Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Trọng ca, anh dự định đưa quà sinh nhật cho cha em nữa sao. Được rồi, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh lấy ra đi, không nhìn thấy cha em cùng các bác đã dài cổ kiễng chân ngóng chờ rồi sao?" Lúc này ở trong lòng của nàng, ngoại trừ hiếu kỳ, còn có sự hưng phấn cùng vui sướng thật sâu. Đồng thời nàng cũng chờ mong, Trương Văn Trọng có thể không ngừng cố gắng lần nữa làm mọi người lại chấn động.
Tôn Hiểu Uyển liếc mắt nguýt nàng, nói: "Giai Giai, có đứa con nào nói chuyện về cha mình như thế? Thực sự là phá phách."
Vưu Giai thè lưỡi, hì hì cười. Lúc này nàng bày ra vẻ khả ái đẹp đẽ của một cô gái nhỏ, quả nhiên làm choáng váng những đôi mắt của các vị thanh niên tài tuấn đang có mặt. Ở thường ngày, Vưu Giai đều bày ra dáng vẻ hơi kiêu ngạo, thậm chí đẹp đến mức cự người ngoài ngàn dặm. Vẻ mặt đáng yêu hoạt bát như hiện tại, đừng nói các thanh niên tài tuấn chưa từng gặp qua, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhất thời, những thanh niên tài tuấn ở đây, những đôi mắt đều nhìn đến choáng váng.
Đối mặt sự trêu ghẹo của con gái, Vưu Triêu Tường cũng cười ha ha, nói: "Giai Giai nói không sai, lúc này tôi đích thật vừa hiếu kỳ vừa chờ mong với quà tặng của tiểu Trương lắm đây."
Trương Văn Trọng mỉm cười, sờ tay vào ngực lấy ra một chiếc hộp được gói bằng giấy màu, giao vào trong tay Vưu Triêu Tường, nói: "Bác trai, chúc bác sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật của cháu, tuy rằng nó không phải là vật quý trọng, thế nhưng đại biểu một mảnh tâm ý của cháu, mong muốn bác sẽ thích."
Nhìn chiếc hộp được đóng gói, tất cả mọi người nhịn không được bắt đầu suy đoán, món quà đến tột cùng là vật gì.
"Bên trong hộp là vật gì vậy? Đồ trang sức tinh xảo sao?"
"Đừng nói giỡn, người của Vưu gia còn thiếu đồ trang sức sao? Theo tôi thấy, bên trong hộp tám chín phần mười là cổ ngọc khí! Hơn nữa rất có khả năng là trân phẩm hiếm có!"
"Nghe nói Trương Văn Trọng này, viết chữ vẽ tranh rất đẹp, thậm chí cả đại gia thư pháp Chu Văn Bân cũng khen không dứt miệng đối với bản lĩnh của hắn. Mọi người nói bên trong hộp, có phải là tác phẩm thi họa hay không?"
"Trương Văn Trong là danh y lừng lẫy đại danh, bên trong hộp có phải là linh dược hiếm có hay không? Tỷ như Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó..."
"Anh xem ti vi quá nhiều rồi phải không? Thiên Sơn Tuyết Liên, hừ, sao anh không nói bên trong hộp là quỳnh tương ngọc dịch, tiên đan bất tử?"
Trong tiếng suy đoán hiếu kỳ của mọi người có mặt, Vưu Triêu Tương đã mở hộp, lấy quà tặng của Trương Văn Trọng mở ra. Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, quà sinh nhật Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, cũng không phải đồ cổ ngọc khí, cũng không phải thi họa linh dược, lại càng không phải là đồ trang sức gì, mà là một thứ giống như máy chơi game màu đen. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Đây là cái gì?" Nhìn thấy quà tặng Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, tất cả mọi người có chút trợn tròn mắt.
Khác với mọi người, sau thoáng kinh ngạc, Nhạc Lỗi lại vui mừng không ngớt. Theo hắn xem ra, vô luận Trương Văn Trọng đưa loại máy chơi game hiện đại thế nào cho Vưu Triêu Tường, kỳ thực đều giống như tự hủy trường thành. Bởi vì tuổi tác Vưu Triêu Tường đã cao như vậy, hơn nữa tính cách thiên hướng bảo thủ, thế nào khả năng sẽ thích những thiết bị tiêu khiển kiểu này?
