Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, ánh mặt trời mới nhô lên, gió thổi nhẹ, lá cây vang sào sạt.
Nương tử Lỗ gia châm lửa, nấu một nồi cháo hoa, vì Tiểu Cửu Độc Hoàng bưng lên, thở dài nói:
- Hai vị ân công có ân cứu mạng, ta cùng Lỗ Hận không có gì báo đáp. Trong nhà chỉ có chút gạo này, ta nấu mời hai vị, xem như đưa tiễn ân công.
Nhìn chén cháo nóng hôi hổi, Tiểu Cửu cũng hiểu được hai người này đã trải qua những ngày khổ cực, suy nghĩ một chút mới nói:
- Lỗ đại ca, Lỗ tẩu, các người nếu nguyện ý theo ta trở về Đại Yến, ta có thể đưa các ngươi cùng về.
- Hơn nữa ta có thể cam đoan, án tử các ngươi từng đánh chết quan sai, ta nhất định sẽ giúp các ngươi hủy bản án đó, tuyệt không lưu lại chút dấu vết.
- Cái gì? Ân công có thể giúp chúng ta hủy bản án đó ư?
Nương tử Lỗ Hận kinh sợ kêu một tiếng, trong mắt lóe ra tia kinh ngạc không thể tin:
- Việc này… sao có thể? Ân công rốt cuộc là…là ai ?
Tiểu Cửu cười, lại không trả lời.
Độc Hoàng uống cháo, chỉ vào Tiểu Cửu, bỡn cợt nói:
- Có người nói hắn là lưu manh vô lại, có người khen hắn chính nghĩa đầy mình, có người đối với hắn hận thấu xương, có người lại kính hắn như thần mình, có người sợ hắn như rắn rết, có người thương hắn hơn cả bản thân, nhưng…
Lại hướng nương tử của Lỗ Hận cười quyến rũ nói:
- Chỉ cần hắn đã nói, nhất định hắn có thể làm được. Đừng nói các vị giết một tên cẩu quan, cho dù giết một trăm tên, chỉ cần hắn ở đây, hết thảy mọi việc không cần lo.
Hô!
Ân công lai lịch không nhỏ đâu!
Nương tử Lỗ gia trong mắt lóe sao, mơ hồ có chút xao động.
- Nương tử! Ngươi theo ta…
Lỗ Hận đưa nương tử sang một bên thảo luận, lát sau, Lỗ Hận trở về, trầm giọng nói:
- Ân công, đa tạ ngài có ý tốt, ta cũng nương tử tâm lĩnh.
- Chỉ là… chúng ta ở Đại Yến đã không còn thân nhân, ở đây ngày tháng trôi qua tuy nghèo khó, cũng là một cuộc sống vui vẻ bình lặng, hơn nữa láng giềng cũng thân thiện, bỏ đi không được. Thật là phụ một tấm mỹ ý của ân công.
- Cũng được! Đều nói cố thổ khó rời, nhưng chỉ phải rời đi rồi, lại không thể trở về.
Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán được lựa chọn của vợ chồng Lỗ Hận, cũng không ép buộc, đem chút cháo hoa "quý giá" ăn không chừa lại chút nào. Xong xuôi lau miệng mới lấy từ trong túi ra một thỏi vàng năm mươi lượng, kim quan lóng lánh đặt trên bàn, cười nói:
- Tối hôm qua ở sau núi cùng sơn thần nói giỡn, lúc đi ra, thuận tiện trộm một khối vàng. Ta giữ lại cũng vô dụng, liền đưa cho Lỗ đại ca làm kỷ niệm.
- Năm mươi lượng vàng?
Nhìn khối vàng lóng lánh thật lớn, vợ chồng Lỗ Hận tưởng như hoa mắt, dụi lại dụi, nhìn kỹ, không khỏi giật mình kinh hãi – gã đời này đừng nói năm mươi lượng vàng, chính là mười lượng vàng cũng chưa từng thấy qua đó!
Lỗ Hận nuốt nước miếng vài cái, mới đưa miếng vàng tới trước mặt Tiểu Cửu nói:
- Đa tạ ý tốt của ân công, bởi cái gọi là vô công bất thụ lộc, ta tuy rằng ngày tháng trôi qua khổ cực, nhưng cũng không thể tự nhiên nhận bạc của ân công. Kính xin ân công thu hồi lại, ngàn vạn lần chớ để ta cùng nương tử bối rối.
