Triệu Tử Văn cũng không phải cường hãn đến thế. Hắn cũng cảm thấy cánh tay chấn động đến đau đớn. Bỗng nhiên, còn chưa để cho hắn có cơ hội thở dốc một lát, dũng sĩ cầm loan đao đột nhiên nhảy lên phía trước một bước. Triệu Tử Văn cảm giác được rõ ràng mặt đất như chấn động, còn loan đao thì đang chém vào đỉnh đầu mình với xu thế như vạn quân tập kích.
"Vù!" Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, đã thấy Triệu Tử Văn trong nháy mắt thoát ra khỏi phạm vi công kích của loan đao. Thân ảnh quỷ mị khiến cả ba gã Hung Nô sợ đến líu cả lưỡi. Tốc độ nhanh đến kinh người. Chẳng lẽ đây là khinh công của Trung Nguyên?
Bọn họ cũng không dám khinh địch cái kẻ được gọi là quan văn này nữa, bắt đầu muốn vây công hắn! Bọn họ cũng không sợ mang tiếng là lấy nhiều thắng ít, hạ thấp thanh danh. Bởi vì đây là do Triệu đại nhân tự mình đưa ra, bọn họ tiếp chiến cũng là bất đắc dĩ thôi.
Qua mấy hiệp đấu, ba người Hung Nô căn bản là không chiếm được chút tiện nghi nào. Triệu đại nhân thiếu chút nữa còn sát hại được gã dũng sĩ cầm thuẫn. Điều này khiến cho mấy ngàn tướng sĩ Đại Kinh trên giáo trường chấn động. Quả thật không thể tin nổi, Triệu Tể tướng chỉ dựa vào sức một mình mà có thể đấu ngang sức với bọn chúng được. Thế này thì võ công cao thâm đến mức nào chứ!
Ba dũng sĩ thở hổn hển. Ba người đánh một người, không ngờ là qua ba chiêu mà đánh không thắng nổi. Tính cách của bọn họ táo bạo, cũng không để ý tới mặt mũi gì nữa. Hôm nay chỉ muốn đánh chết được Triệu Tử Văn mà thôi.
Dũng sĩ cầm loan đao lại tăng tốc, là người đầu tiên vọt tới Triệu Tử Văn. Ô Liệt Bang theo sát sau mà lên, cánh tay trái thu về, Lang Nha chùy thay đổi góc độ tấn công vào hạ bàn của Triệu Tử Văn. Hai người phân ra cao thấp mà công, nhưng năng lực khống chế sự cân bằng thân thể của Triệu Tử Văn vượt quá cả sức tưởng tượng của họ. Chân phải của hắn thuận thế xoay một chút đã có thể điểm trên thanh Lang Nha, thân thể mượn lực bay về phía trước, lăng không phi trên đỉnh đầu hai người, trên không trung lại thay đổi phương hướng, lao xuống đâm vào đỉnh đầu của gã cầm loan đao.
Hắn bay nhanh, xoay tròn trên không, mũi thương đâm thẳng vào ngực người Hung Nô. Khí xoáy tụ mãnh liệt từ không gian phía trên theo sự áp bức của hắn đổ ập đến. Gã Hung Nô sợ đến mức đồng tử co rút lại, vội vàng giơ sống đao thanh loan đao lên đỡ, muốn ngăn cản một kích ngút trời của Triệu Tử Văn. "Cheng!" Một tiếng vang như sấm rung chớp giật.
Đầu ngân thương thật dài điểm vào sống đao của thanh loan đao, loan đao bị gấp khúc lại, chẳng mấy mà gãy. Gã cầm tấm thuẫn và Ô Liệt Bang rút binh khí chém về phía ngân thương, giải vây cho dũng sĩ cầm loan đao.
Triệu Tử Văn thu lại trường thương, đồng thời mượn sức đàn hồi từ thanh loan đao bị gấp khúc, xoay tròn hai vòng trên không trung, hạ xuống chỗ cũ khiến cho gã cầm tấm thuẫn và Ô Liệt Bang không công nổi phải lui bước.
- Hay! ......Lợi hại!
Các tướng sĩ Đại Kinh hoàn toàn bị thân pháp quỷ mị của hắn thuyết phục, kinh hãi tới mức lắp ba lắp bắp. Ba người Hung Nô này căn bản là không thể tạo ra được thương tổn trí mạng nào cho Triệu đại nhân cả, dường như là vô kế khả thi!