"Cái gì là vẽ rắn thêm chân? Cái này gọi là vẽ rắn thêm chân!" Nhạc Lỗi nhìn Trương Văn Trọng, trong lòng hắc hắc cười nhạt không ngớt, âm thầm nói: "Tiểu tử họ Trương, đây là ngươi sáng tạo cơ hội cho ta, nếu như ta không nắm chắc, làm ngươi mất hết bộ mặt trước mặt người nhà Vưu gia, con mẹ nó ta sẽ không mang họ Nhạc!"
Nghĩ như vậy, Nhạc Lỗi liền cất bước đi ra phía trước, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười dối trá, sau khi giả vờ nhìn tới nhìn lui món quà của Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, hắn giả vờ kinh ngạc cùng quan tâm nói: "Trương tiên sinh, sợ rằng anh đã tặng sai lễ vật rồi đi? Đây là máy chơi game sao? Vưu thúc chỉ sợ sẽ không thích đâu?"
Sau thoáng kinh ngạc ban đầu, Vưu Triêu Tường lúc này mới phản ứng.
Tuy rằng hắn thật sự không có hứng thú đối với máy chơi game, nhưng trên mặt vẫn hiện dáng tươi cười, vui mừng hớn hở nói: "Thích, thích, chỉ cần là lễ vật do tiểu Trương đưa cho bác, vô luận là thứ gì, bác đều thích. Ai, Giai Giai, thu hồi lễ vật của tiểu Trương lại giùm cha đi."
"Dạ." Vưu Giai lên tiếng, làm bộ tiếp nhận lễ vật trong tay Vưu Triêu Tường. Cùng lúc đó trong lòng nàng nhịn không được oán giận: "Trọng ca nha Trọng ca, sao anh lại đưa cho em thứ này vậy? Sớm biết như vậy còn không bằng anh đừng đưa gì hết, ai..."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Ha hả, thứ này cũng không phải máy game. Nó là một máy phát âm thanh cùng hình ảnh."
"Máy phát âm thanh cùng hình ảnh?" Trong ánh mắt mọi người lộ vẻ kinh ngạc. Có rất nhiều người cũng từng nghe về kỹ thuật 3D này, cũng từng nhìn thấy qua, nhưng nhìn chiếc máy của Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, thấy thế nào đều bình thường, thấy thế nào cũng không có gì đáng chú ý, căn bản không giống loại máy móc công nghệ cao.
Nhìn Vưu Giai định đem đi, Trương Văn Trọng mỉm cười ra dấu cho nàng đợi thêm lát nữa, đưa tay lấy máy ra, loay hoay một chút, liền đặt lên trên bàn.
Một luồng ánh sáng nhu hòa từ trong máy phóng ra, đồng thời ngưng tụ thành hình ngay trước mặt mọi người, hóa thành một người mặc trang phục và đạo cụ hí khúc vô cùng sống động.
"Oa, ảnh tượng này thật quá chân thực a! Người này nhìn giống như người thật, đây...đây chẳng lẽ là hiệu quả của máy này sao? Không tệ, thật sự không tệ!"
"Trong nhà của tôi cũng mua một cái máy như vậy, thế nhưng hiệu quả của nó cùng sự sống động so sánh với cái máy này, thật chỉ là rác rưởi thôi nha."
"Ghê tởm, đám bán hàng trong thị trường không ngờ còn dám không biết xấu hổ nói loại máy đó là kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay trên thế giới, hiệu quả hình ảnh là cao nhất. Hừ, ngày mai tôi phải đi phá tiệm, để cho bọn họ biết hạ tràng khi khoa trương lung tung!"
"Ôi, người này thế nào nhìn thấy có chút quen mắt?"
"Lan Phương tiên sinh! Đây là Lan Phương tiên sinh! Giống như đúc, không ngờ là giống như đúc!"
Trong tiếng than sợ hãi của mọi người, hình ảnh Lan Phương tiên sinh ngay trước mặt làm ra một tư thế thật đẹp, liền mở miệng xướng lên. Giọng hát quả nhiên như tiếng trời, làm kẻ khác nghe như say như mê. Dù là người chưa bao giờ nghe kinh kịch hoặc không hiểu kinh kịch, ở giờ khắc này đều bị thanh âm mê hoặc thật sâu.