Lỗ tẩu mắt nhìn khối vàng kia, tuy rằng cũng cự tuyệt nhưng lại luyến tiếc không tha, vụng trộm kéo tay áo Lỗ Hận, thấp giọng lầm bầm:
- Chúng ta đã không có gạo rồi, hai ta nhai trấu nuốt cơm không vấn đề, nhưng tiểu hài tử còn đói bụng muốn da bọc xương đó.
Lỗ Hận quay đầu hung hăng nhìn nương tử liếc mắt một cái, Lỗ tẩu không dám nói nữa, đem những lời chưa nói nén trở lại.
Trần Tiểu Cửu thấy thế, không khỏi bật cười ha hả:
- Lỗ đại ca ngươi coi ta là ân công, nhưng ngươi lại không biết kỳ thực ta đã xem ngươi là ân công của ta rồi, chỉ hận ta không thể báo đáp Lỗ đại ca nhiều hơn.
Hả!
Lỗ Hận mơ hồ không hiểu ra sao:
- Lời ân công nói, ta thế nào nghe không hiểu?
- Lỗ đại ca không cần hoài nghi, ta nói đều là sự thật. Ngươi thật sự là đại ân nhân của ta, nhưng ta bất hạnh không thể hồi báo ngươi nhiều được. Vàng này ngươi không nhận không có sức thuyết phục, chỉ là nguyên do trong đó rất sâu xa, không tiện nói ra để Lỗ đại ca hiểu được.
- Nhưng … vàng này…
Lỗ Hận thấy Tiểu Cửu không giống nói dối, lúc này mới khoan thai nói:
- Nhưng, năm mươi lượng vàng này, thật hơi nhiều, nhận thật thấy hổ thẹn!
- Đây còn nhiều ư?
Độc Hoàng bĩu môi, tay nhỏ ở ngực Tiểu Cửu nắm một phen, một bó ngân phiếu to được rút ra đưa trước mặt Lỗ Hận, hừ giọng nói:
- Lỗ đại ca tự mình nhìn đi, ân công của ngươi nhiều tiền đến cỡ nào!
Lỗ Hận cùng nương tử vừa nhìn, không khỏi ghê người, nhìn rồi trong lòng bang bang nhảy loạn: đám ngân phiếu đó đều của ngân hàng tư nhân Lý thị ở Hàng Châu, mỗi tấm ít cũng một ngàn lượng, nhiều thì năm ngàn lượng.
Lỗ Hận chỉ liếc sơ một lần chỉ biết chỗ ngân phiếu đó ước chừng hơn ba vạn hai, chỉ nhiều chứ không ít hơn!
Một xấp ngân phiếu này, khiến Lỗ Hận và nương tử cả kinh mờ mịt – chỗ ngân phiếu đó so với khối vàng năm mươi lượng kia, quả thật là chín trâu mất một sợi lông – không đáng kể!
- Ân công, ngươi rốt cuộc là …là ai?
Lỗ Hận lắp bắp nói:
- Ân công không phải là thần tài trong trời, rơi vào nhân gian cùng sơn thần uống rượu chứ?
- Ha ha… Lỗ đại ca thật biết đùa.
Độc Hoàng véo mặt Tiểu Cửu nói:
- Hắn sao là thần tiên chứ? Hắn chính là một tên thần giữ của, có nhiều tiền như vậy lại không cho ngươi.
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, đem ngân phiếu một lần nữa thu hồi, bất đắc dĩ nói:
- Ta thật muốn đem chỗ ngân phiếu này cho Lỗ đại ca, báo đáp ân tình của người đối với ta, nhưng… Chỗ ngân phiếu này chỉ có tác dụng lưu thông trong Đại Yến, ở nước An Nam cũng tựa như giấy lộn. Bởi vậy chỉ có thể đem khối vàng lấy trộm được ở chỗ sơn thần ra, mượn hoa hiến phật.
- Nhưng ân tình này của Lỗ đại ca, ta ghi nhớ trong lòng, tuyệt không quên. Lần sau trở về Hà Khẩu, nhất định sẽ mang theo số tiền lớn hậu báo Lỗ đại ca.
