Định Nam vương ngẩn người, mày nhíu chặt, còn muốn sử dụng kế sách để nói tới điều kiện.
Trong sắc hoàng hôn yên tĩnh chợt nghe từ xa truyền tới những tiếng dồn dập kích động, sống động gấp mười lần tiếng vó ngựa:
- Cạch cạch! Cạch cạch…
Ai đến?
Tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe.
Vành tai Tuyết Tử khẽ run rẩy, trên khuôn mặt mềm mại xinh đẹp bỗng hé ra miệng cười cực hạn, trong con mắt đầy xuân tình, khẽ gọi:
- Tiểu Cửu, là Tiểu Cửu trở về…
Tướng lĩnh, binh sĩ khắp nơi cộng lại hơn một vạn ba ngàn đôi mắt đều hướng sang trái, nhìn về con đường nhỏ trải dài trong khu rừng.
Chỉ thấy một con ngựa lớn đen sẫm hùng tráng, bốn vó như bay, trong ánh hoàng hôn đi về, khí thế như cầu vồng, bừng tỉnh hiện thân là Ô Long phi phàm.
Bốn vó trắng như tuyết, móng bay lên, có cảm giác mã nhảy Long Môn.
- Ngựa tốt!
Người đi bên cạnh Định Nam Vương, bao vây tấn công Tiểu Cửu, Lam Linh từng là thân vệ của Ngô Đồng, đột nhiên nhìn thấy con ngựa kia, không khỏi kinh hãi, nơm nớp lo sợ:
- Vương gia, đây là một con thần mã, chính là…chính là con ngựa này, bay qua Ô Vân Phong.
Trong các tướng sĩ này, có hơn một ngàn người cũng từng tham gia cuộc chiến bao vây Tiểu Cửu, đột nhiên nhìn thấy con ngựa này, không khỏi châu đầu ghé tai, trong lòng sợ hãi.
Mã Võ nhìn thấy quân tâm rối loạn, vội vàng sai thân vệ quát lớn để trấn át, đề phòng xôn xao, còn đôi mắt mình cũng dừng trên hai người một ngựa kia.
Tuấn mã chạy như bay.
Định Nam Vương tuy đã nghe nói tới Tiểu Cửu từ lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy hắn.
Trần Tiểu Cửu trên lưng ngựa phong trần mệt mỏi, quần áo vải thô, nhưng giữa trán lại bừng bừng anh khí, bảo kiếm giấu trong hộp, một khi hiện ra ngọn gió, lại vô cùng lợi hại.
Mà khi đôi mắt của Định Nam Vương dừng lại trên người con gái trên lưng ngựa xinh đẹp như hoa kia, không khỏi kinh ngạc mà ngây người, đây không phải là Độc Hoàng sao?
Chẳng lẽ phụ tá đắc lực của chiến thần Hoa Như Ý ngày trước, Độc Hoàng và Hỗ Tam Nương, đều chưa chết sao?
Vậy Hoa Vô Ý kia chẳng lẽ không phải…
Vừa nghĩ tới đây, Định Nam Vương đầu to lên, suy nghĩ phức tạp.
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đột nhiên trở về, khiến đám người Hoa Như Ngọc, Tuyết Tử, Hỗ Ta Nương, La Đồng, Hắc Sơn, Phòng Linh, và ba ngàn tướng sĩ Thiết Giáp doanh vào sinh ra tử, đều kinh ngạc muôn phần, vui mừng bất ngờ, tảng đá lớn trong ngực trong nháy mắt như rơi xuống, sự thoải mái này thật khó nói lên lời.
Hoa Như Ngọc, La Đồng, Phòng Linh đều là chủ tướng, phó tướng, quân sư trong quân, thân mang thiết giáp cũng không tiện thân thiết hàn huyên với Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc tuy rất muốn nhào vào lòng Tiểu Cửu thân thiết hôn vài cái, nhưng lúc này không chỉ có ba ngàn nhi lang đang ở phía sau trừng mắt nhìn, còn có cả một vạn đại quân của Định Nam vương đang ở đây, đâu có thể không để ý tới uy nghi, không để ý tới nguy hiểm, mà thân thiết với Tiểu Cửu?
Nàng đứng ở đó, nhìn đám nữ nhân quấn quít lấy Tiểu Cửu, mắt trong suốt, khóe miệng hàm chứa nụ cười, trong lòng lại có chút ghen tị.
Hồng Hạnh không quản được nhiều như thế, cũng mặc kệ trên người Tiểu Cửu có bao nhiêu bụi đất, giống như con chim nhỏ nép vào lòng Tiểu Cửu, ôm cổ hắn mà thơm, mà hôn, chỉ khiến cho Tiểu Cửu không thở nổi.
Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương đứng bên cạnh nhìn, lại không có cách nào ngăn cản được Hồng Hạnh tiến lên giành người đàn ông của mình. Nguyệt Thần là sư phụ tỷ tỷ, không dễ để giành người với muội muội đồ đệ, Tuyết Tử danh không chính, ngôn không thuận, không danh không phận, lén lút ôm ấp Tiểu Cửu còn được, đâu thể không thể xấu hổ mà công khai thân thiết?
Về phần Hỗ Tam Nương, tuy trong lòng rất muốn, nhưng nàng ngay cả gan dựa vào Tiểu Cửu còn không có, đừng nói đụng tới mà âu yếm.
Độc Hoàng một thân mặc áo lục, đứng bên cạnh, nhìn Tiểu Cửu cười ngốc, tuy hai má có chút bụi bậm, nhưng lại khó che đi được vẻ đẹp quyến rũ mê người.
Nguyệt Thần cả người một thân hồng y, tương phản với màu xanh của Độc Hoàng, cực kỳ hấp dẫn.
Nguyệt Thần cũng không nói câu nào, vai nhẹ nhàng xông về phía Độc Hoàng, hai mắt mê người nhìn Độc Hoàng, môi đỏ mọng yếu ớt cười, con ngươi nháy nháy, dáng vẻ rất mê người.
- Nhìn ta làm gì?
Bị đôi mắt câu hồn của Nguyệt Thần nhìn tới, Độc Hoàng không khỏi đỏ mặt, tâm hoảng ý loạn.
- Ôi! Thẹn gì chứ?
Nguyệt Thần ghé sát vào Độc Hoàng, môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
- Đạt được chưa?
- Hả?
Độc Hoàng mặt bừng bừng:
- Muội nói gì, ta nghe không hiểu?
- Chậc.., còn thẹn thùng nữa?
Nguyệt Thần nhếch môi:
- Lẽ nào tỷ không biết muội đang hỏi gì sao? Tỷ không nói, muội đi hỏi Tiểu Cửu.
- Đừng.
Độc Hoàng cầm tay Nguyệt Thần, hai vành tai đỏ lên, ghé vào tai Nguyệt Thần, xấu hổ nỉ non:
- Bị lấy rồi.
- Còn không phải như vậy. Cố tình phải thêm chữ "bị", thật thú vị.
Nguyệt Thần thản nhiên cười trêu ghẹo, con ngươi trong veo bắt được ánh mắt ngượng ngùng của Độc Hoàng, đôi môi đỏ mọng, trêu trọc nói:
- Cảm giác thế nào?
Độc Hoàng tuy trải nghiệm nhiều, nhưng lại không mạnh dạn được như Nguyệt Thần, bị Nguyệt Thần hỏi một câu đột ngột như vậy, tiến thoái lưỡng nan, bừng tỉnh lại là thiếu nữ tuổi thanh xuân, không biết trả lời ra sao.
Suy nghĩ rất lâu, mới cắn môi, gắt giọng:
- Cảm giác thế nào muội còn hỏi ta? Ta không tin muội không biết…
- Muội mới thật sự không biết.
Nguyệt Thần u oán liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, mới thở dài nói với Độc Hoàng:
- Ba tháng không biết mùi thịt à..
Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương vừa nghe, ba người phụ nữ trưởng thành đều cười rũ.
Tiểu Cửu ôm Hồng Hạnh vào lòng an ủi một lát, bàn tay vuốt vuốt mái tóc của Hồng Hạnh, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tuyết Tử đang đứng cạnh mình, con ngươi trong suốt đang dịu dàng thắm thiết nhìn mình, muốn nhào lên ôn tồn, lại cảm thấy không hay, đứng ở đó không nỡ đi, trong lòng rất ủy khuất.
Tiểu Cửu nhìn mà thấy yêu thương, bàn tay đưa ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyết Tử, muốn túm lấy ôm vào lòng.
Tuyết Tử bị Tiểu Cửu cầm tay, trong lòng ngứa ngáy, ôn tình truyền tới, cũng cảm thấy mỹ mãn, cũng không muốn ôn tồn với Tiểu Cửu một cách công khai, tránh bàn tay của Tiểu Cửu, đứng sang một bên, chỉ đứng xa xa năm trượng nhìn Hoa Như Ngọc của Tiểu Cửu.
- Đồ đệ muội muội, muội làm nũng đủ chưa vậy?
Nguyệt Thần ghé vào tai Hồng Hạnh, để Hồng Hạnh rời khỏi lòng Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Tham tới ghét, muội tưởng Tiểu Cửu là của một mình muội sao?