Hình ảnh Lan Phương tiên sinh đại khái sau mười lăm phút, liền hóa thành một luồng ánh sáng nhu hòa, lại quay trở về trong máy truyền phát. Tuy rằng biểu diễn của "Lan Phương tiên sinh" đã kết thúc, thế nhưng mọi người vẫn còn ở trong trạng thái thất thần. Không chỉ có như vậy, ở bên tai bọn họ, vẫn còn quanh quẩn thanh âm như tiếng trời kia.
"Tốt, tốt, tốt, thật tốt." Hồi lâu sau, Vưu Triêu Tường mới hồi phục lại tinh thần. Tuy rằng trong lòng hắn có ngàn vạn lần cảm khái lẫn tán thán, nhưng khi nói ra miệng, cũng chỉ có năm từ này.
Thái Minh Thanh cũng hồi phục lại, vừa cảm khái vừa ước ao nói: "Hiệu quả ảnh tượng, hiệu quả âm sắc, quả thực giống như Lan Phương tiên sinh sống lại, đứng ngay trước mặt tôi biểu diễn. Đây là hiệu quả thần kỳ của kỹ thuật 3D sao? Xem ra tôi cũng phải đi mua một cái máy giống như thế mới được."
Lý Xảo Vân kích động bật khóc, nức nở nói: "Thực sự không ngờ, trong lúc tôi còn sống lại còn nhìn thấy được Lan Phương tiên sinh biểu diễn. Cho dù có chết tôi cũng không còn tiếc nuối!" Bà đột nhiên quay người lại, nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương tiên sinh, cái máy này anh mua được từ chỗ nào? Còn hình ảnh biểu diễn của Lan Phương tiên sinh, chỉ có ở đây, hay còn chỗ khác không?"
"Phải, phải, cái máy này mua được ở đâu? Tôi cũng muốn đi mua một cái!"
"Thứ này quả thật không tệ, tôi cũng muốn mua một cái. A, lão sư đức nghệ song toàn vùng Thương Tỉnh, thật không biết sẽ có một phen dáng dấp thế nào..."
"Ách..." Trương Văn Trọng nghe vậy ngẩn người.
Cái máy này thực tế do hắn bịa đặt mà ra. Khoa học kỹ thuật hiện tại trên thế giới, căn bản còn chưa đạt được loại hiệu quả sống động như thế này. Cái máy này kỳ thực chỉ là cái máy 3D bình thường, do hắn dùng đạo pháp thay đổi một chút mà thôi.
Vào lúc Lan Phương tiên sinh nổi tiếng khắp toàn cầu, Trương Văn Trọng cũng từng xem qua biểu diễn của Lan Phương tiên sinh ở kiếp trước. Buổi biểu diễn đều được hắn niêm phong cất vào bên trong thần thức, đồng thời dùng đạo pháp để phong ấn vào trong cái máy này. Một ngày mở máy, cũng giống như chính Lan Phương tiên sinh đang tái sinh biểu diễn. Hơn nữa, những ảnh tượng này đã rất lâu không còn xuất bản, có một không hai. Dù sao ở thời đại Lan Phương tiên sinh, tư liệu hình ảnh lưu lại cũng không nhiều.
Hiện tại mọi người lại đang hỏi hắn về cái máy này mua được từ đâu, hắn làm sao có thể trả lời được? Nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, tùy tiện tạo vài lời nói dối đã đuổi được mọi người. Mà ngay lúc này, Vưu Triêu Tường học xong cách điều khiển máy, đang hưng phấn truyền phát lại những vở kịch kinh điển của Lan Phương tiên sinh. Lão gia tử Vưu Thiên Hải, hai anh em Vưu Triêu Phúc, Vưu Triêu Quý cùng với Thái Minh Thanh, Lý Xảo Vân hai vị đại gia kinh kịch, toàn bộ đều vây quanh bên người Vưu Triêu Tường, vừa tán thán tấm tắc, vừa thưởng thức buổi biểu diễn của Lan Phương tiên sinh.
Vưu Triêu Tường bị mọi người vây quanh, vẻ mặt vui vẻ cùng đắc ý. Không hề nghi ngờ, hắn đối với lễ vật của Trương Văn Trọng tặng cho, phi thường thỏa mãn.
