Cả buổi sáng Lâm Tử Mạn cũng không nói chuyện với Trương Văn Trọng, ngay đến buổi trưa tan tầm, nàng còn sớm về trước. Tan tầm sớm là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tử Mạn đến phòng y tế làm việc. May mắn chính là lúc Lâm Tử Mạn bỏ về, Tô Hiểu Hồng đang cắm đầu chơi trò chơi, cũng không có chú ý tới. Bằng không với tính tình bát quái của nàng, tất nhiên sẽ quấn quýt lấy Trương Văn Trọng để hỏi cho ra lẽ.
Sở dĩ hôm nay Lâm Tử Mạn biểu hiện khác thường như thế, chính bởi vì nụ hôn của sáng sớm hôm qua. Nói thật ra, lúc đó Lâm Tử Mạn chỉ muốn hôn lên gương mặt Trương Văn Trọng, ai biết khi nàng vừa nghiêng tới lại ma xui quỷ khiến hôn lên môi Trương Văn Trọng. Tuy rằng chỉ lướt qua, thế nhưng mỗi khi nàng nhớ tới mình chủ động, luôn luôn cảm thấy xấu hổ đỏ mặt. Nàng vừa lo lắng Trương Văn Trọng vì chuyện này mà hiểu lầm, vừa mong muốn hắn sản sinh hiểu lầm. Loại tâm tình mâu thuẫn này dằn vặt làm nàng rất khó chịu. Thậm chí suốt cả đêm qua, nàng bởi vì chuyện này mà trằn trọc suốt đêm cũng không thể ngủ.
Hôm nay đi làm, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Nhất là khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng, vừa sợ đối phương đề cập chuyện sáng sớm hôm qua, vừa lại có chút chờ mong, loại tâm lý này luôn mâu thuẫn dằn vặt khiến cho nàng có thái độ khác thường, nên sớm tan tầm tránh mặt. Nàng lo sợ không biết sau khi tan ca, làm sao đối mặt Trương Văn Trọng.
Thế nhưng Lâm Tử Mạn cũng không hề biết, vào buổi sáng Trương Văn Trọng nhìn thấy nàng thì tâm thần hắn cũng có chút thất thủ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh. Dù sao hắn cũng từng là một vị tiên nhân tu luyện ngàn năm, đã sớm bước qua cửa ải tu tâm. Nếu không phải bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, chỉ sợ nụ hôn của Lâm Tử Mạn cũng sẽ không khả năng làm cho hắn thoáng bị thất thần.
Đến thời gian tan ca buổi trưa, Trương Văn Trọng vừa cởi đi áo blouse, thay vào thường phục, một thanh niên đầu trọc khoảng hai mươi tuổi đột nhiên đi tới trước cửa phòng hắn, dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới.
Tô Hiểu Hồng cũng nhìn thấy thanh niên cổ quái này, mặc dù không giải thích được cử động của hắn, nhưng cũng hảo ý nói: "Anh muốn khám bệnh sao? Muốn khám bệnh thì vào đi."
Ai biết thanh niên trẻ tuổi cũng không hề cảm kích, trái lại còn trừng mắt liếc Tô Hiểu Hồng, hừ lạnh một tiếng cũng không để ý nàng. Sau đó lại híp mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng vài giây, phảng phất như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn. Cuối cùng mới xoay người bước nhanh rời đi.
Thanh niên đi tới đột nhiên, đi cũng ly kỳ, làm Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đều cảm thấy kỳ lạ, không giải thích được chuyện gì xảy ra.
"Người này thật sự là kỳ quái." Tô Hiểu Hồng bị hành động của người thanh niên làm có chút dở khóc dở cười. Nàng xoay người lại cau mày, hiếu kỳ nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương lão sư, người cổ quái vừa rồi thầy có quen không?"
"Không nhận ra." Trương Văn Trọng lắc đầu, hành động của thanh niên kia cũng làm hắn rất lạ lùng.
"Hay là một người bệnh tâm thần?" Tô Hiểu Hồng suy đoán, từ lần trước nàng nhìn thấy Thải Ny phát rồ, nàng cũng luôn e ngại những người có tinh thần không bình thường.
