- Huynh thật là một tên ham mê ăn uống .
Trong mắt nàng cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên , lúc trước trong tiệm giày thủ từ hắn chỉ có thể tính là bậc trung , nhưng bài thủ từ này quả thật là cực phẩm , tiến bộ của Triệu đại ca quả thật là kinh người .
Triệu Tử Văn ảm đạm cười , đột nhiên lại nghĩ tới Đại tiểu thư, không hiểu nàng tới đây để làm gì , hắn nhìn về phía xa xa , nét mặt khi xấu hổ, khi ưu tư , thi thoảng lại đặt vài nét bút lên tấm ván gỗ đặt trên đùi .
- Triệu công tử có thể làm thêm một bài thủ từ không ?
Các tiểu thư đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi .
Ngươi tưởng đang ăn cơm sao ? Triệu Tử Văn khinh khỉnh , ôm quyền nói :
- Tại hạ chỉ là một gã thư đồng nho nhỏ, tài học có hạn , xin các vị tiểu thư thứ lỗi .
Triệu Tử Văn nói xong, ánh mắt các vị tiểu thư đều lộ ra vẻ thất vọng , trong mắt Mã Chí Viễn lóa lên một tia âm độc, hắn cũng không thèm đẻ ý , đi về phía Đại tiểu thư , hắn nhìn qua, thấy tên yêu quái kia cũng ở gần đó, cười nói với mấy vị tiểu thư , bộ dáng đào hoa khiến hắn thấy thật sự nóng mặt, chỉ muốn tới giáo huấn.
- Đại tiểu thư ngồi làm gì vậy ?
Triệu Tử Văn đến sau lưng Đại tiểu thư , rồi ngồi xuống bên cạnh cười nói .
- Đáng ghét . Nguồn truyện:
Đại tiểu thư thấy bộ dạng xấu xa của hắn , vừa thẹn vừa mừng, hai má đỏ ửng .
Thấy bộ dáng thẹn thùng với khuôn mặt động lòng người của Đại tiểu thư , Triệu Tử Văn có cảm giác dường như Đại tiểu thư còn chưa khỏi bệnh , sao lại có bộ dáng dịu dàng như vậy, hắn lại để ý tới tấm gỗ .
- A ! Đại tiểu thư vẽ tranh.
Hắn thấy trên tấm gỗ là tờ giấy, trên đó có vẽ một vị nữ tử đang đứng dưới tàng cây phong, dưới đất đầy lá cây đã khô héo, trong không trung từng chiếc lá đang rơi .
Hai má Đại tiểu thư đỏ ửng, có chút e thẹn nói :
- Không cho ngươi xem .
Nàng xoay qua, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn ánh mắt Đại tiểu thư , nhìn đôi môi nhỏ đáng yêu, Triệu Tử Văn có chút sửng sốt , Đại tiểu thư ngày ấy đầu không bị va xuống đất chứ ?
Đại tiểu thư thấy hắn nửa ngày không nói gì , lặng lẽ quay đầu, thấy hắn đang cúi đầu trầm tư , tưởng hắn tức giận, nhẹ nhàng nói :
- Hạ Văn , ngươi sao vậy ? Cho ngươi xem này .
- Oh , không có gì .
Triệu Tử Văn ngẩng đầu lên, thấy Đại tiểu thư đưa bức tranh tới , hắn cầm lấy cẩn thận ngắm nhìn ,thấy thiếu nữ trong tranh như đang dõi về nơi xa, ánh mắt như thu thủy, thân thể yểu điệu , có vài phần giống Đại tiểu thư, nhưng cũng có vài phần ưu sầu , khóe miệng lại thản nhiên cười, có thể thấy, nữ nhân trong tranh có tâm tình phức tạp, thêm vào khung cảnh lá khô rơi đầy mặt đất khiến cho cảm giác càng thê lương.
Triệu Tử Văn mắt đầy thâm ý liếc nhìn Đại tiểu thư , hắn cầm lấy bút lông trên mặt cỏ , cũng không quản Đại tiểu thư có phản đối hay không , liền vẽ lên bức tranh vài nét bút .
Đại tiểu thư nhất thời không chú ý , bị người xấu vẽ loạn lên bức tranh, nàng tức giận giật lại bức tranh, khi nàng mở lại bức tranh , trên tranh bên cạnh nữ tử đã có thêm một nam tử , nam tử đầu đội mũ trắng , thân mặc áo dài, bàn tay to đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ tử, khóe miệng cười thật xấu xa, hắn ngẩng đầu nhìn trời , ánh mắt tràn đầy mong đợi ,dường như hi vọng vào tương lai , hay hắn dang hi vọng chờ mùa xuân tới.