Vưu Giai vừa cười vừa nói: "Trọng ca, anh dự định đưa quà sinh nhật cho cha em nữa sao. Được rồi, anh cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, nhanh lấy ra đi, không nhìn thấy cha em cùng các bác đã dài cổ kiễng chân ngóng chờ rồi sao?" Lúc này ở trong lòng của nàng, ngoại trừ hiếu kỳ, còn có sự hưng phấn cùng vui sướng thật sâu. Đồng thời nàng cũng chờ mong, Trương Văn Trọng có thể không ngừng cố gắng lần nữa làm mọi người lại chấn động.
Tôn Hiểu Uyển liếc mắt nguýt nàng, nói: "Giai Giai, có đứa con nào nói chuyện về cha mình như thế? Thực sự là phá phách."
Vưu Giai thè lưỡi, hì hì cười. Lúc này nàng bày ra vẻ khả ái đẹp đẽ của một cô gái nhỏ, quả nhiên làm choáng váng những đôi mắt của các vị thanh niên tài tuấn đang có mặt. Ở thường ngày, Vưu Giai đều bày ra dáng vẻ hơi kiêu ngạo, thậm chí đẹp đến mức cự người ngoài ngàn dặm. Vẻ mặt đáng yêu hoạt bát như hiện tại, đừng nói các thanh niên tài tuấn chưa từng gặp qua, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhất thời, những thanh niên tài tuấn ở đây, những đôi mắt đều nhìn đến choáng váng.
Đối mặt sự trêu ghẹo của con gái, Vưu Triêu Tường cũng cười ha ha, nói: "Giai Giai nói không sai, lúc này tôi đích thật vừa hiếu kỳ vừa chờ mong với quà tặng của tiểu Trương lắm đây."
Trương Văn Trọng mỉm cười, sờ tay vào ngực lấy ra một chiếc hộp được gói bằng giấy màu, giao vào trong tay Vưu Triêu Tường, nói: "Bác trai, chúc bác sinh nhật vui vẻ, đây là quà sinh nhật của cháu, tuy rằng nó không phải là vật quý trọng, thế nhưng đại biểu một mảnh tâm ý của cháu, mong muốn bác sẽ thích."
Nhìn chiếc hộp được đóng gói, tất cả mọi người nhịn không được bắt đầu suy đoán, món quà đến tột cùng là vật gì.
"Bên trong hộp là vật gì vậy? Đồ trang sức tinh xảo sao?"
"Đừng nói giỡn, người của Vưu gia còn thiếu đồ trang sức sao? Theo tôi thấy, bên trong hộp tám chín phần mười là cổ ngọc khí! Hơn nữa rất có khả năng là trân phẩm hiếm có!"
"Nghe nói Trương Văn Trọng này, viết chữ vẽ tranh rất đẹp, thậm chí cả đại gia thư pháp Chu Văn Bân cũng khen không dứt miệng đối với bản lĩnh của hắn. Mọi người nói bên trong hộp, có phải là tác phẩm thi họa hay không?"
"Trương Văn Trong là danh y lừng lẫy đại danh, bên trong hộp có phải là linh dược hiếm có hay không? Tỷ như Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó..."
"Anh xem ti vi quá nhiều rồi phải không? Thiên Sơn Tuyết Liên, hừ, sao anh không nói bên trong hộp là quỳnh tương ngọc dịch, tiên đan bất tử?"
Trong tiếng suy đoán hiếu kỳ của mọi người có mặt, Vưu Triêu Tương đã mở hộp, lấy quà tặng của Trương Văn Trọng mở ra. Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, quà sinh nhật Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, cũng không phải đồ cổ ngọc khí, cũng không phải thi họa linh dược, lại càng không phải là đồ trang sức gì, mà là một thứ giống như máy chơi game màu đen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
"Đây là cái gì?" Nhìn thấy quà tặng Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, tất cả mọi người có chút trợn tròn mắt.
Khác với mọi người, sau thoáng kinh ngạc, Nhạc Lỗi lại vui mừng không ngớt. Theo hắn xem ra, vô luận Trương Văn Trọng đưa loại máy chơi game hiện đại thế nào cho Vưu Triêu Tường, kỳ thực đều giống như tự hủy trường thành. Bởi vì tuổi tác Vưu Triêu Tường đã cao như vậy, hơn nữa tính cách thiên hướng bảo thủ, thế nào khả năng sẽ thích những thiết bị tiêu khiển kiểu này?
