- Hoa tướng quân suất lĩnh trọng binh thế như mãnh hổ, lập nhiều công lao hiển hách.
Phòng Linh từ trên tường thành chạy chậm xuống, vỗ tay cười to.
- Điều đáng mừng chính là lại bắt được lão hồ ly Tả Bình!!
- Hắc hắc! Lão hồ ly này túc trí đa mưu, là phụ tá đắc lực của Định Nam Vương, hắn nhất định biết rõ ràng nội tình Định Nam Vương điên cuồng tấn công Ninh Đô.
- Người đâu? Người đâu? Mau đem Tả Bình ra cho ta, ta muốn cùng hắn ôn chút sự tình, thẩm vấn một phen..
- Lúc này ta ngược lại lập công lớn ! . .
Trần Tiểu Cửu túm lấy Tả Bình, vẻ mặt đắc ý đi đến, phù phù một chút đem Tả Bình ném xuống đất, cười nói:
- Lão hồ ly này trên đường đi cũng thật im lặng, không chút ầm ĩ nào.
Phòng Linh nhìn Tả Bình, lông mày nhíu chặt, lấy tay thăm dò hơi thở của hắn một chút liền thở dài một tiếng:
- Hắn... Hắn đã chết...
- Ah?
- Đã chết?
Trần Tiểu Cửu cố khoát khoát tay:
- Ta... Ta không có giết hắn ah!
Độc Hoàng đi tới nhìn thấy Tả Bình đồng tử mở to, sắc mặt xanh đen, ngủ quan biểu lộ sự sợ hãi không rõ, lắc đầu nói:
- Hắn là bị dọa chết..
- Dọa chết?
Tiểu Cửu lập tức bừng tỉnh đại ngộ: Tả Bình có thể là mang bệnh tim, chính mình lại đem hắn ở trên không trung ngao du một hồi, hắn lại chịu không nổi cái ngao du giữa không trung này, liền đi đời nhà ma...
- Ai! Thật là đáng tiếc...
Trần Tiểu Cửu nguyên lai tưởng rằng bắt được một con cá lớn, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt cá lớn liền biến thành một con cá chết Phòng Linh ai thán nói:
- Tả Bình cùng ta tuy bất hòa, làm chuyện tà đạo, tâm tư quỷ kế nhưng lại đối với Định Nam Vương trung thành và tận tâm, đến chết cũng không đổi, coi như là cái trung thần.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Đối với trung thần, ta xưa nay đều kính nể! Người đâu! Chuẩn bị cỗ quan tài tốt nhập liệm người chết! Đưa tiễn nơi tường thành...
...........
Nhìn trên tường thành Thiết giáp doanh binh sĩ dùng móc câu lấy quan tài gỗ lim tốt nhất chậm rãi buông xuống tường thành, Mã Võ trong nội tâm không khỏi lộp bộp một chút, chìm vào đáy cốc!
- Tướng quân, thiết giáp doanh trong hồ lô rốt cục bán thứ gì?
Tham nghị hành quân Chu Hà lau máu tươi trên trán, sắc mặt lo lắng bất an, mở miệng hỏi thăm.
- Ai! Thời đấy! Vận đấy!
Mã Võ thở dài, lại để cho Chu Hà mang theo thân binh đem quan tài gỗ lim mang đến trước mặt.
Mã Võ tuy rất không tình nguyện nhưng vẫn rung rẫy đưa tay khai mở quan tài, xuyên thấu qua một góc khe hở của quan tài, nhìn thấy gương mặt Tả Bình vì kinh hãi quá độ mà ngũ quan trở nên dữ tợn, nước mắt như suối tuông ra.. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Những người khác cũng không nghĩ tới thừa tướng Tả Bình đơn giản như vậy chết đi, mỗi người trên mặt đều bi thương, sĩ khí trầm xuống tới cực điểm !
- Nguyên soái, kế tiếp.. chúng ta nên... Nên làm thế nào cho phải?
Mã Võ nhắm mắt lại, đem giọt nước mắt nén lại cuối cùng chảy ra, nhíu mày trầm ngâm, cũng không biết là nên cứ như vậy buông tha cho hay là liều chết mà chiến đấu tấn công!
Nếu nghĩ buông tha đi thì thù của Tả Bình ai báo? Trình Vũ, Trần Hàn Tam, Phong Thụ, Cổ Tư Thành bốn vị chủ tướng bị giết ai tới gánh trách nhiệm? Hai chủ tướng Thang Sinh, Chu Trì Sơn bị bắt nên như thế nào cứu viện?
Tính cả Hưng Long kịch chiến ba ngày ba đêm, tổng cộng chết gần năm vạn binh, cái này năm vạn binh sinh long hoạt hổ tính mệnh lại làm như thế nào nhắn nhủ đây?
