Triệu Tử Văn lập tức sợ tới ngây người. Trong não như có vật đập bùm bụp làm hắn ngẩn ra tại chỗ. Lăng Nhi hiện giờ đã là một tiểu hiền thê dịu dàng như nước, cái gì cũng đều nghe theo tướng công, làm sao lại rời nhà ra đi?
Khuôn mặt Bảo Nhi như hoa lê gặp mưa, nàng nghẹn ngào gật đầu nói:
- Lăng Nhi tỷ tỷ không chịu nói với muội là đi đâu, chỉ nói là phải đi làm một việc.
"Tiểu ny tử này thì có thể làm chuyện gì được? Cốt nhục của Triệu gia ta quan trọng hay là cái chuyện dở hơi nào đó quan trọng hơn?" Triệu Tử Văn nhất thời im lặng, không biết nên nói gì, cũng bực tức vì Lăng Nhi sao lại không nghe lời như thế.
Mới vừa rồi đã phát sinh chuyện phức tạp với tiểu quận chúa. Giờ lại đến việc Lăng Nhi trốn đi khỏi nhà. Thật sự là loạn hết cả rồi. Triệu Tử Văn phiền não bất an, lại cảm giác trong lòng hoảng hốt và buồn bã, siết chặt nắm tay như muốn giết người.
- À, đúng rồi,
Bảo Nhi gạt nước mắt trên mặt, lấy ra một phong thư nói:
- Đại ca, đây là thư trước khi Lăng Nhi tỷ tỷ rời đi muốn muội chuyển lại cho huynh.
- Thư của Lăng Nhi ư? Mau cho huynh xem nào.
Triệu Tử Văn vội vàng nói, vội vàng đón lấy lá thư trong tay Bảo Nhi.
Triệu Tử Văn nóng lòng như lửa đốt vội vã mở thư ra, một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, trong phong thư còn có một cái tú khăn màu đỏ và một tờ giấy viết thư tinh khiết.
Khăn tay là do Lăng Nhi tự tay thêu. Trên khăn uyên ương còn có một bài thơ nhỏ:
- Diệt chúc liên quang mãn,
phi y giác lộ tư.
Bất kham doanh thủ tặng,
hoàn tẩm mộng giai kỳ!
(Dịch thơ:
Nến dập, cho trăng xuống
Áo khoác ướt sương rơi
Xòe tay, trăng chẳng đậu
Đề đêm mơ tặng người
Chú thích: Đây là đoạn sau trong bài Vọng nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh thời Khai Nguyên. DG vừa tìm được, nguồn ở đây:http://amvc.free.fr/Damvc/Nam%20Dao/...g/1SoDuong.htm.
P/s: Dịch nghĩa xong tìm đc đoạn thơ dịch mới thấy mình chả hiểu giề, hị hị)
Nhìn một bài thơ tình tưởng niệm thế này, trong lòng Triệu Tử Văn lại dâng lên nỗi nhớ nhung. Hắn lại mở tờ giấy viết thư kia ra, mấy chữ nhỏ xinh đập vào mắt:
"Tướng công, huynh đừng trách Lăng Nhi. Lăng Nhi không phải là trốn đi, mà là một người bạn tốt của Lăng Nhi cần muội đến giúp nàng một chuyện gấp, hơn nữa lại là chuyện phi thường khẩn cấp. Lăng Nhi không thể không đi. Còn có ba vị sư tỷ cũng sẽ đi cùng muội, tướng công đừng lo lắng nhé. Nếu huynh tức giận, thế chờ lúc muội trở về, muội sẽ để tướng công phạt muội nha ........."
Trong thư không nói tới tên người bạn tốt của Lăng Nhi và nơi nàng sẽ đế. Điều này làm cho Triệu Tử Văn thấy rất khó hiểu. Lăng Nhi hiện giờ đang mang thai, liệu có thể giúp đỡ được người bạn này chuyện gấp gì chứ?
