt cũng phải ủy khuất bị mình đánh một chút.
Tiểu Cửu một tay vô cùng thân thiết vuốt bờm Ô Nhã, một tay chỉ vào đám kỵ binh đang đối diện phía bên kia, lanh lảnh nói:
- Ba mấy ngàn kỵ binh các ngươi bao vây hai người bọn ta, giằng co sống chết, đấu trí đấu dũng, cuối cùng chín đường đại quân đuổi đến Ô Vân Phong này, các ngươi có thấy phấn khích hay không?
- Các ngươi có bao giờ nghĩ rằng người tốt sẽ có hảo báo? Có từng nghĩ trong sơn cùng thủy tận, sẽ có hy vọng? Có từng nghĩ sẽ nhảy qua khe sâu này, có từng ngạc nhiên rằng nhân định thắng thiên, cứ nhìn kỹ vách núi cao dựng đứng này có gì không? Ha ha..., chắc các ngươi thất vọng? Uể oải? Buồn bực phải không?
Phía đối diện càng ngày càng nhiều kỵ binh chen chúc trên Ô Vân Phong này, khiến Ô Vân Phong thấp thoáng nhìn giống như là một biển người khôi giáp tươi đẹp.
Vô số ánh mắt kinh ngạc và uể oải, không cam lòng đang nhìn sang.
Nghe những lời châu ngọc của "thần nhân" phía
đối diện kia, cũng hiểu ra rằng, nhiều ngày vất vả giờ đã tan thành bong bong, cái khe sâu rộng bảy trượng trước mặt kia đã quyết định ai mới là người thắng cuộc?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng đắc ý, vừa cười vừa nói:
- Tuy các ngươi không có công lao, nhưng cũng có khổ lao, không hề mất tinh thần, ta vô cùng khâm phục, giá như các ngươi là thủ hạ của ta, ta sẽ thưởng lớn cho các ngươi, nhưng...ai bảo các ngươi là quân của Định Nam Vương cơ chứ? Các ngươi thử suy nghĩ chút xem, rút cuộc phải giữ cái đầu trên cổ các ngươi như thế nào?
Xoạt.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mấy ngàn binh lính hoảng sợ.
Đặc biệt là thủ lĩnh của chín đại quân, càng hoảng sợ, ba mươi mấy ngàn đại quân vây đuổi hai người, cuối cùng lại để chạy mất, điều này sẽ khiến Định Nam Vương tức giận tới mức độ nào?
Trong sự tức giận tuột mất con tin để trao đổi này, nói không chừng sẽ vô cùng giận dữ mà đại khai sát giới.
Nghĩ tới đây, các tướng quân người này nhìn người kia, lại không biết hậu quả của việc này sẽ lớn đến mức nào.
Độc Hoàng ngồi trên lưng ngựa, dùng đôi chân nhẹ nhàng mà khéo éo giật eo Tiểu Cửu, giọng nói êm ái:
- Đùa giỡn vậy đủ rồi đấy còn muốn uy phong sao? Chúng ta đi nhanh thôi, ta...ta đói bụng..., bụng thầm kêu rồi. Ngươi không đau lòng sao?
Khóe miệng mỉm cười, biểu lộ sự phong tình của thiếu nữ.
- Đói? Có phải tại hai ta triền miên lợi hại quá không?
Tiểu Cửu thuận miệng trêu ghẹo,
- Ngươi nằm mơ đi, không đứng đắn chút nào.
Độc Hoàng dùng sức day tóc Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ, nhẹ nhàng nói:
- Còn không mau lên, chúng ta tìm cái gì ăn đã.
Trần Tiểu Cửu sờ bụng mình, cũng nghe thấy một hồi ọc ạch vang lên, bắt đầu thấy đói rồi, trong lòng liền hoảng hốt.
Hắn vốn còn định khoe khoang vài câu, nhưng bụng rỗng, cũng có chút miệng cọp gan thỏ, nhảy lên ngựa, vô cùng thân thiết ôm vòng eo quyến rũ của Độc Hoàng, xoay người định đi.