Hưng Long Đạo một người trấn ải, vạn người không qua được, lăn cây lôi thạch tận tình nện xuống, vạn tên cùng bắn, lại làm sao có thể công phá? Ngoại trừ người chết, vẫn là người chết. Hy vọng duy nhất ngay tại Lương huyện.
Thế nhưng mà đã chết vài vạn người, hao tổn bốn vị chủ tướng, ngay cả thừa tướng Tả Bình đều chiến tử, phòng ngự Lương huyện thì vẫn không công phá nổi thì có thể thấy được Lương huyện phòng thủ cường hãn đến cở nào!?
Lúc này xung chùy, chiến xa, vũ khí công thánh đều hư hỏng, nếu là mạnh mẽ tấn công hơn phân nữa là thất bại
Công? Hay là không công?
Thật sự là tiến thối lưỡng nan.
Mã Vỏ ngửa mặt lên trời thở dài: Chính mình đường đường là danh tướng, cả đời xung phong xa trường, hiếm khi thua trận, không nghĩ tới khí tiết tuổi già khó giữ được, lại còn ngã quỵ trong tay một nha đầu, thật đáng buồn! Đáng tiếc!
- Mau thu thập thi thể binh sĩ. Lui binh.
Mã Võ trở mình lên ngựa, lắc lắc dây cương, dừng lại nói:
- Trừ phi Định Nam Vương đích thân tới tác chiến, nếu không Lương huyện vững như thái sơn.
Nghe Võ Mã quyết định lui binh, tất cả đều biểu hiện phẩn nộ, không cam lòng, nhưng trong lòng thở dài một ngụm trọc khí, nếu như tiếp tục chiến đấu tới cùng, có trời mới biết sẽ chết thêm bao nhiêu người, Thiết giáp doanh rõ ràng còn cất giấu trọng kỵ binh, thật sự là không dễ chọc, cũng thật con mẹ nó có tiền mà.
- Tướng quân, Trần Hàn Tam là do ngài giết, cha hắn là Trần Hải, ngài cần phải nghĩ kỹ ra lý do thoái thác ah.
Tham nghị hành quân Chu Hà cẩn thận từng li từng tí góp lời.
- Ừ, Trần Hải làm sao? Sinh ra một tên nhi tử khốn kiếp như Trần Hàn Tam, nếu không phải hắn ngay một kích cũng không chịu nổi, mang đầu chạy thục mạng chúng ta cũng không phải thua thê thảm?
Mã Võ tức giận tới sắc mặt tái nhợt, hắn vẫn còn không cam lòng!
- Thế nhưng mà, Trần Hải chỉ có đứa con trai duy nhất, xem như là báu vật trong tay..
Chu Hà lại nói:
- Bằng không thì, chúng ta thống nhất nói rằng Trần Hàn Tam lâm trận đào ngũ, bị loạn tiễn bắn chết? Chúng ta đều là thuộc hạ của ngài, tuyệt không dám nói linh tinh.
- Sợ cái gì? Trần Hải còn có thể ăn ta sao?
Mã Võ hung hăng vung lên nắm đấm:
- Ta liền chỉ thằng vào cái mũi Trần Hải nói cho hắn biết, con của ngươi lâm trận chạy trốn, nhiễu loạn quân tâm, bị ta một đao giết chết...
- Ai! Cái này...
Chu Hà nhìn xem bộ dáng Mã Võ tức giận cũng biết khó mà ngăn cản, đành thôi không nói nữa!
.........
- Lui binh rồi! Rốt cục cũng lui binh ...
Hắc Sơn đứng ở trên tường thành, nhìn thấy bóng lưng đội quân đi xa, không khỏi hưng phấn bắt đầu rống to.
Mấy nam nhân tình trạng mệt mỏi kiệt sức, đều đều bước theo Hắc Sơn gầm gú như sói đói, cũng không quản cuống họng đã khàn đi không nói được lời nào.
- Cũng không biết bọn họ là tạm thời triệt binh, hay là bị đánh tới sợ luôn rồi!
Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu, Phòng Linh đứng ở trên tường thành, Hoa Như Ngọc nhìn qua bóng lưng tiêu điều của Mã Võ, nhịn không được hỏi thăm Phòng Linh.
- Bọn hắn còn có thể ngóc đầu trở lại .
Phòng Linh thở dài một hơi, lại nói:
- Chỉ là cho dù có phát binh đánh Lương huyện e rằng cũng phải sau năm ngày.
- Vì sao?
Hoa Như Ngọc mờ mịt khó hiểu.
Phòng Linh nói:
- Bởi vì lâm trận đổi tướng, cần thay quân một loạt.
- Lâm trận đổi tướng?
Hoa Như Ngọc nói:
- Ngoại trừ Định Nam Vương tự mình xuất chiến, nếu không hắn còn có thể tìm tới so đó với Mã Vũ Quân sự tình rèn luyện hàng ngày tốt chiến tướng sao?
