- Hạ huynh, sao lại nói vậy, tả chỉ là thưởng thức tài văn chương của Hạ Văn, hy vọng được cùng hắn nói chuyện mà thôi.
- Trương huynh muốn nói chuyện cùng ta, nhưng ta không muốn
Triệu Tử Văn cười ha hả nói với Trương Nhữ Chu, trong mắt lóe ra sát ý băng lãnh, nếu Trương Nhữ Chu dám động thủ, Triệu Tử Văn nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận.
Hạ Văn Đang cả giận cười gằn:
- Hạ Văn không muốn nói chuyện cùng ngươi, chúng ta cáo từ !
Hạ Văn Đăng ôm quyền nhìn Trương Nhữ Chu, sau đó xoay người rời đi.
Trương Nhữ Chu liếc mắt nhìn hai tên hộ vệ, một trong hai tên gật đầu, tiến về phía trước một bước, khóa chặt lối đi trước mặt Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn, hét lớn:
- Hảo nô tài, công tử nhà ta mời cũng dám cự tuyệt, tối nay ngươi nhất định không được đi.
- Hừ
Triệu Tử Văn sớm đã đoán được thủ đoạn của Trương Nhữ Chu, nhưng không ngờ hắn lại âm hiểm như vậy, nhưng vẫn kiềm chế, hừ lạnh:
- Tối nay ta muốn đi, xem ngươi làm sao làm khó dễ được ta…
Hạ Văn Đăng nhìn thấy hai tên hộ vệ ngăn cản, nổi giận:
- Đừng tưởng rằng cha ta không ở đây là các ngươi có thể làm càn, không tin cứ thử động thủ xem !!!
Hai tên hộ vệ thân thủ bất phàm, đối với Hạ công tử đương nhiên không e ngại, nếu lúc này có Hạ tướng quân ở đây có lẽ bọn chúng không dám làm càn, sớm cúp đuôi trốn mất, nhưng chiến sự ở biên giới Kinh quốc rất nóng bỏng, Hạ tướng quân đâu có nhàn rỗi ở nhà để quản việc nhà, hai tên hộ vệ biết rõ việc này, cười lạnh tiến tới, ra vẻ nhất định phải bắt tên thư đồng này mang đi.
Hạ Văn Đăng tức giận, mặt đỏ bừng, thân hình mạnh mẽ thủ thế, chuẩn bị giáo huấn hai tên hộ vệ này.
- Thiếu gia, để ta !!!
Triệu Tử Văn chụp bả vai Hạ Văn Đăng, thản nhiên nói, nhưng cỗ khí thế bá đạo trên người hắn toát ra cực kỳ khủng khiếp, Hạ Văn Đăng theo bản năng gật gật đầu, hắn cũng không hiểu vì sao hắn lại nghe lời như vậy.
Triệu Tử Văn nhìn hai tên hộ vệ, bâng quơ nói:
- Các ngươi một người lên hay cả ba cùng lên.
Hai tên hộ vệ vốn có chút kiêng kị công tử của Hạ tướng quân, chợt thấy tên thư đồng này chủ động tiến lên, trong lòng lập tức vui vẻ, không cần thương hại đến Hạ công tử mà vẫn bắt được tên thư đồng, họ tự nhiên rất cao hứng, nhưng nhìn vẻ mặt coi thường và lời nói khinh miệt của hắn, cả hai tức giận phóng về phía Triệu Tử Văn.
- Hạ Văn, cẩn thận
Hạ Văng Đăng đang tự hỏi tại sao mình lại làm theo lời Hạ Văn nói đã thấy hai tên hộ vệ vung quyền cước tấn công, Hạ Văn Đăng thất kinh hô lớn.
Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ, một tay giơ lên, một tay hạ xuống
- Phanh !!
m thanh trầm đục vang lên, Triệu Tử Văn vẫn bất động, ngăn cản thế công của hai người, hai tên hộ vệ lúc này cũng giật mình, bọn hắn phát động thế công mãnh liệt, một trên một cưới, lại cùng lúc công kích, không ngờ lại bị chặn lại.
Ngay lập tức, bọn họ thay đổi, quyền pháp càng lúc càng mạnh mẽ, tấn công liên tục, nhưng Triệu Tử Văn càng linh hoạt hơn, liên tục đỡ hơn mười chiêu, sắc mặt không đổi, hắn cười ha hả nói:
- Công phu của các ngươi chỉ có vậy sao ?
