Một tướng lĩnh đứng trước nhất cất giọng điệu bình thản hỏi. Không biết là địch hay là bạn, tướng lĩnh thủ thành cũng không dám đắc tội.
Nhạc Phá Nô lãnh đạm nói:
- Chúng ta là người ở đâu ngươi không cần biết. Hạ Nguyên soái hiện đang ở đâu? Xin mời Nguyên soái đi ra gặp mặt.
Đến cả "gia môn" cũng không dám khai báo ra, chắc chắn là có vấn đề. Lần này, giọng điệu của vị tướng lĩnh này có phần lạnh như băng, nhìn khuôn mặt non nớt của Nhạc Phá Nô, miệt thị nói:
- Nguyên soái của chúng ta có phải là ngươi cứ nói gặp là gặp được ngay đâu. Hôm nay đang lúc phát sinh chiến sự. Các ngươi nếu muốn đến quấy rối thì đừng trách ta không khách khí.
Một vị tướng lĩnh thủ thành nho nhỏ thì làm sao biết được là hôm nay Triệu tướng quân sẽ tới Lâm Giang Thành. Nhạc Phá Nô nghe ra sự khinh miệt trong lời nói của tướng lĩnh thủ thành kia thì cũng không thèm để ý.
- Triệu tướng quân, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải nói danh hào của ngài ra sao?
Nhạc Phá Nô cẩn thận hỏi lại, trong lòng cũng rất nghi hoặc, khó hiểu. Thực sự không hiểu được là trong hồ lô của Triệu tướng quân bán cái thuốc gì nữa. Cứ trực tiếp nói ra thân phận luôn đi thì một tên tướng thủ thành nho nhỏ thế này chỉ sợ là đã sớm phải cúi đầu khom lưng, vô cùng cung kính rồi.
Triệu Tử Văn hơi thâm trầm:
- Từ từ.
Nhạc Phá Nô nghe xong thì cũng đành chờ, không lên tiếng nữa. Nhưng mà tướng sĩ thủ thành thì lại không giữ được sự bình tĩnh. Nhóm kỵ binh này chạy tới trước cửa thành, lại không nói ra thân phận, lại không nói thêm lời nào nữa. Rút cục là bọn họ muốn làm gì đây? Thấp thoáng cảm giác rằng đám kỵ binh này không có thiện chí, mấy tướng sĩ thủ thành đều nghiến răng nghiến lợi siết chặt đao kiếm trong tay, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Trong số các tướng lĩnh kỳ thực có một vị đứng đầu, một Bách Kiếm vị đã đi thông báo cho Nguyên soái rồi. Trước mắt có thể làm cũng chỉ là đề phòng bọn họ để chờ Nguyên soái tới mà thôi. Nếu như bọn họ lại có dị động trước thì sẽ hợp lại đánh một trận tử chiến. Dù có mất tính mạng cũng phải bảo vệ cho được cửa thành.
Nhóm kỵ binh này đều đội thống nhất một loại giáp trụ màu đen, trong tay nắm chặt trường thương, giữa yên ngựa lại treo một loại nỏ liên châu kỳ quái, trang bị cực kỳ tinh nhuệ. Quan trọng hơn nữa là, trên đám người kỵ binh này lộ ra sát ý lạnh lùng khát máu, quả thực không để cho những tân binh mới vừa tới chiến trường có thể chịu đựng được.
- Bọn họ đến tột cùng là loại người gì đây?
Một gã binh lính bị sát ý lạnh lùng áp bức khiến cho trán vã mồ hôi lạnh, thầm thổn thức tự nhủ.
Còn một binh lính khác bên cạnh gã thì cúi thấp đầu nói:
- Bọn họ tuy là chỉ có chừng trên dưới nghìn người, nhưng khí thế lại giống như một trận thế binh mã hàng vạn người. Thực sự không biết được là bọn họ được huấn luyện ở đâu ra nữa.
