- Tuy nhiên các ngươi từng người tới …thật ra không có vấn đề, đến đây, dù cho tinh tẫn nhân vong (cạn tinh người chết) ta cũng không tiếc….
Triệu Tử Văn dâm đãng nói
Phì!!! Bốn tiểu nha hoàn đỏ mặt nói:
- Hạ Văn, nếu ngươi tiếp tục khinh bạc, ta sẽ nói cho Đại tiểu thư để nàng thu thập ngươi!
Nhắc tới mỹ nhân băng lãnh kia một cái, Triệu Tử Văn liền rùng mình, cười ha hả nói:
-Chúng ta chẳng qua chỉ thảo luận vấn đề sinh lý một chút mà thôi, có nghiêm trọng như vậy không?
Đã nhiều ngày, đầu óc hắn vẫn mờ mịt, không ngờ uống rượu lại như vậy, đầu óc choáng váng cả vài ngày, tới sáng nay mới cảm thấy đỡ một chút, tâm tình sảng khoái nên hắn mới trêu đùa mấy tiểu nha hoàn đáng yêu kia.
Bốn tiểu nha hoàn bưng mặt không thèm để ý tới hắn, trên mặt có vài phần tức giận, Triệu Tử Văn cũng không tiếp tục trêu chọc, đứng đắn nói:
- Tại sao các ngươi lại tới đây, có phải tìm ta có việc không?
Mấy tiểu nha hoàn nghe thấy, lập tức nhướng mày, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm:
- Chúng ta muốn nghe ngươi kể chuyện.
- Chuyện, chuyện gì?
Triệu Tử Văn có chút hồ đồ.
- Chính là chuyện buổi tối ngươi danh chấn Tiền Đường Quần Phương Các!!!
Mấy tiểu nha hoàn có chút kích động nói.
- Danh chấn Tiền Đường?
Triệu Tử Văn lắc lắc đầu:
- Nhất định là các ngươi nhầm rồi, ta có làm gì ở Quần Phương Các đâu…
Bốn tiểu nha hoàn trợn mắt nói:
- Hạ Văn, chẳng lẽ ngươi không nhớ? Mấy ngày trước ngươi làm náo động Quần Phương Các
Triệu Tử Văn nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu. Mấy tiểu nha hoàn thấy hắn vẫn chưa tỉnh rượu liền không hỏi thêm, tuy nhiên lúc này thấy hắn không đội cái mũ thư đồng, mái tóc hắn đập vào mắt, thêm cách nói năng của hắn, các nàng thầm đoán hắn không phải người Hàng Châu, liền hỏi:
- Hạ Văn, hình như ngươi không phải là người địa phương?
Lại là vấn đề này…Triệu Tử Văn nhất thời có chút phiền, bậy bạ nói:
- Ta từ đông thổ Đại Đường đến, đi đến Tây Thiên thỉnh kinh, a di đà phật!
Triệu Tử Văn khép tay, cúi cúi:
- Bốn vị nữ thí chủ, còn vấn đề gì không, không bằng chúng ta tiếp tục vấn đề sinh lý?
- Ha ha
Mấy tiểu nha hoàn thấy bộ dạng dâm tăng của hắn, tất cả đều nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nghiêm mặt nói:
- Hạ Văn, đã nhiều ngày, bên ngoài phủ có một nữ tử đứng chờ đợi, có phải là nương tử của ngươi không?
Bọn họ thấy nữ tử này xinh đẹp, chỉ sợ rằng trên dưới trong phủ cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh như vậy, nên các nàng thầm đoán.
- Nữ tử? Ai da….. Nguồn truyện:
Triệu Tử Văn ảo não vỗ đùi, nữ tử này hẳn là Bảo Nhi, hắn vốn đồng ý với Bảo Nhi sẽ thường xuyên thăm nàng, nhưng mấy ngày nay đều không đi, Bảo Nhi si tình hẳn là rất thương tâm. Lúc này, hắn thực rất hối hận, lại càng hận ….rượu của Quần Phương Các, không hiểu là cái loại rượu gì, không ngờ lợi hại như vậy.
