Thấy thời gian bắt đầu tiệc tối đã đến giờ, thế nhưng trong nhà hàng ngoại trừ nhóm người Lê thiếu có ý đồ bất thiện, đang chờ xem sự xấu hổ của Trương Văn Trọng, cũng không có một nhân vật phú hào nổi tiếng nào đáp ứng lời mời mà đến, biểu tình trên mặt Vưu Giai trở nên xấu xí, lập tức lấy điện thoại gọi cho mấy nhân vật nổi tiếng mà nàng quen biết. Sau một phen nói chuyện, nàng căm giận nói: "Bọn người này thật không phải người tốt, trong thường ngày cả đám đều xa xỉ lãng phí. Thế nhưng hiện tại vừa nghe nói tới chuyện quyên tiền từ thiện, lại tìm đủ lý do để từ chối."
"Kỳ thực điều này cũng không có gì kỳ quái." Vưu Lương đối với chuyện như vậy đã thấy mà không thể trách, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Trước đó buổi tiệc tối từ thiện tổ chức tại kinh thành, cũng quạnh quẽ cô đơn kết thúc như vậy. Rất nhiều nhân vật phú hào nổi tiếng thu được thiệp mời, đều dùng đủ loại lý do từ chối, không chịu đến buổi tiệc từ thiện. Nghĩ đến lần này dùng danh nghĩa của Trương tiên sinh khởi động quyên tiền tổ chức quỹ hội y học cũng bị bọn họ xem là một buổi Hồng Môn Yến, không đến dự tiệc cũng không có gì kỳ lạ."
Vưu Giai nói: "Thật là, làm thế nào mới tốt? Không thể cứ xám xịt như vậy mà xong việc đi? Em cũng không muốn cho mấy tên hỗn đản kia có dịp chê cười!" Nói đến đây, nàng còn không quên trừng mắt nhìn đám người Lê thiếu.
Đám người Lê thiếu cũng không xem ánh mắt uy hiếp của Vưu Giai để vào lòng, trái lại càng thêm cười đắc ý, càng thêm có chút hả hê. Trong đó còn có một tên, ôm ý niệm bỏ đá xuống giếng trong đầu, hướng Trương Văn Trọng hét lên: "Uy, bác sĩ Trương, buổi tiệc tối đã đến thời gian, có phải cho phục vụ đem thức ăn lên rồi không? Anh không phải chỉ vì chỉ có vài người chúng tôi đến buổi tiệc từ thiện này, sẽ không muốn làm nữa chứ? Đừng nha, vài người chúng ta cũng vui vẻ đến làm từ thiện, anh thật sự không chịu làm nữa, chẳng phải làm rét lạnh lòng của chúng ta sao?"
Lời nói của hắn, nói ra kỳ quái, tuy rằng công phu dưỡng khí của Trương Văn Trọng rất tốt, cũng không có phản ứng gì, thế nhưng ba anh em Vưu Giai cùng những nhân viên công tác quỹ hội đều vẻ mặt giận dữ, mà đám người Lê thiếu lại vui vẻ cười ha ha liên tục.
Hiện tại hận nhất là Vưu Giai, đám người này dám nói xấu Trương Văn Trọng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói mà, đám người Lê thiếu này, khẳng định là đến quấy rối. Hừ, tôi nhìn thấy bọn họ là tức giận!"
Vưu Văn nói: "Em qua đánh đuổi bọn hắn!" Hắn dự định đi về phía đám người Lê thiếu.
Ngay lúc này, có hai người đi vào nhà hàng, chính là chủ tịch Triệu Trác Khải của tập đoàn Hoành Sâm cùng phu nhân của hắn Trần Uyển Dung. Hai người nhìn vẻ lạnh lẽo trống vắng trong nhà hàng, không khỏi hơi sửng sốt. Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười dài đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, nói: "Bác sĩ Trương, rất xin lỗi, vừa rồi có một hội nghị ngoại thương, cho nên mới đến trễ một chút, hi vọng anh đừng nên chú ý."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Hai vị có thể tới, tôi vui vẻ còn không kịp, làm sao lại chú ý? Mời ngồi."
