- Khinh người quá đáng?
Trần Tiểu Cửu nhìn Nguyễn, cười lạnh:
- Đây là Hoàng ân ta ban thưởng, nếu không Đại Yến ta dựa vào gì mà để con dân mình máu chảy vì người khác? Nếu không, thử nói xem sinh tồn tử vong của An Nam quốc, dân chúng An Nam lang thang vất vưởng, có quan hệ gì với Đại Yến ta chứ? Nguyễn tướng quân đau khổ cầu xin Đại Yến ta xuất binh tương trợ, lại chẳng lẽ không phải khinh người quá đáng?
- Cái này...
Nguyễn Thành Bảo mặt từ đỏ đến tím, lại không có cách nào biện bạch, đành ngượng ngùng nói:
- Việc này vạn lần không được, vạn lần không được.
Trần Tiểu Cửu đã nắm chắc trong tay, sao có thể nương tay chứ?
Hắn không thèm nhìn gương mặt đỏ rực của Nguyễn Thành Bảo, nghiêng đầu sang nói với Nguyễn Lương:
- Chính là bởi vì quan hệ thân thiết giữa ta và Nguyễn huynh, mới trăm phương ngàn kế kiên trì, nghĩ cách vì Nguyễn huynh, góp lời với Hoàng thượng. Hoàng thượng dựa vào gì mà để con dân Đại Yến máu chảy vì ngoại quốc? Còn chẳng phải là vì nể mặt mũi ta nên mới miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu quá mức khó xử này hay sao? Nhưng với một vài đề nghị nho nhỏ của Hoàng thượng như vậy, sao có thể là quá mức được? Vậy, Hoàng thượng dựa vào lý do gì để xuất binh tương trợ đây? Chẳng lẽ An Nam quốc còn keo kiệt đến vậy?
- Quốc công đại nhân, chúng ta không phải ý này, chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Nguyễn Lương cười cứng ngắc, lại thường xuyên nháy nháy mắt với Nguyễn Thành Bảo, ý bảo gã nói một hai câu để cục diện hòa hoãn lại.
Nguyễn Thành Bảo sa sầm mặt, quay mặt đi, không nói lời nào.
- Nếu đã vậy, ta cũng không làm khó.
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cất tiếng cười to: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Tuy rằng Hoàng thượng đồng ý giúp An Nam, nhưng trong nội tâm của ta thật ra lại cảm thấy vô cùng lo lắng việc giải cứu An Nam, nếu chẳng may bị công hãm, thanh danh của ta sẽ bị bêu danh ngàn năm, thân bại danh liệt, cái giá phải trả này quá lớn. Hiện giờ ta đã tận hết lòng, là Nguyễn tướng quân không đáp ứng, cũng đã giải thoát cho ta rồi. Rất tốt, rất tốt! Việc này, đừng nhắc lại nữa.
Cửa vừa mở đã lại bị phong kín rồi, trong lòng Nguyễn Lương hết sức khó xử, muốn nói lại dừng, trầm ngâm nửa ngày, lại lắp bắp nói:
- Quốc công đại nhân không muốn tìm hiểu tin tức về Chiến Thần Hoa Vô Ý hay sao? Thời gian gần đây ta vẫn hết sức tìm kiếm, chỉ sợ trận chiến hỏa này Hoa Vô Ý sẽ bị dính líu vào, trong lòng hoảng loạn đó!
Y rõ ràng là muốn lợi dụng việc này bức bách Tiểu Cửu đây, rồi lại sợ bị tác dụng ngược lại, sau một lúc trầm ngâm, rốt cuộc đã nói ra, ngoài cái đó ra, y không còn lá bài nào nữa.
- Ha hả, nếu Nguyễn huynh không nhắc nhở ta, ta gần như đã quên mất rồi.
Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm: cha vợ ta đã sớm tìm được rồi, còn cần ngươi hay sao?
Hắn cười cao thâm, nói:
- Vậy thì đã làm phiền Nguyễn huynh rồi, tuy nhiên hiện tại thì không cần Nguyễn huynh phải lo lắng chuyện này nữa, ta tự có chừng mực.
À? Tự có chừng mực?
