Vưu Giai đối với Triệu Uyên cũng không hề có chút ấn tượng gì. Dù sao công ty của Triệu Uyên vốn cũng chưa nhập được vào ánh mắt của nàng, lần này nàng tự mình đến huyện Ẩn Ngạc, bên ngoài lấy lý do đến hiệp đàm công việc đầu tư, nguyên nhân chân chính là gì, cũng chỉ có chính nàng mới biết được.
Triệu Uyên thấy Vưu Giai hướng hắn chào hỏi, nhất thời liền kích động lên, há mồm muốn nói vài câu để làm quen. Không ngờ tới, sau khi Vưu Giai chào hắn một tiếng, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, mà mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng nói: "Vưu gia chúng ta muốn đầu tư tại huyện Ẩn Ngạc, cho nên tôi tới nhìn xem nơi này có hạng mục gì thích hợp với chúng tôi hay không. Vừa lúc hôm nay tôi cũng dùng cơm tại tiệm ăn Bạch Vân, nghe nói các vị ở nơi này mở buổi họp mặt bạn học, liền tự ý làm chủ trả tiền hóa đơn cho các vị. Trọng ca, anh sẽ không trách tôi chứ?"
Nghe Vưu Giai gọi tiếng "Trọng ca" vô cùng thân thiết, mọi người bên trong phòng càng hiếu kỳ quan hệ giữa nàng và Trương Văn Trọng. Nhưng sắc mặt của Diệp Chân cũng rất khó coi. Triệu Uyên nhìn thấy một màn này trong mắt, trong lòng chợt vui vẻ. Quan hệ giữa Vưu Giai và Trương Văn Trọng, chỉ sợ cũng không giản đơn. Nếu như vậy, Diệp Chân cũng chỉ sợ sẽ hết hy vọng đối với Trương Văn Trọng, như vậy hắn cũng sẽ có cơ hội tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tuy rằng trong lòng Triệu Uyên mừng thầm, nhưng đồng thời cũng có chút đố kỵ: "Trương Văn Trọng này, đến tột cùng dựa vào điều gì, có thể làm cho các nữ nhân đều mê muội vì hắn? Nếu như ta có thể giống như hắn thì tốt rồi."
Triệu Uyên cũng không hề biểu lộ ra ý nghĩ trong lòng. Hắn cười ha hả, liền bao biện nói: "Chúng tôi vì sao lại tức giận chứ? Mời Vưu tiểu thư nhanh ngồi xuống."
Vưu Giai mỉm cười nói: "Ngồi thì không cần, tôi vừa mới đến huyện Ẩn Ngạc, nghe nói nơi này là một danh thắng du ngoạn, cho nên muốn đi dạo chung quanh, chỉ tiếc là không có hướng dẫn du lịch." Ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người Trương Văn Trọng.
Triệu Uyên vô ý thức định tự đề cử mình, có thể làm hướng dẫn du lịch cho Vưu Giai, là một cơ hội tốt, có thể làm công ty hắn thăng cấp rất nhanh. Nhưng cũng may hắn còn bảo trì một tia lãnh tĩnh, biết Vưu Giai muốn người hướng dẫn du lịch cũng không phải là mình, nếu như tùy tiện tự tiến cử, sẽ chỉ chọc giận nàng.
Đưa mắt nhìn Vưu Giai, lại nhìn Diệp Chân, đôi mắt Triệu Uyên xoay chuyển, nói: "Nếu Vưu tổng là bạn của Trương Văn Trọng đồng học, như vậy việc hướng dẫn du lịch khẳng định nên do Trương đồng học đến đảm đương rồi. Trương đồng học, chuyện chiếu cố Vưu tổng, tôi xin nhờ cậu vậy." Hắn mở miệng gọi "Trương đồng học" với vẻ rất thân thiết, bởi vì muốn ở trước mặt Vưu Giai, lưu lại một ấn tượng tốt.
Vưu Giai phong tình vạn chủng nhìn Trương Văn Trọng, mỉm cười nói: "Chỉ sợ anh ấy không chịu nể mặt thôi."
Những nam nhân bên trong phòng, suýt chút bị vẻ phong tình lưu lộ của Vưu Giai làm mê muội đến cắn luôn đầu lưỡi. Trong sự sợ hãi than thở vẻ mỹ lệ của Vưu Giai, bọn họ cũng đang kinh ngạc suy đoán thân phận Trương Văn Trọng. Tuy rằng trong số bọn họ, đại bộ phận mọi người không biết thân phận của Vưu Giai, nhưng nhìn thấy khí chất cao quý của nàng, đồng thời sự tôn kính của Triệu Uyên thể hiện, cũng có thể đoán ra được thân phận của nàng không quyền quý cũng phải giàu có. Người như vậy, vì sao lại có sự tôn kính đối với một giáo thụ bình thường? Thậm chí còn có điểm mang theo vẻ lấy lòng.
