Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía. Người nữ hành khách vừa được chuyển lên mảnh đất an toàn "bùm" một tiếng gục xuống mặt đất, thất thanh khóc rống lên: "Hu hu...tất cả đều là do tôi không tốt ah! Tôi không nên sơ ý bỏ rơi con gái mình ở trong xe. Hiện giờ không chỉ hại tính mạng con gái mình, mà còn liên lụy đến cả tính mạng của người hảo tâm kia nữa. Ô...ô...ô...đây là là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!"
Tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt bi thống. Trong đám bọn họ có không ít người được Trương Văn Trọng cứu thoát, vô luận là ai, đều không muốn chứng kiến cảnh tượng Trương Văn Trọng và cô gái bé nhỏ bị dòng nước lũ mãnh liệt cuốn trôi đi như vậy.
Đột nhiên một thanh âm nức nở vang lên ở trong đoàn người, tiếng khóc này tựa như căn bệnh di truyền, rất nhanh khiến cho tất cả mọi người phụ họa khóc theo.
"Thủ trưởng!" Vương Tư ngây ra lúc sau, cả người như lên cơn điên, phóng thẳng đến ven đường không quản tới an nguy của bản thân, tính toán nhảy vào giữa dòng sông cuồn cuộn ba đào, tìm kiếm bóng dáng Trương Văn Trọng cùng cô bé gái. Trong đám hành khách có rất nhiều ngươi vỗ ngự tự xưng là am hiểu thủy tính, cũng theo sát phía sau hắn, chuẩn bị nhảy xuống dòng nước hỗ trợ cứu người bị nạn. Nguồn truyện:
Giờ khắc này, tình đoàn kết của con người được dâng cao tột điểm.
Ngay khi đám người Vương Tư chạy tới ven đường, chuẩn bị nhảy vào dòng nước thì lại kinh ngạc phát hiện ra, Trương Văn Trọng cũng không bị dòng nước hung ác nuốt trôi theo xe đò, mà hắn đang gắt gao dán người trên mặt đê như một con thằn lằn, cố sức leo lên. Cô bé gái rơi ở trạng thái hôn mê, được hắn dùng áo buộc chặt vào trong lòng.
Hóa ra, khi từng mảng đất lở ầm ầm phủ xuống, trực tiếp cuốn trôi chiếc xe đò ra giữa dòng sông cuồn cuộn ba đào. Thì cùng một thời gian, Trương Văn Trọng cấp tốc dùng y phục của mình buộc chặt cô bé vào trong lòng. Tiếp đó vung chân lên đạp bung cửa kính xe, nhảy ra bên ngoài, hai tay dang rộng bám sát lên trên mặt đê. Do đó mới tránh thoát được một hồi kiếp nạn lâm đầu.
Nếu không phải bởi vì, lúc trước chân nguyên của hắn đã bị Vạn Yêu Đồ Sách cắn nuốt hầu như không còn, thì giờ khắc này Trương Văn Trọng cũng sẽ không chật vật như vậy.
Đợi tới khi vụ lở đất tạm ngừng, hắn liền dùng cả tay lẫn chân, dọc theo mép con đê dựng đứng, bò lên phía trước.
"Không chết...bọn họ không có chết."
"Tốt quá, bọn họ không bị cuốn trôi theo dòng nước lũ, bọn họ đều còn sống!"
"Quả nhiên là người tốt vẫn có hảo báo, lần này ông trời đã sáng mắt ra rồi!"
"Mau, nhanh đi tìm dây thừng, kéo bọn họ lên đây đi."
Đám người Vương Tư chạy tới ven đường, chỉ ngây người ra một lúc sau, liền nhanh chóng tìm dây thừng ném xuống cho Trương Văn Trọng. Nhóm hành khách đồng tâm hiệp lực, kéo Trương Văn Trọng và cô bé ở trong lòng hắn lên bờ.