Hồng Hạnh cười lè lưỡi, lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, hai má đỏ ửng, nước mắt còn chưa khô, lại cười quyến rũ, nói không ra hết được sự mê người.
Nguyệt Thần nhìn thấy rất thú vị, véo cái mũi của Hồng Hạnh, trêu ghẹo nói:
- Nước mắt giữ lại, lát nữa gặp mẹ muội, còn phải khóc một trận nữa.
Trong lòng Hồng Hạnh thấy hổ thẹn: sao sau khi gặp Tiểu Cửu, lại quên sạch cả mẹ mình, thật là đáng chết.
Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Hoa Như Ngọc, gật đầu với Phòng Linh, lại liếc mắt trao đổi với Hoa Như Ngọc, mới nhìn chằm chằm vào Định Nam vương vẫn đang nhìn mình suốt, nói:
- Ba vạn đại quân tầng tầng vây quanh, đại quân ba mươi mấy đường tung hoành đuổi giết, thật là kích thích a.
Hắn gọi Độc Hoàng tới, chắm chú nhìn ánh mắt của Định Nam Vương, khinh thường cười nói:
- Vương gia từng nghĩ tới Ô Vân Phong có chạy đằng trời, cũng có thể xảy ra kỳ tích sống lại trong cõi chết không? Đây đúng là thiên ý a.
- Thiên ý thế nào?
Định Nam vương híp mắt, giống như rắn độc, nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, bừng tỉnh muốn cắn một cái vào cổ họng của Tiểu Cửu mới cam tâm.
Tiểu Cửu chỉ lên trời, rất thẳng thắn, sảng khoái cười:
- Thường nói: Thiên hữu tình, ông trời để ta gặp được sự sống trong cõi chết, là có tình với ta, lại có câu: Chính nghĩa được ủng hộ, thất nghĩa quả trợ! Dám hỏi Vương gia, ngay cả ông trời cũng giúp ta trừ họa giải nạn, ngươi đối đầu với ta, còn có nửa phần thắng sao?
Những lời này là hàm chứa trung nghĩa, ý mê hoặc lòng người, khiến cho binh sĩ kia tin vào sự cảnh giác của ông trời, không kìm nổi mà sinh ra sự khiếp đảm.
Quả nhiên, khi hắn vừa nói xong, những người từng chứng kiến thủ đoạn của Tiểu Cửu, liên tưởng ngay tới sự tương trợ thiên đạo của Tiểu Cửu, tự bổ não mình ra, lại nhìn thấy bộ dáng thần tuấn của con long mã, luận suy nghĩ thế nào cũng thấy một sự kỳ quái, khiến người ta sinh nghi.
Mã Võ biết không ổn, lập tức sai thân binh tuần tra, múa mấy roi, quật thân thể, áp chế tiếng ồn ào trong cổ xuống.
Định Nam vương giờ phút này cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tiểu Cửu: Người thanh niên miệng còn hôi sữa này, luận tới quyền mưu, võ công, cơ trí, đã vượt xa bước có thể hiểu được, thật là nhức đầu.
- Tiểu Trần đại nhân, quán ngữ nói rất hay, anh hùng từ xưa xuất thiếu niên, cố nhân thật không dễ bắt nạt.
Y ép mình phải bình tĩnh lại, tỉnh táo ứng phó.
Tiểu Cửu cười:
- Anh hùng xuất thiếu niên không sai, nhưng thiếu niên lại không nhất định là anh hùng, cũng có thể là gấu chó, ví dụ…
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua, ghé mắt nhìn sang Ngô Đồng đang bị trói, quỳ một bên, khuôn mặt đầy máu, cười nói:
- Nếu không phải là nhờ bức thư của tiểu Vương gia, khiến Phòng tiên sinh bị loại, ta sao có thể tương tích với Phòng tiên sinh, tạo ra một giai thoại chứ?
- Ngươi…
Định Nam vương chỉ cảm thấy chắn được nỗi sợ hãi trong lòng: Con trai mình còn lớn hơn cái tên Trần Tiểu Cửu miệng còn hôi sữa đứng trước mặt đây vài tuổi, lại là một tên hồ đồ vô dụng?
- Vương gia, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, nhưng cha con vương gia lại có một sự chênh lệch vô cùng lớn như vậy? Vương gia có thể hiểu được đạo lý trong đó?
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt đang tản ra sự thù hận của Định Nam vương, đặt ra câu hỏi một cách nhạt nhẽo.
- Là đạo lý gì?
Định Nam vương hừ lạnh một tiếng.
- Vẫn là thiên đạo.