Chúng tướng sĩ đều bị áp lực không khí này đè nén đến khó thở. Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn thì lại vẫn thản nhiên như thường, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm. Nhìn bọn họ một đội quân giống như sát thần, một binh lính đột nhiên nghĩ ra điều gì, kinh hãi kêu lên:
- Chẳng lẽ bọn họ là ......
- Hạ Nguyên soái tới.
Đang khi binh lính kía sắp nói ra lời thì có một tướng sĩ vui mừng kêu lên. Dù sao chỉ cần là Hạ Nguyên soái tới là cái bầu không khí giương cung bạt kiếm này sẽ giảm bớt.
Song phương đang giằng co thì có vài thân ảnh đột nhiên bước nhanh đi về phía này, trong đó có vị thống lĩnh cao nhất của toàn bộ đại quân Kinh quốc - Hạ Nguyên soái.
Hạ Nguyên soái đã tới rồi. Triệu Tử Văn đã rất lâu rồi không gặp qua lão nhạc phụ. Nhìn khuôn mặt cương nghị của ông mà không khỏi lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng. Thật đúng là phải vui vẻ ôn chuyện với Hạ nhạc phụ mới được.
Hạ Anh Kiệt đã nhìn thấy hai ngàn kỵ binh dưới cổng thành. Còn khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của tướng lĩnh đứng đầu đoàn quân kia thì thần sắc lập tức lộ ra vẻ vui mừng, sung sướng, lại rảo bước về phía cửa thành nhanh hơn nữa.
Còn không chờ Hạ tướng quân sung sướng mở miệng thì Triệu Tử Văn đã gật gầu đầu một cách tràn đầy thâm ý:
- Hạ Nguyên soái, chúng ta đến thành lâu nói chuyện.
Một câu này chứng minh rõ ràng là vị thống lĩnh Kỵ binh đoàn này có quen biết với Hạ Nguyên soái rồi. Mà nhìn sắc mặt vui mừng của Hạ Nguyên soái thì các tướng sĩ thủ thành cũng đã hiểu ra, đạo kỵ quân như lang như hổ đây không thể là địch được.
Hạ Anh Kiệt hơi nao nao, nhưng ngầm hiểu rằng nữ tế của mình chắc là không muốn để bại lộ thân phận trước. Do đó, lão nghiêm sắc nói với tướng lĩnh bên cạnh:
- Lâm Bách vị, an bài tử tế cho các tướng sĩ kỵ binh mới tới. Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng tướng lĩnh kỵ binh.
- Không cần, tướng sĩ kỵ binh ở đây chờ ta. Còn có nhiệm vụ phân công cho bọn họ nữa.
Triệu Tử Văn lãnh đạm nói. Nhưng một câu nói đó khiến cho mọi người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Hôm nay địch nhân đang cố sức công thành, đạo kỵ binh này không tạo ra được tác dụng gì lớn, chẳng lẽ là mở cửa thành ra ứng chiến sao?
Tuy rằng đã biết đây là đạo viện quân hai ngàn kỵ binh, nhưng mà trong lòng chúng tướng sĩ đều hiểu được, có tăng thêm hai ngàn người thì cũng sẽ chỉ có tác dụng cực kỳ nhỏ bé với chiến cuộc này mà thôi. Cho nên thần sắc chúng tướng sĩ vẫn rất bình thản, không hề có chút vui mừng nào cả.
Hạ Anh Kiệt nghe thì cũng thấy băn khoăn. Triệu ....tế này trong hồ lô rốt cục là bán thuốc gì đây. Lúc này đây là đại quân Hung Nô đang công thành hung mãnh, ông không muốn lưu lại quá lâu, đã muốn nhường cho Triệu Tử Văn chỉ huy rồi.
- Chúng tướng sĩ ở tại đây chờ.
Triệu Tử Văn lớn tiếng nói rồi lập tức xuống ngựa, đi về phía lão nhạc phụ đã mấy tháng trời không gặp.
- Tuân mệnh!