Phòng Linh nói:
- Mã Võ giết chết Trần Hàn Tam, sẽ gặp phiền toái rất lớn, phụ thân Trần Hàn Tam, Trần Hải, là cao cấp tham nghị của Định Nam Vương, tuyệt sẽ không bỏ qua Mã Võ.
- Hơn nữa Mã Võ thảm bại, chết hơn bốn vạn binh sĩ, chủ tướng hao tổn bốn người, Tả Bình lại chiến tử, những cái tội danh nhiều vô số cộng lại, đều phải tính toán trên người Võ Mã, hắn làm sao có thể lần nữa mang binh? Tuyển chọn nguyên soái, Định Nam Vương muốn không đổi cũng phải đổi...
- Tốt! Phòng tiên sinh nói có lý, chúng ta rốt cục có thể nghỉ ngơi mấy ngày...
Trần Tiểu Cửu nhéo nhéo gương mặt của Hoa Như Ngọc, sẳng giọng:
- Về sau đừng liều mạng như thế nữa, nữ nhân quan trọng nhất là khuôn mặt, vạn nhất mặt bị trầy nát, ta sẽ ăn mừng mà bỏ nàng.
- Chàng dám hưu ta?
Hoa Như Ngọc dùng đầu gối cọ xát dưới đũng quần đang trương lên xấu xí của Tiểu Cửu, giận giữ nói:
- Chàng về sau cũng đừng ngốc như vậy, còn độc thân độc mã đi cướp người? Vạn nhất đem tiểu bảo bối bị thương, cẩn thận ta bỏ ngươi, lại lấy chồng khác!
Bị Hoa Như Ngọc dùng đầu gối khiêu khích, sâu trong lòng Tiều Cửu hỏa dục bị câu dẫn, cười xấu xa nói:
- Hoa Tướng quân, còn có khí lực tái chiến hay không?
- Chiến cái gì?
Hoa Như Ngọc đôi mắt vụt sáng lóng lánh, vẻ mặt hiếu kỳ.
- Còn có thể chiến cái gì? Tự nhiên là đại chiến trên giường!
Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc phủ lên điểm nhô cao cao của mình dưới đũng quần, làm cho nàng nhận thấy chính mình to lớn cao ngạo ra sao.
- Cút! Có khí lực cũng không dùng? Ta cũng không cho ngươi trêu đùa!
Hoa Như Ngọc khuôn mặt ửng đỏ, gắt một cái chỉ vào Tứ đại hoa đán, cao giọng:
- Ngươi cho là ta không biết? Ngươi cùng các nàng sớm đã không trong sạch? Chi bằng đi tìm bọn họ đi, xem như các nàng lập công, khen thưởng các nàng, ta liền làm như không thấy...
Tiểu Cửu đang cùng Hoa Như Ngọc đùa giỡn thì thám tử Trử Đô đến báo:
- Hoa Tướng quân, Trần đại nhân.. Khổng Nghi Tần Khổng đại gia, Lâm Đan Nhi, Lâm Song nhi hai vị phu nhân người mang theo hơn mười xe vật tư, đã đuổi tới Trữ Đô!
- Khổng đại gia đã cùng Yên Nhiên gặp mặt! Lâm Đan Nhi, Lâm Song Nhi hai vị phu nhân đang trên đường chạy tới Lương huyện...
- Ah! Khổng lão ca đã cùng tình nhân cũ gặp mặt?
Trần Tiểu Cửu tà ác cười cười, nhéo nhéo cái mũi Hoa Như Ngọc, đắc ý nói:
- Đan Nhi, Song Nhi đã đến, ngươi nếu lại không phối hợp, ta sẽ đến chỗ bọn họ cho đỡ thèm! Tiểu biệt thắng hôn, cái tư vị này nhất định rất làm cho người ta rất chờ mong.
- Cứ làm đi! Mệt mỏi chết ngươi.
Hoa Như Ngọc trợn mắt nhìn Tiểu Cửu, giận dỗi nói:
- Đừng chỉ lo nghĩ mấy chuyện xấu xa, còn không mau tranh thủ thời gian đem Hồng Hạnh tới, chúng ta nửa đường lại Đan Nhi, Song Nhi cùng một chỗ rồi trở lại Trữ Đô.
......
- Tỷ! Ngươi nhìn thấy Hồng Hạnh tỷ tỷ, sẽ không phải lại đánh nhau ah?
Song Nhi ngồi trong xe lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi. đôi mắt mèo ẩn ẩn chút lo lắng!
- Ngươi gọi thật ngọt!
Đan Nhi đem tay Song Nhi đẩy qua một bên đi, gắt giọng:
- Người còn chưa nhìn thấy mà ngươi hà mồm ngậm miệng đều gọi Hồng Hạnh tỷ tỷ? Hừ ngươi chỉ để ý gọi nàng là tỷ tỷ thì ta cũng coi như không có muội muội như ngươi, khuỷu tay xoay ra bên ngoài, thật không có một chút tiền đồ, lúc trước nàng một chưởng thiếu chút nữa đem ta đánh chết!