Nhìn thấy một màn này, đám người Lê thiếu không khỏi nhỏ giọng nói:
"Ai, hai người này không phải là Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung của tập đoàn Hoành Sâm sao? Sao bọn họ lại tới?"
"Trước đây thế nào không có nghe nói qua bọn họ hai người còn quan tâm đến việc mưu cầu danh lợi từ sự nghiệp từ thiện?"
"Tôi nghe nói qua, trước đó con gái của họ bị bệnh rất nặng, cuối cùng do Trương Văn Trọng chữa lành. Theo tôi thấy, hai người bọn họ chịu tới, hơn phân nửa là vì muốn trả lại món nợ ân tình này. Chờ coi đi, ngoại trừ hai người này ra, khẳng định sẽ không còn ai đến nữa!"
Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, lại có người lần lượt đi vào bên trong nhà hàng.
Lần này người tới, là Ngô Phẫn của Tinh Thành cùng Dương Đông Nhi, Chương Hổ của Cẩm Kim Thành, cùng với Tôn Nguy và mấy người bạn từ kinh thành tới. Vài người trước sau đi tới trước người Trương Văn Trọng, cùng hắn cười chào hỏi.
Ngô Phẫn nói: "Trương tiên sinh, lần này tôi không chỉ tự mình đến, tiên trưởng Hà Phi Quan nghe nói anh khởi đầu một quỹ hội y học, đồng thời tối nay tổ chức buổi tiệc tối từ thiện, riêng dặn tôi, để tôi đem phần tâm ý của ông ấy cũng đưa tới."
"Cảm tạ." Trương Văn Trọng mỉm cười nói, lập tức cho Vưu Văn dẫn hắn an bài chỗ ngồi. Dương Đông Nhi và Chương Hổ chào hỏi xong Trương Văn Trọng và Vưu Giai, lại cười dài lấy ra một tấm thiệp cưới, giao vào trong tay Trương Văn Trọng, nói: "Chúng tôi dự định kết hôn vào đầu năm, lần này tham gia buổi tiệc từ thiện của hai vị, lại thuận tiện đem thiệp mời giao cho hai người."
"Chúc mừng, chúc mừng." Trương Văn Trọng và Vưu Giai vội vã chúc mừng hai người.
Trước khi ngồi xuống, Dương Đông Nhi còn tiến đến bên người Vưu Giai, nhỏ giọng dò hỏi: "Giai Giai, hai người...dự định lúc nào kết hôn?"
Sắc mặt Vưu Giai hơi đỏ lên, lại liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, nhỏ giọng hồi đáp: "Phải...xem anh ấy."
Tôn Nguy dẫn mấy người bạn đi tới trước người Trương Văn Trọng, vừa cười vừa nói: "Trương ca, chúng tôi không có tới muộn phải không? Nếu như không phải máy bay đến trễ, chúng tôi đã sớm tới rồi." Đang khi nói chuyện, mấy người bạn của hắn cũng bước tới, vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu với Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng giống như Tôn Nguy, đều là người của Hồng gia, thuộc thái tử đảng (con cháu của những vị có quyền lực cao trong quân giới, chính giới) hàng thật giá thật chân chính, tự nhiên từ miệng các trưởng bối, nghe nói qua chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng. Biết hắn không chỉ có y thuật vô cùng cao minh, đồng thời còn thuộc giới siêu phàm như thần tiên sống, thái độ bọn họ khi đối mặt Trương Văn Trọng, đều có vẻ khiêm tốn cùng lễ phép. Dù sao, chỉ cần là người, sẽ có lúc phải sinh bệnh. Bệnh bình thường thì cũng thôi, nếu gặp phải bệnh nan y, đại khái cũng chỉ có nhân vật như Trương Văn Trọng mới có khả năng cứu được tính mạng của bọn họ. Cho nên lấy lòng Trương Văn Trọng, theo bọn họ xem ra, là chuyện cần phải làm.