Ngay khi Trương Văn Trọng ôm cô bé bước lên trên đường quốc lộ, thì một mảnh tiếng vỗ tay như sấm nổ cũng sinh sôi. Tất cả mọi người không phân biệt nam nữ lão ấu, không phân biệt địa vị thân phận trong xã hội, toàn bộ đều gắng sức vỗ tay, biểu thị ca ngợi hành động dũng cảm của Trương Văn Trọng.
"Con gái của mẹ...hu hu...thực tốt quá, con không có bị cuốn trôi vào dòng nước lũ." Người nữ hành khách kia hốt hoảng chạy đến, theo sau lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng, phục lạy nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh...anh chính là đại ân nhân của gia đình chúng tôi."
"Đại tỷ, chị mau đứng lên đi, đừng quỳ xuống như thế." Trương Văn Trọng một tay ôm cô bé gái, một tay kéo người nữ hành khách đứng lên, nói: "Tình huống con gái chị hiện giờ rất nguy hiểm, cô bé mắc bệnh viêm cơ tim cấp tính, hơn nữa đang lên cơn sốc tim, nhiều khả năng sẽ gây uy hiếp đến tính mạng của bé, cho nên chúng ta phải khẩn cấp chữa trị mới được."
"Cái gì? Viêm cơ tim cấp tính?" Nữ hành khách bị tin tức bất thình lình này làm cho sợ ngây người, thân thể không tự chủ được loạng choạng. Nếu không có một vị hành khách tốt bụng ở bên cạnh nâng đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã té nhào trên mặt đất. Ở một khắc thời gian đó, tâm tình của nàng, phảng phất như là lúc chiếc xe đò quay cuồng chìm xuống dòng sông. Nếu như không vướng bận con gái của mình, chỉ sợ nàng sớm đã hôn mê bất tỉnh đi rồi.
Nữ hành khách run giọng nói: "Con gái tôi không phải chỉ trúng cảm mạo thôi sao? Như thế nào biến thành viêm cơ tim cấp tính đây? Còn sốc tim nữa? Bác sĩ đâu...bác sĩ đâu rồi! Van cầu các ngài mau lại đây cứu con gái tôi với!"
Trương Văn Trọng nói: "Đại tỷ, chị cũng đừng hoảng loạn quá mức, tôi sẽ đem hết toàn lực ra chữa bệnh cho con gái của chị."
Trong đôi con ngươi đen nhánh của nữ hành khách, liền phóng xuất ra quang mang hi vọng, run giọng dò hỏi: "Anh...anh là bác sĩ ư?"
"Đúng vậy, tôi chính là bác sĩ." Trương Văn Trọng bình tĩnh hồi đáp, ôm cô bé gái, nhanh chân đi tới chỗ xe cấp cứu đang dừng.
Xe cứu thương và nhân viên y tá cũng vừa mới đến, cho nên không nghe thấy câu chuyện đối thoại giữa Trương Văn Trọng và nữ hành khách. Bất quá, bọn họ lại được nghe kể tình cảnh Trương Văn Trọng cứu cô bé gái thoát khỏi chiếc xe đò, cho nên khi Trương Văn Trọng ôm cô bé đến, có người liền nhanh chóng chào đón, thân thiết dò hỏi: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Bị thương ở đâu? Còn tình huống của anh như thế nào rồi! Có bị thương không?"
Bất quá, Trương Văn Trọng cũng không có giao cô bé vào trong tay bọn họ, mà ôm bé chui thẳng vào trong xe cấp cứu, đồng thời lãnh đạm nói: "Siêu vi trùng cúm Influenza gây nên bệnh viêm cơ tim cấp tính, biến chứng sốc tim. Trên xe cấp cứu có túi dưỡng khí không? Mau lấy cho bé thở đi!"
"Cái...cái gì?" Nhân viên cứu thương đầu tiên hơi sửng sốt, theo sau cẩn thận quan sát bộ dáng của bé gái, liền sôi nổi nói:
"Đúng rồi, cô bé này quả thực là có triệu chứng sốc tim."
