Triệu Tử Văn cũng hơi buồn cười, nhưng cũng không trách được lão Hoàng đế này. Cả đời lão chỉ có được hai người con gái, một nữ nhi đã mất sớm, chỉ còn lại một người nữa là Hạ Bình. Bất quá, lão và Hạ Bình chưa từng tiếp xúc qua, cho nên trên thực tế có thể coi như lão không có con gái.
Triệu Tử Văn nói:
- Hoàng thượng, năm đó làm sao người phát hiện được Hạ Bình may mắn còn sống trên nhân thế và được Hạ tướng quân thu dưỡng trong phủ?
Lão Hoàng đế ảm đạm hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói:
- Ta cũng nghĩ là Hạ Bình đã không còn sống sót được nữa. Nhưng mấy năm sau, trong phủ Hạ ái khanh đột nhiên xuất hiện một nữ thư đồng có tuổi xấp xỉ như Bình Nhi, ta có chút tò mò, nên phái thám tử điều tra theo dõi nhiều năm. Sau này, Bình Nhi càng lớn càng giống mẹ, ta mới xác định được nó chính là nữ nhi của ta.
Aizzz, cũng giống như Hạ tướng quân đã nói. Hạ Bình cũng vì lớn lên rất giống mẹ mình mà bị bại lộ thân phận. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm thở dài. Nếu như nàng không giống lắm, có lẽ cũng không có nhiều chuyện thị phi đến thế. Bí mật này, Hạ tướng quân chắc chắn sẽ chôn dấu mãi mãi.
- Năm đó ở Giang Nam, trẫm và nàng quen biết nhau. Trước đó nàng còn không biết thân phận của trẫm là Hoàng thượng, nên mới ủy thân cho trẫm. Trẫm sau khi về cung cũng rất nhanh quên nàng. Sáu năm sau, khi trẫm lại đi dạo ở Giang Nam mới lại gặp lại nàng. Sau khi biết được nàng đã đau khổ chờ đợi trẫm sáu năm trời, trẫm vô cùng cảm động định sắc phong nàng làm phi. Nhưng trong triều cao thấp, kể cả mẫu hậu cũng đều phản đối trẫm cưới một ca kỹ làm phi tử. Trẫm bất đắc dĩ đành phải thôi. Một năm sau lại gặp lại, trẫm cũng không biết là nàng đã sinh hạ Bình Nhi. Nhưng sau khi mẫu hậu biết được, đã nóng giận hạ sát thủ với hai mẹ con nàng ......
Lão Hoàng đế nghẹn ngào nhớ lại những chuyện cũ nghĩ mà kinh hãi.
Triệu Tử Văn nghe mà tỉnh tỉnh mê mê. Chỉ biết là mẫu thân của Hạ Bình là một nữ tử si tình. Không ngờ đã khổ sở chờ đợi Hoàng đế tận sáu năm. Nhưng lão Hoàng đế này cũng quá phong lưu. Quay về cung chẳng bao lâu đã quên lãng mất mẫu thân của Hạ Bình.
- Aizzz, lắm lễ nghi phiền phức làm cho người ta không thể không cúi đầu trước sự thật.
Triệu Tử Văn thở dài thật sâu, cảm thán nói.
- Lời nói của Triệu ái khanh thật sự rất có lý.
Lão Hoàng đế cười chua xót, nói tiếp:
- Nhà đế vương lại lắm ràng buộc. Bởi vậy năm đó trẫm không thể cưới nàng. Hiện giờ, Hạ Bình gặp phải hiểm cảnh, trẫm cũng chỉ có thể âm thầm bảo hộ nó thôi.
- Hoàng thượng, không biết thân thế của Hạ Bình vì sao lại tiết lộ ra ngoài?
Triệu Tử Văn quan tâm nhất là vấn đề an toàn của Hạ Bình. Cũng không biết là bên người lão Hoàng đế này có người nằm vùng hay không, làm sao mà bí mật này lại truyền ra bên ngoài được chứ, không khỏi phải hỏi lại.