"Hắn ...... Sao lại có thể lợi hại như vậy chứ!" Hạng An Ninh đứng trên cổng thành, đồng thời cũng không khỏi bị một màn trình diễn thân thủ vừa rồi của hắn làm cho kinh ngạc, âm thầm suy ngẫm. Ánh mắt vốn trống rỗng u ám hiện lên vẻ hết sức ngạc nhiên.
Thác Bạt Vương tử sắc mặt thâm trầm. Y vốn đã chuẩn bị tư tưởng chấp nhận thanh danh không hay ho gì là lấy nhiều thắng ít, nhân cơ hội này mà chém giết chết tên Tể tướng Đại Kinh kia luôn, nhưng không ngờ là hắn lại lợi hại như thế!
Triệu Tử Văn ngạo nghễ đứng trước ba người khoảng chừng hơn năm thước. Gió nhẹ phất phơ trên mái tóc dài phóng khoáng của hắn, khuôn mặt cương nghị uy nghiêm, đôi mắt toát ra sát khí băng hàn. Một cỗ khí phách như tự bẩm sinh mà có, toàn bộ thiên địa dường như chỉ còn sự hiện hữu của mình hắn.
- Triệu đại nhân thật sự là một Tể tướng quan văn thôi sao?
Tướng sĩ Đại Kinh khó tin nhìn Triệu đại nhân. Thân thủ của hắn, khí chất của hắn, khí phách trời sinh của hắn, quả thực là một hán tử cứng cỏi, một thương khách không người địch nổi!
Dũng sĩ cầm loan đao há hốc mồm ra thở gấp. Vừa rồi nếu không có hai người kia cứu giúp thì chỉ sợ bản thân mình sớm đã chết toi dưới cây ngân thương kia rồi!
Triệu Tử Văn nhìn bọn họ, thản nhiên nói:
- Giờ các ngươi đã tấn công hết rồi, đến lượt ta công!
- Giết!
Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, một tay cầm ngân thương, đầu thương linh hoạt đâm thẳng về phía bọn họ. Ngân thương phát ra thanh âm run rẩy như long ngâm, thẳng thắn đến mức đất trời cũng phải biến sắc.
"Thương pháp thực bá đạo!" Thế công của ngân thương hung mãnh như nước, mọi người không khỏi thầm tán dương trong lòng.
An Vương, Hoài Vương và lão Hoàng đế đồng thời trợn mắt ra nhìn, kinh ngạc nhìn thương pháp thập phần khí phách này.
"Hắn làm sao lại có bộ thương pháp này được?" Nhìn Triệu đại nhân một tay sử thương, cả ba người đồng thời hít sâu một hơi, ngạc nhiên thầm nghĩ.
Quan hệ giữa lão Hoàng đế và Triệu Tử Văn tuy rằng thân cận, nhưng cũng chỉ biết là hắn dùng thương chứ chưa bao giờ thấy qua thương pháp hắn sử dụng. Hiện giờ vừa nhìn thấy đã chấn động, lão Hoàng đế dường như lại có điều cần phải suy nghĩ và cân nhắc.
An Vương và Hoài Vương thì theo bản năng liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, tiếp đó lặng yên không nói gì nhìn về phía Triệu Tử Văn đang dụng thương.
Tiếng xé gió linh hoạt vang lên "keng, keng", ngân thương toát ra hàn quang kinh người, đâm thẳng về Ô Liệt Bang có vẻ như phản ứng chậm chạp nhất. Ô Liệt Bang cảm thấy không khí vây xung quanh mình như không ngừng ngưng kết và áp bức vậy. Áp lực cực lớn khiến mồ hôi lạnh của gã chảy ròng ròng.
Ô Liệt Bang cũng không khoanh tay chịu chết, đẩy áp lực ra, Lang Nha chùy trong tay gã ném về mũi thương của Triệu Tử Văn. Đồng thời gã cầm thuẫn cầm chặt tấm chắn phòng thủ, tay kia thì giơ trường đao bổ vào vai hắn. Dũng sĩ cầm loan đao cũng không chịu kém, ra sức chém vào vùng eo của hắn. Nguồn truyện:
Ba chiêu công kích mãnh liệt đồng thời đánh úp về phía Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn vẫn không hề đổi sắc, một tay hắn sử thương, bỏ qua cây Lang Nha bổng, đầu thương vỗ ngược vào đầu chùy, phát ra tiếng vang như hổ gầm.