Trần Tiểu Cửu kéo dài âm cuối, buồn bã nói:
- Chậc.., thiên ý không thể làm trái à, Vương gia, việc ông đoạt vợ người khác, là vi dâm. Hãm hại huynh đệ, là bất nghĩa. Cấu kết với bên ngoài, đả kích đồng tộc, là bất trung, lạm sát giáo chúng Tà Nguyệt giáo là bất trung! Kẻ bất trung bất nghĩa như vậy, dâm tà bất nghĩa như vậy, còn mong được ông trời chiếu cố, chẳng phải là mơ mộng hão huyền sao?
- Ngươi…ngươi im miệng cho ta.
Định Nam Vương tức tới hộc máu, đâu ngờ tên khốn khiếp này lại mạnh mồm như đao vậy, không ngờ lại đắc thế không buông tha như vậy? liền cắn răng, oán hận cãi lại:
- Từ xưa thành bại tại nhân, không câu nệ tiểu tiết! Lễ học phàm trần, sao có thể trói buộc lòng ta?
- Tốt! Rất tốt! Phen này vương gia mới có bộ dạng gian hùng như vậy.
Tiểu Cửu giơ ngón tay cái lên, ra bộ tán thưởng, mới liếc nhìn Ngô Đồng, khinh thường nói:
- Vương gia nếu thật có thể nhìn rõ lễ học phàm trần, đứa con trai này, ông không cần thì tốt hơn? Hắn chỉ có thể rơi vào bị động, nơi nơi bị đánh, không bằng ta thay ông giải quyết phiền toái này…
Khi nói, liền rút Hiên Viên kiếm ra.
- Ngươi dám… Nguồn truyện:
Định Nam vương sợ tới ngã xuống ngựa, cắn răng nghiến lợi nói:
- Dám sát thương con ta, ta liều mạng với ngươi.
- Ha ha..chỉ là nói đùa mà thôi! Vương gia sao lại tưởng là thật?
Thấy bộ dạng Định Nam Vương bị mình trêu chọc chật vật vô cùng, Tiểu Cửu vô cùng vui vẻ:
- Vương gia dù có ác độc cỡ nào, đối với chí thân cốt nhục, lại có một tình yêu hiếm thấy, khâm phục! Khâm phục.
Định Nam vương bị Tiểu Cửu xuất khiếu sợ tới hồn bay phách lạc, đâu còn dám kéo dài thêm nữa? Ai biết thằng khốn khiếp này lại làm ra vẻ thiêu thân gì đó như vậy?
Hắn lạnh mắt, phất tay.
Mã Võ ra lệnh phất kỳ.
Trong tinh binh vạn người, từ từ kéo bốn cỗ xe kiệu ra.
Kiệu xe dừng lại phía sau Định Nam Vương, Mã Võ sai người mở kiệu ra, trong ba chiếc kiệu xe, đi tới mười tám người già trẻ nam nữ, đều bị trói, trên người một số đàn ông có vết máu, rõ ràng là bị tra tấn – Chính là mười tám người nhà Phòng thị.
Phòng Linh nhìn, tim nhảy loạn, nhưng bắt mình vẫn phải trấn tĩnh lại – Lúc này, là lúc phải giữ tỉnh táo, mới có thể giải quyết mọi việc một cách thích đáng được.
Cuối cùng một chiếc xe khá lộng lẫy, bên ngoài xe điêu khắc hoa văn rất tinh mỹ, xa xa đã ngửi thấy mùi hương.
Ngửi thấy mùi phụ nữ, đây là kiệu của phụ nữ.
Định Nam vương nhìn chiếc kiệu đó, nhíu mi, cắn chặt khóe miệng, dường như cực kỳ không cam tâm, một lúc lâu sau, mới nhẫn tâm phất tay.
Thân vệ chạy tới, mở cửa kiệu xe ra, lộ ra một gương mặt kiều mỹ tươi đẹp, phong tình vạn chủng.
Định Nam vương không chỉ dũng mãnh, mà còn thiện mưu, thuộc hạ cũng toàn những kẻ mưu thần nhất đẳng.
Tuy con trai bảo bối bị bắt, người yêu mến lại phải trả, nhưng vẫn còn tâm tư cầu thắng trong bại, trong họa có phúc, đạo lý đường lớn tới giản này, nhưng phàm là làm tướng, làm soái, vẫn phải nhớ kỹ trong lòng.
Định Nam Vương đã sớm cử thám tử đi tìm hiểu, cũng tận mắt nhìn thấy đám quan tướng Hoa Như Ngọc, La Đồng, Phòng Linh xuất hiện ở đường Hưng Long.
Hơn nữa, còn có một đại quân đi cùng.
Các chủ tướng đều tới đường Hưng Long, chỉ đợi trao đổi con tin, vậy chẳng phải ý là thông qua một con đường khác của Ninh Đô --- Lương huyện sẽ trở thành hư không dị thường sao?
