Bên trong giáo trường đều rất yên tĩnh, ánh mắt của chúng tướng sĩ đều tập trung nhìn về hai người Triệu tướng quân và La Thanh Yên. Hiện giờ có Các chủ Vong Phu Các tương trợ, chắc sẽ đủ để đánh bại thực lực của Sở Thăng và An Vương.
Nhưng không ai biết được tình thế sẽ phát triển như thế nào. Ai nấy đều thần sắc nghiêm nghị, nghĩ đến những đột biến phát sinh ra ở trong nội thành Hàm Đan mà không ai đoán trước được. Hoàng thượng bị hãm trong hoàng thành, hẳn là bị giam lỏng ở tẩm cung. Nhưng Triệu tướng quân lại không thể tùy tiện xông vào ứng cứu được, cũng không biết là An Vương có thể sẽ lấy tính mạng của Hoàng thượng ra để áp chế Triệu tướng quân nữa hay không.
Trong lòng các tướng sĩ nghĩ đến rất nhiều biến hóa có khả năng phát sinh. Nhạc Phá Nô không ngừng xoay chuyển tròng mắt linh động. Y khẽ nói:
- Bằng vào binh lực hai ngàn người này, nếu như muốn đánh hạ thành Hàm Đan thì có phải là có cảm giác như người si nói mộng không?
Điền Hổ nghe rồi liếc mắt khinh thường:
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là thành Hàm Đan này hoang vắng như thế, trên thành cũng không có thủ binh sao?
Nhạc Phá Nô nhìn về đại môn phía trước thành Hàm Đan, dáng vẻ như bụi cát cuồn cuộn, giống như một tòa thành bỏ hoang đã lâu ngày không có người ở. Y lại có vẻ suy nghĩ, nói tiếp:
- Đây nhất định là quỷ kế của kẻ địch. Chắc chắn bọn họ muốn dẫn dụ chúng ta vào thành rồi bố trí mai phục trong thành để vây giết chúng ta!
Thiếu niên Tây Lương này làm sao lại có thể hiểu được thế cục của Đại Kinh, Điền Hổ nghĩ lại, cũng không mắng y nữa mà bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng chỉ có mỗi một đảng phản loạn của An Vương thôi sao? Nói cho ngươi biết, sự tình trong đó rất sâu xa đó, đến cả Triệu tướng quân còn không rõ ràng lắm là những thế lực ẩn núp còn là những ai nữa!
Trong thành có bao nhiêu phe phản đảng? Nhạc Phá Nô sau khi nghe xong thì nhất thời kinh ngạc không nói nổi nên lời, ngơ ngơ ngác ngác:
- Nói như vậy thì chúng ta sẽ phải đối phó với nhiều phe phái phản loạn sao? Như thế thì cuộc chiến này sẽ đánh thế nào đây.
Điền Hổ liếc mắt khinh thường:
- Ngươi lần mò lo lắng cái gì, Triệu huynh sẽ có biện pháp.
Nhạc Phá Nô vốn đang có niềm tin vô cùng vô tận với Triệu đại nhân, nghe xong chuyện Điền Hổ vừa nói cũng lập tức không còn chút lo lắng. Cũng không biết Triệu tướng quân có thể ngăn cơn sóng dữ hay không, nếu không, sẽ là ai chống lại đại quân Hung Nô đây?
- Triệu Tử Văn, lần này ta sẽ giúp ngươi bình loạn. Có điều ngươi phải nhớ kỹ là ngươi đã từng đáp ứng điều kiện của ta.
La Thanh Yên ánh mắt vẫn lạnh lẽo băng giá nhìn về phía thành Hàm Đan thê lương. Đây vẫn là lần động loạn lớn nhất phát sinh từ thời khai tổ Hoàng đế của Đại Kinh tới ny, không ngờ làm cho Hàm Đan rơi vào cảnh tượng hoang tàn đến như thế.
"An Vương và Sở Thăng liên thủ. Nếu ngươi muốn giết Sở Thăng, có thể không giúp ta sao?" Triệu Tử Văn trong tâm thầm nghĩ, lại cười dài nói:
- Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Ta tuyệt đối sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn!
Điều kiện mà Triệu tướng quân đáp ứng La Các chủ, không cần đoán cũng có thể hiểu được là gì. Các tướng sĩ đều ngừng ngân thương đang múa may trong tay lại, nhìn Triệu Tử Văn và La Thanh Yên, trong lòng đồng thời thầm nghĩ.
La Thanh Yên không thèm nhắc lại, các tướng sĩ trên giáo trường cũng quên cả huấn luyện. Lúc này đây, giáo trường hoàn toàn yên tĩnh. Đột nhiên, một tướng sĩ cưỡi chiến mã từ xa chạy lại, lập tức vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn, mau lẹ dừng cương, rồi đưa cho Triệu Tử Văn một phong thư:
- Triệu tướng quân, đây là thư do Chính Nam Vương sai ta giao cho ngài.
À, Tử Hiên huynh. Triệu Tử Văn vội vàng tiếp nhận thư của Hạng Tử Hiên. Vừa mở ra chỉ thấy bên trong viết: "Tử Văn, ta đã thoát khỏi thành Hàm Đan, ở một gian nhà tranh cách đây mười dặm. Mong rằng ngươi đêm nay có thể đến đó tụ họp."
Gian nhà tranh cách đây mười dặm? Triệu Tử Văn trước khi đi khỏi Hàm Đan đúng là đã báo với Hạng Tử Hiên, nếu như thành Hàm Đan có dị biến gì thì lập tức hãy rời khỏi thành ngay. Hiện giờ, Hạng Tử Hiên tự lực cánh sinh rời khỏi Hàm Đan được, quả thật cũng có chút bản lĩnh.
- Tướng công, Chính Nam Vương tìm huynh có chuyện gì?
Dư Tư Lăng tươi cười đi đến trước mặt Triệu Tử Văn, đung đưa cái đầu, hỏi.
Hạng Tử Hiên? Các vị tiểu thư đều biết Chính Nam Vương ở Hàng Châu. Vị Vương gia ôn hòa thái bình này văn võ đều bất phàm, nổi danh ở Hàng Châu, cũng quen biết với Tử Văn ở Quần Phương Các.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Tử Hiên huynh đã an toàn thoát khỏi Hàm Đan rồi, muốn ta đến gặp mặt ở mười dặm trước.
Dư Tư Lăng nói nhỏ:
- Tướng công, muội và huynh cùng đi chứ?
Hạng Tử Hiên và tướng công thân thiết như huynh đệ. Thân là đệ tức (em dâu), Lăng Nhi tự nhiên là muốn đến chào hỏi Hạng Tử Hiên rồi.
