Lão chủ cửa hàng đồ cổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nhạt.
Ngay trong tích tắc ngắn ngủi, lão chủ cửa hàng đồ cổ cũng đã bình tĩnh trở lại, đồng thời hắn cũng nghĩ được rõ ràng, trên thế giới này phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu người nghĩ ra dùng phương thức như vậy để nhận rõ sự thật giả của bức Trúc Thạch Đồ này. Bởi vậy hắn hoàn toàn có thể lưu lại bức Trúc Thạch Đồ, bán cho kẻ có tiền muốn học đòi văn vẻ khác.
Lão chủ cửa hàng đồ cổ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Trương Văn Trọng, cười nhạt liên tục, trào phúng nói: "Xé nát bức Trúc Thạch Đồ? Cáp, mẹ kiếp ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Lão tử cũng không phải đầu đất, dựa vào cái gì phải xé nó?"
"Ông đã không xé nó, như vậy tôi giúp ông xé nó." Trương Văn Trọng nói xong, hai tay của hắn mạnh mẽ vươn ra, chụp lấy bức Trúc Thạch Đồ trên quầy hàng, "sát sát" hai tiếng, xé nát bức tranh thành từng mảnh nhỏ.
Bức Trúc Thạch Đồ, nguyên bản ngày xưa Trương Văn Trọng làm ra trong lúc say rượu. Nếu đưa cho người thích cất giấu tranh chữ cất giữ thưởng thức, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không hủy diệt nó. Thế nhưng nếu có gian thương bất lương, muốn dùng nó đi lừa gạt người để kiếm chác món lãi kếch sù, vậy thì vô luận như thế nào Trương Văn Trọng cũng sẽ không để nó lưu lạc ở trên dương thế.
"Ngươi...không ngờ ngươi dám xé bỏ nó..." Lão chủ cửa hàng đồ cổ trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Trương Văn Trọng không ngờ lại lớn mật như thế, dám ở trước mặt hắn xé bỏ bức Trúc Thạch Đồ.
Nhìn bức Trúc Thạch Đồ bị xé bỏ, lão chủ cửa hàng đồ cổ giận dữ, hắn nhìn hai tên nhân viên trong cửa hàng, lớn tiếng quát: "Con mẹ nó tụi bây còn suy nghĩ cái gì? Đánh hắn cho ta! Đánh cho hắn một trận no đòn!"
Từ lúc Trương Văn Trọng xé nát bức Trúc Thạch Đồ, hai tên nhân viên bán hàng trong cửa hàng đồ cổ cũng đã phân ra một trái một phải hướng hắn tới gần. Lúc này nghe được ông chủ rống giận, bọn họ lập tức gầm nhẹ huy nắm đấm đánh về phía Trương Văn Trọng.
Hai tên nhân viên bán hàng trong cửa hàng đồ cổ hẳn cũng từng có kinh nghiệm đánh nhau cực kỳ phong phú, đầu tiên trên quyền đầu của bọn hắn đều mang vòng sắt, thứ hai bọn hắn phối hợp tiến lui đều phi thường thành thạo, vừa nhìn đã biết do quanh năm đánh nhau ngoài đường đã luyện ra được.
"Tên ngu ngốc này, không ngờ dám chạy đến cửa hàng của lão tử để quấy rối! Hung hăng đánh hắn cho ta, đánh cho chết luôn!" Lão chủ cửa hàng đồ cổ rít gào lên, từ dưới quầy hàng lấy ra một cây gậy sắt, muốn nhảy ra ngoài tham gia vào trận đánh nhau. Theo hắn xem ra, nhìn Trương Văn Trọng tay chân gầy yếu, vừa nhìn đã biết là một trạch nam thiếu khuyết vận động, muốn ngăn trở hai tên thuộc hạ có kinh nghiệm đánh nhau phong phú của mình là chuyện không thể có khả năng.
Chính là vì chuyện trước mắt hắn nghĩ đã nắm chắc thắng lợi, cho nên lão chủ cửa hàng đồ cổ mới dám cầm gậy sắt muốn gia nhập vào cuộc chiến, để có thể hảo hảo phát tiết nỗi căm giận ngút trời bị Trương Văn Trọng câu dẫn ra. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thế nhưng ngay khi lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa chuẩn bị lật quầy hàng nhảy ra, Trương Văn Trọng vốn vẫn luôn bảo trì tư thái bất động lãnh tĩnh, đột nhiên đã cử động.
Tĩnh như nước hồ, động như thỏ chạy.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đang yên tĩnh đột nhiên chuyển động, người phụ nữ mỹ lệ đột nhiên hiện lên câu nói như vậy trong đầu.
Chân trái Trương Văn Trọng bước ra, một bước đã tiến tới trước người tên nhân viên từ bên trái lao tới, hai tay nhanh như thiểm điện, nắm lấy cổ tay tên nhân viên nhẹ nhàng rung lên, chỉ nghe hai tiếng "răng rắc" vang giòn, cổ tay tên nhân viên lập tức bị trật khớp. Nhưng thế tiến công của Trương Văn Trọng cũng không hề kết thúc, hai tay của hắn tiếp tục hướng về phía trước, trong một chuỗi thanh âm "răng rắc" giòn tan, ngạnh sanh bẻ gãy khuỷu tay và cánh tay của tên nhân viên kia.
Hai cánh tay của tên nhân viên kia, mềm nhũn xụi lơ dọc theo hai bên thân thể, nhìn qua thập phần quái dị.
Cùng lúc đó, tên nhân viên còn lại cũng đã vọt tới phía sau Trương Văn Trọng, vung bàn tay đeo vòng sắt đánh thẳng vào huyệt Thái Dương trên đầu Trương Văn Trọng. Tuy rằng đang đưa lưng về phía hắn, thế nhưng sau gáy Trương Văn Trọng giống như có thêm một con mắt, đối với từng cử động nhỏ nhất của hắn đều nhìn thấy thập phần rõ ràng.
Ngay khi quyền đầu của tên nhân viên gần đánh trúng đầu Trương Văn Trọng, thân thể hắn đột nhiên cúi thấp xuống dưới, chỉ thoáng chốc đã tránh được cú đấm của tên nhân viên này, đồng thời xoay người rất nhanh, hai tay như thiểm điện vươn ra, làm theo trò cũ lặp lại bẻ gãy cổ tay của tên nhân viên láo toét này.
Trương Văn Trọng đối với xương cốt và các đốt ngón tay của con người hiểu biết không khác gì một người có cấp bậc chuyên gia. Bẻ gãy cánh tay của hai tên nhân viên đối với hắn mà nói cũng chỉ nhỏ nhặt như ăn cơm.
Ngay khi Trương Văn Trọng bẻ gãy cánh tay hai tên nhân viên, lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa mới kéo cửa quầy hàng ra, trông thấy tình hình trước mắt đã vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn vừa vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng lập tức sản sinh ra một cỗ sợ hãi. Lúc này hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Trương Văn Trọng cũng không hề để ý tới hai tên nhân viên đang kêu la thảm thiết, xoay người đi tới trước quầy hàng chỗ tên lão bản cửa hàng đồ cổ đang nằm úp sấp, trốn tránh.
Tuy rằng trong tay có một cây gậy sắt, thế nhưng dũng khí của tên lão chủ cửa hàng đồ cổ đã biến mất hoàn toàn, hắn căn bản không còn chút dũng khí để phản kháng, nhìn thấy Trương Văn Trọng hướng hắn đi tới, hắn vội vã ném cây gậy sắt vào bên trong quầy hàng, nỗ lực bài trừ ra một nụ cười lấy lòng trên mặt, kỳ vọng Trương Văn Trọng có thể đại nhân đại lượng tha cho hắn một con đường sống.
"Người không có thành tín, hẳn nên bị nghiêm phạt." Trương Văn Trọng cũng không nhìn tới dáng tươi cười lấy lòng trên gương mặt của lão chủ cửa hàng đồ cổ, dùng thanh âm băng lãnh nói ra một câu khiến cho lão chủ cửa hàng đồ cổ dựng đứng cả lông tóc.
Lão chủ cửa hàng đồ cổ định mở miệng giải thích, cầu tình cho chính bản thân mình, nhưng chợt kinh khủng khi nhìn thấy tay phải Trương Văn Trọng đã đưa về phía hắn.
Xong đời rồi...!
Lão chủ cửa hàng đồ cổ nghĩ tới cảnh tượng bi thảm của hai tên nhân viên, trong lòng không khỏi nảy sinh một cỗ ưu thương, thậm chí hoảng sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại.
Một cảm giác đau đớn đột nhiên từ sau lưng truyền đến.
Làm tên lão bản cửa hàng đồ cổ kinh ngạc chính là sự đau đớn kia cũng không dữ dội, thật chỉ giống như bị kiến cắn, khác hẳn trong sự dự tính của hắn...
"Đây...đây gọi là nghiêm phạt?" Tên lão bản cửa hàng đồ cổ kinh ngạc, len lén mở mắt, muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra. Nhưng làm cho hắn càng thêm kinh ngạc chính là, khi hắn mở mắt, thì Trương Văn Trọng đã xoay người đi ra bên ngoài cửa hàng rồi.
Tên lão bản cửa hàng đồ cổ cũng không hiểu chuyện gì, không rõ vì sao Trương Văn Trọng lại nhẹ nhàng buông tha cho mình như vậy. Bất quá hắn hiển nhiên cũng không lĩnh nhân tình này, mà ở trong lòng lập tức suy nghĩ làm sao để báo thù.
Người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn kinh hồn sợ hãi.
Khi tên lão bản cửa hàng đồ cổ cấu kết với hai tên nhân viên muốn đánh Trương Văn Trọng, người phụ nữ đã vội vã lấy điện thoại di động ở bên trong túi xách, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp thật sự là quá nhanh, cũng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người thanh niên nhìn gương mặt cũng không có vẻ gì sâu sắc kia, không ngờ lại dễ dàng giải quyết hai tên nhân viên tướng tá thô kệch và tên chủ quán hung hăng càn quấy.
Lẽ nào người thanh niên này đã từng luyện qua võ thuật hay sao?
Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng đã khôi phục lại thần trí. Ngay khi chứng kiến Trương Văn Trọng bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ, nàng cũng...
Lão chủ cửa hàng đồ cổ đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười nhạt.
Ngay trong tích tắc ngắn ngủi, lão chủ cửa hàng đồ cổ cũng đã bình tĩnh trở lại, đồng thời hắn cũng nghĩ được rõ ràng, trên thế giới này phỏng chừng sẽ không có bao nhiêu người nghĩ ra dùng phương thức như vậy để nhận rõ sự thật giả của bức Trúc Thạch Đồ này. Bởi vậy hắn hoàn toàn có thể lưu lại bức Trúc Thạch Đồ, bán cho kẻ có tiền muốn học đòi văn vẻ khác.
Lão chủ cửa hàng đồ cổ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Trương Văn Trọng, cười nhạt liên tục, trào phúng nói: "Xé nát bức Trúc Thạch Đồ? Cáp, mẹ kiếp ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Lão tử cũng không phải đầu đất, dựa vào cái gì phải xé nó?"
"Ông đã không xé nó, như vậy tôi giúp ông xé nó." Trương Văn Trọng nói xong, hai tay của hắn mạnh mẽ vươn ra, chụp lấy bức Trúc Thạch Đồ trên quầy hàng, "sát sát" hai tiếng, xé nát bức tranh thành từng mảnh nhỏ.
Bức Trúc Thạch Đồ, nguyên bản ngày xưa Trương Văn Trọng làm ra trong lúc say rượu. Nếu đưa cho người thích cất giấu tranh chữ cất giữ thưởng thức, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không hủy diệt nó. Thế nhưng nếu có gian thương bất lương, muốn dùng nó đi lừa gạt người để kiếm chác món lãi kếch sù, vậy thì vô luận như thế nào Trương Văn Trọng cũng sẽ không để nó lưu lạc ở trên dương thế.
"Ngươi...không ngờ ngươi dám xé bỏ nó..." Lão chủ cửa hàng đồ cổ trợn tròn mắt, hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Trương Văn Trọng không ngờ lại lớn mật như thế, dám ở trước mặt hắn xé bỏ bức Trúc Thạch Đồ.