Nàng ghi hận Hồng Hạnh một chưởng đem nàng đả thương:
- Tỷ mới là hảo tỷ tỷ của muội!
Song Nhi nắm lấy cái mũi Đan Nhi, cười trêu nói:
- Bất quá cũng không thể toàn bộ trách cứ Hồng Hạnh tỷ tỷ! Ai bảo ngươi lúc trước vụng trộm trèo lên phòng người ta! Người ta nghĩ ngươi là phi tặc, đả thương ngươi cũng là hợp tình lý.
- Ta trèo lên phòng Hồng Hạnh còn không phải thay ngươi bênh vực kẻ yếu? Ngươi cái này nha đầu không có lương tâm mà, thực tức chết ta...
Đan Nhi tức giận đem Song Nhi đẩy qua một bên, một bụng ủy khuất.
- Ta như thế nào vô lương tâm?
Song Nhi cười quyến rũ:
- Bất quá ngươi nên oán trách Cửu ca đa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng muốn không được Hồng Hạnh tỷ tỷ nha?
- Như thế nào không oán nàng?
Đan Nhi miệng vểnh lên, sẳng giọng:
- Là nàng cố ý phô trương, cố ý câu dẫn tiểu Cửu!
- Hồng Hạnh tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ai không thích? Còn cần cố ý câu dẫn?
Song Nhi giống như làm nũng rúc vào trong ngực Đan Nhi, ôn nhu nói:
- Hiện tại chúng ta đều là người một nhà rồi, còn không biết xấu hổ tranh giành tình nhân? Nói sao chúng ta tỷ muội đều là phu nhân do Tiểu Cửu cưới hỏi đàng hoàng, Hồng Hạnh tỷ tỷ còn không có danh phận, không công theo Tiểu Cửu, Tỷ không thấy đáng thương sao?
- Ai bảo nàng không thanh bạch đi theo tiểu Cửu? Là chính cô ta nguyện ý, không ai có thể bắt buộc nàng, đáng thương cũng là nàng tự chịu.
Đan Nhi bĩu môi, ngoài miệng ăn nói lợi hại, không thuận theo không buông tha nhưng trong nội tâm cũng đã mềm mỏng rồi.
Song Nhi nhìn thấu nội tâm Đan Nhi, ôn nhu cười cười:
- Còn có a, Hồng Hạnh tỷ tỷ là con gái của Khổng đại gia, chúng ta khi còn bé cơ khổ, Khổng đại gia thế nhưng chiếu cố tỷ muội chúng ta như con gái ruột thịt! Tỷ tỷ thường nói với ta, làm người có ơn tất báo, không thể vong ân phụ nghĩa, như thế nào tỷ tỷ chính mình hết lần này tới lần khác đã quên?
Đan Nhi mặt đỏ lên, trong nội tâm triệt để mềm nhũn, u oán nói:
- Cái kia... Vậy được rồi, chỉ cần Hồng Hạnh không tìm ta gây phiền phức, ta liền không làm khó dễ nàng...
- Cô không biết ta là ai sao?
Nguyệt Thần cười quyến rũ, nhìn Đan Nhi chuyển bước chân, nép sau Tiểu Cửu, cánh tay mềm mại vươn ra, liền nhẹ nhàng bắt lấy tay Đan Nhi.
- Cô rút cuộc là ai?
Đan Nhi bị Nguyệt Thần nắm mạch, cơ thể yếu ớt không có chút sức lực, lúc này mới biết người phụ nữ trước mắt không chỉ có vẻ quyến rũ, võ công cũng vô cùng thâm hậu, có thể quăng mình xa mười mấy con phố! Nàng kinh hoảng, xông lên phía trước hô lớn với Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, chàng bị ngốc sao? Mau cứu thiếp à, yêu tinh này muốn giết thiếp…
Đám người La Đồng, Phòng Linh, Hoa Như Ngọc đều cười ha ha.
Nguyệt Thần cũng bị Đan Nhi làm cho dở khóc dở cười, nhéo khuôn mặt mượt như son của nàng, cười nói:
- Muội không biết ta thích nhất chính là hành hạ à? Chính là Nguyệt Thần tiểu cô nương sao?
- Hả? Tỷ…tỷ chính là Nguyệt Thần?
Đan Nhi hoảng hốt.
- Cô không được gọi là Nguyệt Thần!
Nguyệt Thần môi đỏ mọng, mỉm cười duyên dáng nói:
- Nhưng, cô chỉ có thể gọi ta là tỷ tỷ, không được gọi ta là Nguyệt Thần.
- Tại sao tôi lại phải gọi cô là tỷ tỷ?
Đan Nhi lấy lại tinh thần, lấy lại dũng khí, cãi:
- Ta thích gọi thì gọi, không thích gọi thì không gọi, cô có thể quản được ta sao?
- Sao lại không quản được?
