Quả nhiên Trần Thục Ân tụ tập đám võ giả của Trần gia. Nhân dịp trời còn đang nhá nhem, chạy một mạch thẳng đến Ung Thành. Tuy rằng bọn họ khởi hành từ sáng sớm, nhưng sau khi đến Ung Thành thì cũng gần đúng giữa trưa.
Bọn họ không chạy đến trường đại học Ung Thành tìm Trương Văn Trọng luôn, mà bao nguyên một cái đại sảnh của Ngọc Kiều tửu lầu, đây là nhà hàng sang trọng nhất tại Ung Thành. Sau khi chuẩn bị cơm nước xong xuôi, liền thông tri Trần Nhàn mời Trương Văn Trọng qua đây.
Trương Văn Trọng vui vẻ nhận lời, hắn không thèm quản bữa tiệc này đến tột cùng có phải là Hồng Môn Yến hay không? Bởi vì hắn rất tự tin, lấy tu vi hiện giờ của hắn, chỉ cần đám người Trần gia không phải hạng ngu ngốc, thì tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dưới Trần Nhàn dẫn đường, Trương Văn Trọng đi vào gian đại sảnh xa hoa mà Trần gia thuê của Ngọc Kiều tửu lầu.
Hiện giờ...bên trong nơi này ngoại trừ Trần Hi, còn có hai mươi mốt võ giả của Trần gia. Sau khi trông thấy Trương Văn Trọng bước vào, trừ bỏ Trần Hi, Trần Thục Ân, cùng hai cao thủ Thiên Cấp ra. Thì cả đám người của Trần gia đều cẩn thận liếc mắt đánh giá Trương Văn Trọng. Bất tri giác, bởi vì sự xuất hiện của Trương Văn Trọng mà bên trong gian đại sảnh xa hoa này, sinh ra một chuỗi xôn xao bàn tán rì rầm.
Trên đường chạy đến Ung Thành, Trần Thục Ân cũng đã đem chuyện tình Trương Văn Trọng muốn thu phục Trần gia, không hề giấu giếm chút nào. Cho nên sau khi đám người Trần gia vừa trông thấy Trương Văn Trọng, mới sinh ra biểu hiện dị thường như thế này.
Sau khi bước chân vào Luyện Khí cảnh, một thân tu vi hiện giờ của Trương Văn Trọng đã thu liễm ẩn hàm đi rất nhiều. Trong gian phòng xa xỉ này...Ngoại trừ chị em Trần Nhàn, Trần Hi biết được Trương Văn Trọng đáng sợ như thế nào, cũng chỉ có Trần Thục Ân cùng hai vị Thiên Cấp cao thủ khác, nhận ra điểm dị thường của Trương Văn Trọng. Về phần đám võ giả còn lại, căn bản không nhìn ra Trương Văn Trọng có điểm gì hơn người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đám võ giả Trần gia đều có chút rục rịch, chẳng qua lão tổ tông Trần Thục Ân chưa lên tiếng, cho nên bọn họ cũng chỉ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn săm soi vào Trương Văn Trọng, không dám áp dụng hành động, vì còn phải chờ Trần Thục Ân ban phát mệnh lệnh.
Cùng mọi người ở nơi này bất đồng, Trần Thục Ân và hai vị Thiên Cấp cao thủ khác, giác quan rèn luyện phi thường linh mẫn, cho nên ngay khi Trương Văn Trọng bước chân vào phòng, bọn họ liền cảm giác được từ trên người Trương Văn Trọng đang phát ra khí thế khủng bố nặng nề như Thái Sơn. Điều này làm cho sắc mặt của bọn họ, không hẹn mà đồng thời biến đổi.
Căn bản không cần phải kiểm tra thử, chỉ bằng cước bộ thong dong, khí thế áp bức khủng bố của Trương Văn Trọng, đã làm cho Trần Thục Ân cùng hai vị Thiên Cấp cao thủ khác, nhìn ra chỗ đáng sợ của hắn rồi. Đồng thời cũng tin tưởng, Bàng gia tám chín phần là bị một mình người này diệt môn.
Tuy rằng nhìn bề ngoài Trương Văn Trọng còn khá trẻ tuổi, nhưng năng lực khủng bố của hắn làm cho Trần Thục Ân không dám manh động, liền vội vàng đứng lên tự mình nghênh đón Trương Văn Trọng an vị.