Trong mắt Hoàng đế, quang mang chớp động, hừ nói:
- Trẫm cũng không biết được. Chỉ biết là có người dùng rất nhiều tiền để Sở Thăng hạ sát thủ với Hạ Bình.
Bảo sao mà lão Hoàng đế không ngăn cản mình đi đối phó với Ám Kiếm Các. Hóa ra là Hoàng thượng đã biết chuyện này. Hiện giờ tranh đấu ngôi vị Hoàng đế vô cùng kịch liệt, Hoàng thượng cũng không có cách nào phân thân được cả, nên không thể bận tâm được Ám Kiếm Các. Triệu Tử Văn cười khổ, nói:
- Xem ra, đến cả kẻ thù thực sự chúng ta cũng chưa phát hiện ra. Thật là chúng ta ở ngoài sáng, kẻ thù lại ở trong tối.
Lão Hoàng đế trầm giọng nói:
- Trẫm nghi ngờ An Vương gây nên. Bất quá, hắn chưa từng gặp mẫu thân của Bình Nhi, làm sao lại phát hiện ra được Bình Nhi là nữ nhi của trẫm chứ?
- An Vương này vì sao lại phải giết Hạ Bình?
Theo lý thuyết mà nói, An Vương âm hiểm giảo hoạt này liệu có đi làm cái chuyện nhàm chán là bảo vệ danh dự Hoàng gia gì gì đó hay không? Triệu Tử Văn đột nhiên biến sắc, nói:
- Không phải là ......
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, tỏ vẻ tán thưởng, cười lạnh nói:
- An Vương lòng lang dạ thú, sao trẫm lại không biết cơ chứ?
Triệu Tử Văn đã ở Hàm Đan máy ngày, đối với những việc của Hoàng gia cũng đại khái hiểu được. Nghe nói mấy vị Hoàng tử của lão Hoàng đế này cũng không phải chết yểu bình thường, mà đều là té ngựa mà chết. Mười một vị Hoàng tử, giờ chỉ còn lại có năm người. Có thể nói là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả thực là một đả kích không nhỏ đối với lão Hoàng đế. Chẳng qua, cũng không biết được là có thật Hoàng tử bị té ngựa mà chết hay không.
- Nhớ kỹ, đối thủ của ngươi không đơn thuần chỉ có An Vương, mà còn có cả Thế tử của An Vương nữa --- Hạng Long Uyên. Phụ tử hai người bọn hắn là trở ngại lớn nhất trong việc Long Không đoạt vị.
Đôi mắt lão Hoàng đế phát ra tia sáng lạnh, dặn dò.
Thế tử của An Vương ư? Triệu Tử Văn ngẩn người. Hóa ra là còn có một đối thủ lợi hại đang ẩn náu. Dã tâm của An Vương này không chừng chính là để dọn đường cho vị Thế tử này.
Hắn gật đầu nói với lão Hoàng đế:
- Vi thần đã biết! Thần nhất định sẽ vì Bát Hoàng tử điện hạ mà vượt lửa qua sông, không hề chối từ.
Lão Hoàng đế vui mừng gật đầu, lại chuyển đề tài, nói tiếp:
- Mười ngày sau là một ngàn người Hung Nô sẽ đến Hàm Đan. Bọn họ không chỉ có muốn cùng Đại Kinh ta tổ chức giáo trường luận võ, còn muốn trẫm phải gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu của Hung Nô nữa. Không biết Triệu ái khanh có cái nhìn thế nào với chuyện này?
Triệu Tử Văn hơi cân nhắc, nói:
- Chuyện này thì ...... Binh tới thì tướng đỡ. Nước tới thì lấy đất ngăn. Hung Nô đến diễu võ giương oai, chúng ta phải đánh bại bọn chúng.
Lão Hoàng đế cũng bị đoạn diễn thuyết của hắn làm cho tâm tình kích động, nói:
- Trẫm không hỏi chuyện này, mà là hỏi chuyện của An Ninh.