Nhìn những người lần lượt xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện, đám người Lê thiếu nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhất là người dám khẳng định sẽ không còn ai tới, lúc này vẻ mặt càng xấu hổ cùng quẫn thái.
"Không nghĩ tới, thật sự có kẻ ngu si chạy tới tham gia buổi tiệc từ thiện này."
"Bọn người kia là người nào vậy? Không ngờ ngốc tới mức chạy tới tham gia buổi tiệc lừa gạt tiền này của Trương Văn Trọng? Không phải bị đụng đầu điên rồi chứ?"
Trong đám người Lê thiếu, có một tên cũng nhận ra thân phận mấy người Tôn Nguy, vẻ mặt của hắn nhất thời hơi bị biến đổi, mà khi hắn nhìn thấy mấy người Tôn Nguy đứng trước mặt Trương Văn Trọng lại dùng vẻ mặt khiêm tốn cùng lễ phép, biểu tình trên mặt lập tức biến thành tương đối đặc sắc.
Hắn run run đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán vì hoảng sợ, hắn nhịn không được suy đoán trong lòng: "Tên Trương Văn Trọng này rốt cục lại là ai? Không ngờ có thể làm cho mấy người thuộc thái tử đảng đối với hắn vô cùng cung kính. Lẽ nào hắn là một người có địa vị cao hay sao?" Hắn càng nghĩ càng có loại khả năng này, liền không dám tiếp tục ở lại trêu chọc Trương Văn Trọng nữa, nhanh tìm cớ bỏ trốn, để lại đám người Lê thiếu tiếp tục ở lại nơi này, tùy tiện đùa cợt Trương Văn Trọng.
"Tuy rằng hiện tại đã có vài người đến, nhưng vẫn rất quạnh quẽ lạnh lẽo như trước. Theo tôi thấy, buổi tiệc tối từ thiện chỉ thảm đạm kết thúc!"
"Không sai, tôi cũng cho rằng như thế. Hắc hắc, mọi người xem, hiện tại nơi này chỉ ngồi được hai bàn. Còn có nhiều bàn còn trống như vậy, chờ tôi chụp một bức ảnh, xem như làm kỷ niệm vĩnh cửu nha?"
"Hiện tại anh đã nghĩ tới chuyện chụp ảnh sao? Tôi đã sớm đem một màn quạnh quẽ này phát biểu trên truyenfull.vn rồi nè." Một người vung điện thoại trong tay, hướng các đồng bạn bên cạnh khoe khoang tin tức hắn vừa phát ra khi nãy.
Nhìn vẻ mỉm cười trên mặt Trương Văn Trọng, Lê thiếu nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói với đồng bạn bên cạnh: "Các anh xem, tiểu tử này hiện tại không ngờ còn nở nụ cười. Lúc này mới tới có vài người, hắn liền trở nên dào dạt đắc ý. Cáp...xem ra hắn đúng là một tên nhà quê, một chút kiến thức cũng không có."
Câu nói của hắn nhất thời được đồng bạn tán thành, những người này đều nói: "Hay, mới đến vài người như thế, có gì đáng đắc ý?"
"Nếu thật sự có năng lực, thì hãy để những bàn trống này ngồi đầy đi."
Thanh âm người này vừa hạ xuống, một mảnh tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Tiếng bước chân, nghe đinh tai nhức óc, phảng phất như có mấy trăm đến hơn một ngàn người đang hướng trong này chạy tới.
"Làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không chỉ có đám người Lê thiếu sợ hãi, liên tục nhìn nhau, dù là nhóm người của Trương Văn Trọng cũng không hiểu ra sao. Mọi người đều quay đầu nhìn lối vào nhà hàng.
Một đám người xuất hiện ngay lối vào nhà hàng, số lượng chừng vài trăm người.
Những người này cũng không mặc tây trang hay lễ phục dạ hội, cũng không tản ra khí thế của xã hội thượng lưu, bọn họ đều không phải nhân vật phú hào nổi tiếng, đều chỉ là dân chúng phổ thông.