Hắn vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài thì lại bị mấy tiểu nha hoàn kéo lại, ánh mắt nhìn Triệu Tử Văn đầy hi vọng.
Triệu Tử Văn dâm đãng nghĩ, bọn họ muốn gì? Chẵng lẽ muốn …. 5P (5 persons – 5 players)?
Hạ Linh nghịch ngợm nói:
- Hạ Văn ca ca, có thể kể cho ta chuyện ở Quần Phương Các không, nghe nói ngày đó chỉ mình ngươi đối được tuyệt đối của Quần Phương Các Các Chủ, hơn nữa còn hào khí vạn trượng hát lên bản anh hùng ca uy chấn tứ phương, ngay cả Các chủ cũng cam bái hạ phong, có thể hát cho chúng ta nghe không?
Triệu Tử Văn nghe Hạ Linh nói đến mơ hồ, nhưng hắn chỉ nhớ mình đúng là có đối câu đối, hình như cũng có hát qua! Nhưng hát cái gì, hắn đã quên, đành bất đắc dĩ nói:
- Khi đó ta say rượu, quên mất mình hát gì rồi…
Hừ! Bốn tiểu nha hoàn nghĩ Triệu Tử Văn muốn trêu bọn họ, liền xoay người ra chỗ khác, không thèm để ý tới Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn hiện tại có việc, cũng không hào hứng để ý các nàng, lập tức đi ra cửa.
Bốn người thấy Hạ Văn không thèm để ý tới mình mà vội vàng rời đi, dậm chân, nũng nịu mắng:
- Hạ Văn chết tiệt!
- Ắt xì!!!
Hắt xì xong Triệu Tử Văn liền ngó quanh, lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, đứa nào dám mắng ta!!!
Chỉ thấy vài gia đinh đang nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt khinh thường pha lẫn ghen tị. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ, chẳng lẽ đúng như lời bốn tiểu nha hoàn nói, ta danh chấn Tiền Đường?
Triệu Tử Văn gấp gáp bước đi, chạy thẳng tới Tử Vũ Hiên. Mấy ngày không tới, cửa hàng vẫn sạch sẽ tươi mát như trước, hắn dừng chân trước cửa, lấm lét nhìn vào trong. Lúc này có vài khách hàng đang xem, Bảo Nhi thì đứng trong quầy, xem sổ sách, khuôn mặt tươi tỉnh, nhưng khóe mắt lại có quầng đen, đôi môi anh đào cũng có chút tái nhợt.
- Nàng gầy hơn trước rồi!!!
Triệu Tử Văn nhìn đôi vai gầy của nàng lẩm bẩm. Hắn nặng nề lẳng lặng bước vào. Nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, mỗi ngày đều vất vả, Triệu Tử Văn cảm thấy thật đau xót, toàn thân khí lực như không còn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Bảo Nhi, ta đã trở về.
Bảo Nhi chấn động toàn thân, hai vai run nhè nhẹ, dường như có chút không tin. Nàng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia, nàng mới tin đây là sự thật, Triệu đại ca của ta đã trở lại, nàng kích động lao ra khỏi quầy, ôm chầm lấy hắn. Nhiều ngày lo lắng phập phồng khiến thể xác và tinh thần nàng đều mêt mỏi, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi:
- Muội tưởng rằng Triệu đại ca gạt muội, tưởng rằng Triệu đại ca đã quên muội rồi.
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Nha đầu ngốc, Triệu đại ca sao có thể không cần muội, sau này ta còn muốn cưới muội nữa.
-Ừ ….
Bảo Nhi hạnh phúc gật gật đầu, nàng biết Triệu Tử Văn không phải vật trong ao, còn nàng chỉ là một thôn nữ bần hàn, nàng rất lo lắng Triệu Tử Văn sẽ không cần nàng. Đã nhiều ngày qua, cuộc sống của nàng chìm đắm trong nhớ nhung khiến thần sắc trở nên tiêu điều. Tuy nhiên, hôm nay Triệu đại ca đã về, khiến nàng tràn ngập hạnh phúc, tư vị hạnh phúc ngọt ngào này khiến nàng thực sung sướng.
