"Chức trách?" Cũng không biết Hạ Vũ Tình có phải là thật sự rất chán ghét nam nhân không, nàng phản bác nói: "Nam nhân các ngươi chính là coi nữ nhân chúng ta như một cái bàn ăn, ăn hết phần tươi ngon rồi, chỉ còn lại cơm thừa rượu cạn mới đem cho chúng ta, còn nói cái gì chức trách của nam nhân, thật sự là buồn cười, bất quá..." Nàng thở dài: "Bát quá có lẽ ngươi là người ngoại lệ a." Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười cười, hắn biết thế giới này nam nhân hầu hết đều là như vậy, nạp thê tử cùng tiểu thiếp tới khi hoa tàn ít bướm ( DG:ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá) liền bỏ bọn họ, tái nạp tiểu thiếp mới, nam nhân thiện tâm địa thiện lương hơn thì lại là đưa bọn họ nhốt vào lãnh phòng, hắn gật gật đầu: "Ta cùng với bọn họ không giống nhau, tư tưởng của ta là nam nữ bình đẳng , tư tưởng của nam nhân thời cổ đại rất phong kiến, yêu đối phương mới nên lấy nàng, lại càng không nên đợi cho nàng tuổi già liền đem bỏ ." Nam nữ bình đẳng? Nghe được hắn trình bày và phân tích một hồi kinh thế hãi tục, Hạ Vũ Tình sợ ngây người, mắt đẹp tĩnh lặng thật lâu , nàng cười mặt đỏ lên, hai tròng mắt tràn đầy vẻ mong đợi, nhưng rồi nàng lại nghĩ tới cái gì đó, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ngươi vừa rồi nói cái người cổ đại, có ý tứ gì? Chẳng lẻ ngươi không phải người nơi này sao?" Ta thực không phải người nơi này, nhưng Triệu Tử Văn không dám nói ra miệng, cười nói: "Quê hương của ta ở một nơi rất xa xôi, tư tưởng của chúng ta cùng các ngươi bất đồng, chúng ta là nam nữ bình đẳng , nam nhân có thể bỏ nữ nhân, nữ nhân như thường cũng có thể bỏ nam nhân." Chẳng qua đến nam nữ bình đẳng chính là một loại lý tưởng của nữ nhân, nam nhân Trung Quốc tổng lại so với nữ nhân coa thế mạnh hơn một chút, ngàn năm qua cũng không có gì thay đổi, chính là nữ tử cổ đại căn bản là không hề có địa vị gì đáng nói. Nữ nhân có thể bỏ nam nhân? Hạ Vũ Tình không thể tin bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nói: "Hạ Văn, sao ngươi dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế, chẳng lẽ không sợ mất đầu sao?" Triệu Tử Văn chịu đựng đau đớn trên người, cùng Đại tiểu thư tâm sự cả ngày, nghĩ muốn giúp nàng phóng thích tư tưởng, không cần bởi vì chuyện này mà sống chết không lấy chồng, không nghĩ tới ngược lại nàng còn giáo huấn mình, Triệu Tử Văn cũng là dùng từ không để ý, so với mặc kệ cũng không sai biệt lắm, hắn xem thường nói : "Quên đi, ngươi cứ coi như ta mới nói bừa thôi." Trong mắt Đại tiểu thư tràn đầy vẻ mông lung, suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm nói: " Nữ tử ở quê hương ngươi cũng thật hạnh phúc... ." "Đúng vậy, ta ở quê hương chính là bị bỏ đi " Triệu Tử Văn nhớ tới khi trước hắn bị bạn gái bỏ mặc, tự hạ thấp giọng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn "Ai bị bỏ rơi ?" Hạ Vũ Tình nhất thời không có nghe thấy, nhẹ giọng hỏi. "A..." Triệu Tử Văn đánh một cái ha ha nói: "Ta trước kia có một người bằng hữu bị thê tử hắn bỏ rơi ." "Thật là có chuyện lạ?" Hạ Vũ Tình thấy hắn vẻ mặt tự nhiên, không giống đang giả bộ, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười nói: "Nữ nhân bỏ rơi nam nhân? Không nghĩ tới thế gian thật là có loại chuyện kỳ lạ này, vị nam tử kia về sau như thế nào , có hay không buông bỏ bản thân mình?" Tự sát? Kháo! Ta đang đứng ở trước mặt ngươi đó! Triệu Tử Văn trong lòng căm giận bất bình, tại thế giới kia của hắn đó là chuyện bình thường, nhưng khi tới thời cổ đại liền thành chuyện mất hết mặt mũi, hắn ta dám nói ra, miễn cưỡng nói: "Không có, sống rất tốt ." Hạ Vũ Tình có lẽ là vừa rồi chạy đã mệt , ngáp một cái, mắt đẹp mông lung, dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhìn mảnh rừng tối đen này, vừa rồi nói chuyện vui vẻ liền thay vào đó là sợ hãi, nàng nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ngươi nói có thể hay không có người tới cứu chúng ta, cũng không biết Văn Đăng bọn họ thế nào ?" "Bọn họ rất tốt, " Nhớ tới cô nàng này khi xúc động, Triệu Tử Văn trong lòng buồn bực, nhưng lại không nỡ trách cứ nàng, nữ tử thời cổ đại này khi đụng tới cái chuyện trinh tiết, chỉ số thông minh liền biến thành không , chỉ đành căm giận nói. Rất tốt? Hạ Vũ Tình trừng mắt liếc nhìn hắn: "Bọn họ cũng là bị Hắc y nhân đuổi giết, như thế nào lại rất tốt, ngươi lại nói bậy bạ gì đó." Triệu Tử Văn cả giận: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện mấy gã Hắc y nhân chính là đến hù dọa chúng ta sao? Ngươi lại chạy tới nhảy xuống vách núi, cũng không biết có phải đầu óc ngươi đặt trên mông không ." "Ngươi... ." Thân là Hạ phủ Đại tiểu thư Hạ Vũ Tình lại bị tiểu thư đồng này sỉ nhục, tức giận nói không ra lời, nàng chỉ vào mũi Triệu Tử Văn mắng: "Ngươi lại vừa sỉ nhục ta, không phải cửu hoàng tử phái người truy giết chúng ta, còn có ai dám sao? Nếu là ngươi không nói rõ lý do, sau khi hồi phủ ta... ." Nghĩ đến hắn vừa cứu mình, Đại tiểu thư nói đến đây lại nói không nên lời. Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện chỉ nghe thấy âm thanh này? Mà không có nghe thấy tiếng quất ngựa sao?." Hạ Vũ Tình suy nghĩ, tựa hồ cũng đã nhận ra, nhưng nàng lại không chịu thua thư đồng này, giọng căm hận nói: "Có thể là bọn họ không mang theo roi ngựa, cho nên đành phải quát lớn lên." Không còn gì nói gì, Triệu Tử Văn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, Đại tiểu thư này có thể sẽ lại lấy cớ, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho rằng có người cưỡi ngựa sẽ không mang theo roi ngựa sao chứ? Nói thế nào ngươi cũng không nhớ cha ngươi là ai, là Đại tướng quân Thống soái mười vạn đại quân, cửu hoàng tử chỉ một con sâu lại dám phái người đến giết chúng ta, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho các hoàng tử khác hãm hại hắn." Hạ Vũ Tình đối với chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng có hiểu biết một chút, bọn họ chuyển nhà từ Hàm Đan đến Hàng Châu, chính là vì tránh cho trận phân tranh này, nàng mắt đẹp sáng ngời, nhất thời hiểu được đạo lý trong đó, nàng tức giận cười đỏ mặt nói: "Cũng không biết là tên hoàng tử kia lại vì lợi dụng chúng ta mà đến, nếu phụ thân ở trong phủ thì tốt rồi, xem bọn hắn có còn dám khi dễ chúng ta hay không." Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng, nghĩ đến Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình, hắn thầm nghĩ trong lòng, thiếu gia này nên là bị Hắc y nhân kia truy một đoạn đường rồi đào thoát, ta như thế nào lại xui xẻo như vậy? Hắn chả phải cùng quái tiểu thư này va chạm đến cái gì gọi là trinh tiết, chính là một thân cơ bắp ... . Hạ Vũ Tình nhìn về phía xa, khuôn mặt đột nhiên hiện lên nụ cười, chỉ vào phía xa cười nói: "Đằng kia có một sườn núi nhỏ, chúng ta sáng mai có thể từ đó đi lên?" Triệu Tử Văn hướng nơi Hạ Vũ Tình nhìn lại, đó là có một sườn núi dựng đứng, từ đó đi lên vừa vặn có thể tới trấn Phong Kiều, có thể tưởng tượng đến thương thể của mình cùng Đại tiểu thư bị trẹo chân, nghĩ muốn đi cũng không đi được, chỉ đành ở đây nghỉ lại một đêm, hắn gật gật đầu: "n, chúng ta trước dưỡng thương cho tốt, sáng mai theo sườn núi phía trước đi lên." "Vù..." Từng đợt gió lạnh từ phía mặt bắc thổi đến, cơn gió lạnh lùng kia đem Triệu Tử Văn đang chuẩn bị thức tỉnh lại, hắn xoay người ngồi dậy, cười khổ nói: "Sẽ không xui xẻo như vậy chứ... . Như thế nào đột nhiên thời tiết thay đổi, gió lạnh đến như thế, nếu là không có chăn bông, khẳng định cũng bị đông chết ." Hạ Vũ Tình thẳng đến ngồi cách Triệu Tử Văn không xa, không có ngủ , nàng luôn lo lắng tên thư đồng này làm ra chuyện khinh bạc, nàng cũng cảm giác được gió lạnh thấu xương kia, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình, run giọng nói: "Như vậy nên làm thế nào cho phải, như thế nào lại nổi gió lạnh ..." Lúc này đã vào cuối thu, gió lạnh không lâu sẽ đến, khi đó liền tiến vào mùa đông, nhưng không nghĩ tới không khí lạnh này tới đúng lúc như vậy, ngay đêm nay bị truy đuổi, điều này làm cho Triệu Tử Văn cùng Hạ Vũ Tình cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt .
"Chức trách?" Cũng không biết Hạ Vũ Tình có phải là thật sự rất chán ghét nam nhân không, nàng phản bác nói: "Nam nhân các ngươi chính là coi nữ nhân chúng ta như một cái bàn ăn, ăn hết phần tươi ngon rồi, chỉ còn lại cơm thừa rượu cạn mới đem cho chúng ta, còn nói cái gì chức trách của nam nhân, thật sự là buồn cười, bất quá..." Nàng thở dài: "Bát quá có lẽ ngươi là người ngoại lệ a."
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười cười, hắn biết thế giới này nam nhân hầu hết đều là như vậy, nạp thê tử cùng tiểu thiếp tới khi hoa tàn ít bướm ( DG:ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá) liền bỏ bọn họ, tái nạp tiểu thiếp mới, nam nhân thiện tâm địa thiện lương hơn thì lại là đưa bọn họ nhốt vào lãnh phòng, hắn gật gật đầu: "Ta cùng với bọn họ không giống nhau, tư tưởng của ta là nam nữ bình đẳng , tư tưởng của nam nhân thời cổ đại rất phong kiến, yêu đối phương mới nên lấy nàng, lại càng không nên đợi cho nàng tuổi già liền đem bỏ ."
