Một mảnh mờ tối trong phòng ngủ của Độc Hoàng, nghĩ đến là nàng đoạt tuyệt ý niệm động phòng của mình, cố ý tắt đèn nằm ngủ, để cho mình hết hy vọng.
Tiểu Cửu thử đẩy cửa ra, cửa bên trong đã bị đóng, không đẩy ra được.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ mở cửa ra! Độc Hoàng tỷ tỷ, mở cửa….
Tiểu Cửu gọi mấy tiếng, đều không thấy có tiếng trả lời.
Hắn do dự xem có nên trèo qua cửa sổ mà vào không, nghe thấy phía sau có người chạy tới, ngoái đầu nhìn lại, lại thấy bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đang ấn ấn mũi chân, đầy mặt u oán vây quanh, kéo tay áo Tiểu Cửu, nhéo đai lưng, liền lôi kéo nài ép Tiểu Cửu vào phòng Hồng Hạnh.
- Ai dà, các cô làm gì vậy? Ta là tân lang, hỷ phục đều bị xé toang rồi.
Tiểu Cửu bị bốn cô gái giống như tặc, khóc dở cười dở.
- Đi thôi, Tiểu Cửu, Hồng Hạnh tỷ tỷ đang mỏi mắt chờ huynh.
Xuân Tuyết ở phía sau đẩy Tiểu Cửu, nổi lòng dạ hẹp hòi lên, dùng bộ ngực mềm mại của mình dán vào lưng Tiểu Cửu, bộ ngực bị đè tới biến dạng, thoải mái vô cùng.
Đông Mai làm nũng nói:
- Hồng Hạnh tỷ tỷ đã ra lệnh cho bốn tiểu nha đầu chúng tôi, nhất định phải mang được Cửu ca vào trong phòng, nếu làm không tốt, sẽ dùng tới gia pháp, bốn tiểu nha hoàn chúng tôi dám phản kháng sao? Cửu ca nếu không thông cảm cho tỷ muội chúng tôi, tỷ muội chúng tôi thật thảm hại à.
Bốn tỷ muội líu ríu nói lời nhờ vả, Tiểu Cửu không lay chuyển được các nàng, đành để các nàng lôi vào.
Cửa sổ mở ra có chút khe hở, lộ ra gương mặt quyến rũ tinh xảo của Độc Hoàng, thấy Tiểu Cửu bị bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đẩy đi, trong lòng chợt cảm thấy có cảm giác mất mát của đêm tân hôn, ai không muốn đêm tân hôn có kỷ niệm sẽ được triền miên với tân lang của mình chứ?
- Ai dà, Độc Hoàng à, Độc Hoàng, ngươi đúng là được voi đòi tiên rồi, so với Tam Nương, ngươi hạnh phúc gấp trăm lần, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Độc Hoàng ôm gương mặt trắng mịn, cười tự giễu, nhẹ giọng thở dài, lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Hồng Hạnh che khăn voan, trái tim đập loạn lên, không cam tâm ngồi yên trên giường, nghĩ ngợi lung tung.
Đầu tiên là nghĩ tới cha, mẹ đã đau khổ nửa đời, đến lúc già rút cuộc đã tìm thấy hạnh phúc, thứ tình cảm tới chết không đổi này, thật khiến người ta cảm động vô cùng.
So với cha mẹ, lại cảm thấy mình hạnh phúc hơn biết bao nhiêu.
Trước kia tuy lang thang vất vưởng, nhưng lại có một sư phụ tỷ tỷ quan tâm, truyền thụ võ công cho, còn tôn là Thánh cô.
Hơn nữa, cầm kỳ thi họa, không gì nàng không tinh thông, tuổi còn trẻ mà danh tiếng đã lan xa.
Điều đáng quý hơn chính là, một trận cờ hội ở Túy Hương lầu đã giúp nàng tìm thấy ý trung nhân tuy chỉ là đã từng có một đêm triền miên, tương lai không biết có gặp lại không, nhưng lòng có tương ứng, lại cũng không có nửa phần tiếc nuối.
Nhưng mình lại may mắn biết bao.
Sư phụ gả cho Tiểu Cửu, lực cản lớn nhất đã bị loại bỏ, quan hệ giữa mình và Tiểu Cửu cũng như nước chảy thành sông.