Cho dù không phải là hư không, không có quân tiếp viện hùng mạnh của Hoa Như Ngọc làm hậu thuẫn, vậy Lương huyện cũng sẽ trở thành vật nằm trong lòng bàn tay của mình.
Lương huyện, đường Hưng Long là cái lá chắn then chốt nhất của Ninh Đô, đường Hưng Long dựa vào chính là sự hiểm trở của đường núi, Lương huyện tập kết là trọng binh.
Hai nơi ắt phải chọn một, mới có thể có hiệu quả chiến lược.
Chỉ cần có Lương huyện trong tay, chỉnh đốn một chút là có thể thúc ngựa giương đao, giết tới Ninh Đô, cả đường cũng không có nơi nào hiểm yếu, không có thành trì nào có thể phòng vệ, tự có thể gọi là tiến quân thần tốc.
Định Nam vương đã tính toán xong xuôi mọi việc. Nhưng lúc này, nghe giọng nói của Hoa Như Ngọc, dường như là sớm đã biết rõ thần cơ diệu toán của mình, khiến trong lòng sinh nghi.
- Tả thừa tướng, việc này nên lựa chọn thế nào?
Định Nam Vương không đưa ra được chủ ý, liền hỏi Tả Bình.
Tả Bình nhíu mi, nghĩ một lát, mới nói:
- Thần cảm thấy là Hoa Như Ngọc cố ý lừa gạt, Vương gia lo lắng quá, diệu thủ ngẫu được, nghĩ ra diệu kế này, đâu phải người phàm có thể nhìn thấu chứ?
- Theo thần suy đoán, chính là Hoa Như Ngọc lúc này thông qua sự nhắc nhở của Trần Tiểu Cửu, mới hậu tri hậu giác, ý thức được Lương huyện gặp nạn, lại cố tỏ ra điềm tĩnh, ngăn chặn sự tiến công tới Lương huyện của Vương gia, đương nhiên.., chỉ là cá nhân thần đoán, tất cả vẫn phải do Vương gia làm chủ.
Đây chỉ là lão hồ ly nói tới cuối cùng, lại rút đuôi về.
- Ừm! có lý.
Định Nam Vương chậm rãi gật đầu, híp đôi mắt đang tản ra sự âm u, nhìn gương mặt oai hùng của Hoa Như Ngọc, hung hăng nói:
- Hoa tướng quân, ngươi đang diễn một trò hay quá, ha ha.., tưởng rằng ta sợ ngươi sao? Đại lễ này, ngươi nhận chắc rồi.
Vẻ mặt Hoa Như Ngọc cười lạnh:
- Vương gia, ông cứ tự nhiên, ta cung kính đón nhận tin tốt lành.
Hoa Như Ngọc cũng không đấu võ mồm với Định Nam Vương, thu binh lính, lại lần nữa tập trung quân trên đỉnh núi, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Định Nam vương cũng mang theo một đội quân lùi về phía sau trăm mét, mệnh cho Mã Võ truyền ra tín hiệu hỏa tiễn đa sắc.
Trên trời phát ra những bông pháo hoa hỏa tiễn đầy màu sắc rực rỡ, từng từng lớp lớp những pháo hoa hỏa tiễn truyền tới từ phía Đông bắc, chiếu sáng cả một bầu trời u ám.
Khoảng thời gian nửa nén nhang trôi qua, hoa tiễn đa sắc đã càng lúc càng xa dần, mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Đang lúc yên tĩnh, trong màn đêm bỗng vang lên tiếng trống thúc giục, tiếng trống cao vút đầy phẫn nộ, dường như là tiếng công thành.
Ngoài ba mươi dặm, một đại tướng dưới trướng của Định Nam vương xuất ra ba ngàn kỵ binh, năm ngàn bộ binh, tổ thành một đoàn tinh binh đã ẩn nấp từ phía trong lúc nào xông ra, bao vây Lương huyện, phát động một kích trí mạng.
Định Nam Vương nghe thấy tiếng trống phát giác kia, cảm xúc bắt đầu dâng trào, nghĩ chỉ cần có được trận chiến này, là có thể chiếm được tiên cơ trong cả cục diện.
Còn thời gian khoảng nửa nén hương, không ngờ lại có hỏa tiễn đa sắc truyền tới từ hướng Đông bắc, từng từng lớp lớp trên khoảng không của đường Hưng Long.
- Ha ha…, Lương huyện không ngờ không có chuẩn bị, trận này thắng rồi.
Đó là tín hiệu của một sự thuận lợi.
