Sau khi thu lại hộp ngân châm và hộp cửu châm, ánh mắt Trương Văn Trọng rơi vào bức thư trong túi plastic do Vưu Lương mang tới, không giải thích được dò hỏi: "Lá thư đó là gì vậy?"
Lúc này Vưu Giai đã giao bình nước tiểu cho người hầu, dặn dò đi tới một địa phương không người, dựa theo cách nói của Trương Văn Trọng, đem sáu con Thanh Trúc Xà Chung đã chết cùng hơn mười trứng rắn đốt cháy thành tro tàn. Lúc này khi nàng nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng, vội vàng đáp thay Vưu Lương: "Trọng ca, sự tình là như vậy, theo người hầu chăm sóc cho ông nội tôi nói, ở thời gian gần đây ông nội cũng không có gặp qua người ngoài, chỉ nhận được lá thư này mà thôi. Mà lúc ông nội nhận được lá thư, cũng là ngày ông sinh bệnh. Cho nên tôi suy đoán, lá thư này có thể liên quan đến chuyện phát sinh với ông nội, vì vậy tôi nhờ anh tôi về biệt thự đem lá thư đến đây."
"Ác? Không ngờ còn có chuyện như vậy?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, tiếp nhận túi plastic trong tay Vưu Lương, đưa tay vào trong lấy lá thư.
Vưu Giai bị cử động của hắn làm hoảng sợ, vội vàng nói: "Trọng ca cẩn thận một chút, lá thư này phỏng chừng có cổ quái. Theo tôi thấy, anh nên dùng dụng cụ nào đó lấy nó ra, như vậy nhiều ít cũng được an toàn hơn một chút."
"Không cần lo lắng." Trương Văn Trọng thản nhiên cười, tay phải đã cầm lá thư bên trong túi plastic, lấy ra ngoài, lại nói với Vưu Giai: "Lá thư trước đó có cổ quái hay không tôi tạm thời còn không thể khẳng định, nhưng hiện tại nó tuyệt đối không có vấn đề."
Lúc này Vưu Giai mới thở ra một hơi, tiến đến bên người Trương Văn Trọng, nhìn lá thư hắn cầm trong tay.
Lá thư có màu vàng đất thông thường, địa chỉ trên thư là một tiểu thị trấn tại tỉnh Thải Vân. Tên của thị trấn Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều cũng từng nghe Vưu Thiên Hải nói qua. Chính là ngày xưa khi hắn đóng quân ở khu tây nam, hắn đã đóng quân ở tiểu thị trấn này. Khi Vưu Thiên Hải còn trẻ tuổi, từng cùng một cô Miêu nữ quen biết, hiểu nhau, mến nhau cũng tại thị trấn này. Nhưng đáng tiếc chính là hai người yêu nhau rốt cục cũng không thể đi tới cùng nhau.
Lá thư này không ngờ lại từ tiểu thị trấn ngày xưa gửi tới. Như vậy xem ra, lá thư đúng thật có thể liên quan tới việc Vưu Thiên Hải trúng phải chung độc lần này.
Chỉ là tên người bên dưới bìa thư Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều chưa từng nghe nói qua.
Lúc này Vưu Tình cũng thò đầu qua, nhìn thấy tên viết trên lá thư, có chút kinh ngạc nói: "Phù Văn Giản, tên này đúng là có chút cổ quái. Nhưng hình như tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua ông ở tỉnh Thải Vân còn có một người bạn như vậy."
"Phù Văn Giản?" Đại bá của Vưu Giai tên Vưu Triêu Quý, đột nhiên nhướng đôi mày, lấy tay đẩy đẩy Vưu Triêu Phúc đứng ngay bên người, nói: "Lão nhị, chú còn nhớ rõ không, trước đây lão gia tử hình như có nhắc qua, ngày xưa khi cha đi đóng quân ở khu tây nam, hình như từng cứu qua một hán tử Miêu tộc. Chú còn nhớ rõ tên của hán tử Miêu tộc kia hay không? Tôi nhớ hình như tên hắn là Phù Văn Giản phải không?"