Một năm ngắn ngủi, mẫu thân cuối cùng cũng cướp lại được về từ tay Định Nam Vương, đoàn tụ với phụ thân, hơn nữa mình cuối cùng cũng được gả cho Tiểu Cửu, kết thành duyên.
Trong thiên hạ, còn có người nào hạnh phúc hơn mình sao?
Thật vì như thế, Hồng Hạnh mới cảm thấy mình không nên tham lam như vậy, vì điều này nên mới dặn dò bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông đi ra ngoài ngăn cản Tiểu Cửu vào phòng, Độc Hoàng giúp mình nhiều như vậy, đâu có thể giành tướng công với tỷ ấy chứ?
Hồng Hạnh nghĩ ngợi lung tung, không kìm nổi mà xốc khăn voan lên, nhìn ngọn nến đỏ chiếu sáng, ngửi mùi hương, trái tim ấm áp, nói không ra hết niềm hạnh phúc.
Chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cười ríu rít của bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, Tiểu Cửu bất đắc dĩ cũng truyền tiếng vào:
- Đừng xé hỏng hỷ phục của ta, ta không trốn! Ta không trốn! Ai dà..thủ hạ lưu tình..
Tiểu Cửu sao lại tới rồi?
Hồng Hạnh trái tim vui hơn, vội vàng che khăn voan lại, quay về giường.
Tiếng cửa két một cái đẩy ra, bốn mỹ tỳ đẩy Tiểu Cửu vào, lại buộc cửa, bốn tiểu nha hoàn cũng không kiêng nể, đứng ở ngoài cửa nghe động phòng, lại cười nói:
- Lão gia, phu nhân nghỉ ngơi đi, bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông gác đêm cho lão gia và phu nhân.
Ta sao lại trở thành lão gia rồi?
Tiểu Cửu cười khổ một tiếng:
- Các cô ở trong này, lão gia và phu nhân còn có thể làm gì?
Xuân Tuyết thưa dạ nói:
- Lão gia là nhà quyền quý, việc sinh hoạt vợ chồng đều là không cần kiêng kỵ tỳ nữ, bốn tỷ muội chúng tôi là tỳ nữ thân cận của phu nhân, đương nhiên không cần kiêng dè, hơn nữa, lão gia nếu có yêu cầu, phu nhân nếu không chống đỡ được, bốn tỷ muội chúng tôi cũng có thể…có thể giúp đỡ..
Nói tới nói lui, còn không phải là ý hiến thân sao?
- Bốn nha đầu đáng chết các cô, một chút cũng không e lệ, có phải là uống nhầm thuốc nên có bộ dạng như vậy?
Hồng Hạnh vốn cố đóng giả là tân nương nhu mỳ, bị Xuân Hạ Thu Đông trêu đùa như vậy, kìm nén không hết sự tịch mịch, xốc khăn voan, hừ nói:
- Vừa xinh đêm nay ta không được khỏe, các cô ai muốn nếm thử mật ngọt, cứ tiến lên, tỷ tỷ ta thành toàn cho các cô.
Nàng ra mở cửa, lại phát hiện cửa ngoài đã bị khóa, u oán nói:
- Bốn cô thật là to gan, còn không mau mở cửa?
Bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông cười thành một đoàn, Xuân Tuyết dịu dàng cười quyến rũ:
- Phu nhân nghỉ ngơi đi, để chúng tôi canh cửa, nhưng không thể để lão gia lẻn ra ngoài, phu nhân nên làm gì với lão gia, thì làm? Bốn tỷ muội chúng tôi bịt tai lại, ..
- Ai dà, sư phụ tỷ tỷ thật là, sao lại biến Tiểu Cửu thành kẻ trộm chứ? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hồng Hạnh cũng không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, cũng biết Nguyệt Thần là muốn tốt cho mình, thấy Tiểu Cửu ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng cười nhìn mình, quyến rũ cười rộ lên:
- Chàng bị nhốt ở trong phòng, không sợ Độc Hoàng tỷ tỷ sốt ruột sao? Thiếp…thiếp không tham lam như vậy, vốn là định để bốn tỷ muội không biết xấu hổ kia canh giữ ngoài cửa, không để chàng vào, nhưng không ngờ họ lại cưỡng ép kéo chàng vào đây.