"Cái gì là vẽ rắn thêm chân? Cái này gọi là vẽ rắn thêm chân!" Nhạc Lỗi nhìn Trương Văn Trọng, trong lòng hắc hắc cười nhạt không ngớt, âm thầm nói: "Tiểu tử họ Trương, đây là ngươi sáng tạo cơ hội cho ta, nếu như ta không nắm chắc, làm ngươi mất hết bộ mặt trước mặt người nhà Vưu gia, con mẹ nó ta sẽ không mang họ Nhạc!"
Nghĩ như vậy, Nhạc Lỗi liền cất bước đi ra phía trước, trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười dối trá, sau khi giả vờ nhìn tới nhìn lui món quà của Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, hắn giả vờ kinh ngạc cùng quan tâm nói: "Trương tiên sinh, sợ rằng anh đã tặng sai lễ vật rồi đi? Đây là máy chơi game sao? Vưu thúc chỉ sợ sẽ không thích đâu?"
Sau thoáng kinh ngạc ban đầu, Vưu Triêu Tường lúc này mới phản ứng.
Tuy rằng hắn thật sự không có hứng thú đối với máy chơi game, nhưng trên mặt vẫn hiện dáng tươi cười, vui mừng hớn hở nói: "Thích, thích, chỉ cần là lễ vật do tiểu Trương đưa cho bác, vô luận là thứ gì, bác đều thích. Ai, Giai Giai, thu hồi lễ vật của tiểu Trương lại giùm cha đi."
"Dạ." Vưu Giai lên tiếng, làm bộ tiếp nhận lễ vật trong tay Vưu Triêu Tường. Cùng lúc đó trong lòng nàng nhịn không được oán giận: "Trọng ca nha Trọng ca, sao anh lại đưa cho em thứ này vậy? Sớm biết như vậy còn không bằng anh đừng đưa gì hết, ai..."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Ha hả, thứ này cũng không phải máy game. Nó là một máy phát âm thanh cùng hình ảnh."
"Máy phát âm thanh cùng hình ảnh?" Trong ánh mắt mọi người lộ vẻ kinh ngạc. Có rất nhiều người cũng từng nghe về kỹ thuật D này, cũng từng nhìn thấy qua, nhưng nhìn chiếc máy của Trương Văn Trọng đưa cho Vưu Triêu Tường, thấy thế nào đều bình thường, thấy thế nào cũng không có gì đáng chú ý, căn bản không giống loại máy móc công nghệ cao.
Nhìn Vưu Giai định đem đi, Trương Văn Trọng mỉm cười ra dấu cho nàng đợi thêm lát nữa, đưa tay lấy máy ra, loay hoay một chút, liền đặt lên trên bàn.
Một luồng ánh sáng nhu hòa từ trong máy phóng ra, đồng thời ngưng tụ thành hình ngay trước mặt mọi người, hóa thành một người mặc trang phục và đạo cụ hí khúc vô cùng sống động.
"Oa, ảnh tượng này thật quá chân thực a! Người này nhìn giống như người thật, đây...đây chẳng lẽ là hiệu quả của máy này sao? Không tệ, thật sự không tệ!"
"Trong nhà của tôi cũng mua một cái máy như vậy, thế nhưng hiệu quả của nó cùng sự sống động so sánh với cái máy này, thật chỉ là rác rưởi thôi nha."
"Ghê tởm, đám bán hàng trong thị trường không ngờ còn dám không biết xấu hổ nói loại máy đó là kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay trên thế giới, hiệu quả hình ảnh là cao nhất. Hừ, ngày mai tôi phải đi phá tiệm, để cho bọn họ biết hạ tràng khi khoa trương lung tung!"
"Ôi, người này thế nào nhìn thấy có chút quen mắt?"
"Lan Phương tiên sinh! Đây là Lan Phương tiên sinh! Giống như đúc, không ngờ là giống như đúc!"
Trong tiếng than sợ hãi của mọi người, hình ảnh Lan Phương tiên sinh ngay trước mặt làm ra một tư thế thật đẹp, liền mở miệng xướng lên. Giọng hát quả nhiên như tiếng trời, làm kẻ khác nghe như say như mê. Dù là người chưa bao giờ nghe kinh kịch hoặc không hiểu kinh kịch, ở giờ khắc này đều bị thanh âm mê hoặc thật sâu.