Chuôi thương đảo qua, quét ngang trên tấm chắn, gã cầm thuẫn vốn tưởng rằng có thể chém một đao vào cánh tay của Triệu Tử Văn được, nhưng nhìn đến ngân thương quét ngang qua, vội vàng giơ thuẫn lên ngăn trở một thương này.
Chuôi thương hung hăng đột nhiên giáng vào tấm thuẫn đánh "phịch" một tiếng, gã cầm thuẫn phải lui lại mấy bước liền, thiếu chút nữa là đứng không vững rồi. Gã vốn tự cao rằng lực cánh tay của mình dũng mãnh, không ngờ trước mặt một vị quan văn ở đây lại thành ra lực bất tòng tâm thế này.
Lực lượng vô cùng bá đạo của Triệu Tử Văn khiến cho ba người Hung Nô đều giật mình. Gã cầm loan đao chợt cắt ngang, chém vào lưng Triệu Tử Văn.
Song quyền khó địch nổi tứ thủ, đúng là cái dạng này. Một chiêu vừa mới đánh xong, thì một chiêu của gã cầm loan đao lại lao tới, làm cho người ta không kịp đề phòng được nữa.
Triệu Tử Văn rút trường thương về, lăng không nhảy lên bằng một tốc độ như tia chớp, lại tránh thoát khỏi một đao trí mạng này. Thời điểm hắn còn chưa hạ xuống đất thì gã cầm thuẫn lại vọt mạnh tới, sức công phá của gã ở nhiều mặt, tiếng xé gió linh hoạt lăng không bổ đến như muốn đánh ngã Triệu Tử Văn ngang ngạnh ngay trên không trung.
- Là ngươi muốn chết, cũng không trách được ta!
Triệu Tử Văn nổi giận gầm lên một tiếng. Theo tiếng gầm của hắn, ngân thương vừa chuyển trên không trung thuận thế đâm vọt tới gã cầm thuẫn.
"Cheng!" Đầu thương găm vào trong tấm thuẫn thật sâu, còn gã cầm thuẫn thì thoáng hiện ra tia nhìn giảo trá, dường như âm mưu đã được thực hiện. Gã rút nhanh cái chốt tấm thuẫn ra, không cho Triệu Tử Văn dễ dàng rút thương ra được ngay, đồng thời trường đao hung hăng bổ vào đầu Triệu Tử Văn đang gần chấm đất.
Lúc này, đầu thương của Triệu Tử Văn mắc trong tấm thuẫn, rất khó rút ra, căn bản là không thể thoát khỏi sự ngăn cản này được. Gã Hung Nô cầm thuẫn khóe miệng lộ ra vẻ âm tàn, trường đao trong tay chém xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể né tránh được.
Mọi người theo bản năng đều nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến cảnh Triệu đại nhân đầu một nơi thân một nẻo. Hạng An Ninh cắn chặt môi anh đào, "Chẳng lẽ tên dâm tặc này sẽ chết thảm trong tay người Hung Nô?" Trong nội tâm nàng rất là không cam lòng, dường như là thù hận chưa giải tỏa, nhưng lại tựa hồ như là .........
Bất chợt, tiếng binh khí sắc bén va chạm vào nhau vang lên, "keng, keng, keng", chỉ thấy ngân thương trong tay Triệu Tử Văn xoay tròn cực nhanh. Đầu thương phát ra tiếng ma sát trong tấm chắn làm cho người ta kinh sợ. Đao thế bổ về phía Triệu Tử Văn vẫn không hề thuyên giảm.
Ngay trong thời thắc nguy hiểm, ngân thương xoay tròn, phát ra hàn quang mãnh liệt. Triệu Tử Văn tập trung sức bật, mạnh mẽ đâm tới. "Cheng!" Một tiếng, tấm thuẫn vỡ toác thành hai nửa bay ra, còn đầu thương xoay tròn không đình chỉ thế cong mà vẫn sắc bén và linh hoạt như trước. Đầu thương bá đạo như không ai chặn nổi. "Hự......" Huyết hoa tung ra, ngân thương trực tiếp đâm thủng ngực của gã Hung Nô cầm thuẫn, đóa hoa mỹ lệ nhất đã nở.
