Thôi Châu Bình chau truốt lại cuốn sổ một lần nữa, tách công lao huy hoàng của Hoa Như Ngọc và Tiểu Cửu ra, xếp mình và Phòng Linh lên đầu.
Nhìn công huân vô cùng hiển hách kia, Thôi Châu Bình hưng phấn tới cười ra nước mắt.
Phòng Linh trải qua nhiều sóng gió, đã từng chứng kiến cảnh đời xô bạt, nhưng lại có vẻ rất điềm tĩnh, cho dù như vậy, khóe mắt cũng có chút ướt át, ông ta không cầu hiển hách cho triều đình, chỉ cần dựa vào công lao của mình chuộc lại lỗi lầm giúp kẻ xấu làm điều ác bao nhiêu năm qua là đã đủ rồi.
Trần Tiểu Cửu kiểm tra lại một lần, cảm thấy không còn vấn đề, liền để Thôi Châu Bình phái người gửi về kinh đô.
Đúng lúc Hồng Hạnh và mẹ nàng Yên Nhiên tới gặp.
Trần Tiểu Cửu cười hành lễ với trưởng bối Yên Nhiên, mới nói:
- Bá mẫu sao lại tới đây? Sao không để Hồng Hạnh dẫn đi nghỉ ngơi chứ?
Một tiếng "bá mẫu"này khiến Yên Nhiên đỏ mặt, hai má hồng rực, càng phát động lòng người.
Bà và Hồng Hạnh đứng cùng nhau, không giống như mẹ con, mà giống như tỷ muội, một tiếng "bá mẫu" này khiến bà già rồi.
Hồng Hạnh cười ngốc nghếch, véo eo Tiểu Cửu, gắt:
- Mẹ thiếp cũng không già mà.
Yên Nhiên cười quyến rũ, mới êm ái nói với Tiểu Cửu:
- Sao không gọi là nhạc mẫu?
- Ai dà! Mẹ! mẹ nói gì vậy? Con và Tiểu Cửu còn chưa bái đường mà.
Hồng Hạnh đỏ mặt ngượng ngùng, không khỏi thẹn thùng.
Yên Nhiên liếc nhìn Hồng Hạnh, sẵng giọng nói:
- Bái đường có can hệ gì? Các con đều đã làm chuyện giữa phu thê rồi…
Trần Tiểu Cửu ngây ra một lát, mới lạy dài, trang trọng nói:
- Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu đại nhân kim an.
Hồng Hạnh dùng sức đẩy Tiểu Cửu, hai má ửng đỏ, u oán nói:
- Chàng có thể trèo cao như ý, chưa bái đường, chàng đừng gọi bậy.
Yên Nhiên nhìn Tiểu Cửu, môi đỏ mọng, nói:
- Tiểu Cửu hôm nay tự nhận người thân rồi, lại không điên cuồng giống như hôm qua, bồi liễu Yên Nhiên hựu gãy binh? Ha ha.., nhưng thật ra là đọc thuộc lòng, thơ hay! Thơ hay à.
Thôi Châu Bình, Phòng Linh cũng ngạc nhiên, không ngờ Yên Nhiên lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, còn đấu khẩu với con rể của mình.
Hồng Hạnh ngẩng cằm, nói với Tiểu Cửu:
- Còn không mau chịu tội với mẹ thiếp đi?
Chịu tội? Ta chịu tội cái rắm.
Đôi mắt Trần Tiểu Cửu quay tròn loạn chuyển, cười nói:
- Nhạc mẫu đại nhân quá lo lắng rồi, thật ra câu nói này, là ta nói thay một người.
- Hả?
Yên Nhiên đôi mi thanh tú nhíu lại:
- Nói thay ai?
- Khổng Nghi Tần Khổng lão ca à.
Trần Tiểu Cửu vờ vẫn nói:
- Cũng không biết Khổng lão ca vì cái gì mà phát điên rồi? Không ngờ lại bảo ta khi gặp Định Nam Vương, hãy chuyển câu nói không đầu không đuôi này, đến nay ta cũng không hiểu, cái đó…nhạc mẫu đại nhân, Khổng lão ca và nhạc mẫu rút cuộc có quan hệ gì? Hình như…hình như rất thân thuộc…
Hắn giả bộ không biết chi tiết về Khổng Nghi Tần, thử thăm dò Yên Nhiên, đợi thấy sắc mặt Yên Nhiên càng trắng mịn mê người, thẹn thùng xấu hổ, cũng chứng minh dự đoán của mình: vị nhạc mẫu đại nhân xinh đẹp này vẫn không quên được Khổng lão ca.