Làm sao mà chuyện gì phức tạp cũng tìm ta hỏi, chuyện đơn giản thì chẳng thấy đâu. Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, nói:
- Hoàng thượng đã có tính toán, cần gì phải hỏi lại ý kiến của thần?
- Trẫm muốn nghe xem ý kiến của ngươi.
Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế có một vẻ phức tạp. Triệu Tử Văn đã sớm nhìn ra lão Hoàng đế đang mâu thuẫn. Lão cũng không đưa ra được quyết định gì cho nên mới trực tiếp chuyển qua chủ đề An Ninh quận chúa lấy chồng ở xa. Nhưng lão lại cứ túm lấy hắn không buông cho nên hắn đành phải đáp.
- Thần nghĩ không nên gả An Ninh cho Hung Nô.
- Vì sao? Lão Hoàng đế giọng điệu rất trầm trọng, hiển nhiên là đang rất mất hứng, chất vấn.
Hiện giờ Đại Kinh thiếu đúng là cơ hội để nghỉ ngơi. Nếu gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu của Hung Nô thì không khí vui mừng chắc chắn sẽ khiến cho hai bên ngưng chiến trong một khoảng thời gian rất dài. Trong lòng lão Hoàng đế có lẽ hy vọng thông qua thời gian ngắn ngủi này, để Bát Hoàng tử kế vị thuận lợi, trấn an dân tâm. Chẳng qua cũng là khổ cho nha đầu này.
Triệu Tử Văn rất là phản cảm với cuộc hôn nhân chính trị này. Nhưng hắn không thể nói ra được nguyên nhân này, phải tìm lý do khác:
- Nếu như gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô ở xa thì chẳng phải là đã diệt thiên uy của Đại Kinh ta sao?
- Cái trẫm cần không phải là thiên uy của Đại Kinh, mà là trẫm cần để cho hoàng nhi Long Không kế vị. Khụ khụ ......
Lão Hoàng đế nói với vẻ rất kích động, đột nhiên ho khan kịch liệt. Hồi lâu sau, tiếng ho khan mới lắng xuống, lão lấy khăn tay lau mồm, trên chiếc khăn tay bằng lụa trắng rõ ràng còn dính lại vết máu hồng.
Triệu Tử Văn nhìn thấy thế thì cau mày. Xem ra lão Hoàng đế này thật sự là không tiếc phải trả giá tất cả để cho Bát Hoàng tử kế vị, kể cả An Ninh quận chúa cũng nguyện ý hy sinh. Đó cũng là dấu hiệu của việc thời gian của lão không còn nhiều lắm, muốn tận dụng những ngày còn lại, được ăn cả, ngã về không cũng phải hoàn thành được tâm nguyện.
Lão Hoàng đế này vừa phun máu ra, Triệu Tử Văn nhìn mà phát hoảng lên. Nếu như đột nhiên lão Hoàng đế này thăng thiên thì chắc chắn An Vương sẽ lập tức tạo phản ngay. Đến lúc đó cũng chẳng có gì hay ho cả. Hắn vội vàng gật đầu ứng tiếng, đáp:
- Vi thần biết.
Lão Hoàng đế ho khan một hồi lâu. Thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, mi mắt buông xuống, lại trở về bộ dạng uể oải, không phấn chấn như trước, vung tay lên nói:
- Lui ra đi, hôm nay những lời trẫm nói với ngươi không được nhắc lại cho bất cứ kẻ nào khác nữa.
Triệu Tử Văn gật đầu, nói:
- Vi thần cáo lui!
- Còn nữa, đừng có gây chuyện thị phi khắp nơi cho trẫm. Dụng tâm nghĩ đối sách cho trẫm đi, xem làm thế nào mới có thể để Long Không thuận lợi đoạt vị được.
Lão Hoàng đế lại dặn dò hắn bằng giọng điệu uy hiếp.
Triệu Tử Văn chỉ còn biết ôm quyền, nói:
- Vi thần tuân mệnh!
- Lui ra đi.
