Mã Võ và Điền Hoành đều kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc, đều tưởng là quỷ nhập thân, trong lòng không khỏi có cảm giác sởn tóc gáy.
- Hàn Tam huynh đệ, ngươi là Hàn Tam huynh đệ sao?
Điền Hoành kinh ngạc rợn tóc gáy, thưa dạ nói:
- Huynh…hunh là người hay là ma?
Con mắt của Trần Hàn Tam linh hoạt đảo mấy vòng, muốn nói, lại khổ sở im miệng, không thể nói gì.
Chỉ là sự nhát gan trong ánh mắt kia lại là ánh mắt giảo hoạt, giống hệt với Trần Hàn Tam.
Điền Hoành là người đi theo Trần Hải lâu nhất, làm sao có thể không thân thuộc với từng nhất cử nhất động của Trần Hàn tam? Thông qua ánh mắt nhỏ hẹp kia, Điền Hoành gần như nhận định, người phía trước mặt này, hoặc là bản thân Trần Hàn Tam, hoặc chính là hồn ma của Trần Hàn Tam.
- Dẫn đi.
Trần Tiểu Cửu phất tay, sai người đưa “Trần Hàn Tam” đi, lại cười nói với Điền Hoành:
- Rất kinh ngạc phải không? Ta không ngại nói với ngươi, hỗn chiến ngày đó, Trần Hàn Tam chưa chết, chỉ là bị Mã Võ tướng quân bắt sống, tuyên bố với bên ngoài là đã chết, Trần Hàn Tam này chính là danh trạng của Mã tướng quân, Mã tướng quân, có phải vậy không?
Mã Võ là ai chứ? Ngoài sự cái dây cung gọi là ngu trung kia, những dây cung khác nhúc nhích, đều có thể bắn ra những bản nhạc tinh mỹ.
Ý trong lời nói của Tiểu Cửu, Mã Võ lập tức ngầm hiểu.
- Không sai, Định Nam Vương luôn nghi ngờ ta, ta sớm đã cải tà quy chính rồi.
Con ngươi của Mã Võ sáng ngời, hừ lạnh nói:
- Nhưng ta khổ nỗi vô công, lúc này mới dùng tới danh trạng của Trần Hàn Tam, Trần Hàn Tam ta giết là giả, Trần Hàn Tam mà ngươi vừa nhìn thấy chính là thật, người thật không thể giả được.
Hả? Hóa ra là như vậy.
Điền Hoành tuy cảm thấy chuyện này nghe có vẻ ly kỳ, nhưng mới nhìn thấy người thật, không thể không tin.
Tiểu Cửu lại nói:
- Họ Điền kia, ta bây giờ thả ngươi đi gặp Trần Hải, ngươi nói với Trần Hải lão tặc, muốn bảo vệ tính mạng của con trai hắn, sau nửa canh giờ, gặp lại ở vùng nước trong xanh cách đây năm dặm, dám chậm trễ một phút, hắn có thể nhìn thấy, chỉ là cái đầu đầy máu của Trần Hàn Tam mà thôi.
La Đồng dùng một đao chặt đứt dây thừng ngăn cách Điền Hoành, kéo cổ của hắn, đưa lên lưng ngựa.
- Vâng! Tôi...tôi đi ngay.
Điền Hoành ra roi thúc ngựa, nhanh chóng chạy tới Tây Sơn.
- Tiểu Trần đại nhân, thế này là thế nào?
Mã Võ không hiểu chuyện gì đang diễn ra:
- Trần Hàn Tam rõ ràng bị ta giết rồi, sao lại sống lại vậy?
- Mã tướng quân hồ đồ à, đây chẳng qua là kế lừa gạt, sao có thể là thật chứ?
Tiểu Cửu cười khó hiểu:
- Đó là giả, chỉ nhìn trông thật hơn cả thật thôi.
Mã Võ bừng tỉnh, cảm khái một tiếng:
- Trung Nguyên nhiều dị sĩ tài ba, Định Nam Vương hoành hành một thời, lại không thể hoành hành một đời.
- Mã tướng quân có thể lĩnh ngộ được ý này, đủ thấy ông là một nhân vật đại trí tuệ! Khâm phục! Khâm phục!