- Không … không cần! Nếu ân công khẳng khái như thế, ta đây liền thay Lỗ Hận trước tiên nhận lấy…
Nương tử của Lỗ Hận thấy Lỗ Hận chưa động thủ, run rẩy vươn tay ra, đem khối nguyên bảo nặng trịch kéo về trong ngực, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của Lỗ Hận, trong lòng tràn đầy vui mừng, thầm nghĩ có được năm mươi lượng vàng này, có thể thoải mái ba đời, cũng không cần vì cái ăn lo nghĩ nữa.
- Lỗ đại ca, ngươi vẫn đọc sách tú tài ư?
Trần Tiểu Cửu nhìn Lỗ Hận đang giương ánh mắt ai oán nhìn nương tử, cười nói:
- Vàng bạc là vật ngoại thân, như thế nào so bằng tình nghĩa? Tuy rằng chúng ta tương giao ngắn ngủi, nhưng ta đã đem Lỗ đại ca đối đãi như bằng hữu, ngươi không chịu nhận tài vật của ta, chẳng phải không coi ta là bằng hữu sao?
Nghe được lời này của Tiểu Cửu, Lỗ Hận mới mừng rỡ:
- Hóa ra ân công xem ta như bằng hữu, cái này, ta liền nhận…
Lại hướng Tiểu Cửu nói:
- Nghe ý tứ ân công, ngài vẫn muốn trở về?
- Ừ! Việc này nhất định rồi.
Tiểu Cửu cười nói:
- Đợi ta làm xong việc, ta còn muốn cùng sơn thần uống trà đó. Lần sau đến, ta nhất định mang theo các đệ muội, để các nàng gặp mặt cảm tạ ân tình của Lỗ đại ca.
Lỗ Hận nghe Tiểu Cửu mở miệng một tiếng cùng sơn thần uống trà, không biết có nên tin hay không, lại truy vấn:
- Vậy ước chừng khi nào thì tới?
Tiểu Cửu nói:
- Việc này không nói chính xác, chắc mấy tháng đó.
- Tốt lắm! Ta chỉ còn chờ huynh đệ lại đến, cũng muốn một lần gặp mấy vị nương tử đẹp đẽ của ân công.
Lỗ Hận chắp tay làm lễ, đem cấp cho Tiểu Cửu những thứ tốt nhất, nước uống đi đường, nương tử Lỗ gia có tiền, trong lòng cao hứng, bắt hai con gà mái để Độc Hoàng dọc đường bồi bổ.
Dọc đường đi, Lỗ Hận cùng nương tử nhất định đưa tiễn, đưa tới hơn năm dặm mới dừng lại.
Tiểu Cửu Độc Hoàng hướng Lỗ Hận cùng nương tử vái chào, phi thân lên ngựa, nhanh chóng co lại thành một chấm đen rồi biến mất.
- Quý nhân.
Lỗ Hận cầm tay nương tử, cười nói:
- Ngươi vẫn nói ngươi theo ta một tú tài nghèo khổ, hiện tại biết tướng công lợi hại chưa?
- Lợi hại! Tướng công lợi hại!
Nương tử Lỗ gia cách lớp quần áo, sờ sờ khối nguyên bảo nặng trịch, nét mặt tươi cười như hoa nói:
- Đi! Tướng công, chúng ta đi ngủ, nương tử muốn chiếu cố tướng công thật tốt.
- Ban ngày, nhiều không tốt?
Lỗ Hận ngượng ngùng nói.
- Không muốn? Quên đi…
- Đừng…
Tại đại sảnh đô phủ Ninh Đô!
Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, tràn đầy hương vị nóng bức.
Tri phủ Ninh Đô Thôi Châu Bình, con trai Lại bộ Thượng thư Lưu Lam - phủ doãn đô phủ Ninh Đô Lưu Chí Sơn, Trù lương sử Ninh Đô Phan An, đứng bên phải mái hiên.
Chấn quốc Đại tướng quân Hoa Như Ngọc, Thiết giáp doanh Tả quân sư Phòng Linh, Thiết giáp doanh tiên phong La Đồng, phó tướng Hắc sơn, Y Quan, Từ Hạt Tử cùng đứng hàng bên phải.
Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh thì trói chặt Ngô Đồng, vẻ mặt giận dữ, đứng thẳng trong hành lang.
Trong hành lang nhân số tuy nhiều, nhưng trên mặt mỗi người đều ngập tràn tinh thần sa sút, đau buồn. Chỉ có Phòng Linh, trên mặt vẫn mang một tầng quỷ dị đoán không ra.
Trong tay Hoa Như Ngọc nắm chặt một phong thư, chính là phong thư do Định Nam Vương dùng xe nỏ bắn tới.
Nàng đem thư mới nhận được đặt trên bàn, nhíu mi ngưng trọng nói:
- Các vị, phong thư này mọi người đã xem rồi, Định Nam Vương tên cẩu tặc kia không ngờ kìm hai bên Trần đại nhân và Độc Hoàng, lợi dụng hai người đến đòi đổi lấy Phòng quân sư và Ngô Đồng. Không biết mọi người có cao kiến gì không?
Khi nhận được phong thư này, Hoa Như Ngọc tâm loạn như ma.
Dựa theo ước định giữa Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương và Tiểu Cửu, trong vòng mười ngày Tiểu Cửu ắt sẽ từ nước An Nam trở về Ninh Đô. Mà hiện giờ, kỳ hạn mười ngày đã vượt quá năm ngày, bóng dáng Tiểu Cửu vẫn chưa thấy trở về, Hoa Như Ngọc tâm tựa như cây cỏ hỗn loạn, đêm không thể say giấc.
Nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, đang trong lúc lo lắng, Định Nam Vương lại đưa tới một phong thư, khiến đám người Hoa Như Ngọc hoàn toàn bùng nổ.
Một viên đá làm dấy lên ngàn tầng sóng!
Phong thư kia tựa như bùa đòi mạng Tiểu Cửu, khiến đám người Hoa Như Ngọc hoàn toàn mất đi quyền chủ động, trở nên mơ hồ bất lực.
Ngô Đồng nghe được nội dung trong thư, không khỏi mở cờ trong bụng, cười ha hả nói:
- Các ngươi đám rác rưởi này, còn dám cùng cha ta đối nghịch? Cha ta là ai? Đó là đệ nhất anh hùng trong thiên hạ, các ngươi dám bắt cóc ta, cha ta sao có thể tha cho các ngươi.
- Ha ha… hiện tại các ngươi sợ rồi sao? Họ Hoa kia, ngươi cho là đánh giặc lợi hại ngươi liền lên trời xuống đất, không gì không làm được phải không? Trên giường, nam nhân của ngươi đã bị cha ta bắt lại, ngươi dám can đảm làm khó ta ư, liền giết chết nam nhân của ngươi, cho ngươi lại không có người cần đến. Hừ, ngươi con mẹ nó có phục hay không?
Ngô Đồng mở miệng một tiếng, liền khiến Hoa Như Ngọc giận đến sắc mặt trắng bệch, không thể kiềm chế cơn tức.
Phòng Linh cười cười tự giễu:
- Đem việc ta đã từng trải qua cùng nguy cơ của Trần đại nhân hôm nay so sánh, tự thấy có gì khác biệt lắm đâu? Các vị tướng quân, các vị đại nhân, các vị phu nhân cũng không phải ta nói xằng nói bậy, các ngươi kỳ thực là "quan tâm sẽ bị rối loạn".
- Nếu hôm nay gặp chuyện không may không phải Trần đại nhân mà là một tên râu ria khác, các ngươi liệu có tiến thoái lưỡng nan như vậy không?
Nghe những lời của Phòng Linh, Hoa Như Ngọc Nguyệt Thần và đám người Thôi Châu Bình cẩn thận suy nghĩ một chút, mới mơ hồ phát hiện chuyện này có chút quái dị.
- Phòng tiên sinh, vẫn xin ngài nói rõ!
Hoa Như Ngọc quay sang phía Phòng Linh chắp tay:
- Kính xin Phòng tiên sinh chỉ rõ cho ta khỏi bến mê!
Phòng Linh nói:
- Xin hỏi Hoa tướng quân, Thôi đại nhân, Nguyệt Thần cùng chư vị phu nhân, ai có thể xác nhận nội dung phong thư này của Định Nam Vương là sự thật?