Nam nữ bình đẳng? Nghe được hắn trình bày và phân tích một hồi kinh thế hãi tục, Hạ Vũ Tình sợ ngây người, mắt đẹp tĩnh lặng thật lâu , nàng cười mặt đỏ lên, hai tròng mắt tràn đầy vẻ mong đợi, nhưng rồi nàng lại nghĩ tới cái gì đó, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ngươi vừa rồi nói cái người cổ đại, có ý tứ gì? Chẳng lẻ ngươi không phải người nơi này sao?"
Ta thực không phải người nơi này, nhưng Triệu Tử Văn không dám nói ra miệng, cười nói: "Quê hương của ta ở một nơi rất xa xôi, tư tưởng của chúng ta cùng các ngươi bất đồng, chúng ta là nam nữ bình đẳng , nam nhân có thể bỏ nữ nhân, nữ nhân như thường cũng có thể bỏ nam nhân."
Chẳng qua đến nam nữ bình đẳng chính là một loại lý tưởng của nữ nhân, nam nhân Trung Quốc tổng lại so với nữ nhân coa thế mạnh hơn một chút, ngàn năm qua cũng không có gì thay đổi, chính là nữ tử cổ đại căn bản là không hề có địa vị gì đáng nói.
Nữ nhân có thể bỏ nam nhân? Hạ Vũ Tình không thể tin bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nói: "Hạ Văn, sao ngươi dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế, chẳng lẽ không sợ mất đầu sao?"
Triệu Tử Văn chịu đựng đau đớn trên người, cùng Đại tiểu thư tâm sự cả ngày, nghĩ muốn giúp nàng phóng thích tư tưởng, không cần bởi vì chuyện này mà sống chết không lấy chồng, không nghĩ tới ngược lại nàng còn giáo huấn mình, Triệu Tử Văn cũng là dùng từ không để ý, so với mặc kệ cũng không sai biệt lắm, hắn xem thường nói : "Quên đi, ngươi cứ coi như ta mới nói bừa thôi."
Trong mắt Đại tiểu thư tràn đầy vẻ mông lung, suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm nói: " Nữ tử ở quê hương ngươi cũng thật hạnh phúc... ."
"Đúng vậy, ta ở quê hương chính là bị bỏ đi " Triệu Tử Văn nhớ tới khi trước hắn bị bạn gái bỏ mặc, tự hạ thấp giọng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Ai bị bỏ rơi ?" Hạ Vũ Tình nhất thời không có nghe thấy, nhẹ giọng hỏi.
"A..." Triệu Tử Văn đánh một cái ha ha nói: "Ta trước kia có một người bằng hữu bị thê tử hắn bỏ rơi ."
"Thật là có chuyện lạ?" Hạ Vũ Tình thấy hắn vẻ mặt tự nhiên, không giống đang giả bộ, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười nói: "Nữ nhân bỏ rơi nam nhân? Không nghĩ tới thế gian thật là có loại chuyện kỳ lạ này, vị nam tử kia về sau như thế nào , có hay không buông bỏ bản thân mình?"
Tự sát? Kháo! Ta đang đứng ở trước mặt ngươi đó! Triệu Tử Văn trong lòng căm giận bất bình, tại thế giới kia của hắn đó là chuyện bình thường, nhưng khi tới thời cổ đại liền thành chuyện mất hết mặt mũi, hắn ta dám nói ra, miễn cưỡng nói: "Không có, sống rất tốt ."
Hạ Vũ Tình có lẽ là vừa rồi chạy đã mệt , ngáp một cái, mắt đẹp mông lung, dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhìn mảnh rừng tối đen này, vừa rồi nói chuyện vui vẻ liền thay vào đó là sợ hãi, nàng nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ngươi nói có thể hay không có người tới cứu chúng ta, cũng không biết Văn Đăng bọn họ thế nào ?"
"Bọn họ rất tốt, " Nhớ tới cô nàng này khi xúc động, Triệu Tử Văn trong lòng buồn bực, nhưng lại không nỡ trách cứ nàng, nữ tử thời cổ đại này khi đụng tới cái chuyện trinh tiết, chỉ số thông minh liền biến thành không , chỉ đành căm giận nói.