Nguyễn Lương lập tức không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng, vốn tưởng rằng bài tẩy này sẽ rất hữu hiệu, lại không nghĩ rằng Trần Tiểu Cửu căn bản không cần quan tâm, không chỉ đã đắc tội với người ta, lại còn phí bao công sức nữa.
- Quốc công đại nhân, việc xuất binh, chúng ta còn có thể tiếp tục thương nghị.
- Không!
Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt:
- Việc này không còn gì để thảo luận nữa, tiếp tục so đo, chỉ có thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Nào, Nguyễn huynh, Nguyễn tướng quân, nếu đến quý phủ, vậy đừng khách khí nữa, chúng ta uống mấy chén, mượn rượu tiêu sầu!
Nguyễn Thành Bảo nào có tâm tư uống rượu, cố nén tức giận, buồn bực đáp:
- Đa tạ quốc công đại nhân có thịnh tình, trong bụng ta không khỏe, đi về trước, không làm phiền Quốc công đại nhân.
Quay lại nhìn cha một cái, gã ngẩng đầu bước ra ngoài.
Nguyễn Lương cũng từ tạ!
Trần Tiểu Cửu cười cười đưa tiễn, lúc tới cửa, thấy ánh mắt mê man của Nguyễn Lương, hắn an ủi:
- Nguyễn huynh không cần khó xử, xe đến trước núi ắt có đường, Thiên Hữu An Nam, tất có tin lành.
Thiên Hữu An Nam?
Nguyễn lương hứng thú rã rời, trong lòng cười lạnh, lên kiệu, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Cửu.
- Tiểu Cửu, ngươi cũng thật quá đáng.
Xuân Vũ đóng cửa phủ, vui vẻ ôm cánh tay Tiểu Cửu, bĩu môi mong, nói:
- Xem huynh bức người ta đến mức nào kìa?
- Ta không phải là phá hỏng!
Trần Tiểu Cửu cười khẽ nhéo chiếc mũi xinh xắn của Xuân Vũ, nói:
- Có câu lời nói rất hay: Người không vì mình, trời tru đất diệt, máu của huynh đệ Đại Yến, quyết không thể chảy vô ích, ta à, chính là muốn cắt thịt An Nam, để cho An Nam biết Đại Yến lợi hại thế nào, từ nay về sau, cũng không dám còn dã tâm gì khác nữa.
- Huynh lợi hại, huynh thật lợi hại! Thành công không?
Xuân Vũ kéo Tiểu Cửu vào thư phòng, dựa vào ở cửa, vô cùng thân thiết ôm cổ Tiểu Cửu, nói:
- Huynh làm sao biết An Nam quốc sẽ đi vào khuôn khổ? Quyết định khó khăn như thế, chỉ sợ Nguyễn Lương khó có thể lựa chọn!
- Không hề phạm?
Trần Tiểu Cửu lắc đầu:
- Mất một thành và mất một quốc gia, so sánh thì đâu nặng đâu nhẹ?
- Phì, đám đàn ông thối các người, chỉ mưu kế với nhau thôi! Nghe đã thấy phiền rồi, ta không muốn nghe tí nào.
Xuân Vũ dán chặt vào Tiểu Cửu, thân thể mềm mại tham lam rúc vào ngực hắn, ngửi được mùi hương dễ chịu trên người tình lang, nơi giữa hai chân Tiểu Cửu bắt đầu tê dại ngứa ngứa.
- Ai nói ta chỉ biết mưu kế thôi hả?
Trần Tiểu Cửu vuốt ve chiếc cằm mượt mà của Xuân Vũ, trượt lên khuôn mặt của nàng, trêu ghẹo nói:
- Muội nói xem, ta ngoại trừ biết mưu kế, thì còn biết gì nữa?
- Chơi nữ nhân, huynh còn biết chơi nữ nhân!
- Nói bậy, đó không gọi là chơi nữ nhân, muội nói lại lần nữa coi.
- Ừm, không gọi chơi nữ nhân, gọi là cám dỗ...
- Cám dỗ cũng không phải.
Trần Tiểu Cửu híp mắt nhìn chăm chú vào mặt Xuân Vũ, khổ sở nói:
- Cái này gọi là làm dịu lòng nữ nhân.
- Hì hì, cái đó...muội rất khát đấy, có muốn làm dịu muội không?