Tất cả mọi người giật mình…
Hoa Như Ngọc lắc đầu:
- Quả thật không có người nào có thể xác nhận nội dung phong thư này là thật.
Hồng Hạnh bĩu môi, chất vấn:
- Tuy không thể xác định thật giả, nhưng từ nguyên nhân đến kết quả đủ cho thấy phong thư này không giống giả bộ, bằng không sao Tiểu Cửu vẫn chưa trở lại? Chiếu theo sức đôi chân của Ô Nhã, cho dù dọc đường nhàn nhã thong thả, giờ này lẽ ra cũng trở về tới Ninh Đô rồi.
Phòng Linh quay sang Hồng Hạnh cười, lắc đầu nói:
- Hồng Hạnh cô nương lời này sai rồi. Đây chính là nguyên nhân căn bản bị vẻ ngoài che mắt, mà bên người Định Nam Vương luôn có người tài, đã dự liệu được các người suy nghĩ thế nào, mới có thể dùng loại kế sách này khiến cho các ngươi đau buồn lo lắng.
- Phòng tiên sinh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, cẩn thận ta không còn kiên nhẫn, thật sự đem ngươi trói lại.
Nguyệt Thần kéo bàn tay nhỏ của Hồng Hạnh, nhẹ giọng thúc giục, đôi mắt quyến rũ nhìn quanh, trong lòng lo lắng cho Tiểu Cửu, có chút kinh hoảng, dĩ nhiên không còn kiên nhẫn.
Phòng Linh nói:
- Mọi người thử nghĩ một chút xem, giả như Trần đại nhân đã rơi vào trong tay Định Nam Vương, phong thư này chẳng phải đã thiếu đi một cái gì đó ư?
- Thiếu cái gì?
Hoa Như Ngọc nhíu mày truy vấn.
- Thiếu đồ vật minh chứng thân phận của Trần đại nhân.
Phòng Linh nói:
- Nếu Trần đại nhân thật sự rơi vào tay Định Nam Vương, chiếu theo tâm tư đa nghi phẫn hận của y, trong phong thư này chẳng lẽ không kèm theo sự đồng thuận của Trần đại nhân? Hoặc tùy ý đưa tới chút bằng chứng như quần áo, giầy, binh khí thậm chí tóc… để tăng thêm tính chân thật đã bắt được Trần đại nhân!
- Nhưng! Tất cả những cái đó đều không có, chẳng phải chứng minh trong tay Định Nam Vương trống không sao? Cũng chứng minh rằng, phong thư này của y chẳng qua là phô trương thanh thế, sử dụng âm mưu lừa bịp.
Mọi người vừa nghe, không khỏi bừng tỉnh, trong đầu một vầng hào quang sáng lóa.
Phòng Linh lại nói:
- Cho nên, theo ta xem xét, Trần đại nhân hoặc bởi nguyên nhân khác, chậm trễ hành trình, nhưng nhất định sẽ không rơi vào tay Định Nam Vương, các vị tướng quân đại nhân, các phu nhân xin cứ yên tâm.
Ngô Đồng vừa rồi thấy đám người Hoa Như Ngọc lòng nóng như lửa đốt, muốn đem mình đổi lấy Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng vui mừng. Nhưng sau khi nói chuyện cùng Phòng Linh, cả đám Hoa Như Ngọc đã không còn thất kinh, không khỏi ảo nảo không ngừng, tức miệng mắng to:
- Phong Linh thằng nhóc con, ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Trần Tiểu Cửu nhất định đã bị cha ta bắt được, các ngươi không mau thả ta, cha ta nhất định sẽ giết hắn. Đến lúc đó, các ngươi hối hận cũng không kịp.
Hồng Hạnh nghe được tâm phiền ý loạn, một cước đá vào cằm Ngô Đồng. Cằm bị đá rớt, gã ô ô nói không ra lời.
- Nhưng…
Hoa Như Ngọc tuy rằng hết nghi ngờ, vẫn thở dài nặng nề nói:
- Tiểu Cửu không thấy bóng dáng, cuối cùng vẫn có chút phập phồng lo sợ.
- Hoa tướng quân, ngươi xem như vậy thế nào?