"Không sai, chính là Phù Văn Giản." Vưu Triêu Quý đưa tay vỗ trán, nói.
"Tôi cũng nhớ tên là Phù Văn Giản." Cha của Vưu Giai tên Vưu Triêu Tường, và tiểu cô của Vưu Giai là Vưu Triêu Lâm cùng đồng thanh nói.
Lúc này Trương Văn Trọng đã rút lá thư ra, đọc qua từ đầu đến cuối. Nhưng nội dung viết trong lá thư, cũng làm chị em Vưu Giai rất thất vọng.
Vưu Tình thất vọng nói: "Nội dung của lá thư vốn chỉ là ôn chuyện bình thường, không có một chút tin tức giá trị."
Vưu Giai cảm thấy rất thất vọng, nhưng nàng cũng không vội vã kết luận, mà nhìn Trương Văn Trọng hỏi: "Trọng ca, theo anh thấy thế nào?"
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, chỉ vào lá thư nói: "Lần này Vưu lão gia tử trúng Thanh Trúc Xà Chung, chính bởi do lá thư này gây ra. Tuy rằng nội dung lá thư rất đơn giản không có chuyện gì đáng chú ý, nhưng bên dưới mỗi trang giấy lại có một dấu ấn cỡ móng tay. Vưu Giai, cô nghĩ dáng dấp của dấu ấn này giống cái gì?"
Nghe Trương Văn Trọng gợi ý, Vưu Giai lại nhìn xuống bên dưới lá thư. Lần này nàng cũng nhìn thấy dấu ấn theo lời Trương Văn Trọng đã nói. Vết tích của những dấu ấn này rất nhẹ, mà vừa rồi nàng chỉ quan tâm nội dung của lá thư, cho nên cũng không hề chú ý tới. Lần này sau khi tinh tế quan sát dấu ấn một lúc, nàng ngạc nhiên nói: "Những dấu ấn này...có dáng dấp như trứng rắn?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Không sai, chính là trứng rắn. Thanh Trúc Xà Chung trải qua chung pháp đặc thù luyện chế, trứng rắn sẽ biến thành nhỏ xíu cỡ móng tay, đem những trứng rắn đã được luyện chế này, trải qua phương pháp đặc thù, giấu bên dưới góc giấy viết thư. Khi ông nội cô mở ra những trang giấy này, trứng rắn sẽ lặng lẽ phá vỡ, Thanh Trúc Xà Chung ở trong trứng sẽ lặng yên không chút tiếng động tiến nhập vào bên trong thân thể ông nội cô."
"Nguyên lai là như vậy." Những người trong Vưu gia không ngừng gật đầu. Tuy rằng lời Trương Văn Trọng nói có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tận mắt họ đã từng chứng kiến chuyện không thể tưởng tượng, cho nên bọn họ cũng có thể tiếp thu được lời nói có vẻ hoang đường của Trương Văn Trọng.
Bốn anh em Vưu Triêu Quý tức hận nghiến răng nghiến lợi, cùng kêu lên: "Tên Phù Văn Giản này thực sự là ghê tởm, tính mạng của hắn do chính lão gia tử cứu trở về. Không biết báo ân cũng thôi, thế nào còn muốn lấy oán trả ơn dùng loại Thanh Trúc Xà Chung ác độc này hại lão gia tử? Không được, chúng ta nhất định phải đến tỉnh Thải Vân, tìm người này nói chuyện cho rõ ràng."
"Không cần đi tỉnh Thải Vân." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Người gửi lá thư này cho Vưu lão gia tử, vốn không ở tại tỉnh Thải Vân, hắn đang ẩn thân trong Ung Thành!"