Xuân Vũ bật cười khúc khích, bộ ngựa sữa đầy đặn xoa nhẹ ở trước người Tiểu Cửu vài cái, vật đang mềm rũ giữa hai chân của Tiểu Cửu bị khơi gợi lập tức quật cường đứng thẳng lên, đôi mắt quyến rũ như tơ, khuôn mặt đỏ thắm như hoa đào, si ngốc nhìn Tiểu Cửu.
Trong lòng Tiểu Cửu như bị ngứa ngáy, nhìn chung quanh, lắc đầu nói:
- Nơi này không có giường.
Kéo tay Xuân Vũ, muốn đi ra.
- Đừng...
Xuân Vũ móc chân, cửa két một tiếng, đóng lại, tiện thể giãy thoát khỏi tay Tiểu Cửu, đỡ cái bàn, gác mông lên, ngoái lại liếc nhìn hắn một cái, nũng nịu lẩm bẩm:
- Chỉ mất nửa canh giờ thôi mà, cọ xát cái gì? Huynh còn không mau quá tới giúp ta giải khát?
Trần Tiểu Cửu cười cười nhìn bờ mông vểnh lên của Xuân Vũ, vừa cởi đai quần, vừa trêu ghẹo:
- Ta dài bằng hai cánh tay đấy!
- Đáng ghét!
Xuân Vũ cũng biết thời gian không nhiều, lát nữa bình dấm chua Đan Nhi nhất định sẽ đi tản bộ lại đây, nàng cố kìm chế sự ngượng ngùng trong lòng, cởi đai lưng, nhưng lại không cởi được, tay cầm lấy, ngoái lại nhìn Tiểu Cửu đang nhìn mình chằm chằm, nũng nịu gắt một cái:
- Nhìn cái gì vậy? Ta rất khát.
Không khí vừa vặn, Tiểu Cửu đi tới, chầm chậm cởi váy của Xuân Vũ xuống, hiện ra một cặp mông vô cùng quyến rũ.
Xuân Vũ chính là đứng đầu Tứ đại hoa đán, bất kể là dáng người, hay là khuôn mặt đều là đẹp nhất.
Mông nàng đầy đặn, tròn trịa, vểnh lên, tuột xuống đến đầu gối của đôi chân dài, tầng tầng lớp lớp, khiến hai không có lựa chọn nào khác đóng chặt lại. Hai đùi khép chặt, vẻn vẹn chỉ để lại một khe hở, đường cong ở mông đẫy đà mê người, hình dạng giống như đào, lại trắng như tuyết, nhẵn nhụi, trơn mượt.
Trần Tiểu Cửu không kiềm chế được dục vọng trong lòng, bước lên trước, giữ chặt eo Xuân Vũ, làm mông nàng càng vểnh lên cao.
- Bại hoại!
Mặc dù tư thế này rất xấu hổ, động vào cũng có cảm giác khó chịu, nhưng Xuân Vũ vẫn thuận theo khom lưng xuống, khiến mông càng vểnh thẳng lên, khe nước đỏ au ở giữa cũng ngượng ngùng lộ ra, đầm nước tràn lan, dục vọng đã dâng cao.
Tiểu Cửu cũng ham muốn dâng trào, không kìm nén được nữ, thẳng lưng đưa vật kia vào trong khe nhỏ mê người.
Xuân Vũ sung sướng, thân thể kiều diễm khẽ run lên, hai chân thon dài run rẩy, tay vẫn chống vào bàn, mỗi lần bị đâm vào, trong lòng càng thấy sung sướng hơn, chân càng lúc càng mềm, bộ ngực đầy đặn chạm vào bàn, mái tóc dài che giấu gương mặt kiều diễm ngượng ngùng, nũng nịu:
- Bại hoại, huynh đừng vội vã ăn thịt người ta vậy chứ, người ta muốn lâu thật lâu cơ.
Thanh âm nhu mềm, mê người.
Quần của Xuân Vũ vẫn còn mắc ở đầu gối, hai chân kẹp lại, đứng lên rất khó, khiến Tiểu Cửu cũng có chút ăn không tiêu, bèn cười trêu ghẹo Xuân Vũ là yêu tinh quyến rũ người.