Trương Văn Trọng cũng cười, than thở: "Cô cũng đã nói như vậy, lẽ nào tôi còn có thể cự tuyệt sao?"
"Tôi đã biết, anh là người tốt nhất." Vưu Giai vừa cười vừa nói, dáng dấp một cô gái nhỏ nàng vừa biểu hiện ra ngoài, lại một lần nữa làm những nam nhân ngồi trong phòng huyết mạch dâng trào.
Sau một lát nói chuyện phiếm trong phòng, mọi người đi ra, chuẩn bị đi tiệm trà uống trà nói chuyện phiếm thời cao trung. Trương Văn Trọng cáo từ, cùng Vưu Giai rời đi. Khác với thời gian vừa mới đến, khi hắn rời đi có rất nhiều bạn học cũ bắt đầu tiến tới lôi kéo làm quen, đồng thời hỏi thăm số điện thoại di động của hắn. Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng này chỉ sợ cũng không đơn giản, lôi kéo quan hệ với hắn, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa rời đi, Trần Nhàn liền tiến đến bên cạnh Triệu Uyên, cười khẽ nói: "Hay một chiêu một đá ném hai chim. Vừa lấy lòng cô gái họ Vưu kia, vừa làm cho Diệp Chân thương tâm đối với Trương Văn Trọng. Triệu Uyên a Triệu Uyên, trước đây vì sao tôi nhìn không ra anh còn nhanh trí đến như thế."
"Chuyện cô không thấy được, cũng có rất nhiều." Triệu Uyên thuận miệng nói một câu, sau đó nhanh chân đi về hướng Diệp Chân, hắn muốn nhân cơ hội này, đi qua an ủi Diệp Chân để tranh thủ hảo cảm của nàng.
"Cô gái họ Vưu kia, đến tột cùng có địa vị gì?" Trần Nhàn vội vã hỏi, đây mới là nguyên nhân nàng đi qua.
Triệu Uyên cũng không quay đầu lại đáp: "Tập đoàn Vưu thị có nghe qua chưa? Cô ấy là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Vưu thị Vưu Thiên Hải."
Trần Nhàn nheo mắt lại, trong lòng âm thầm suy đoán: "Tập đoàn Vưu thị? Bọn họ chạy đến huyện Ẩn Ngạc xem náo nhiệt gì? Lẽ nào cũng vì địa phương kia mà tới?" Ngây người vài phút, nàng mỉm cười nhìn mọi người nói: "Có chuyện tôi đã quên làm. Mọi người đến tiệm trà trước, tôi đến sau."
"Nhanh lên một chút đó!" Bồ Kiến cũng không hề nghi ngờ.
"Tôi biết rồi, trưởng lớp, anh thật đúng là lôi thôi." Trần Nhàn dứt lời, xoay người liền đi.
Bồ Kiến lắc đầu, cũng không phản bác, mà nhìn Diệp Chân đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Diệp Chân..."
Diệp Chân mỉm cười, nói: "Trưởng lớp, anh không cần an ủi tôi. Có đối thủ cạnh tranh, mới biểu hiện giá trị cao của hắn. Huống chi, trải qua biểu hiện vừa rồi của bọn họ, tôi cũng đã nhìn ra, hai người họ còn chưa có quan hệ tình lữ. Cho nên tôi vẫn còn hi vọng. Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha."
Trương Văn Trọng cũng không biết chuyện xảy ra ở đây, sau khi cùng Vưu Giai đi ra khỏi tiệm ăn Bạch Vân, hắn lại hỏi: "Cô muốn đi đâu dạo?"
"Tôi không quen thuộc huyện Ẩn Ngạc, cho nên chính anh an bài thôi, tùy tiện đi chỗ nào cũng được." Vưu Giai cười đáp.
"Hiện tại vào giờ này, lên núi có chút muộn, không bằng đi dạo ở hai đường cổ trong thị trấn thôi." Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng trước đó tôi muốn đi vài trung tâm địa ốc trong huyện nhìn xem."
Vưu Giai hiếu kỳ hỏi: "Thế nào? Anh muốn mua nhà ở huyện Ẩn Ngạc?"
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm Vưu Giai, đem chuyện Bồ Kiến từng có ân với mình, cùng với việc mình dự định mua căn nhà tặng cho hắn, xem như hồi báo chuyện ân tình năm xưa, đều nói hết cho Vưu Giai.
"Nguyên lai là như vậy." Ánh mắt Vưu Giai nhìn về phía Trương Văn Trọng, nhu tình càng thêm nồng đậm. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vừa lúc tập đoàn Vưu thị có một công ty con, có mua một tòa nhà tại huyện Ẩn Ngạc, hoàn cảnh chất lượng đều không tệ, nếu không như vậy đi, tôi tặng cho anh, anh chuyển giao tặng lại cho hắn được không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Vô công không thụ lộc, tôi ra tiền mua thôi."