Nguyệt Thần cười khanh khách:
- Ta cũng là phu nhân Tiểu Cửu cưới hỏi đàng hoàng, cùng bái đường thành thân gả cho Tiểu Cửu cùng với Hoa muội muội, nói theo cách nói nhập môn trước là lớn, lẽ nào cô không nên gọi ta là tỷ tỷ?
- Cái này…
Đan Nhi khó xử, mặt còn có chút không kéo được xuống, thầm nghĩ Nguyệt Thần này là cố ý tìm cách trút giận thay cho Hồng Hạnh.
- Mau gọi à, ta đang đợi.
Nguyệt Thần nắm mạch Đan Nhi, không buông ra.
Đan Nhi cả người bủn rủn, trong lòng rất u oán, thấp giọng than thở:
- Chào tỷ tỷ!
Giọng nói nhỏ như muỗi, ngoài Tiểu Cửu, không ai có thể nghe rõ.
- Không nghe rõ!
Nguyệt Thần hừ:
- Gọi to chút.
Đan Nhi ửng đỏ mặt, lớn tiếng giận dữ:
- Chào tỷ tỷ! chào tỷ tỷ! Chào tỷ tỷ! Như thế được chưa?
- Ừm! thế còn được, muội muội vất vả rồi..
Nguyệt Thần nhéo khuôn mặt trắng mịn của Đan Nhi, rất hài lòng với sự thuận theo của Đan Nhi, lúc này mới buông Đan Nhi ra, mặc cho nàng đỏ mọng môi, chạy đến bên cạnh Tiểu Cửu tố khổ.
- Người phụ nữ này thật là không biết nói lý.
Đan Nhi lén véo lưng Tiểu Cửu, thầm nghĩ sau này nếu cùng sống với tên sát tinh này, chẳng phải sẽ bị sỉ nhục tới chết sao?
- Còn có người phụ nữ không biết nói lý hơn nàng à?
Trần Tiểu Cửu kéo Đan Nhi đang trốn phía sau lưng mình ra, mới chỉnh lại đội ngũ, cùng trở về Ninh Đô.
- Đan Nhi, cùng cưỡi ngựa với ta, thế nào?
Tiểu Cửu vỗ mông Ô Nhã, muốn dọc đường khai đạo cô gái này.
- Ai mà thèm chứ?
Đan Nhi gắt một cái, mặt đỏ lên, con ngươi lại có chút giảo hoạt:
- Thân phận của thiếp không nên cưỡi ngựa.
Tiểu Cửu cũng không bắt ép Đan Nhi, thuận tay ôm Song Nhi dịu dàng lên ngựa, ôm giai nhân vào lòng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thật không vui.
Đan Nhi nhìn thấy hỏa nén giận trong lòng: tên khốn này, hư tình giả ý để ta một lần? Sao không thể hỏi ta một câu chứ, cũng không phát huy đề tài của ta?
Nàng vừa muốn tiến vào trong kiệu, Nguyệt Thần lại giống như hồ ly linh động, kéo Hồng Hạnh, giành đi lên kiệu trước.
- Nguyệt Thần cô….
Đan Nhi giơ tay kéo tay Nguyệt Thần, lại bị Nguyệt Thần phản thủ lại giữ mạch, con ngươi hàm chứa sự quyến rũ, gắt giọng:
- Muội phải gọi tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ, đây là…đây là kiệu của ta.
Đan Nhi cãi.
- Ai bảo ta là tỷ tỷ của muội chứ?
Nguyệt Thần buông tay Đan Nhi:
- Tỷ tỷ cả đường chém giết, đẫm máu ham chiến, nghe nói muội muội tới, còn không có phút nào nghỉ ngơi, liền tới gặp muội, thế nào? Dựa vào chút tâm ý này của tỷ tỷ, ngồi kiệu của muội muội cũng không được sao?
- Tỷ tỷ, tỷ…ức hiếp ta…
Đan Nhi muốn đánh cũng đánh không lại Nguyệt Thần, Nguyệt Thần vẫn là "tỷ tỷ", lời nói sắc bén, biện bạch không qua nàng, trong lòng ủy khuất, tính tình của cô gái nhỏ đó không ra ngoài, chôn trong lòng, khó chịu biết bao nhiêu.
Hồng Hạnh lén lôi tay áo của Nguyệt Thần, để nàng không nói nhiều nữa, vén rèm lên, muốn xuống kiệu, Nguyệt Thần lại ngăn lại.
Hồng Hạnh không lay chuyển được Nguyệt Thần, cười nói với Đan Nhi:
- Đan Nhi cũng cùng lên đi, tỷ muội chúng ta trò chuyện.
Thấy Hồng Hạnh dịu dàng như vậy nói chuyện với mình, trong lòng Đan Nhi dễ chịu hơn nhiều, nhưng cũng không ngờ đang muốn lên kiệu ngồi cùng nàng, lại nghe Nguyệt Thần nói:
- Trên xe rất chật, ta thấy à! Có thể ngồi hai người, thêm một người, là sẽ phải bị chen chúc đấy.