Xuân Vũ rên rỉ, mông bị đụng đến đỏ hồng, mái tóc rối loạn, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
***
Qua ân ái, Xuân Vũ mềm như sợi bún, cũng không kéo quần lên, vểnh mông ghé vào bàn, nũng nịu thở dốc.
- Sao vẫn không chịu dậy hả?
Trần Tiểu Cửu vỗ vào ngực Xuân Vũ, cười trêu nói:
- Hay là vẫn còn khát?
Xuân Vũ lười nhác gục xuống, ngoái lại nghìn Tiểu Cửu, thấy vật xấu xí của hắn vẫn nhô lên hung hãn, trên đỉnh vẫn còn dính vết tinh dịch, trong lòng nàng xấu hổ, tay nhỏ bé bắt lấy, gợi tình nói:
- Ngươi ngẩng cao đầu làm gì? Có phải ngươi còn khát hay không?
Lửa dục vọng trong lòng Tiểu Cửu lại trào dâng, đỡ eo Xuân Vũ, tiếp tục.
Bỗng nhiên nghe bên ngoài xa xa truyền đến giọng nói oán trách của Đan Nhi:
- Tiểu Cửu thối, ban ngày ban mặt đóng cửa, không thấy nóng sao?
Xuân Vũ hoảng sợ, thầm kêu các nàng mà đến thì không hay, bất chấp hưởng thụ, vội vàng kéo quần lên, thắt đai lưng, để mặc sự nhớp nháp giữa hai chân.
Sau đó lại vội vàng giúp Tiểu Cửu kéo quần lên, oán giận nói:
- Muội tính toán thời gian, mấy ngày nay có thể mang thai đấy, muội muốn sinh cho huynh một đứa con, hài..huynh còn chưa xuất, thật sự là hỏng chuyện tốt rồi.
Thanh âm mềm mại, giống như con mèo nhỏ đáng yêu.
Tiểu Cửu cười cười sửa sang lại mái tóc rối cho Xuân Vũ, an ủi:
- Đừng nóng vội, buổi tối gặp nhau ở sau hòn núi giả.
- Vâng!
Xuân Vũ vui mừng vội vàng đáp ứng:
- Muội chờ huynh, không gặp không về!
Nghe tiếng bước chân của Đan Nhi tới gần, Xuân Vũ cố chịu đựng hai chân mềm nhũn, bật lên xà nhà, bò từ xà nhà lên trên cửa sổ của mái nhà, chui ra ngoài.
Bình!
Đan Nhi một cước đá văng cửa ra, mắt mèo trợn lên, nhìn chung quanh, lại không thấy bóng dáng ai, quay lại liếc nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Nói, cùng ai lén lút ở đây?
Trần Tiểu Cửu chất phác lắc đầu:
- Nghe không hiểu Đan Nhi đang nói cái gì?
- Phì!
Đan Nhi chỉ vào thứ vẫn cao ngất ở dưới háng Tiểu Cửu, xì nói:
- Huynh nghe không hiểu, nhưng nó hiểu đấy.
- Tiểu Cửu, huynh muốn đi Ninh Đô?
Song Nhi bị Tiểu Cửu đè dưới thân thể, hai mắt nhắm chặt, cặp đùi tuyết trắng đùi xấu hổ rộng mở, lộ ra cửa bồng lai đỏ tươi ướt đẫm.
Đan Nhi đứng ở bên cạnh trêu ghẹo, nhưng khi nghe sáng mai Tiểu Cửu muốn đi Ninh Đô đốc chiến, ngọn lửa trong lòng uất nghẹn, một tay đẩy Tiểu Cửu từ trên người Song Nhi xuống, cũng không để ý giữa hai chân Song Nhi ướt đẫm, hờn giận nói:
- Đánh! Đánh! Đánh! Lúc nào cũng chỉ biết đánh giặc, ta muốn sinh con trai, trong lòng bức bối thế nào, huynh có biết không? Huynh nói đi, huynh thấy đánh giặc quan trọng hơn hay là việc ta sinh con quan trọng hơn?
Cô gái nhỏ này càng lúc càng khó trêu chọc vào rồi.
Trần Tiểu Cửu nở nụ cười, cúi đầu nhìn vật dưới thân cứng ngắc, cười hì hì nói:
- Đương nhiên là Đan Nhi sinh con quan trọng hơn, ha ha, đó là con ruột của ta mà.