- Sao lại là mấy người Xuân Tuyết cưỡng ép ta vào đây chứ?
Tiểu Cửu ôm Hồng Hạnh vào lòng, cách một lớp quần áo, vuốt bộ ngực đẫy đà của nàng, dịu dàng nói:
- Ta dự định chính là sang đây với nàng, chỉ là bị mấy cô đám Xuân Tuyết bắt được chứng cứ, cũng muốn vui đùa với các cô ấy một lát.
- Thật sao?
Hồng Hạnh bị Tiểu Cửu xoa ngực, cơ thể mềm yếu ôm cổ Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ mê ly, cười nói:
- Chàng không gạt thiếp chứ?
- Sao lại gạt nàng chứ? Nàng nghe này, trái tim ta đang đập loạn lên đây này.
Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồng Hạnh, để nàng cảm nhận được tiếng tim đang đập của mình.
- Thiếp sao lại không tin chàng chứ?
Hồng Hạnh nâng khuôn mặt của Tiểu Cửu lên, vểnh đôi môi đỏ mọng lên, cười nói:
- Chàng quan tâm tới tâm tư của thiếp, thiếp đã thỏa mãn rồi, nhưng chàng thật sự nhẫn tâm để Độc Hoàng tỷ tỷ một mình trong phòng sao? Độc Hoàng tỷ tỷ không chừng đang chờ chàng tới để vén khăn voan của tỷ ấy đó.
- Ta cũng thấy khó xử.
Tiểu Cửu vuốt khuôn mặt của Hồng Hạnh, u oán nói:
- Nàng và Độc Hoàng tỷ tỷ đều là vợ của ta, trong lòng ta không muốn để ai một mình trong phòng cả, trong lòng ta sẽ cảm thấy oán trách bản thân, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể phân thân mình thành hai khúc, một nửa đến với Hồng Hạnh, một nửa đi lấy lòng Độc Hoàng tỷ tỷ…
- Đừng nói bừa, thật là khiến chàng khó xử như vậy sao?
Bộ ngực mềm mại của Hồng Hạnh thân thiết chà xát vào ngực của Tiểu Cửu vài cái, kéo hắn tới, cắn môi đỏ mọng, nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ lớn hơn thiếp, lại vào sinh ra tử với mẹ thiếp, là đại ân nhân của thiếp, thiếp sao có thể nhẫn tâm để Độc Hoàng tỷ tỷ một mình trong phòng chứ? Tiểu Cửu, đêm nay chàng tới chỗ Độc Hoàng tỷ tỷ đi, cũng để cho thiếp an tâm một chút…
Thấy Hồng Hạnh nói như vậy, trong lòng Tiểu Cửu thấy ngọt ngào, nghĩ hậu cung gia quyến của mình nếu ai cũng hiểu lòng người như Hồng Hạnh, vậy chẳng phải giảm đi rất nhiều phần tranh đấu sao.
- Tâm tư của Hồng Hạnh ta hiểu được, nhưng cửa phòng đã bị khóa, bốn cô đám Xuân Tuyết còn đang canh giữ ngoài cửa, ta cũng không ra được.
- Dừng lại! Chàng đang an ủi thiếp sao?
Hồng Hạnh chỉ vào cửa sổ, gắt giọng:
- Chàng bằng lòng bấu víu mấy đại cô nương, đừng tưởng là thiếp không biết.
Tiểu Cửu đỏ mặt, nhìn bờ môi đỏ mọng ướt át kiều diễm kia, cười nói:
- Trèo qua cửa sổ, ai không thể chứ? Nhưng ta không nỡ bỏ nàng.
Trong lòng Hồng Hạnh thấy vô cùng ngọt ngào, ngồi ở đầu giường, vểnh môi đỏ mọng, u oán nói:
- Ai, thực khiến chàng khó xử? Tiểu Cửu, chàng nghĩ cách, được không?
Tiểu Cửu nói:
- Hay là…nàng cùng ta tới chỗ của Độc Hoàng tỷ tỷ, ba người chúng ta cùng động phòng hoa chúc đêm nay?
- Ai dà, chủ ý này thật sự xấu hổ chết đi được.