Lúc này lá thư màu vàng đất cùng bìa thư đã truyền tới trong tay Vưu Triêu Phúc. Tay trái hắn giơ lên lá thư, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Địa chỉ ghi trong thư không phải là tỉnh Thải Vân sao? Sao cậu lại nói người này đang ẩn giấu bên trong Ung Thành?"
Trương Văn Trọng nói: "Các vị chỉ nhìn thấy địa chỉ trên lá thư, nhưng lại quên đi con dấu bưu kiện. Mọi người nhìn cho kỹ, dấu bưu kiện cũng không phải tiểu thị trấn tại tỉnh Thải Vân, mà là Ung Thành của chúng ta."
Nghe Trương Văn Trọng nói, Vưu Triêu Phúc vội vã kiểm tra dấu bưu kiện bên trên bìa thư, mà anh em của hắn cũng đều thò đầu qua tỉ mỉ kiểm tra. Mấy phút sau bọn họ ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nói: "Không sai, dấu bưu kiện bên trên toàn bộ đều từ Ung Thành. Tên ghê tởm này nguyên lai đang ẩn núp trong Ung Thành, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm ra hắn mới được!"
Vừa nghĩ đến người thi triển Thanh Trúc Xà Chung với Vưu lão gia tử, lại đang ẩn núp bên trong Ung Thành, tùy lúc đều có thể hạ thủ đối với bọn họ, những người trong Vưu gia cũng không tự chủ được sau lưng nổi lên từng trận rét lạnh. Hiện tại bọn họ đúng thật có chút sợ, vạn nhất người kia cũng hạ chung đối với bọn họ, bọn họ có muốn tránh cũng không khỏi.
Cho nên phải tìm ra người hạ chung, trở thành việc cấp bách của người nhà Vưu gia.
"Tôi phải gọi điện thoại, mời một nhóm vệ sĩ đến đây mới được." Vưu Triêu Quý lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người tới bảo hộ cho người nhà Vưu gia. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Nhân viên bảo an bình thường, không đối phó nổi người hạ chung đâu."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vưu Triêu Quý dừng lại, nhìn Trương Văn Trọng, hi vọng có thể nghe được một kiến nghị tốt từ chỗ hắn.
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn Vưu Giai, nói: "Vưu Giai, cô không phải rất quen thuộc với Đàm Thanh hay sao? Nhìn xem có thể nhờ cô ấy, tìm mấy cao thủ Đàm gia đến hỗ trợ."
"Đúng vậy, những người trong Đàm gia mỗi người đều thân thủ bất phàm, tìm bọn họ hỗ trợ chúng ta là đúng nhất. Tôi cũng thật quá rối loạn, có một nhóm người giúp đỡ tốt như vậy là không tìm, không ngờ còn muốn đi tìm nhân viên bảo an tới." Vưu Triêu Quý vỗ trán, có chút ảo não nói. Hắn vội vã bấm số điện thoại nói chuyện với người bên kia.
Trương Văn Trọng nói: "Vưu lão gia tử trúng Thanh Trúc Xà Chung, đã bị tôi hóa giải. Chuyện còn lại để các bác sĩ trong bệnh viện Ung Thành ứng phó, cũng đã dư dả, tôi không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa."
Vưu Giai vội vã nói: "Trọng ca, anh phải đi sao? Tôi đưa anh trở về."
Trương Văn Trọng cười cự tuyệt: "Không cần, tôi tự mình về là được."
"Để tôi đưa anh về. Chuyện lần này thực sự là toàn nhờ anh giúp đỡ, bằng không tính mạng của ông nội..." Vưu Giai nói đến đây chợt dừng lại vài giây, mới tiếp tục nói: "Đi thôi, Trọng ca, hôm nay anh cũng đã quá vất vả, tôi lái xe chở anh về, cũng tiện đường mời ăn khuya."