Lam Linh là thân vệ trưởng của Ngô Đồng, nếu không bắt được kẻ cắp, y chết chắc là không có nghi ngờ gì. Thấy Tiểu Cửu định đi, trong lòng hốt hoảng, vội hét lớn:
- Vị anh hùng này, có thể lưu lại tính danh không?
- Trần Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chỉ vào trái tim mình, nói ra rất vang âm.
- Ai da, hóa ra hắn chính là Trần Tiểu Cửu...
- Chính là hắn đã xúi giục Phòng tiên sinh.
- Người này thật lợi hại, không ngờ chính hắn đã bắt Tiểu Vương gia.
- Ôi, nên sớm nghĩ ra là hắn, có câu nói, hắn chính là trượng phu của Hoa Như Ngọc, chẳng trách Vương gia không tiếc vạn đắng mà muốn bắt sống hắn.
Nghe những lời nghị luận truyền tới từ phía đối diện, Tiểu Cửu mỉm cười, xoay người định đi, đi được vài bước, lại quay đầu lại, giọng cao hô với người đối diện:
- Các ngươi chuyển lại lời ta tới Định Nam Vương, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
- Lúc này nếu ông ta biết hối cải, còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu khăng khăng một mực, đến nỗi gây lên cảnh sinh linh lầm than, trở thành tội nhân thiên cổ, sau này, cũng gieo hại thiên cổ, bêu danh ngàn năm.
- Chư vị tướng quân các ngươi, đem lời ta chuyển tới lão thất phu kia, hoặc có thể sẽ mất mạng.
Trần Tiểu Cửu nói xong câu cuối, lúc này mới phóng ngựa rời đi, để lại chín đại quân ngửa mặt lên trời thở dài phía sau.
- Cái gì? Không ngờ lại để hắn chạy thoát?
Một tiếng giòn vang, chén trà nóng hổi văng lên mặt đất.
Trong đại doanh Bình Châu, một tên lính thám sắc mặt sợ sệt, ngã quỵ xuống đất, báo cáo tin mới nhất với Định Nam Vương.
Thống soái của mấy đại quân tập trung lại thương lượng, không ai dám tự mình về báo tin, sợ Định Nam Vương giận dữ, thật sự sẽ chặt đầu của bọn chúng,
Cho nên, bọn họ để chim ưng của các Phiên tăng truyền thư, thăm dò thái độ của Định Nam Vương.
Định Nam Vương nhận được tin kẻ cắp trốn thoát, không khỏi kinh ngạc vô cùng, tức giận tới cả ngươi run rẩy, trong đầu mê muội thành một mảnh, dưới sự đỡ của thân binh, nghiêng ngả đi về phía ngồi nghỉ ngơi.
- Không phải...không phải đã bao vây hắn tới đường cùng rồi sao? Tại sao còn lại để hắn chạy thoát?
Định Nam Vương cả người vô lực ngồi trên ghế, thân binh xoa nhẹ ngực, trong đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại:
- Chẳng lẽ trước kia đều là quân tình dối trá?
Thân binh quỳ trên mặt đất kia nói:
- Bẩm vương gia, trong thư nói, ba mươi mấy đại quân liên tục, phong tỏa các yếu đạo, cuối cùng phóng hỏa đốt núi, kẻ bắt cóc bất đắc dĩ, phải ra khỏi rừng, một đường lao vào Ô Vân Phong.
- Ô Vân Phong?
Định Nam Vương định thần, nghiêm nghị, chất vấn:
- Ô Vân Phong chính là vách núi cao dựng đứng, không có đường chạy trốn, nếu hắn lên Ô Vân Phong, tại sao còn có thể chạy thoát? Chẳng lẽ bọn chúng mọc cánh sao?
- Hồi vương gia, trong thư nói...nói bọn chúng quả nhiên giống như mọc cánh, con ngựa kia dũng mãnh phi phàm, giống như thiên mã hành không, vượt qua khe sâu bảy trượng, người còn lại càng lợi hại hơn, chỉ dựa vào sức người, mờ ảo như tiên, vô cùng dễ dàng lướt qua vách núi, quân lính chỉ có thể lực bất tòng tâm, nhưng không thể truy đuổi.