Tĩnh! Giáo trường hoàn toàn yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Một tấm thuẫn làm bằng thép luyện mà bị trường thương của Triệu đại nhân chấn vỡ thành hai nửa, lại sát hại cả người luôn. Thương pháp bá đạo tới mức này, lực lượng khủng hoảng đến mức này, thì rốt cuộc hắn là ai???
- Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!
Cũng không biết là ai là kẻ đầu tiên kích động hô to lên, dường như là tướng sĩ ở Vọng Giang Thành, lại tựa hồ như là một tướng sĩ nào đó vừa nhận ra Triệu Tử Văn.
Triệu tướng quân! Triệu tướng quân ở Vọng Giang Thành? Một tiếng hô này đã làm cho các tướng sĩ trên giáo trường dường như có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở của nhau. Thật là khủng bố! Thử hỏi ở Đại Kinh còn ai có thể có thương pháp bá đạo như thế mà lại ngạo mạn quần hùng như thế?
- Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!
Toàn bộ mấy ngàn tướng sĩ trên giáo trường kích động run cả người, lệ nóng rưng rưng. Xin hỏi người nào không biết vị này chính là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh? Hắn chính là Triệu tướng quân đã iết ra giết vào trong cả ngàn phản quân, xem hơn ngàn binh lính như không có, một thương chém rơi đầu thủ lĩnh của phản quân.
Toàn bộ giáo trường đều vang vọng tên gọi Triệu tướng quân, nhiệt huyết sôi trào. Dường như bọn họ ai cũng đều đang mong chờ Triệu tướng quân có thể thống lĩnh bọn họ, diệt Hung Nô, khôi phục non sông của Đại Kinh, dương cao thiên uy Đại Kinh!
"Không phải hắn! Tuyệt đối không phải là hắn! Hắn chỉ là tên dâm tặc!" Trên cổng thành, một nữ tử mặt mày như tranh vẽ, nghe được tiếng hò hét đầy sĩ khí thì cũng run rẩy đến kịch liệt.
Triệu Tử Văn cũng không phải cường hãn đến thế. Hắn cũng cảm thấy cánh tay chấn động đến đau đớn. Bỗng nhiên, còn chưa để cho hắn có cơ hội thở dốc một lát, dũng sĩ cầm loan đao đột nhiên nhảy lên phía trước một bước. Triệu Tử Văn cảm giác được rõ ràng mặt đất như chấn động, còn loan đao thì đang chém vào đỉnh đầu mình với xu thế như vạn quân tập kích.
"Vù!" Một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, đã thấy Triệu Tử Văn trong nháy mắt thoát ra khỏi phạm vi công kích của loan đao. Thân ảnh quỷ mị khiến cả ba gã Hung Nô sợ đến líu cả lưỡi. Tốc độ nhanh đến kinh người. Chẳng lẽ đây là khinh công của Trung Nguyên?
Bọn họ cũng không dám khinh địch cái kẻ được gọi là quan văn này nữa, bắt đầu muốn vây công hắn! Bọn họ cũng không sợ mang tiếng là lấy nhiều thắng ít, hạ thấp thanh danh. Bởi vì đây là do Triệu đại nhân tự mình đưa ra, bọn họ tiếp chiến cũng là bất đắc dĩ thôi.
Qua mấy hiệp đấu, ba người Hung Nô căn bản là không chiếm được chút tiện nghi nào. Triệu đại nhân thiếu chút nữa còn sát hại được gã dũng sĩ cầm thuẫn. Điều này khiến cho mấy ngàn tướng sĩ Đại Kinh trên giáo trường chấn động. Quả thật không thể tin nổi, Triệu Tể tướng chỉ dựa vào sức một mình mà có thể đấu ngang sức với bọn chúng được. Thế này thì võ công cao thâm đến mức nào chứ!
Ba dũng sĩ thở hổn hển. Ba người đánh một người, không ngờ là qua ba chiêu mà đánh không thắng nổi. Tính cách của bọn họ táo bạo, cũng không để ý tới mặt mũi gì nữa. Hôm nay chỉ muốn đánh chết được Triệu Tử Văn mà thôi.