"Không, hắn không phải người bệnh tâm thần, thần trí hắn rất rõ ràng. Điểm này từ trong ánh mắt hắn là có thể nhìn ra được." Trương Văn Trọng lắc đầu phủ nhận suy đoán của Tô Hiểu Hồng. Trương Văn Trọng nắm giữ vọng chẩn thuật của Quan Khí Bát Pháp thần kỳ, cho nên chỉ cần liếc mắt hắn liền nhìn ra thanh niên mới xuất hiện ngay cửa phòng không hề có bất luận vấn đề gì về tinh thần.
"Nếu như không phải người bị bệnh tâm thần, vì sao hắn lại biểu hiện kỳ quái như vậy?" Tô Hiểu Hồng nhíu mày suy tư, rất nhanh nàng lại nghĩ tới một khả năng, vội vã nói: "Ai, Trương lão sư, hắn có thể là người hâm mộ của thầy không? Dù sao hiện tại thầy là nhân vật phong vân nổi danh lừng lẫy của đại học Ung Thành chúng ta, thầy ngẫm lại, vừa rồi hắn vẫn đứng ngay cửa phòng nhìn thầy chằm chằm, rất có khả năng là người ngưỡng mộ của thầy." Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu hỏi ngược lại: "Tiểu muội, lẽ nào cô cho rằng sẽ có người ngưỡng mộ nào lại đi dùng loại ánh mắt cổ quái như vậy để quan sát thần tượng của hắn sao?"
"Như vậy cũng phải." Tô Hiểu Hồng cảm thấy Trương Văn Trọng nói rất có đạo lý, vì vậy nàng nhíu mày nghi hoặc nói: "Vậy hắn là người nào? Chạy đến nơi này nhìn kiểu cổ quái như thế là có ý tứ gì?"
Lúc này Trương Văn Trọng đã đi nhanh ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Hiểu Hồng còn đang ở bên trong suy tư về vấn đề này, hắn nhịn không được nở nụ cười, nhìn Tô Hiểu Hồng nói: "Được rồi, cô cũng đừng quản hắn là người nào nữa. Hiện tại đã tới tan tầm, cô nhanh đến căn tin mua cơm đi. Tôi cũng phải về nhà. Ai, được rồi, ngàn vạn lần nhớ kỹ, trước khi đi phải nhớ đóng cửa phòng lại đó."
"Biết rồi thầy." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, lầm bầm: "Trương lão sư thật là, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút dài dòng, muốn vượt qua cả mẹ em nữa." Nàng thu thập lại bên trong phòng một chút, đóng cửa phòng rời khỏi phòng y tế.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng cũng không biết, ngay khi bọn họ vừa rời khỏi phòng y tế, thanh niên đầu trọc đứng ngay cửa phòng nhìn họ với ánh mắt cổ quái, cũng đã đi ra khỏi cửa trường đại học Ung Thành. Sau khi nhìn xung quanh một phen, hắn bước nhanh chạy về hướng chiếc xe đậu ngay hẻm nhỏ đối diện trường đại học, mở cửa xe chui vào.
Thanh niên trẻ tuổi vừa vào trong xe, nam tử ngồi ngay chỗ lái xe đeo kính râm lấy một bức hình đưa cho thanh niên xem, đồng thời dò hỏi: "Thế nào? Thấy rõ rồi chứ? Nam nhân trong hình này có phải công tác bên trong phòng y tế đại học Ung Thành hay không?" Bức hình trong tay hắn dùng bút máy vẽ hình một người, thế nhưng nhìn kỹ là có thể phát hiện bức chân dung có vài phần tương tự như Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cùng lúc đó nam tử mang kính râm còn hùng hổ nói: "Cũng không biết tên họ Trương này thế nào, mỗi lần chụp ảnh hắn đều mờ nhạt không rõ. Bằng không tôi cũng không phí công phu vẽ lại hình của hắn. Chỉ một bức chân dung này cũng làm phí mất công phu vài ngày của tôi."
Thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm bức hình vài giây, mới dùng sức gật đầu, dùng giọng nói khẳng định hồi đáp: "Không sai, chính là hắn. Tôi nhìn thấy giáo y bên trong đại học Ung Thành, chính là hắn. Lúc đó còn có một nữ bác sĩ đang ở chung phòng với hắn, hỏi tôi có phải đến khám bệnh hay không. Kháo, chỉ bằng thân thể của tôi, cũng là người sinh bệnh sao? Nếu không phải Ngụy ca bảo tôi đừng đánh rắn động cỏ, lúc đó tôi đã chạy vào tát vào mặt bọn nó rồi."