Hồng Hạnh bị chủ ý khốn khiếp của Tiểu Cửu làm cho xấu hổ tới gương mặt nổi lên một tầng đỏ ửng, xoay người sang chỗ khác, không để ý không hỏi hắn, kiều oán than thở:
- Đây chẳng phải là có lợi cho chàng nhất sao? Đêm động phòng hoa chúc, lại làm bừa như vậy? Còn không bị người ta hiểu lầm sao? Cho dù là thiếp đồng ý, Độc Hoàng tỷ tỷ lại chưa chắc đã đồng ý đâu.
- Được không? Ai mà không muốn cùng giường chung gối với vị hôn phu trong đêm động phòng hoa chúc chứ? Nàng và Độc Hoàng lại như vậy, ta có cách gì được chứ?
Đôi tay Tiểu Cửu ôm chầm lên từ phía sau, xoa xoa bộ ngực của Hồng Hạnh, Hồng Hạnh chỉ cảm thấy một sức nóng bùng lên từ bụng, khiến nàng không có ý chí phản kháng Tiểu Cửu.
- Chỉ e Độc Hoàng tỷ tỷ không vui như vậy.
Hàm ý, thật sự là cố chịu sự xấu hổ, đồng ý ý tưởng hoang đường của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mừng rỡ, thơm Hồng Hạnh một cái, cười nói:
- Chúng ta lặng lẽ đi, để bốn tiểu nha đầu kia cứ gác đêm ngoài đó.
Độc Hoàng đã cởi quần áo nghỉ ngơi, không ngờ Tiểu Cửu sẽ quay lại, hơn nữa còn vào cùng Hồng Hạnh mặt đỏ như say thế này?
Nàng đâu thể không hiểu tâm tư của Tiểu Cửu, gối đầu lên mặt Tiểu Cửu, hờn dỗi:
- Đêm hôm khuya khoắt, lừa Hồng Hạnh tới phòng ta làm gì? Hai người không phải đang mộng du chứ?
Tiểu Cửu cười ha hả:
- Bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, rời ai cũng không nỡ, ta vừa thương lượng với Hồng Hạnh, tốt hơn là ba chúng ta cùng động phòng đêm nay.
- Phì! Chủ ý gì vậy chứ, thích nhất chàng rồi.
Khuôn mặt Độc Hoàng đỏ lên, nhưng không có nửa phần bài xích với ý tưởng của Tiểu Cửu.
Nhớ ngày đó, Đan Nhi, Hoa Như Ngọc cùng hầu hạ Tiểu Cửu, Độc Hoàng đều đã âm thầm nhìn thấy, sao lại không chuẩn bị tâm lý chứ? Nhất là Đan Nhi, thấy tính tính hẹp hòi, nếm tới ngon ngọt, trong lòng rất tích cực, mỗi lần đã làm, trong đôi mắt quyến rũ tới độ có thể chảy ra nước Độc Hoàng thường nghĩ, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời, nàng không ngờ mình cũng có cơ hội diễm lệ như vậy…
Thấy Hồng Hạnh cúi đầu, thủ sẵn ngón tay, bộ dạng thẹn thùng, Độc Hoàng cười trêu ghẹo nói:
- Hồng Hạnh cũng bị hắn bắt nạt, chuyện hoang đường thế này, muội cũng nghe theo sao? Làm bừa không thông suốt, cũng không biết xấu hổ…
- Xấu hổ thì vẫn xấu hổ, nhưng còn tốt hơn là để một mình Độc Hoàng tỷ tỷ ngủ.
Hai má Hồng Hạnh ửng đỏ, lấy hết dũng khí liếc nhìn Độc Hoàng, môi đỏ mọng mím lại, lắp bắp nói:
- Muội chỉ ngủ, lỗ tai, ánh mắt cũng sẽ đều bịt lại, tùy ý hai người gây sức ép với nhau.
Tuy đêm hôm khuya khoắt, trong ánh sáng lờ mờ của ngón nến da hổ chiếu rọi, trong sự mờ mịt lộ ra một cỗ sát khí.
Hoa Như Ngọc ngồi xuống trước, trên gương mặt lạnh lùng diễm lệ, không che dấu được sự lo âu.
Tri phủ Thôi Châu Bình, phó tướng La Đồng đứng ở hai bên, các võ tướng Phan An, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, Lưu Chí Sơn lần lượt ngồi xuống, Nguyệt Thần, Đan Nhi, Song Nhi tập trung ở phía dưới, không biết rút cuộc đã xảy ra việc gì.