Cái loại rượu khốn kiếp….
Nhìn khuôn mặt hao gầy của Bảo Nhi, trong lòng Triệu Tử Văn đầy căm giận, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, thấy toàn bộ khách mua hài vừa rồi đã đi mất. Hắn cười khan vài tiếng, Bảo Nhi không biết sao lại như vậy, khiến khách hàng bị dọa chạy hết.
Bảo Nhi thấy Triệu đại ca cười, nàng ngẩng đầu kỳ quái, rồi nhìn quanh không thấy khách mua hài, nàng mới chợt nhớ ra, không khỏi hổ thẹn, khuôn mặt ửng hồng nép vào ngực đại ca.
Triệu Tử Văn thấy bộ dáng xinh đẹp động lòng người của nàng, không kìm nổi phá ra cười, nhưng nhìn gò má gầy gò của nàng, hắn lại đau lòng vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian qua buôn bán có được không?
Thấy bộ dáng thân thiết của Triệu đại ca, khuôn mặt Bảo Nhi nóng bừng, thì thầm nói:
- Nhờ kế của đại ca lần trước, thời gian qua buôn bán rất tốt, muội làm cũng không kịp nữa.
Triệu Tử Văn thấy đôi mắt đẹp của nàng thâm quầng đương nhiên biết nàng rất mệt mỏi, trong lòng hắn bắt đầu thầm tính toán, kế hoạch kia phải sớm tiến hành, chỉ một mình Bảo Nhi làm hài, không mệt chết mới là lạ, hắn nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ đưa Tử Vũ Hiên trở thành cửa hàng độc quyền!!!
Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, nhưng nàng vẫn không hiểu cửa hàng độc quyền là gì, nàng chớp chớp mắt:
- Cửa hàng độc quyền và tiệm giày có gì khác nhau?
- Tuy nhiên các ngươi từng người tới …thật ra không có vấn đề, đến đây, dù cho tinh tẫn nhân vong (cạn tinh người chết) ta cũng không tiếc….
Triệu Tử Văn dâm đãng nói
Phì!!! Bốn tiểu nha hoàn đỏ mặt nói:
- Hạ Văn, nếu ngươi tiếp tục khinh bạc, ta sẽ nói cho Đại tiểu thư để nàng thu thập ngươi!
Nhắc tới mỹ nhân băng lãnh kia một cái, Triệu Tử Văn liền rùng mình, cười ha hả nói:
-Chúng ta chẳng qua chỉ thảo luận vấn đề sinh lý một chút mà thôi, có nghiêm trọng như vậy không?
Đã nhiều ngày, đầu óc hắn vẫn mờ mịt, không ngờ uống rượu lại như vậy, đầu óc choáng váng cả vài ngày, tới sáng nay mới cảm thấy đỡ một chút, tâm tình sảng khoái nên hắn mới trêu đùa mấy tiểu nha hoàn đáng yêu kia.
Bốn tiểu nha hoàn bưng mặt không thèm để ý tới hắn, trên mặt có vài phần tức giận, Triệu Tử Văn cũng không tiếp tục trêu chọc, đứng đắn nói:
- Tại sao các ngươi lại tới đây, có phải tìm ta có việc không?
Mấy tiểu nha hoàn nghe thấy, lập tức nhướng mày, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm:
- Chúng ta muốn nghe ngươi kể chuyện.
- Chuyện, chuyện gì?
Triệu Tử Văn có chút hồ đồ.
- Chính là chuyện buổi tối ngươi danh chấn Tiền Đường Quần Phương Các!!!
Mấy tiểu nha hoàn có chút kích động nói.
- Danh chấn Tiền Đường?