"Cũng được, dù sao anh có tiền, ân, như vậy đi. Tôi để cho bọn họ tính giá thấp nhất, miễn cho anh nói tôi buôn bán lời tiền của anh." Vưu Giai cũng không kiên trì, nói đùa.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Tốt, nếu có thể tiết kiệm tiền, vì sao tôi lại không vui vẻ mà làm? Chỉ là tôi còn phải nghĩ một kế sách vẹn toàn để đưa căn nhà cho trưởng lớp. Đừng xem thường hắn, thái độ làm người phi thường hiền hòa, thế nhưng lòng tự trọng cũng rất mạnh. Nếu như tôi trực tiếp tặng phòng cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không chịu nhận, còn dễ làm cho hắn có khúc mắc không đáng có."
Vưu Giai chớp mắt suy nghĩ chốc lát, nói: "Chuyện này kỳ thật cũng không khó làm."
Trương Văn Trọng vội vã hỏi: "A? Nói một chút đề nghị của cô."
Vưu Giai nói: "Như thế này, anh gọi điện thoại cho Bồ Kiến, bảo hắn rút thời gian đến công ty con của tập đoàn Vưu thị mua nhà, có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu. Mà chờ khi hắn đến trung tâm địa ốc, giao tiền, tôi để nhân viên bán hàng nói cho hắn, hắn may mắn trong cuộc rút thăm mua nhà, nên được tặng miễn phí. Tôi nghĩ, chuyện tốt như vậy hắn hẳn sẽ không cự tuyệt phải không? Chỉ là hắn sẽ tự cho rằng mình có vận khí tốt, sẽ không biết được căn nhà là do anh đưa tặng cho hắn."
"Vậy làm theo lời cô." Trương Văn Trọng vốn không muốn Bồ Kiến biết được chuyện mình muốn báo ân, lúc này hắn liền lấy điện thoại ra, gọi cho Bồ Kiến. Vài phút sau hắn cắt điện thoại, vừa cười vừa nói: "Xong xuôi, chiều mai hắn sẽ đến trung tâm địa ốc của cô."
Vưu Giai gật đầu nói: "Tốt lắm, vậy để tôi gọi điện cho người phụ trách công ty con, để cho hắn an bài một chút."
Làm xong xuôi việc này, tâm tình Trương Văn Trọng rất tốt. Hắn dẫn Vưu Giai đi dạo một vòng trên hai đường cổ của huyện Ẩn Ngạc, trong lúc này, Vưu Giai sôi nổi, biểu hiện giống như một tiểu nữ sinh hoạt bát khả ái, món ăn ngon nào cũng đòi nếm thử, chuyện gì vui cũng muốn đi thử một lần. Tác phong nữ cường nhân khôn khéo tài năng thường ngày cũng không còn nhìn thấy.
Đi hết hai con đường cổ, thời gian cũng đã không còn sớm, đã hơn năm giờ rưỡi, sắp đến sáu giờ chiều.
Trương Văn Trọng nhìn thời gian, nói: "Thời gian không còn sớm, cô ở khách sạn nào? Tôi đưa cô trở về."
Vưu Giai giảo hoạt cười, đưa ra một yêu cầu: "Tôi trở về khách sạn cũng cô đơn ăn một mình. Ai, hay là tôi đến nhà anh dùng cơm nhé?"
"Đến nhà tôi dùng cơm?" Trương Văn Trọng ngẩn người, thật không ngờ Vưu Giai lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Thế nào? Không được sao? Lẽ nào anh thật muốn bỏ tôi ở trong khách sạn ăn cơm một mình sao?" Vưu Giai điềm đạm đáng yêu hỏi.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nghĩ tới việc những ngày qua Vưu Giai đích thật đã giúp hắn không ít việc, đồng thời nghĩ tới tình cảnh một mình nàng ở lại khách sạn ăn cơm một mình, cũng thực sự thấy thương cảm, vì vậy hắn gật đầu đáp: "Được rồi, tối nay tôi mời cô đến nhà tôi dùng cơm."
"Thật tốt quá." Vưu Giai vui vẻ nói.
Khi Trương Văn Trọng đưa Vưu Giai về đến trong nhà, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di cũng đã tan tầm. Hai người đang ngồi bên trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy Trương Văn Trọng đưa một cô gái xinh đẹp như vậy về nhà, đều ngây ngẩn cả người.
"Vị này chính là bạn của con, Vưu Giai." Trương Văn Trọng giới thiệu.