Phong Linh nhìn ra đám người Hoa Như Ngọc vẫn còn nghi ngờ, mím môi nhấn mạnh từng chữ:
- Việc này kéo dài lâu, nhất định bất lợi. Ta nguyện ý một mình đi tới đại doanh Châu Bình, kiểm tra thật giả việc này, cũng muốn dùng ba tấc lưỡi, khiến Định Nam Vương thả Yên Nhiên và mười tám người nhà Phòng thị, được chăng?
- Phòng thúc thúc, ngài muốn cứu mẹ ta ra?
Hồng Hạnh nghe Phòng Linh nói…, không ngờ thay đổi thái độ, thật sự gọi một tiếng ngọt ngào "Phòng thúc thúc".
- Phòng tiên sinh… Việc này sao có thể thành?
Hoa Như Ngọc vội vàng xua tay, ngăn cản nói:
- Định Nam Vương giờ phút này đang tức giận lôi đình, Phòng tiên sinh đi lần này, chẳng phải cửu tử nhất sinh ư?
- Còn nữa, Phòng tiên sinh chính là Tả quân sư của Thiết Giáp doanh, nếu ngươi đã đánh mất tính mạng, Thiết Giáp doanh chẳng phải đã thiếu đi một cánh tay ư? Tiểu Cửu nếu biết được, chẳng phải đau lòng muốn chết sao?
- Đa tạ Hoa tướng quân quan tâm.
Phòng Linh hướng Hoa Như Ngọc chắp tay thi lễ, chỉ Ngô Đồng đang ôm cằm, đầy thâm ý nói:
- Chỉ cần Ngô Đồng còn ở nơi đây, lần đi Bình Châu này, tuy có kinh nhưng không hiểm.
Hồng Hạnh nhảy ra, hưng phấn nói:
- Được! Ta đây cũng muốn đi! Ta bảo vệ Phòng thúc thúc!
Nghe nói Phòng Linh muốn cứu mẫu thân, Hồng Hạnh trăm lần nguyện ý.
Phòng Linh lắc đầu:
- Hồng Hạnh cô nương không thể đi, không chỉ là ngươi, mà ngoại trừ ta, các ngươi ai cũng không thể đi.
- Vì sao?
Hồng Hạnh nghiêng đầu, chau mày nói:
- Phòng thúc thúc đi được? Ta sao không đi được?
Phòng Linh nhìn ánh mắt do dự của Hồng Hạnh, cười nói:
- Địa vị của Hồng Hạnh cô nương trong suy nghĩ của Trần đại nhân cùng địa vị của Ngô Đồng trong tâm tư của Định Nam Vương so ra, chỉ có hơn chứ không có kém. Nếu ngươi xuất hiện ở Bình Châu, chẳng phải vừa khéo cho Định Nam Vương bắt hay sao?
- Mà ta, chỉ là một lão già khô cạn, sống chết của ta, đối với Trần đại nhân, đối với quân coi giữ Ninh Đô không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Không có gánh nặng trên người, ngược lại không có điều gì cấm kỵ.
Thôi Châu Bình nghe vậy, đứng dậy, hướng Phòng Linh thở dài cung kính:
- Phòng tiên sinh thực sự đại tài, kiêm gồm đảm lược, khiến người ta bái phục.
Hoa Như Ngọc suy nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Phòng tiên sinh đi lần này, còn có yêu cầu gì không?
Phòng Linh nói:
- Cũng không có yêu cầu gì, xin Hoa tướng quân đem Ngô Đồng tới Hưng Long cốc, chỉ cần chờ Định Nam Vương thả người là được rồi.
- Cái gì? Phòng tiên sinh lại có thể tự tin như vậy?
Hoa Như Ngọc híp mắt, vẻ mặt do dự.
- Ha ha… Ta làm quân sư đi theo Định Nam Vương bày mưu tính kế đã mấy chục năm, làm sao có thể không biết tâm tư của y chứ?
Phòng Linh nói:
- Hoa tướng quân cứ yên lặng chờ tin lành.
- Ồ! Đúng rồi…
Phòng Linh đi đến bên người Ngô Đồng, thở dài nói:
- Tiểu Vương gia, ai bảo Định Nam Vương khăng khăng không tỉnh ngộ, vẫn muốn âm mưu đùa giỡn, đành mượn của ngươi một món đồ, để cho Định Nam Vương biết lợi hại.
