Hạ Vũ Tình ánh mắt đau khổ, cắn đôi môi anh đào, lập tức vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn đang sắp rời khỏi, run giọng hỏi như hoa lê gặp mưa.
Triệu Tử Văn dừng lại, áy náy nói:
- Ta đây là ... Thành toàn Hạng huynh!
Thành toàn? Hạ Vũ Tình nghe vậy cười khổ, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
- Vì sao muốn thành toàn cho hắn, chẳng lẽ ngươi không thích…
- Làm càn!
Hạ tướng quân thấy Hạ Vũ Tình đột nhiên lao ra, hơi kinh hãi, lập tức nhìn ra một ít manh mối, quyết định thật nhanh giận dữ hét:
- Tình Nhi, con lại đây cho ta!
Thân thể mềm mại của Hạ Vũ Tình sợ hãi run lên, ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn Hạ tướng quân, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc kiên định, lắc đầu nói:
- Con… con không tới.
Tình Nhi từ nhỏ đến lớn đều là đứa con gái ngoan ngoãn, Hạ tướng quân nghe vậy sửng sốt, như thể những lời này không phải do Hạ Vũ Tình nói. Hạ tướng quân tức giận lạnh lùng nói:
- Chính Nam Vương mới là vị hôn phu tương lai của con, con lại đây cho ta!
Hạ Vũ Tình nước mắt lã chã, cắn đôi môi anh đào nói:
- Con không muốn gả cho hắn, con không muốn…
Đám khán giả trên thuyền hoa đều xì xào không ngừng: - Cuộc tỷ võ chiêu thân này rốt cục biến thành cái gì thế này?
- Ngươi không lấy chồng cũng phải lấy!
Hạ tướng quân vừa mới bị thư đồng này làm nổi giận, hiện giờ lại bị con gái làm cho bực tức. Lão thật sự không kìm nổi, giận dữ gầm lên.
Đúng lúc đó, trong tay Hạ Vũ Tình đột nhiên xuất hiện một con dao găm, gí ở chiếc cổ trắng nõn, nức nở nói:
- Cha, cha đừng ép con, con không lấy chồng... ...
- Đại tiểu thư, đừng kích động…
Triệu Tử Văn đang đứng ở phía sau Hạ Vũ Tình, thấy nàng đột nhiên xuất ra một con dao găm sắc bén bắn ra hàn quang bốn phía, gác trên cổ mình, vội vàng kinh ngạc nói.
- Ngươi... ...
Hạ tướng quân tức giận nét mặt già nua đỏ bừng. Đứa con gái ương bướng này quả thật khiến lão mất hết mặt mũi. Lão giận dữ thét:
- Ngươi cút cho ta. Từ nay về sau, ta không có đứa con gái này nữa.
Đôi vai Hạ Vũ Tình kịch liệt run rẩy, suýt nữa té xỉu trên mặt đất. Con dao găm này là nàng vốn để dành khi người xấu (Triệu Tử Văn) chiến thắng thì nàng sẽ dùng để bức ép phụ thân, hiện giờ lại… Trong lòng nàng vô cùng thê lương, dường như lúc này chẳng còn gì lưu luyến nữa.
Nàng chậm rãi xoay người, nước mắt cuồn cuộn trào ra, ánh mắt tràn đầy vẻ thê lương, vai run rẩy nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, ta hận ngươi, hận ngươi!
- Ngươi hận ta cái gì?
Trong lòng Triệu Tử Văn rất không thoải mái. Hắn liên tục giao phong với hai đại cao thủ, vốn là thể xác và tinh thần mỏi mệt, nghe được lời nói của Đại tiểu thư, hắn không kìm nổi nói:
- Ta có làm sai con mẹ gì đâu? Ta chỉ thành toàn cho huynh đệ của ta!
- Ta chính là hận ngươi! Hận ngươi!
Hạ Vũ Tình nói xong liền che miệng, đi thẳng qua trước mặt Triệu Tử Văn, vừa khóc vừa chạy về phía ngọn núi xa xa phía tây…
Đám người đều tránh ra theo bản năng, nhìn bóng dáng Hạ tiểu thư rời đi. Hí kịch này biến hóa như vậy khiến người ta không còn chút gì cao hứng, đều không kìm nổi mà thở dài thật sâu.
Vì sao lại biến thành như vậy? Triệu Tử Văn thần sắc ảm đạm. Nhìn bóng dáng Đại tiểu thư, hắn hơi hối hận vì lời nói vừa rồi, chỉ có điều cảm giác trong lòng càng trở nên hoang mang.
Lúc này Hạng Tử Hiên sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mất mát vô cùng, ảm đạm lắc lắc đầu, ngơ ngác đứng ở đó.