- Hừ…ai thèm chứ?
Đan Nhi đỏ mặt, một tay buông màn che xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ kia của Nguyệt Thần, cũng không muốn nghe nàng nói những lời kỳ quặc gạt mình, trong lòng ủy khuất nghĩ: Muốn giành kiệu của ta, ta không đưa ra tuyệt chiêu, đôi thầy trò các cô không biết sự lợi hại của ta.
- Sư phụ, tỷ không nên ức hiếp Đan Nhi mà! Hôm nay là cơ hội tốt để sửa chữa!
Hồng Hạnh ôm cánh tay Nguyệt Thần, làm nũng như muốn cầu xin.
- Ai ức hiếp muội ấy chứ?
Nguyệt Thần chỉ ngón tay xanh nhát vào cái trán trắng nõn của Hồng Hạnh, cười nói:
- Trị gia cũng giống như sơn môn vậy, ta phải uy thế phủ đầu với Đan Nhi trước, sau đó sẽ cho muội ấy chút nhan sắc, cam đoan sau này muội ấy không dám cưỡi đầu cưỡi cổ hai chúng ta nữa.
Hoa Như Ngọc chạy tới khiến Đan Nhi cưỡi ngựa, Đan Nhi u oán nói:
- Muội không thể cưỡi ngựa! Muội sợ! Muội không thể làm kiệu, thì đi bộ, các tỷ đi trước, ai cũng cứ mặc kệ muội, để sói trùng hổ báo, ăn thịt muội đi, cũng đỡ thèm. Dù sao các tỷ không ai thương muội cả.
Hoa gia và Lâm gia là thế giao, Hoa Như Ngọc và Đan Nhi lại cùng hầu hạ Tiểu Cửu, ba người cùng ngủ, cũng không biết bao nhiêu lần, giữa họ tuy có đấu khẩu, cảm tình lại rất sâu đậm.
Thấy Đan Nhi khăng khăng đòi đi bộ, Hoa Như Ngọc cũng tưởng nàng đang cố tình tỏ ra tính cách nhỏ nhen của mình, xuống ngựa, xoa eo nói:
- Cũng được! Tỷ cũng mệt rồi, dẫn Đan Nhi muội muội đi một lát.
Hoa Như Ngọc xuống ngựa đi bộ, tốc độ của đoàn Tiểu Cửu càng bị trì hoãn lại, Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương, Tuyết Tử, Song Nhi đương nhiên cũng xuống đi bộ, nơi này phong cảnh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc hợp lòng người, thưởng thức sơn thủy trong rừng, cũng rất thích ý.
Nguyệt Thần cảm thấy tốc độ chậm lại, vén rèm lên thấy tất cả mọi người đều xuống ngựa đi bộ, vây quanh Đan Nhi làm trung tâm, vui đùa, làn môi đỏ mọng, mềm mại quyến rũ, nói với Hồng Hạnh:
- Muội đợi xem trò hay đi, cô nàng Đan Nhi này không thật thà, không chừng sẽ dùng chiêu gì đó để đối phó với chúng ta.
- Hoa tỷ tỷ, tỷ mau lên ngựa đi, đừng để ý tới muội.
Đôi mắt to tròn như mèo của Đan Nhi đang xoay chuyển, u oán nói:
- Muội không phải là thiếu bà bà gì, một đoàn người như vậy, đi theo một mình muội đi bộ, lại chọc Nguyệt Thần tỷ tỷ nói này nói nọ rồi, tỷ ấy đâm muội sau lưng, muội không chịu nổi đâu.
Đan Nhi giống như thiếu phụ oán giận Nguyệt Thần, vốn là việc rất ưu phiền, nhưng giọng nói của Đan Nhi lại rất có lực, giống như chim hoàng oanh hát, không nói ra được sự êm tai, mấy người đàn ông Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, La Đồng, nghe tới mê mẩn, ước gì Đan Nhi có thể lải nhải thêm vài câu.
Tiểu Cửu nhíu mi, do dự nói:
- Song Nhi ngoan, nàng nói cho tướng công biết, Đan Nhi đang làm con thiêu thân gì vậy? Có phải là tâm trạng không được tốt cho lắm không?
- Nguyệt sự?
Song Nhi giống như một con mèo dịu dàng, vô cùng thân thiết ôm eo Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, chúng ta đánh cược đi, nếu thiếp thắng, chàng hôn thiếp một cái, thiếp thua, thiếp hôn chàng một cái, được không?
Trò chơi này thật có lời à, kẻ ngốc mới không chơi.
Trần Tiểu Cửu vội vàng gật đầu:
- Được! Được! ta thích nhất là chơi trò chơi với Song Nhi.
Song Nhi đưa lỗ tai nói nhỏ với Tiểu Cửu:
- Thiếp đoán tỷ tỷ chắc chắn lát nữa sẽ giả bộ hôn mê, còn làm ra bộ buồn nôn, chàng tin không?