La Đồng đi tới, đem cằm Ngô Đồng nắm lấy.
Ngô Đồng run rẩy:
- Ngươi muốn hỏi mượn ta … mượn ta cái gì?
Phòng Linh nói:
- Thân thể tóc da, đều là cha mẹ cho! Còn có thể mượn cái gì?
Đại doanh Bình Châu, trong soái trướng, Định Nam Vương đang cùng Thừa tướng Tả Bình, đại tướng quân Mã Võ thương lượng sách lược đối ứng.
Một gã thân vệ chạy vào, quỳ một chân trên mặt đất, nói:
- Khởi bẩm Vương gia, Phòng Linh một mình tới gặp.
- Cái gì? Tên này thật to gan.
Định Nam Vương "ba" một tiếng đem chén rượu ném vỡ nát, cả giận nói:
- Người tới, đem Phòng Linh đánh chết cho ta.
- Chậm chút!
Tả Bình chau mày nói:
- Vương gia, người này không thể giết, nói không chừng là thư chúng ta gửi đã có tác dụng. Phòng Linh chính là đến đàm phán điều kiện, hoặc là Hoa Như Ngọc vẫn chưa bỏ được, cũng chưa biết chừng!
- Có lý!
Thấy nhi tử bảo bối có hy vọng cứu ra, Định Nam Vương trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ngăn chặn bực bội trong lòng, cả giận nói:
- Cầm chảo dầu, đao thủ vào chỗ, đem Phòng Linh giải vào cho ta.
Tả Bình đảo mắt, nói với Định Nam Vương:
- Vương gia, ngài nếu làm như vậy…
Định Nam Vương nghe xong, không khỏi liên tục gật đầu.
Phòng Linh đoán được Định Nam Vương sẽ bày ra bộ dạng dọa người như vậy.
Mắt nhìn thấy đao phủ lộ ra vũ khí sắc bén, nhìn chảo dầu đun sôi sùng sục, trong lòng chẳng những không sợ, ngược lại còn thấy tức cười.
Phòng Linh nhàn nhã lững thững, xuyên qua rừng thương, đã thấy Đại tướng quân Mã Võ một thân giáp trụ, uy phong lẫm lẫm đứng thẳng ngoài lều lớn, quát to:
- Phòng Linh tên phản tặc, quân uy như thế, ngươi có sợ hay không?
Phòng Linh cười cười:
- Mã tướng quân, ngươi vẫn uy phong như vậy, chỉ có điều… Quân uy như thế, vì sao không cướp được tiểu Vương gia từ trong tay Tà Nguyệt giáo về? Rốt cuộc Mã tướng quân chỉ huy bất lực, việc này vẫn là Mã tướng quân cố ý đi?
- Cái này… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mã Võ không nghĩ tới hù dọa Phòng Linh, ngược lại lại bị hắn nhanh mồm nhanh miệng bẫy ngược, trong lòng căm tức, chỉ bảo tả hữu, hừ nói:
- Người tới, đem Phòng Linh trói lại.
Phòng Linh lơ đễnh chắp tay sau lưng, chỉ chờ quân lính tới trói. Ánh mắt sắc bén nhìn Mã Võ, cười nói:
- Lão Mã, nhớ rõ trước khi ta đi sứ Đại Yến, chúng ta còn ngồi chung một chỗ vui vẻ uống rượu, xưng huynh gọi đê? Hiện giờ, ta như vậy, không biết ngươi có cảm tưởng gì?
Mã Võ sửng sốt, nghĩ một tháng trước hai ngươi vui đùa uống rượu, cùng nhau dưới trướng Định Nam Vương bày mưu tính kế!
Mà hiện giờ, tình thế là chuyển tiếp đột ngột, lúc này mình cùng Phòng Linh tựa như người xa lạ!
- Có cảm tưởng gì?
Mã Võ kìm nén tâm trạng, hừ lạnh nói;
- Ngươi bán chủ cầu vinh, tội không thể tha thứ.
Phòng Linh cười ha hả:
- Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu! Phi điểu tận cung tốt giấu! Tuy nhiên… Mã tướng quân vẫn xin yên tâm, ngươi cùng ta không giống nhau, giả như ngươi có thể thay Định Nam Vương đánh khắp thiên hạ, cũng mới có tư cách hưởng thụ đãi ngộ giống như ta.