Hỗ Tam Nương nhìn gương mặt nôn nóng đỏ ửng của Hoa Như Ngọc, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo không có người nào hiểu con gái của mình hơn bà, bà biết phủ thành của Hoa Như Ngọc rất sâu đậm, ngoài vì lo lắng Tiểu Cửu gặp chuyện không may ra, thật sự chưa từng thấy nàng trang nghiêm lo âu như vậy bao giờ.
Mà lúc này, rút cuộc xảy ra việc trọng đại gì, khiến nàng lại không bình tĩnh và thiếu kiên nhẫn như vậy, không ngờ đêm hôm khuya khoắt phá cửa phòng Tiểu Cửu, ngay cả đêm động phòng hoa chúc, cũng không để Tiểu Cửu được yên?
Hỗ Tam Nương đầy bụng tâm sự, rồi lại đưa ánh mắt chuyển lên người Khang Thiết vừa từ kinh thành chạy tới.
Hốc mắt Khang Thiết rất sâu, sắc mặt nâu đen, vẻ mặt tiều tụy, ngoài việc từ kinh thành vượt mấy ngàn dặm xa xôi tới, cả đường làm chết mất ba con ngựa vì mệt, không ngủ không nghỉ, mới tốn thời gian một ngày một đêm, chạy tới Ninh Đô.
Gã như ngồi trên đống lửa, gấp đến độ như kiến bò trên chảo, chạy quanh đại sảnh, cổ họng khàn khàn sưng tấy, lo âu nói:
- Hoa tướng quân, Trần đại nhân sao còn chưa tới? Vô cùng khẩn cấp, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Hoa Như Ngọc đỏ mặt, lạnh nhạt nói:
- An tâm đi, đừng có vội, Trần đại nhân đang thu lại bảo bối, xong rồi ắt sẽ tới.
- Thu lại bảo bối?
Khang Thiết vẻ mặt bất đắc dĩ, đành ngồi xuống, đợi Tiểu Cửu hiện thân.
Chung Việt lại cảm thấy kỳ lạ, từ lúc mình mang lương thực tới nay, cũng mới có mười ngày, lẽ nào trong mười ngày, lại xảy ra chuyện đại sự gì?
Một mảnh ảm đạm trong đại sảnh, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Hồng Hạnh cùng đẩy cửa vào.
Khang Thiết thấy vậy, vội chạy tới vài bước, bùm một cái quỳ xuống trước mặt Tiểu Cửu, nước mắt tràn ra, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Kinh thành nguy rồi, chỉ có Trần đại nhân ra tay, mới có thể ngăn cơn sóng dữ.
- Khang Thiết, mau đứng lên.
Tiểu Cửu một tay đỡ Khang Thiết dậy, đỡ gã ngồi xuống, an ủi nói:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì, từ từ nói, trời không sụp được đâu.
Khang Thiết một đường bôn ba, miệng đầy huyết bọt, mồm miệng không rõ, ra hiệu với Hoa Như Ngọc, để nàng nói giúp.
Trong mắt Hoa Như Ngọc càng lo âu hơn, trịnh trọng nói:
- Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, hôn mê bất tỉnh, Tiêu tặc, Viên Trác Kiến lập Ngũ hoàng tử là thái tử, mưu toan giúp Ngũ hoàng tử kế thừa ngôi báu, liên hợp với Binh bộ thượng thư Triệu Thạc, Hình bộ thượng thư Lục Phong, kích động Thanh Long doanh, Bạch Hổ doanh, Chu Tước doanh tổng cộng năm vạn binh mã, phản đối bằng vũ trang, ép Hoàng thượng thoái vị, triều đình thực sự nguy rồi. Text được lấy tại
Phản đối bằng vũ trang?
Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến thật to gan.
Quan văn Thôi Châu Bình, tướng quân La Đồng, nội quyến đám Nguyệt Thần, vừa nghe xong, đều ngây người tại chỗ, hết hồn, con ngươi đều nhìn sang Tiểu Cửu.
- Quả nhiên như vậy! quả nhiên là như vậy.
Tiểu Cửu nghe xong, thở dài:
- Việc ta lo lắng nhất, vẫn xảy ra rồi.