- Ừ, vậy còn tạm được.
-...
Đan Nhi thỏa mãn trong lòng, hung hãn liếc Tiểu Cửu một cái, sẵng giọng:
- Huynh bớt làm bộ nói đằng làm một nẻo đi, nếu huynh thật sự thương ta và con, thì huynh không thể đi, ngoan ngoãn ở lại ta.
- A tỷ! Ngươi... Ngươi không thể không giảng đạo lý như vậy, Cửu ca là Hưng quốc công, là người làm đại sự.
Song Nhi bị Tiểu Cửu kích thích vài lần, lửa dục vọng trào dâng, bị nửa vời vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể nào oán giận Đan Nhi được, trong mắt tràn ngập u oán rúc vào ngực Tiểu Cửu, dùng ôn nhu để chống lại Đan Nhi.
- Song Nhi, ngươi tránh sang một bên đi.
Đan Nhi đẩy Song Nhi ra, bĩu môi nói:
- Tiểu Cửu là Hưng quốc công Đại Yến, không phải là Hưng quốc công của An Nam, dựa vào cái gì muốn xen vào hưng suy vinh nhục của nước An Nam?
- À? Hóa ra là trợ giúp nước An Nam bình loạn à?
Song Nhi chớp chớp một đôi mắt mèo ngoan ngoãn tránh ở phía sau Đan Nhi , lập trường của nàng cũng lặng yên chuyển biến.
Đan Nhi rất đắc ý, rất mạnh mẽ nâng cằm Tiểu Cửu, ép hỏi:
- Nói! Ngươi rốt cuộc phải làm sao?
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, rất 'nhu nhược' nói:
- Để có thể chăm sóc cho mẹ đứa nhỏ tốt hơn, ta quyết định mang theo đứa mẹ đứa nhỏ, dì đứa nhỏ cùng đi Ninh Đô.
- Phì!
Mà ngay cả Song Nhi dịu dàng cũng nhịn không được gắt một cái.
- Tiểu Cửu thối, có phải huynh điên rồi hay không?
Đan Nhi tức giận một tay đẩy Tiểu Cửu đổ trên giường, cưỡi ngang hông của hắn, dùng sức ngồi mạnh xuống vài cái, tức giận đau khổ nói:
- Huynh rốt cuộc có lương tâm không hả? Ta mang thai, huynh còn muốn ta lang thang vất vưởng, đi theo huynh chịu khổ? Ta không thèm đi cùng huynh đâu, cũng không cho Song Nhi đi cùng nữa, còn huynh nữa, nếu dám đi, sau này đừng quay về nữa.
- Sao vậy, Đan Nhi không muốn đi?
Trần Tiểu Cửu vẫn bộ dạng cười đùa thản nhiên như trước, nói:
- Ta cho nàng biết, chỉ cần nàng đi theo ta, sẽ có một việc bất ngờ vui sướng còn vui sướng hơn là sinh con đang chờ nàng đó.
- Cái gì, huynh đừng lừa ta nha.
Đan Nhi tự hào vuốt bụng, khinh thường nói:
- Ta không tin còn có chuyện gì làm ta thích thú hơn cả chuyện sinh con đấy.
- Nàng không tin?
- Ta không tin!
- Thật sự không tin?
- Thật sự không tin!
Trần Tiểu Cửu ngồi lên, ha hả cười xấu xa nói:
- Vậy chúng ta đánh cuộc.
- Được!
Đan Nhi vỗ ngực, khiêu khích nói:
- Nếu việc huynh nói thật sự không làm ta hứng thú, dù là huynh thua, huynh cũng không được đi Ninh Đô, không được ăn vạ.
- Cái gì? Không ngờ ác như vậy?
Tiểu Cửu bị "dọa" nhảy dựng lên.
- Đan Nhi, nàng đùa với ta hay sao?
- Như thế nào, huynh không dám?
Đan Nhi Nhi quyệt miệng, vẻ mặt miệt thị.
- Ai nói ta không dám?
Trần Tiểu Cửu nắm tay chặt lại, hừ nói:
- Nếu nàng tàn nhẫn với ta như vậy, ta cũng không khách khí với nàng. Hừ...nếu chuyện này còn khiến nàng hứng thú hơn so với chuyện sinh con, nàng sẽ.... Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Ta làm sao? Huynh nói thật ra được không?