Triệu Tử Văn lắc lắc đầu:
- Nhất định là các ngươi nhầm rồi, ta có làm gì ở Quần Phương Các đâu…
Bốn tiểu nha hoàn trợn mắt nói:
- Hạ Văn, chẳng lẽ ngươi không nhớ? Mấy ngày trước ngươi làm náo động Quần Phương Các
Triệu Tử Văn nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu. Mấy tiểu nha hoàn thấy hắn vẫn chưa tỉnh rượu liền không hỏi thêm, tuy nhiên lúc này thấy hắn không đội cái mũ thư đồng, mái tóc hắn đập vào mắt, thêm cách nói năng của hắn, các nàng thầm đoán hắn không phải người Hàng Châu, liền hỏi:
- Hạ Văn, hình như ngươi không phải là người địa phương?
Lại là vấn đề này…Triệu Tử Văn nhất thời có chút phiền, bậy bạ nói:
- Ta từ đông thổ Đại Đường đến, đi đến Tây Thiên thỉnh kinh, a di đà phật!
Triệu Tử Văn khép tay, cúi cúi:
- Bốn vị nữ thí chủ, còn vấn đề gì không, không bằng chúng ta tiếp tục vấn đề sinh lý?
- Ha ha
Mấy tiểu nha hoàn thấy bộ dạng dâm tăng của hắn, tất cả đều nở nụ cười.
Nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nghiêm mặt nói:
- Hạ Văn, đã nhiều ngày, bên ngoài phủ có một nữ tử đứng chờ đợi, có phải là nương tử của ngươi không?
Bọn họ thấy nữ tử này xinh đẹp, chỉ sợ rằng trên dưới trong phủ cũng chỉ có hắn mới có bản lĩnh như vậy, nên các nàng thầm đoán.
- Nữ tử? Ai da….. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn ảo não vỗ đùi, nữ tử này hẳn là Bảo Nhi, hắn vốn đồng ý với Bảo Nhi sẽ thường xuyên thăm nàng, nhưng mấy ngày nay đều không đi, Bảo Nhi si tình hẳn là rất thương tâm. Lúc này, hắn thực rất hối hận, lại càng hận ….rượu của Quần Phương Các, không hiểu là cái loại rượu gì, không ngờ lợi hại như vậy.
Hắn vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài thì lại bị mấy tiểu nha hoàn kéo lại, ánh mắt nhìn Triệu Tử Văn đầy hi vọng.
Triệu Tử Văn dâm đãng nghĩ, bọn họ muốn gì? Chẵng lẽ muốn …. 5P (5 persons – 5 players)?
Hạ Linh nghịch ngợm nói:
- Hạ Văn ca ca, có thể kể cho ta chuyện ở Quần Phương Các không, nghe nói ngày đó chỉ mình ngươi đối được tuyệt đối của Quần Phương Các Các Chủ, hơn nữa còn hào khí vạn trượng hát lên bản anh hùng ca uy chấn tứ phương, ngay cả Các chủ cũng cam bái hạ phong, có thể hát cho chúng ta nghe không?
Triệu Tử Văn nghe Hạ Linh nói đến mơ hồ, nhưng hắn chỉ nhớ mình đúng là có đối câu đối, hình như cũng có hát qua! Nhưng hát cái gì, hắn đã quên, đành bất đắc dĩ nói:
- Khi đó ta say rượu, quên mất mình hát gì rồi…
Hừ! Bốn tiểu nha hoàn nghĩ Triệu Tử Văn muốn trêu bọn họ, liền xoay người ra chỗ khác, không thèm để ý tới Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn hiện tại có việc, cũng không hào hứng để ý các nàng, lập tức đi ra cửa.
Bốn người thấy Hạ Văn không thèm để ý tới mình mà vội vàng rời đi, dậm chân, nũng nịu mắng:
- Hạ Văn chết tiệt!
- Ắt xì!!!
Hắt xì xong Triệu Tử Văn liền ngó quanh, lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, đứa nào dám mắng ta!!!
Chỉ thấy vài gia đinh đang nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt khinh thường pha lẫn ghen tị. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, thầm nghĩ, chẳng lẽ đúng như lời bốn tiểu nha hoàn nói, ta danh chấn Tiền Đường?