- Phòng Linh, ngươi câm mồm!
Mã Võ đem thanh đao gác trên cổ Phòng Linh, trong con ngươi lóe lên chút bối rối, quay sang xung quanh hét lớn:
- Còn không mau đem hắn vào!
- Phòng thừa tướng! Bổn vương rốt cuộc cũng gặp được ngươi rồi…
Định Nam Vương đang sa sầm nét mặt cùng thừa tướng Tả Bình thảo luận gì đó, nhìn thấy Phòng Linh bị trói gô đẩy mạnh vào, bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt sầu thương, cười nói:
- Bổn vương, mấy ngày nay thật ngày đêm nhớ ngươi… Ai đem Phòng thừa tướng trói lại như vậy? Đáng phạt!
Định Nam Vương vuốt sợi dây thừng, dáng vẻ hết sức đau lòng, giận dữ mắng đám quân binh, quát lớn:
- Còn không khẩn trương mở trói cho Phòng thừa tướng?
Phòng Linh xoa cánh tay đau nhức, cũng không thèm vạch rõ thủ đoạn nham hiểm ra vẻ thân thiết của Định Nam Vương, cười nói:
- Ta chỉ là một kẻ áo vải, làm sao có tư cách làm Thừa tướng?
Lại giảo hoạt cười gian nhìn Tả Bình, nói:
- Chỉ có Tả đại nhân mới có tư cách là Tể tướng của Định Nam Vương.
Lời vừa nói ra, Tả Bình cũng thập phần xấu hổ!
Định Nam Vương cười ha hả, thân thiết đón Phòng Linh ngồi xuống, lại nói:
- Phòng thừa tướng, ngươi cũng biết, ta đối với ngươi vô cùng nể trọng. Bổn vương có thể có ngày hôm nay, đều dựa vào mưu tính sâu xa của Phòng tiên sinh. Giữa chúng ta, sớm đã vượt qua khỏi lễ nghĩa quân thần, chính là bằng hữu chi giao.
Nhìn đôi mắt của Phòng Linh, Định Nam Vương phất tay, một thân vệ mang lên một chiếc hộp màu đỏ, liền đó mở ra, lại là thủ cấp của Thạch Đầu Trù, chết nhưng vẫn chưa nhắm được mắt.
Định Nam Vương chỉ vào Thạch Đầu Trù, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phòng thừa tướng, chính là tên giả dối âm hiểm này, không ngờ nói xấu ngươi đầu quân vào Đại Yến, bán chủ cầu vinh, tiết lộ cơ mật quân sự. Bổn vương lúc ấy bị lú lẫn nóng giận che lấp trí óc, tin là thật. Trong cơn giận dữ liền đem người nhà ngươi nhốt vào trong ngục, nhưng sau đó tin tức truyền lại, bổn vương quả thật hối hận không thôi.
Nói đến đây, Định Nam Vương tựa như già đi mười mấy tuổi, suy sụp ngồi ở chỗ kia, nói:
- Ta nghĩ lại mới hiểu, Phòng tiên sinh vốn đi theo làm quân sư của Bản vương bày mưu tính kế trung thành tận tụy, sao có thể tạo phản? Hơn nữa thằng nhãi Thạch Đầu Trù này đúng là gian tế do Đại Yến phái tới nhằm gây chia rã quan hệ quân thần chúng ta, cố tình hết bày ra âm mưu này thêm kế hoạch khác! Hiện giờ ngẫm lại, vạn phần hối hận!
- Hối hận? Vậy thì thế nào?
Phòng Linh ngồi chỗ đó, hỏi ngược lại.
Định Nam Vương nắm chặt tay Phòng Linh, nước mắt chan hòa, run rẩy nói:
- Phòng thừa tướng, bản vương biết sai lầm rồi, ngươi tấm lòng rộng lớn, liền tha thứ cho bản vương đi!
- Chỉ cần ngươi đồng ý trở về, ngươi vẫn là Thừa tướng dưới một người mà trên vạn người, Vương gia thần tử chúng ta lại đồng tâm hiệp lực, xóa mờ đau thương đi sang một giai đoạn tốt đẹp hơn, được chứ?