- Tiểu Cửu, Khổng lão ca, Khổng lão ca, tuổi tác của người ta gấp mấy lần chàng, ba chữ Khổng lão ca của chàng sao có thể nói ra miệng chứ?
Hồng Hạnh tức giận, cũng không chịu nổi sự xỉ nhục.
Thầm nghĩ mình là vợ của Tiểu Cửu, Tiểu Cửu lại gọi Khổng Nghi Tần là ca ca, lẽ nào muốn mình cũng gọi Khổng Nghi Tần là ca ca mới được?
Yên Nhiên cũng kinh ngạc, mắt nhìn trân trối:
- Tiểu Cửu…ngươi… ngươi gọi như vậy không được, ngươi.., ngươi nên gọi là thúc thúc…thúc thúc mới đúng.
Cho tới bây giờ, bà vẫn không muốn thừa nhận quan hệ giữa mình và Khổng Nghi Tần.
Trần Tiểu Cửu biết Yên Nhiên tuy vẫn có tình cảm rất sâu đậm với Khổng Nghi Tần, nhưng lại có không ít giận hờn, vừa giận vừa thương, vừa trách vừa hận, tóm lại là không sai, Hồng Hạnh cũng có tâm tư như vậy, bằng không sẽ không quen biết nhau.
Nếu mình không khích lệ một chút, e là tình nhân cũ quen biết, phụ nữ quen biết, còn phải gặp nhiều trắc trở.
Hắn nhướn mày, hừ lạnh nói:
- Sao không được? Ta và Khổng lão ca vẫn là bạn vong niên, gọi tiếng ca ca có làm sao? Chỉ là ta không hiểu, Khổng lão ca có quan hệ gì với hai người? Sao hai người lại cố tình không cho gọi.
Hồng Hạnh liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt:
- Không được gọi! Thì là không được phép gọi.
Yên Nhiên đỏ ửng mặt, gần như quay lại ký ức, gọi nũng nịu:
- Không được, không được, không được gọi.
Trần Tiểu Cửu khăng khăng nói:
- Vậy cũng không được, ta gọi Khổng lão ca quen rồi, vẫn luôn gọi như vậy, nàng không nói ra lý do, ta nhất định phải gọi như vậy! Đánh chết ta cũng không sửa.
Hồng Hạnh đỏ mặt giận dữ, mặt nóng lên, đẩy Tiểu Cửu một cái rất mạnh, dậm chân, sẵng giọng:
- Khổng lão ca trong miệng của chàng chính là cha ta, chàng muốn gọi ca ca, thì cứ gọi đi, gọi cho đủ.
- Hạnh nhi…
Yên Nhiên u oán nhìn Hoa Như Ngọc, vẻ mặt ủy khuất, bất đắc dĩ, con ngươi trong suốt, quay mặt đi, lén lút rơi lệ.
Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình đều kinh ngạc.
Phòng Linh ánh mắt mê ly, gần như sớm đã biết những ẩn tình này, khóe miệng mang theo nụ cười, lại không phá.
- Ha ha…nhạc mẫu đại nhân, Hạnh nhi, cuối cùng hai người cũng thừa nhận quan hệ của Khổng lão ca và hai người rồi?
Trần Tiểu Cửu cất tiếng cười to, lại nói với Yên Nhiên:
- Nhạc mẫu đại nhân, vừa rồi là ta cố ý, vẫn mong không cần để trong lòng.
- Ngươi….ngươi sớm đã biết rồi?
Yên Nhiên vẻ mặt ngạc nhiên, cũng mới biết Tiểu Cửu cố tình kích tướng mình.
Hồng Hạnh đấm thình thịch vào ngực Tiểu Cửu, hừ nói:
- Chàng biết rồi còn cố tình chen vào giữa mẹ con ta? Chàng thật tệ, tệ chết đi được.
Tiểu Cửu để Hồng Hạnh giải phóng tức giận, lại thở dài nói:
- Nói toạc ra không độc.
Dừng một lát, mới nói với Yên Nhiên:
- Con biết nhạc mẫu đại nhân vẫn còn tình sâu nghĩa nặng với Khổng lão ca, nếu không, chỉ cần nhạc mẫu đại nhân có một chút dao động trong lòng, đã trở thành Hoàng hậu vương phi rồi, hưởng thụ phú quý vinh hoa, chẳng phải tốt lắm sao? Nhưng chính vì như vậy, mới càng oán trách Khổng lão ca.