Hai tên hộ vệ biến sắc, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không ngờ tên thư đồng này dưới thế công của họ, có thể tránh đỡ toàn bộ hơn mười chiêu mà mặt không đổi sắc, không ngờ hắn lại là một tuyệt đỉnh cao thủ ! Hai người âm thầm kêu khổ, nhưng Trương Nhữ Chu đang ở phía sau, cả hai bất đắc dĩ, tiếp tục tấn công.
- Đến thật tốt ! Ta cho các ngươi kiến thức, cái gì mới là quyền pháp chân chính !
Triệu Tử Văn quát lớn, hung hăng tunh một quyền, tay trái nhanh như chớp đỡ lấy một cước của tên hộ vệ bên trái, tên hộ vệ bên phải thấy quyền pháp của hắn nhanh nhẹn, sắc bén, lại cực kỳ cương mãnh, căn bản cũng không dám cùng hắn đối chọi, hay tay lập tức co trước ngực, muốn ngăn cản một quyền cương mãnh này.
Không như mong muốn, nắm tay của Triệu Tử Văn đập thẳng vào tay tên hộ vệ bên phải, bất quá quyền pháp của Triệu Tử Văn quá sức mạnh mẽ, hai tay tên hộ vệ căn bản không ngăn cản nổi, chỉ làm chậm lực đạo một chút, dính một quyền, ngực hắn thụ thương nặng, tên hộ vệ như tiễn rời cung, lăng không bay vọt về phía sau, phun ra mấy ngụm máu ngất xỉu đương trường.
- Phịch !1
Tên hộ vệ ngã lăn xuống mặt đất, Triệu Tử Văn ảm đạm cười, cũng không hiểu vì sao, hắn đánh ai thì người đó cũng đều có kết cục như vậy, quyền pháp của lão quái nhân quả thực quá mức mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hạ Văn Đăng trợn mắt há mồm nhìn, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này hôm nay ăn phải thần dược ? Sao lại có thể lợi hại như vậy !!!
- Đại ca !
Tên hộ vệ bên trái hét lớn, vọt về phía tên hộ vệ bị thương, cảm thấy hơi thở của hắn mỏng manh, hắn quay đầu lại, phẫn hận nhìn Triệu Tử Văn, nhưng thấy Triệu Tử Văn vẫn thản nhiên không xuy suyển, hắn hoảng sợ ấp úng:
- Ngươi, rốt cục ngươi là người phương nào ?
Hóa ra đây là hai huynh đệ ! Nhất quyền, nhất cước !
- Ta là một thư đồng nho nhỏ của Hạ phủ
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, ánh mắt tràn ngập sát khí băng lãnh, nhìn tên hộ vệ.
Tên hộ vệ chợt rùng mình, không dám tiếp tục nhiều lời…Trương Nhữ Chu lúc này hoàn toàn chết lặng, biến hóa bất thình lình khiến hắn có chút luống cuống, đôi môi run rẩy nửa ngày không nói ra lời, tên thư đồng này quả thực thâm tàng bất lộ.
Gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc dài của Triệu Tử Văn tung bay, hắn vất đứng bất động, lạnh lùng nhìn về phía Trương Nhữ Chu:
- Ta muốn giết ngươi, dễ như lấy đồ trong túi !
- A….Đừng giết ta !!
Trương Nhữ Chu rốt cục không che dấu nổi sự hoảng sợ trong nội tâm, lực lượng, ánh mắt băng lãnh kia đập vào hắn khiến hắn bị dọa khiếp vía ngã ngồi xuống đất, thất thanh kêu lớn.
Triệu Tử Văn cười lạnh, tên Trương Nhữ Chư này thật đúng là nhát như chuột, chỉ là một tên ngụy quân tử giỏi bắt nạt kẻ yếu.
- Hạ Văn, chúng ta đi
Hạ Văn Đăng không muốn nhiều chuyện, giáo huấn bọn họ như vậy cũng đủ rồi, hắn kéo áo Triệu Tử Văn nói.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, cha của Trương Nhữ Chu là quan Lại bộ thượng thư, Lại Bộ Thượng Thư lại chưởng quản việc thi cử của cả nước, Hạ Văn Đăng nếu muốn kiếm được ông danh qua thi cử cũng cần phải được cha của Trương Nhữ Chu gật đầu, muốn làm quan, cũng không nên làm quá.