Hạ tướng quân sắc mặt xanh mét. Lão cũng không biết nên nói gì với Chính Nam Vương, chỉ ngồi trên ghế nắm chặt tay lại. Vốn tưởng rằng thư đồng tự động bỏ quyền, mọi sự sẽ trở nên đại cát, không ngờ sự việc lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Hạ phu nhân hốt hoảng lệ rơi đầy mặt. Nếu Tình Nhi đi tự sát thì nên làm gì bây giờ, nhưng Hạ tướng quân đang nổi nóng, bà cũng không dám nói nửa câu.
Kết cục hôm nay quá bất ngờ. Nếu biết kết cục sẽ như thế này, chắc chắn Triệu Tử Văn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này. Càng quan trọng là… hắn phát hiện dường như tình cảm của mình đối với Đại tiểu thư dường như rất giống Lăng Nhi lúc trước… Rất phức tạp ... Chẳng lẽ ta thích Đại tiểu thư? Hắn nhẹ nhàng đẩy đám người ra, ảm đạm đi trên Tô đê, bóng dáng của Đại tiểu thư thoáng ẩn hiện trong đầu hắn.
- Tránh ra!
- Tránh ra, đều tránh ra cho ta!
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm như vậy, trán toát mồ hôi lạnh. Hắn xoay người, vừa lúc thấy Lăng Nhi đang chen ra từ giữa đám người. Đôi mày liễu của nàng dựng lên, đi tới đây.
- Ai nha... ...
Lăng Nhi lơ đãng nhìn thấy Triệu Tử Văn ở phía trước, kinh hô một tiếng, nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng đi tới, thấp giọng nói:
- Tướng công... ..
- Phù phù... ...
Có lẽ là Lăng Nhi biến sắc mặt quá nhanh, nữ tử hung hãn đột nhiên biến thành thiếu phụ dịu dàng động lòng người, mọi người xung quanh đều bị dọa tới mức chân díu cả lạisuýt nữa ngã xuống đất.
- Tướng công, Hạ tỷ tỷ nàng... ...
Lăng Nhi hơi cúi mặt xuống, trong lòng hơi bực vì cái tật xấu mãi không sửa nổi của mình, có điều muốn nói lại thôi.
Lăng Nhi đột nhiên xuất hiện, có lẽ là đã đến đây từ sớm. Triệu Tử Văn hỏi:
- Muội thấy cả rồi chứ?
- Vâng!
Lăng Nhi gật gật đầu, lại cân nhắc một lúc lâu mới nói:
- Tướng công, kỳ thật Hạ tỷ tỷ là thích huynh.
- Thích ta?
Triệu Tử Văn ánh mắt nghi hoặc, nghe vậy ngơ ngác hỏi.
Lăng Nhi nói:
- Huynh còn nhớ buổi tối mà huynh và Hạ tỷ tỷ bị rơi xuống dưới vách núi không?
Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Nhớ rõ. Có chuyện gì à?
- Đêm ấy huynh đã không để ý đến tính mạng mình, cởi áo ra đắp cho Hạ tỷ tỷ còn bản thân thì bị rét cóng tới mức tính mạng nguy kịch. Hạ tỷ tỷ cảm động vì lẽ đó, muốn cứu huynh nên đã tự cởi bỏ quần áo,… trần truồng… sưởi ấm cho huynh. Hơn nữa, trong hai ngày huynh hôn mê, mỗi đêm muội đều thấy huynh ôm Hạ tỷ tỷ để ngủ, khi nằm mơ còn không ngừng… hôn tỷ ấy.
Lăng Nhi càng nói càng mặt đỏ, ngượng ngùng nói.
- Đại tiểu thư nàng... ...
Triệu Tử Văn nghe được cảm thấy cay mũi. Hóa ra đêm đó là Đại tiểu thư cứu ta. Nữ tử mà mình thường xuyên thấy trong mộng chính là nàng.
Lăng Nhi cũng căm giận bất bình thay Hạ tỷ tỷ, không kìm nổi chu miệng nói:
- Hạ tỷ tỷ vẫn thích huynh, chỉ có điều tướng công lại xa cách tỷ ấy.
Chẳng trách Đại tiểu thư muốn ta tham gia trận tỷ võ chiêu thân này, vậy mà vừa rồi mình còn đối xử với nàng như vậy. Triệu Tử Văn cảm thấy cay mũi, vội vàng nói:
- Hiện tại ta phải đi tìm Đại tiểu thư trở về.
Hắn và Lăng Nhi đi một vòng quanh bờ Tây hồ tìm nhưng không hề thấy bóng dáng Đại tiểu thư. Lúc hỏi du khách dọc đường, có người thấy Đại tiểu thư vừa mới vội vàng đi, chỉ có điều sắc trời đã tối muộn nhưng lại không có ai thấy chính xác là nàng đi về phía nào.