"Cậu xem rõ ràng không? Xác định chính là hắn?" Nam tử mang kính râm căn bản là không muốn nghe thêm lời vô ích, trực tiếp cắt đứt lời hắn nói, trầm giọng dò hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi bị hắn gằn giọng làm hoảng sợ, không dám nhiều lời, vội vã nhìn chằm chằm vào bức chân dung. Một lát sau, hắn mới gật đầu lần nữa, khẳng định nói: "Không sai, chính là hắn, tôi có thể khẳng định!"
"Là hắn thì tốt rồi!" Nam tử mang kính râm lúc này lấy mắt kính xuống, chính là nam tử tên Ngụy Nhạc mà Trương Văn Trọng từng gặp mặt trong nhà Lâm Tử Mạn.
Trong mấy ngày nay, Ngụy Nhạc đi qua con đường riêng của mình, biết được thân phận thật sự của Trương Văn Trọng. Sau khi biết được Trương Văn Trọng căn bản không phải là người quản lý gì của xí nghiệp công y lớn, mà là một giáo y nho nhỏ của trường đại học Ung Thành, lửa giận đè nén trong lòng hắn đã lâu trong nháy mắt liền bạo phát đi ra. Sở dĩ lúc này hắn đến đại học Ung Thành, là muốn để thủ hạ của hắn đi xem có đúng là Trương Văn Trọng làm việc tại phòng y tế trong trường hay không.
Giờ này khắc này, ở khóe miệng của Ngụy Nhạc, đang lộ ra vẻ cười nhạt dữ tợn, dùng một loại thanh âm làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy nói: "Mẹ nó, bất quá chỉ là một tên giáo y nho nhỏ mà thôi, không ngờ dám sĩ diện ở trước mặt ta xưng là người giàu có. Không chỉ phá hủy kế hoạch của ta, còn làm mặt mũi ta quét rác. Hừ, lúc này đây, nếu lão tử không đánh cho ngươi bán thân bất toại, nửa đời sau không thể tự sinh hoạt, tên Ngụy Nhạc của ta, con mẹ nó sẽ đọc ngược lại!"
"Cái gì? Nguyên lai tên giáo y kia trước đây từng âm qua Ngụy ca sao? Con mẹ nó! Nếu như tôi sớm biết chuyện này, vừa rồi bên trong phòng y tế, phải hung hăng đánh hắn!" Thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhất thời kêu gào vỗ mông ngựa Ngụy Nhạc.
Ngụy Nhạc nói: "Hiện tại biết được chuyện này cũng không trễ, buổi chiều cậu có cơ hội đánh hắn."
Thanh niên trẻ tuổi vội vã nói: "Ngụy ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn tàn phế hoàn thành tâm nguyện của anh."
Ngụy Nhạc thỏa mãn cười cười, lập tức lấy ra điện thoại, bấm một dãy số.
"Uy, Ngụy ca, có gì phân phó các tiểu đệ đi làm sao?" Bên trong điện thoại di động rất nhanh truyền ra một thanh âm.
"Đích thật là có một việc cần các cậu đi làm." Ngụy Nhạc trầm giọng nói, thanh âm của hắn hiển lộ sát khí mười phần.
Sau khi nghe Ngụy Nhạc nói xong, bên trong điện thoại truyền ra tiếng trả lời của đối phương: "Không thành vấn đề, Ngụy ca phân phó, các huynh đệ đều sẽ làm tốt. Anh cứ yên tâm đi."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Ngụy Nhạc vừa lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng bên trong đại học Ung Thành đi ra tới. Miệng hắn nhếch lên cười nhạt: "Tiểu tử, ngươi cũng dám đắc tội ta, ta nhất định phải cho ngươi nhìn, Rắn Hổ Mang Ngụy Nhạc ta, không phải chỉ là hư danh."