Triệu Tử Văn nhìn cái bụng nhô cao của Lăng Nhi, quả quyết cự tuyệt:
- Muội nha, yên ổn nghỉ tạm ở đây đi cho ta. Cứ vác cái bụng bầu đã nhô cao rồi đi đi lại lại khắp nơi còn ra bộ dạng gì nữa.
Lương Mộ Phỉ dở khóc dở cười với tiểu ny tử cứ quấn quýt si mê bên người Tử Văn này. "Người ta đi gặp hảo hữu, ngươi đi theo làm cái gì không biết nữa."
Dư Tư Lăng mặt hồng lên, chẳng lẽ bụng lớn thì không thể ra đường được sao? Nhưng nàng không dám nói tiếp với tướng công nữa. Nếu không, sao tướng công lại có thể tạo lập uy nghiêm trước mặt mọi người được? Nàng đành phải gật đầu, nói:
- Tướng công, vậy muội ở đây chờ huynh về.
Nhạc Phá Nô bĩu môi nói:
- Vì sao hắn không đến đây lại bảo Triệu tướng quân phải đi?
"Hiện giờ thế cục thành Hàm Đan hỗn loạn, Hạng Tử Hiên không có binh quyền. Y trốn tránh còn chẳng kịp, lại còn có thể một mình chạy được ra ngoại thành Hàm Đan sao? Nhất định là bảo Triệu huynh đến bảo hộ hắn rồi." Điền Hổ trừng mắt lườm gã thiếu niên kia, trong lòng thầm nghĩ.
La Thanh Yên khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên.
- La tỷ tỷ biết hắn sao?
Triệu Tử Văn nghe thấy La Thanh Yên gọi tên của Tử Hiên huynh thì cười hì hì hỏi lại. Nguồn truyện:
La Thanh Yên lạnh lùng nói:
- Hắn là Vương gia ít tuổi nhất ở Đại Kinh từ trước đến giờ. Ta làm sao lại không biết hắn chứ.
- Vương gia ít tuổi nhất từ trước đến giờ?
Triệu Tử Văn nghe xong hơi ngạc nhiên, rồi lại căm giận nói:
- Lão Hoàng đế này đúng là phong lưu a.
- So được với ngươi sao?
La Thanh Yên cười lạnh, hỏi lại.
Nghe thấy câu nói châm chọc của La tỷ tỷ, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười cười, vội lảng sang chuyện khác:
- Tử Hiên huynh mặc dù là Hoàng tử ít tuổi nhất lúc trước, nhưng có thể làm Chính Nam Vương thì coi như là không tồi đâu.
Đối với La Các chủ luôn theo chủ nghĩa nữ quyền, Triệu Tử Văn không thể trêu vào, vẫn còn muốn trốn được nữa mà.
La Thanh Yên nghĩ tới những chuyện cũ lúc trước, trong thần sắc lại toát ra một tia khinh miệt:
- Thân phận của Chính Nam Vương cũng thường thôi. Mẫu phi của hắn là phi tử bị tiến lãnh cung. Ở trong lãnh cung đột nhiên mang thai mới sinh hạ ra hắn, cũng không biết hắn .....
Nói đến đó, La Thanh Yên hạ giọng, cũng không tiện nói nốt ý đó ra miệng nữa.
Trước giờ Bạch Phát Ma Nữ có thành kiến đối với Hoàng tử và Vương gia trong hoàng thất. Cho nên nàng có chửi bới Hạng Tử Hiên cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên là huynh đệ tốt của nhau, nghe thấy câu chuyện của La Thanh Yên thì lập tức thần sắc rất lạnh lùng, chẳng mấy đã cười lạnh, nói:
- La Các chủ, Tử Hiên huynh cũng xem như là Hoàng thúc của ngươi. Ngươi nói hắn như thế, có phải là quá mức vô lý rồi không?
Thanh âm của Triệu Tử Văn chỉ nhằm vào một mình La Thanh Yên, những người khác không nghe thấy được. Chỉ có Dư Tư Lăng bên cạnh hắn thì nghe thấy loáng thoáng. Dư Tư Lăng nghe thấy tướng công và sư phụ có vẻ khẩu chiến thì lập tức lôi kéo tay tướng công, nói nhỏ:
- Tướng công, sư phụ không phải cố ý đâu. Huynh đừng có cãi vã với sư phụ, có được không?
Đối với Triệu Tử Văn, Dư Tư Lăng vô cùng hiểu tính. Hắn là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc sư phụ nói Hạng Tử Hiên như vậy chứ.
Mọi người không rõ Triệu tướng quân và La Thanh Yên tranh luận những gì, chỉ có nhìn thấy trong mắt La Các chủ dường như có ánh mắt như phun lửa. Xu thế này có vẻ sắp động thủ tới nơi, bọn họ cả đám đều khẩn trương, rất sợ Triệu tướng quân và La Các chủ đánh nhau.
"Hai người mới vừa rồi còn hòa hòa khí khí, làm sao lại đột nhiên tranh phong tương đấu thế này." Mọi người thấy lạ lùng, cũng có chút không nghĩ ra được.
Chỉ có Điền Hổ mới hơi đoán ra chuyện gì đó. Triệu huynh nhìn như không để ý tới chuyện gì, nhưng hắn có vảy ngược. Nếu như có người dám can đảm động đến thì có là thiên vương lão tử hắn cũng dám liều mạng, huống chi chỉ là Các chủ Vong Phu Các. Có điều là cái vảy ngược hiện giờ là cái gì thì Điền Hổ cũng không tài nào biết được.
La Thanh Yên một đôi mắt đẹp lại lạnh lẽo như băng. Nhìn đến ánh mắt của nàng khiến cho người ta có cảm giác như rơi xuống khe băng kẽ tuyết, lại có cả nỗi tức giận nữa. Chỉ thấy trong tay áo nàng mơ hồ như có chút hàn quang. Trước mặt mọi người, La Thanh Yên giống như một nữ thần chưa từng bị người khác châm chọc. Nàng tức giận đến độ làn da trong suốt trắng mịn ửng hồng lên, có cảm giác như muốn rút kiếm nhất quyết cao thấp với tên tiểu tặc vô sỉ này.
Dư Tư Lăng thấy sư phụ khí uất công tâm đến nơi và tình thế có vẻ không ổn thì lập tức nhào vào trong lòng La Thanh Yên, hai tay ôm chặt vòng eo La Thanh Yên, giọng nói nức nở như khóc đến nơi:
- Sư phụ, tướng công không phải cố ý chọc tức người đâu. Người đừng bực tướng công nha, được không?