Định Nam Vương hưng trí dâng trào, hai đầu lông mày tỏ ra đắc ý, trong lòng cảm thán diệu kế của mình, đó là mất đi mười tám người nhà Phòng thị, mất đi Yên Nhiên suy sút trở thành hư không, lại không ngờ tràn đầy hưng phấn, không kìm nổi vui sướng mà khoa chân múa tay.
Tả Bình nắm tay, hưng phấn hét lớn: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Diệu kế của Vương gia trấn an thiên hạ, đánh chiếm được Lương huyện rồi.
Võ tướng đám Lam Linh cũng trong nháy mắt hiểu rõ được diệu kế của Định Nam vương, giơ tay, cũng hét lớn:
- Diệu kế của Vương gia trấn an thiên hạ, chiếm được Lương huyện rồi.
Khẩu hiệu phấn chấn lòng người từng lớp truyền ra, trên có võ tướng, dưới có binh sĩ, hơn một vạn người, tất cả đều đồng thanh hô lớn:
- Diệu kế của Vương gia trấn an thiên hạ, chiếm được Lương huyện rồi.
Âm thanh trấn động trời cao, khí thế khiến người ta sợ hãi.
Hoa Như Ngọc, Tiểu Cửu, Phòng Linh đứng trên đỉnh núi, nhìn một vạn tướng binh hưng phấn tới điên cuồng, không khỏi vui vẻ mà cười rộ lên.
- Sự thực là bị trúng kế rồi, lại còn không tự biết, ngu xuẩn.
Phòng Linh chắp tay với Hoa Như Ngọc nói:
- Hoa tướng quân, giờ lành đã tới, có cần truyền lệnh không?
Hoa Như Ngọc gật đầu:
- Kế này nếu thành, Phòng tiên sinh có công đầu.
- Vẫn có chút tài mọn, không đáng nhắc tới.
Phòng Linh tuy ngôn ngữ khiêm nhường, nhưng hai đầu lông mày rất hăng hái, dường như kích động vạn phần.
Ông ta phất tay với Hắc Sơn.
Hắc Sơn lập tức sai người châm hỏa.
Dài, rộng năm trượng, cao ba trượng phong hỏa bốc cháy hừng hực thành đại hỏa, bay thẳng tới chân trời, trong nháy mắt khiến số hỏa tiễn đa sắc kia liền bị ảm đạm hẳn.
Ngọn lửa ngút trời, tốc hành phương xa, sau đó, xa ngoài mười dặm, khói lửa thiêu đốt, lại cách mười dặm, ngọn lửa sáng thêm lần nữa.
Sau đó, lại nghe tiếng nhạc trầm thấp, du dương, khảng khái, bi thương.
Định Nam Vương biến sắc: khói lửa truyền tới là tín hiệu mới mà Hoa Như Ngọc truyền ra, mà tiếng kèn quân lệnh không phải là quân lệnh sở bộ của Vương phi, cũng không phải quân lệnh của quân giữ thành Lương huyện, tiếng kèn quân lệnh đó là từ đâu truyền tới?
Y nhìn Mã Võ, Tả Bình, hai người đều mờ mịt khó hiểu, trong lòng cảm thấy bất an.
Chỉ nghe tiếng La Đồng từ trên cao vọng xuống, khí thế bừng bừng, hét lớn:
- Ngô nguyên, ngươi cho rằng kế sách minh tu sạn đạo, giương đông kích tây của ngươi có thể lừa được Hoa tướng quân sao?
Nhìn xa xa hơn vạn dũng sĩ bị mình rống lên sửng sốt, trong lòng La Đồng cũng khâm phục mưu lược của Phòng Linh, còn có cả sự quyết đoán của Hoa Như Ngọc.
Lúc trước Phòng Linh vì nghi trận cố bố này, mình còn tìm mọi cách khinh thường, lại không ngờ Hoa Như Ngọc thật sự nghe theo Phòng Linh, theo sự bố trí của phòng Linh, để Thôi Châu Bình, Lưu Chí Sơn, mang theo năm ngàn tay súng, mai phục ba dặm ở Lương huyện, chỉ đợi phối hợp với quân phòng thủ của Lương huyện, nội ứng ngoại hợp.
Nghe ra thì giống như truyện nghìn lẻ một đêm, lại không ngờ lúc này thực sự đã xảy ra.
La Đồng thu lại sự sùng bái của mình lại, nhìn Định Nam Vương bao vây xung quanh, cười nhạo nói:
- Không ngại nói thẳng với ngươi, Hoa tướng quân nhìn rõ quỷ kế của ngươi trong lòng bàn tay, sớm đã cử trọng binh mai phục cách Lương huyện ba dặm rồi, chỉ đợi kỵ binh của ngươi trào tới, sẽ nhân cơ hội giết tới, liên hợp với phòng thủ Lương huyện, làm cho ngươi một bất ngờ lớn à, ha ha…, uổng cho các ngươi còn không tự biết, còn tưởng bở, nực cười, thật nực cười.