Hình ảnh Lan Phương tiên sinh đại khái sau mười lăm phút, liền hóa thành một luồng ánh sáng nhu hòa, lại quay trở về trong máy truyền phát. Tuy rằng biểu diễn của "Lan Phương tiên sinh" đã kết thúc, thế nhưng mọi người vẫn còn ở trong trạng thái thất thần. Không chỉ có như vậy, ở bên tai bọn họ, vẫn còn quanh quẩn thanh âm như tiếng trời kia.
"Tốt, tốt, tốt, thật tốt." Hồi lâu sau, Vưu Triêu Tường mới hồi phục lại tinh thần. Tuy rằng trong lòng hắn có ngàn vạn lần cảm khái lẫn tán thán, nhưng khi nói ra miệng, cũng chỉ có năm từ này.
Thái Minh Thanh cũng hồi phục lại, vừa cảm khái vừa ước ao nói: "Hiệu quả ảnh tượng, hiệu quả âm sắc, quả thực giống như Lan Phương tiên sinh sống lại, đứng ngay trước mặt tôi biểu diễn. Đây là hiệu quả thần kỳ của kỹ thuật D sao? Xem ra tôi cũng phải đi mua một cái máy giống như thế mới được."
Lý Xảo Vân kích động bật khóc, nức nở nói: "Thực sự không ngờ, trong lúc tôi còn sống lại còn nhìn thấy được Lan Phương tiên sinh biểu diễn. Cho dù có chết tôi cũng không còn tiếc nuối!" Bà đột nhiên quay người lại, nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: "Trương tiên sinh, cái máy này anh mua được từ chỗ nào? Còn hình ảnh biểu diễn của Lan Phương tiên sinh, chỉ có ở đây, hay còn chỗ khác không?"
"Phải, phải, cái máy này mua được ở đâu? Tôi cũng muốn đi mua một cái!"
"Thứ này quả thật không tệ, tôi cũng muốn mua một cái. A, lão sư đức nghệ song toàn vùng Thương Tỉnh, thật không biết sẽ có một phen dáng dấp thế nào..."
"Ách..." Trương Văn Trọng nghe vậy ngẩn người.
Cái máy này thực tế do hắn bịa đặt mà ra. Khoa học kỹ thuật hiện tại trên thế giới, căn bản còn chưa đạt được loại hiệu quả sống động như thế này. Cái máy này kỳ thực chỉ là cái máy D bình thường, do hắn dùng đạo pháp thay đổi một chút mà thôi.
Vào lúc Lan Phương tiên sinh nổi tiếng khắp toàn cầu, Trương Văn Trọng cũng từng xem qua biểu diễn của Lan Phương tiên sinh ở kiếp trước. Buổi biểu diễn đều được hắn niêm phong cất vào bên trong thần thức, đồng thời dùng đạo pháp để phong ấn vào trong cái máy này. Một ngày mở máy, cũng giống như chính Lan Phương tiên sinh đang tái sinh biểu diễn. Hơn nữa, những ảnh tượng này đã rất lâu không còn xuất bản, có một không hai. Dù sao ở thời đại Lan Phương tiên sinh, tư liệu hình ảnh lưu lại cũng không nhiều.
Hiện tại mọi người lại đang hỏi hắn về cái máy này mua được từ đâu, hắn làm sao có thể trả lời được? Nhưng phản ứng của hắn cũng không chậm, tùy tiện tạo vài lời nói dối đã đuổi được mọi người. Mà ngay lúc này, Vưu Triêu Tường học xong cách điều khiển máy, đang hưng phấn truyền phát lại những vở kịch kinh điển của Lan Phương tiên sinh. Lão gia tử Vưu Thiên Hải, hai anh em Vưu Triêu Phúc, Vưu Triêu Quý cùng với Thái Minh Thanh, Lý Xảo Vân hai vị đại gia kinh kịch, toàn bộ đều vây quanh bên người Vưu Triêu Tường, vừa tán thán tấm tắc, vừa thưởng thức buổi biểu diễn của Lan Phương tiên sinh.
Vưu Triêu Tường bị mọi người vây quanh, vẻ mặt vui vẻ cùng đắc ý. Không hề nghi ngờ, hắn đối với lễ vật của Trương Văn Trọng tặng cho, phi thường thỏa mãn.