- Hả? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tiểu Cửu gật đầu:
- Chúng ta cùng đợi xem.
Song Nhi vừa dứt lời, Đan Nhi bỗng ôm bụng, ngã vào lòng Hoa Như Ngọc, nhắm mắt, đôi mi thanh tú nhắm chặt, dáng vẻ lắc lư dịu dàng, có khí mà vô lực nói:
- Hoa tỷ tỷ, muội…muội khó chịu, cả người không có sức, muội…, muội buồn nôn, đi…đi không nổi nữa….
Giọng nói đứt quãng vài câu như vậy, liền trượt vào lòng Hoa Như Ngọc, dường như muốn ngã lên mặt đất.
Hoa Như Ngọc hoảng sợ, vội vàng đỡ eo Đan Nhi, dìu nàng dậy, muốn kiểm tra xem nàng rút cuộc là có vấn đề ở đâu: đang yên lành, sao tự dưng lại xỉu chứ?
Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng cũng xúm lại.
- Trò quỷ của cô nàng này tới rồi..
Nguyệt Thần cười một tiếng, kéo Hồng Hạnh đang trên kiệu xuống, dịu dàng nói:
- Đan Nhi muội muội làm sao vậy? Tính khí như vậy. Chắc không phải là giận tỷ tỷ đấy chứ? Đan Nhi muội muội muốn ngồi kiệu thì nói thẳng với tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể không nhường cho muội chứ? Tội gì phải làm khổ mình thế chứ…
Nguyệt Thần nói như vậy, lại nghĩ tới tình tình cổ quái của Đan Nhi, mọi người đều cảm thấy Đan Nhi đang cố tình đấu khí với Nguyệt Thần, tâm trạng lại cũng không căng thẳng nữa, liền trầm tĩnh lại, muốn xem Đan Nhi và Nguyệt Thần đấu pháp thế nào.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngờ thật sự Song Nhi đã đoán trúng: Đan Nhi sao lại đột nhiên giả xỉu chứ.
Hắn nghi ngờ nhìn Song Nhi, Song Nhi cười dịu dàng nói, ánh mắt đầy cặn bã, cười khẽ nói:
- Cửu ca, chàng từ từ xem trò! Tỷ tỷ của muội à… không giống muội, tùy ý đã bị bóp nghiến rồi.
Hoa Như Ngọc vốn có chút đa nghĩ rằng Đan Nhi đang cố ý gây chuyện, đợi nhìn kỹ gương mặt của nàng, phát hiện đôi lông mi đen nháy của nàng hơi nhấp nháy, liền trăm phần trăm xác định Đan Nhi đang có ý bới móc, gây chuyện với Nguyệt Thần.
Nàng khóc dở cười dở, thấp giọng ghé vào tai Đan Nhi, nói:
- Muội giả vờ gì vậy? Ngay cả ta cũng nhìn ra, đâu có thể lừa được Nguyệt Thần chứ? Muội yên lặng một chút được không? Cả ngày gây chuyện, muội tưởng ta không ức hiếp muội, muội liền lên trời rồi? Lần này có người trị được muội, muội liền sợ rồi hả?
Thấy Đan Nhi vẫn đang giả bộ ngất xỉu, trong lòng tức giận, bàn tay không kìm nổi mà nhéo một cái vào lưng Đan Nhi, sẵng giọng nói:
- Muội không cảm thấy mất mặt, thì đi ngồi lên kiệu sao? Tỷ tỷ giúp muội đi giảng hòa, Nguyệt Thần chắc chắn sẽ nể mặt tỷ, muội mau đứng lên cho tỷ, nếu Nguyệt Thần tới nhận ra sơ hở, muội càng cảm thấy khó chịu nổi đấy...
Hoa Như Ngọc tức giận, nói rất lâu, Đan Nhi vẫn bộ dạng vô lực như cũ, nằm trong lòng nàng không dậy, chỉ khiến Hoa Như Ngọc tức tới đỏ mặt tía tai, thật muốn ném Đan Nhi sang một bên.
Hồng Hạnh chen vào bên cạnh Hoa Như Ngọc, lo lắng nói:
- Hoa tỷ tỷ, Đan Nhi không được khỏe, mau đỡ lên xe nằm đi, sẽ thoải mái hơn một chút, muội và sư phụ cưỡi ngựa cũng dễ ngắm cảnh...
- Không vội! Không vội.
Nguyệt Thần cười duyên dáng đi ra:
- Để ta xem Đan Nhi muội muội rút cuộc làm sao?
Hồng Hạnh lén giật tay áo của Nguyệt Thần, để nàng đừng vạch trần trò lừa đảo của Đan Nhi, giữ thể diện cho Đan Nhi.