Nhìn bức Trúc Thạch Đồ bị xé bỏ, lão chủ cửa hàng đồ cổ giận dữ, hắn nhìn hai tên nhân viên trong cửa hàng, lớn tiếng quát: "Con mẹ nó tụi bây còn suy nghĩ cái gì? Đánh hắn cho ta! Đánh cho hắn một trận no đòn!"
Từ lúc Trương Văn Trọng xé nát bức Trúc Thạch Đồ, hai tên nhân viên bán hàng trong cửa hàng đồ cổ cũng đã phân ra một trái một phải hướng hắn tới gần. Lúc này nghe được ông chủ rống giận, bọn họ lập tức gầm nhẹ huy nắm đấm đánh về phía Trương Văn Trọng.
Hai tên nhân viên bán hàng trong cửa hàng đồ cổ hẳn cũng từng có kinh nghiệm đánh nhau cực kỳ phong phú, đầu tiên trên quyền đầu của bọn hắn đều mang vòng sắt, thứ hai bọn hắn phối hợp tiến lui đều phi thường thành thạo, vừa nhìn đã biết do quanh năm đánh nhau ngoài đường đã luyện ra được.
"Tên ngu ngốc này, không ngờ dám chạy đến cửa hàng của lão tử để quấy rối! Hung hăng đánh hắn cho ta, đánh cho chết luôn!" Lão chủ cửa hàng đồ cổ rít gào lên, từ dưới quầy hàng lấy ra một cây gậy sắt, muốn nhảy ra ngoài tham gia vào trận đánh nhau. Theo hắn xem ra, nhìn Trương Văn Trọng tay chân gầy yếu, vừa nhìn đã biết là một trạch nam thiếu khuyết vận động, muốn ngăn trở hai tên thuộc hạ có kinh nghiệm đánh nhau phong phú của mình là chuyện không thể có khả năng.
Chính là vì chuyện trước mắt hắn nghĩ đã nắm chắc thắng lợi, cho nên lão chủ cửa hàng đồ cổ mới dám cầm gậy sắt muốn gia nhập vào cuộc chiến, để có thể hảo hảo phát tiết nỗi căm giận ngút trời bị Trương Văn Trọng câu dẫn ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Thế nhưng ngay khi lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa chuẩn bị lật quầy hàng nhảy ra, Trương Văn Trọng vốn vẫn luôn bảo trì tư thái bất động lãnh tĩnh, đột nhiên đã cử động.
Tĩnh như nước hồ, động như thỏ chạy.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đang yên tĩnh đột nhiên chuyển động, người phụ nữ mỹ lệ đột nhiên hiện lên câu nói như vậy trong đầu.
Chân trái Trương Văn Trọng bước ra, một bước đã tiến tới trước người tên nhân viên từ bên trái lao tới, hai tay nhanh như thiểm điện, nắm lấy cổ tay tên nhân viên nhẹ nhàng rung lên, chỉ nghe hai tiếng "răng rắc" vang giòn, cổ tay tên nhân viên lập tức bị trật khớp. Nhưng thế tiến công của Trương Văn Trọng cũng không hề kết thúc, hai tay của hắn tiếp tục hướng về phía trước, trong một chuỗi thanh âm "răng rắc" giòn tan, ngạnh sanh bẻ gãy khuỷu tay và cánh tay của tên nhân viên kia.
Hai cánh tay của tên nhân viên kia, mềm nhũn xụi lơ dọc theo hai bên thân thể, nhìn qua thập phần quái dị.
Cùng lúc đó, tên nhân viên còn lại cũng đã vọt tới phía sau Trương Văn Trọng, vung bàn tay đeo vòng sắt đánh thẳng vào huyệt Thái Dương trên đầu Trương Văn Trọng. Tuy rằng đang đưa lưng về phía hắn, thế nhưng sau gáy Trương Văn Trọng giống như có thêm một con mắt, đối với từng cử động nhỏ nhất của hắn đều nhìn thấy thập phần rõ ràng.
Ngay khi quyền đầu của tên nhân viên gần đánh trúng đầu Trương Văn Trọng, thân thể hắn đột nhiên cúi thấp xuống dưới, chỉ thoáng chốc đã tránh được cú đấm của tên nhân viên này, đồng thời xoay người rất nhanh, hai tay như thiểm điện vươn ra, làm theo trò cũ lặp lại bẻ gãy cổ tay của tên nhân viên láo toét này.