- Điều này...điều này có thể sao? Một đám bậy ba, một đám bậy bạ.
Định Nam Vương giận dữ, lật nhào quân án phủ da hổ, rút đao thép ra, ngơ ngác nói:
- Rõ ràng đám này vô tích sự, trốn tránh trách nhiệm, biện hộ nói dối, ta...ta phải chém đầu bọn chúng.
Tên lính kia thấy Định Nam Vương rút đao ngay trước mặt, không khỏi sợ hãi cuống quýt dập đầu, vội hỏi:
- Vương gia...Vương gia bớt giận, ba mươi hai vị tướng đều cùng kí tên, chín ngàn binh lính tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không thể là nói dối, kính xin Vương gia minh xét...
- Điều này...
Định Nam Vương vừa nghe, không khỏi thở dài một tiếng.
Tướng quân của Ba mươi hai đại quân liên hợp kí tên, tuyệt không thể là nói dối, chẳng lẽ người này thực sự có khả năng thông thiên triệt địa? Không ngờ có thể bay qua vách núi bảy trượng? Đây là...là người sao?
- Các vị tướng quân còn biết được thân phận của người này...
Tên lính kia dường như nhìn Định nam V ương do dự, vội trần từ.
- Ai?
Định Nam Vương lớn tiếng hét lớn, chỉ vào tên lính kia, khí thế khiến người ta sợ hãi nói:
- Ta cũng muốn nghe xem, ai lại có khả năng kinh thiên triệt địa như vậy? Text được lấy tại
Tên lính kia nói:
- Là Thượng thư bộ Lễ của Đại Yến, phụ thần nội các nội khố giam chính là Trần Tiểu Cửu
- Lại là hắn?
Định Nam Vương nghe vậy, kinh hãi xanh mặt, môi tím tái, khóe miệng không khỏi có chút co rúm, tâm tư tích tụ, không khỏi cười khổ, bi thương nói:
- Quả đúng là hắn, ta đã sớm nghĩ sẽ là hắn, ta đã sớm nghĩ tới điều này.
Tên lính kia lắp bắp nói:
- Vương gia, Trần Tiểu Cửu còn có lời muốn chuyển cáo tới Vương gia, không biết có nên nói hay không...
- Nói! Thứ cho ngươi vô tội.
Sau khi Định Nam Vương cười khổ, sắc mặt rút cuộc đã hồi phục nhiều, lông mày rậm rạp, lại trôi đi.
Tên lính kia nói:
- Hắn chuyển tới ngài, lúc này nếu biết hối cải thì còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu khăng khăng một mực, đến nỗi sinh ra cảnh sinh linh lầm than, trở thành tội nhân thiên cổ, sau này, cũng gieo hại thiên cổ, bêu danh ngàn năm.
Rầm!
Định Nam Vương một chưởng đá tên lính kia lăn trên mặt đất, nổi giận nói:
- Đồ...nhóc con miệng còn hôi sữa, bắt nạt ta quá đáng! Bắt nạt ta quá đáng.
Tên lính kia bị Định nam Vương đá một phát vào ngực, một ngụm máu phun ra, lại vội vàng chịu đựng đau đớn, quỳ gối trước Định Nam Vương, âm thầm dùng tay áo lau vết máu ở miệng, trong lòng không ngừng mắng lão: Lão già kia, nói chuyện cũng thối, cũng không phải ta chửi, lão đánh ta làm gì?
- Vương gia...vương gia bớt giận.
Tên lính kia lắp bắp nói:
- Ba mấy đại quân còn chỉnh quân tại chỗ...chờ quân lệnh của ngài, kính xin Vương gia chỉ lệnh.
Chỉnh quân tại chỗ?
Hừ...thật là nực cười.
Định Nam Vương đâu thể không đoán ra tâm tư của ba mươi mấy tướng quân này?
Lão ra lệnh tử, trong bảy ngày, nếu không bắt được kẻ bắt cóc, thủ lĩnh của ba mươi mấy đại quân, đều phải chịu tội, tuyệt không buông tha.