Khang Thiết nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trần đại nhân, Hoa tướng quân, thế cục kinh thành đang nguy, vẫn mong lập tức thống lĩnh Thiết Giáp doanh, về kinh sư cứu giúp, chậm sẽ sinh biến à.
- Quay lại viện trợ? Thiết Giáp doanh đâu có thể quay lại?
Tiểu Cửu trải qua nhiều đau khổ, sớm đã mài dũa được tinh thần cứng cỏi, tuy trong lòng trấn động, nhưng vẫn có thể khống chế được để bản thân không bị kích động, để không bị phán xét sai tình thế.
Hắn đứng dậy, bước đi thong thả, từ từ nói:
- Mấy ngày trước ta đã cảm thấy Định Nam Vương dưới tiền đề không có chút chuẩn bị nào, lại không tính tới thương vong, suất lĩnh năm mươi vạn đại quân, tấn công Ninh Đô, kế hoạch đó có chút kỳ lạ, liền mơ hồ cảm thấy người này xuất ra hôn chiêu, nhưng từ trên chiến lược cho thấy, thực sự có thể nói là tuyệt diệu.
Thấy ánh mắt của Thôi Châu Bình và các tướng đều bị thu hút tới phía mình, Tiểu Cửu lại nói:
- Từ bây giờ tình thế có thể phỏng đoán được, Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến và Định Nam Vương, nhất định là âm thầm xâu chuỗi, đã có ước hẹn hợp mưu! Khi Tiêu Viêm tạo phản, Định Nam Vương dùng trọng binh, không kể sống chết, khống chế đại quân Ninh Đô, không để đại quân Ninh Đô về kinh cứu viện.
- Giả dụ Thiết Giáp doanh thực sự bỏ mặc Ninh Đô, về Kinh tiếp viện, dưới sự đàn áp của năm mươi vạn đại quân của Định Nam Vương, Ninh Đô ắt sẽ mất! Ninh Đô cũng là môn hộ của Đại Yến, môn hộ mất đi, hậu quả khó lường, chúng ta muốn đoạt lại Định Đô, nhưng khó càng thêm khó.
Đám người Thôi Châu Bình, Hoa Như Ngọc nghe vậy, không khỏi im lặng.
Kẻ làm tướng, đều biết lời nói của Tiểu Cửu cũng không phải giật gân, sự được mất của Ninh Đô, liên quan tới khí vận của Đại Yến, Định Nam Vương nếu tấn công được Ninh Đô, ắt sẽ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, sinh linh lầm than, cũng tuyệt không phải điều mà Thiết Giáp doanh muốn nhìn thấy, gần như không dám nghĩ tới.
- Nhưng đại quân của Định Nam Vương tử thương vô số, có gì tốt chứ?
Khang Thiết vừa nghe đại quân không thể về kinh cứu viện, nóng lòng như lửa đốt, liên tục truy hỏi.
Tiểu Cửu nói:
- Ninh Đô là chân tay, kinh thành là trái tim, kinh thành bị thương nặng, chân tay sao có thể không có vấn đề gì?
- Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến nếu ép thiên tử, ra lệnh cho quần thần, thì Ninh Đô ta từ đâu mà có lương bổng, quân lương? Tiêu Viêm nếu phái ra một đội binh mã, bảo vệ Đồ Châu, ngăn cách bổ sung cho Lương đạo, sau đó từ từ, liên hợp với Định Nam Vương công kích hai mặt, tiếp cận trọng binh, đâu có đường sống cho Thiết Giáp doanh chúng ta chứ?
Các tướng nghe Tiểu Cửu nói như vậy, chỉ cảm thấy có cảm giác lạnh ở gáy, toàn thân như rơi vào hầm băng, tình thế chiến lược nếu thật sự giống như Tiểu Cửu phân tích, vậy thì thật đáng sợ rồi.
- Thật sao…thật không thể về Kinh tiếp viện sao?
Khang Thiết cắn môi, vẻ mặt bi thương nói:
- Trước khi Hoàng thượng hôn mê, chỉ nói duy chỉ có Trần đại nhân mới có thể giúp người ổn định lại giang sơn Đại Yến.
Con ngươi của Tiểu Cửu ngưng trọng lại, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận bước chân sột soạt.