Trương Văn Trọng đối với xương cốt và các đốt ngón tay của con người hiểu biết không khác gì một người có cấp bậc chuyên gia. Bẻ gãy cánh tay của hai tên nhân viên đối với hắn mà nói cũng chỉ nhỏ nhặt như ăn cơm.
Ngay khi Trương Văn Trọng bẻ gãy cánh tay hai tên nhân viên, lão chủ cửa hàng đồ cổ vừa mới kéo cửa quầy hàng ra, trông thấy tình hình trước mắt đã vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn vừa vô cùng kinh ngạc, trong lòng cũng lập tức sản sinh ra một cỗ sợ hãi. Lúc này hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Trương Văn Trọng cũng không hề để ý tới hai tên nhân viên đang kêu la thảm thiết, xoay người đi tới trước quầy hàng chỗ tên lão bản cửa hàng đồ cổ đang nằm úp sấp, trốn tránh.
Tuy rằng trong tay có một cây gậy sắt, thế nhưng dũng khí của tên lão chủ cửa hàng đồ cổ đã biến mất hoàn toàn, hắn căn bản không còn chút dũng khí để phản kháng, nhìn thấy Trương Văn Trọng hướng hắn đi tới, hắn vội vã ném cây gậy sắt vào bên trong quầy hàng, nỗ lực bài trừ ra một nụ cười lấy lòng trên mặt, kỳ vọng Trương Văn Trọng có thể đại nhân đại lượng tha cho hắn một con đường sống.
"Người không có thành tín, hẳn nên bị nghiêm phạt." Trương Văn Trọng cũng không nhìn tới dáng tươi cười lấy lòng trên gương mặt của lão chủ cửa hàng đồ cổ, dùng thanh âm băng lãnh nói ra một câu khiến cho lão chủ cửa hàng đồ cổ dựng đứng cả lông tóc.
Lão chủ cửa hàng đồ cổ định mở miệng giải thích, cầu tình cho chính bản thân mình, nhưng chợt kinh khủng khi nhìn thấy tay phải Trương Văn Trọng đã đưa về phía hắn.
Xong đời rồi...!
Lão chủ cửa hàng đồ cổ nghĩ tới cảnh tượng bi thảm của hai tên nhân viên, trong lòng không khỏi nảy sinh một cỗ ưu thương, thậm chí hoảng sợ đến mức nhắm tịt hai mắt lại.
Một cảm giác đau đớn đột nhiên từ sau lưng truyền đến.
Làm tên lão bản cửa hàng đồ cổ kinh ngạc chính là sự đau đớn kia cũng không dữ dội, thật chỉ giống như bị kiến cắn, khác hẳn trong sự dự tính của hắn...
"Đây...đây gọi là nghiêm phạt?" Tên lão bản cửa hàng đồ cổ kinh ngạc, len lén mở mắt, muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra. Nhưng làm cho hắn càng thêm kinh ngạc chính là, khi hắn mở mắt, thì Trương Văn Trọng đã xoay người đi ra bên ngoài cửa hàng rồi.
Tên lão bản cửa hàng đồ cổ cũng không hiểu chuyện gì, không rõ vì sao Trương Văn Trọng lại nhẹ nhàng buông tha cho mình như vậy. Bất quá hắn hiển nhiên cũng không lĩnh nhân tình này, mà ở trong lòng lập tức suy nghĩ làm sao để báo thù.
Người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn kinh hồn sợ hãi.
Khi tên lão bản cửa hàng đồ cổ cấu kết với hai tên nhân viên muốn đánh Trương Văn Trọng, người phụ nữ đã vội vã lấy điện thoại di động ở bên trong túi xách, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp thật sự là quá nhanh, cũng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Người thanh niên nhìn gương mặt cũng không có vẻ gì sâu sắc kia, không ngờ lại dễ dàng giải quyết hai tên nhân viên tướng tá thô kệch và tên chủ quán hung hăng càn quấy.
Lẽ nào người thanh niên này đã từng luyện qua võ thuật hay sao?
Người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc trong chốc lát, cuối cùng đã khôi phục lại thần trí. Ngay khi chứng kiến Trương Văn Trọng bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ, nàng cũng...