La Thanh Yên bị ái đồ ôm chặt lấy, lại ngại ngần Lăng Nhi đang mang bầu nên không dám dùng lực giãy ra, chỉ hơi giãy dụa một chút thôi liền nũng nịu nói:
- Hắn chọc tức ta như thế mà ngươi còn hướng về hắn nữa. Nếu không phải là nể mặt ngươi thì ngay từ lúc ban đầu ở Hàng Châu ta đã sớm một kiếm giải quyết tên tiểu tặc này rồi!
Hiện giờ La tỷ tỷ đang nổi nóng, mà Triệu Tử Văn là vì bênh vực Hạng Tử Hiên mới châm chọc nàng một câu. Triệu Tử Văn cũng không phải là kẻ ôm bụng tiểu nhân, ôn hòa nói:
- La Các chủ, Chính Nam Vương và ta thân như huynh đệ. Hy vọng là ngươi không nói những lời xúc phạm đến hắn. Với lời nói vừa rồi của ta, coi như chúng ta đã hòa nhau. Thế nào?
La Thanh Yên vừa nghe, lại nổi điên lên:
- Ngươi nếu như nhắc đến những chuyện của hoàng thất thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!
Thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, nhưng tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo.
"Rõ ràng là đã sắp giảng hòa, Bạch Phát Ma Nữ này còn bực tức cái nỗi gì nữa," trong lòng Triệu Tử Văn căm giận bất bình. Nhưng nghĩ lại, "Theo lý thuyết thì Hạng Tử Hiên là Hoàng thúc của nàng. Mà ta lại là huynh đệ của Hạng huynh. Nếu nói thế thì chẳng phải là sư phụ tỷ tỷ đã trở thành chất nữ (cháu gái) của ta ư?
Bảo sao mà La tỷ tỷ lại không bức bối. Triệu Tử Văn nhìn La Các chủ đang cực kỳ băng lãnh, vội vàng cười ha hả, nói:
- La tỷ tỷ, ta nói không phải là ý tứ này. Tỷ là sư phụ của Lăng Nhi, đương nhiên cũng là sư phụ của ta. Ta làm sao có thể đối xử với tỷ như thế được chứ?
Triệu Tử Văn cũng không dám nói thêm gì nữa. Bằng không Bạch Phát Ma Nữ chắc chắn là sẽ tung cước lên.
"Tướng công thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng!" Dư Tư Lăng giậm chân một cái, gắt gỏng:
- Tướng công....
- Hừ, biết là tốt rồi!
La Thanh Yên cười lạnh, nói.
Nhìn La Các chủ lửa giận dần dần rút bớt, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như Triệu tướng quân và La Các chủ đánh nhau, thật sự là không ổn rồi. Đến lúc đó sẽ làm người thân đau lòng mà kẻ địch sung sướng rồi.
Nhạc Phá Nô ánh mắt phức tạp, than nhẹ một tiếng:
- Nếu Triệu tướng quân và La Các chủ có thể tỷ đấu một trận thì hay biết bao nhiêu nhỉ.
Bất quá, một câu nói này của y nói xong lại có chút hối hận. Triệu tướng quân và La Các chủ là người phe mình. Hiện giờ đang lúc đối đầu với đại địch, lại còn hao tổn sức lực đi đánh đấm cái gì?
Rốt cục không Điền Hổ không chịu nổi y nữa, vội vàng cưỡi ngựa tránh đi. Đứng ở trong một góc hẻo lánh, trong lòng thầm nghĩ, "Thiếu niên Tây Lương này thật là kẻ dở hơi, làm sao lại cứ như cái đồ đàn bà đi mong Các chủ Vong Phu Các đấu với Triệu tướng quân nổi tiếng thiên hạ chứ. Một trận luận võ tỉ đấu như thế thì thực sự là rất hay, chỉ có điều là Nhạc Phá Nô này đã dám nghĩ đến đấu mà lại còn chưa nghĩ đến mức là tất cả hai người bọn họ đều yêu thương Dư Tư Lăng như thế. Trận đấu này làm sao mà có thể diễn ra được?
Các vị tiểu thư thì vặn vẹo nắm tay, sốt ruột muốn chết, rất sợ Tử Văn và sư phụ của Lăng Nhi so đấu võ công. Chỉ có Lương Mộ Phỉ mới hiểu được, La Thanh Yên cực kỳ yêu thương Lăng Nhi, lúc trước còn muốn truyền lại vị trí Các chủ cho nàng. Có tiểu ny tử Lăng Nhi này ở đây thì hai người bọn họ sao có thể đánh nhau được?
Dư Tư Lăng thực sự cũng có chút sợ hãi, sợ tới mức khóe mắt ngân ngấn toàn là nước. Nàng thấy sư phụ và tướng công lại hòa hảo trở lại thì lập tức lộ ra nụ cười tươi vui vẻ. Nàng lau nước mắt ở khóe mi, kéo cánh tay của sư phụ, nũng nịu nói:
- Sư phụ, ba vị sư tỷ đâu? Sao không thấy bóng dáng bọn họ?
Đã chuyển chủ đề nói chuyện thành công, La Thanh Yên nhìn Lăng Nhi thích làm nũng, khẽ cười nói:
- Các nàng đang ở trong thành Hàm Đan tìm hiểu tin tức. Đến buổi tối sẽ tụ họp về đây.
Nếu sư tỷ đã có việc phải làm thì Dư Tư Lăng đương nhiên cũng không thể gặp gỡ với các nàng được. Vì thế, nàng có chút thất vọng, khi thấy mặt trời sắp lặn về phía Tây, lúc hoàng hôn là lúc mà sư phụ sẽ phải rời đi.
Dư Tư Lăng luyến tiếc sư phụ, vội vàng nói nhỏ với La Thanh Yên:
- Sư phụ, trời cũng đã tối rồi, không bằng người ở lại đây đi.
La Thanh Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, nói:
- Lăng Nhi, ta còn có chuyện quan trọng cần phải đi làm. Mà ngươi bôn ba trên đường, chắc là cũng mệt rồi. Ngươi không cần phải lo cho ta, nhanh đi nghỉ đi.
Nói xong một câu này, thân hình quỷ mị của nàng chợt lóe, nhẹ nhàng nhảy về hướng sườn núi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện này làm mọi người ở đó nhìn mà líu cả lưỡi, không biết có phải là tiên tử vừa dùng tiên thuật hay không nữa.
Nhìn sư phụ đơn độc rời đi, Dư Tư Lăng có chút hờn giận, giận sư phụ vì cái gì mà đến một câu chào cũng không thèm nói nữa.
Triệu Tử Văn sớm đã quen với việc Bạch Phát Ma Nữ đi tới đi lui, bĩu môi cao giọng nói:
- Ta nghĩ mọi người có lẽ đã xem đủ rồi phải không.