Triệu Tử Văn gấp gáp bước đi, chạy thẳng tới Tử Vũ Hiên. Mấy ngày không tới, cửa hàng vẫn sạch sẽ tươi mát như trước, hắn dừng chân trước cửa, lấm lét nhìn vào trong. Lúc này có vài khách hàng đang xem, Bảo Nhi thì đứng trong quầy, xem sổ sách, khuôn mặt tươi tỉnh, nhưng khóe mắt lại có quầng đen, đôi môi anh đào cũng có chút tái nhợt.
- Nàng gầy hơn trước rồi!!!
Triệu Tử Văn nhìn đôi vai gầy của nàng lẩm bẩm. Hắn nặng nề lẳng lặng bước vào. Nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, mỗi ngày đều vất vả, Triệu Tử Văn cảm thấy thật đau xót, toàn thân khí lực như không còn, hắn nhẹ nhàng nói:
- Bảo Nhi, ta đã trở về.
Bảo Nhi chấn động toàn thân, hai vai run nhè nhẹ, dường như có chút không tin. Nàng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia, nàng mới tin đây là sự thật, Triệu đại ca của ta đã trở lại, nàng kích động lao ra khỏi quầy, ôm chầm lấy hắn. Nhiều ngày lo lắng phập phồng khiến thể xác và tinh thần nàng đều mêt mỏi, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi:
- Muội tưởng rằng Triệu đại ca gạt muội, tưởng rằng Triệu đại ca đã quên muội rồi.
Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói:
- Nha đầu ngốc, Triệu đại ca sao có thể không cần muội, sau này ta còn muốn cưới muội nữa.
-Ừ ….
Bảo Nhi hạnh phúc gật gật đầu, nàng biết Triệu Tử Văn không phải vật trong ao, còn nàng chỉ là một thôn nữ bần hàn, nàng rất lo lắng Triệu Tử Văn sẽ không cần nàng. Đã nhiều ngày qua, cuộc sống của nàng chìm đắm trong nhớ nhung khiến thần sắc trở nên tiêu điều. Tuy nhiên, hôm nay Triệu đại ca đã về, khiến nàng tràn ngập hạnh phúc, tư vị hạnh phúc ngọt ngào này khiến nàng thực sung sướng.
Cái loại rượu khốn kiếp….
Nhìn khuôn mặt hao gầy của Bảo Nhi, trong lòng Triệu Tử Văn đầy căm giận, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, thấy toàn bộ khách mua hài vừa rồi đã đi mất. Hắn cười khan vài tiếng, Bảo Nhi không biết sao lại như vậy, khiến khách hàng bị dọa chạy hết.
Bảo Nhi thấy Triệu đại ca cười, nàng ngẩng đầu kỳ quái, rồi nhìn quanh không thấy khách mua hài, nàng mới chợt nhớ ra, không khỏi hổ thẹn, khuôn mặt ửng hồng nép vào ngực đại ca.
Triệu Tử Văn thấy bộ dáng xinh đẹp động lòng người của nàng, không kìm nổi phá ra cười, nhưng nhìn gò má gầy gò của nàng, hắn lại đau lòng vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Thời gian qua buôn bán có được không?
Thấy bộ dáng thân thiết của Triệu đại ca, khuôn mặt Bảo Nhi nóng bừng, thì thầm nói:
- Nhờ kế của đại ca lần trước, thời gian qua buôn bán rất tốt, muội làm cũng không kịp nữa.
Triệu Tử Văn thấy đôi mắt đẹp của nàng thâm quầng đương nhiên biết nàng rất mệt mỏi, trong lòng hắn bắt đầu thầm tính toán, kế hoạch kia phải sớm tiến hành, chỉ một mình Bảo Nhi làm hài, không mệt chết mới là lạ, hắn nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ đưa Tử Vũ Hiên trở thành cửa hàng độc quyền!!!
Bảo Nhi nhu thuận gật đầu, nhưng nàng vẫn không hiểu cửa hàng độc quyền là gì, nàng chớp chớp mắt:
- Cửa hàng độc quyền và tiệm giày có gì khác nhau?