Dũng sĩ cầm loan đao lại tăng tốc, là người đầu tiên vọt tới Triệu Tử Văn. Ô Liệt Bang theo sát sau mà lên, cánh tay trái thu về, Lang Nha chùy thay đổi góc độ tấn công vào hạ bàn của Triệu Tử Văn. Hai người phân ra cao thấp mà công, nhưng năng lực khống chế sự cân bằng thân thể của Triệu Tử Văn vượt quá cả sức tưởng tượng của họ. Chân phải của hắn thuận thế xoay một chút đã có thể điểm trên thanh Lang Nha, thân thể mượn lực bay về phía trước, lăng không phi trên đỉnh đầu hai người, trên không trung lại thay đổi phương hướng, lao xuống đâm vào đỉnh đầu của gã cầm loan đao.
Hắn bay nhanh, xoay tròn trên không, mũi thương đâm thẳng vào ngực người Hung Nô. Khí xoáy tụ mãnh liệt từ không gian phía trên theo sự áp bức của hắn đổ ập đến. Gã Hung Nô sợ đến mức đồng tử co rút lại, vội vàng giơ sống đao thanh loan đao lên đỡ, muốn ngăn cản một kích ngút trời của Triệu Tử Văn. "Cheng!" Một tiếng vang như sấm rung chớp giật.
Đầu ngân thương thật dài điểm vào sống đao của thanh loan đao, loan đao bị gấp khúc lại, chẳng mấy mà gãy. Gã cầm tấm thuẫn và Ô Liệt Bang rút binh khí chém về phía ngân thương, giải vây cho dũng sĩ cầm loan đao.
Triệu Tử Văn thu lại trường thương, đồng thời mượn sức đàn hồi từ thanh loan đao bị gấp khúc, xoay tròn hai vòng trên không trung, hạ xuống chỗ cũ khiến cho gã cầm tấm thuẫn và Ô Liệt Bang không công nổi phải lui bước.
- Hay! ......Lợi hại!
Các tướng sĩ Đại Kinh hoàn toàn bị thân pháp quỷ mị của hắn thuyết phục, kinh hãi tới mức lắp ba lắp bắp. Ba người Hung Nô này căn bản là không thể tạo ra được thương tổn trí mạng nào cho Triệu đại nhân cả, dường như là vô kế khả thi!
"Hắn ...... Sao lại có thể lợi hại như vậy chứ!" Hạng An Ninh đứng trên cổng thành, đồng thời cũng không khỏi bị một màn trình diễn thân thủ vừa rồi của hắn làm cho kinh ngạc, âm thầm suy ngẫm. Ánh mắt vốn trống rỗng u ám hiện lên vẻ hết sức ngạc nhiên.
Thác Bạt Vương tử sắc mặt thâm trầm. Y vốn đã chuẩn bị tư tưởng chấp nhận thanh danh không hay ho gì là lấy nhiều thắng ít, nhân cơ hội này mà chém giết chết tên Tể tướng Đại Kinh kia luôn, nhưng không ngờ là hắn lại lợi hại như thế!
Triệu Tử Văn ngạo nghễ đứng trước ba người khoảng chừng hơn năm thước. Gió nhẹ phất phơ trên mái tóc dài phóng khoáng của hắn, khuôn mặt cương nghị uy nghiêm, đôi mắt toát ra sát khí băng hàn. Một cỗ khí phách như tự bẩm sinh mà có, toàn bộ thiên địa dường như chỉ còn sự hiện hữu của mình hắn.
- Triệu đại nhân thật sự là một Tể tướng quan văn thôi sao?
Tướng sĩ Đại Kinh khó tin nhìn Triệu đại nhân. Thân thủ của hắn, khí chất của hắn, khí phách trời sinh của hắn, quả thực là một hán tử cứng cỏi, một thương khách không người địch nổi!
Dũng sĩ cầm loan đao há hốc mồm ra thở gấp. Vừa rồi nếu không có hai người kia cứu giúp thì chỉ sợ bản thân mình sớm đã chết toi dưới cây ngân thương kia rồi!
Triệu Tử Văn nhìn bọn họ, thản nhiên nói:
- Giờ các ngươi đã tấn công hết rồi, đến lượt ta công!
- Giết!