Mà bây giờ, không chỉ trong bảy ngày không bắt được kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc còn thần kỳ nhảy qua khe sâu chạy thoát, trong lòng các tướng quân bàng hoàng, ai còn dám quay về nữa chứ?
Đổi lại ngày thường, chiếu theo bản tính của Định Nam Vương, thẹn quá thành giận, nhưng quân lệnh như núi, tất nhiên sẽ chém đầu bọn họ.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác.
Ba mươi mấy đại quân đương nhiên tập trung thành đoàn, liên hợp lại, nói đến tâm tư cùng tiến cùng lui của bọn họ, nếu mình lại nổi sát tâm, nói không chừng ép chúng mưu phản.
Tuy ba mươi nghìn người không lật đổ nổi cành hoa quá lớn, nhưng lúc này Hoa Như Ngọc gây sự, ở đó liệu còn dám hùng hổ dọa người?
Hơn nữa, Trần Tiểu Cửu dùng ngôn ngữ sắc bén chửi rủa, lại nhắc lại: Lịch sử là do người thắng lợi viết lên.
Vì không muốn bêu danh ngàn năm, để không bị đời sau phỉ nhổ, cũng muốn trong thời điểm nguy hiểm, có thể đoàn kết hết mọi lực lượng, tranh thủ thay thế Đại Yến, thành lập cơ nghiệp riêng.
Định Nam Vương thở phào một cái, mới nói với thân vệ:
- Truyền lệnh xuống, các vị tướng quân vì truy sát kẻ bắt cóc, tổn hao binh tướng, cố gắng toàn lực, can đảm đối mặt, trong lòng bổn Vương rất mừng. Mặc dù kẻ bắt cóc đã chạy mất, nhưng đó là thiên ý, nằm ngoài khả năng của mình, các vị tướng quân an tâm thủ thành, Bổn Vương mấy ngày nữa sẽ ban thưởng khác...Việc kẻ bắt cóc chạy mất, sự việc liên quan tới tính mạng, trói buộc binh lính, không được truyền ra ngoài, bổn Vương ắt có chủ ý,
Thư ký viết xong, liền giao thư cho tên lính kia.
Định Nam Vương dặn dò:
- Dùng bồ câu đưa tin, phải nhanh! Không được chậm trễ.
Tên lính kia cuối cùng cũng có thể không phải đối diện với bộ mặt âm trầm của Định Nam Vương, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xoay người ra sức chạy.
Định Nam Vương gọi đại tướng quân Mã Vũ, đại thừa tướng Tả Bìnhtới thương lượng việc này.
Mã Vũ lo lắng nói:
- Vương gia, nếu kẻ bắt cóc trốn thoát, thì cần lập tức đem Vương phi và mười tám thê thiếp của Phòng Linh trao đổi lấy Tiểu Vương gia! Việc này, cũng không thể đợi thêm được.
Định Nam Vương nói:
- Nhưng...nếu sau này Phòng Linh trợ lực cho Đại Yến chẳng khác nào gấuhổ cả.
- Thần có một kế...
Đại thừa tướng Tả Bình nhe răng, nghiêng cằm, híp mắt, nói;
- Ta sẽ đưa tin, nói Trần Tiểu Cửu bị vây ở Ô Vân Phong, bó tay chịu trói, ắt cần Phòng Linh mang tiểu Vương gia tới chuộc người, hạn trong vòng ba ngày, nếu không sẽ giết không tha.
Định Nam Vương nhíu mày:
- Kế này liệu có hiệu quả? Mạng của Trần Tiểu Cửu còn quan trọng hơn mạng của ta sao?
Tả Bình cười nói:
- Vương gia, ngài...ngài thấy, trong mắt Hoa Như Ngọc, còn có gì quan trọng hơn Trần TIểu Cửu sao?
Định Nam Vương thông suốt, cười ha ha:
- Tả thừa tướng, ông thật là cánh tay đắc lực của bổn Vương. Phòng Linh kia, cũng không thể bằng được ông, chuyện này ta giao cho ông làm, nhất định phải trao đổi được Đồng nhi bình an trở về.