Trong những người này, có một ít gương mặt Trương Văn Trọng quen thuộc. Bọn họ có người là bệnh nhân mà Trương Văn Trọng từng trị liệu, có người hắn từng giúp đỡ, nhưng càng nhiều, chính là người muốn cùng hắn tham gia làm việc thiện.
Trong đám người, có người nhìn thấy Trương Văn Trọng, vội vã kêu lên: "Là chỗ này. Buổi tiệc từ thiện ở nơi này, tôi nhìn thấy bác sĩ Trương."
"Tiểu Trương, nghe nói cậu mở một quỹ hội y học, không chỉ muốn kiệt lực xúc tiến sự phát triển y học, đồng thời còn muốn giúp đỡ những người bệnh bị bệnh nặng dằn vặt đau khổ, nhưng lại không có tiền khám bệnh?" Uông bá từ trong đám người đi ra, đại biểu cho mọi người dò hỏi.
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp. Nguồn truyện:
"Tiểu Trương, cậu đừng trách chúng tôi không mời mà đến. Chúng tôi, tuy rằng cũng không phải là người có tiền, cũng không phải nhân vật nổi danh gì, thế nhưng cũng muốn cống hiến ra một phần lực nhỏ của mình, một phần lương tâm của mình."
"Phải nha, bác sĩ Trương, mong muốn anh có thể nhận lấy số tiền của chúng tôi, đừng chê ít." Những người đứng sau hắn, cũng lấy tiền trong túi mình ra. Nhiều nhất có mấy chục ngàn, ít nhất cũng là mấy trăm nguyên. Tuy rằng từ số lượng mà nói, còn kém các phú hào quyên ra trăm ngàn, tiền triệu, thế nhưng từ trọng lượng mà nói, cũng không hề nhẹ hơn những người giàu có. Thậm chí còn nặng lòng hơn bọn họ...
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Lê thiếu triệt để ngây dại. Mà trong viền mắt nhóm người Trương Văn Trọng, chỉ còn lóe ra nước mắt trong suốt...
Thấy thời gian bắt đầu tiệc tối đã đến giờ, thế nhưng trong nhà hàng ngoại trừ nhóm người Lê thiếu có ý đồ bất thiện, đang chờ xem sự xấu hổ của Trương Văn Trọng, cũng không có một nhân vật phú hào nổi tiếng nào đáp ứng lời mời mà đến, biểu tình trên mặt Vưu Giai trở nên xấu xí, lập tức lấy điện thoại gọi cho mấy nhân vật nổi tiếng mà nàng quen biết. Sau một phen nói chuyện, nàng căm giận nói: "Bọn người này thật không phải người tốt, trong thường ngày cả đám đều xa xỉ lãng phí. Thế nhưng hiện tại vừa nghe nói tới chuyện quyên tiền từ thiện, lại tìm đủ lý do để từ chối."
"Kỳ thực điều này cũng không có gì kỳ quái." Vưu Lương đối với chuyện như vậy đã thấy mà không thể trách, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Trước đó buổi tiệc tối từ thiện tổ chức tại kinh thành, cũng quạnh quẽ cô đơn kết thúc như vậy. Rất nhiều nhân vật phú hào nổi tiếng thu được thiệp mời, đều dùng đủ loại lý do từ chối, không chịu đến buổi tiệc từ thiện. Nghĩ đến lần này dùng danh nghĩa của Trương tiên sinh khởi động quyên tiền tổ chức quỹ hội y học cũng bị bọn họ xem là một buổi Hồng Môn Yến, không đến dự tiệc cũng không có gì kỳ lạ."
Vưu Giai nói: "Thật là, làm thế nào mới tốt? Không thể cứ xám xịt như vậy mà xong việc đi? Em cũng không muốn cho mấy tên hỗn đản kia có dịp chê cười!" Nói đến đây, nàng còn không quên trừng mắt nhìn đám người Lê thiếu.