Nguyệt Thần lại không thèm để ý tới tâm địa Bồ Tát của Hồng Hạnh, đi tới trước mặt Đan Nhi xem xét, sau khi xác định Đan Nhi giả ngất, mới cười nói với Độc Hoàng:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ là y đạo diệu thủ, vẫn mời tỷ tới xem cho Đan Nhi muội muội! Nếu thật sự là thân thể có vấn đề gì, muội sẽ nhường kiệu cho Đan Nhi muội muội.
Nói tới đây, dừng một lát, dịu dàng cười nói:
- Nhưng, nếu Đan Nhi muội muội là trong lòng không thoải mái, thì giao cho muội chữa trị cho, muội chuyên trị các bệnh tâm lý không thoải mái..
Độc Hoàng cũng cảm thấy tò mò với sự kiên trì của Đan Nhi, cô nàng này miệng lưỡi sắc bén, không chịu thua thiệt, lần này chơi lớn như vậy, hay là thật sự có gì?
Lại muốn giúp Đan Nhi một tay, nhưng Nguyệt Thần không phải là dễ lừa như vậy, nói không được lý lẽ, rất khó để nàng tín phục, hơn nữa, Nguyệt Thần lại là "bà mối" một tay tác hợp cho mình và Tiểu Cửu, không thể không sinh lòng cảm kích.
Thật sự là khó xử.
Ai....phải trách cô nàng Đan Nhi này giả bộ quá là không giống, Người bị hôn mê thật đâu có cái dáng vẻ như vậy chứ? Vẽ hổ không thành lại thành chó!
Trong lòng Độc Hoàng suy nghĩ lung tung, cũng không biết nên điều tiết thế nào, thầm nghĩ thật sự phải có lý do "đau bụng" cho Đan Nhi.
Đau bụng là một cái cớ tốt: phụ nữ đều trải qua, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng có thể có lệ cho qua, vừa xinh có thể có lý do có thể chấp nhận được.
- Được! Để ta xem thế nào.
Độc Hoàng quyết định xong chủ ý, mới chen vào, bắt mạch của Đan Nhi, đã chuẩn bị dùng lý do "đau bụng kinh" để thoái thác.
Nhưng, cảm nhận được sự khác thường của mạch đập, Độc Hoàng bỗng nhíu mày, thật sự bắt mạch cho Đan Nhi.
Một đám phụ nữ vây quanh, Hỗ Tam Nương, còn cả đám người La Đồng gần như đều cho rằng Đan Nhi đang cố ý tác quái, thầm nghĩ y thuật của Độc Hoàng cao như vậy, chỉ cần tùy ý thử một chút, lập tức có thể vạch trần trò chơi của Đan Nhi.
Nhưng, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Độc Hoàng lại khiến đám người Hỗ Tam Nương, Hoa Như Ngọc trợn mắt há mồm: Lẽ nào Đan Nhi không phải giả bộ?
Nguyệt Thần nhíu mi, có chút khó hiểu, lại không biết Độc Hoàng vì sao lại thận trọng như vậy?
Bất luận thế nào, Nguyệt Thần cũng rất khẳng định: Cô nàng Đan Nhi này tuyệt đối là giả ngất, hoặc có thể có chút diệu thuật gì sau đó, có thể khiến mình trở tay không kịp? Thú vị! Thật là thú vị.
Rất lâu sau, Độc Hoàng rút cuộc cũng thu lại bàn tay đang bắt mạch lại, sắc mặt rất thoải mái, mơ hồ hình như có ý vui mừng.
Nguyệt Thần yên tâm lại, trêu ghẹo nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ có thể chẩn đoán ra chưa? Xem Độc Hoàng tỷ tỷ cười ra thành bộ dạng này, liền biết Đan Nhi muội muội không có gì đáng ngại rồi, theo ta thấy, phần lớn là tâm lý có bệnh, như vậy dễ rồi, người làm tỷ tỷ như ta không thể bàng quan được, đương nhiên phải đích thân ra tay giúp đỡ.
Đang nói, liền rút cái châm trên đầu xuống, muốn hung hăng cắm vào mông Đan Nhi, để nàng đau mà nhảy dựng lên, tự mình lộ ra.
Không ngờ Độc Hoàng liên ngăn Nguyệt Thần lại, nháy mắt với nàng, có thâm ý nói:
- Muội nhường kiệu cho Đan Nhi đi, muội ấy thật sự không thể cưỡi ngựa, đi bộ lâu cũng không được.
- Hả?
Nguyệt Thần ngây ra một lúc, thầm nghĩ Độc Hoàng sao lại trợn mắt nói dối như vậy? Vểnh môi lên, u oán nói:
- Ai dám nói Đan Nhi không phải giả ngốc...
Độc Hoàng cắt ngăng sự kiều oán của Nguyệt Thần, cười không ngừng, nói:
- Đan Nhi mang thai rồi.
Nguyệt Thần cứng họng, lời nói oán trách cũng nói không ra, trong lòng thở dài: Nha đầu này quả thật là dùng khổ nhục kế rồi!