Trần Tiểu Cửu khen trước một câu, mới lại nói:
- Trần Hải bao vây Tây Sơn đã lâu, hai vị công tử của ông Đại Hổ và Tiểu Hổ, phần lớn đã bị Trần Hải bắt sống, chúng ta với hai ngàn kỵ binh, muốn cướp người trong hai vạn đại quân mà Trần Hải suất lĩnh, không khác gì là nói mơ, hơn nữa cho dù có thể đánh bại Trần Hải, nói không chừng còn ép Trần Hải bí quá hóa liều, giết hai đứa con của ông, thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành đâu.
Mã Võ nghe vậy, trong lòng vỡ vụn, thở dài một hơi thật nặng, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống.
- Nhưng, Mã tướng quân cũng đừng buồn, có Trần Hàn Tam còn thật hơn cả thật ở đây, còn có hy vọng cứu được con trai ông về.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần Hải nghe lời nói của Điền Hoành, thương con, tất nhiên sốt ruột muốn nhanh chóng tiến lên gặp ta, đến lúc đó chúng ta dùng Trần Hàn Tam trao đổi lấy con trai của ông, ha ha, đây là một chủ ý tuyệt vời biết bao nhiêu.
- Kế quả là hay.
Mã Võ khó xử nói:
- Vậy vị nghĩa sĩ giả mạo Trần Hàn Tam kia, không phải là mất oan tính mạng sao?
- Ha ha…, Cái này không cần Mã tướng quân phải lao tâm.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ông chỉ cần bình ổn tinh thân xem trò chơi là được.
- Cả đội! Hiệu lệnh rút quân năm dặm, bày trận ở vịnh nước trong.
Hoa Như Ngọc truyền mệnh lệnh, hai ngàn kỵ binh nhanh chóng biến mất bên trong con đường nhỏ.
- Ha ha...bắt được Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ? Ha ha..., mang tới cho bổn tướng quân.
Trần Hải híp mắt, nghe thấy thuộc hạ bắt được hai con trai của Mã Võ, không khỏi vui mừng cười thành tiếng, trong lòng phẫn hận nghĩ: Mã Võ, ngươi giết con trai của ta, ta sẽ trừ sạch tận gốc cả nhà ngươi, hai con trai của ngươi, không ai có thể sống.
Hổ phụ vô khuyển tử.
Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ tuy tuổi còn nhỏ, một đứa mười tám tuổi, một đứa mười sáu tuổi, nhưng cũng có dũng khí vạn phu không lo.
Ngoại trừ sự ngu trung theo cha, cơ trí, vũ dũng đều là trò giỏi hơn thầy.
Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ và Trương Chi Đào dẫn theo hơn hai trăm thân binh, vô cùng khó đối phó, sau khi Trần Hải bỏ ra hơn một ngàn người, hai đứa con của Mã Võ cuối cùng cũng bị bắt.
Bốp.
Nhìn thấy hai người Mã Đại Hổ và Mã Tiểu Hổ thân thể cường tráng, thái độ hung dữ đứng ngay trước mặt, trong đầu Trần Hải nghĩ tới đứa con trai đã chết của mình, hai roi độc vụt xuống, đánh vào da thịt trên mặt của hai người, mơ hồ một mảng máu thịt trên mặt.
Có thiên tướng can gián nói:
- Tướng quân, có muốn giết chết chúng ngay tại chỗ không ạ?
- Hồ đồ.
Trần Hải hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ giết chẳng phải là không có đối chứng? Tha cho bọn chúng? Phải mang chúng về, để Vương gia định tội của chúng, sau đó liên lụy tới cửu tộc, chém đầu của chúng, treo lên cột cờ thị chúng, còn phải đem Mã Võ và vợ con Mã Võ trở thành phản tặc mới cam tâm.
Thấy độc kế nghiến răng nghiến lợi của Trần Hải, tên thiên tướng kia không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.
- Tướng quân! Tướng quân.
Điền Hoành đổ mồ hôi đầu, từ chân núi chạy lên sườn núi, bùm một tiếng quỳ lên mặt đất, kích động nói:
- Tướng quân, xảy ra chuyện lớn rồi.
- Xảy ra chuyện lớn gì?
Trần Hải nhìn Điền Hoành cả người dính máu, mất nón, cười lạnh nói:
- Ngươi chắc không phải gặp quân địch, sau trận chiến, bị bại trận đấy chứ?
- Tướng quân, ngài thật là thần cơ diệu toán.
Điền Hoành ngượng ngùng nói:
- Mạt tướng bị Hoa Như Ngọc đích thân mang quân tập kích.