Đám người Lê thiếu cũng không xem ánh mắt uy hiếp của Vưu Giai để vào lòng, trái lại càng thêm cười đắc ý, càng thêm có chút hả hê. Trong đó còn có một tên, ôm ý niệm bỏ đá xuống giếng trong đầu, hướng Trương Văn Trọng hét lên: "Uy, bác sĩ Trương, buổi tiệc tối đã đến thời gian, có phải cho phục vụ đem thức ăn lên rồi không? Anh không phải chỉ vì chỉ có vài người chúng tôi đến buổi tiệc từ thiện này, sẽ không muốn làm nữa chứ? Đừng nha, vài người chúng ta cũng vui vẻ đến làm từ thiện, anh thật sự không chịu làm nữa, chẳng phải làm rét lạnh lòng của chúng ta sao?"
Lời nói của hắn, nói ra kỳ quái, tuy rằng công phu dưỡng khí của Trương Văn Trọng rất tốt, cũng không có phản ứng gì, thế nhưng ba anh em Vưu Giai cùng những nhân viên công tác quỹ hội đều vẻ mặt giận dữ, mà đám người Lê thiếu lại vui vẻ cười ha ha liên tục.
Hiện tại hận nhất là Vưu Giai, đám người này dám nói xấu Trương Văn Trọng, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã nói mà, đám người Lê thiếu này, khẳng định là đến quấy rối. Hừ, tôi nhìn thấy bọn họ là tức giận!"
Vưu Văn nói: "Em qua đánh đuổi bọn hắn!" Hắn dự định đi về phía đám người Lê thiếu.
Ngay lúc này, có hai người đi vào nhà hàng, chính là chủ tịch Triệu Trác Khải của tập đoàn Hoành Sâm cùng phu nhân của hắn Trần Uyển Dung. Hai người nhìn vẻ lạnh lẽo trống vắng trong nhà hàng, không khỏi hơi sửng sốt. Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, cười dài đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, nói: "Bác sĩ Trương, rất xin lỗi, vừa rồi có một hội nghị ngoại thương, cho nên mới đến trễ một chút, hi vọng anh đừng nên chú ý."
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Hai vị có thể tới, tôi vui vẻ còn không kịp, làm sao lại chú ý? Mời ngồi."
Nhìn thấy một màn này, đám người Lê thiếu không khỏi nhỏ giọng nói:
"Ai, hai người này không phải là Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung của tập đoàn Hoành Sâm sao? Sao bọn họ lại tới?"
"Trước đây thế nào không có nghe nói qua bọn họ hai người còn quan tâm đến việc mưu cầu danh lợi từ sự nghiệp từ thiện?"
"Tôi nghe nói qua, trước đó con gái của họ bị bệnh rất nặng, cuối cùng do Trương Văn Trọng chữa lành. Theo tôi thấy, hai người bọn họ chịu tới, hơn phân nửa là vì muốn trả lại món nợ ân tình này. Chờ coi đi, ngoại trừ hai người này ra, khẳng định sẽ không còn ai đến nữa!"
Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, lại có người lần lượt đi vào bên trong nhà hàng.
Lần này người tới, là Ngô Phẫn của Tinh Thành cùng Dương Đông Nhi, Chương Hổ của Cẩm Kim Thành, cùng với Tôn Nguy và mấy người bạn từ kinh thành tới. Vài người trước sau đi tới trước người Trương Văn Trọng, cùng hắn cười chào hỏi.
Ngô Phẫn nói: "Trương tiên sinh, lần này tôi không chỉ tự mình đến, tiên trưởng Hà Phi Quan nghe nói anh khởi đầu một quỹ hội y học, đồng thời tối nay tổ chức buổi tiệc tối từ thiện, riêng dặn tôi, để tôi đem phần tâm ý của ông ấy cũng đưa tới."
"Cảm tạ." Trương Văn Trọng mỉm cười nói, lập tức cho Vưu Văn dẫn hắn an bài chỗ ngồi. Dương Đông Nhi và Chương Hổ chào hỏi xong Trương Văn Trọng và Vưu Giai, lại cười dài lấy ra một tấm thiệp cưới, giao vào trong tay Trương Văn Trọng, nói: "Chúng tôi dự định kết hôn vào đầu năm, lần này tham gia buổi tiệc từ thiện của hai vị, lại thuận tiện đem thiệp mời giao cho hai người."