Đan Nhi nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò.
- Ha hả... Ta đành phải nói thôi!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt xấu xa, ghé vào tai Đan Nhi, nói thầm thì.
- A...phì!
Đan Nhi nghe xong, mặt đỏ như quả đào chín, nhảy đứng lên, tay nhỏ bé chống ở hông, ấn Trần Tiểu Cửu trên giường, vừa giẫm chân vừa đạp xuống, vô cùng xấu hổ và giận dữ, sẵng giọng:
- Bại hoại này, chỉ nghĩ những chuyện xấu xa. Nơi đó cũng có thể đưa vào sao? Huynh học của ai vậy? Sao lại có thể làm thế với nữ nhân?
- Sao lại không được? Đây là niềm vui thích ở khuê phòng mà!
Trần Tiểu Cửu kéo chăn che kín mình, mặc Đan Nhi quyền đấm cước đá.
- Làm sao vậy? A tỷ?
Song Nhi nháy mắt, hiếu kỳ nói:
- Cửu ca nói cái gì, chỗ nào có thể đưa vào? Muội muốn nghe một chút.
Đan Nhi giữ chặt mông, xấu hổ và giận dữ như muốn khóc lên:
- Tên khốn khiếp này muốn đưa vào...đưa vào...đó...đó. Đưa vào đó thật xấu hổ chết đi được.
Nàng ghé sát vào tai Song Nhi nói ra.
- Ai nha!
Song Nhi cũng vàng ôm chặt mông, mặt đỏ như say rượu, oán giận nói:
- Nơi đó bẩn thế, sao làm được chuyện đó? Không được, tuyệt đối không được, a tỷ, tỷ đừng đồng ý Cửu ca, Cửu ca thật sự là lừa tỷ đấy.
- Tên ngốc mới đồng ý với hắn!
Đan Nhi đá một cước thật mạnh vào mông Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Có tin ta đá nát mông huynh không?
- Sao vây? Nàng không dám?
Vẻ mặt Tiểu Cửu đầy khiêu khích.
- Ai không dám?
Đan Nhi vẫn không phục:
- Chỉ là rất biến thái, cũng không dễ chơi.
- Biến thái sợ cái gì?
Trần Tiểu Cửu hừ nói:
- Nếu nàng có thể bảo vệ thắng, biến thái một chút lại có làm sao, dù sao nói cách khác, cuối cùng vẫn là ta thua.
- Vậy cũng được.
Đan Nhi ngẫm nghĩ một chút, bụm mông, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng đã có chút dao động, nghĩ thầm mặc kệ Tiểu Cửu nói năng lạ lùng ra sao, chỉ cần mình giả bộ thờ ơ, vậy chẳng phải mình vẫn nắm chắc thắng lợi đó sao? Biến thái chút thôi, nào có ngại gì?
- Vậy rốt cuộc nàng có đáp ứng hay không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi:
- Nếu như nàng không có gan, bỏ đi, đừng trách ta một thân một mình đi Ninh Đô đấy.
- Được! Ta đồng ý với huynh…
Đan Nhi xòe bàn tay ra, có chút oai hùng nói:
- Chúng ta vỗ tay thề, ai không được chơi xấu, Song Nhi, nàng làm chứng.
Bốp!
Hai người vỗ tay đảm bảo.
- Hừ! Nói mau, huynh là đồ biến thái khốn khiếp.
Đan Nhi hung hãn vỗ vào mông Tiểu Cửu một cái, lại dẫm chân vào ngực nữa.
- Được, vậy ta nói…
Trần Tiểu Cửu giảm thấp âm thanh xuống, thần thần bí bí nói:
- Thực không dám dấu diếm, lần này ta đi Ninh Đô, chủ yếu vẫn là mang binh theo, tới Hà Khẩu phủ gặp hai người.
- Đi Hà Khẩu phủ gặp hai người?
Đan Nhi nhíu mi nói:
- Rốt cuộc là ai, là ai có thể khiến huynh đích thân đại giá? Lại còn làm khổ cả vợ con huynh nữa?
- Ha hả, hai người này rất lợi hại đấy, một người trong đó khá có quan hệ với Đan Nhi, Song Nhi.
Trần Tiểu Cửu giảo hoạt cười cười.