"Chào ông nội, chào bác trai, chào chị." Không cần Trương Văn Trọng giới thiệu, Vưu Giai liền thành thục bắt chuyện chào hỏi người nhà của hắn. Đồng thời giống như ảo thuật, từ trong túi xách tùy thân nàng lấy ra vài món quà đã chuẩn bị sẵn biếu tặng cho Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di, thậm chí cả dì Tiễn cũng có phần.
Xem ra trước khi Vưu Giai tới đây, cũng đã làm một phen nghiên cứu điều tra về người thân của Trương Văn Trọng, bởi vì lễ vật nàng tặng, toàn bộ đều theo sở thích của mỗi người.
"Đến làm khách là được rồi, sao còn tặng lễ vật làm gì? Cháu cũng thật là quá khách khí đi thôi." Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đều rất vui vẻ, nhưng bọn họ vui vẻ cũng không phải vì nhận được quà tặng, mà là bởi vì Vưu Giai nhìn qua thật nhân tài xuất chúng. Xem ra bọn họ đều cho rằng, Vưu Giai là bạn gái của Trương Văn Trọng.
Vưu Giai cười nói: "Lần đầu tiên đến nhà bái phỏng, thế nào có thể đi tay không mà đến chứ."
Vương Hân Di trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, oán giận nói: "Em trai, em cũng thật là, đưa bạn về nhà chơi, vì sao không nói cho mọi người biết trước một tiếng? Chơi trò đột nhiên tập kích là như thế nào?"
Vưu Giai vội vàng nói: "Cũng không thể trách Trọng ca..."
Vương Hân Di vội nói: "Ai, Vưu tiểu thư, em cũng đừng nói tốt cho hắn, hắn luôn thiếu nghe mắng đó thôi. Có một người bạn như em, không ngờ cũng không sớm nói cho chúng ta biết."
Trương Văn Trọng cười khổ nói: "Em nói đây, có phải mọi người đều đang hiểu lầm hay không?"
Đáng tiếc chính là, lúc này cũng đã không ai nghe hắn nói. Mọi người đều vây quanh bên cạnh Vưu Giai, hỏi han về chuyện của nàng.
Tới giờ ăn cơm, Vưu Giai và Vương Hân Di ngồi cạnh nhau, hai người líu ríu, vừa cười vừa nói không dứt, cũng không biết đang nói chuyện gì. Vưu Giai xuất thân từ thương trường lịch lãm, tuy rằng trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, thế nhưng vẫn biểu hiện rất thành thạo. Toàn bộ bầu không khí trên bàn ăn, được nàng điều khiển rất tốt, mỗi người đều được chiếu cố đầy đủ.
Sau khi ăn xong cơm tối, Vưu Giai chỉ ngồi lại trong nhà Trương Văn Trọng thêm chốc lát, mới xin phép rời đi. Khi nàng rời đi, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đều không hẹn mà cùng bảo Trương Văn Trọng đi tiễn nàng.
Xem ra trong khoảng thời gian ăn cơm, Vưu Giai đã thành công để lại ấn tượng tốt trong gia đình của Trương Văn Trọng. Nhất là Vương Hân Di, đã giống như bạn cũ nhiều năm với Vưu Giai.
Khi đưa Vưu Giai trở về khách sạn của nàng, Trương Văn Trọng cáo từ rời đi.
"Trọng ca, cảm ơn anh, ngày hôm nay tôi cảm thấy rất vui vẻ." Ngay khi Trương Văn Trọng vừa xoay người, Vưu Giai đột nhiên nói một câu, sau đó liền đóng lại cửa phòng, trốn sau cửa gương mặt đỏ bừng nóng hổi.
Đứng ngây ra bên ngoài cửa phòng của Vưu Giai vài giây, Trương Văn Trọng mới xoay người rời khỏi. Ngay khi hắn vừa đi ra khỏi khách sạn của Vưu Giai đang ở, Tam Túc Ô lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi lên đầu vai hắn.
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn Tam Túc Ô, nhíu mày buồn bực hỏi: "Ngươi không ở trong nhà đợi, thế nào lại chạy tới đây?"
Tam Túc Ô hồi đáp: "Chủ nhân, tôi đã nhận ra âm khí dâng trào!"
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, hỏi: "Âm khí dâng trào? Ở đâu?"
Tam Túc Ô đáp: "Ngay Ngạc sơn!"
Trương Văn Trọng vội vã mệnh lệnh: "Mau dẫn ta đi xem!"
"Dạ." Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh, hướng phương hướng núi non bay đi. Bây giờ đã là đêm khuya, trên đường của huyện Ẩn Ngạc cũng không có bóng người. Cho nên Trương Văn Trọng cũng tăng cao tốc độ, cấp tốc đuổi theo Tam Túc Ô, hướng Ngạc sơn chạy nhanh tới.