Nhẹ nhàng vài nét bút đã có thể tạo thành tranh, có thể thấy thiên phú và tu dưỡng kinh người của Triệu Tử Vân , mẹ hắn là một giáo sư tạo hình mĩ thuật, nếu không phải là một hảo thủ, hắn cũng không có mặt mũi mà lăn lộn bao nhiêu năm.
Đại tiểu thư nhìn vào khuôn mặt tươi cười của nam tử xấu xa , đôi tay có chút run rẩy , trong đôi mắt đẹp lại ngấn lệ quang, nàng vụng trộm liếc nhìn hắn một cái, nức nở nói :
- Người xấu, ngươi thật sự là một người xấu.
Triệu Tử Văn thấy mắt Đại tiểu thư ngấn lệ, không hiểu tại sao, có lẽ hắn còn chưa hiểu, bình thường họa sĩ vẽ tranh,đều là tranh của chính mình, cho nên dù bất cứ kẻ nào, dù hắn tưởng tượng thế nào cũng không thể bù đắp nổi bức tranh , nhất là cái nụ cười xấu xa kia.
- Hạ tiểu thư, đây là tranh người vẽ sao ?
Không biết từ khi nào , Lý Thanh Chiếu đột nhiên đi tới , nhìn Hạ Vũ Tình cười hòi :
- Có thể cho ta xem được không ?
Hạ Vũ Tình do dự một lúc lâu , sau đó đưa cho nàng, cười nói :
- Chỉ là giải trí thôi , Lý tiểu thư không cần để ý .
Lý Thanh Chiếu gật gật đầu , nhìn ngắm bức tranh, nhìn nam tử và nữ tử kia , nàng cả kinh, trong bức tranh này, hình nam tử và bút tích trên tranh có chỗ bất đồng , có thể thấy được nam tử là do Triệu đại ca vẽ , nàng cũng giật mình với bút pháp như nước chảy mây trôi, bàn lưu thư sướng của Triệu đại ca. Bức tranh thêm một nhân vật sinh động, đột nhiên trở nên sinh động bội phần, tu vi thi họa của hắn quả thật là rất cao ,tuy nhiên cái làm nàng giật mình chính là nữ tử trước mặt, không phải là Đại tiểu thư hay sao , mà hai người lại đang dắt tay nhau, một Đại tiểu thư trong phủ , một thư đồng, sao có thể …
Triệu Tử Văn tính tình tùy ý , muốn cái gì làm cái đó , chưa từng có ai như hắn , hắn thấy trong mắt Lý Thanh Chiếu có chút kinh ngạc liền hỏi :
- Lý tiểu thư , có vấn đề gì ?
- Không, không có gì .
Loại sự tình này , Lý Thanh Chiếu cũng ngượng ngùng không dám nói , miễn cưỡng trả lời .
Hạ Vũ Tình biết Lý Thanh Chiếu đã nhìn ra huyền cơ trong tranh, mặt nàng lại ửng hồng , xấu hổ, đôi mi dài run run , nàng hận chỉ có tên người xấu này là không nhìn ra , cũng không biết hắn khờ thật hay giả ngu.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc, sau đó hắn cảm thấy có chỗ không đúng, nam nữ cổ đại, phong kiến, đâu có thể tùy tiện nắm tay , khi hắn đi học thường vẽ bức tranh hắn và "nàng" dắt tay nhau , có lẽ do quen tay , hắn ngượng ngùng vò đầu :
- Để ta sửa lại một chút .
- Không cần !
Hạ Vũ Tình đoạt lại bức tranh trong tay Lý Thanh Chiếu .
Triệu Tử Văn và Lý Thanh Chiếu đều thất thần , bọn họ không ngờ nàng lại kích động như vậy, ngơ ngác nhìn nhau .
Hạ Vũ Tình dưới tình thế cấp bách bị kích động, bị hai người nhìn,mặt nàng đỏ tận mang tai, khuôn mặt xinh đẹp cúi gằm, không dám nhìn ai.
Thật mắc cỡ chết người, tên người xấu này, đồ người xấu đáng ghét !
Trong lòng nàng thầm mắng hắn không thôi .
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười :
- Không sửa , không sửa , ta chỉ muốn vẽ thêm một thứ.
- Thêm cái gì ?
Lý Thanh Chiếu và Hạ Vũ Tình đồng thời hòi .