Lăng Nhi tính cách ngay thẳng không kiềm chế được, chỉ có đối với Triệu Tử Văn mới dịu dàng động lòng người. Nàng luôn luôn là người thích làm việc nghĩa khí. Hiện giờ bằng hữu lại gặp nạn, nàng đương nhiên sẽ không bỏ mặc rồi. Cũng may còn có ba vị sư tỷ của Vong Phu Các cùng đi với nàng. Điều này khiến Triệu Tử Văn bớt lo lắng hơn. Ba vị sư tỷ này đều là cao thủ nhất đẳng, chỉ cần không đụng phải kẻ biến thái như Sở Thăng thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì đáng kể cả.
- Triệu huynh, trời đã tối rồi, tại hạ xin cáo từ.
Vương Vạn Quán thấy bọn họ có chuyện muốn nói, mà việc của mình thì cũng đã xong rồi, không có lý do gì tiếp tục lưu lại nữa nên ôm quyền nói với Triệu Tử Văn.
Sau khi xem bức thư này, Triệu Tử Văn đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười nói với Vương Vạn Quán:
- Làm phiền Vương huynh đã đưa Bảo Nhi đến Triệu phủ!
Vương Vạn Quán cười nói:
- Chuyện nhỏ thôi chứ có gì đâu mà phiền. Chuyện giao dịch với người Tây Lương, hy vọng Triệu huynh có thể giúp được là tại hạ đã vô cùng cảm kích rồi!
Ánh mắt của y đồng thời liếc nhìn về thư án bày ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh. Chỉ thấy trên đó bày biện một số kỳ trân dị bảo, thượng đẳng mã não và ngọc Hòa Điền. Có thể thấy được là Vương Vạn Quán này ra tay rất hào phóng.
Không thu cũng uổng, Triệu Tử Văn cũng là làm được việc hai bên cùng có lợi, không cho rằng đó là việc hối lộ trái lương tâm gì, cười cười gật đầu, vui vẻ nhận rồi lập tức ôm quyền chào Vương Vạn Quán đang đi ra phía ngoài đại môn của Triệu phủ.
- Bảo Nhi, phong thư này muội đã xem qua chưa?
Triệu Tử Văn quay sang Bảo Nhi, nở nụ cười quen thuộc hỏi.
Bảo Nhi lắc đầu, vẻ đẹp dịu dàng trước sau như một, trong mắt vẫn còn lấp lánh lệ quang, khẽ nấc lên, nói:
- Đại ca, đây là thư Lăng Nhi tỷ tỷ dặn muội trao cho huynh. Muội sao có thể xem trước được.
- Muội là nha đầu ngốc. Muội xem xem,
Triệu Tử Văn đưa thư cho Bảo Nhi và cười nói một cách bất đắc dĩ. Hắn cũng không trách cứ gì nha đầu vốn đã động chút là sợ hãi này. Chỉ có điều Lăng Nhi lúc đi sao lại không nói rõ ra với Bảo Nhi nhỉ? Làm hại nha đầu ngốc nghếch này hoảng hốt như thế. Chờ khi nào Lăng Nhi xong việc trở về, nhất định phải đánh vào mông mới được. Đến ngay cả tướng công cũng dám lừa gạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Triệu Tử Văn cũng hiểu rõ là Lăng Nhi không nói rõ ràng ra với Bảo Nhi, nhưng thật ra là một sự trả thù mình nho nhỏ, đến cả phong thư cũng không cho nàng quay lại.
Bảo Nhi nghi hoặc đón lấy bức thư trong tay đại ca, quét mắt liếc nhìn, lập tức đỏ bừng mặt kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Ô, đại ca, muội không phải cố ý dọa huynh.
- Ta biết, đều là Lăng Nhi bày trò ra thôi. Còn chưa nói rõ chuyện đã đi cứu bạn tốt rồi.