Thấy Vưu Tình nhiệt tình muốn tiễn, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục cự tuyệt, mỉm cười cùng Vưu Giai đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi bọn họ vừa đi ra, Vưu Tình cũng kiềm chế không được sự hiếu kỳ, nhìn cha của Vưu Giai Vưu Triêu Tường dò hỏi: "Bác ba, nam nhân tên Trương Văn Trọng kia, có quan hệ gì với chị Giai vậy? Lẽ nào bọn họ là tình lữ sao? Nhưng nhìn qua không giống a."
Vưu Triêu Lâm vội vã quát: "Tình nhi, câm miệng, những lời này con có thể hỏi sao?"
Vưu Giai cũng không trực tiếp đưa Trương Văn Trọng về nhà, nàng cho xe chạy đến một tiệm thịt nướng, mời Trương Văn Trọng ăn khuya xong mới lái xe đưa Trương Văn Trọng về tới tiểu khu Hoa Hàng. Lúc này đã hơn một giờ khuya, bên trong tiểu khu Hoa Hàng thật im ắng, tuyệt đại bộ phận mọi người đều đã tiến nhập mộng đẹp. Trong tiểu khu lớn như vậy, phảng phất ngoại trừ Trương Văn Trọng và Vưu Giai, cũng không còn nhìn thấy ai khác.
Trái tim Vưu Giai nhịn không được nhảy lên điên cuồng.
Đêm khuya vắng vẻ như vậy, có thể phát sinh chuyện gì hay không?"
Vưu Giai có chút chờ mong, lại có chút thấp thỏm.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng định mở cửa bước xuống xe, đột nhiên nghiêng mặt nhìn nàng.
Vưu Giai đỏ mặt, vội vã cúi thấp đầu xuống.
Nhưng một câu nói từ miệng Trương Văn Trọng thốt ra, không chỉ làm sự chờ mong trong lòng nàng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, còn làm cột sống của nàng nổi lên một luồng hơi lạnh thấu xương.
"Chúng ta bị người theo dõi." Trương Văn Trọng gằn từng chữ nói.
Sau khi thu lại hộp ngân châm và hộp cửu châm, ánh mắt Trương Văn Trọng rơi vào bức thư trong túi plastic do Vưu Lương mang tới, không giải thích được dò hỏi: "Lá thư đó là gì vậy?"
Lúc này Vưu Giai đã giao bình nước tiểu cho người hầu, dặn dò đi tới một địa phương không người, dựa theo cách nói của Trương Văn Trọng, đem sáu con Thanh Trúc Xà Chung đã chết cùng hơn mười trứng rắn đốt cháy thành tro tàn. Lúc này khi nàng nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng, vội vàng đáp thay Vưu Lương: "Trọng ca, sự tình là như vậy, theo người hầu chăm sóc cho ông nội tôi nói, ở thời gian gần đây ông nội cũng không có gặp qua người ngoài, chỉ nhận được lá thư này mà thôi. Mà lúc ông nội nhận được lá thư, cũng là ngày ông sinh bệnh. Cho nên tôi suy đoán, lá thư này có thể liên quan đến chuyện phát sinh với ông nội, vì vậy tôi nhờ anh tôi về biệt thự đem lá thư đến đây."
"Ác? Không ngờ còn có chuyện như vậy?" Vùng lông mày Trương Văn Trọng nhướng lên, tiếp nhận túi plastic trong tay Vưu Lương, đưa tay vào trong lấy lá thư.
Vưu Giai bị cử động của hắn làm hoảng sợ, vội vàng nói: "Trọng ca cẩn thận một chút, lá thư này phỏng chừng có cổ quái. Theo tôi thấy, anh nên dùng dụng cụ nào đó lấy nó ra, như vậy nhiều ít cũng được an toàn hơn một chút."
"Không cần lo lắng." Trương Văn Trọng thản nhiên cười, tay phải đã cầm lá thư bên trong túi plastic, lấy ra ngoài, lại nói với Vưu Giai: "Lá thư trước đó có cổ quái hay không tôi tạm thời còn không thể khẳng định, nhưng hiện tại nó tuyệt đối không có vấn đề."