Yên Nhiên trầm mặc một lát, u oán thở dài, xem như cam chịu.
- Nhưng nhạc mẫu đại nhân có biết, chính khi nhạc mẫu chỉ lo cho Khổng lão ca, Khổng lão ca lại sống qua ngày thế nào không?
Thấy con ngươi của Yên Nhiên hiện ra sự tò mò, Tiểu Cửu từ từ nói:
- Khổng lão ca tự cho là phong lưu, tài hoa hơn người, tài cao ba tấc, thiếu niên thành danh, thân có công danh, nếu muốn vào triều làm quan, dễ như trở bàn tay, học sinh dưới môn, trải rộng khắp Giang Nam, phong lưu một thời, khoáng cổ tuyệt kim.
Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu xoay chuyển, buồn bã nói:
- Nhưng Khổng lão ca từ khi mất đi nhạc mẫu đại nhân, liền buồn bực không vui, cũng không phong lưu như ngày xưa nữa.
- Từ đó, dừng lại thanh lâu, buồn bực không vui, cũng tuyệt không có tâm tư xuất sĩ, phân phát học sinh, không thích lên mặt dậy đời, cả đời không cưới vợ, trung niên đầu bạc đau buồn, hai mắt đầy tang thương, cố mệnh hối tiếc, ẩn giấu một loại nhàn cư trong Chu phủ, đợi sống tới cuối đời! danh sĩ phong lưu một đời, vì nhạc mẫu đại nhân mà nghèo túng như vậy, há chẳng phải rất đáng thương sao?
Trần Tiểu Cửu nói tới đáng thương, Yên Nhiên nghe mà đau buồn, trong đầu lại hiện ra gương mặt phong lưu phóng khoáng của Khổng Nghi Tần, cổ họng nghẹn ngào, không kiềm nổi mà rơi lệ.
Cô gái ngốc Hồng Hạnh này cho tới lúc này mới hiểu được dụng ý thực sự của Tiểu Cửu, cũng càng thêm bi thương.
Trần Tiểu Cửu lén vỗ mông Hồng Hạnh, liếc mắt nhìn.
Hồng Hạnh đi lên, lay lay cánh tay Yên Nhiên, êm ái nói:
- Mẹ, cha con đáng thương như vậy, mẹ…mẹ đừng trách cha nữa, được không?
- Ta...ta đâu có trách ông ấy chứ?
Yên Nhiên dùng tay lau nước mắt, lại không ngăn được bi thương, lại rơi lệ.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Sinh mạng ngắn ngủi như vậy, thêm một chút đấu khí, bớt một chút ngọt ngào, nói thế thôi, nhạc mẫu đại nhân nên lựa chọn thế nào, tin rằng trong lòng nhạc mẫu đã biết, không cần Tiểu Cửu nói nhiều.
- Ta… ta chưa từng trách ông ấy! Phải trách..chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, cũng chỉ có thể trách ông ta không có bản lĩnh thông thiên triệt địa như Tiểu Cửu.
Yên Nhiên cuối cùng cũng ngừng rơi lệ, mỉm cười, phúc lễ với Tiểu Cửu nói:
- Đa tạ Tiểu Cửu đã vạch trần khúc mắc, Hồng Hạnh hạnh phúc hơn mẹ nhiều, tìm thấy một nơi tốt.
Trần Tiểu Cửu cũng không né tránh, lại thoải mái nhận lễ, chỉ khiến Hồng Hạnh tức giận mà bóp hắn.
- Nhạc mẫu đại nhân nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ồ, suýt quên, nhạc mẫu đại nhân tìm con, chắc có việc quan trọng?
Yên Nhiên thu lại tâm trạng, mới nói:
- Cũng không sợ ngươi cười chê, ta vừa rồi chính là muốn để Tiểu Cửu sắp xếp cho ta về kinh đô, lén trốn đi, kiếp này không muốn gặp Khổng Nghi Tần nữa.
- Hả?
Trần Tiểu Cửu trêu ghẹo nói:
- Vậy e là nhạc mẫu đại nhân chó ngáp phải ruồi rồi
- Ý gì vậy?
Yên Nhiên kinh ngạc.
