- Tướng công, đội xe của Sở Thăng không đuổi theo sao?
Dư Tư Lăng rúc vào trong lòng Triệu đại nhân, ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên thản nhiên hỏi.
Triệu Tử Văn cười nhạt nói:
- Đội ngũ của Sở Thăng vẫn đi sau chúng ta!
Trong giọng nói của hắn chứa đầy thâm ý, chỉ là Dư Tư Lăng tâm tư đơn thuần, làm sao có thể hiểu ý tứ trong đó.
Theo phía sau chúng ta? Lương Mộ Phỉ khi nghe xong câu đó liền biến sắc, vội vàng vén màn xe, đôi mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào sơn đạo:
- Chẳng lẽ Các chủ muốn tập kích phía sau lưng chúng ta? Nhưng thủ hạ của Các chủ tổng cộng mới hơn mười người thôi... như thế nào lại có dũng khí tập kích đội quân hơn hai trăm người của chúng ta chứ?
Tiểu ny tử này thật không hổ là đại tướng đắc lực của Sở Thăng. Triệu Tử Văn tinh tế đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ kinh dị.
Lương Mộ Phỉ cảm giác được ánh mắt của Triệu Tử Văn có chút trêu chọc, hai gò má không khỏi đỏ lên, trừng mắt lườm hắn một cái:
- Chàng nhìn gì mà nhìn....
Dư Tư Lăng mím môi cười nói:
- Tướng công là cười tỷ thông minh. Chẳng qua Sở Thăng thật sự dám làm thế sao? Chẳng lẽ phía trước thực sự có mai phục?
Tiểu ny tử này cũng đang cố gắng học hỏi. Triệu Tử Văn cười mà không đáp, thầm nghĩ không biết La Các chủ hiện giờ có xử lý mọi chuyện ổn thỏa hay không.
Lương Mộ Phỉ thấy hắn ra vẻ cao thâm khó lường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Tử Văn, chàng chuyện gì cũng không nói cho chúng ta biết, rốt cục có coi chúng ta là thê tử của chàng hay không?
- Đúng vậy, tướng công biết rõ hành động của Sở Thăng nhưng lại giả bộ như không biết.
Dư Tư Lăng nghe thấy Hưng Bình công chúa nói vậy, trong đôi mắt cũng không khỏi lóe lên vẻ u ám, ánh mắt nhìn tướng công, trong lòng buồn bã nói.
Nhìn ngay cả Lăng Nhi cũng ngả về phe Mộ Phỉ, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười nói:
- Ta không muốn các nàng lo lắng mà!
Lương Mộ Phỉ hất cằm, tỏ vẻ lòng đầy căm phẫn nói:
- Chàng nói dối, rõ ràng là chàng không cần bọn thiếp....
- Thôi được rồi. Các nàng đã muốn biết thì để ta nói cho các nàng vậy.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói. Sau đó hắn nói chuyện La Thanh Yên phát hiện ra âm mưu của Sở Thăng ra.
Cái miệng anh đào của Dư Tư Lăng mở lớn, bộ dáng thể hiện sự sợ hãi trong lòng. Nếu sư phụ không kịp phát hiện thì mình và tướng công sợ rằng đến lúc đó chết như thế nào cũng còn không hay biết.
- Mưu kế của Các chủ thật là độc ác.
Ánh mắt Lương Mộ Phỉ lạnh như băng, nắm chặt tay nói.
Ánh mắt Triệu Tử Văn phẳng lặng như nước, phảng phất như vô cùng tự tin, không nhanh không chậm nói:
- Kế sách này hẳn là do Hạng Long Uyên nghĩ ra. Sở Thăng còn chưa có bổn sự này.
"Đúng vậy. Các chủ võ công tuyệt đỉnh như nói về mưu lược thì hắn còn kém nhiều." Lương Mộ Phỉ gật đầu nghiêm mặt nói:
- Tử Văn, chàng đã nghĩ tới biện pháp đối phó bọn họ chưa?
Triệu tướng quân văn võ bất phàm tất nhiên là không thể ngồi chờ chết như vậy phải không? Lương Mộ Phỉ âm thầm phỏng đoán, suy xét kế sách mà Triệu đại nhân sẽ dùng để phá âm mưu của Sở Thăng.
Trong lòng Dư Tư Lăng vẫn lo sợ như trước. Nàng không sợ chết. Ở Tây Hồ trường đình, vì cứu Triệu Tử Văn mà đỡ đao, có thể thấy rõ ràng nữ tử dám yêu dám hận này không sợ sinh tử. Mà nàng đang lo lắng chính là tiểu Tử Văn trong bụng mình. Đây chính là kết tinh cho tình yêu của mình và Triệu Tử Văn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tướng công, Sở Thăng đột nhiên xuống xe, khẳng định là cố ý. Hay là chúng ta quay lại giết hắn.