"Uy, túi dưỡng khí đâu? Mau đem túi dưỡng khí lại đây, đeo vào cho cô bé thở."
Cũng có bác sĩ kêu lớn: "Chuẩn bị tiêm A - dre - na - lin cho bé."
Thế nhưng Trương Văn Trọng lập tức bác bỏ đề nghị này, bình tĩnh nói: "Không cần tiêm A - dre - na - lin! Mọi người chỉ cần cho bé thở dưỡng khí là đủ rồi. Trong xe có mang theo ngân châm không?"
Nhóm nhân viên cứu thương trợn tròn hai mắt: "Ngân...ngân châm? Trên xe cấp cứu không có trang bị dụng cụ Đông y, tìm đâu ra ngân châm được đây chứ."
Lúc này có một người trung niên, cũng là nhân viên cứu thương, trùng hợp đi ngang qua nghe thấy đoạn đối thoại giữa bọn họ, liền nhanh chóng nói: "Trên xe của tôi có ngân châm đó. Cũng là do bệnh xương cổ kinh niên, nên tôi thường mang theo ngân châm đi làm. Anh chờ chút, tôi quay lại đi lấy cho anh." Dứt lời, hắn xoay người đi tới một chiếc xe Huyndai Elantra đậu bên lề đường.
Không đầy một lát sau, hắn liền chạy trở về cầm theo một hộp ngân châm nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.
Lúc này Trương Văn Trọng đã đặt cô bé nằm dài trên cáng xe cấp cứu, lắp thêm ống dưỡng khí cho cô bé điều hòa nhịp thở. Sau khi tiếp nhận hộp châm, Trương Văn Trọng cũng lấy bông cồn khử trùng đầu kim. Bất quá lúc này nhóm nhân viên cứu hộ đã khôi phục thần trí, vội vàng chất vấn: "Anh đây là muốn dùng châm viêm để chữa trị căn bệnh viêm cơ tim cấp tính cho cô bé sao? Anh đừng đùa quá trớn như thế đi? Mà anh có phải là bác sĩ không hả? Đừng làm xằng làm bậy nha!"
"Tôi là bác sĩ." Trương Văn Trọng lãnh đạm trả lời, vung ngân châm đã qua khử trùng lên, đâm xuống ba huyệt Nội Quan, Bách Hội, Khí Hải của cô bé. Đây cũng chính là thủ pháp Cố Bổn Bồi Nguyên Châm.
Trương Văn Trọng lựa chọn sử dụng ba huyệt vị này, bởi vì muốn khởi lên công hiệu Hồi Dương Thoát Cốt, làm cho huyết áp mạch đập trở lại trạng thái bình thường, do đó mà cơn sốc cũng sẽ rơi chậm đi, biến nguy thành an.
Thiện nghệ châm cứu xong, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng rút kim, mà giữ nguyên ba cây kim châm ở trên huyệt vị. Tiếp đó, hắn lấy một mớ ngải khô, đốt nóng, đồng thời áp xuống hai huyệt Bách Hội, Thần Khuyết của cô bé gái.
Rất nhanh mười phút đồng hồ trôi qua, nguyên bản sắc mặt tái nhợt của cô bé đã khôi phục lại hồng nhuận. Bé chậm rãi mở mắt ra, thấy có nhiều người đang nhìn mình, đột ngột khóc rống lên, suy yếu nói: "Con muốn mẹ...mẹ ơi..."
Nhóm nhân viên cứu hộ trên xe, không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, kinh hỉ nói:
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi kia! Người này thế nhưng chỉ dùng ngân châm mà cứu tỉnh cô bé lên cơn sốc tim."
"Trời ạ, thật không thể tin nổi. Hóa ra châm cứu không chỉ chữa trị những căn bệnh mãn tính, mà nó còn có thể dùng trên phương diện cấp cứu đột xuất nữa ah!"