Tối nay lão Hoàng đế lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy, lão vô cùng mệt mỏi, mệt đến độ nhướn mắt lên cũng thấy khó khăn, vung long bào lên, nói.
Lão Hoàng đế này thủy chung không đề cập đến vị trí Tể tướng, có lẽ còn cần tiếp tục khảo nghiệm ta nữa. Dù sao, làm Tể tướng cũng không phải cái gì hay ho cả, Triệu Tử Văn cũng không phải là rất quan tâm đến cái vị trí Tể tướng này, nên lui ra luôn. Tối nay nói chuyện đơn giản là xoay xung quanh một đề tài --- Chính là đoạt vị. Nhưng Bát Hoàng tử không có lòng dạ nào tranh vị cả. Thật là khó khăn! Trong lòng hắn không kìm nổi tiếng thở dài.
Triệu Tử Văn ngồi trên xe ngựa của Điền Hổ, trở về Hàn Lâm Thư Viện. Khi hắn đi qua hậu hoa viên, lơ đãng ngẩng đầu nhìn về sương phòng của Đại tiểu thư, chỉ thấy một vóc dáng cô độc ngồi trên nóc nhà sương phòng, hai vai gầy yếu run rẩy trong gió nhẹ.
Hắn nhìn thân ảnh nhu nhược của Hạ Bình, không khỏi cả giận:
- Leo cao như vậy làm gì chứ? Tiểu nha đầu này không sợ nhiễm phong hàn sao?
Hạ Bình dường như không chú ý tới phía dưới đang có người. Triệu Tử Văn thì lần theo chiếc thang nhỏ ở cửa phòng nàng lặng lẽ bò đi lên.
Hạ Bình ngắm bầu trời đêm xinh đẹp. Cơ bản là không hề để ý thấy một đôi ma trảo từ phía sau đang hướng tới nàng.
Khi Triệu Tử Văn đi đến gần thì không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy ánh trăng bàng bạc rọi trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Hạ Bình, trong mắt còn ngân ngấn nước, dưới ánh trăng dịu dàng sáng rọi lại có vẻ đáng yêu mềm mại khiến trăng cũng phải ảm đạm theo.
- Aizzz
Triệu Tử Văn thở dài một hơi, vốn định giáo huấn nha đầu kia một chút ---- đánh vào mông cô bé này. Nhưng nhìn thấy tiểu ny tử bộ dạng như hoa lê gặp mưa thì hắn không đành lòng xuống tay nổi, đành trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, miễn cưỡng cười nói:
- Sao mà trễ vậy còn chưa đi ngủ?
"A!" Hạ Bình bị tiếng nói bất ngờ làm cho hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện Hạ Văn đang cười hi hi ngồi ở ngay bên cạnh mình, trong mắt nàng tràn ngập thần sắc phức tạp, vừa vui sướng lại vừa sợ hãi, nhào thẳng vào trong lòng ngực hắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn khẽ hỏi:
- Hạ Bình, sao thế?
- Hạ Văn, muội sợ, muội rất sợ...... Hạ Bình dường như đã tìm thấy nơi tránh gió, nước mắt trong suốt tí tách rơi, khóc lóc nói.
- Lại gặp ác mộng à?
Triệu Tử Văn khẽ vỗ về mái tóc nàng, ôn nhu nói:
- Về sau nếu như còn gặp ác mộng thì để Đại tiểu thư cùng ngủ với muội đi.
- Hạ Văn, kỳ thật ... Muội......
Hạ Bình ôm chặt eo hổ của Triệu Tử Văn, lúng búng nói.
Triệu Tử Văn đầu đầy mờ mịt, hỏi lại:
- Kỳ thật cái gì?
Đôi mắt đẹp của Hạ Bình không ngừng rơi lệ. Bỗng nhiên, nàng chui thẳng vào trong lòng hắn, sít sao hơn, khóc to, nói:
- Kỳ thật muội cái gì cũng biết rồi!
Triệu Tử Văn cũng hơi buồn cười, nhưng cũng không trách được lão Hoàng đế này. Cả đời lão chỉ có được hai người con gái, một nữ nhi đã mất sớm, chỉ còn lại một người nữa là Hạ Bình. Bất quá, lão và Hạ Bình chưa từng tiếp xúc qua, cho nên trên thực tế có thể coi như lão không có con gái.
Triệu Tử Văn nói:
- Hoàng thượng, năm đó làm sao người phát hiện được Hạ Bình may mắn còn sống trên nhân thế và được Hạ tướng quân thu dưỡng trong phủ?
Lão Hoàng đế ảm đạm hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nói:
- Ta cũng nghĩ là Hạ Bình đã không còn sống sót được nữa. Nhưng mấy năm sau, trong phủ Hạ ái khanh đột nhiên xuất hiện một nữ thư đồng có tuổi xấp xỉ như Bình Nhi, ta có chút tò mò, nên phái thám tử điều tra theo dõi nhiều năm. Sau này, Bình Nhi càng lớn càng giống mẹ, ta mới xác định được nó chính là nữ nhi của ta.
Aizzz, cũng giống như Hạ tướng quân đã nói. Hạ Bình cũng vì lớn lên rất giống mẹ mình mà bị bại lộ thân phận. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm thở dài. Nếu như nàng không giống lắm, có lẽ cũng không có nhiều chuyện thị phi đến thế. Bí mật này, Hạ tướng quân chắc chắn sẽ chôn dấu mãi mãi.
- Năm đó ở Giang Nam, trẫm và nàng quen biết nhau. Trước đó nàng còn không biết thân phận của trẫm là Hoàng thượng, nên mới ủy thân cho trẫm. Trẫm sau khi về cung cũng rất nhanh quên nàng. Sáu năm sau, khi trẫm lại đi dạo ở Giang Nam mới lại gặp lại nàng. Sau khi biết được nàng đã đau khổ chờ đợi trẫm sáu năm trời, trẫm vô cùng cảm động định sắc phong nàng làm phi. Nhưng trong triều cao thấp, kể cả mẫu hậu cũng đều phản đối trẫm cưới một ca kỹ làm phi tử. Trẫm bất đắc dĩ đành phải thôi. Một năm sau lại gặp lại, trẫm cũng không biết là nàng đã sinh hạ Bình Nhi. Nhưng sau khi mẫu hậu biết được, đã nóng giận hạ sát thủ với hai mẹ con nàng ......
Lão Hoàng đế nghẹn ngào nhớ lại những chuyện cũ nghĩ mà kinh hãi.
Triệu Tử Văn nghe mà tỉnh tỉnh mê mê. Chỉ biết là mẫu thân của Hạ Bình là một nữ tử si tình. Không ngờ đã khổ sở chờ đợi Hoàng đế tận sáu năm. Nhưng lão Hoàng đế này cũng quá phong lưu. Quay về cung chẳng bao lâu đã quên lãng mất mẫu thân của Hạ Bình.
- Aizzz, lắm lễ nghi phiền phức làm cho người ta không thể không cúi đầu trước sự thật.
Triệu Tử Văn thở dài thật sâu, cảm thán nói.
- Lời nói của Triệu ái khanh thật sự rất có lý.
Lão Hoàng đế cười chua xót, nói tiếp:
- Nhà đế vương lại lắm ràng buộc. Bởi vậy năm đó trẫm không thể cưới nàng. Hiện giờ, Hạ Bình gặp phải hiểm cảnh, trẫm cũng chỉ có thể âm thầm bảo hộ nó thôi.
- Hoàng thượng, không biết thân thế của Hạ Bình vì sao lại tiết lộ ra ngoài?
Triệu Tử Văn quan tâm nhất là vấn đề an toàn của Hạ Bình. Cũng không biết là bên người lão Hoàng đế này có người nằm vùng hay không, làm sao mà bí mật này lại truyền ra bên ngoài được chứ, không khỏi phải hỏi lại.