Hắn gầm lên một tiếng giận dữ, một tay cầm ngân thương, đầu thương linh hoạt đâm thẳng về phía bọn họ. Ngân thương phát ra thanh âm run rẩy như long ngâm, thẳng thắn đến mức đất trời cũng phải biến sắc.
"Thương pháp thực bá đạo!" Thế công của ngân thương hung mãnh như nước, mọi người không khỏi thầm tán dương trong lòng.
An Vương, Hoài Vương và lão Hoàng đế đồng thời trợn mắt ra nhìn, kinh ngạc nhìn thương pháp thập phần khí phách này.
"Hắn làm sao lại có bộ thương pháp này được?" Nhìn Triệu đại nhân một tay sử thương, cả ba người đồng thời hít sâu một hơi, ngạc nhiên thầm nghĩ.
Quan hệ giữa lão Hoàng đế và Triệu Tử Văn tuy rằng thân cận, nhưng cũng chỉ biết là hắn dùng thương chứ chưa bao giờ thấy qua thương pháp hắn sử dụng. Hiện giờ vừa nhìn thấy đã chấn động, lão Hoàng đế dường như lại có điều cần phải suy nghĩ và cân nhắc.
An Vương và Hoài Vương thì theo bản năng liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, tiếp đó lặng yên không nói gì nhìn về phía Triệu Tử Văn đang dụng thương.
Tiếng xé gió linh hoạt vang lên "keng, keng", ngân thương toát ra hàn quang kinh người, đâm thẳng về Ô Liệt Bang có vẻ như phản ứng chậm chạp nhất. Ô Liệt Bang cảm thấy không khí vây xung quanh mình như không ngừng ngưng kết và áp bức vậy. Áp lực cực lớn khiến mồ hôi lạnh của gã chảy ròng ròng.
Ô Liệt Bang cũng không khoanh tay chịu chết, đẩy áp lực ra, Lang Nha chùy trong tay gã ném về mũi thương của Triệu Tử Văn. Đồng thời gã cầm thuẫn cầm chặt tấm chắn phòng thủ, tay kia thì giơ trường đao bổ vào vai hắn. Dũng sĩ cầm loan đao cũng không chịu kém, ra sức chém vào vùng eo của hắn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Ba chiêu công kích mãnh liệt đồng thời đánh úp về phía Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn vẫn không hề đổi sắc, một tay hắn sử thương, bỏ qua cây Lang Nha bổng, đầu thương vỗ ngược vào đầu chùy, phát ra tiếng vang như hổ gầm.
Chuôi thương đảo qua, quét ngang trên tấm chắn, gã cầm thuẫn vốn tưởng rằng có thể chém một đao vào cánh tay của Triệu Tử Văn được, nhưng nhìn đến ngân thương quét ngang qua, vội vàng giơ thuẫn lên ngăn trở một thương này.
Chuôi thương hung hăng đột nhiên giáng vào tấm thuẫn đánh "phịch" một tiếng, gã cầm thuẫn phải lui lại mấy bước liền, thiếu chút nữa là đứng không vững rồi. Gã vốn tự cao rằng lực cánh tay của mình dũng mãnh, không ngờ trước mặt một vị quan văn ở đây lại thành ra lực bất tòng tâm thế này.
Lực lượng vô cùng bá đạo của Triệu Tử Văn khiến cho ba người Hung Nô đều giật mình. Gã cầm loan đao chợt cắt ngang, chém vào lưng Triệu Tử Văn.
Song quyền khó địch nổi tứ thủ, đúng là cái dạng này. Một chiêu vừa mới đánh xong, thì một chiêu của gã cầm loan đao lại lao tới, làm cho người ta không kịp đề phòng được nữa.
Triệu Tử Văn rút trường thương về, lăng không nhảy lên bằng một tốc độ như tia chớp, lại tránh thoát khỏi một đao trí mạng này. Thời điểm hắn còn chưa hạ xuống đất thì gã cầm thuẫn lại vọt mạnh tới, sức công phá của gã ở nhiều mặt, tiếng xé gió linh hoạt lăng không bổ đến như muốn đánh ngã Triệu Tử Văn ngang ngạnh ngay trên không trung.
- Là ngươi muốn chết, cũng không trách được ta!
Triệu Tử Văn nổi giận gầm lên một tiếng. Theo tiếng gầm của hắn, ngân thương vừa chuyển trên không trung thuận thế đâm vọt tới gã cầm thuẫn.