"Mẹ của bé đâu rồi? Nhanh đi gọi mẹ của bé tới đây nào!"
Mẹ của cô bé cũng chính là người nữ hành khách kia, nàng luôn luôn chầu chực ở bên ngoài xe cứu thương. Giờ phút này, loáng thoáng nghe thấy con gái mình đã hồi tỉnh, nàng liền vội vàng bò vào trong xe, gắt gao nắm tay con gái nhỏ, nhẹ giọng an ủi nói: "Mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi cục cưng của mẹ!"
Mặc dù cô bé đã hồi tỉnh, nhưng Trương Văn Trọng không dám ngừng điều trị, phải qua thêm khoảng mười phút đồng hồ nữa, đợi trạng huống của cô bé hoàn toàn bình phục, hắn mới dám rút kim châm ra khỏi huyệt vị.
"Tuy rằng con gái chị đã tỉnh. Nhưng căn bệnh viêm cơ tim cấp tính của bé vẫn còn tồn tại như trước. Tôi sẽ cấp cho chị một đơn thuốc, chiếu theo đó mà sắc cho bé uống. Chẳng qua bao lâu thời gian, bệnh tình của bé sẽ khỏi hẳn." Trương Văn Trọng bày ra giấy bút, tỉ mỉ kê đơn.
Thành phần trong đơn thuốc này chủ yếu là muốn bổ trung ích khí, bao gồm Sài Hồ, Mạch Đông, Ngũ Vị, Đan Tham và Sinh Địa Hoàng. Có tác dụng giải độc, điều hòa khí huyết, điều dưỡng tâm phế, lưu thông hoạt huyết ứ tồn. Dùng để trị liệu bệnh viêm cơ tim cấp tính, chính là thích hợp nhất.
"Cám ơn anh, cám ơn anh." Người nữ hành khách tiếp nhận đơn thuốc xong, không ngừng gật đầu chắp tay cảm tạ Trương Văn Trọng.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía. Người nữ hành khách vừa được chuyển lên mảnh đất an toàn "bùm" một tiếng gục xuống mặt đất, thất thanh khóc rống lên: "Hu hu...tất cả đều là do tôi không tốt ah! Tôi không nên sơ ý bỏ rơi con gái mình ở trong xe. Hiện giờ không chỉ hại tính mạng con gái mình, mà còn liên lụy đến cả tính mạng của người hảo tâm kia nữa. Ô...ô...ô...đây là là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!"
Tất cả mọi người ở đây đều mang vẻ mặt bi thống. Trong đám bọn họ có không ít người được Trương Văn Trọng cứu thoát, vô luận là ai, đều không muốn chứng kiến cảnh tượng Trương Văn Trọng và cô gái bé nhỏ bị dòng nước lũ mãnh liệt cuốn trôi đi như vậy.
Đột nhiên một thanh âm nức nở vang lên ở trong đoàn người, tiếng khóc này tựa như căn bệnh di truyền, rất nhanh khiến cho tất cả mọi người phụ họa khóc theo.
"Thủ trưởng!" Vương Tư ngây ra lúc sau, cả người như lên cơn điên, phóng thẳng đến ven đường không quản tới an nguy của bản thân, tính toán nhảy vào giữa dòng sông cuồn cuộn ba đào, tìm kiếm bóng dáng Trương Văn Trọng cùng cô bé gái. Trong đám hành khách có rất nhiều ngươi vỗ ngự tự xưng là am hiểu thủy tính, cũng theo sát phía sau hắn, chuẩn bị nhảy xuống dòng nước hỗ trợ cứu người bị nạn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giờ khắc này, tình đoàn kết của con người được dâng cao tột điểm.
Ngay khi đám người Vương Tư chạy tới ven đường, chuẩn bị nhảy vào dòng nước thì lại kinh ngạc phát hiện ra, Trương Văn Trọng cũng không bị dòng nước hung ác nuốt trôi theo xe đò, mà hắn đang gắt gao dán người trên mặt đê như một con thằn lằn, cố sức leo lên. Cô bé gái rơi ở trạng thái hôn mê, được hắn dùng áo buộc chặt vào trong lòng.