Rất tốt? Hạ Vũ Tình trừng mắt liếc nhìn hắn: "Bọn họ cũng là bị Hắc y nhân đuổi giết, như thế nào lại rất tốt, ngươi lại nói bậy bạ gì đó."
Triệu Tử Văn cả giận: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện mấy gã Hắc y nhân chính là đến hù dọa chúng ta sao? Ngươi lại chạy tới nhảy xuống vách núi, cũng không biết có phải đầu óc ngươi đặt trên mông không ."
"Ngươi... ." Thân là Hạ phủ Đại tiểu thư Hạ Vũ Tình lại bị tiểu thư đồng này sỉ nhục, tức giận nói không ra lời, nàng chỉ vào mũi Triệu Tử Văn mắng: "Ngươi lại vừa sỉ nhục ta, không phải cửu hoàng tử phái người truy giết chúng ta, còn có ai dám sao? Nếu là ngươi không nói rõ lý do, sau khi hồi phủ ta... ." Nghĩ đến hắn vừa cứu mình, Đại tiểu thư nói đến đây lại nói không nên lời.
Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện chỉ nghe thấy âm thanh này? Mà không có nghe thấy tiếng quất ngựa sao?."
Hạ Vũ Tình suy nghĩ, tựa hồ cũng đã nhận ra, nhưng nàng lại không chịu thua thư đồng này, giọng căm hận nói: "Có thể là bọn họ không mang theo roi ngựa, cho nên đành phải quát lớn lên."
Không còn gì nói gì, Triệu Tử Văn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, Đại tiểu thư này có thể sẽ lại lấy cớ, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho rằng có người cưỡi ngựa sẽ không mang theo roi ngựa sao chứ? Nói thế nào ngươi cũng không nhớ cha ngươi là ai, là Đại tướng quân Thống soái mười vạn đại quân, cửu hoàng tử chỉ một con sâu lại dám phái người đến giết chúng ta, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho các hoàng tử khác hãm hại hắn."
Hạ Vũ Tình đối với chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng có hiểu biết một chút, bọn họ chuyển nhà từ Hàm Đan đến Hàng Châu, chính là vì tránh cho trận phân tranh này, nàng mắt đẹp sáng ngời, nhất thời hiểu được đạo lý trong đó, nàng tức giận cười đỏ mặt nói: "Cũng không biết là tên hoàng tử kia lại vì lợi dụng chúng ta mà đến, nếu phụ thân ở trong phủ thì tốt rồi, xem bọn hắn có còn dám khi dễ chúng ta hay không."
Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng, nghĩ đến Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình, hắn thầm nghĩ trong lòng, thiếu gia này nên là bị Hắc y nhân kia truy một đoạn đường rồi đào thoát, ta như thế nào lại xui xẻo như vậy? Hắn chả phải cùng quái tiểu thư này va chạm đến cái gì gọi là trinh tiết, chính là một thân cơ bắp ... .
Hạ Vũ Tình nhìn về phía xa, khuôn mặt đột nhiên hiện lên nụ cười, chỉ vào phía xa cười nói: "Đằng kia có một sườn núi nhỏ, chúng ta sáng mai có thể từ đó đi lên?"
Triệu Tử Văn hướng nơi Hạ Vũ Tình nhìn lại, đó là có một sườn núi dựng đứng, từ đó đi lên vừa vặn có thể tới trấn Phong Kiều, có thể tưởng tượng đến thương thể của mình cùng Đại tiểu thư bị trẹo chân, nghĩ muốn đi cũng không đi được, chỉ đành ở đây nghỉ lại một đêm, hắn gật gật đầu: "n, chúng ta trước dưỡng thương cho tốt, sáng mai theo sườn núi phía trước đi lên."