- Đồ vô dụng nhà ngươi.
Trần Hải quất một roi vào người Điền Hoành, tuy trong lòng căm tức, nhưng cũng biết Hoa Như Ngọc không phải là dễ đối phó như vậy, dựa vào bản lĩnh của Điền Hoành, làm sao có thể chống lại chứ?
Y nhẫn nhịn, lạnh lùng nói:
- Lại là Hoa Như Ngọc đích thân xuất mã? Nói, chiến tích rút cuộc thế nào?
Điền Hoành thưa dạ nói:
- Mạt tướng bị Mã Võ bắt sống, Mã Võ…Mã Võ thực sự đã theo địch rồi.
- Cái gì? Ngươi tận mắt nhìn thấy Mã Võ đầu hàng địch rồi? Người bắt sống ngươi lại chính là Mã Võ?
Trần Hải kinh ngạc lập tức nhảy xuống, gần như không dám tin vào tai mình, không kìm nổi lại hỏi lại lần nữa, sau khi có được câu trả lời xác định, không khỏi khiếp sợ không thôi.
Y tuy vu khống cho Mã Võ tội hàng địch, nhưng chưa từng nghĩ Mã Võ sẽ thực sự hàng địch, theo Trần Hải, mọi người đều có thể hàng địch, nhưng duy chỉ có Mã Võ là không thể.
Lúc này, nghe được tin này, trong lòng không khỏi kinh hãi, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, thực sự có chút chuyển không được.
- Mã Võ bắt ngươi, sao có thể thả ngươi?
Trần Hải vẻ mặt do dự nhìn Điền Hoành, từng chữ một nói:
- Mã Võ không thể không biết ngươi là tâm phúc của ta, đâu có lý do thả hổ về rừng chứ?
Điền Hoành nói:
- Bởi vì, Mã Võ để mạt tướng nhìn thấy một người, hơn nữa để mạt tướng mang một câu nói về nói với tướng quân.
- Ngươi nhìn thấy ai?
Trần Hải híp mắt, nhìn thẳng vào Điền Hoành.
Điền oành kích động vô cùng, run rẩy nói:
- Tôi thấy con trai của tướng quân, Hàn Tam huynh đệ.
- Ngươi nói láo.
Trần Hải rút roi ra, giận không thể phát tiết, ngơ ngác nói:
- Con trai ta đã chết, ngươi còn dám lấy nó ra làm trò cười? Tin ta sẽ chém đứt đầu ngươi không?
- Tướng quân, mạt tướng thật không dám nói đùa! Mạt tướng thật sự nhìn thấy Hàn Tam huynh đệ.
Điền Hoành vuốt cái dấu roi trên mặt, nói một lượt về những việc tận mắt trông thấy, và nói một lần về việc Mã Võ nạp danh trạng.
Trần Hải nhất thời kích động nói không ra lời, cầm bả vai Điền Hoành, ép hỏi:
- Ngươi thực sự nhìn thấy Tam nhi sao? Đó không phải là giả?
Điền Hoành giơ tay thề:
- Mạt tướng nếu nói dối, nguyện để thiên lôi đánh chết.
- Ha ha…tốt! Con trai ta lại chưa chết, ha ha! Tốt quá.
Trần Hải ngửa mặt lên trời hét lớn, kích động nước mắt tuôn trào, vừa khóc vừa cười rất lâu, mới bình phục tâm trạng, nói:
- Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc âm hiểm giả dối, bọn chúng thả ngươi về, rút cuộc muốn làm gì?
- Trần Tiểu Cửu muốn mạt tướng gửi tới ngài một câu.
- Nói gì?
- Trần Tiểu Cửu nói, Tướng quân nếu muốn mang Hàn Tam huynh đệ về, trong một canh giờ, nhất định phải tới vịnh nước trong cách đây mười lăm dặm! Nếu muộn nửa khắc, chỉ có thể thấy đầu của Trần Tam huynh đệ.
Điền Hoành nói lại một lần lời của Tiểu Cửu.
- Trần Tiểu Cửu thật nói như vậy sao?
Trần Hải suy nghĩ một chút, cười ha ha nói:
- Xem ra Trần Tiểu Cửu muốn dùng Tam nhi để giao dịch lấy lại hai đứa con của Mã Võ, ha ha…, món giao dịch này! Hừ.., chỉ cần có thể đổi lại được con trai ta, giao dịch gì mà không làm được chứ?
Suối nước trong là một dốc thoải, Trần Tiểu Cửu đóng quân ở sườn núi, từ trên cao nhìn xuống, tiến lui đều được, cũng coi như là có địa thế tốt.
Nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, liền đoán Trần Hải đã lĩnh xuất đại quân tới.
- Tới thật là nhanh.
Tiểu Cửu cười:
- Đáng thương nhất là tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Người đáng hận cũng ắt có chỗ đáng thương.
Mã Võ im lặng.
Trần Tiểu Cửu lại cười cười với “Trần Hàn Tam” đang bị trói chéo tay chân bên cạnh, dặn dò:
- Đạo huynh, thời khắc khảo nghiệm của huynh, cuối cùng cũng tới rồi.
“Trần Hàn Tam” nháy mắt với Tiểu Cửu, chậm rãi gật đầu.
Hai vạn đại quân phía trước đã sắp xếp xong trận thế, hơn trăm kỵ binh trong đội ngũ chạy tới, đứng lại ở trung tâm.
Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Mã Võ, La Đồng, mang theo trăm tên súng kíp, ép “Trần Hàn Tam” đi lên trước, hai vạn nhân mã đứng ở cách đó chừng mười trượng, đây là khoảng cách tốt nhất có thể đàm phán, ai cũng không muốn làm hỏng quy củ này.
Thân binh hai bên đều châm đuốc.
Tuy là ban đêm, lại sáng trưng đền đuốc, có thể nhìn rõ lẫn nhau.
- Mã Võ.
Trần Hải nhìn gương mặt đầy máu của Mã Võ, cười khẩy nói:
- Không ngờ ngươi tự xưng là trung dũng, lại cũng có ngày hàng địch, ha ha, ta thật sự xem nhẹ ngươi rồi.
Mã Võ lạnh lùng nói :
- Ta cho đù đầu hàng địch, cũng không thẹn với lương tâm, không giống với Trần Hải ngươi, dùng mưu kế âm hiểm, lấy việc công để trả thù riêng, hãm hại kẻ trung lương! Tặc tử như vậy, ai cũng biết.
- Phì! Nói ít những lời châm chọc thôi.
Trần Hải hung dữ gắt một cái:
- Các ngươi không phải muốn giao dịch sao? Con trai ta đâu? Ở đâu? Ta muốn gặp con trai ta.
Tiểu Cửu phất tay, Hoa Như Ngọc đẩy “Trần Hàn Tam” đang bị trói và nhét giẻ ra.
Trần Hải vừa nhìn, không khỏi nhìn thẳng mặt.
Đặc biệt khi Trần Hải nhìn thấy nước mắt oan ức chảy ra từ “Trần Hàn Tam”, y liền biết, đây nhất định là con trai y.
- Haha! Tam nhi còn sống.
Dự đoán của Tiểu đạo đồng hoàn toàn chính xác. Đối với tiểu nhân bỉ ổi như Trần Hải, cho dù là chủ động đầu hàng, Tiểu Cửu cũng coi thường không thèm để ý, muốn giết cho nhanh.
Đám người Tiểu Cửu uống rượu chúc mừng, để cha con Mã gia đi tới trước cửa tù làm nhục Trần Hải một trận, mắng tới máu chó xối đầu.
Sau đó, hắn mới dẫn theo La Đồng, Hắc Sơn bước vào khảo vấn tình báo.
Loại người như Trần Hải mồm miệng còn không bằng đũng quần đàn bà, Tiểu Cửu giả ý cho phép y đầu hàng, tha cho y một mạng, Trần Hải từ đầu tới cuối, tường thuật lại hết những gì mình biết về cách bày binh bố trận, cơ mật chính trị của Định Nam Vương.
- Tiểu Trần đại nhân, ta coi như là cải tà quy chính, lập công chuộc tội chứ?
Dáng vẻ lấy lòng của Trần Hải, trên mặt mang theo dấu roi cũng không nghĩ tới bản thân là chủ soái, còn chưa đợi bị thượng hình, đã đầu hàng cầu xin tha thứ rồi.
Sự nhu nhược như vậy, cũng không gặp nhiều.
- Ừ! Ngươi coi như lập công rồi…
Tiểu Cửu vẻ mặt cười quỷ dị,:
- Nhưng…bổn đại nhân suy đi nghĩ lại, vẫn là không nhận sự đầu hàng này của ngươi mới phải.
- Tại sao? Đại nhân vừa rồi không phải đã đồng ý rồi sao?
Trần Hải sợ hãi trừng mắt:
- Đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói không giữ lời.
- Nhất ngôn cửu đỉnh cái bà ngươi ấy! Đối với tên lừa đảo nhà ngươi, nhất ngôn cửu đỉnh cái rắm! Ta lừa ngươi rồi, ngươi có thể thế nào?
Tiểu Cửu hung hăng tát một cái giáng trời vào miệng Trần Hải, mắt trợn trừng nhìn khuôn mặt bị đánh đỏ ửng, quai hàm sưng lên, gắt một cái, cười lạnh nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh? Ha ha, ngươi nói được cũng không tệ, ta nếu giết ngươi rồi, ai có thể biết ta lừa ngươi chứ? Ha ha…
- Ngươi…đê tiện.
Trần Hải tức giận, ngửa mặt đỏ lên, nửa còn lại lại xanh mét, vừa muốn chửi ầm lên một trận, vừa nghĩ cái mạng nhỏ của mình bị người ta nắm trong tay, đâu có tư cách kiêu ngạo chứ? Lại cúi đầu lấy lòng nói:
- Đại nhân muốn chiêu hàng Vương Phi Hổ, muốn chiêu hàng Mã Võ, tại sao lại không chiêu hàng ta chứ? Ta xin thề, nhất định sẽ trung thành với Trần đại nhân, nhất định sẽ tôn kính Đại yến, trung can nghĩa đảm.
Nghe Trần Hải cúi đầu, trong lòng Tiểu Cửu giận dữ, lại vả một cái vào miệng, cười lạnh nói:
- Lão già, cái mồm này của ngươi, không thể nói một chút nào là lời thật lòng! Trung thành và tận tâm? Trung can nghĩa đảm? Ngươi nhận ra họ, họ lại không nhận ra ngươi.
- Trần đại nhân, ta cầu xin đại nhân.
Trần Hải rên rỉ:
- Ta là nói thật, chỉ cần đại nhân cho phép ta hàng, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân, báo đáp công ơn tái tạo.
- Được! Ta cho ngươi một cơ hội.
Tiểu Cửu cười nói:
- Nếu ngươi hàng rồi, vậy vợ ngươi phải làm sao? Ngươi có thể phản bội lại không?
Trần Hải nói:
- Nam nhi sinh đương lập thế, báo đáp quân ân, đâu để ý nhiều như vậy chứ?
Bốp!
Hoa Như Ngọc vừa đúng lúc tiến vào, nghe thấy lời của Trần Hải, tức giận bừng bừng, liền tát một cái vào miệng Trần Hải, khiến y như nứt miệng ra.
- Ừ…
Trần Hải miệng nứt rồi, đau nhức vô cùng, nước mắt rầm rầm chảy xuống, cũng không nói được lời nào nữa.
Hoa Như Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Nửa đêm, hoặc là ngủ, hoặc là làm chút chính sự, đùa giỡn với tên khốn khiếp này ở đây làm gì chứ? Còn không sợ bị đau lưỡi.
….
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, lạnh lùng nhìn Trần Hải mặt đầy máu, từng chữ một nói:
- Ngươi không thể từ đầu tới cuối theo Định Nam Vương, là bất trung, bất nghĩa, không tiếc tính mạng của thê tử, là bạc tình, bạc nghĩa, còn ta lại có tinh thần thích sạch sẽ, đối đãi với những người bất trung bất nghĩa, bạc tình bạc nghĩa chỉ có một chữ: Giết.
Trần Hải nghe vậy, như rơi vào hố băng, liền ngất đi.
- Nửa đêm, sao nàng còn chưa ngủ?
Tiểu Cửu vuốt gương mặt của Hoa Như Ngọc, trêu ghẹo nói:
- Có phải không có ta nằm cùng, Hoa muội muội trằn trọc, không ngủ được không?
- Phì! Không biết xấu hổ.
Ánh mắt Hoa Như Ngọc tràn đầy phong tình, vừa liếc mắt đưa tình với Tiểu Cửu, vừa liếc thấy La Đồng còn ở phía sau, đành dừng lại lời nói mờ ám, hung hăng liếc nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Cha con Mã gia cảm động ân đức của chàng, sốt ruột muốn lập công, ngay đêm khuya cũng đi tới muốn thuyết phục Chu Trị Sơn! Cho dù ta ngăn cản nữa, đương nhiên cũng phải đi cùng để khuyên giải…
- Mã lão đầu vẫn thật có đủ ý à.