Vưu Giai đối với Triệu Uyên cũng không hề có chút ấn tượng gì. Dù sao công ty của Triệu Uyên vốn cũng chưa nhập được vào ánh mắt của nàng, lần này nàng tự mình đến huyện Ẩn Ngạc, bên ngoài lấy lý do đến hiệp đàm công việc đầu tư, nguyên nhân chân chính là gì, cũng chỉ có chính nàng mới biết được.
Triệu Uyên thấy Vưu Giai hướng hắn chào hỏi, nhất thời liền kích động lên, há mồm muốn nói vài câu để làm quen. Không ngờ tới, sau khi Vưu Giai chào hắn một tiếng, cũng không tiếp tục để ý đến hắn, mà mỉm cười nhìn Trương Văn Trọng nói: "Vưu gia chúng ta muốn đầu tư tại huyện Ẩn Ngạc, cho nên tôi tới nhìn xem nơi này có hạng mục gì thích hợp với chúng tôi hay không. Vừa lúc hôm nay tôi cũng dùng cơm tại tiệm ăn Bạch Vân, nghe nói các vị ở nơi này mở buổi họp mặt bạn học, liền tự ý làm chủ trả tiền hóa đơn cho các vị. Trọng ca, anh sẽ không trách tôi chứ?"
Nghe Vưu Giai gọi tiếng "Trọng ca" vô cùng thân thiết, mọi người bên trong phòng càng hiếu kỳ quan hệ giữa nàng và Trương Văn Trọng. Nhưng sắc mặt của Diệp Chân cũng rất khó coi. Triệu Uyên nhìn thấy một màn này trong mắt, trong lòng chợt vui vẻ. Quan hệ giữa Vưu Giai và Trương Văn Trọng, chỉ sợ cũng không giản đơn. Nếu như vậy, Diệp Chân cũng chỉ sợ sẽ hết hy vọng đối với Trương Văn Trọng, như vậy hắn cũng sẽ có cơ hội tiến vào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tuy rằng trong lòng Triệu Uyên mừng thầm, nhưng đồng thời cũng có chút đố kỵ: "Trương Văn Trọng này, đến tột cùng dựa vào điều gì, có thể làm cho các nữ nhân đều mê muội vì hắn? Nếu như ta có thể giống như hắn thì tốt rồi."
Triệu Uyên cũng không hề biểu lộ ra ý nghĩ trong lòng. Hắn cười ha hả, liền bao biện nói: "Chúng tôi vì sao lại tức giận chứ? Mời Vưu tiểu thư nhanh ngồi xuống."
Vưu Giai mỉm cười nói: "Ngồi thì không cần, tôi vừa mới đến huyện Ẩn Ngạc, nghe nói nơi này là một danh thắng du ngoạn, cho nên muốn đi dạo chung quanh, chỉ tiếc là không có hướng dẫn du lịch." Ánh mắt của nàng vẫn dừng trên người Trương Văn Trọng.
Triệu Uyên vô ý thức định tự đề cử mình, có thể làm hướng dẫn du lịch cho Vưu Giai, là một cơ hội tốt, có thể làm công ty hắn thăng cấp rất nhanh. Nhưng cũng may hắn còn bảo trì một tia lãnh tĩnh, biết Vưu Giai muốn người hướng dẫn du lịch cũng không phải là mình, nếu như tùy tiện tự tiến cử, sẽ chỉ chọc giận nàng.
Đưa mắt nhìn Vưu Giai, lại nhìn Diệp Chân, đôi mắt Triệu Uyên xoay chuyển, nói: "Nếu Vưu tổng là bạn của Trương Văn Trọng đồng học, như vậy việc hướng dẫn du lịch khẳng định nên do Trương đồng học đến đảm đương rồi. Trương đồng học, chuyện chiếu cố Vưu tổng, tôi xin nhờ cậu vậy." Hắn mở miệng gọi "Trương đồng học" với vẻ rất thân thiết, bởi vì muốn ở trước mặt Vưu Giai, lưu lại một ấn tượng tốt.
Vưu Giai phong tình vạn chủng nhìn Trương Văn Trọng, mỉm cười nói: "Chỉ sợ anh ấy không chịu nể mặt thôi."
Những nam nhân bên trong phòng, suýt chút bị vẻ phong tình lưu lộ của Vưu Giai làm mê muội đến cắn luôn đầu lưỡi. Trong sự sợ hãi than thở vẻ mỹ lệ của Vưu Giai, bọn họ cũng đang kinh ngạc suy đoán thân phận Trương Văn Trọng. Tuy rằng trong số bọn họ, đại bộ phận mọi người không biết thân phận của Vưu Giai, nhưng nhìn thấy khí chất cao quý của nàng, đồng thời sự tôn kính của Triệu Uyên thể hiện, cũng có thể đoán ra được thân phận của nàng không quyền quý cũng phải giàu có. Người như vậy, vì sao lại có sự tôn kính đối với một giáo thụ bình thường? Thậm chí còn có điểm mang theo vẻ lấy lòng.