Cả buổi sáng Lâm Tử Mạn cũng không nói chuyện với Trương Văn Trọng, ngay đến buổi trưa tan tầm, nàng còn sớm về trước. Tan tầm sớm là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tử Mạn đến phòng y tế làm việc. May mắn chính là lúc Lâm Tử Mạn bỏ về, Tô Hiểu Hồng đang cắm đầu chơi trò chơi, cũng không có chú ý tới. Bằng không với tính tình bát quái của nàng, tất nhiên sẽ quấn quýt lấy Trương Văn Trọng để hỏi cho ra lẽ.
Sở dĩ hôm nay Lâm Tử Mạn biểu hiện khác thường như thế, chính bởi vì nụ hôn của sáng sớm hôm qua. Nói thật ra, lúc đó Lâm Tử Mạn chỉ muốn hôn lên gương mặt Trương Văn Trọng, ai biết khi nàng vừa nghiêng tới lại ma xui quỷ khiến hôn lên môi Trương Văn Trọng. Tuy rằng chỉ lướt qua, thế nhưng mỗi khi nàng nhớ tới mình chủ động, luôn luôn cảm thấy xấu hổ đỏ mặt. Nàng vừa lo lắng Trương Văn Trọng vì chuyện này mà hiểu lầm, vừa mong muốn hắn sản sinh hiểu lầm. Loại tâm tình mâu thuẫn này dằn vặt làm nàng rất khó chịu. Thậm chí suốt cả đêm qua, nàng bởi vì chuyện này mà trằn trọc suốt đêm cũng không thể ngủ.
Hôm nay đi làm, tâm tình của nàng vẫn không thể bình tĩnh trở lại. Nhất là khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng, vừa sợ đối phương đề cập chuyện sáng sớm hôm qua, vừa lại có chút chờ mong, loại tâm lý này luôn mâu thuẫn dằn vặt khiến cho nàng có thái độ khác thường, nên sớm tan tầm tránh mặt. Nàng lo sợ không biết sau khi tan ca, làm sao đối mặt Trương Văn Trọng.
Thế nhưng Lâm Tử Mạn cũng không hề biết, vào buổi sáng Trương Văn Trọng nhìn thấy nàng thì tâm thần hắn cũng có chút thất thủ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh. Dù sao hắn cũng từng là một vị tiên nhân tu luyện ngàn năm, đã sớm bước qua cửa ải tu tâm. Nếu không phải bởi vì ở kiếp trước hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân, chỉ sợ nụ hôn của Lâm Tử Mạn cũng sẽ không khả năng làm cho hắn thoáng bị thất thần.
Đến thời gian tan ca buổi trưa, Trương Văn Trọng vừa cởi đi áo blouse, thay vào thường phục, một thanh niên đầu trọc khoảng hai mươi tuổi đột nhiên đi tới trước cửa phòng hắn, dùng một loại ánh mắt quỷ dị đánh giá Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới.
Tô Hiểu Hồng cũng nhìn thấy thanh niên cổ quái này, mặc dù không giải thích được cử động của hắn, nhưng cũng hảo ý nói: "Anh muốn khám bệnh sao? Muốn khám bệnh thì vào đi."
Ai biết thanh niên trẻ tuổi cũng không hề cảm kích, trái lại còn trừng mắt liếc Tô Hiểu Hồng, hừ lạnh một tiếng cũng không để ý nàng. Sau đó lại híp mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng vài giây, phảng phất như muốn nhớ kỹ gương mặt của hắn. Cuối cùng mới xoay người bước nhanh rời đi.
Thanh niên đi tới đột nhiên, đi cũng ly kỳ, làm Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đều cảm thấy kỳ lạ, không giải thích được chuyện gì xảy ra.
"Người này thật sự là kỳ quái." Tô Hiểu Hồng bị hành động của người thanh niên làm có chút dở khóc dở cười. Nàng xoay người lại cau mày, hiếu kỳ nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương lão sư, người cổ quái vừa rồi thầy có quen không?"
"Không nhận ra." Trương Văn Trọng lắc đầu, hành động của thanh niên kia cũng làm hắn rất lạ lùng.
"Hay là một người bệnh tâm thần?" Tô Hiểu Hồng suy đoán, từ lần trước nàng nhìn thấy Thải Ny phát rồ, nàng cũng luôn e ngại những người có tinh thần không bình thường.