Lúc này Vưu Giai mới thở ra một hơi, tiến đến bên người Trương Văn Trọng, nhìn lá thư hắn cầm trong tay.
Lá thư có màu vàng đất thông thường, địa chỉ trên thư là một tiểu thị trấn tại tỉnh Thải Vân. Tên của thị trấn Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều cũng từng nghe Vưu Thiên Hải nói qua. Chính là ngày xưa khi hắn đóng quân ở khu tây nam, hắn đã đóng quân ở tiểu thị trấn này. Khi Vưu Thiên Hải còn trẻ tuổi, từng cùng một cô Miêu nữ quen biết, hiểu nhau, mến nhau cũng tại thị trấn này. Nhưng đáng tiếc chính là hai người yêu nhau rốt cục cũng không thể đi tới cùng nhau.
Lá thư này không ngờ lại từ tiểu thị trấn ngày xưa gửi tới. Như vậy xem ra, lá thư đúng thật có thể liên quan tới việc Vưu Thiên Hải trúng phải chung độc lần này.
Chỉ là tên người bên dưới bìa thư Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều chưa từng nghe nói qua.
Lúc này Vưu Tình cũng thò đầu qua, nhìn thấy tên viết trên lá thư, có chút kinh ngạc nói: "Phù Văn Giản, tên này đúng là có chút cổ quái. Nhưng hình như tôi chưa từng nghe ông nội nhắc qua ông ở tỉnh Thải Vân còn có một người bạn như vậy."
"Phù Văn Giản?" Đại bá của Vưu Giai tên Vưu Triêu Quý, đột nhiên nhướng đôi mày, lấy tay đẩy đẩy Vưu Triêu Phúc đứng ngay bên người, nói: "Lão nhị, chú còn nhớ rõ không, trước đây lão gia tử hình như có nhắc qua, ngày xưa khi cha đi đóng quân ở khu tây nam, hình như từng cứu qua một hán tử Miêu tộc. Chú còn nhớ rõ tên của hán tử Miêu tộc kia hay không? Tôi nhớ hình như tên hắn là Phù Văn Giản phải không?"
"Không sai, chính là Phù Văn Giản." Vưu Triêu Quý đưa tay vỗ trán, nói.
"Tôi cũng nhớ tên là Phù Văn Giản." Cha của Vưu Giai tên Vưu Triêu Tường, và tiểu cô của Vưu Giai là Vưu Triêu Lâm cùng đồng thanh nói.
Lúc này Trương Văn Trọng đã rút lá thư ra, đọc qua từ đầu đến cuối. Nhưng nội dung viết trong lá thư, cũng làm chị em Vưu Giai rất thất vọng.
Vưu Tình thất vọng nói: "Nội dung của lá thư vốn chỉ là ôn chuyện bình thường, không có một chút tin tức giá trị."
Vưu Giai cảm thấy rất thất vọng, nhưng nàng cũng không vội vã kết luận, mà nhìn Trương Văn Trọng hỏi: "Trọng ca, theo anh thấy thế nào?"
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, chỉ vào lá thư nói: "Lần này Vưu lão gia tử trúng Thanh Trúc Xà Chung, chính bởi do lá thư này gây ra. Tuy rằng nội dung lá thư rất đơn giản không có chuyện gì đáng chú ý, nhưng bên dưới mỗi trang giấy lại có một dấu ấn cỡ móng tay. Vưu Giai, cô nghĩ dáng dấp của dấu ấn này giống cái gì?"