Trương Văn Trọng cũng cười, than thở: "Cô cũng đã nói như vậy, lẽ nào tôi còn có thể cự tuyệt sao?"
"Tôi đã biết, anh là người tốt nhất." Vưu Giai vừa cười vừa nói, dáng dấp một cô gái nhỏ nàng vừa biểu hiện ra ngoài, lại một lần nữa làm những nam nhân ngồi trong phòng huyết mạch dâng trào.
Sau một lát nói chuyện phiếm trong phòng, mọi người đi ra, chuẩn bị đi tiệm trà uống trà nói chuyện phiếm thời cao trung. Trương Văn Trọng cáo từ, cùng Vưu Giai rời đi. Khác với thời gian vừa mới đến, khi hắn rời đi có rất nhiều bạn học cũ bắt đầu tiến tới lôi kéo làm quen, đồng thời hỏi thăm số điện thoại di động của hắn. Theo bọn họ xem ra, Trương Văn Trọng này chỉ sợ cũng không đơn giản, lôi kéo quan hệ với hắn, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai vừa rời đi, Trần Nhàn liền tiến đến bên cạnh Triệu Uyên, cười khẽ nói: "Hay một chiêu một đá ném hai chim. Vừa lấy lòng cô gái họ Vưu kia, vừa làm cho Diệp Chân thương tâm đối với Trương Văn Trọng. Triệu Uyên a Triệu Uyên, trước đây vì sao tôi nhìn không ra anh còn nhanh trí đến như thế."
"Chuyện cô không thấy được, cũng có rất nhiều." Triệu Uyên thuận miệng nói một câu, sau đó nhanh chân đi về hướng Diệp Chân, hắn muốn nhân cơ hội này, đi qua an ủi Diệp Chân để tranh thủ hảo cảm của nàng.
"Cô gái họ Vưu kia, đến tột cùng có địa vị gì?" Trần Nhàn vội vã hỏi, đây mới là nguyên nhân nàng đi qua.
Triệu Uyên cũng không quay đầu lại đáp: "Tập đoàn Vưu thị có nghe qua chưa? Cô ấy là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Vưu thị Vưu Thiên Hải."
Trần Nhàn nheo mắt lại, trong lòng âm thầm suy đoán: "Tập đoàn Vưu thị? Bọn họ chạy đến huyện Ẩn Ngạc xem náo nhiệt gì? Lẽ nào cũng vì địa phương kia mà tới?" Ngây người vài phút, nàng mỉm cười nhìn mọi người nói: "Có chuyện tôi đã quên làm. Mọi người đến tiệm trà trước, tôi đến sau."
"Nhanh lên một chút đó!" Bồ Kiến cũng không hề nghi ngờ.
"Tôi biết rồi, trưởng lớp, anh thật đúng là lôi thôi." Trần Nhàn dứt lời, xoay người liền đi.
Bồ Kiến lắc đầu, cũng không phản bác, mà nhìn Diệp Chân đứng bên cạnh, thấp giọng nói: "Diệp Chân..."
Diệp Chân mỉm cười, nói: "Trưởng lớp, anh không cần an ủi tôi. Có đối thủ cạnh tranh, mới biểu hiện giá trị cao của hắn. Huống chi, trải qua biểu hiện vừa rồi của bọn họ, tôi cũng đã nhìn ra, hai người họ còn chưa có quan hệ tình lữ. Cho nên tôi vẫn còn hi vọng. Tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha."
Trương Văn Trọng cũng không biết chuyện xảy ra ở đây, sau khi cùng Vưu Giai đi ra khỏi tiệm ăn Bạch Vân, hắn lại hỏi: "Cô muốn đi đâu dạo?"
"Tôi không quen thuộc huyện Ẩn Ngạc, cho nên chính anh an bài thôi, tùy tiện đi chỗ nào cũng được." Vưu Giai cười đáp.
"Hiện tại vào giờ này, lên núi có chút muộn, không bằng đi dạo ở hai đường cổ trong thị trấn thôi." Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng trước đó tôi muốn đi vài trung tâm địa ốc trong huyện nhìn xem."
Vưu Giai hiếu kỳ hỏi: "Thế nào? Anh muốn mua nhà ở huyện Ẩn Ngạc?"
Trương Văn Trọng cũng không giấu diếm Vưu Giai, đem chuyện Bồ Kiến từng có ân với mình, cùng với việc mình dự định mua căn nhà tặng cho hắn, xem như hồi báo chuyện ân tình năm xưa, đều nói hết cho Vưu Giai.