"Không, hắn không phải người bệnh tâm thần, thần trí hắn rất rõ ràng. Điểm này từ trong ánh mắt hắn là có thể nhìn ra được." Trương Văn Trọng lắc đầu phủ nhận suy đoán của Tô Hiểu Hồng. Trương Văn Trọng nắm giữ vọng chẩn thuật của Quan Khí Bát Pháp thần kỳ, cho nên chỉ cần liếc mắt hắn liền nhìn ra thanh niên mới xuất hiện ngay cửa phòng không hề có bất luận vấn đề gì về tinh thần.
"Nếu như không phải người bị bệnh tâm thần, vì sao hắn lại biểu hiện kỳ quái như vậy?" Tô Hiểu Hồng nhíu mày suy tư, rất nhanh nàng lại nghĩ tới một khả năng, vội vã nói: "Ai, Trương lão sư, hắn có thể là người hâm mộ của thầy không? Dù sao hiện tại thầy là nhân vật phong vân nổi danh lừng lẫy của đại học Ung Thành chúng ta, thầy ngẫm lại, vừa rồi hắn vẫn đứng ngay cửa phòng nhìn thầy chằm chằm, rất có khả năng là người ngưỡng mộ của thầy." Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu hỏi ngược lại: "Tiểu muội, lẽ nào cô cho rằng sẽ có người ngưỡng mộ nào lại đi dùng loại ánh mắt cổ quái như vậy để quan sát thần tượng của hắn sao?"
"Như vậy cũng phải." Tô Hiểu Hồng cảm thấy Trương Văn Trọng nói rất có đạo lý, vì vậy nàng nhíu mày nghi hoặc nói: "Vậy hắn là người nào? Chạy đến nơi này nhìn kiểu cổ quái như thế là có ý tứ gì?"
Lúc này Trương Văn Trọng đã đi nhanh ra khỏi phòng, nhìn thấy Tô Hiểu Hồng còn đang ở bên trong suy tư về vấn đề này, hắn nhịn không được nở nụ cười, nhìn Tô Hiểu Hồng nói: "Được rồi, cô cũng đừng quản hắn là người nào nữa. Hiện tại đã tới tan tầm, cô nhanh đến căn tin mua cơm đi. Tôi cũng phải về nhà. Ai, được rồi, ngàn vạn lần nhớ kỹ, trước khi đi phải nhớ đóng cửa phòng lại đó."
"Biết rồi thầy." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, lầm bầm: "Trương lão sư thật là, cái gì cũng tốt, chỉ là có chút dài dòng, muốn vượt qua cả mẹ em nữa." Nàng thu thập lại bên trong phòng một chút, đóng cửa phòng rời khỏi phòng y tế.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng cũng không biết, ngay khi bọn họ vừa rời khỏi phòng y tế, thanh niên đầu trọc đứng ngay cửa phòng nhìn họ với ánh mắt cổ quái, cũng đã đi ra khỏi cửa trường đại học Ung Thành. Sau khi nhìn xung quanh một phen, hắn bước nhanh chạy về hướng chiếc xe đậu ngay hẻm nhỏ đối diện trường đại học, mở cửa xe chui vào.
Thanh niên trẻ tuổi vừa vào trong xe, nam tử ngồi ngay chỗ lái xe đeo kính râm lấy một bức hình đưa cho thanh niên xem, đồng thời dò hỏi: "Thế nào? Thấy rõ rồi chứ? Nam nhân trong hình này có phải công tác bên trong phòng y tế đại học Ung Thành hay không?" Bức hình trong tay hắn dùng bút máy vẽ hình một người, thế nhưng nhìn kỹ là có thể phát hiện bức chân dung có vài phần tương tự như Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cùng lúc đó nam tử mang kính râm còn hùng hổ nói: "Cũng không biết tên họ Trương này thế nào, mỗi lần chụp ảnh hắn đều mờ nhạt không rõ. Bằng không tôi cũng không phí công phu vẽ lại hình của hắn. Chỉ một bức chân dung này cũng làm phí mất công phu vài ngày của tôi."