Hóa ra, khi từng mảng đất lở ầm ầm phủ xuống, trực tiếp cuốn trôi chiếc xe đò ra giữa dòng sông cuồn cuộn ba đào. Thì cùng một thời gian, Trương Văn Trọng cấp tốc dùng y phục của mình buộc chặt cô bé vào trong lòng. Tiếp đó vung chân lên đạp bung cửa kính xe, nhảy ra bên ngoài, hai tay dang rộng bám sát lên trên mặt đê. Do đó mới tránh thoát được một hồi kiếp nạn lâm đầu.
Nếu không phải bởi vì, lúc trước chân nguyên của hắn đã bị Vạn Yêu Đồ Sách cắn nuốt hầu như không còn, thì giờ khắc này Trương Văn Trọng cũng sẽ không chật vật như vậy.
Đợi tới khi vụ lở đất tạm ngừng, hắn liền dùng cả tay lẫn chân, dọc theo mép con đê dựng đứng, bò lên phía trước.
"Không chết...bọn họ không có chết."
"Tốt quá, bọn họ không bị cuốn trôi theo dòng nước lũ, bọn họ đều còn sống!"
"Quả nhiên là người tốt vẫn có hảo báo, lần này ông trời đã sáng mắt ra rồi!"
"Mau, nhanh đi tìm dây thừng, kéo bọn họ lên đây đi."
Đám người Vương Tư chạy tới ven đường, chỉ ngây người ra một lúc sau, liền nhanh chóng tìm dây thừng ném xuống cho Trương Văn Trọng. Nhóm hành khách đồng tâm hiệp lực, kéo Trương Văn Trọng và cô bé ở trong lòng hắn lên bờ.
Ngay khi Trương Văn Trọng ôm cô bé bước lên trên đường quốc lộ, thì một mảnh tiếng vỗ tay như sấm nổ cũng sinh sôi. Tất cả mọi người không phân biệt nam nữ lão ấu, không phân biệt địa vị thân phận trong xã hội, toàn bộ đều gắng sức vỗ tay, biểu thị ca ngợi hành động dũng cảm của Trương Văn Trọng.
"Con gái của mẹ...hu hu...thực tốt quá, con không có bị cuốn trôi vào dòng nước lũ." Người nữ hành khách kia hốt hoảng chạy đến, theo sau lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Văn Trọng, phục lạy nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh...anh chính là đại ân nhân của gia đình chúng tôi."
"Đại tỷ, chị mau đứng lên đi, đừng quỳ xuống như thế." Trương Văn Trọng một tay ôm cô bé gái, một tay kéo người nữ hành khách đứng lên, nói: "Tình huống con gái chị hiện giờ rất nguy hiểm, cô bé mắc bệnh viêm cơ tim cấp tính, hơn nữa đang lên cơn sốc tim, nhiều khả năng sẽ gây uy hiếp đến tính mạng của bé, cho nên chúng ta phải khẩn cấp chữa trị mới được."
"Cái gì? Viêm cơ tim cấp tính?" Nữ hành khách bị tin tức bất thình lình này làm cho sợ ngây người, thân thể không tự chủ được loạng choạng. Nếu không có một vị hành khách tốt bụng ở bên cạnh nâng đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã té nhào trên mặt đất. Ở một khắc thời gian đó, tâm tình của nàng, phảng phất như là lúc chiếc xe đò quay cuồng chìm xuống dòng sông. Nếu như không vướng bận con gái của mình, chỉ sợ nàng sớm đã hôn mê bất tỉnh đi rồi.
Nữ hành khách run giọng nói: "Con gái tôi không phải chỉ trúng cảm mạo thôi sao? Như thế nào biến thành viêm cơ tim cấp tính đây? Còn sốc tim nữa? Bác sĩ đâu...bác sĩ đâu rồi! Van cầu các ngài mau lại đây cứu con gái tôi với!"