"Nguyên lai là như vậy." Ánh mắt Vưu Giai nhìn về phía Trương Văn Trọng, nhu tình càng thêm nồng đậm. Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Vừa lúc tập đoàn Vưu thị có một công ty con, có mua một tòa nhà tại huyện Ẩn Ngạc, hoàn cảnh chất lượng đều không tệ, nếu không như vậy đi, tôi tặng cho anh, anh chuyển giao tặng lại cho hắn được không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Vô công không thụ lộc, tôi ra tiền mua thôi."
"Cũng được, dù sao anh có tiền, ân, như vậy đi. Tôi để cho bọn họ tính giá thấp nhất, miễn cho anh nói tôi buôn bán lời tiền của anh." Vưu Giai cũng không kiên trì, nói đùa.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Tốt, nếu có thể tiết kiệm tiền, vì sao tôi lại không vui vẻ mà làm? Chỉ là tôi còn phải nghĩ một kế sách vẹn toàn để đưa căn nhà cho trưởng lớp. Đừng xem thường hắn, thái độ làm người phi thường hiền hòa, thế nhưng lòng tự trọng cũng rất mạnh. Nếu như tôi trực tiếp tặng phòng cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không chịu nhận, còn dễ làm cho hắn có khúc mắc không đáng có."
Vưu Giai chớp mắt suy nghĩ chốc lát, nói: "Chuyện này kỳ thật cũng không khó làm."
Trương Văn Trọng vội vã hỏi: "A? Nói một chút đề nghị của cô."
Vưu Giai nói: "Như thế này, anh gọi điện thoại cho Bồ Kiến, bảo hắn rút thời gian đến công ty con của tập đoàn Vưu thị mua nhà, có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu. Mà chờ khi hắn đến trung tâm địa ốc, giao tiền, tôi để nhân viên bán hàng nói cho hắn, hắn may mắn trong cuộc rút thăm mua nhà, nên được tặng miễn phí. Tôi nghĩ, chuyện tốt như vậy hắn hẳn sẽ không cự tuyệt phải không? Chỉ là hắn sẽ tự cho rằng mình có vận khí tốt, sẽ không biết được căn nhà là do anh đưa tặng cho hắn."
"Vậy làm theo lời cô." Trương Văn Trọng vốn không muốn Bồ Kiến biết được chuyện mình muốn báo ân, lúc này hắn liền lấy điện thoại ra, gọi cho Bồ Kiến. Vài phút sau hắn cắt điện thoại, vừa cười vừa nói: "Xong xuôi, chiều mai hắn sẽ đến trung tâm địa ốc của cô."
Vưu Giai gật đầu nói: "Tốt lắm, vậy để tôi gọi điện cho người phụ trách công ty con, để cho hắn an bài một chút."
Làm xong xuôi việc này, tâm tình Trương Văn Trọng rất tốt. Hắn dẫn Vưu Giai đi dạo một vòng trên hai đường cổ của huyện Ẩn Ngạc, trong lúc này, Vưu Giai sôi nổi, biểu hiện giống như một tiểu nữ sinh hoạt bát khả ái, món ăn ngon nào cũng đòi nếm thử, chuyện gì vui cũng muốn đi thử một lần. Tác phong nữ cường nhân khôn khéo tài năng thường ngày cũng không còn nhìn thấy.
Đi hết hai con đường cổ, thời gian cũng đã không còn sớm, đã hơn năm giờ rưỡi, sắp đến sáu giờ chiều.
Trương Văn Trọng nhìn thời gian, nói: "Thời gian không còn sớm, cô ở khách sạn nào? Tôi đưa cô trở về."
Vưu Giai giảo hoạt cười, đưa ra một yêu cầu: "Tôi trở về khách sạn cũng cô đơn ăn một mình. Ai, hay là tôi đến nhà anh dùng cơm nhé?"
"Đến nhà tôi dùng cơm?" Trương Văn Trọng ngẩn người, thật không ngờ Vưu Giai lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Thế nào? Không được sao? Lẽ nào anh thật muốn bỏ tôi ở trong khách sạn ăn cơm một mình sao?" Vưu Giai điềm đạm đáng yêu hỏi.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nghĩ tới việc những ngày qua Vưu Giai đích thật đã giúp hắn không ít việc, đồng thời nghĩ tới tình cảnh một mình nàng ở lại khách sạn ăn cơm một mình, cũng thực sự thấy thương cảm, vì vậy hắn gật đầu đáp: "Được rồi, tối nay tôi mời cô đến nhà tôi dùng cơm."
"Thật tốt quá." Vưu Giai vui vẻ nói.
Khi Trương Văn Trọng đưa Vưu Giai về đến trong nhà, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di cũng đã tan tầm. Hai người đang ngồi bên trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy Trương Văn Trọng đưa một cô gái xinh đẹp như vậy về nhà, đều ngây ngẩn cả người.
"Vị này chính là bạn của con, Vưu Giai." Trương Văn Trọng giới thiệu.