"Chúc mừng, chúc mừng." Trương Văn Trọng và Vưu Giai vội vã chúc mừng hai người.
Trước khi ngồi xuống, Dương Đông Nhi còn tiến đến bên người Vưu Giai, nhỏ giọng dò hỏi: "Giai Giai, hai người...dự định lúc nào kết hôn?"
Sắc mặt Vưu Giai hơi đỏ lên, lại liếc mắt nhìn Trương Văn Trọng, nhỏ giọng hồi đáp: "Phải...xem anh ấy."
Tôn Nguy dẫn mấy người bạn đi tới trước người Trương Văn Trọng, vừa cười vừa nói: "Trương ca, chúng tôi không có tới muộn phải không? Nếu như không phải máy bay đến trễ, chúng tôi đã sớm tới rồi." Đang khi nói chuyện, mấy người bạn của hắn cũng bước tới, vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu với Trương Văn Trọng. Bọn họ cũng giống như Tôn Nguy, đều là người của Hồng gia, thuộc thái tử đảng (con cháu của những vị có quyền lực cao trong quân giới, chính giới) hàng thật giá thật chân chính, tự nhiên từ miệng các trưởng bối, nghe nói qua chuyện liên quan tới Trương Văn Trọng. Biết hắn không chỉ có y thuật vô cùng cao minh, đồng thời còn thuộc giới siêu phàm như thần tiên sống, thái độ bọn họ khi đối mặt Trương Văn Trọng, đều có vẻ khiêm tốn cùng lễ phép. Dù sao, chỉ cần là người, sẽ có lúc phải sinh bệnh. Bệnh bình thường thì cũng thôi, nếu gặp phải bệnh nan y, đại khái cũng chỉ có nhân vật như Trương Văn Trọng mới có khả năng cứu được tính mạng của bọn họ. Cho nên lấy lòng Trương Văn Trọng, theo bọn họ xem ra, là chuyện cần phải làm.
Nhìn những người lần lượt xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện, đám người Lê thiếu nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhất là người dám khẳng định sẽ không còn ai tới, lúc này vẻ mặt càng xấu hổ cùng quẫn thái.
"Không nghĩ tới, thật sự có kẻ ngu si chạy tới tham gia buổi tiệc từ thiện này."
"Bọn người kia là người nào vậy? Không ngờ ngốc tới mức chạy tới tham gia buổi tiệc lừa gạt tiền này của Trương Văn Trọng? Không phải bị đụng đầu điên rồi chứ?"
Trong đám người Lê thiếu, có một tên cũng nhận ra thân phận mấy người Tôn Nguy, vẻ mặt của hắn nhất thời hơi bị biến đổi, mà khi hắn nhìn thấy mấy người Tôn Nguy đứng trước mặt Trương Văn Trọng lại dùng vẻ mặt khiêm tốn cùng lễ phép, biểu tình trên mặt lập tức biến thành tương đối đặc sắc.
Hắn run run đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán vì hoảng sợ, hắn nhịn không được suy đoán trong lòng: "Tên Trương Văn Trọng này rốt cục lại là ai? Không ngờ có thể làm cho mấy người thuộc thái tử đảng đối với hắn vô cùng cung kính. Lẽ nào hắn là một người có địa vị cao hay sao?" Hắn càng nghĩ càng có loại khả năng này, liền không dám tiếp tục ở lại trêu chọc Trương Văn Trọng nữa, nhanh tìm cớ bỏ trốn, để lại đám người Lê thiếu tiếp tục ở lại nơi này, tùy tiện đùa cợt Trương Văn Trọng.
"Tuy rằng hiện tại đã có vài người đến, nhưng vẫn rất quạnh quẽ lạnh lẽo như trước. Theo tôi thấy, buổi tiệc tối từ thiện chỉ thảm đạm kết thúc!"