Trương Văn Trọng nói: "Đại tỷ, chị cũng đừng hoảng loạn quá mức, tôi sẽ đem hết toàn lực ra chữa bệnh cho con gái của chị."
Trong đôi con ngươi đen nhánh của nữ hành khách, liền phóng xuất ra quang mang hi vọng, run giọng dò hỏi: "Anh...anh là bác sĩ ư?"
"Đúng vậy, tôi chính là bác sĩ." Trương Văn Trọng bình tĩnh hồi đáp, ôm cô bé gái, nhanh chân đi tới chỗ xe cấp cứu đang dừng.
Xe cứu thương và nhân viên y tá cũng vừa mới đến, cho nên không nghe thấy câu chuyện đối thoại giữa Trương Văn Trọng và nữ hành khách. Bất quá, bọn họ lại được nghe kể tình cảnh Trương Văn Trọng cứu cô bé gái thoát khỏi chiếc xe đò, cho nên khi Trương Văn Trọng ôm cô bé đến, có người liền nhanh chóng chào đón, thân thiết dò hỏi: "Đứa nhỏ này bị làm sao vậy? Bị thương ở đâu? Còn tình huống của anh như thế nào rồi! Có bị thương không?"
Bất quá, Trương Văn Trọng cũng không có giao cô bé vào trong tay bọn họ, mà ôm bé chui thẳng vào trong xe cấp cứu, đồng thời lãnh đạm nói: "Siêu vi trùng cúm Influenza gây nên bệnh viêm cơ tim cấp tính, biến chứng sốc tim. Trên xe cấp cứu có túi dưỡng khí không? Mau lấy cho bé thở đi!"
"Cái...cái gì?" Nhân viên cứu thương đầu tiên hơi sửng sốt, theo sau cẩn thận quan sát bộ dáng của bé gái, liền sôi nổi nói:
"Đúng rồi, cô bé này quả thực là có triệu chứng sốc tim."
"Uy, túi dưỡng khí đâu? Mau đem túi dưỡng khí lại đây, đeo vào cho cô bé thở."
Cũng có bác sĩ kêu lớn: "Chuẩn bị tiêm A - dre - na - lin cho bé."
Thế nhưng Trương Văn Trọng lập tức bác bỏ đề nghị này, bình tĩnh nói: "Không cần tiêm A - dre - na - lin! Mọi người chỉ cần cho bé thở dưỡng khí là đủ rồi. Trong xe có mang theo ngân châm không?"
Nhóm nhân viên cứu thương trợn tròn hai mắt: "Ngân...ngân châm? Trên xe cấp cứu không có trang bị dụng cụ Đông y, tìm đâu ra ngân châm được đây chứ."
Lúc này có một người trung niên, cũng là nhân viên cứu thương, trùng hợp đi ngang qua nghe thấy đoạn đối thoại giữa bọn họ, liền nhanh chóng nói: "Trên xe của tôi có ngân châm đó. Cũng là do bệnh xương cổ kinh niên, nên tôi thường mang theo ngân châm đi làm. Anh chờ chút, tôi quay lại đi lấy cho anh." Dứt lời, hắn xoay người đi tới một chiếc xe Huyndai Elantra đậu bên lề đường.
Không đầy một lát sau, hắn liền chạy trở về cầm theo một hộp ngân châm nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.
Lúc này Trương Văn Trọng đã đặt cô bé nằm dài trên cáng xe cấp cứu, lắp thêm ống dưỡng khí cho cô bé điều hòa nhịp thở. Sau khi tiếp nhận hộp châm, Trương Văn Trọng cũng lấy bông cồn khử trùng đầu kim. Bất quá lúc này nhóm nhân viên cứu hộ đã khôi phục thần trí, vội vàng chất vấn: "Anh đây là muốn dùng châm viêm để chữa trị căn bệnh viêm cơ tim cấp tính cho cô bé sao? Anh đừng đùa quá trớn như thế đi? Mà anh có phải là bác sĩ không hả? Đừng làm xằng làm bậy nha!"