Triệu Tử Văn ôm lấy Bảo Nhi mảnh mai, cười nói. Lúc này trong lòng hắn vừa căm tức lại vừa nghi hoặc. Lăng Nhi không có bằng hữu là nam nhân, bạn tốt này chắc chắn là một nữ tử. Nàng đó là ai nhỉ?
Bảo Nhi hơi cúi đầu, mặt đỏ bừng, khẽ nói:
- Đều là lỗi của Bảo Nhi. Đều là tại Bảo Nhi lỗ mãng.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Đâu có lẽ thế. Đại ca có trách thì phải trách Lăng Nhi không giải thích rõ ràng chứ. Chờ lúc nào nàng ấy trở về, đại ca sẽ đánh vào mông nàng ấy, được không?
Nghe xong câu nói của đại ca, Bảo Nhi cười rất xấu hổ. Cảm nhận sự ấm áp trong lồng ngực của đại ca và khí tức nam tử quen thuộc, nàng lại ôm hắn chặt hơn, không muốn thả lỏng chút nào, nước mắt lại tràn ra, nói:
- Đại ca, muội không phải đang nằm mơ đấy chứ? Muội rất nhớ huynh!
Đi vào thế giới này rồi cũng chỉ có tiểu ny tử này vĩnh viễn làm bạn với mình từ đầu đến giờ, Triệu Tử Văn nhìn thấy nha đầu động lòng người thế này, sao không cảm động cho được cơ chứ? Hắn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bảo Nhi, dường như đang ôm một bảo bối trân quý nhất, nghẹn ngào nói:
- Không phải nằm mơ. Đại ca cũng rất nhớ muội!
- Đại ca, đại ca......
Bảo Nhi khóc như mưa, thì thào gọi. Nàng sống chết túm chặt lấy hắn, dường như muốn mang chính cơ thể mình hòa trộn, tiến nhập vào trong cơ thể hắn.
- Đúng là người đáng ghét!
Đại tiểu thư mới vừa thay xong một bộ đồ màu lam, ở trong sảnh nhìn trộm hai người. Dù biết rõ đây không phải là lúc ăn dấm chua, nhưng nhìn thấy tình cảm chân thành tha thiết của hắn đối với Bảo Nhi như thế thì trong lòng cũng không khỏi có chút xót xa.
- Tiểu thư, tỷ đang nhìn gì thế?
Hạ Bình đi đến bên người Đại tiểu thư, kỳ quái hỏi.
Đại tiểu thư giật mình vội vàng bịt miệng Hạ Bình lại, kéo nàng ra xa xa mới khẽ nói:
- Hạ Bình, muội không phải bảo là pha nước ấm cho ta tắm rửa sao? Chúng ta mau đi đi.
Hạ Bình cũng không biết là Đại tiểu thư đang nhìn cái gì, nhưng mà cũng đoán ra được đại khái. Khóe môi nàng nhếch lên cười giảo hoạt. Sau đó, nàng bị Đại tiểu thư đang hồng hết cả mặt lôi kéo đi giúp mình tắm rửa.
- Bảo Nhi, để đại ca xem xem muội nhẹ hay nặng.
Triệu Tử Văn không cho Bảo Nhi giãy dụa, ôm ngang lấy nàng, khẽ cười bảo. Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của Bảo Nhi, một hương thơm thoang thoảng quấn quanh mũi hắn.
Bảo Nhi nhiều ngày chưa cùng đại ca ân ái, giãy dụa trong chốc lát rồi vừa thẹn vừa mừng trốn vào trong lòng đại ca. Nàng đã là thiếu phụ, trải qua những tiếp xúc thân mật như thế, lập tức hơi thở trở nên dồn dập, bộ ngực sữa đẫy đà phập phồng, giữa hai mi tản mát ra xuân ý nồng đậm, khiến Triệu đại ca nhìn mà tâm thần rung động.
Triệu Tử Văn nhìn đôi mắt xinh như làn thu thủy của Bảo Nhi, khẽ nói:
- Bảo Nhi, chờ cho chuyện ở kinh thành xong xuôi, đại ca sẽ vĩnh viễn ở bên muội.