Hắn cùng với Lăng Nhi cũng đã tới Hạ phủ và chợ tìm kiếm, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Triệu Tử Văn nghĩ rằng Hạ tướng quân chỉ tức giận nói vậy, một lát sẽ tìm Đại tiểu thư trở về, không ngờ vị Hạ tướng quân máu lạnh này lại không hề quan tâm…
Đứng ở trong sân tiểu viện, đầu óc Triệu Tử Văn tính toán các kiểu. Đại tiểu thư căn bản không có bao nhiêu bằng hữu ở Hàng Châu, lại không quen thuộc đường lối, nàng có thể đi đâu được chứ?
- Hạ Văn, chàng tìm được tiểu thư không?
Triệu Tử Văn đang lo lắng vạn phần thì Hạ Bình đột nhiên đẩy cửa đi vào. Hắn chua xót lắc lắc đầu nói:
- Không.
- Tiểu thư, tỷ rốt cuộc đi đâu chứ?
Đôi mắt đẹp của Hạ Bình phủ một tầng nước mắt, nức nở nói.
- Khóc có ích lợi gì?
Triệu Tử Văn nhớ rằng Đại tiểu thư có mang theo một con dao găm, sẽ không phải đi tự sát chứ, liền vội vàng hỏi:
- Hôm nay Đại tiểu thư có cái gì dị thường không?
- Hôm nay Đại tiểu thư không có gì dị thường, tuy nhiên…
Hạ Bình lau khóe mắt nói:
- Tuy nhiên hôm nay tiểu thư thường xuyên nhìn trộm một bức tranh rồi vụng trộm cười ngây ngô.
Bức tranh? Triệu Tử Văn đảo mắt, vội vàng nói:
- Bức tranh gì?
Hạ Bình lắc lắc đầu nói:
- Tiểu thư không cho muội, dường như trong bức tranh có một nam một nữ đứng dưới một gốc cây.
- Một nam một nữ đứng dưới một gốc cây? Ta biết Đại tiểu thư ở đâu!
Đôi mắt Triệu Tử Văn lập tức sáng lên, bất chấp tất cả lao thẳng về phía Tây hồ.
Hạ Bình còn không kịp phản ứng, chỉ kịp hô to với Triệu Tử Văn đang chạy như điên:
- Hạ Văn, tiểu thư ở đâu?
Nhưng Triệu Tử Văn chạy cực nhanh, nháy mắt đã biến mất ở cuối đường.
Mãn Giác Lũng ở phía tây nam của Tây hồ. Hai ngọn Nam Cao và Bạch Hạc kẹp lấy thôn xóm bên dưới. Mùa xuân mới tới, những cành liễu đã mọc ra những chiếc lá non màu xanh nhạt, hoa nở có thể thấy được ở khắp nơi, dưới ánh trăng mờ tỏ của buổi tối lại có thêm một cảm giác thú vị khác.
Triệu Tử Văn lo lắng tìm kiếm bóng dáng Đại tiểu thư trong rừng cây ở Mãn Giác Lũng. Nhưng lần trước là hắn được Lý Dịch An dẫn tới đây, bởi vậy hắn căn bản không quen thuộc lắm với khu vực này. Lúc này hắn không biết rõ phương vị, chỉ sờ soạng trong đêm tối tìm hướng đi.
- Đại tiểu thư, ngươi ở đâu?
Triệu Tử Văn hợp hai tay làm loa để trên miệng hô lớn. Giữa đêm tối đen như mực, hắn không lo lắng có người ức hiếp Đại tiểu thư. Trên người nàng có mang theo dao găm, hắn chỉ lo nàng đâm phải mình mà thôi.
Ở Tô Châu - Hàn Sơn Tự, Hạ Bình cùng hắn rút ra nhân duyên ký, khi đó Đại tiểu thư vẫn đối lập với hắn, cũng quấy rối rút một cây, không ngờ cả cây nhân duyên ký của Hạ Bình và Đại tiểu thư đều ghép thành đôi với Triệu Tử Văn. Khi đó hắn còn cho rằng đó là sự hiểu lầm, hiện tại xem ra lại thành sự thật, Hạ Bình và Đại tiểu thư đều thích hắn, giống như trong cõi vô thường có thiên ý vậy.
Triệu Tử Văn cảm khái một trận, trong lòng lại lo lắng. Ở chung với Đại tiểu thư lâu như vậy, hắn cũng biết khá rõ tính tình của nàng. Cô nàng này rất mạnh mẽ, quả cảm, tuyệt đối không dễ cúi đầu. Lúc này nàng phẫn hận rời đi, trong cơn thương tâm thất vọng, không ai dám cam đoan nàng sẽ làm ra sự tình gì.
Vì sao Hạng huynh phải thích Đại tiểu thư? Còn cả trận tỷ võ chiêu thân chết tiệt kia nữa...