Đan Nhi, Song Nhi hiếu kỳ tâm, liếc mắt nhìn nhau, thúc giục nói:
- Huynh nói mau, người này rốt cuộc là ai?
- Ahhh, người này là ai nhỉ?
Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt nửa ngày, mới "bừng tỉnh" nói:
- Ai nha, ta nhớ ra rồi, một người họ Lâm, tên là Lâm Trung Tắc, còn từng là Thừa Tướng Đại Yến…
- Cha?
Đan Nhi, Song Nhi lập tức bị Tiểu Cửu làm cho si ngốc, ngồi ở đó, mặt ngơ ngác, đầu óc nổ rầm, dường như không biết nên phản ứng như nào?
Trời ạ!
Đã có tin tức của phụ thân?
Qua hồi lâu, Đan Nhi, Song Nhi mới từ trong lúc khiếp sợ tỉnh táo lại, Đan Nhi lôi kéo tay Song Nhi, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, từng chữ một nói:
- Tiểu Cửu thối, đây không phải chuyện đùa đâu, nếu huynh gạt chúng ta, tỷ muội chúng ta về sau bỏ mặc huynh đấy…
- Ta sao lừa các nàng chứ? Độc Hoàng cũng có thể làm chứng đấy, ồ, Độc Hoàng đi Oa quốc, cũng không thể làm chứng cho ta, nhưng đừng lo, ta sẽ kể toàn bộ hành trình thần kỳ đó cho các nàng nghe.
Trần Tiểu Cửu ôm Đan Nhi, Song Nhi ngồi ở trên đùi, đem hết chi tiết đã gặp ở Hà Khẩu phủ nói cho Đan Nhi, Song Nhi nghe, cuối cùng nói:
- Lúc ấy tình thế nguy cấp, không thể để cho Hoa muội muội phân tâm, cho nên chuyện này vẫn lén giấu, hiện tại đại cục đã định, ta mới dám đem việc này thông báo rõ ràng khắp thiên hạ.
- Ai nha, huynh thật là, chuyện tốt như vậy lúc này mới nói với tỷ muội chúng ta, thật là tức chết đi được.
Đan Nhi tức giận đẩy Tiểu Cửu ra, ôm Song Nhi nước mắt lưng tròng khóc lên.
Mười mấy năm trước, Đan Nhi, Song Nhi vẫn là hòn ngọc quý trên tay phủ Thừa tướng, trong một đêm đảo điên, khiến tỷ muội hai người lang thang vất vưởng, cơ khổ không nơi nương tựa, các nàng giống như là lang thang vất vưởng, cơ khổ không nơi nương tựa, các nàng giống như là cơ khổ không nơi nương tựa nếu không có Chu lão phu nhân thu nhận và giúp đỡ, còn không biết có thể sống sót hay không, càng không gặp được Tiểu Cửu xấu xa này nữa…
Mà hiện giờ, Đan Nhi, Song Nhi lập gia đình, cuộc sống rất hạnh phúc, trong bụng lại mang thai cục cưng đáng yêu, nhưng, tiếc nuối duy nhất, đó là không biết sinh tử tồn vong của phụ thân, mặc dù là còn sống, cũng không biết ẩn núp ở chỗ nào, vậy thì có gì khác chết đâu chứ?
Lúc trước cha con Hồng Hạnh, Khổng Nghi Tần nhận nhau, làm cho Đan Nhi, Song Nhi ngưỡng mộ vô cùng.
Nhưng Tiểu Cửu một phen kỳ ngộ, không ngờ tìm được phụ thân thất lạc nhiều năm rồi.
Điều này giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, hạnh phúc quá bất ngờ làm hai tỷ muội không kìm nén được cùng bật khóc.
- Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!
Mắt mèo Song Nhi đỏ lên, rúc vào trong lòng Tiểu Cửu, làm nũng:
- Ta biết ngay Cửu ca là lợi hại nhất đấy, chỉ cần có Cửu ca, chuyện gì cũng có thể làm được. Hu…hu…
Lời Song Nhi đều là chân thành từ đáy lòng.
Tiểu Cửu ôm một đôi hoa tỷ muội, cũng không an ủi, mặc các nàng trút hết bao tủi thân trong lòng ra.