Thanh niên trẻ tuổi nhìn chằm chằm bức hình vài giây, mới dùng sức gật đầu, dùng giọng nói khẳng định hồi đáp: "Không sai, chính là hắn. Tôi nhìn thấy giáo y bên trong đại học Ung Thành, chính là hắn. Lúc đó còn có một nữ bác sĩ đang ở chung phòng với hắn, hỏi tôi có phải đến khám bệnh hay không. Kháo, chỉ bằng thân thể của tôi, cũng là người sinh bệnh sao? Nếu không phải Ngụy ca bảo tôi đừng đánh rắn động cỏ, lúc đó tôi đã chạy vào tát vào mặt bọn nó rồi."
"Cậu xem rõ ràng không? Xác định chính là hắn?" Nam tử mang kính râm căn bản là không muốn nghe thêm lời vô ích, trực tiếp cắt đứt lời hắn nói, trầm giọng dò hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi bị hắn gằn giọng làm hoảng sợ, không dám nhiều lời, vội vã nhìn chằm chằm vào bức chân dung. Một lát sau, hắn mới gật đầu lần nữa, khẳng định nói: "Không sai, chính là hắn, tôi có thể khẳng định!"
"Là hắn thì tốt rồi!" Nam tử mang kính râm lúc này lấy mắt kính xuống, chính là nam tử tên Ngụy Nhạc mà Trương Văn Trọng từng gặp mặt trong nhà Lâm Tử Mạn.
Trong mấy ngày nay, Ngụy Nhạc đi qua con đường riêng của mình, biết được thân phận thật sự của Trương Văn Trọng. Sau khi biết được Trương Văn Trọng căn bản không phải là người quản lý gì của xí nghiệp công y lớn, mà là một giáo y nho nhỏ của trường đại học Ung Thành, lửa giận đè nén trong lòng hắn đã lâu trong nháy mắt liền bạo phát đi ra. Sở dĩ lúc này hắn đến đại học Ung Thành, là muốn để thủ hạ của hắn đi xem có đúng là Trương Văn Trọng làm việc tại phòng y tế trong trường hay không.
Giờ này khắc này, ở khóe miệng của Ngụy Nhạc, đang lộ ra vẻ cười nhạt dữ tợn, dùng một loại thanh âm làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy nói: "Mẹ nó, bất quá chỉ là một tên giáo y nho nhỏ mà thôi, không ngờ dám sĩ diện ở trước mặt ta xưng là người giàu có. Không chỉ phá hủy kế hoạch của ta, còn làm mặt mũi ta quét rác. Hừ, lúc này đây, nếu lão tử không đánh cho ngươi bán thân bất toại, nửa đời sau không thể tự sinh hoạt, tên Ngụy Nhạc của ta, con mẹ nó sẽ đọc ngược lại!"
"Cái gì? Nguyên lai tên giáo y kia trước đây từng âm qua Ngụy ca sao? Con mẹ nó! Nếu như tôi sớm biết chuyện này, vừa rồi bên trong phòng y tế, phải hung hăng đánh hắn!" Thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhất thời kêu gào vỗ mông ngựa Ngụy Nhạc.
Ngụy Nhạc nói: "Hiện tại biết được chuyện này cũng không trễ, buổi chiều cậu có cơ hội đánh hắn."
Thanh niên trẻ tuổi vội vã nói: "Ngụy ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn tàn phế hoàn thành tâm nguyện của anh."
Ngụy Nhạc thỏa mãn cười cười, lập tức lấy ra điện thoại, bấm một dãy số.
"Uy, Ngụy ca, có gì phân phó các tiểu đệ đi làm sao?" Bên trong điện thoại di động rất nhanh truyền ra một thanh âm.
"Đích thật là có một việc cần các cậu đi làm." Ngụy Nhạc trầm giọng nói, thanh âm của hắn hiển lộ sát khí mười phần.
Sau khi nghe Ngụy Nhạc nói xong, bên trong điện thoại truyền ra tiếng trả lời của đối phương: "Không thành vấn đề, Ngụy ca phân phó, các huynh đệ đều sẽ làm tốt. Anh cứ yên tâm đi."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Ngụy Nhạc vừa lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng bên trong đại học Ung Thành đi ra tới. Miệng hắn nhếch lên cười nhạt: "Tiểu tử, ngươi cũng dám đắc tội ta, ta nhất định phải cho ngươi nhìn, Rắn Hổ Mang Ngụy Nhạc ta, không phải chỉ là hư danh."