Tiểu Cửu cười toe toét:
- Vậy rút cuộc thế nào? Chu Trị Sơn là cháu ruột của Mã lão đầu, để ông ý đi thuyết phục, hẳn có chút hy vọng.
- Được rồi.
Trong lòng Hoa Như Ngọc cũng vô cùng hứng khởi, vuốt sợi tóc mái, dịu dàng nói:
- Cha mẹ Chu Trị Sơn mất sớm, vợ mất vì khó sinh, không có gánh nặng trên người, chỉ dựa vào một nhà Mã Võ mà sống, bây giờ Mã Võ hàng rồi, hắn đâu có lý gì mà chỉ lo thân mình chứ?
- Ừ! Lão tướng ra trận, một người tựa hai.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đi! Chúng ta đi gặp Chu Trị Sơn, ta thích những người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Trần Tiểu Cửu lại thịnh tình khoản đãi Chu Trị Sơn, an ủi Chu Trị Sơn.
Trên thực tế, Chu Trị Sơn tuy mất đi tự do, nhưng có đồ ăn ngon, có rượu có thịt, chưa từng chậm đãi, thật chưa nói tới kinh ngạc.
Chu Trị Sơn lại thể hiện sự trung thành với Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc.
Tiểu Cửu nâng chén rượu lên, nói với cha con Mã gia và Chu Trị Sơn:
- Mã tướng quân, Đại Hổ, Tiểu Hổ huynh đệ, Chu huynh đệ, các vị đều là anh hùng tài giỏi không được trọng dụng, đều là những người đàn ông trung can nghĩa đảm, Tiểu Cửu ta bình thường khâm phục và kính trọng nhất chính là những đại anh hùng như các vị đây, hảo hán à! Hôm nay chúng ta tuy từ thù thành bạn, ta liền coi các vị là huynh đệ của mình, cũng sẽ đối xử với các vị như với huynh đệ của Thiết Giáp doanh, tuyệt không chút nghi ngờ, dùng người không nghi, nghi người không dùng, đây là tám chữ châm ngôn của ta.
- Từ nay về sau, Tiểu Cửu ta cùng với các vị sẽ là đồng chí đồng cam cộng khổ, mọi người đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, cùng xây dựng một công huân bất thế, phương vị chính lộ.
Lại chỉ vào Phòng Linh, nói với Chu Trị Sơn, Đại Hổ, Tiểu Hổ, Trương Chi Đào:
- Các vị cũng cứ yên tâm, Hoàng thượng đương thời nhân nghĩa vô song, Mã tướng quân hiểu rất rõ, Phòng tiên sinh có thể lấy thân thử nghiệm, không cần ta nói nhiều, chỉ cần các vị một lòng vì nước, tiền đồ vô lượng.
Chu Trị Sơn, Đại Hổ, Tiểu Hổ vui mừng, cười ha ha, cùng cạn ly với Tiểu Cửu.
Một bữa yến tiệc, quen thuộc rất nhiều, cũng giống như bạn lâu năm vậy.
Chu Trị Sơn và Vương Phi Hổ có quan hệ tốt, nên Chu Trị Sơn vỗ ngực, dẫn Tiểu Cửu đi gặp Vương Phi Hổ.
Đâu ngờ Vương Phi Hổ thà chết không hàng, còn chửi mắng Chu Trị Sơn một trận, Chu Trị Sơn da trâu thổi ra, không hoàn thành nhiệm vụ, hai má đỏ bừng.
Tiểu Cửu cười ha ha, vỗ vai Chu Trị Sơn, cổ động nói:
- Không sao, không ngừng cố gắng, anh hùng như Vương Phi Hổ, ta thích.
- Cái gì? Trần Hải bị Hoa Như Ngọc lừa rồi? Mã Võ đã đầu hàng? Ai dà..., lão già này làm ta sai lầm không ít.
Nghe phó tướng Tào Kim Đức bẩm báo lại tình hình thực tế, Định Nam Vương tức tới nổ phổi, chén trà trong tay lại bốp một cái vỡ trên mặt đất.
Trong lòng lão hiểu rõ, cha con Mã gia thoát khỏi nhà giam, không khác thả hổ về rừng, con người Mã Võ này hoặc là không phản, mà một khi đã phản rồi, chín đầu trâu cũng không kéo lại được. Đây đối với bản thân là một mối tai họa ngầm nghiêm trọng.