Dư Tư Lăng ôn nhu nói, nhưng trên mặt lờ mờ đã có sát khí.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng:
- Sở Thăng đối với Tây Lương có ơn. Hơn hai trăm tướng sĩ này không phải thân tín của ta, mệnh lệnh như vậy họ sẽ không nghe theo. Sở Thăng lại là cao thủ nhất đẳng, chúng ta cũng không giết nổi hắn.
Nghe tới việc muốn giết Sở Thăng, thân thể mềm mại của Lương Mộ Phỉ khẽ run lên. Phải biết rằng từ nhỏ Sở Thăng trong lòng nàng đã như là thần linh, là không thể chiến thắng. Nàng không hy vọng Tử Văn phải mạo hiểm, vội vàng gật đầu đồng ý:
- Tử Văn nói rất đúng, chúng ta không nên mạo hiểm giết Các chủ.
Dư Tư Lăng làm sao không biết sự sợ hãi từ đáy lòng của Mộ Phỉ đối với Sở Thăng, khe khẽ thở dài, sau đó đôi mắt nàng đột nhiên sáng ngời, nước mắt lưng tròng nói với Triệu Tử Văn:
- Tướng công, sư phụ có phải là còn chưa rời khỏi Tây Lương không?
Lương Mộ Phỉ cũng lập tức hiểu rõ tại sao La Thanh Yên lại để mặc đồ đệ Lăng Nhi bảo bối này mà cùng với ba vị đệ tử Vong Phu Các rời đi. Đây rõ ràng là La Thanh Yên muốn tung hỏa mù, tìm cơ hội phản kích Sở Thăng!
- Hừ, quả nhiên là chàng có nhiều chuyện gạt chúng ta.
Lương Mộ Phỉ giờ đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, hừ một tiếng, đôi mắt quyến rũ đầy vẻ giận dữ nhưng trong lòng nàng lại đang rất phức tạp. Các chủ đối phó với Tử Văn, nàng rất tức giận nhưng nỗi sợ hãi do từ nhỏ tạo thành khiến nàng không dám đối nghịch với Các chủ.
Mà Tử Văn có Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên hỗ trợ, lại đã sớm đề phòng, nhất định có thể phản kích Các chủ một đòn kinh người. Cho nên Lương Mộ Phỉ không muốn Các chủ chết thảm, rồi lại không muốn cứ như thế mà bỏ qua cho Sở Thăng, trong lòng phức tạp hỗn loạn không tả nổi.
Dư Tư Lăng rất nhu thuận. Tướng công chính là bầu trời của nàng. Vẻ u oán vừa rồi giờ đã hoàn toàn biến mất, thân mật tựa vào người tướng công, thỉnh thoảng nhìn về tiểu phúc của mình, vẻ mặt ngọt ngào không nói lên lời.
- Dù sao thì hai nàng có yên tâm ở trên xe nghỉ ngơi, hết thảy mọi chuyện đã có ta giải quyết rồi.
Triệu Tử Văn nhàn nhã dựa vào thành xe, cười nhạt nói.
Lăng Nhi gật gật đầu như đánh trống bỏi. Mà Lương Mộ Phỉ cũng không biết phải nói gì, thế nên đành im lặng.
Xe ngựa của Thế tử Hạng Long Uyên chậm rãi đi, Sở Thăng cưỡi một con tuấn mã màu trắng đi trước, ánh mắt không ngừng nhìn về phía đỉnh núi cao cao.
Đột nhiên, trên đỉnh nói có một bóng người hiện ra. Bóng người này dùng công phu cực nhanh trèo xuống, từ đỉnh nói xuống tới chân núi. Hiển nhiên đây là một cao thủ thân thủ phi phàm... Ánh mắt Sở Thăng vội vã nhìn về phía bóng đen này, khuôn mặt lộ vẻ chờ mong.
Bóng đen này rất nhanh từ trên vách núi nhảy xuống, trực tiếp nhảy xuống trước mặt Sở Thăng, cung kính quỳ trên mặt đất:
- Các chủ, hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ xe ngựa của Triệu Tử Văn đi tới là có thể cho nổ thuốc nổ trên vách núi!
- Tốt !
Sở Thăng kêu to một tiếng, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn.
Sở Thăng cười lạnh nói:
- Triệu Tử Văn, ngươi cứ chờ xem. Ta nhất định cho ngươi chết không có chỗ chôn!
- Các chủ, ta lại tiếp tục lên điều tra xem xe ngựa của Triệu Tử Văn đã tới đâu rồi.
Người mặc hắc y ôm quyền nói.
- Tốt lắm, tiếp tục theo sát xe ngựa của Triệu Tử Văn.
Sở Thăng vỗ vỗ vai người mặc hắc y:
- Phải thật cẩn thận. Triệu Tử Văn là người cơ mẫn, không nên để hắn phát hiện ra ngươi. Sau khi thành công ta nhất định sẽ trọng thưởng!
Nghe được lời này của Các chủ, người mặc hắc y mừng rỡ nói
- Thuộc hạ nhất định không phụ sự kỳ vọng của Các chủ!
Sau khi nói xong câu này, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, lại bắt đầu leo lên đỉnh núi.