"Tôi là bác sĩ." Trương Văn Trọng lãnh đạm trả lời, vung ngân châm đã qua khử trùng lên, đâm xuống ba huyệt Nội Quan, Bách Hội, Khí Hải của cô bé. Đây cũng chính là thủ pháp Cố Bổn Bồi Nguyên Châm.
Trương Văn Trọng lựa chọn sử dụng ba huyệt vị này, bởi vì muốn khởi lên công hiệu Hồi Dương Thoát Cốt, làm cho huyết áp mạch đập trở lại trạng thái bình thường, do đó mà cơn sốc cũng sẽ rơi chậm đi, biến nguy thành an.
Thiện nghệ châm cứu xong, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng rút kim, mà giữ nguyên ba cây kim châm ở trên huyệt vị. Tiếp đó, hắn lấy một mớ ngải khô, đốt nóng, đồng thời áp xuống hai huyệt Bách Hội, Thần Khuyết của cô bé gái.
Rất nhanh mười phút đồng hồ trôi qua, nguyên bản sắc mặt tái nhợt của cô bé đã khôi phục lại hồng nhuận. Bé chậm rãi mở mắt ra, thấy có nhiều người đang nhìn mình, đột ngột khóc rống lên, suy yếu nói: "Con muốn mẹ...mẹ ơi..."
Nhóm nhân viên cứu hộ trên xe, không hẹn mà cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, kinh hỉ nói:
"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi kia! Người này thế nhưng chỉ dùng ngân châm mà cứu tỉnh cô bé lên cơn sốc tim."
"Trời ạ, thật không thể tin nổi. Hóa ra châm cứu không chỉ chữa trị những căn bệnh mãn tính, mà nó còn có thể dùng trên phương diện cấp cứu đột xuất nữa ah!"
"Mẹ của bé đâu rồi? Nhanh đi gọi mẹ của bé tới đây nào!"
Mẹ của cô bé cũng chính là người nữ hành khách kia, nàng luôn luôn chầu chực ở bên ngoài xe cứu thương. Giờ phút này, loáng thoáng nghe thấy con gái mình đã hồi tỉnh, nàng liền vội vàng bò vào trong xe, gắt gao nắm tay con gái nhỏ, nhẹ giọng an ủi nói: "Mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi cục cưng của mẹ!"
Mặc dù cô bé đã hồi tỉnh, nhưng Trương Văn Trọng không dám ngừng điều trị, phải qua thêm khoảng mười phút đồng hồ nữa, đợi trạng huống của cô bé hoàn toàn bình phục, hắn mới dám rút kim châm ra khỏi huyệt vị.
"Tuy rằng con gái chị đã tỉnh. Nhưng căn bệnh viêm cơ tim cấp tính của bé vẫn còn tồn tại như trước. Tôi sẽ cấp cho chị một đơn thuốc, chiếu theo đó mà sắc cho bé uống. Chẳng qua bao lâu thời gian, bệnh tình của bé sẽ khỏi hẳn." Trương Văn Trọng bày ra giấy bút, tỉ mỉ kê đơn.
Thành phần trong đơn thuốc này chủ yếu là muốn bổ trung ích khí, bao gồm Sài Hồ, Mạch Đông, Ngũ Vị, Đan Tham và Sinh Địa Hoàng. Có tác dụng giải độc, điều hòa khí huyết, điều dưỡng tâm phế, lưu thông hoạt huyết ứ tồn. Dùng để trị liệu bệnh viêm cơ tim cấp tính, chính là thích hợp nhất.
"Cám ơn anh, cám ơn anh." Người nữ hành khách tiếp nhận đơn thuốc xong, không ngừng gật đầu chắp tay cảm tạ Trương Văn Trọng.