Trong mắt Hoàng đế, quang mang chớp động, hừ nói:
- Trẫm cũng không biết được. Chỉ biết là có người dùng rất nhiều tiền để Sở Thăng hạ sát thủ với Hạ Bình.
Bảo sao mà lão Hoàng đế không ngăn cản mình đi đối phó với Ám Kiếm Các. Hóa ra là Hoàng thượng đã biết chuyện này. Hiện giờ tranh đấu ngôi vị Hoàng đế vô cùng kịch liệt, Hoàng thượng cũng không có cách nào phân thân được cả, nên không thể bận tâm được Ám Kiếm Các. Triệu Tử Văn cười khổ, nói:
- Xem ra, đến cả kẻ thù thực sự chúng ta cũng chưa phát hiện ra. Thật là chúng ta ở ngoài sáng, kẻ thù lại ở trong tối.
Lão Hoàng đế trầm giọng nói:
- Trẫm nghi ngờ An Vương gây nên. Bất quá, hắn chưa từng gặp mẫu thân của Bình Nhi, làm sao lại phát hiện ra được Bình Nhi là nữ nhi của trẫm chứ?
- An Vương này vì sao lại phải giết Hạ Bình?
Theo lý thuyết mà nói, An Vương âm hiểm giảo hoạt này liệu có đi làm cái chuyện nhàm chán là bảo vệ danh dự Hoàng gia gì gì đó hay không? Triệu Tử Văn đột nhiên biến sắc, nói:
- Không phải là ......
Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, tỏ vẻ tán thưởng, cười lạnh nói:
- An Vương lòng lang dạ thú, sao trẫm lại không biết cơ chứ?
Triệu Tử Văn đã ở Hàm Đan máy ngày, đối với những việc của Hoàng gia cũng đại khái hiểu được. Nghe nói mấy vị Hoàng tử của lão Hoàng đế này cũng không phải chết yểu bình thường, mà đều là té ngựa mà chết. Mười một vị Hoàng tử, giờ chỉ còn lại có năm người. Có thể nói là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả thực là một đả kích không nhỏ đối với lão Hoàng đế. Chẳng qua, cũng không biết được là có thật Hoàng tử bị té ngựa mà chết hay không.
- Nhớ kỹ, đối thủ của ngươi không đơn thuần chỉ có An Vương, mà còn có cả Thế tử của An Vương nữa --- Hạng Long Uyên. Phụ tử hai người bọn hắn là trở ngại lớn nhất trong việc Long Không đoạt vị.
Đôi mắt lão Hoàng đế phát ra tia sáng lạnh, dặn dò.
Thế tử của An Vương ư? Triệu Tử Văn ngẩn người. Hóa ra là còn có một đối thủ lợi hại đang ẩn náu. Dã tâm của An Vương này không chừng chính là để dọn đường cho vị Thế tử này.
Hắn gật đầu nói với lão Hoàng đế:
- Vi thần đã biết! Thần nhất định sẽ vì Bát Hoàng tử điện hạ mà vượt lửa qua sông, không hề chối từ.
Lão Hoàng đế vui mừng gật đầu, lại chuyển đề tài, nói tiếp:
- Mười ngày sau là một ngàn người Hung Nô sẽ đến Hàm Đan. Bọn họ không chỉ có muốn cùng Đại Kinh ta tổ chức giáo trường luận võ, còn muốn trẫm phải gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu của Hung Nô nữa. Không biết Triệu ái khanh có cái nhìn thế nào với chuyện này?
Triệu Tử Văn hơi cân nhắc, nói:
- Chuyện này thì ...... Binh tới thì tướng đỡ. Nước tới thì lấy đất ngăn. Hung Nô đến diễu võ giương oai, chúng ta phải đánh bại bọn chúng.
Lão Hoàng đế cũng bị đoạn diễn thuyết của hắn làm cho tâm tình kích động, nói:
- Trẫm không hỏi chuyện này, mà là hỏi chuyện của An Ninh.
Làm sao mà chuyện gì phức tạp cũng tìm ta hỏi, chuyện đơn giản thì chẳng thấy đâu. Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, nói:
- Hoàng thượng đã có tính toán, cần gì phải hỏi lại ý kiến của thần?
- Trẫm muốn nghe xem ý kiến của ngươi.
Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế có một vẻ phức tạp. Triệu Tử Văn đã sớm nhìn ra lão Hoàng đế đang mâu thuẫn. Lão cũng không đưa ra được quyết định gì cho nên mới trực tiếp chuyển qua chủ đề An Ninh quận chúa lấy chồng ở xa. Nhưng lão lại cứ túm lấy hắn không buông cho nên hắn đành phải đáp.
- Thần nghĩ không nên gả An Ninh cho Hung Nô.
- Vì sao? Lão Hoàng đế giọng điệu rất trầm trọng, hiển nhiên là đang rất mất hứng, chất vấn.
Hiện giờ Đại Kinh thiếu đúng là cơ hội để nghỉ ngơi. Nếu gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu của Hung Nô thì không khí vui mừng chắc chắn sẽ khiến cho hai bên ngưng chiến trong một khoảng thời gian rất dài. Trong lòng lão Hoàng đế có lẽ hy vọng thông qua thời gian ngắn ngủi này, để Bát Hoàng tử kế vị thuận lợi, trấn an dân tâm. Chẳng qua cũng là khổ cho nha đầu này.
Triệu Tử Văn rất là phản cảm với cuộc hôn nhân chính trị này. Nhưng hắn không thể nói ra được nguyên nhân này, phải tìm lý do khác:
- Nếu như gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô ở xa thì chẳng phải là đã diệt thiên uy của Đại Kinh ta sao?
- Cái trẫm cần không phải là thiên uy của Đại Kinh, mà là trẫm cần để cho hoàng nhi Long Không kế vị. Khụ khụ ......
Lão Hoàng đế nói với vẻ rất kích động, đột nhiên ho khan kịch liệt. Hồi lâu sau, tiếng ho khan mới lắng xuống, lão lấy khăn tay lau mồm, trên chiếc khăn tay bằng lụa trắng rõ ràng còn dính lại vết máu hồng.
Triệu Tử Văn nhìn thấy thế thì cau mày. Xem ra lão Hoàng đế này thật sự là không tiếc phải trả giá tất cả để cho Bát Hoàng tử kế vị, kể cả An Ninh quận chúa cũng nguyện ý hy sinh. Đó cũng là dấu hiệu của việc thời gian của lão không còn nhiều lắm, muốn tận dụng những ngày còn lại, được ăn cả, ngã về không cũng phải hoàn thành được tâm nguyện.
Lão Hoàng đế này vừa phun máu ra, Triệu Tử Văn nhìn mà phát hoảng lên. Nếu như đột nhiên lão Hoàng đế này thăng thiên thì chắc chắn An Vương sẽ lập tức tạo phản ngay. Đến lúc đó cũng chẳng có gì hay ho cả. Hắn vội vàng gật đầu ứng tiếng, đáp:
- Vi thần biết.
Lão Hoàng đế ho khan một hồi lâu. Thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, mi mắt buông xuống, lại trở về bộ dạng uể oải, không phấn chấn như trước, vung tay lên nói:
- Lui ra đi, hôm nay những lời trẫm nói với ngươi không được nhắc lại cho bất cứ kẻ nào khác nữa.
Triệu Tử Văn gật đầu, nói:
- Vi thần cáo lui!
- Còn nữa, đừng có gây chuyện thị phi khắp nơi cho trẫm. Dụng tâm nghĩ đối sách cho trẫm đi, xem làm thế nào mới có thể để Long Không thuận lợi đoạt vị được.
Lão Hoàng đế lại dặn dò hắn bằng giọng điệu uy hiếp.
Triệu Tử Văn chỉ còn biết ôm quyền, nói:
- Vi thần tuân mệnh!
- Lui ra đi.