Ầm!
Định Nam Vương vừa nghe, không khỏi rầm rầm loạn hưởng trong đầu, loạn như tơ vò, liền ngất đi.
Mã Võ đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy y, nghe tiếng kèn bi tráng truyền tới, trong lòng lo lắng, miệng vẫn an ủi nói:
- Vương gia không cần tức giận, Vương Phi Hổ sở bộ đều là tinh binh, cho dù bị binh lính tiền hậu tấn công, nhưng quân thế mạnh mẽ, sĩ khí quật cường, xông khỏi vòng vây dễ như trở bàn tay, nói không chừng có thể một hồi trống làm tinh thần hăng hái, đoạt được Lương huyện cũng nên.
Chỉ là lời này, ngay cả bản thân y cũng không tin. Vương Phi Hổ sở bộ rất mạnh, nhưng Thiết Giáp doanh của Hoa Như Ngọc đâu phải là ngồi không? Đặc biệt là năm ngàn thiết kỵ Hoàng Hoan bị Hoa Như Ngọc giết sạch phía trước, càng khiến người ta cảm thấy lo lắng ---- Hoàng Hoan bị mai phục, có chạy đằng trời, lẽ nào Vương Phi Hổ thực sự trở thành phi hổ, có thể mọc thêm cánh, chạy thoát khỏi tiền hậu giáp kích?
Định Nam Vương dù sao cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm trên sa trường, được Mã Võ đỡ lấy, miệng hậm hực cũng hồi phục như thường.
Đôi mắt long đong kia nhìn phong hỏa đài đang bị thiêu đốt hừng hực, lắc đầu nói:
- Chỉ vì Vương Phi Hổ sở bộ đều là tinh nhuệ của Trung Châu, ta mới cảm thấy đáng tiếc, một đội mạnh nhất cũng bị Thiết Giáp doanh ăn sạch rồi, ta…Ta thật hận.
Mã Võ thở dài một tiếng, mới nói:
- Vương gia, có cần thần mang binh tới tiếp viện không?
- Hồ đồ!
Định Nam vương nổi giận nói:
- Há chẳng phải là trúng kế vây điểm đả viên của Hoa Như Ngọc sao? Theo ta đoán, Hoa Như Ngọc ắt sẽ giấu phục binh! Chỉ đợi chúng ta tiếp viện, sẽ vùi sâu tất cả.
- Hơn nữa, đại quân chúng ta tiếp viện gấp rút, Hoa Như Ngọc ắt sẽ thừa thắng xông lên, đằng trước đuổi mãnh hổ, phía sau bị ác lang vây khốn, đuôi không mất, nề hà! Nề hà.
Mã Võ vừa nghe, không khỏi hít một hơi.
Định Nam Vương nhìn khói lửa truyền tới từ phía đông bắc, nghe tiếng kèn trầm thấp và tiếng trống leng keng giục giã cùng một chỗ, buồn bã nói:
- Hi vọng Vương Phi Hổ không cần vùi lấp quá sâu, có thể mang về một số người.
Hoa Như Ngọc mặc áo giáp, đứng trên đỉnh núi, nhìn đại quân trên vạn người nghiêm túc, lắc đầu nói:
- Phòng tiên sinh quả nhiên thân cơ diệu toán, ta sắp xếp trọng binh mai phục ven đường, e là chỉ có thể uống gió đông bắc mà thôi! Sớm biết thì đã nghe lời của Phòng tiên sinh, không cố tỏ vẻ huyền bí nữa.
Phòng Linh lắc đầu nói:
- Hoa tướng quân quá khen rồi, nghe thì rõ, tín thì ám, Hoa tướng quân mai phục bên đường, vẫn là thượng sách, cũng là thiện mưu, kẻ làm tướng phải có cao kiến nhìn xa trông rộng như vậy, mới có thể không đánh mà thắng, bách chiến bách thắng.
- Mà ta sở dĩ có thể đoán được nguyên nhân Định Nam vương án binh bất động, không đi cứu viện, cũng tại ta hiểu rất rõ nguyên nhân sâu xa của Định Nam vương, tính như thế, vào không được chính thống, đi không được đường lớn, thỉnh thoảng lâm vào, hoặc là có hiệu quả, thước đo có kinh nghiệm, ắt có thiệt hại lớn.
- Phòng tiên sinh cao kiến.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không chỉ khâm phục sự mưu lược của Phòng Linh, sự độc đáo của ánh mắt, cười trêu ghẹo nói:
- Ninh Đô có Phòng tiên sinh giảo hoạt như hồ ly trấn thủ, tất vô tư rồi.