Các tướng sĩ Kỵ binh đoàn cùng cao giọng quát lên. Tuy không biết là Triệu Đoàn trưởng muốn làm gì, nhưng phục tùng mệnh lệnh luôn là tôn chỉ của bọn họ.
- Hiền tế, rốt cục là con định làm cái gì vậy?
Hạ Anh Kiệt dẫn Triệu Tử Văn đi về phía thành lâu, vẫn không quên nghi hoặc quay đầu lại hỏi hỏi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Trước hết xem xem tình hình thế nào đã rồi nói sau.
Lúc này, đám quân Hung Nô công thành và các tướng sĩ Đại Kinh đang giằng co nhau ác liệt. Triệu Tử Văn rất muốn biết Lâm Giang Thành có thể thực sự giữ được hay không. Hạ Anh Kiệt gật đầu, trước hết để cho hắn hiểu biết về chiến cuộc sớm một chút cũng tốt. Lão không nói nữa, dẫn đầu đi lên phía cổng thành. Khi Triệu Tử Văn đứng trên thành lâu, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đại quân Hung Nô người người tấp nập, thang này ngã xuống thì thang kia dựng lên, xe bắn đá không kiếm đủ đá nữa, rất nhiều chỗ tường thành bị đá bắn nát, rất là thê thảm.
- Tình huống có vẻ không ổn.
Triệu Tử Văn nhướn mày nói. Tuy rằng vũ khí công thành của Hung Nô chỉ có một, nhưng bọn chúng binh hùng tướng mạnh, cho dù chỉ có một vũ khí công thành như lại rất hung mãnh. Quan trọng hơn nữa là, khí thế của quân đội Đại Kinh đã hoàn toàn bị đại quân Hung Nô áp đảo. Quân đội Đại Kinh chỉ còn đang phòng thủ một cách mệt mỏi mà thôi.
Hạ Anh Kiệt gật gật đầu:
- Thế công của Hung Nô đích xác là rất khó ngăn cản. Chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng, hi vọng có thể kéo dài tới lúc xây được xong Trường Thành thôi.
Trường Thành là một công trình vĩ đại, tuy rằng hiện giờ chỉ cần xây xong là Hung Nô phải đi vòng mới qua được. Nhưng con đường chặn này cũng phải rất nhiều ngày mới có thể xây xong. Bằng vào tình hình trước mắt, Lâm Giang Thành không duy trì được bao lâu nữa.
- Triệu huynh!
Điền Hổ vừa nhìn thấy Triệu Tử Văn thì trong lòng đã mừng quýnh lên. Quả nhiên là hắn rồi. Y vội vàng tiến lên chào đón.
Triệu Tử Văn nhìn tướng quân đang đi lại, hỏi:
- Điền huynh, thế nào rồi? Gần đây sống ổn không?
- Ổn cái gì mà ổn?
Điền Hổ liếc mắt xem thường:
- Hiện giờ đang thế đấu giữa chúng ta và Hung Nô vô cùng chật vật, phải mất mất mấy tòa thành trì rồi. Thảm.
Nhìn vẻ mặt Điền Hổ suy yếu, Triệu Tử Văn nói:
- Thôi đừng ủ rũ nữa, chúng ta sẽ vãn hồi được bại cục.
Có Triệu tướng quân, chuyện vãn hồi đại cục đương nhiên sẽ có hy vọng. Điền Hổ cười cười:
- Ta vẫn chờ ngươi đến, vẫn chờ ngày này.
Hạ Anh Kiệt có thể cảm nhận được sự tự tin tự trong nội tâm của Triệu Tử Văn, không hổ là Triệu đại tướng quân khí lực sung mãn. Trong lòng lão cũng không khỏi cảm thán, "không ngờ hắn lại chính là tiểu thư đồng trong phủ của mình, mà lại còn là hôn phu của Tình Nhi nữa".
- Triệu Bách vị!
Tiếng gọi ngạc nhiên vui mừng vang lên. Triệu Tử Văn nghe tiếng nhìn lại, thấy nét mặt có chút xa lạ nhưng vẫn nhận ra, ôm quyền nói:
- Hóa ra là Tào tướng quân.