Sau đó, một gã binh thở hổn hển xông vào, vẻ mặt đầy mồ hôi, quỳ một chân trên đất, lo âu nói:
- Hoa tướng quân, việc lớn không xong rồi, Định Nam Vương phong Trần Hải làm tướng quân, suất lĩnh mười ngàn kỵ binh, hai vạn bộ binh, lao thẳng tới Lương huyện, binh hung chiến nguy, xin Hoa tướng quân ra lệnh.
Không cần Tiểu Cửu trả lời, thám tử này đã thay hắn trả lời thỉnh cầu của Khang Thiết.
- Ba vạn đại quân?
Hoa Như Ngọc nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Là cha của danh tướng Trần Hàn Tam đã chết Trần Hải, thân soái đại quân công thành? Báo thù cho con trai?
Phòng Linh nói:
- Trần Hải dùng binh thế nào, ta nắm rõ trong lòng bàn tay, tướng quân cứ an tâm nghị sự, ta và Hắc Sơn tướng quân lập tức đi trước, nhất định có thể bảo vệ thành trì.
Nghe Phòng Linh nói chắc như đinh đóng cột vậy, Hoa Như Ngọc yên lòng:
- Có Phòng tiên sinh trấn thủ Lương huyện, đương nhiên không lo.
Phòng Linh, Hắc Sơn lĩnh mệnh đi ra khỏi trướng, không khí lại trở nên ngưng trọng lại.
Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả, suy nghĩ rất lâu, chợt nói với Độc Hoàng:
- Lão Hoàng đế còn có thể cố được bao lâu?
Độc Hoàng nghĩ một lát, giơ ngón tay, trầm giọng nói:
- Còn khoảng một tháng, nhưng, hiện giờ Hoàng đế đã hôn mê, muốn tỉnh lại, thực sự vô cùng khó khăn.
- Một tháng là đủ, hôn mê thì không sao, chỉ cần chưa dứt hơi thở cuối cùng, cục diện sẽ không khó tới mức không có cách giải quyết.
Nhìn gương mặt khắc khổ kia của Khang Thiết, nghe tiếng thở dài tức giận của Hoa Như Ngọc, Tiểu Cửu chợt cười rộ lên một cách khó hiểu:
- Thật ra, việc không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, theo mọi người thấy, đây là một đại họa di thiên, nhưng theo ta thấy, đây lại là hồng phúc tề thiên của Đại Yến.
- Giải thích thế nào?
Hoa Như Ngọc vừa nghe, ánh mắt lóe sáng lên nhìn Tiểu Cửu:
- Chàng nói chuyện luôn khiến người ta hết hồn.
Con ngươi tha thiết chờ đợi của Khang Thiết cũng nhìn Tiểu Cửu, đợi Tiểu Cửu nói ra chân tướng.
Tiểu Cửu nhìn Khang Thiết, tươi cười:
- Trận hạo kiếp này, lẽ nào thật sự cần phải Ninh Đô về cứu viện sao?
- Cái này…
Khang Thiết muốn nói lại thôi, thở dài rất mạnh.
- Theo ta được biết, trong tay Tiểu Bạch công tử nắm ba vạn binh mã, đủ để tranh đấu với năm vạn binh mã của Viên Trác Kiến, còn đại ca Diệp Ngâm Phong của ta uy vọng trong triều đường rất cao, liên hợp với Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình, không có gì phải e sợ bè đảng của Tiêu Viêm.
Trần Tiểu Cửu nhìn con ngươi phát sáng của Khang Thiết, do dự nói:
- Nếu tiểu Bạch công tử liên kết với Diệp Ngâm Phong, chính là một vách tường văn võ song toàn, thực lực rất mạnh, sao có thể sợ đám loạn thần tặc tử Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến kia chứ? Thế nào? Nếu ngươi tới tìm ta, há chẳng phải là hai người không thuận mắt nhìn nhau này đều tự chiến, căn bản không cùng một bình sao?
- Trần đại nhân, nếu là Nhị hoàng tử có thể đồng tâm hiệp lực với tiểu Diệp đại nhân, chống lại Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến, cục diện sao có thể sa sút tới như này chứ?
Khang Thiết vô cùng đau đớn, nói:
- Tiểu Diệp đại nhân chủ trương Nhị hoàng tử sẽ kế thừa ngôi báu, còn Nhị hoàng tử lại không muốn làm Hoàng thượng, muốn lập Tứ hoàng tử làm Thái tử, không phân cao thấp với Tiêu Viêm đang khống chế Ngũ hoàng tử.