Mà ghế chủ tọa Trần Thục Ân cũng nhường lại cho Trương Văn Trọng, bà ngồi sang ghế bên tay phải, còn ghế bên trái thì kêu Trần Nhàn ngồi.
Yến tiệc buổi trưa cũng chính thức bắt đầu, những cô tiếp viên mặc áo sườn xám nối đuôi nhau bưng cao lương mĩ vị tiến vào. Trong quá trình nhập tiếc, vô luận Trương Văn Trọng hay là Trần Thục Ân đều không nhắc đến chuyện tình sát nhập Trần gia.
Ngoại trừ Trần Thục Ân, trong đám người của Trần gia, cũng chỉ có hai vị Thiên Cấp cao thủ khác, cùng Trần Nhàn, Trần Hi còn bảo trì được thanh tỉnh. Những người còn lại, đều xuất hiện thần tình lo lắng, không hiểu nổi lão tổ tông vì sao còn bình thản nói chuyện phiếm với người thanh niên này như vậy.
Hiển nhiên, bọn họ không biết tu vi của Trương Văn Trọng thâm sâu khó lường tới mức nào. Trong mắt bọn họ, Trương Văn Trọng chỉ khoảng trên dưới Địa Cấp trung kỳ mà thôi." Người này bất quá chỉ là một tên Địa Cấp trung kỳ thôi. Làm sao có khả năng tiêu diệt được Bàng gia chứ?"
"Theo tôi thấy, người này rõ ràng chỉ là một tên lừa bịp! Không nghĩ ra, Trần Nhàn cũng có lúc trông lầm người nha."
"Buồn cười thật, không ngờ là hắn dám trèo lên đầu Trần gia chúng ta! Hừ, chỉ cần đợi lão tổ tông ra lệnh, ta muốn cho hắn biết, ai mới là người lợi hại!"
Đám người Trần gia liếc mắt nhìn nhau, biểu hiện suy nghĩ ở trong lòng của mình. Hiện giờ, bọn hắn chỉ hận không thể bắt giữ Trương Văn Trọng, hảo hảo vũ nhục hắn một phen, xem ngày sau hắn còn dám chạy đến đùa giỡn Trần gia nữa hay không? Chỉ tiếc, lão tổ tông Trần Thục Ân chưa lên tiếng, bọn hắn cũng chỉ có thể trừng mắt, mà không dám tùy tiện manh động.
Trong gian phòng, chỉ có Trương Văn Trọng và Trần Thục Ân động đũa gắp thức ăn. Đám người còn lại, bởi vì tâm sự trầm uất trong lòng, thủy chung đều không nhúc nhích. Chỉ dùng ánh mắt soi mói, nhìn chằm chằm vào hai người.
Bầu không khí trong buổi yến tiệc này, còn vượt xa hai chữ quỷ dị.
Đợi tới lúc Trương Văn Trọng ăn uống no say, Trần Thục Ân mới chịu đứng lên.
Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Trần gia đều hưng phấn, sôi nổi nhìn chăm chú về phía Trần Thục Ân.
Trần Thục Ân lão tổ của Trần gia, mặc dù đã già nhưng thân thể vẫn còn đẹp lão, bên ngoài nhìn tưởng chừng như năm mươi, nhưng trên thực tế bà ta sớm đã bước sang tuổi tám mươi rồi. Trong Trần gia, bà nắm giữ quyền uy tuyệt đối, trên võ lâm giang hô cũng là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.
Thế nhưng, bất thình lình bà ta hướng Trương Văn Trọng quỳ gối. "Bùm" một tiếng trầm đục vang lên.
Cảnh tượng bất ngờ này, làm cho đám người Trần gia đang xoa tay, chuẩn bị giáo huấn Trương Văn Trọng, toàn bộ đều choáng váng tâm thần.
"Lão tổ tông, quỳ xuống là sao?"
"Tại sao lão tổ tông, lại quỳ xuống?"
"Đây...đây...đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Trong khi đám người Trần gia đang không biết phải làm sao. Thì hai vị Thiên Cấp cao thủ cũng bước nhanh đến phía sau Trần Thục Ân, hướng về Trương Văn Trọng quỳ gối. Ngay sau đó, là hai chị em Trần Nhàn cùng Trần Hi.
Đám người Trần gia đang xoa hai tay, toàn bộ đều vỡ mộng. Trong khoảnh khắc ngây ngẩn cả người, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Trần Thục Ân nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày nhìn về phía đám người Trần gia đứng im như cũ, quát lớn: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống trước mặt tông chủ!"
Hai chữ "tông chủ" vừa thốt ra khỏi miệng, cũng đại biểu Trần Thục Ân đã ưng thuận quy phục Trương Văn Trọng rồi. Điều này làm cho nhóm người Trần gia bị vỡ mộng, nhất thời không hiểu mô tê gì cả. Tại nhóm bọn hắn xem ra, thực lực của Trương Văn Trọng cũng bình thường, vì sao lão tổ tông phải quy thuận hắn đây? Chẳng lẽ đã già quá rồi, nên tính tình cũng hồ đồ sao?
Kỳ thật đám người Trần gia phản ứng như thế, đều nằm trong dự tính của Trần Thục Ân, bà cười nhạt một tiếng, quay đầu nói: "Tông chủ, xem ra con cháu của tôi không tin phục ngài rồi. Ngài xem, có nên biểu diễn một chút bản lĩnh hay không, để cho mọi người ở đây được tâm phục khẩu phục?"
Trần Thục Ân cũng muốn nhân cơ hội này, kiểm tra xem Trương Văn Trọng có bao nhiêu bản lĩnh. Tuy rằng bà cùng hai vị Thiên Cấp cao thủ khác, đều nhận thấy Trương Văn Trọng có điểm dị thường, cũng tin tưởng Bàng gia là bị hắn tiêu diệt. Nhưng trên người Trương Văn Trọng, tựa như được bao phủ bởi một tầng sương mù nồng đậm, khiến cho bọn hắn không biết thực lực của Trương Văn Trọng nông sâu ra làm sao?
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, không hề cự tuyệt đề nghị của Trần Thục Ân. Đôi khi, cần phải thể hiện ra thực lực cường hãn, mới làm cho người khác tâm phục khẩu phục được.
Cũng không thấy Trương Văn Trọng có hành động gì đặc biệt. Chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ, nhưng trên người hắn lại đang tản mát ra một cỗ khí thế cường đại, chớp mắt bao trùm toàn bộ căn phòng xa hoa này.
Mặc dù vừa bước chân vào Luyện Khí cảnh, nhưng năng lực không chế chân nguyên của Trương Văn Trọng, sớm đã luyện được lô hỏa thuần thanh. Giờ khắc bọc phát ra khí thế, áp suất ở trong gian phòng liền tăng lên mấy lần. Nguyên bản đám người Trần gia còn khinh thường thực lực của Trương Văn Trọng, lúc này thần tình trắng nhợt, vội vàng thúc giục nội kình, muốn ngăn cản cỗ khí thế áp bức kia.
Nhưng bá khí tản mát ra trên người Trương Văn Trọng, lại trầm ổn vững trãi tựa như Tam Sơn Ngũ Nhạc. Ngoại trừ Trần Thục Ân cùng hai Thiên Cấp cao thủ Trần gia, đám người còn lại đều bị áp bức cho sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả hô hấp còn không thở nổi. Hai chân vô lực duy trì sức nặng của thân thể, từng chuỗi thanh âm " bùm bùm" vang lên ở trong gian phòng.
Đợi cho toàn bộ đám người Trần gia đều quỳ trên nền nhà. Theo sau đó, khí thế khủng bố trên người Trương Văn Trọng, bất tri giác cũng tiêu thất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Chỉ với một chiêu này, năng lực của Trương Văn Trọng đã siêu việt hơn Thiên Cấp cao thủ bình thường rồi. Lúc này, toàn bộ đám người Trần gia, ngay cả Trần Thục Ân ở bên trong đối với người thanh niên trẻ tuổi này. Đều sinh ra một cỗ ý niệm sợ hãi trong lòng.
Trần Thục Ân vẻ mặt nghiêm trang, dẫn đầu đám người Trần gia, hướng Trương Văn Trọng hành lễ, cao giọng nói: "Lão nô Trần Thục Ân, suất lĩnh hơn hai mươi cao thủ võ giả Trần gia, cùng một trăm lẻ năm người bình thường, nguyện phụng mệnh các hạ làm việc chính. Từ nay trở đi, những thế hệ con cháu của Trần gia, đều lấy thân phận nô bộc, phụng dưỡng các hạ suốt đời."