"Chào ông nội, chào bác trai, chào chị." Không cần Trương Văn Trọng giới thiệu, Vưu Giai liền thành thục bắt chuyện chào hỏi người nhà của hắn. Đồng thời giống như ảo thuật, từ trong túi xách tùy thân nàng lấy ra vài món quà đã chuẩn bị sẵn biếu tặng cho Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di, thậm chí cả dì Tiễn cũng có phần.
Xem ra trước khi Vưu Giai tới đây, cũng đã làm một phen nghiên cứu điều tra về người thân của Trương Văn Trọng, bởi vì lễ vật nàng tặng, toàn bộ đều theo sở thích của mỗi người.
"Đến làm khách là được rồi, sao còn tặng lễ vật làm gì? Cháu cũng thật là quá khách khí đi thôi." Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đều rất vui vẻ, nhưng bọn họ vui vẻ cũng không phải vì nhận được quà tặng, mà là bởi vì Vưu Giai nhìn qua thật nhân tài xuất chúng. Xem ra bọn họ đều cho rằng, Vưu Giai là bạn gái của Trương Văn Trọng.
Vưu Giai cười nói: "Lần đầu tiên đến nhà bái phỏng, thế nào có thể đi tay không mà đến chứ."
Vương Hân Di trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, oán giận nói: "Em trai, em cũng thật là, đưa bạn về nhà chơi, vì sao không nói cho mọi người biết trước một tiếng? Chơi trò đột nhiên tập kích là như thế nào?"
Vưu Giai vội vàng nói: "Cũng không thể trách Trọng ca..."
Vương Hân Di vội nói: "Ai, Vưu tiểu thư, em cũng đừng nói tốt cho hắn, hắn luôn thiếu nghe mắng đó thôi. Có một người bạn như em, không ngờ cũng không sớm nói cho chúng ta biết."
Trương Văn Trọng cười khổ nói: "Em nói đây, có phải mọi người đều đang hiểu lầm hay không?"
Đáng tiếc chính là, lúc này cũng đã không ai nghe hắn nói. Mọi người đều vây quanh bên cạnh Vưu Giai, hỏi han về chuyện của nàng.
Tới giờ ăn cơm, Vưu Giai và Vương Hân Di ngồi cạnh nhau, hai người líu ríu, vừa cười vừa nói không dứt, cũng không biết đang nói chuyện gì. Vưu Giai xuất thân từ thương trường lịch lãm, tuy rằng trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, thế nhưng vẫn biểu hiện rất thành thạo. Toàn bộ bầu không khí trên bàn ăn, được nàng điều khiển rất tốt, mỗi người đều được chiếu cố đầy đủ.
Sau khi ăn xong cơm tối, Vưu Giai chỉ ngồi lại trong nhà Trương Văn Trọng thêm chốc lát, mới xin phép rời đi. Khi nàng rời đi, Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đều không hẹn mà cùng bảo Trương Văn Trọng đi tiễn nàng.
Xem ra trong khoảng thời gian ăn cơm, Vưu Giai đã thành công để lại ấn tượng tốt trong gia đình của Trương Văn Trọng. Nhất là Vương Hân Di, đã giống như bạn cũ nhiều năm với Vưu Giai.
Khi đưa Vưu Giai trở về khách sạn của nàng, Trương Văn Trọng cáo từ rời đi.
"Trọng ca, cảm ơn anh, ngày hôm nay tôi cảm thấy rất vui vẻ." Ngay khi Trương Văn Trọng vừa xoay người, Vưu Giai đột nhiên nói một câu, sau đó liền đóng lại cửa phòng, trốn sau cửa gương mặt đỏ bừng nóng hổi.
Đứng ngây ra bên ngoài cửa phòng của Vưu Giai vài giây, Trương Văn Trọng mới xoay người rời khỏi. Ngay khi hắn vừa đi ra khỏi khách sạn của Vưu Giai đang ở, Tam Túc Ô lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi lên đầu vai hắn.
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn Tam Túc Ô, nhíu mày buồn bực hỏi: "Ngươi không ở trong nhà đợi, thế nào lại chạy tới đây?"
Tam Túc Ô hồi đáp: "Chủ nhân, tôi đã nhận ra âm khí dâng trào!"
Vùng lông mày của Trương Văn Trọng nhướng lên, hỏi: "Âm khí dâng trào? Ở đâu?"
Tam Túc Ô đáp: "Ngay Ngạc sơn!"
Trương Văn Trọng vội vã mệnh lệnh: "Mau dẫn ta đi xem!"
"Dạ." Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh, hướng phương hướng núi non bay đi. Bây giờ đã là đêm khuya, trên đường của huyện Ẩn Ngạc cũng không có bóng người. Cho nên Trương Văn Trọng cũng tăng cao tốc độ, cấp tốc đuổi theo Tam Túc Ô, hướng Ngạc sơn chạy nhanh tới.