Toàn bộ những tướng sĩ đang cầm ngân thương, yên lặng đứng trên giáo trường nghe hỏi thế xong thì theo bản năng đều gật đầu, nhưng bọn họ gật đầu xong liền cảm giác thấy không ổn.
Quả nhiên, một lúc sau chỉ còn nghe thấy tiếng mắng sàn sạt của Triệu tướng quân đổ sập xuống:
- Xem đủ rồi còn không mau huấn luyện đi. Phạt các ngươi tối nay không được ăn cơm!
Nghe nói thế thì chúng tướng sĩ giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức xìu xuống, không khỏi hối hận vừa rồi đã nhìn ngó lung tung.
Triệu Tử Văn hừ một tiếng, nói tiếp:
- Còn không mau huấn luyện. Nếu mà nhàn hạ quá thì phạt ba ngày liền không được ăn uống.
Thấy Triệu tướng quân ánh mắt như có như không vẻ lạnh lùng, chúng tướng sĩ hiểu ngay là Triệu tướng quân thật sự nổi giận rồi, lập tức không dám chậm trễ nữa, bắt đầu liều mạng huấn luyện tiếp.
Xứng đáng gọi là chiến sĩ thì phải là không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ ngoại cảnh cả, chỉ biết đến khắc khổ huấn luyện và địch nhân trước mắt thôi. Mà đại địch ở phía trước thì không thể có chút lơ là nào được. Phải bám sát chiến trường từng giây từng phút mới có thể cứu nổi cái mạng nhỏ của mình. Triệu Tử Văn không giáo huấn bọn họ một chút thì các tướng sĩ Kỵ binh đoàn chắc chắn sẽ có phần lơi là các huấn luyện về sau này.
- Đại ca, bọn muội chuẩn bị cơm chiều rồi. Để cơm nước xong rồi huynh hãy đến gặp tiểu Vương gia đi.
Bảo Nhi đi đến bên cạnh hắn, nhu thuận nói.
Lúc này đây, Kỵ binh đoàn đã ý thức được sai lầm vừa rồi, lại càng thêm tăng cường khổ luyện. Triệu Tử Văn nhìn bọn họ, nói với Nhạc Phá Nô:
- Phá Nô, ngươi đi theo bọn hắn cùng huấn luyện đi.
- Tướng quân, ta không ăn.......
Nhạc Phá Nô vừa nói xong câu một câu đã thấy Triệu đại nhân nhướn mày, lập tức im lặng, tự động nuốt câu nói đang dang dở về.
Triệu Tử Văn ngoắc tay về phía Điền Hổ đang đứng ở một góc sáng sủa, nói:
- Điền huynh, đi, chúng ta đi làm vài chén!
Điền Hổ nghe thấy bảo đi uống rượu thì lập tức tỉnh như sáo, vội vàng theo sát phía sau Triệu đại nhân, đi về một trướng bồng.
Các vị tiểu thư vây lấy Triệu Tử Văn ở giữa, oanh oanh yến yến nói những lời yêu thương nhung nhớ, làm cho Triệu Tử Văn có cảm giác hạnh phúc như đang nằm giữa một bụi hoa vậy.
Chúng tướng sĩ không dám lại lơ là tiếp nữa, một lòng khắc khổ luyện thương, ánh mắt không hề liếc lại phía này một chút nào. Còn Nhạc Phá Nô lại có chút không tâm không cam, tình không nguyện, lầu bà lầu bầu:
- Vì cái gì mà luôn là ta chịu thiệt thòi thế này.
Ở mười dặm phía ngoài thành Hàm Đan, Triệu Tử Văn phóng chiến mã tới nơi. Lúc này, một vầng trăng sáng cao cao trên khoảng không đen nhánh, chiếu rọi sáng cả mười dặm đường này. Nhìn xa xa, thấy có một tòa tiểu đình bên sườn núi.
Triệu Tử Văn nhớ rõ ràng, nơi này chính là nơi Uyển Nhu bị bắt cóc, nơi An Vương đã dùng kế điệu hổ ly sơn với mình.
Dựa vào ánh trăng và sao sáng tỏ, Triệu Tử Văn đi mấy chục thước thì phát hiện thấy một gian nhà cỏ được dựng ngay trước mắt. Gian nhà tranh ở lẩn khuất trong rừng cây sâu trong sườn núi, nếu không phải là Triệu Tử Văn mắt sắc thì thật rất khó khăn mới tìm được ra. Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, Hạng huynh làm sao lại tìm được một nơi ẩn trốn bí ẩn thế này nhỉ.
Tuy rằng Hạng huynh Chính Nam Vương là một Vương gia rất hòa bình, không quyền không thế, nhưng tâm địa của An Vương rất xấu xa, chỉ sợ không dung chứa nổi Chính Nam Vương. Hạng Tử Hiên trốn tránh cũng là vì giữ gìn tính mạng mà thôi.
"Tích tích cộc cộc", tiếng vó ngựa vang dội trong trẻo trong rừng cây u tĩnh. Triệu Tử Văn thong thả mà đi. Nhờ ánh đèn leo lét trong gian nhà tranh, hắn đã nhìn thấy trước cửa có một người đứng đó.
Người đứng trước cửa nhìn thấy một người cưỡi ngựa đi về phía này thì cảnh giác cao giọng nói:
- Người tới có phải là Triệu tướng quân?
Triệu Tử Văn đáp:
- Chính là tại hạ!
- Thật sự là Triệu tướng quân.
Người trước cửa rất là vui sướng, vội vàng đi tới, dắt ngựa của Triệu Tử Văn qua. Mà Triệu Tử Văn thì nương theo ánh trăng, nhìn thấy người đứng đó cũng chính là hộ vệ của Hạng Tử Hiên.
Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Hạng huynh đang ở bên trong à?
Hộ vệ gật đầu liên tục:
- Vương gia đã đợi lâu lắm rồi, tướng quân mau mời vào đi thôi.
- Triệu tướng quân đi một mình đến sao?
Hộ vệ đột nhiên nhìn lại phía sau Triệu Tử Văn, nói.
Sườn núi này và nơi đóng quân của Kỵ binh đoàn rất gần nhau, đều là bị nhốt ở phía ngoài thành Hàm Đan, Triệu Tử Văn gặp gỡ Hạng Tử Hiên, hoặc cũng có thể đưa y vào trong vòng bảo hộ của Kỵ binh đoàn, ảnh hưởng đến toàn bộ trận thế?
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lập tức đi vào trong gian nhà tranh. Còn hộ vệ theo bản năng nhìn về bốn phía, dường như rất sợ có người theo dõi Triệu tướng quân.
Bên trong giáo trường đều rất yên tĩnh, ánh mắt của chúng tướng sĩ đều tập trung nhìn về hai người Triệu tướng quân và La Thanh Yên. Hiện giờ có Các chủ Vong Phu Các tương trợ, chắc sẽ đủ để đánh bại thực lực của Sở Thăng và An Vương.
Nhưng không ai biết được tình thế sẽ phát triển như thế nào. Ai nấy đều thần sắc nghiêm nghị, nghĩ đến những đột biến phát sinh ra ở trong nội thành Hàm Đan mà không ai đoán trước được. Hoàng thượng bị hãm trong hoàng thành, hẳn là bị giam lỏng ở tẩm cung. Nhưng Triệu tướng quân lại không thể tùy tiện xông vào ứng cứu được, cũng không biết là An Vương có thể sẽ lấy tính mạng của Hoàng thượng ra để áp chế Triệu tướng quân nữa hay không.
Trong lòng các tướng sĩ nghĩ đến rất nhiều biến hóa có khả năng phát sinh. Nhạc Phá Nô không ngừng xoay chuyển tròng mắt linh động. Y khẽ nói:
- Bằng vào binh lực hai ngàn người này, nếu như muốn đánh hạ thành Hàm Đan thì có phải là có cảm giác như người si nói mộng không?
Điền Hổ nghe rồi liếc mắt khinh thường:
- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra là thành Hàm Đan này hoang vắng như thế, trên thành cũng không có thủ binh sao?
Nhạc Phá Nô nhìn về đại môn phía trước thành Hàm Đan, dáng vẻ như bụi cát cuồn cuộn, giống như một tòa thành bỏ hoang đã lâu ngày không có người ở. Y lại có vẻ suy nghĩ, nói tiếp:
- Đây nhất định là quỷ kế của kẻ địch. Chắc chắn bọn họ muốn dẫn dụ chúng ta vào thành rồi bố trí mai phục trong thành để vây giết chúng ta!
Thiếu niên Tây Lương này làm sao lại có thể hiểu được thế cục của Đại Kinh, Điền Hổ nghĩ lại, cũng không mắng y nữa mà bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ ngươi lại cho rằng chỉ có mỗi một đảng phản loạn của An Vương thôi sao? Nói cho ngươi biết, sự tình trong đó rất sâu xa đó, đến cả Triệu tướng quân còn không rõ ràng lắm là những thế lực ẩn núp còn là những ai nữa!
Trong thành có bao nhiêu phe phản đảng? Nhạc Phá Nô sau khi nghe xong thì nhất thời kinh ngạc không nói nổi nên lời, ngơ ngơ ngác ngác:
- Nói như vậy thì chúng ta sẽ phải đối phó với nhiều phe phái phản loạn sao? Như thế thì cuộc chiến này sẽ đánh thế nào đây.
Điền Hổ liếc mắt khinh thường:
- Ngươi lần mò lo lắng cái gì, Triệu huynh sẽ có biện pháp.
Nhạc Phá Nô vốn đang có niềm tin vô cùng vô tận với Triệu đại nhân, nghe xong chuyện Điền Hổ vừa nói cũng lập tức không còn chút lo lắng. Cũng không biết Triệu tướng quân có thể ngăn cơn sóng dữ hay không, nếu không, sẽ là ai chống lại đại quân Hung Nô đây?
- Triệu Tử Văn, lần này ta sẽ giúp ngươi bình loạn. Có điều ngươi phải nhớ kỹ là ngươi đã từng đáp ứng điều kiện của ta.
La Thanh Yên ánh mắt vẫn lạnh lẽo băng giá nhìn về phía thành Hàm Đan thê lương. Đây vẫn là lần động loạn lớn nhất phát sinh từ thời khai tổ Hoàng đế của Đại Kinh tới ny, không ngờ làm cho Hàm Đan rơi vào cảnh tượng hoang tàn đến như thế.
"An Vương và Sở Thăng liên thủ. Nếu ngươi muốn giết Sở Thăng, có thể không giúp ta sao?" Triệu Tử Văn trong tâm thầm nghĩ, lại cười dài nói:
- Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Ta tuyệt đối sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn!
Điều kiện mà Triệu tướng quân đáp ứng La Các chủ, không cần đoán cũng có thể hiểu được là gì. Các tướng sĩ đều ngừng ngân thương đang múa may trong tay lại, nhìn Triệu Tử Văn và La Thanh Yên, trong lòng đồng thời thầm nghĩ.
La Thanh Yên không thèm nhắc lại, các tướng sĩ trên giáo trường cũng quên cả huấn luyện. Lúc này đây, giáo trường hoàn toàn yên tĩnh. Đột nhiên, một tướng sĩ cưỡi chiến mã từ xa chạy lại, lập tức vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn, mau lẹ dừng cương, rồi đưa cho Triệu Tử Văn một phong thư:
- Triệu tướng quân, đây là thư do Chính Nam Vương sai ta giao cho ngài.
À, Tử Hiên huynh. Triệu Tử Văn vội vàng tiếp nhận thư của Hạng Tử Hiên. Vừa mở ra chỉ thấy bên trong viết: "Tử Văn, ta đã thoát khỏi thành Hàm Đan, ở một gian nhà tranh cách đây mười dặm. Mong rằng ngươi đêm nay có thể đến đó tụ họp."
Gian nhà tranh cách đây mười dặm? Triệu Tử Văn trước khi đi khỏi Hàm Đan đúng là đã báo với Hạng Tử Hiên, nếu như thành Hàm Đan có dị biến gì thì lập tức hãy rời khỏi thành ngay. Hiện giờ, Hạng Tử Hiên tự lực cánh sinh rời khỏi Hàm Đan được, quả thật cũng có chút bản lĩnh.
- Tướng công, Chính Nam Vương tìm huynh có chuyện gì?
Dư Tư Lăng tươi cười đi đến trước mặt Triệu Tử Văn, đung đưa cái đầu, hỏi.
Hạng Tử Hiên? Các vị tiểu thư đều biết Chính Nam Vương ở Hàng Châu. Vị Vương gia ôn hòa thái bình này văn võ đều bất phàm, nổi danh ở Hàng Châu, cũng quen biết với Tử Văn ở Quần Phương Các.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Tử Hiên huynh đã an toàn thoát khỏi Hàm Đan rồi, muốn ta đến gặp mặt ở mười dặm trước.
Dư Tư Lăng nói nhỏ:
- Tướng công, muội và huynh cùng đi chứ?
Hạng Tử Hiên và tướng công thân thiết như huynh đệ. Thân là đệ tức (em dâu), Lăng Nhi tự nhiên là muốn đến chào hỏi Hạng Tử Hiên rồi.
Triệu Tử Văn nhìn cái bụng nhô cao của Lăng Nhi, quả quyết cự tuyệt:
- Muội nha, yên ổn nghỉ tạm ở đây đi cho ta. Cứ vác cái bụng bầu đã nhô cao rồi đi đi lại lại khắp nơi còn ra bộ dạng gì nữa.
Lương Mộ Phỉ dở khóc dở cười với tiểu ny tử cứ quấn quýt si mê bên người Tử Văn này. "Người ta đi gặp hảo hữu, ngươi đi theo làm cái gì không biết nữa."
Dư Tư Lăng mặt hồng lên, chẳng lẽ bụng lớn thì không thể ra đường được sao? Nhưng nàng không dám nói tiếp với tướng công nữa. Nếu không, sao tướng công lại có thể tạo lập uy nghiêm trước mặt mọi người được? Nàng đành phải gật đầu, nói:
- Tướng công, vậy muội ở đây chờ huynh về.
Nhạc Phá Nô bĩu môi nói:
- Vì sao hắn không đến đây lại bảo Triệu tướng quân phải đi?
"Hiện giờ thế cục thành Hàm Đan hỗn loạn, Hạng Tử Hiên không có binh quyền. Y trốn tránh còn chẳng kịp, lại còn có thể một mình chạy được ra ngoại thành Hàm Đan sao? Nhất định là bảo Triệu huynh đến bảo hộ hắn rồi." Điền Hổ trừng mắt lườm gã thiếu niên kia, trong lòng thầm nghĩ.
La Thanh Yên khẽ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên.
- La tỷ tỷ biết hắn sao?
Triệu Tử Văn nghe thấy La Thanh Yên gọi tên của Tử Hiên huynh thì cười hì hì hỏi lại. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
La Thanh Yên lạnh lùng nói:
- Hắn là Vương gia ít tuổi nhất ở Đại Kinh từ trước đến giờ. Ta làm sao lại không biết hắn chứ.
- Vương gia ít tuổi nhất từ trước đến giờ?
Triệu Tử Văn nghe xong hơi ngạc nhiên, rồi lại căm giận nói:
- Lão Hoàng đế này đúng là phong lưu a.
- So được với ngươi sao?
La Thanh Yên cười lạnh, hỏi lại.
Nghe thấy câu nói châm chọc của La tỷ tỷ, Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười cười, vội lảng sang chuyện khác:
- Tử Hiên huynh mặc dù là Hoàng tử ít tuổi nhất lúc trước, nhưng có thể làm Chính Nam Vương thì coi như là không tồi đâu.
Đối với La Các chủ luôn theo chủ nghĩa nữ quyền, Triệu Tử Văn không thể trêu vào, vẫn còn muốn trốn được nữa mà.
La Thanh Yên nghĩ tới những chuyện cũ lúc trước, trong thần sắc lại toát ra một tia khinh miệt:
- Thân phận của Chính Nam Vương cũng thường thôi. Mẫu phi của hắn là phi tử bị tiến lãnh cung. Ở trong lãnh cung đột nhiên mang thai mới sinh hạ ra hắn, cũng không biết hắn .....
Nói đến đó, La Thanh Yên hạ giọng, cũng không tiện nói nốt ý đó ra miệng nữa.
Trước giờ Bạch Phát Ma Nữ có thành kiến đối với Hoàng tử và Vương gia trong hoàng thất. Cho nên nàng có chửi bới Hạng Tử Hiên cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên là huynh đệ tốt của nhau, nghe thấy câu chuyện của La Thanh Yên thì lập tức thần sắc rất lạnh lùng, chẳng mấy đã cười lạnh, nói:
- La Các chủ, Tử Hiên huynh cũng xem như là Hoàng thúc của ngươi. Ngươi nói hắn như thế, có phải là quá mức vô lý rồi không?
Thanh âm của Triệu Tử Văn chỉ nhằm vào một mình La Thanh Yên, những người khác không nghe thấy được. Chỉ có Dư Tư Lăng bên cạnh hắn thì nghe thấy loáng thoáng. Dư Tư Lăng nghe thấy tướng công và sư phụ có vẻ khẩu chiến thì lập tức lôi kéo tay tướng công, nói nhỏ:
- Tướng công, sư phụ không phải cố ý đâu. Huynh đừng có cãi vã với sư phụ, có được không?
Đối với Triệu Tử Văn, Dư Tư Lăng vô cùng hiểu tính. Hắn là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc sư phụ nói Hạng Tử Hiên như vậy chứ.
Mọi người không rõ Triệu tướng quân và La Thanh Yên tranh luận những gì, chỉ có nhìn thấy trong mắt La Các chủ dường như có ánh mắt như phun lửa. Xu thế này có vẻ sắp động thủ tới nơi, bọn họ cả đám đều khẩn trương, rất sợ Triệu tướng quân và La Các chủ đánh nhau.
"Hai người mới vừa rồi còn hòa hòa khí khí, làm sao lại đột nhiên tranh phong tương đấu thế này." Mọi người thấy lạ lùng, cũng có chút không nghĩ ra được.
Chỉ có Điền Hổ mới hơi đoán ra chuyện gì đó. Triệu huynh nhìn như không để ý tới chuyện gì, nhưng hắn có vảy ngược. Nếu như có người dám can đảm động đến thì có là thiên vương lão tử hắn cũng dám liều mạng, huống chi chỉ là Các chủ Vong Phu Các. Có điều là cái vảy ngược hiện giờ là cái gì thì Điền Hổ cũng không tài nào biết được.
La Thanh Yên một đôi mắt đẹp lại lạnh lẽo như băng. Nhìn đến ánh mắt của nàng khiến cho người ta có cảm giác như rơi xuống khe băng kẽ tuyết, lại có cả nỗi tức giận nữa. Chỉ thấy trong tay áo nàng mơ hồ như có chút hàn quang. Trước mặt mọi người, La Thanh Yên giống như một nữ thần chưa từng bị người khác châm chọc. Nàng tức giận đến độ làn da trong suốt trắng mịn ửng hồng lên, có cảm giác như muốn rút kiếm nhất quyết cao thấp với tên tiểu tặc vô sỉ này.
Dư Tư Lăng thấy sư phụ khí uất công tâm đến nơi và tình thế có vẻ không ổn thì lập tức nhào vào trong lòng La Thanh Yên, hai tay ôm chặt vòng eo La Thanh Yên, giọng nói nức nở như khóc đến nơi:
- Sư phụ, tướng công không phải cố ý chọc tức người đâu. Người đừng bực tướng công nha, được không?
La Thanh Yên bị ái đồ ôm chặt lấy, lại ngại ngần Lăng Nhi đang mang bầu nên không dám dùng lực giãy ra, chỉ hơi giãy dụa một chút thôi liền nũng nịu nói:
- Hắn chọc tức ta như thế mà ngươi còn hướng về hắn nữa. Nếu không phải là nể mặt ngươi thì ngay từ lúc ban đầu ở Hàng Châu ta đã sớm một kiếm giải quyết tên tiểu tặc này rồi!
Hiện giờ La tỷ tỷ đang nổi nóng, mà Triệu Tử Văn là vì bênh vực Hạng Tử Hiên mới châm chọc nàng một câu. Triệu Tử Văn cũng không phải là kẻ ôm bụng tiểu nhân, ôn hòa nói:
- La Các chủ, Chính Nam Vương và ta thân như huynh đệ. Hy vọng là ngươi không nói những lời xúc phạm đến hắn. Với lời nói vừa rồi của ta, coi như chúng ta đã hòa nhau. Thế nào?
La Thanh Yên vừa nghe, lại nổi điên lên:
- Ngươi nếu như nhắc đến những chuyện của hoàng thất thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!
Thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, nhưng tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo.
"Rõ ràng là đã sắp giảng hòa, Bạch Phát Ma Nữ này còn bực tức cái nỗi gì nữa," trong lòng Triệu Tử Văn căm giận bất bình. Nhưng nghĩ lại, "Theo lý thuyết thì Hạng Tử Hiên là Hoàng thúc của nàng. Mà ta lại là huynh đệ của Hạng huynh. Nếu nói thế thì chẳng phải là sư phụ tỷ tỷ đã trở thành chất nữ (cháu gái) của ta ư?
Bảo sao mà La tỷ tỷ lại không bức bối. Triệu Tử Văn nhìn La Các chủ đang cực kỳ băng lãnh, vội vàng cười ha hả, nói:
- La tỷ tỷ, ta nói không phải là ý tứ này. Tỷ là sư phụ của Lăng Nhi, đương nhiên cũng là sư phụ của ta. Ta làm sao có thể đối xử với tỷ như thế được chứ?
Triệu Tử Văn cũng không dám nói thêm gì nữa. Bằng không Bạch Phát Ma Nữ chắc chắn là sẽ tung cước lên.
"Tướng công thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng!" Dư Tư Lăng giậm chân một cái, gắt gỏng:
- Tướng công....
- Hừ, biết là tốt rồi!
La Thanh Yên cười lạnh, nói.
Nhìn La Các chủ lửa giận dần dần rút bớt, mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như Triệu tướng quân và La Các chủ đánh nhau, thật sự là không ổn rồi. Đến lúc đó sẽ làm người thân đau lòng mà kẻ địch sung sướng rồi.
Nhạc Phá Nô ánh mắt phức tạp, than nhẹ một tiếng:
- Nếu Triệu tướng quân và La Các chủ có thể tỷ đấu một trận thì hay biết bao nhiêu nhỉ.
Bất quá, một câu nói này của y nói xong lại có chút hối hận. Triệu tướng quân và La Các chủ là người phe mình. Hiện giờ đang lúc đối đầu với đại địch, lại còn hao tổn sức lực đi đánh đấm cái gì?
Rốt cục không Điền Hổ không chịu nổi y nữa, vội vàng cưỡi ngựa tránh đi. Đứng ở trong một góc hẻo lánh, trong lòng thầm nghĩ, "Thiếu niên Tây Lương này thật là kẻ dở hơi, làm sao lại cứ như cái đồ đàn bà đi mong Các chủ Vong Phu Các đấu với Triệu tướng quân nổi tiếng thiên hạ chứ. Một trận luận võ tỉ đấu như thế thì thực sự là rất hay, chỉ có điều là Nhạc Phá Nô này đã dám nghĩ đến đấu mà lại còn chưa nghĩ đến mức là tất cả hai người bọn họ đều yêu thương Dư Tư Lăng như thế. Trận đấu này làm sao mà có thể diễn ra được?
Các vị tiểu thư thì vặn vẹo nắm tay, sốt ruột muốn chết, rất sợ Tử Văn và sư phụ của Lăng Nhi so đấu võ công. Chỉ có Lương Mộ Phỉ mới hiểu được, La Thanh Yên cực kỳ yêu thương Lăng Nhi, lúc trước còn muốn truyền lại vị trí Các chủ cho nàng. Có tiểu ny tử Lăng Nhi này ở đây thì hai người bọn họ sao có thể đánh nhau được?
Dư Tư Lăng thực sự cũng có chút sợ hãi, sợ tới mức khóe mắt ngân ngấn toàn là nước. Nàng thấy sư phụ và tướng công lại hòa hảo trở lại thì lập tức lộ ra nụ cười tươi vui vẻ. Nàng lau nước mắt ở khóe mi, kéo cánh tay của sư phụ, nũng nịu nói:
- Sư phụ, ba vị sư tỷ đâu? Sao không thấy bóng dáng bọn họ?
Đã chuyển chủ đề nói chuyện thành công, La Thanh Yên nhìn Lăng Nhi thích làm nũng, khẽ cười nói:
- Các nàng đang ở trong thành Hàm Đan tìm hiểu tin tức. Đến buổi tối sẽ tụ họp về đây.
Nếu sư tỷ đã có việc phải làm thì Dư Tư Lăng đương nhiên cũng không thể gặp gỡ với các nàng được. Vì thế, nàng có chút thất vọng, khi thấy mặt trời sắp lặn về phía Tây, lúc hoàng hôn là lúc mà sư phụ sẽ phải rời đi.
Dư Tư Lăng luyến tiếc sư phụ, vội vàng nói nhỏ với La Thanh Yên:
- Sư phụ, trời cũng đã tối rồi, không bằng người ở lại đây đi.
La Thanh Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, nói:
- Lăng Nhi, ta còn có chuyện quan trọng cần phải đi làm. Mà ngươi bôn ba trên đường, chắc là cũng mệt rồi. Ngươi không cần phải lo cho ta, nhanh đi nghỉ đi.
Nói xong một câu này, thân hình quỷ mị của nàng chợt lóe, nhẹ nhàng nhảy về hướng sườn núi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Chuyện này làm mọi người ở đó nhìn mà líu cả lưỡi, không biết có phải là tiên tử vừa dùng tiên thuật hay không nữa.
Nhìn sư phụ đơn độc rời đi, Dư Tư Lăng có chút hờn giận, giận sư phụ vì cái gì mà đến một câu chào cũng không thèm nói nữa.
Triệu Tử Văn sớm đã quen với việc Bạch Phát Ma Nữ đi tới đi lui, bĩu môi cao giọng nói:
- Ta nghĩ mọi người có lẽ đã xem đủ rồi phải không.
Toàn bộ những tướng sĩ đang cầm ngân thương, yên lặng đứng trên giáo trường nghe hỏi thế xong thì theo bản năng đều gật đầu, nhưng bọn họ gật đầu xong liền cảm giác thấy không ổn.
Quả nhiên, một lúc sau chỉ còn nghe thấy tiếng mắng sàn sạt của Triệu tướng quân đổ sập xuống:
- Xem đủ rồi còn không mau huấn luyện đi. Phạt các ngươi tối nay không được ăn cơm!
Nghe nói thế thì chúng tướng sĩ giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức xìu xuống, không khỏi hối hận vừa rồi đã nhìn ngó lung tung.
Triệu Tử Văn hừ một tiếng, nói tiếp:
- Còn không mau huấn luyện. Nếu mà nhàn hạ quá thì phạt ba ngày liền không được ăn uống.
Thấy Triệu tướng quân ánh mắt như có như không vẻ lạnh lùng, chúng tướng sĩ hiểu ngay là Triệu tướng quân thật sự nổi giận rồi, lập tức không dám chậm trễ nữa, bắt đầu liều mạng huấn luyện tiếp.
Xứng đáng gọi là chiến sĩ thì phải là không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ ngoại cảnh cả, chỉ biết đến khắc khổ huấn luyện và địch nhân trước mắt thôi. Mà đại địch ở phía trước thì không thể có chút lơ là nào được. Phải bám sát chiến trường từng giây từng phút mới có thể cứu nổi cái mạng nhỏ của mình. Triệu Tử Văn không giáo huấn bọn họ một chút thì các tướng sĩ Kỵ binh đoàn chắc chắn sẽ có phần lơi là các huấn luyện về sau này.
- Đại ca, bọn muội chuẩn bị cơm chiều rồi. Để cơm nước xong rồi huynh hãy đến gặp tiểu Vương gia đi.
Bảo Nhi đi đến bên cạnh hắn, nhu thuận nói.
Lúc này đây, Kỵ binh đoàn đã ý thức được sai lầm vừa rồi, lại càng thêm tăng cường khổ luyện. Triệu Tử Văn nhìn bọn họ, nói với Nhạc Phá Nô:
- Phá Nô, ngươi đi theo bọn hắn cùng huấn luyện đi.
- Tướng quân, ta không ăn.......
Nhạc Phá Nô vừa nói xong câu một câu đã thấy Triệu đại nhân nhướn mày, lập tức im lặng, tự động nuốt câu nói đang dang dở về.
Triệu Tử Văn ngoắc tay về phía Điền Hổ đang đứng ở một góc sáng sủa, nói:
- Điền huynh, đi, chúng ta đi làm vài chén!
Điền Hổ nghe thấy bảo đi uống rượu thì lập tức tỉnh như sáo, vội vàng theo sát phía sau Triệu đại nhân, đi về một trướng bồng.
Các vị tiểu thư vây lấy Triệu Tử Văn ở giữa, oanh oanh yến yến nói những lời yêu thương nhung nhớ, làm cho Triệu Tử Văn có cảm giác hạnh phúc như đang nằm giữa một bụi hoa vậy.
Chúng tướng sĩ không dám lại lơ là tiếp nữa, một lòng khắc khổ luyện thương, ánh mắt không hề liếc lại phía này một chút nào. Còn Nhạc Phá Nô lại có chút không tâm không cam, tình không nguyện, lầu bà lầu bầu:
- Vì cái gì mà luôn là ta chịu thiệt thòi thế này.
Ở mười dặm phía ngoài thành Hàm Đan, Triệu Tử Văn phóng chiến mã tới nơi. Lúc này, một vầng trăng sáng cao cao trên khoảng không đen nhánh, chiếu rọi sáng cả mười dặm đường này. Nhìn xa xa, thấy có một tòa tiểu đình bên sườn núi.
Triệu Tử Văn nhớ rõ ràng, nơi này chính là nơi Uyển Nhu bị bắt cóc, nơi An Vương đã dùng kế điệu hổ ly sơn với mình.
Dựa vào ánh trăng và sao sáng tỏ, Triệu Tử Văn đi mấy chục thước thì phát hiện thấy một gian nhà cỏ được dựng ngay trước mắt. Gian nhà tranh ở lẩn khuất trong rừng cây sâu trong sườn núi, nếu không phải là Triệu Tử Văn mắt sắc thì thật rất khó khăn mới tìm được ra. Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, Hạng huynh làm sao lại tìm được một nơi ẩn trốn bí ẩn thế này nhỉ.
Tuy rằng Hạng huynh Chính Nam Vương là một Vương gia rất hòa bình, không quyền không thế, nhưng tâm địa của An Vương rất xấu xa, chỉ sợ không dung chứa nổi Chính Nam Vương. Hạng Tử Hiên trốn tránh cũng là vì giữ gìn tính mạng mà thôi.
"Tích tích cộc cộc", tiếng vó ngựa vang dội trong trẻo trong rừng cây u tĩnh. Triệu Tử Văn thong thả mà đi. Nhờ ánh đèn leo lét trong gian nhà tranh, hắn đã nhìn thấy trước cửa có một người đứng đó.
Người đứng trước cửa nhìn thấy một người cưỡi ngựa đi về phía này thì cảnh giác cao giọng nói:
- Người tới có phải là Triệu tướng quân?
Triệu Tử Văn đáp:
- Chính là tại hạ!
- Thật sự là Triệu tướng quân.
Người trước cửa rất là vui sướng, vội vàng đi tới, dắt ngựa của Triệu Tử Văn qua. Mà Triệu Tử Văn thì nương theo ánh trăng, nhìn thấy người đứng đó cũng chính là hộ vệ của Hạng Tử Hiên.
Triệu Tử Văn khẽ cười nói:
- Hạng huynh đang ở bên trong à?
Hộ vệ gật đầu liên tục:
- Vương gia đã đợi lâu lắm rồi, tướng quân mau mời vào đi thôi.
- Triệu tướng quân đi một mình đến sao?
Hộ vệ đột nhiên nhìn lại phía sau Triệu Tử Văn, nói.
Sườn núi này và nơi đóng quân của Kỵ binh đoàn rất gần nhau, đều là bị nhốt ở phía ngoài thành Hàm Đan, Triệu Tử Văn gặp gỡ Hạng Tử Hiên, hoặc cũng có thể đưa y vào trong vòng bảo hộ của Kỵ binh đoàn, ảnh hưởng đến toàn bộ trận thế?
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lập tức đi vào trong gian nhà tranh. Còn hộ vệ theo bản năng nhìn về bốn phía, dường như rất sợ có người theo dõi Triệu tướng quân.