Nghe Trương Văn Trọng gợi ý, Vưu Giai lại nhìn xuống bên dưới lá thư. Lần này nàng cũng nhìn thấy dấu ấn theo lời Trương Văn Trọng đã nói. Vết tích của những dấu ấn này rất nhẹ, mà vừa rồi nàng chỉ quan tâm nội dung của lá thư, cho nên cũng không hề chú ý tới. Lần này sau khi tinh tế quan sát dấu ấn một lúc, nàng ngạc nhiên nói: "Những dấu ấn này...có dáng dấp như trứng rắn?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Không sai, chính là trứng rắn. Thanh Trúc Xà Chung trải qua chung pháp đặc thù luyện chế, trứng rắn sẽ biến thành nhỏ xíu cỡ móng tay, đem những trứng rắn đã được luyện chế này, trải qua phương pháp đặc thù, giấu bên dưới góc giấy viết thư. Khi ông nội cô mở ra những trang giấy này, trứng rắn sẽ lặng lẽ phá vỡ, Thanh Trúc Xà Chung ở trong trứng sẽ lặng yên không chút tiếng động tiến nhập vào bên trong thân thể ông nội cô."
"Nguyên lai là như vậy." Những người trong Vưu gia không ngừng gật đầu. Tuy rằng lời Trương Văn Trọng nói có chút không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tận mắt họ đã từng chứng kiến chuyện không thể tưởng tượng, cho nên bọn họ cũng có thể tiếp thu được lời nói có vẻ hoang đường của Trương Văn Trọng.
Bốn anh em Vưu Triêu Quý tức hận nghiến răng nghiến lợi, cùng kêu lên: "Tên Phù Văn Giản này thực sự là ghê tởm, tính mạng của hắn do chính lão gia tử cứu trở về. Không biết báo ân cũng thôi, thế nào còn muốn lấy oán trả ơn dùng loại Thanh Trúc Xà Chung ác độc này hại lão gia tử? Không được, chúng ta nhất định phải đến tỉnh Thải Vân, tìm người này nói chuyện cho rõ ràng."
"Không cần đi tỉnh Thải Vân." Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Người gửi lá thư này cho Vưu lão gia tử, vốn không ở tại tỉnh Thải Vân, hắn đang ẩn thân trong Ung Thành!"
Lúc này lá thư màu vàng đất cùng bìa thư đã truyền tới trong tay Vưu Triêu Phúc. Tay trái hắn giơ lên lá thư, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Địa chỉ ghi trong thư không phải là tỉnh Thải Vân sao? Sao cậu lại nói người này đang ẩn giấu bên trong Ung Thành?"
Trương Văn Trọng nói: "Các vị chỉ nhìn thấy địa chỉ trên lá thư, nhưng lại quên đi con dấu bưu kiện. Mọi người nhìn cho kỹ, dấu bưu kiện cũng không phải tiểu thị trấn tại tỉnh Thải Vân, mà là Ung Thành của chúng ta."
Nghe Trương Văn Trọng nói, Vưu Triêu Phúc vội vã kiểm tra dấu bưu kiện bên trên bìa thư, mà anh em của hắn cũng đều thò đầu qua tỉ mỉ kiểm tra. Mấy phút sau bọn họ ngẩng đầu, không hẹn mà cùng nói: "Không sai, dấu bưu kiện bên trên toàn bộ đều từ Ung Thành. Tên ghê tởm này nguyên lai đang ẩn núp trong Ung Thành, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm ra hắn mới được!"
Vừa nghĩ đến người thi triển Thanh Trúc Xà Chung với Vưu lão gia tử, lại đang ẩn núp bên trong Ung Thành, tùy lúc đều có thể hạ thủ đối với bọn họ, những người trong Vưu gia cũng không tự chủ được sau lưng nổi lên từng trận rét lạnh. Hiện tại bọn họ đúng thật có chút sợ, vạn nhất người kia cũng hạ chung đối với bọn họ, bọn họ có muốn tránh cũng không khỏi.
Cho nên phải tìm ra người hạ chung, trở thành việc cấp bách của người nhà Vưu gia.
"Tôi phải gọi điện thoại, mời một nhóm vệ sĩ đến đây mới được." Vưu Triêu Quý lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người tới bảo hộ cho người nhà Vưu gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Nhân viên bảo an bình thường, không đối phó nổi người hạ chung đâu."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vưu Triêu Quý dừng lại, nhìn Trương Văn Trọng, hi vọng có thể nghe được một kiến nghị tốt từ chỗ hắn.