Vốn dĩ mình nghĩ rất tốt, chỉ cần Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ chết, thể xác và tinh thần của Mã Võ đều tiều tụy, cũng không sống được bao lâu, tai họa ngầm này tất tự bị diệt trừ.
Đâu ngờ tên khốn khiếp Trần Hải này lại làm hỏng việc này chứ.
Không chỉ là làm hỏng, ngay cả bản thân y cũng bị bắt đi, theo cái đầu nhu nhược của Trần Hải, nếu y không hàng, heo cái cũng có thể trèo cây.
Sau khi Định Nam Vương hận tới đáng sợ, đi xung quanh cái trướng da hổ ba vòng, thở phì phì nói với Lam Linh:
- Mau đi, bắt vợ con Trần Hải giải vào đại lao, trông giữ nghiêm ngặt.
Định Nam Vương cả đêm không ngủ, quay ngang quay ngửa, đứng ngồi không yên.
Lúc sáng sớm, liền đích thân dẫn theo mười vạn thiết kỵ lao tới Lương huyện.
Đâu ngờ được Tiểu Cửu hình như sớm đã biết lão sẽ tới, cả buổi sáng đứng trên cổng thành, đợi Định Nam Vương tiến vào công thành.
Bên cạnh Định Nam Vương đều là quân tinh nhuệ, và những khí giới như thang, xung chùy, cái gì cần cũng có.
Nhưng đạn dược mà Chung Việt mang tới lại rất nhiều.
Đối mặt với sự công kích Định Nam Vương đích thân thống soái mười vạn quân không sợ chết kia, Tiểu Cửu cũng không thể đau lòng, tận lực phóng đạn dược ra.
Khói súng tràn ngập, máu thịt vung tung toé.
Sau một giờ giằng co, trả giá bằng tính mạng của mười ngàn binh sĩ, Định Nam Vương cuối cùng cũng sợ, sắc mặt xanh mét, gõ kẻng thu binh.
- Ngô Nguyên, nếu ngươi muốn liều mạng, cứ tới, Lương huyện ở đây, ngươi cứ đánh! Ta chờ ở đây, phụng mệnh tới cùng.
Trần Tiểu Cửu đứng trên đầu thành, uy phong lầm lẫm, thật có phong độ của một đại tướng.
Hoa Như Ngọc đứng bên cạnh Tiểu Cửu, nhìn gương mặt xanh mét của Định Nam Vương, cười ngượng, mời Phòng Linh, cha con Mã gia, Chu Trị Sơn ra, chỉ vào Định Nam Vương, hừ nói:
- Thường có câu: cao vị nãi hữu đức giả cư chi (Những người có địa vị cao thường là ngươi có đức)! Giống đám tiểu nhân các người, hành vì bỉ ổi đê tiện, muốn giết hại những người muốn lập công chuộc tội, tàn sát công thần, bội bạc vong ơn, cũng muốn đánh cắp giang sơn, há chẳng phải là cho cười cho thiên hạ sao? Lại có bao nhiêu chí sĩ có tri thức, cải tà quy chính, hoàn toàn tỉnh ngộ.
- Nhìn xem! Mã tướng quân, Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ, Phòng tiên sinh chính là ngọn núi lớn ngăn cản trước mặt ngươi, mặc ngươi cương cân thiết cốt, cũng đừng mơ tưởng có thể vượt qua.
Định Nam Vương trái tim rung mạnh, như bị sét đánh, chỉ vào đám người Phòng Linh, run rẩy la mắng:
- Phản tặc, các ngươi đều là quân phản tặc, các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.
- Ha ha...phản tặc?
Tiểu Cửu cười lớn:
- Nói tới phản tặc, ta lại bắt thêm một người, còn chưa đợi ta dùng hình, liền chủ động nói hết bí mật mà hắn biết ra! Một lòng muốn đầu hàng ta, nhưng ta lại không cho hắn đầu hàng! Hừ…Ngô Nguyên, ngươi biết ta đang nói tới ai không?
Định Nam Vương trong kẽ răng như rít ra mấy chữ:
- Con chó Trần Hải này, mẹ nó, ta phải băm hắn ra thành tám mảnh.
- Lão tặc Ngô Nguyên, ngươi vẫn không uổng danh là người có học, khâm phục! Khâm phục.
Trần Tiểu Cửu quát:
- Mang Trần Hải ra đây.