Qua hồi lâu, hai tỷ muội cuối cùng cũng ngừng khóc.
Đan Nhi lau nước mắt, kéo tay Tiểu Cửu nói:
- Được, ta đồng ý đi Ninh Đô với huynh, nhưng Song Nhi cũng phải đi cùng ta, hai ta muốn đi đón phụ thân về, cha trốn tránh đã bao năm, chịu bao đau khổ, ta muốn ông được an hưởng tuổi già.
- Ha ha, điều ta muốn chính là đưa các nàng đi mà.
Trần Tiểu Cửu sờ sờ cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của Đan Nhi, xấu xa nói:
- Đan Nhi ngoan, có phải nàng nhận thua rồi không?
- Hả? Nhận thua? Ta không chịu nhận thua đâu.
Đan Nhi lúc này mới nhớ vừa rồi đánh cuộc, mặt đỏ lên, lắp bắp nói:
- Không, ta không thua, ta không chịu thua đâu.
Trần Tiểu Cửu nhún nhún vai:
- Đan Nhi, tin tức làm nàng rung động cỡ nào, nàng vừa rồi khóc bù lu bù loa, lại chủ động cùng ta đi Ninh Đô, sao giờ lại chơi xấu thế? Đan Nhi, thế là xấu lắm, vậy thì đừng trách ta tuyên bố với chung quanh là nàng nói không giữ lời, nhất là tuyên bố chân tướng với Nguyệt Thần, chờ xem Nguyệt Thần rút tiền của nàng như nào.
- Tiểu Cửu thối, huynh thật cũng không ra gì cả.
Đan Nhi bụm mông, mặt nóng bỏng, nghĩ thầm nếu vậy hẳn là bị Nguyệt Thần nắm được nhược điểm, sau này mình nào còn "đường sống" nữa? Chẳng phải kiếp này bị Nguyệt Thần chê cười đến chết hay sao?
Nhưng bị Tiểu Cửu làm như vậy, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm nhận cái mông bị đâm xuyên đau chết đi được rồi, nàng run rẩy đưa mắt cầu cứu về hướng Song Nhi.
Song Nhi muốn cười lại không dám cười, che miệng, khuyên giải an ủi nói:
- A tỷ, tỷ cứ nhận thua đi, Cửu ca sẽ thương tiếc tỷ, nếu đổi lại là muội, muội sẽ không chơi xấu.
- Tiểu muội thối, dám ủng hộ người ngoài, hừ…
Trong lòng Đan Nhi rất ấm ức, nghĩ sau này không bao giờ đánh cuộc với tên xấu xa này nữa, tên này thật quá ức hiếp mình mà.
Hiện giờ đã biến thành đâm lao phải theo lao, làm thế nào cho phải đây?
- Tiểu Cửu!
Đan Nhi rúc vào trong lòng Tiểu Cửu, làm nũng, giọng nói êm ái:
- Vậy có phải mông của ta rất đau không? Huynh đừng làm như vậy được không? Ở đó rất dơ đấy!
- Ai nói bẩn sẽ không được? Tắm xong sẽ hết bẩn.
Trần Tiểu Cửu giơ tay sờ soạng cặp mông căng tròn của Đan Nhi, ghé sát vào tai nàng, thì thầm:
- Đừng sợ, ta sẽ rất dịu dàng, sẽ không đau đâu, nàng cứ đưa nó cho ta, ta sẽ yêu nàng rất nhiều, ừm, nhất định sẽ yêu đến mức làm nàng chết đi ấy.
- Thật sự sẽ không đau?
Đan Nhi cong đôi môi đỏ mọng lên, trong lòng vẫn lo lắng.
- Không chỉ có không đau, nói không chừng còn có thể rất kích thích.
Trần Tiểu Cửu hướng dẫn từng bước:
- Trong các tỷ muội, nàng là người đầu tiên dám nếm thử đấy, ồ, Nguyệt thần tỷ tỷ sẽ không như vậy đâu.
- Người đầu tiên? Nguyệt Thần?
Đan Nhi vừa nghe vậy, lập tức nổi lên dũng khí, kéo Song Nhi xuống giường, xinh đẹp quyến rũ lườm Tiểu Cửu một cái, xấu hổ oán giận nói:
- Ta đi tắm rửa một chút, chờ ta đó…