Tào Thành vừa mới mở miệng đã ý thức được là nói sai rồi. Triệu Tử Văn đã không còn là Triệu Bách vị như xưa nữa. Hiện giờ hắn là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh. Ông vội vàng ngượng ngùng cười nói:
- Triệu tướng quân, nhất thời lỡ miệng, mong được thông cảm!
Triệu Tử Văn cười lắc đầu:
- Tình cảm chiếu cố khi ở Hàng Châu lúc trước, Triệu Tử Văn vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Ta làm sao có thể để ý đến những chuyện đó được.
Lúc trước, Triệu Tử Văn chỉ là một tân binh, gặp cảnh sa trường máu chảy, thật sự là một tay Tào Thành mang tới. Phần ân tình này giống như ân sư, Triệu Tử Văn sao có thể quên được. Tuy nhiên cũng không còn giống như ngày trước nữa, Triệu Tử Văn vẫn là một hán tử có tình có nghĩa. Trong lòng lão Tào vô cùng bội phục, vỗ vỗ vai Triệu Tử Văn nói:
- Không ngờ rằng ta và ngươi lại có một ngày đoàn tụ. Ta tin tưởng rằng có ngươi ở đây thì có thể tuyệt đối ngăn cản được Hung Nô xuôi Nam.
Hiện giờ phải đối mặt chính là quân Hung Nô chứ không phải là đạo quân ô hợp trong trận chiến Vọng Giang Thành lúc trước. Tào Thành cũng không dám nói quá là đánh bại bọn chúng. Có thể ngăn chặn được bọn chúng cũng đã là không dễ dàng gì rồi.
Triệu Tử Văn cũng không dám khoe khoang khoác lác, gật đầu nói:
- Chỉ cần tướng sĩ Đại Kinh mọi người đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng thì nhất định sẽ làm đại quân Hung Nô tấn công vô ích thôi.
- Đúng rồi.
Hạ Anh Kiệt nghĩ tới chuyện vừa rồi lại hỏi:
- Tử Văn, con vừa mới nói là có chuyện gì cần nói mà lại không muốn để cho các tướng sĩ biết thân phận của con. Là chuyện gì?
Nói tới chuyện chính, thần sắc các vị tướng quân đều nghiêm túc hẳn lên. Ôn chuyện thì hẵng cứ đợi cho khi chiến sự chấm dứt đã rồi lại đi ôn chuyện. Điền Hổ và Tào Thành nghe nói là Triệu Tử Văn giấu diếm thân phận thì cảm thấy thật kỳ quái, nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ Triệu Tử Văn là không muốn để cho đại quân Hung Nô biết là hắn đã tới rồi sao? Để đến lúc đó đánh cho Hung Nô không kịp trở tay?
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người Triệu Tử Văn, muốn biết xem hắn có mưu lược gì. Còn Triệu Tử Văn cũng thong thả nói:
- Hạ Nguyên soái, người không tin con?
"Ngươi là nữ tế của ta, ta không tin mà được à?" Hạ Anh Kiệt đương nhiên là không nói thẳng ra như thế, chỉ trịnh trọng nói:
- Nhân phẩm của Triệu tướng quân, thiên hạ đều biết, ta có thể không tin được sao?
- Lúc này đây hãy để tất cả các tướng sĩ đều nghe theo hiệu lệnh của ta đi.
Triệu Tử Văn nói bằng giọng điệu rất nhạt, nhưng thần sắc lại có một ý cười ác nghiệt.
Không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì nữa. Nhưng Hạ Anh Kiệt sao có thể không tin tưởng người con rể vang danh khắp thiên hạ này được. Ông xoay người sang các tướng lĩnh bên cạnh:
- Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của Triệu tướng quân. Ai trái lệnh, chém!
- Tuân mệnh!
Tất cả tướng lĩnh đồng thời ôm quyền nói. Trong đó, có cả Điền Hổ và Tào Thành.