- Dùng tốc độ nhanh hơn đuổi theo xe ngựa của Triệu Tử Văn.
Nghĩ tới việc có thể giết chết Triệu Tử Văn ở nơi này, Sở Thăng vô cùng hưng phấn, cao giọng hô một câu, dẫn đầu đoàn người chạy tới.
Xe ngựa của Triệu Tử Văn càng lúc càng xa. Khi đi tới một đoạn đường yên tĩnh mà nhỏ hẹp, đột nhiên xa xa thấy có hơn mười người đứng trên sơn đạo. Hơn mười thân ảnh uy mãnh hoàn toàn chặn kín sơn đạo, dường như là có khí phách của "thập phu đương quan, vạn phu mạc khai" (Mười người giữ ở cửa ải, vạn người không thể phá).
- Triệu tướng quân, phía trước có người cản đường.
Cao thống lĩnh cưỡi ngựa đi trước nhìn thấy mười người như hung thần ác sát này nhướng mày quay đầu báo cáo với Triệu Tử Văn.
Nghe thấy Cao thống lĩnh nói, Triệu Tử Văn hơi kinh ngạc. Thủ hạ của Sở Thăng mang từ thành Hàm Đan tới hình như chỉ có những người vừa ở cạnh xe ngựa, vậy thì hơn mười người ở phía trước từ đâu mọc ra?
Xe ngựa dừng lại, hơn hai trăm tướng sĩ trong lòng thầm kinh ngạc. Lại có người có dũng khí chặn xe ngựa của Triệu tướng quân sao? Nhưng thế gian này to lớn, rất nhiều chuyện lạ lùng, bọn họ cũng không dám xác định mấy tráng hán này có phải là kẻ cướp hay không. Nhưng tử vóc người thô cuồng của bọn họ thì có thể nhận ra đây chẳng phải là người tốt. Lập tức mọi người theo tiềm thức cầm chặt trường mâu trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào những người phía trước.
Xe ngựa vừa dừng lại, động tác của Lương Mộ Phỉ còn nhanh hơn Triệu Tử Văn, xuống xe đầu tiên. Thấy Lương Mộ Phỉ vừa mới xuống xe, một hán tử đứng ở phía xa đôi mắt hổ sáng ngời, đột nhiên cầm lấy cung tên sau lưng kéo căng dây cung, nhắm về phía Lương Mộ Phỉ bắn một tiễn toàn lực. Mũi tên với tốc độ cực nhanh bay theo một quỹ đạo thẳng tắp về phía Lương Mộ Phỉ. Mà đôi mắt Lương Mộ Phỉ hiện lên vẻ cười lạnh, đối với mũi tên này rõ ràng là rất khinh thường.
Đầu mũi tên xám xanh, bay cực nhanh, cực mạnh. Thấy một tiễn kinh người này, tướng sĩ Tây Lương hô lên:
- Đây là Phục Hợp cung!
Hưng Khánh thành chịu nạn Hung Nô đồ thành, thế nên đối với uy lực của Phục Hợp cung ghi nhớ rất sâu sắc. Tướng sĩ Tây Lương liếc mắt một cái là có thể nhận ra một mũi tên uy lực không tầm thường này là từ Phục Hợp cung.
Giờ phút này Triệu Tử Văn cũng đã xuống xe. Phục Hợp cung hắn chưa từng nhìn thấy nhưng cũng đã từng nghe nói. Lúc đầu chế tạo nỏ liên hoàn Gia Cát chính là để đối phó với Phục Hợp cung uy lực kinh người này.
Keng một tiếng. Nhạc Phá Nô đứng phía trước rất dễ dàng dùng một thương để đánh rớt mũi tên này.
Hóa ra là người Hung Nô. Triệu Tử Văn liếc mắt một cái, lập tức thấy một thân ảnh cũng coi là quen thuộc - - - Hoàn Nhan Liệt!
Triệu Tử Văn cười nói:
- Không ngờ là Hạng Long Uyên thật sự là ra tay hào phóng, ngay cả đệ nhất dũng sĩ Hung Nô cũng mời tới, muốn dồn ta vào chỗ chết....
- Tướng công, muội có thể xuống xe ngựa không?
Dư Tư Lăng nhìn mười mấy dũng sĩ Hung Nô, hơi lo lắng nhẹ giọng nói.
Lương Mộ Phỉ không đợi Triệu Tử Văn mở miệng đã nhìn về Lăng Nhi đang vươn đầu ra khỏi xe ngựa nghiêm nghị nói:
- Muội đang mang thai, cứ ở trong xe ngựa đi. Ta và Tử Văn có thể giải quyết được.
Hơn nữa còn có La Các chủ đang ẩn mình trong bóng tối. Cho dù là Các chủ có tới bây giờ thì cũng không sợ bọn họ liên thủ.
Dư Tư Lăng rất muốn cùng tướng công chung sức, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Triệu Tử Văn, lại thấy Triệu Tử Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đành u oán chui lại vào xe.