Tối nay lão Hoàng đế lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy, lão vô cùng mệt mỏi, mệt đến độ nhướn mắt lên cũng thấy khó khăn, vung long bào lên, nói.
Lão Hoàng đế này thủy chung không đề cập đến vị trí Tể tướng, có lẽ còn cần tiếp tục khảo nghiệm ta nữa. Dù sao, làm Tể tướng cũng không phải cái gì hay ho cả, Triệu Tử Văn cũng không phải là rất quan tâm đến cái vị trí Tể tướng này, nên lui ra luôn. Tối nay nói chuyện đơn giản là xoay xung quanh một đề tài --- Chính là đoạt vị. Nhưng Bát Hoàng tử không có lòng dạ nào tranh vị cả. Thật là khó khăn! Trong lòng hắn không kìm nổi tiếng thở dài.
Triệu Tử Văn ngồi trên xe ngựa của Điền Hổ, trở về Hàn Lâm Thư Viện. Khi hắn đi qua hậu hoa viên, lơ đãng ngẩng đầu nhìn về sương phòng của Đại tiểu thư, chỉ thấy một vóc dáng cô độc ngồi trên nóc nhà sương phòng, hai vai gầy yếu run rẩy trong gió nhẹ.
Hắn nhìn thân ảnh nhu nhược của Hạ Bình, không khỏi cả giận:
- Leo cao như vậy làm gì chứ? Tiểu nha đầu này không sợ nhiễm phong hàn sao?
Hạ Bình dường như không chú ý tới phía dưới đang có người. Triệu Tử Văn thì lần theo chiếc thang nhỏ ở cửa phòng nàng lặng lẽ bò đi lên.
Hạ Bình ngắm bầu trời đêm xinh đẹp. Cơ bản là không hề để ý thấy một đôi ma trảo từ phía sau đang hướng tới nàng.
Khi Triệu Tử Văn đi đến gần thì không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy ánh trăng bàng bạc rọi trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Hạ Bình, trong mắt còn ngân ngấn nước, dưới ánh trăng dịu dàng sáng rọi lại có vẻ đáng yêu mềm mại khiến trăng cũng phải ảm đạm theo.
- Aizzz
Triệu Tử Văn thở dài một hơi, vốn định giáo huấn nha đầu kia một chút ---- đánh vào mông cô bé này. Nhưng nhìn thấy tiểu ny tử bộ dạng như hoa lê gặp mưa thì hắn không đành lòng xuống tay nổi, đành trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, miễn cưỡng cười nói:
- Sao mà trễ vậy còn chưa đi ngủ?
"A!" Hạ Bình bị tiếng nói bất ngờ làm cho hoảng sợ, quay đầu lại mới phát hiện Hạ Văn đang cười hi hi ngồi ở ngay bên cạnh mình, trong mắt nàng tràn ngập thần sắc phức tạp, vừa vui sướng lại vừa sợ hãi, nhào thẳng vào trong lòng ngực hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Triệu Tử Văn khẽ hỏi:
- Hạ Bình, sao thế?
- Hạ Văn, muội sợ, muội rất sợ...... Hạ Bình dường như đã tìm thấy nơi tránh gió, nước mắt trong suốt tí tách rơi, khóc lóc nói.
- Lại gặp ác mộng à?
Triệu Tử Văn khẽ vỗ về mái tóc nàng, ôn nhu nói:
- Về sau nếu như còn gặp ác mộng thì để Đại tiểu thư cùng ngủ với muội đi.
- Hạ Văn, kỳ thật ... Muội......
Hạ Bình ôm chặt eo hổ của Triệu Tử Văn, lúng búng nói.
Triệu Tử Văn đầu đầy mờ mịt, hỏi lại:
- Kỳ thật cái gì?
Đôi mắt đẹp của Hạ Bình không ngừng rơi lệ. Bỗng nhiên, nàng chui thẳng vào trong lòng hắn, sít sao hơn, khóc to, nói:
- Kỳ thật muội cái gì cũng biết rồi!