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn Vưu Giai, nói: "Vưu Giai, cô không phải rất quen thuộc với Đàm Thanh hay sao? Nhìn xem có thể nhờ cô ấy, tìm mấy cao thủ Đàm gia đến hỗ trợ."
"Đúng vậy, những người trong Đàm gia mỗi người đều thân thủ bất phàm, tìm bọn họ hỗ trợ chúng ta là đúng nhất. Tôi cũng thật quá rối loạn, có một nhóm người giúp đỡ tốt như vậy là không tìm, không ngờ còn muốn đi tìm nhân viên bảo an tới." Vưu Triêu Quý vỗ trán, có chút ảo não nói. Hắn vội vã bấm số điện thoại nói chuyện với người bên kia.
Trương Văn Trọng nói: "Vưu lão gia tử trúng Thanh Trúc Xà Chung, đã bị tôi hóa giải. Chuyện còn lại để các bác sĩ trong bệnh viện Ung Thành ứng phó, cũng đã dư dả, tôi không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa."
Vưu Giai vội vã nói: "Trọng ca, anh phải đi sao? Tôi đưa anh trở về."
Trương Văn Trọng cười cự tuyệt: "Không cần, tôi tự mình về là được."
"Để tôi đưa anh về. Chuyện lần này thực sự là toàn nhờ anh giúp đỡ, bằng không tính mạng của ông nội..." Vưu Giai nói đến đây chợt dừng lại vài giây, mới tiếp tục nói: "Đi thôi, Trọng ca, hôm nay anh cũng đã quá vất vả, tôi lái xe chở anh về, cũng tiện đường mời ăn khuya."
Thấy Vưu Tình nhiệt tình muốn tiễn, Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục cự tuyệt, mỉm cười cùng Vưu Giai đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngay khi bọn họ vừa đi ra, Vưu Tình cũng kiềm chế không được sự hiếu kỳ, nhìn cha của Vưu Giai Vưu Triêu Tường dò hỏi: "Bác ba, nam nhân tên Trương Văn Trọng kia, có quan hệ gì với chị Giai vậy? Lẽ nào bọn họ là tình lữ sao? Nhưng nhìn qua không giống a."
Vưu Triêu Lâm vội vã quát: "Tình nhi, câm miệng, những lời này con có thể hỏi sao?"
Vưu Giai cũng không trực tiếp đưa Trương Văn Trọng về nhà, nàng cho xe chạy đến một tiệm thịt nướng, mời Trương Văn Trọng ăn khuya xong mới lái xe đưa Trương Văn Trọng về tới tiểu khu Hoa Hàng. Lúc này đã hơn một giờ khuya, bên trong tiểu khu Hoa Hàng thật im ắng, tuyệt đại bộ phận mọi người đều đã tiến nhập mộng đẹp. Trong tiểu khu lớn như vậy, phảng phất ngoại trừ Trương Văn Trọng và Vưu Giai, cũng không còn nhìn thấy ai khác.
Trái tim Vưu Giai nhịn không được nhảy lên điên cuồng.
Đêm khuya vắng vẻ như vậy, có thể phát sinh chuyện gì hay không?"
Vưu Giai có chút chờ mong, lại có chút thấp thỏm.
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng định mở cửa bước xuống xe, đột nhiên nghiêng mặt nhìn nàng.
Vưu Giai đỏ mặt, vội vã cúi thấp đầu xuống.
Nhưng một câu nói từ miệng Trương Văn Trọng thốt ra, không chỉ làm sự chờ mong trong lòng nàng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, còn làm cột sống của nàng nổi lên một luồng hơi lạnh thấu xương.
"Chúng ta bị người theo dõi." Trương Văn Trọng gằn từng chữ nói.