"Không sai, tôi cũng cho rằng như thế. Hắc hắc, mọi người xem, hiện tại nơi này chỉ ngồi được hai bàn. Còn có nhiều bàn còn trống như vậy, chờ tôi chụp một bức ảnh, xem như làm kỷ niệm vĩnh cửu nha?"
"Hiện tại anh đã nghĩ tới chuyện chụp ảnh sao? Tôi đã sớm đem một màn quạnh quẽ này phát biểu trên truyenfull.vn rồi nè." Một người vung điện thoại trong tay, hướng các đồng bạn bên cạnh khoe khoang tin tức hắn vừa phát ra khi nãy.
Nhìn vẻ mỉm cười trên mặt Trương Văn Trọng, Lê thiếu nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói với đồng bạn bên cạnh: "Các anh xem, tiểu tử này hiện tại không ngờ còn nở nụ cười. Lúc này mới tới có vài người, hắn liền trở nên dào dạt đắc ý. Cáp...xem ra hắn đúng là một tên nhà quê, một chút kiến thức cũng không có."
Câu nói của hắn nhất thời được đồng bạn tán thành, những người này đều nói: "Hay, mới đến vài người như thế, có gì đáng đắc ý?"
"Nếu thật sự có năng lực, thì hãy để những bàn trống này ngồi đầy đi."
Thanh âm người này vừa hạ xuống, một mảnh tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào. Tiếng bước chân, nghe đinh tai nhức óc, phảng phất như có mấy trăm đến hơn một ngàn người đang hướng trong này chạy tới.
"Làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Không chỉ có đám người Lê thiếu sợ hãi, liên tục nhìn nhau, dù là nhóm người của Trương Văn Trọng cũng không hiểu ra sao. Mọi người đều quay đầu nhìn lối vào nhà hàng.
Một đám người xuất hiện ngay lối vào nhà hàng, số lượng chừng vài trăm người.
Những người này cũng không mặc tây trang hay lễ phục dạ hội, cũng không tản ra khí thế của xã hội thượng lưu, bọn họ đều không phải nhân vật phú hào nổi tiếng, đều chỉ là dân chúng phổ thông.
Trong những người này, có một ít gương mặt Trương Văn Trọng quen thuộc. Bọn họ có người là bệnh nhân mà Trương Văn Trọng từng trị liệu, có người hắn từng giúp đỡ, nhưng càng nhiều, chính là người muốn cùng hắn tham gia làm việc thiện.
Trong đám người, có người nhìn thấy Trương Văn Trọng, vội vã kêu lên: "Là chỗ này. Buổi tiệc từ thiện ở nơi này, tôi nhìn thấy bác sĩ Trương."
"Tiểu Trương, nghe nói cậu mở một quỹ hội y học, không chỉ muốn kiệt lực xúc tiến sự phát triển y học, đồng thời còn muốn giúp đỡ những người bệnh bị bệnh nặng dằn vặt đau khổ, nhưng lại không có tiền khám bệnh?" Uông bá từ trong đám người đi ra, đại biểu cho mọi người dò hỏi.
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tiểu Trương, cậu đừng trách chúng tôi không mời mà đến. Chúng tôi, tuy rằng cũng không phải là người có tiền, cũng không phải nhân vật nổi danh gì, thế nhưng cũng muốn cống hiến ra một phần lực nhỏ của mình, một phần lương tâm của mình."
"Phải nha, bác sĩ Trương, mong muốn anh có thể nhận lấy số tiền của chúng tôi, đừng chê ít." Những người đứng sau hắn, cũng lấy tiền trong túi mình ra. Nhiều nhất có mấy chục ngàn, ít nhất cũng là mấy trăm nguyên. Tuy rằng từ số lượng mà nói, còn kém các phú hào quyên ra trăm ngàn, tiền triệu, thế nhưng từ trọng lượng mà nói, cũng không hề nhẹ hơn những người giàu có. Thậm chí còn nặng lòng hơn bọn họ...
Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Lê thiếu triệt để ngây dại. Mà trong viền mắt nhóm người Trương Văn Trọng, chỉ còn lóe ra nước mắt trong suốt...