Tiểu Cửu nói:
- Khổng lão ca lúc này đang ở Kinh đô, nhạc mẫu đại nhân nếu muốn trốn tới kinh thành, há chẳng phải chính là trúng tâm tư của Khổng lão ca, xem ra, ông trời đều đã an bài nối tiếp tiền duyên của hai người rồi.
Yên Nhiên nghe xong, trong lòng cũng hiểu được sự trùng hợp: Lẽ nào trong sự tối tăm, lại có thiên ý? Trong lòng như đứt từng khúc ruột, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, vậy mong ngươi cử người, đưa ta về kinh thành.
- Thế sao được?
Tiểu Cửu xua tay, vẻ mặt không muốn.
- Tiểu Cửu, ngươi không muốn cho người đưa ta về kinh thành sao?
Yên Nhiên kinh ngạc, vẻ mặt ủy khuất, thở dài nói:
- Ta cũng biết, các ngươi đang đánh nhau, dùng binh rất gấp, không có người nhàn hạ, ta…ta không nên nhiều lời.
Hồng Hạnh liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt:
- Mẹ đừng sợ, Tiểu Cửu không phái người đưa mẹ đi, vậy đích thân con sẽ hộ tống mẹ, mẹ, mẹ yên tâm, con nửa năm không để Tiểu Cửu trèo lên giường của con.
Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình, Phòng Linh đều không kìm nổi mà cười lén.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Hồng Hạnh, mới nói:
- Nhạc mẫu đại nhân hiểu lầm ý con rồi, con là muốn viết một lá thư, đưa tới kinh đô, để Khổng lão ca mang trống hoa, kiệu lớn, lễ ăn hỏi, đường đường chính chính tới rước nhạc mẫu đại nhân về, thế nào ạ?
- Hả?
Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, Thôi Châu Bình nhìn nhau, ánh mắt đều là có vẻ kinh ngạc với những lời nói mờ mịt của Trần Tiểu Cửu, nhưng ý trong lời nói, chẳng phải là muốn Khổng Nghi Tần đường đường chính chính tới rước Yên Nhiên vào cửa sao, cho bà một danh phận sao?
Nhưng, Yên Nhiên đã trung niên, ngay cả Hồng Hạnh cũng đã mười tám tuổi rồi, còn cưới thế nào?
- Cái này…cái này thật sự là không được.
Trong lòng Yên Nhiên cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy hưng phấn, lắc đầu nói:
- Không được, không được, hữu vi cương thường, làm loạn luân lý! Đối với ngươi, với Hồng Hạnh đều không hay…
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nhạc mẫu đại nhân sợ gì chứ? Ta và Khổng lão ca ai là người không tuân theo lễ pháp? Bằng không, sao có thể gọi lung tung là "Khổng lão ca, Trần lão đệ"? Việc này đã định như vậy rồi, ta sẽ lập tức viết một bức thư gửi tới kinh thành, để Khổng lão ca đường đường chính chính tới rước nhạc mẫu về.
- Việc này…
Yên Nhiên đỏ mặt, cảm kích làm lễ với Tiểu Cửu, cắn môi, dịu dạng và kích động:
- Đa tạ Tiểu Cửu đã cho ta cơ hội một lần được làm tân nương.
Trần Tiểu Cửu lại cười với Hồng Hạnh:
- Nàng còn phạt ta nửa năm không được lên giường của nàng nữa không?
Hồng Hạnh nhảy tới bên cạnh Tiểu Cửu, hưng phấn lay lay cánh tay Tiểu Cửu, nét mặt tươi như hoa:
- Không! Thiếp muốn thưởng cho chàng.
- Thưởng cho ta cái gì?
- Thưởng chàng nửa năm không được rời khỏi giường của thiếp..
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi: đây chẳng phải là muốn ép ta sao? Phần thưởng còn đáng sợ hơn là trừng phạt.
Hắn không trì hoãn, lúc này liền viết hai bức thư, một bức cho Khổng Nghi Tần, một bức cho Đan Nhi, Song Nhi, để hai người này cùng thu dọn hành lý, đi cùng đội xe của Khổng Nghi Tần tới, cũng không quản công tư phân minh, ngay cả bức thư mang cho Thôi Châu Bình xin công lao, cùng gửi đi kinh đô.
Trần Tiểu Cửu ôm bụng, hôn một cái vào mặt Hồng Hạnh, cười lớn nói:
- Đại công cáo thành, có phải nên đi uống rượu mừng công không?