Trong chốc lát, Trần Hải bị trói đã được đưa lên đầu thành.
Tiểu Cửu chỉ vào Trần Hải, cười nói:
- Ngô Nguyên, có nhiều trung thần tướng tài ngươi không cần, còn sợ cái gì mà soán quyền bức cung, tàn sát năng thần, tận dùng gian thần tiểu nhân, hôm nay ngươi tự nhận lấy ác quả, còn có thể trách ai? Ha ha…, những kẻ tiểu nhân như vậy, ta sẽ diệt trừ thay ngươi.
Ngoái đầu nhìn lại, nói với Hắc Sơn:
- Còn không hành hình?
- Được.
Hắc Sơn trả lời một tiếng, quỷ đầu dao giơ lên cao, rồi hạ xuống rất mạnh.
Máu văng tung tóe.
Cái đầu không nhắm mắt kia của Trần Hải lắn xuống chân tường thành, vẫn không ngừng lại, vừa vặn lăn tới chân Định Nam Vương, dùng đôi mắt lăn tăn máu trừng lên nhìn Định Nam Vương, tràn đầy ác khí.
Định Nam Vương lòng còn sợ hãi, lên ngựa, giẫm lên đầu Trần Hải tới nhão nhoét, lúc này mới ổn định lại tinh thần.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào tướng lĩnh dưới thành kia, nói:
- Thường nói, chính nghĩa được ủng hộ, bất nghĩa quả trợ! Ngô Nguyên lão tặc vẫn là nỏ mạnh hết đà, các vị tướng quân chủ tướng lòng dạ biết rõ! Ha ha.., từ Phòng tiên sinh, Mã tướng quân, ta được biết, trong các chư vị tướng quân đây có anh hùng hảo hán, nhưng sống giữa những gian nhân, không những không được trọng dụng, còn luôn phải đối mặt với sự tàn ác của tên gian nhân tàn ác Ngô Nguyên này! Thật là thống khổ.
Lời vừa nói ra, khiến Định Nam Vương sợ tới mồ hôi lạnh toát ra:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì? Ngươi…ngươi có ý gì?
- Ta còn có thể có ý gì ? Đương nhiên là ý muốn cầu hiền rồi.
Tiểu Cửu cười rất quỷ dị, tiếp tục mê hoặc nói:
- Các vị chủ tướng, các vị là gian, là trung, là người tài hay là kẻ tầm thường, là bị xa lánh, hay là lên như diều gặp gió, ta đều hiểu rõ thông qua Phòng tiên sinh và Mã tướng quân! Ha ha..bổn đại nhân cầu hiền nhược khát, bất kể hiềm khích trước đây, có lòng muốn chiêu mộ người tài, chỉ cần thời cơ tới, bổn đại nhân ắt sẽ phái người thích hợp tới lựa chọn trước, kính xin các vị năng thần cán sử kiên nhẫn chờ đợi.
- Đương nhiên rồi, nếu các vị không đợi được, cũng có thể chủ động liên hệ với ta, ta ắt sẽ đối đãi như thượng khách! Nhưng đầu tiên phải tự biết mình, nếu là gian thần tiểu nhân, giống như tên giảo hoạt Trần Hải kia, cẩn thận ta chém cái đầu của người đó.
Một hòn đá nặng tựa ngàn cân.
Ngang nhiên đào tường như vậy, chỉ khiến cả đại quân của Định Nam Vương bàng hoàng, ngơ ngác nhìn nhau, xáo động hỗn loạn.
- Không được ồn ào! Ai trái lệnh, trảm.
Định Nam Vương liên tiếp gặp đại bại, lại có các đại thần đức cao vọng trọng Phòng Linh, Mã Võ, tìm Trần Tiểu Cửu nương tựa, hơn nữa, lại thêm những lời trống động nhân tâm này nữa, thật khiến người ta có cảm giác nghiêng nguy như mưa gió tới.
Lòng dạ hắn biết rõ, nơi đây không nên ở lâu.
Hơn nữa, trước khi không có tướng sĩ nào dưới trướng trung thành, Lương huyện này không thể tới tấn công nữa.
Mồm mép của thằng nhãi này, còn lợi hại hơn cả thương mâu.
- Rút lui.
Định Nam Vương phất tay, dẫn đại quân, hốt hoảng lui lại, dường như ngay cả các thi thể dưới thành cũng không để ý.