Phòng Linh nhìn Tiểu Cửu, trêu lại nói:
- Hồ ly có giảo hoạt hơn nữa, cũng chạy không thoát được một tay thợ săn giỏi như Trần đại nhân.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, nhìn Hoa Như Ngọc, cười nói:
- Nói tới thợ săn, ta lại có một câu chuyện, muốn nói cho Hoa muội muội nghe.
- Câu chuyện gì?
Hoa Như Ngọc nhíu mi nói:
- Về thợ săn sao?
Tiểu Cửu thần bí nói:
- Bây giờ vẫn chưa thể nói, đợi Đan Nhi, Song Nhi tới đã, ta sẽ kể cho các nàng nghe.
Hoa Như Ngọc giận dữ bĩu môi:
- Không hiểu thế nào cả.
Tiểu Cửu, Phòng Linh, Hoa Như Ngọc đang cười đùa, lại thấy Hắc Sơn mừng rỡ nói:
- Hoa tướng quân, mau nghe! Mau nghe a! Lương huyện đại thắng, diệt sạch toàn bộ địch xâm phạm! Diệt sạch à! Ha ha…diệt sạch.
Hoa Như Ngọc cẩn thận lắng nghe, mới nghe thấy tiếng kèn trầm thấp dần dần cao vút, dồn dập, phấn chấn, đây chính là tín hiệu tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Nàng vui mừng quá đỗi, rút đao thép ra, lăng không phách trảm, nũng nịu nói:
- Lương huyện đại thắng! Thiết Giáp doanh vô địch.
La Đồng, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử và ba ngàn tướng sĩ phía sau kia cũng hô lớn:
- Lương huyện đại thắng, Thiết Giáp doanh vô địch.
Định Nam Vương nghe vậy, thần sắc ảm đạm, nghe tiếng trống kia dần biến mất, cũng biết Vương Phi Hổ sở bộ, mười đi bảy tám, e ngay cả bản thân Vương Phi Hổ cũng chạy không thoát rồi?
Ôi! Lại tổn thất một đại tướng.
Định Nam Vương bất đắc dĩ rống lên:
- Toàn quân lui binh.
Hơn vạn giáp sĩ từ trước tới sau lùi lại, trận hình lại không hề loạn.
Trần Tiểu Cửu đâu thể bỏ qua cơ hội xỉ nhục Định Nam Vương, châm chọc nói:
- Định Nam Vương tặng Thiết Giáp doanh ta hơn tám ngàn người, một kẻ thư sinh như ta, không biết báo đáp ra sao, muốn tặng cho Định Nam Vương một bài thơ.
Hắn hắng giọng một cái, hét lớn nói:
- Ngô tặc cuồng tâm an thủ thiên hạ, bồi liễu Yên Nhiên hựu triết binh.
Ba ngàn sĩ binh cũng không kìm lòng nổi hét lớn:
- Ngô tặc cuồng tâm an thủ thiên hạ, bồi liễu Yên Nhiên hựu triết binh.
Yên Nhiên nghe thấy, hai má nóng lên, lén nhìn Tiểu Cửu, môi đỏ mọng mím chặt lại, thầm nghĩ:
- Đây rút cuộc là kiểu con rể gì? Không ngờ lại trêu đùa với nhạc mẫu?
Người luyện võ dùng để giết người, thư sinh lại dùng võ mồm.
Định Nam Vương tâm thần tiều tụy, trải qua toàn quân năm ngàn kỵ binh Hoàng Hoan bị giết thê thảm, lại khó chịu đựng được nỗi đau tám ngàn binh lính của Vương Phi Hổ bị tiêu diệt.
Chỉ là thân là chủ soái một phương, không thể tự loạn trận thế.
Y chịu nỗi đau mãnh liệt, thu nạp chỉnh quân, từ từ lui về phía sau, không cho Hoa Như Ngọc cơ hội truy kích.
Lại không nghĩ tới một câu vô cùng sắc bén "Bồi liễu Yên Nhiên hựu gãy binh", đâm vào lớp phòng ngự, đâm vào trái tim.
Trong nhất thời, hậm hực, ủy khuất, không cam tâm, khuất nhục, tất cả sự tiêu cực đều tuôn ra.
Định Nam Vương chỉ cảm thấy một màu đen trước mắt, yết hầu nóng lên, một ngụm máu tươi phun ra, từ trên ngựa lập tức rơi xuống, nhưng câu nói tinh diệu "bồi liễu Yên Nhiên lại gãy binh" vẫn bị Thiết Giáp doanh truyền đi không ngớt.