- Tiểu Diệp đại nhân và Nhị hoàng tử vốn có hiềm khích, lúc này vì việc gây chiến của Thái tử, từng người tự chiến, khiến cục diện càng trở nên khó khăn, Nhị hoàng tử chỉ huy không được Lưu Lam, Chung Bân, Trịnh Bình, tiểu Diệp đại nhân tuy có trọng thần ủng hộ, lại không có binh quyền, không có cách nào đơn độc chống lại Tiêu Viêm, hai người không qua lại với nhau, thực khiến người ta đau lòng.
Nói tới đây, Khang Thiết rất kích động, bình phục lại nỗi lòng, mời nói:
- Tiểu Diệp đại nhân nghe lời Trần đại nhân nhất, Nhị hoàng tử cũng coi Trần đại nhân là bằng hữu tốt nhất, bây giờ, cũng chỉ có Trần đại nhân có thể nghĩ ra cách, ngăn cơn sóng dữ thôi.
Trong đại sảnh lại rơi vào sự trầm mặc một lần nữa.
Trần Tiểu Cửu tập trung suy nghĩ rất lâu, mới nói:
- Nếu ta lập tức về kinh thành, cũng có thể khống chế được cục diện, cũng có thể thuyết phục đại ca và tiểu Bạch công tử dốc lòng hợp tác, chống chọi với Tiêu tặc. Nhưng…, cho dù nguy cơ lần này qua đi, thì còn lần sau? Ai có thể bảo đảm nguy cơ Đại Yến gặp nguy sẽ không xảy ra lần nữa?
- Đại ca và tiểu Bạch công tử nếu vẫn không thể nhìn thẳng vào đối phương, thì là một tai họa lớn nhất, Đại Yến trải qua đại họa, đại ca và tiểu Bạch công tử sẽ phải ngồi trên cùng một con thuyền, nhưng hai người hiềm khích rất sâu, tới giờ hai người cùng trên một con đường lạ, ngày mai, bọn họ sẽ vì tích lũy việc nhỏ mà quay ra thành thù, tới lúc đó, nội bộ gặp họa, Đại Yến phục hưng cũng vô vọng.
Trong đại sảnh bất luận là văn thần, hay là võ tướng, cũng đều là gia quyến của Tiểu Cửu đều biết nhìn xa trông rộng, không có ai là vô dụng, nghe Tiểu Cửu phân tích từng chữ như vậy, liền biết lời nói của hắn tuyệt không phải là giật gân, mâu thuẫn giữa Diệp Ngâm Phong và Nhị hoàng tử nếu cứ để phát triển thêm, ắt có một ngày trở mặt thành thù.
- Trần đại nhân, vậy làm thế nào mới được?
Khang Thiết nóng vội, nức nở nói:
- Không thể đứng trơ mắt nhìn cục diện suy bại đi như vậy?
- Vì thiên thu ngàn đời của Đại yến, nguy cơ lần này ta bất luận thế nào cũng không thể trở về, phải thờ ơ quan sát liệu đại ca và tiểu Bạch công tử có cái nhìn đại cục mà chân thành hợp tác không.
Tiểu Cửu nói với Khang Thiết:
- Ngươi không cần kéo dài thời gian, nhanh chóng về Kinh, ngươi phải nói cho họ biết hai việc: Thứ nhất, việc lập Thái tử, lão Hoàng đế sớm đã âm thầm nghị định với ta chọn ra người phù hợp nhất rồi, vạn vật cần bọn họ vì điều này mà nảy sinh tranh chấp.
- Thứ hai, ngươi hỏi đại ca ta, rút cuộc có muốn làm thiên cổ danh thần không? Lại hỏi tiểu Bạch công tử, rút cuộc có muốn Đại Yến phục hưng không? Sau đó hỏi họ, tư thù ân oán và bách tính dân sinh cái nào quan trọng hơn? Nếu họ nghe xong ba câu hỏi này, còn không thể tỉnh ngộ, đoàn kết hợp tác, Tiểu Cửu ta cắt bào đoạn nghĩa với họ, mãi mãi cũng không làm bằng hữu được nữa.