Khuôn mặt Bảo Nhi lại đầy những giọt nước mắt sung sướng. Bao nhiêu ngày tưởng nhớ, bao nhiêu ngày khổ sở, nghe thấy một câu nói này của đại ca thì đều trở thành hư ảo.
Triệu Tử Văn và Bảo Nhi ở bên trong đại sảnh, kề vai sát má nói chuyện tâm tình, không ngừng quấn quýt si mê tiểu ny tử. Nàng ngồi trên hai đùi của đại ca, đôi mắt lúng liếng đưa tình và mê mẩn, hai má ửng hồng, hay tay ôm lấy cổ đại ca, dịu dàng nói ra những nỗi nhớ thương.
"Lăng Nhi tiểu nha đầu này, cũng không biết có thể gặp chuyện nguy hiểm gì không nữa", trong lòng Triệu Tử Văn vẫn không kìm nổi mà lo lắng. Nhưng có ba vị sư tỷ của nàng đi cùng, theo lý mà nói thì sẽ không thành vấn đề. Hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ đợi cho đến khi nào tiểu ny tử không biết nghe lời này trở về thì phải đánh vào mông nàng mới được.
- Đại ca, vì sao mà Bảo Nhi không thể ......mang thai?
Bảo Nhi đột nhiên buồn bã nói. Ở Hàng Châu, nàng và Lăng Nhi tỷ tỷ ở cùng cả ngày lẫn đêm. Nhìn bụng Lăng Nhi tỷ tỷ dần lớn lên và bộ dáng hạnh phúc, nàng sao có thể không nóng lòng cho được?
Tiểu ny tử này sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này nhỉ? Triệu Tử Văn ý vị thâm trường, nói:
- Có thể là tại đại ca làm bài tập chưa đủ đó.
Bài tập? Tiểu ny tử tâm tư đơn thuần nghe mà đầu mờ mịt, lẩm bẩm hỏi lại:
- Đại ca, bài tập là gì?
Triệu Tử Văn nhìn bộ ngực sữa đầy đặn của Bảo Nhi, cười ha hả nói:
- Chuyện này không dễ giải thích đâu!
Theo ánh mắt đại ca nhìn xuống, Bảo Nhi lập tức hiểu ra ẩn ý đại ca muốn nói, khuôn mặt ửng hồng, thân thể mềm mại nóng bỏng rúc vào trong lòng đại ca, thì thầm nói:
- Chỉ cần là đại ca thích, Bảo Nhi tùy huynh chọc ghẹo......
Một câu nói kia không nghi ngờ gì là liều thuốc kích tình, Triệu Tử Văn nghe mà lửa nóng bừng bừng, dịu dàng hôn lên cần cổ tuyết trắng của nàng. Cổ áo Bảo Nhi hơi hơi rộng mở, lộ ra hai bờ vai với đường cong duyên dáng.
Thân thể mềm mại của Bảo Nhi khẽ run lên, nóng bừng như lửa đốt, ánh mắt mê ly khẽ nói:
- Đại ca, huynh thả muội ra rồi hãy nói.
Hai môi Triệu Tử Văn bắt đầu quấn quýt đôi môi anh đào của Bảo Nhi. Hơi thở thơm tho từ miệng nàng, đầu lưỡi mềm mại của nàng tiến nhập vào trong miệng hắn. Triệu Tử Văn dùng sức mút lấy cái lưỡi mềm mại, ngón tay thăm dò lần vào trong cổ áo nàng, nhẹ nhàng nắm lấy hai hạt đậu hồng mà vuốt ve âu yếm. Lòng bàn tay nóng rực kinh người vuốt ve hai bầu ngực sung mãn của Bảo Nhi. Ngực nàng phập phồng mềm mại, cái cằm với đường cong dịu dàng hết sức ngả ra phía sau, mặc cho Triệu Tử Văn hôn hít cái cần cổ trắng nõn nà.