"Cheng!" Đầu thương găm vào trong tấm thuẫn thật sâu, còn gã cầm thuẫn thì thoáng hiện ra tia nhìn giảo trá, dường như âm mưu đã được thực hiện. Gã rút nhanh cái chốt tấm thuẫn ra, không cho Triệu Tử Văn dễ dàng rút thương ra được ngay, đồng thời trường đao hung hăng bổ vào đầu Triệu Tử Văn đang gần chấm đất.
Lúc này, đầu thương của Triệu Tử Văn mắc trong tấm thuẫn, rất khó rút ra, căn bản là không thể thoát khỏi sự ngăn cản này được. Gã Hung Nô cầm thuẫn khóe miệng lộ ra vẻ âm tàn, trường đao trong tay chém xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể né tránh được.
Mọi người theo bản năng đều nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến cảnh Triệu đại nhân đầu một nơi thân một nẻo. Hạng An Ninh cắn chặt môi anh đào, "Chẳng lẽ tên dâm tặc này sẽ chết thảm trong tay người Hung Nô?" Trong nội tâm nàng rất là không cam lòng, dường như là thù hận chưa giải tỏa, nhưng lại tựa hồ như là .........
Bất chợt, tiếng binh khí sắc bén va chạm vào nhau vang lên, "keng, keng, keng", chỉ thấy ngân thương trong tay Triệu Tử Văn xoay tròn cực nhanh. Đầu thương phát ra tiếng ma sát trong tấm chắn làm cho người ta kinh sợ. Đao thế bổ về phía Triệu Tử Văn vẫn không hề thuyên giảm.
Ngay trong thời thắc nguy hiểm, ngân thương xoay tròn, phát ra hàn quang mãnh liệt. Triệu Tử Văn tập trung sức bật, mạnh mẽ đâm tới. "Cheng!" Một tiếng, tấm thuẫn vỡ toác thành hai nửa bay ra, còn đầu thương xoay tròn không đình chỉ thế cong mà vẫn sắc bén và linh hoạt như trước. Đầu thương bá đạo như không ai chặn nổi. "Hự......" Huyết hoa tung ra, ngân thương trực tiếp đâm thủng ngực của gã Hung Nô cầm thuẫn, đóa hoa mỹ lệ nhất đã nở.
Tĩnh! Giáo trường hoàn toàn yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Một tấm thuẫn làm bằng thép luyện mà bị trường thương của Triệu đại nhân chấn vỡ thành hai nửa, lại sát hại cả người luôn. Thương pháp bá đạo tới mức này, lực lượng khủng hoảng đến mức này, thì rốt cuộc hắn là ai???
- Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!
Cũng không biết là ai là kẻ đầu tiên kích động hô to lên, dường như là tướng sĩ ở Vọng Giang Thành, lại tựa hồ như là một tướng sĩ nào đó vừa nhận ra Triệu Tử Văn.
Triệu tướng quân! Triệu tướng quân ở Vọng Giang Thành? Một tiếng hô này đã làm cho các tướng sĩ trên giáo trường dường như có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở của nhau. Thật là khủng bố! Thử hỏi ở Đại Kinh còn ai có thể có thương pháp bá đạo như thế mà lại ngạo mạn quần hùng như thế?
- Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!
Toàn bộ mấy ngàn tướng sĩ trên giáo trường kích động run cả người, lệ nóng rưng rưng. Xin hỏi người nào không biết vị này chính là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh? Hắn chính là Triệu tướng quân đã iết ra giết vào trong cả ngàn phản quân, xem hơn ngàn binh lính như không có, một thương chém rơi đầu thủ lĩnh của phản quân.
Toàn bộ giáo trường đều vang vọng tên gọi Triệu tướng quân, nhiệt huyết sôi trào. Dường như bọn họ ai cũng đều đang mong chờ Triệu tướng quân có thể thống lĩnh bọn họ, diệt Hung Nô, khôi phục non sông của Đại Kinh, dương cao thiên uy Đại Kinh!
"Không phải hắn! Tuyệt đối không phải là hắn! Hắn chỉ là tên dâm tặc!" Trên cổng thành, một nữ tử mặt mày như tranh vẽ, nghe được tiếng hò hét đầy sĩ khí thì cũng run rẩy đến kịch liệt.