"Vù..." Từng đợt gió lạnh từ phía mặt bắc thổi đến, cơn gió lạnh lùng kia đem Triệu Tử Văn đang chuẩn bị thức tỉnh lại, hắn xoay người ngồi dậy, cười khổ nói: "Sẽ không xui xẻo như vậy chứ... . Như thế nào đột nhiên thời tiết thay đổi, gió lạnh đến như thế, nếu là không có chăn bông, khẳng định cũng bị đông chết ."
Hạ Vũ Tình thẳng đến ngồi cách Triệu Tử Văn không xa, không có ngủ , nàng luôn lo lắng tên thư đồng này làm ra chuyện khinh bạc, nàng cũng cảm giác được gió lạnh thấu xương kia, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình, run giọng nói: "Như vậy nên làm thế nào cho phải, như thế nào lại nổi gió lạnh ..."
Lúc này đã vào cuối thu, gió lạnh không lâu sẽ đến, khi đó liền tiến vào mùa đông, nhưng không nghĩ tới không khí lạnh này tới đúng lúc như vậy, ngay đêm nay bị truy đuổi, điều này làm cho Triệu Tử Văn cùng Hạ Vũ Tình cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Chức trách?" Cũng không biết Hạ Vũ Tình có phải là thật sự rất chán ghét nam nhân không, nàng phản bác nói: "Nam nhân các ngươi chính là coi nữ nhân chúng ta như một cái bàn ăn, ăn hết phần tươi ngon rồi, chỉ còn lại cơm thừa rượu cạn mới đem cho chúng ta, còn nói cái gì chức trách của nam nhân, thật sự là buồn cười, bất quá..." Nàng thở dài: "Bát quá có lẽ ngươi là người ngoại lệ a." Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười cười, hắn biết thế giới này nam nhân hầu hết đều là như vậy, nạp thê tử cùng tiểu thiếp tới khi hoa tàn ít bướm ( DG:ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá) liền bỏ bọn họ, tái nạp tiểu thiếp mới, nam nhân thiện tâm địa thiện lương hơn thì lại là đưa bọn họ nhốt vào lãnh phòng, hắn gật gật đầu: "Ta cùng với bọn họ không giống nhau, tư tưởng của ta là nam nữ bình đẳng , tư tưởng của nam nhân thời cổ đại rất phong kiến, yêu đối phương mới nên lấy nàng, lại càng không nên đợi cho nàng tuổi già liền đem bỏ ." Nam nữ bình đẳng? Nghe được hắn trình bày và phân tích một hồi kinh thế hãi tục, Hạ Vũ Tình sợ ngây người, mắt đẹp tĩnh lặng thật lâu , nàng cười mặt đỏ lên, hai tròng mắt tràn đầy vẻ mong đợi, nhưng rồi nàng lại nghĩ tới cái gì đó, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ngươi vừa rồi nói cái người cổ đại, có ý tứ gì? Chẳng lẻ ngươi không phải người nơi này sao?" Ta thực không phải người nơi này, nhưng Triệu Tử Văn không dám nói ra miệng, cười nói: "Quê hương của ta ở một nơi rất xa xôi, tư tưởng của chúng ta cùng các ngươi bất đồng, chúng ta là nam nữ bình đẳng , nam nhân có thể bỏ nữ nhân, nữ nhân như thường cũng có thể bỏ nam nhân." Chẳng qua đến nam nữ bình đẳng chính là một loại lý tưởng của nữ nhân, nam nhân Trung Quốc tổng lại so với nữ nhân coa thế mạnh hơn một chút, ngàn năm qua cũng không có gì thay đổi, chính là nữ tử cổ đại căn bản là không hề có địa vị gì đáng nói. Nữ nhân có thể bỏ nam nhân? Hạ Vũ Tình không thể tin bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nói: "Hạ Văn, sao ngươi dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế, chẳng lẽ không sợ mất đầu sao?" Triệu Tử Văn chịu đựng đau đớn trên người, cùng Đại tiểu thư tâm sự cả ngày, nghĩ muốn giúp nàng phóng thích tư tưởng, không cần bởi vì chuyện này mà sống chết không lấy chồng, không nghĩ tới ngược lại nàng còn giáo huấn mình, Triệu Tử Văn cũng là dùng từ không để ý, so với mặc kệ cũng không sai biệt lắm, hắn xem thường nói : "Quên đi, ngươi cứ coi như ta mới nói bừa thôi." Trong mắt Đại tiểu thư tràn đầy vẻ mông lung, suy nghĩ hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm nói: " Nữ tử ở quê hương ngươi cũng thật hạnh phúc... ." "Đúng vậy, ta ở quê hương chính là bị bỏ đi " Triệu Tử Văn nhớ tới khi trước hắn bị bạn gái bỏ mặc, tự hạ thấp giọng cười nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn "Ai bị bỏ rơi ?" Hạ Vũ Tình nhất thời không có nghe thấy, nhẹ giọng hỏi. "A..." Triệu Tử Văn đánh một cái ha ha nói: "Ta trước kia có một người bằng hữu bị thê tử hắn bỏ rơi ." "Thật là có chuyện lạ?" Hạ Vũ Tình thấy hắn vẻ mặt tự nhiên, không giống đang giả bộ, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nhẹ giọng cười nói: "Nữ nhân bỏ rơi nam nhân? Không nghĩ tới thế gian thật là có loại chuyện kỳ lạ này, vị nam tử kia về sau như thế nào , có hay không buông bỏ bản thân mình?" Tự sát? Kháo! Ta đang đứng ở trước mặt ngươi đó! Triệu Tử Văn trong lòng căm giận bất bình, tại thế giới kia của hắn đó là chuyện bình thường, nhưng khi tới thời cổ đại liền thành chuyện mất hết mặt mũi, hắn ta dám nói ra, miễn cưỡng nói: "Không có, sống rất tốt ." Hạ Vũ Tình có lẽ là vừa rồi chạy đã mệt , ngáp một cái, mắt đẹp mông lung, dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhìn mảnh rừng tối đen này, vừa rồi nói chuyện vui vẻ liền thay vào đó là sợ hãi, nàng nhẹ giọng nói: "Hạ Văn, ngươi nói có thể hay không có người tới cứu chúng ta, cũng không biết Văn Đăng bọn họ thế nào ?" "Bọn họ rất tốt, " Nhớ tới cô nàng này khi xúc động, Triệu Tử Văn trong lòng buồn bực, nhưng lại không nỡ trách cứ nàng, nữ tử thời cổ đại này khi đụng tới cái chuyện trinh tiết, chỉ số thông minh liền biến thành không , chỉ đành căm giận nói. Rất tốt? Hạ Vũ Tình trừng mắt liếc nhìn hắn: "Bọn họ cũng là bị Hắc y nhân đuổi giết, như thế nào lại rất tốt, ngươi lại nói bậy bạ gì đó." Triệu Tử Văn cả giận: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện mấy gã Hắc y nhân chính là đến hù dọa chúng ta sao? Ngươi lại chạy tới nhảy xuống vách núi, cũng không biết có phải đầu óc ngươi đặt trên mông không ." "Ngươi... ." Thân là Hạ phủ Đại tiểu thư Hạ Vũ Tình lại bị tiểu thư đồng này sỉ nhục, tức giận nói không ra lời, nàng chỉ vào mũi Triệu Tử Văn mắng: "Ngươi lại vừa sỉ nhục ta, không phải cửu hoàng tử phái người truy giết chúng ta, còn có ai dám sao? Nếu là ngươi không nói rõ lý do, sau khi hồi phủ ta... ." Nghĩ đến hắn vừa cứu mình, Đại tiểu thư nói đến đây lại nói không nên lời. Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói: "Chẳng lẻ ngươi không phát hiện chỉ nghe thấy âm thanh này? Mà không có nghe thấy tiếng quất ngựa sao?." Hạ Vũ Tình suy nghĩ, tựa hồ cũng đã nhận ra, nhưng nàng lại không chịu thua thư đồng này, giọng căm hận nói: "Có thể là bọn họ không mang theo roi ngựa, cho nên đành phải quát lớn lên." Không còn gì nói gì, Triệu Tử Văn hoàn toàn hết chỗ nói rồi, Đại tiểu thư này có thể sẽ lại lấy cớ, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho rằng có người cưỡi ngựa sẽ không mang theo roi ngựa sao chứ? Nói thế nào ngươi cũng không nhớ cha ngươi là ai, là Đại tướng quân Thống soái mười vạn đại quân, cửu hoàng tử chỉ một con sâu lại dám phái người đến giết chúng ta, rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho các hoàng tử khác hãm hại hắn." Hạ Vũ Tình đối với chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng có hiểu biết một chút, bọn họ chuyển nhà từ Hàm Đan đến Hàng Châu, chính là vì tránh cho trận phân tranh này, nàng mắt đẹp sáng ngời, nhất thời hiểu được đạo lý trong đó, nàng tức giận cười đỏ mặt nói: "Cũng không biết là tên hoàng tử kia lại vì lợi dụng chúng ta mà đến, nếu phụ thân ở trong phủ thì tốt rồi, xem bọn hắn có còn dám khi dễ chúng ta hay không." Triệu Tử Văn cười khổ vài tiếng, nghĩ đến Hạ Văn Đăng cùng Hạ Bình, hắn thầm nghĩ trong lòng, thiếu gia này nên là bị Hắc y nhân kia truy một đoạn đường rồi đào thoát, ta như thế nào lại xui xẻo như vậy? Hắn chả phải cùng quái tiểu thư này va chạm đến cái gì gọi là trinh tiết, chính là một thân cơ bắp ... . Hạ Vũ Tình nhìn về phía xa, khuôn mặt đột nhiên hiện lên nụ cười, chỉ vào phía xa cười nói: "Đằng kia có một sườn núi nhỏ, chúng ta sáng mai có thể từ đó đi lên?" Triệu Tử Văn hướng nơi Hạ Vũ Tình nhìn lại, đó là có một sườn núi dựng đứng, từ đó đi lên vừa vặn có thể tới trấn Phong Kiều, có thể tưởng tượng đến thương thể của mình cùng Đại tiểu thư bị trẹo chân, nghĩ muốn đi cũng không đi được, chỉ đành ở đây nghỉ lại một đêm, hắn gật gật đầu: "n, chúng ta trước dưỡng thương cho tốt, sáng mai theo sườn núi phía trước đi lên." "Vù..." Từng đợt gió lạnh từ phía mặt bắc thổi đến, cơn gió lạnh lùng kia đem Triệu Tử Văn đang chuẩn bị thức tỉnh lại, hắn xoay người ngồi dậy, cười khổ nói: "Sẽ không xui xẻo như vậy chứ... . Như thế nào đột nhiên thời tiết thay đổi, gió lạnh đến như thế, nếu là không có chăn bông, khẳng định cũng bị đông chết ." Hạ Vũ Tình thẳng đến ngồi cách Triệu Tử Văn không xa, không có ngủ , nàng luôn lo lắng tên thư đồng này làm ra chuyện khinh bạc, nàng cũng cảm giác được gió lạnh thấu xương kia, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình, run giọng nói: "Như vậy nên làm thế nào cho phải, như thế nào lại nổi gió lạnh ..." Lúc này đã vào cuối thu, gió lạnh không lâu sẽ đến, khi đó liền tiến vào mùa đông, nhưng không nghĩ tới không khí lạnh này tới đúng lúc như vậy, ngay đêm nay bị truy đuổi, điều này làm cho Triệu Tử Văn cùng Hạ Vũ Tình cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt .