Mười giờ hai mươi lăm phút...máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vân Thai thị.
Ngay khi Trương Văn Trọng bước xuống máy bay, thì cô gái trẻ lúc trước ngồi bên cạnh hắn, đột nhiên nhanh chân bước tới, viết danh tính cùng số điện thoại của mình lên một tờ giấy, hung hăng nhét vào trong tay hắn, vội vàng giải thích: "Trương ca, đây là số điện hoại của tôi! Anh đừng quên gọi cho tôi nhé." Dứt lời, nàng không đợi Trương Văn Trọng kịp phản ứng, liền xoay người chạy đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đối với chuyện này, Trương Văn Trọng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Sau khi đi ra khỏi sân bay, Trương Văn Trọng đón một chiếc taxi, tính toán tìm khách sạn ngủ một đêm. Sáng mai tiếp tục lên tàu quay về huyện Ẩn Ngạc. Lúc này sắc trời cũng muộn rồi, nếu cố chấp quay về huyện Ẩn Ngạc, chỉ sợ rạng sáng mới kịp tới nơi. Trương Văn Trọng không muốn nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người nhà, cho nên mới phải làm ra quyết định như vậy.
Trong lúc đứng đón taxi ở ngoài phi trường, thì đạo diễn Thần Quan Tây cũng dẫn theo Mã Hiểu Toa hổn hển chạy ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, anh mới xuống chuyến bay, hẳn là còn chưa kịp dùng cơm tối đi? Chẳng biết, chúng tôi có thể mời anh một bữa hay không đây?"
Lần này, Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt bọn họ, chỉ cười đáp: "Ăn tối sao? Được thôi, tôi cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi."
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng chỉ vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, nói: "Xe ở kia, Trương tiên sinh, mời đi theo chúng tôi."
Trương Văn Trọng gật đầu, theo bọn họ cùng đi tới chỗ chiếc xe thương vụ.
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa vốn định mở tiệc chiêu đãi Trương Văn Trọng ở khách sạn xa hoa nhất Vân Thai thị, nhưng Trương Văn Trọng đối với thức ăn trong khách sạn, lại không mấy hứng thú, chỉ muốn nhấm nháp chút đặc sản bình dân của Vân Thai thị mà thôi. Hai người cũng không dám lãnh đạm ý kiến của Trương Văn Trọng, nên nhanh chóng tìm một người bản địa làm việc trong đoàn phim, để hắn dẫn tới một quán ăn chuyên độc quyền về thịt nướng.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Văn Trọng liền đi trước tới nhà ga Vân Thai thị, chuẩn bị lên xe khách phản hồi huyện Ẩn Ngạc. Vốn Thần Quan Tây muốn đích thân đưa Trương Văn Trọng quay trở về huyện Ẩn Ngạc, nhưng đã bị hắn từ chối khéo. Bởi vì Trương Văn Trọng muốn âm thầm về nhà, cũng không thích quấy rầy nhiều người. Nếu không, hắn sớm đã kêu người của Trần gia tới đón rồi, đâu tới phiên Thần Quan Tây ở đây a dua.
Thời gian này, đại khái cũng gần đến tiết âm lịch rồi, hành khách quay trở về quê quán cũng khá đông đúc, cho nên nhà ga Vân Thai thị có vẻ rất náo nhiệt. Mặc dù hiện giờ là sáng sớm, nhưng ở nơi đây đã tập trung rất nhiều người. Ngoại trừ nhóm hành khách đi xe ra, còn có thật nhiều tiểu thương buôn bán kinh doanh. Đương nhiên, nhóm người không thể thiếu trong mỗi nhà ga, hẳn phải là nhóm người ăn xin quanh năm suốt tháng làm nghề kiếm sống.
Nhóm người ăn xin này, phần lớn đều là bộ dạng nhếch nhác, thậm chí trên cơ thể còn có những vết dị tật bẩm sinh, thoạt nhìn tương đối đáng thương. Thông thường, cái loại bộ dáng này của bọn họ, sẽ chiếm được rất nhiều nỗi cảm thông của hành khách, sẽ có hành khách phóng tay ném tiền vào trong bát của bọn họ.
Bất quá, nhóm ăn xin này mặc dù che mắt được đại bộ phận hành khách hảo tâm, nhưng lại không thể lừa gạt nổi Trương Văn Trọng. Hắn nắm giữ Quan Khí Bát Pháp, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, phần lớn những tên ăn mày kia đều sức dài vai rộng. Cái loại bộ dáng tàn tật đáng thương kia, phần lớn đều là giả trang mà thôi. Thậm chí, dựa theo khí huyết trên sắc mặt của bọn họ xem ra, mức độ dinh dưỡng còn vượt xa hơn người lao động phổ thông. Thiết nghĩ, thường ngày đám ăn xin này, cơm nước hẳn là tương đối không sai đi.
Ngay lúc đó, có một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, người gầy như que tăm, đột nhiên chen chúc từ trong đoàn khách nhân bước ra. "Bùm" một tiếng quỳ ở trước mặt Trương Văn Trọng, một tay ôm chầm lấy chân hắn, tay còn lại giơ chiếc bát tráng men lên, thần tình buồn bã nhìn Trương Văn Trọng cầu khẩn: "Chú gì ơi, cho cháu xin mấy đồng tiền lẻ đi."
Đám hành khách chứng kiến cảnh tượng này, đều không cảm thấy quái lạ. Hiển nhiên, những chuyện tương tự đã phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên dần dần cũng trở thành quen mắt.
Trương Văn Trọng cúi đầu xuống, đánh giá cô bé ăn xin này.
Dưới khí trời mùa đông lạnh giá, thế nhưng trên người bé gái này chỉ mặc độc một chiếc áo len rách rưới. Mà chiếc áo len kia, cũng không vừa vặn cho lắm. Sáng sớm ngày mùa đông, nhiệt độ không khí hạ xuống tương đối thấp. Lúc này cô bé gái bị gió lạnh thổi cho phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn bạc nhược hồng thấu lên, thậm chí tựu ngay cả miệng cũng thở phì phì ra hơi lạnh.
Chỉ liếc mắt nhìn, Trương Văn Trọng đã nhận ra, niên kỉ của cô bé này, hẳn phải là tám chín tuổi. Sở dĩ nhìn giống như sáu bảy tuổi, hoàn toàn cũng bởi vì cơ thể đang thiếu chất dinh dưỡng. Không chỉ có như thế, thông qua da thịt bại lộ, Trương Văn Trọng còn phát hiện thấy nhiều vết thương. Những vết thương kia có cũ đã thành sẹo, nhưng cũng có vết thương mới tạo thành thời gian gần đây. Chắc hẳn ở dưới bộ quần áo rách nát kia, còn có rất nhiều vết thương đang tồn tại! Theo tình huống này xem ra, bình thường cô bé kia hẳn là thường xuyên bị tra tấn đánh đập!
Quan sát tình huống của cô bé, coi như công phu hàm dưỡng của Trương Văn Trọng tốt đến đâu, thì trong lòng cũng không khỏi dấy lên một mảnh lửa giận. Trong phút chốc, hắn liền làm ra quyết định, bất kể như thế nào cũng phải giải cứu cô bé kia thoát khỏi tay đồng đảng hung ác, trừng trị đám người táng tận lương tâm, mất hết nhân tính kia.
Trương Văn Trọng cố nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Hắn biết trong lúc hành nghề ăn xin, nhóm trẻ con giống như cô bé này đều có người giám thị quanh đây. Một khi phát hiện ra, cô bé hướng hành khách cầu xin giúp đỡ, đám người giám thị kia liền phóng tới đem cô bé đưa đi. Mà sau khi trở về, cô bé không thể thiếu được một trận đòn hiểm! Thậm chí, thậm chí là hủy hoại dung mạo!
Ngay khi Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cô bé gái ôm chân hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, liền mở miệng, đáng thương cầu khẩn nói: "Chú ơi, cấp cho cháu mấy đồng tiền lẻ đi! Đã mấy ngày qua cháu không được ăn gì, cháu xin chú, cấp cho cháu chút tiền đi, để cháu có thể ăn một bữa cơm no."
Tiền?
Trương Văn Trọng tâm niệm vừa động, nhớ ra, sau khi đứa nhỏ này xin được tiền, sẽ phải chạy về giao nộp cho người giám thị. Vì thế, Trương Văn Trọng theo túi quần móc ra năm mươi đồng bỏ vào trong chiếc bát tráng men sứt mẻ của cô bé gái.
Trông thấy năm mươi đồng tiền, cô bé vốn hơi sửng sốt, theo sau mới giật mình vui sướng, vội vàng buông Trương Văn Trọng ra, gắt gao bưng chặt chiếc bát trong tay, như sợ người khác sẽ đoạt mất năm mươi đồng tiền trong chiếc bát của mình. Nó xoay người chen vào giữa đám đông, chạy hướng về phía một người phụ nữ trung niên đang ôm một cái tiểu hài tử, đem năm mươi đồng tiền này, ngoan ngoãn giao nộp cho mụ ta.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng âm thầm theo chân cô bé gái, cũng đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên này, thoạt nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, ăn mặc khá rách rưới, ở trên đầu còn bọc theo một chiếc khăn hồng. Thế nhưng, xuyên thấu qua lớp quần áo rách rưới ở bên ngoài, Trương Văn Trọng cũng phát hiện, trang phục bên trong của mụ ta có khả năng giữ ấm tương đối tốt.
Người phụ nữ trung niên ôm theo một đứa trẻ nhỏ khoảng hai ba tuổi, ngồi xếp bằng dưới mặt đất. Trước người mụ, đồng dạng cũng có một chiếc bát tráng men. Bên trông có mấy tờ bạc vụn cùng tiền xu. Xem ra, ngày hôm nay sinh ý tương đối khá khẩm, ngoại trừ dụng cụ tác nghiệp ăn xin ra, ở trước người của mụ còn trưng bày một tờ giấy rất lớn.
Trương Văn Trọng cúi mắt nhìn xuống, nội dung bên trong tờ giấy viết là: "Chồng tôi đi làm ăn xa không may chết dọc đường, tôi trở thành quả phụ vất vả nuôi hai người con. Thế nhưng ông trời ghét bỏ, đứa nhỏ lại mắc phải quái bệnh nan y, khẩn cầu mọi người có lòng hảo tâm, liền khẳng khái giúp đỡ, trợ giúp mẹ con chúng tôi gom đủ chút tiền viện phí cho đứa bé chữa bệnh."
Lúc trước sai cô bé chạy đi xin tiền Trương Văn Trọng, chính là do người phụ nữ trung niên này chủ mưu. Giờ khắc này trông thấy hắn bước lại đây, trong ánh mắt của mụ ta cũng không khỏi lộ ra thần sắc đề phòng.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới mụ, chỉ đưa mắt liếc nhìn đứa nhỏ hai tuổi nằm trong lòng mụ ta.
Giờ khắc này, đứa bé hai tuổi đang nhắm mắt ngủ say. Phần da thịt bại lộ ra bên ngoài, xuất hiện nhiều vết lở loét. Từng dòng dịch nùng xanh vàng theo trong miệng vết thương chảy ra, bộ dáng thoạt nhìn vừa làm cho người khác sợ hãi, cũng vừa làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp đứa bé.
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái, lửa giận cố gắng kiềm nén của Trương Văn Trọng liền phun trào ra như núi lửa bình thường. Bởi vì hắn nhận ra, những vết nùng loét trên người đứa trẻ này cũng không phải là giả trang, mà là nùng loét chân chính.
Bọn người súc sinh này, vì muốn giành được lòng thương hại của hành khách, vì muốn lừa gạt càng nhiều tiền bạc, không ngờ là chẳng tiếc giết hại trẻ con vô tội!
Chuyện như thế, quả thực là mất hết nhân tính! Đám người kia, thật sự là không bằng súc sinh. Trong đôi con ngươi của Trương Văn Trọng, chợt xuất hiện một cỗ sát khí lăng lệ...
Mười giờ hai mươi lăm phút...máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vân Thai thị.
Ngay khi Trương Văn Trọng bước xuống máy bay, thì cô gái trẻ lúc trước ngồi bên cạnh hắn, đột nhiên nhanh chân bước tới, viết danh tính cùng số điện thoại của mình lên một tờ giấy, hung hăng nhét vào trong tay hắn, vội vàng giải thích: "Trương ca, đây là số điện hoại của tôi! Anh đừng quên gọi cho tôi nhé." Dứt lời, nàng không đợi Trương Văn Trọng kịp phản ứng, liền xoay người chạy đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Đối với chuyện này, Trương Văn Trọng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Sau khi đi ra khỏi sân bay, Trương Văn Trọng đón một chiếc taxi, tính toán tìm khách sạn ngủ một đêm. Sáng mai tiếp tục lên tàu quay về huyện Ẩn Ngạc. Lúc này sắc trời cũng muộn rồi, nếu cố chấp quay về huyện Ẩn Ngạc, chỉ sợ rạng sáng mới kịp tới nơi. Trương Văn Trọng không muốn nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người nhà, cho nên mới phải làm ra quyết định như vậy.
Trong lúc đứng đón taxi ở ngoài phi trường, thì đạo diễn Thần Quan Tây cũng dẫn theo Mã Hiểu Toa hổn hển chạy ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, anh mới xuống chuyến bay, hẳn là còn chưa kịp dùng cơm tối đi? Chẳng biết, chúng tôi có thể mời anh một bữa hay không đây?"
Lần này, Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt bọn họ, chỉ cười đáp: "Ăn tối sao? Được thôi, tôi cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi."
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng chỉ vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, nói: "Xe ở kia, Trương tiên sinh, mời đi theo chúng tôi."
Trương Văn Trọng gật đầu, theo bọn họ cùng đi tới chỗ chiếc xe thương vụ.
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa vốn định mở tiệc chiêu đãi Trương Văn Trọng ở khách sạn xa hoa nhất Vân Thai thị, nhưng Trương Văn Trọng đối với thức ăn trong khách sạn, lại không mấy hứng thú, chỉ muốn nhấm nháp chút đặc sản bình dân của Vân Thai thị mà thôi. Hai người cũng không dám lãnh đạm ý kiến của Trương Văn Trọng, nên nhanh chóng tìm một người bản địa làm việc trong đoàn phim, để hắn dẫn tới một quán ăn chuyên độc quyền về thịt nướng.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Văn Trọng liền đi trước tới nhà ga Vân Thai thị, chuẩn bị lên xe khách phản hồi huyện Ẩn Ngạc. Vốn Thần Quan Tây muốn đích thân đưa Trương Văn Trọng quay trở về huyện Ẩn Ngạc, nhưng đã bị hắn từ chối khéo. Bởi vì Trương Văn Trọng muốn âm thầm về nhà, cũng không thích quấy rầy nhiều người. Nếu không, hắn sớm đã kêu người của Trần gia tới đón rồi, đâu tới phiên Thần Quan Tây ở đây a dua.
Thời gian này, đại khái cũng gần đến tiết âm lịch rồi, hành khách quay trở về quê quán cũng khá đông đúc, cho nên nhà ga Vân Thai thị có vẻ rất náo nhiệt. Mặc dù hiện giờ là sáng sớm, nhưng ở nơi đây đã tập trung rất nhiều người. Ngoại trừ nhóm hành khách đi xe ra, còn có thật nhiều tiểu thương buôn bán kinh doanh. Đương nhiên, nhóm người không thể thiếu trong mỗi nhà ga, hẳn phải là nhóm người ăn xin quanh năm suốt tháng làm nghề kiếm sống.
Nhóm người ăn xin này, phần lớn đều là bộ dạng nhếch nhác, thậm chí trên cơ thể còn có những vết dị tật bẩm sinh, thoạt nhìn tương đối đáng thương. Thông thường, cái loại bộ dáng này của bọn họ, sẽ chiếm được rất nhiều nỗi cảm thông của hành khách, sẽ có hành khách phóng tay ném tiền vào trong bát của bọn họ.
Bất quá, nhóm ăn xin này mặc dù che mắt được đại bộ phận hành khách hảo tâm, nhưng lại không thể lừa gạt nổi Trương Văn Trọng. Hắn nắm giữ Quan Khí Bát Pháp, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, phần lớn những tên ăn mày kia đều sức dài vai rộng. Cái loại bộ dáng tàn tật đáng thương kia, phần lớn đều là giả trang mà thôi. Thậm chí, dựa theo khí huyết trên sắc mặt của bọn họ xem ra, mức độ dinh dưỡng còn vượt xa hơn người lao động phổ thông. Thiết nghĩ, thường ngày đám ăn xin này, cơm nước hẳn là tương đối không sai đi.
Ngay lúc đó, có một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, người gầy như que tăm, đột nhiên chen chúc từ trong đoàn khách nhân bước ra. "Bùm" một tiếng quỳ ở trước mặt Trương Văn Trọng, một tay ôm chầm lấy chân hắn, tay còn lại giơ chiếc bát tráng men lên, thần tình buồn bã nhìn Trương Văn Trọng cầu khẩn: "Chú gì ơi, cho cháu xin mấy đồng tiền lẻ đi."
Đám hành khách chứng kiến cảnh tượng này, đều không cảm thấy quái lạ. Hiển nhiên, những chuyện tương tự đã phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên dần dần cũng trở thành quen mắt.
Trương Văn Trọng cúi đầu xuống, đánh giá cô bé ăn xin này.
Dưới khí trời mùa đông lạnh giá, thế nhưng trên người bé gái này chỉ mặc độc một chiếc áo len rách rưới. Mà chiếc áo len kia, cũng không vừa vặn cho lắm. Sáng sớm ngày mùa đông, nhiệt độ không khí hạ xuống tương đối thấp. Lúc này cô bé gái bị gió lạnh thổi cho phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn bạc nhược hồng thấu lên, thậm chí tựu ngay cả miệng cũng thở phì phì ra hơi lạnh.
Chỉ liếc mắt nhìn, Trương Văn Trọng đã nhận ra, niên kỉ của cô bé này, hẳn phải là tám chín tuổi. Sở dĩ nhìn giống như sáu bảy tuổi, hoàn toàn cũng bởi vì cơ thể đang thiếu chất dinh dưỡng. Không chỉ có như thế, thông qua da thịt bại lộ, Trương Văn Trọng còn phát hiện thấy nhiều vết thương. Những vết thương kia có cũ đã thành sẹo, nhưng cũng có vết thương mới tạo thành thời gian gần đây. Chắc hẳn ở dưới bộ quần áo rách nát kia, còn có rất nhiều vết thương đang tồn tại! Theo tình huống này xem ra, bình thường cô bé kia hẳn là thường xuyên bị tra tấn đánh đập!
Quan sát tình huống của cô bé, coi như công phu hàm dưỡng của Trương Văn Trọng tốt đến đâu, thì trong lòng cũng không khỏi dấy lên một mảnh lửa giận. Trong phút chốc, hắn liền làm ra quyết định, bất kể như thế nào cũng phải giải cứu cô bé kia thoát khỏi tay đồng đảng hung ác, trừng trị đám người táng tận lương tâm, mất hết nhân tính kia.
Trương Văn Trọng cố nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Hắn biết trong lúc hành nghề ăn xin, nhóm trẻ con giống như cô bé này đều có người giám thị quanh đây. Một khi phát hiện ra, cô bé hướng hành khách cầu xin giúp đỡ, đám người giám thị kia liền phóng tới đem cô bé đưa đi. Mà sau khi trở về, cô bé không thể thiếu được một trận đòn hiểm! Thậm chí, thậm chí là hủy hoại dung mạo!
Ngay khi Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cô bé gái ôm chân hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, liền mở miệng, đáng thương cầu khẩn nói: "Chú ơi, cấp cho cháu mấy đồng tiền lẻ đi! Đã mấy ngày qua cháu không được ăn gì, cháu xin chú, cấp cho cháu chút tiền đi, để cháu có thể ăn một bữa cơm no."
Tiền?
Trương Văn Trọng tâm niệm vừa động, nhớ ra, sau khi đứa nhỏ này xin được tiền, sẽ phải chạy về giao nộp cho người giám thị. Vì thế, Trương Văn Trọng theo túi quần móc ra năm mươi đồng bỏ vào trong chiếc bát tráng men sứt mẻ của cô bé gái.
Trông thấy năm mươi đồng tiền, cô bé vốn hơi sửng sốt, theo sau mới giật mình vui sướng, vội vàng buông Trương Văn Trọng ra, gắt gao bưng chặt chiếc bát trong tay, như sợ người khác sẽ đoạt mất năm mươi đồng tiền trong chiếc bát của mình. Nó xoay người chen vào giữa đám đông, chạy hướng về phía một người phụ nữ trung niên đang ôm một cái tiểu hài tử, đem năm mươi đồng tiền này, ngoan ngoãn giao nộp cho mụ ta.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng âm thầm theo chân cô bé gái, cũng đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên này, thoạt nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, ăn mặc khá rách rưới, ở trên đầu còn bọc theo một chiếc khăn hồng. Thế nhưng, xuyên thấu qua lớp quần áo rách rưới ở bên ngoài, Trương Văn Trọng cũng phát hiện, trang phục bên trong của mụ ta có khả năng giữ ấm tương đối tốt.
Người phụ nữ trung niên ôm theo một đứa trẻ nhỏ khoảng hai ba tuổi, ngồi xếp bằng dưới mặt đất. Trước người mụ, đồng dạng cũng có một chiếc bát tráng men. Bên trông có mấy tờ bạc vụn cùng tiền xu. Xem ra, ngày hôm nay sinh ý tương đối khá khẩm, ngoại trừ dụng cụ tác nghiệp ăn xin ra, ở trước người của mụ còn trưng bày một tờ giấy rất lớn.
Trương Văn Trọng cúi mắt nhìn xuống, nội dung bên trong tờ giấy viết là: "Chồng tôi đi làm ăn xa không may chết dọc đường, tôi trở thành quả phụ vất vả nuôi hai người con. Thế nhưng ông trời ghét bỏ, đứa nhỏ lại mắc phải quái bệnh nan y, khẩn cầu mọi người có lòng hảo tâm, liền khẳng khái giúp đỡ, trợ giúp mẹ con chúng tôi gom đủ chút tiền viện phí cho đứa bé chữa bệnh."
Lúc trước sai cô bé chạy đi xin tiền Trương Văn Trọng, chính là do người phụ nữ trung niên này chủ mưu. Giờ khắc này trông thấy hắn bước lại đây, trong ánh mắt của mụ ta cũng không khỏi lộ ra thần sắc đề phòng.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới mụ, chỉ đưa mắt liếc nhìn đứa nhỏ hai tuổi nằm trong lòng mụ ta.
Giờ khắc này, đứa bé hai tuổi đang nhắm mắt ngủ say. Phần da thịt bại lộ ra bên ngoài, xuất hiện nhiều vết lở loét. Từng dòng dịch nùng xanh vàng theo trong miệng vết thương chảy ra, bộ dáng thoạt nhìn vừa làm cho người khác sợ hãi, cũng vừa làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp đứa bé.
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái, lửa giận cố gắng kiềm nén của Trương Văn Trọng liền phun trào ra như núi lửa bình thường. Bởi vì hắn nhận ra, những vết nùng loét trên người đứa trẻ này cũng không phải là giả trang, mà là nùng loét chân chính.
Bọn người súc sinh này, vì muốn giành được lòng thương hại của hành khách, vì muốn lừa gạt càng nhiều tiền bạc, không ngờ là chẳng tiếc giết hại trẻ con vô tội!
Chuyện như thế, quả thực là mất hết nhân tính! Đám người kia, thật sự là không bằng súc sinh. Trong đôi con ngươi của Trương Văn Trọng, chợt xuất hiện một cỗ sát khí lăng lệ...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mười giờ hai mươi lăm phút...máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Vân Thai thị.
Ngay khi Trương Văn Trọng bước xuống máy bay, thì cô gái trẻ lúc trước ngồi bên cạnh hắn, đột nhiên nhanh chân bước tới, viết danh tính cùng số điện thoại của mình lên một tờ giấy, hung hăng nhét vào trong tay hắn, vội vàng giải thích: "Trương ca, đây là số điện hoại của tôi! Anh đừng quên gọi cho tôi nhé." Dứt lời, nàng không đợi Trương Văn Trọng kịp phản ứng, liền xoay người chạy đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đối với chuyện này, Trương Văn Trọng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Sau khi đi ra khỏi sân bay, Trương Văn Trọng đón một chiếc taxi, tính toán tìm khách sạn ngủ một đêm. Sáng mai tiếp tục lên tàu quay về huyện Ẩn Ngạc. Lúc này sắc trời cũng muộn rồi, nếu cố chấp quay về huyện Ẩn Ngạc, chỉ sợ rạng sáng mới kịp tới nơi. Trương Văn Trọng không muốn nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của người nhà, cho nên mới phải làm ra quyết định như vậy.
Trong lúc đứng đón taxi ở ngoài phi trường, thì đạo diễn Thần Quan Tây cũng dẫn theo Mã Hiểu Toa hổn hển chạy ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, vội vàng nói: "Trương tiên sinh, anh mới xuống chuyến bay, hẳn là còn chưa kịp dùng cơm tối đi? Chẳng biết, chúng tôi có thể mời anh một bữa hay không đây?"
Lần này, Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt bọn họ, chỉ cười đáp: "Ăn tối sao? Được thôi, tôi cũng cảm thấy hơi đói bụng rồi."
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng chỉ vào một chiếc xe thương vụ đỗ cách đó không xa, nói: "Xe ở kia, Trương tiên sinh, mời đi theo chúng tôi."
Trương Văn Trọng gật đầu, theo bọn họ cùng đi tới chỗ chiếc xe thương vụ.
Thần Quan Tây và Mã Hiểu Toa vốn định mở tiệc chiêu đãi Trương Văn Trọng ở khách sạn xa hoa nhất Vân Thai thị, nhưng Trương Văn Trọng đối với thức ăn trong khách sạn, lại không mấy hứng thú, chỉ muốn nhấm nháp chút đặc sản bình dân của Vân Thai thị mà thôi. Hai người cũng không dám lãnh đạm ý kiến của Trương Văn Trọng, nên nhanh chóng tìm một người bản địa làm việc trong đoàn phim, để hắn dẫn tới một quán ăn chuyên độc quyền về thịt nướng.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trương Văn Trọng liền đi trước tới nhà ga Vân Thai thị, chuẩn bị lên xe khách phản hồi huyện Ẩn Ngạc. Vốn Thần Quan Tây muốn đích thân đưa Trương Văn Trọng quay trở về huyện Ẩn Ngạc, nhưng đã bị hắn từ chối khéo. Bởi vì Trương Văn Trọng muốn âm thầm về nhà, cũng không thích quấy rầy nhiều người. Nếu không, hắn sớm đã kêu người của Trần gia tới đón rồi, đâu tới phiên Thần Quan Tây ở đây a dua.
Thời gian này, đại khái cũng gần đến tiết âm lịch rồi, hành khách quay trở về quê quán cũng khá đông đúc, cho nên nhà ga Vân Thai thị có vẻ rất náo nhiệt. Mặc dù hiện giờ là sáng sớm, nhưng ở nơi đây đã tập trung rất nhiều người. Ngoại trừ nhóm hành khách đi xe ra, còn có thật nhiều tiểu thương buôn bán kinh doanh. Đương nhiên, nhóm người không thể thiếu trong mỗi nhà ga, hẳn phải là nhóm người ăn xin quanh năm suốt tháng làm nghề kiếm sống.
Nhóm người ăn xin này, phần lớn đều là bộ dạng nhếch nhác, thậm chí trên cơ thể còn có những vết dị tật bẩm sinh, thoạt nhìn tương đối đáng thương. Thông thường, cái loại bộ dáng này của bọn họ, sẽ chiếm được rất nhiều nỗi cảm thông của hành khách, sẽ có hành khách phóng tay ném tiền vào trong bát của bọn họ.
Bất quá, nhóm ăn xin này mặc dù che mắt được đại bộ phận hành khách hảo tâm, nhưng lại không thể lừa gạt nổi Trương Văn Trọng. Hắn nắm giữ Quan Khí Bát Pháp, chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, phần lớn những tên ăn mày kia đều sức dài vai rộng. Cái loại bộ dáng tàn tật đáng thương kia, phần lớn đều là giả trang mà thôi. Thậm chí, dựa theo khí huyết trên sắc mặt của bọn họ xem ra, mức độ dinh dưỡng còn vượt xa hơn người lao động phổ thông. Thiết nghĩ, thường ngày đám ăn xin này, cơm nước hẳn là tương đối không sai đi.
Ngay lúc đó, có một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, người gầy như que tăm, đột nhiên chen chúc từ trong đoàn khách nhân bước ra. "Bùm" một tiếng quỳ ở trước mặt Trương Văn Trọng, một tay ôm chầm lấy chân hắn, tay còn lại giơ chiếc bát tráng men lên, thần tình buồn bã nhìn Trương Văn Trọng cầu khẩn: "Chú gì ơi, cho cháu xin mấy đồng tiền lẻ đi."
Đám hành khách chứng kiến cảnh tượng này, đều không cảm thấy quái lạ. Hiển nhiên, những chuyện tương tự đã phát sinh qua rất nhiều lần, cho nên dần dần cũng trở thành quen mắt.
Trương Văn Trọng cúi đầu xuống, đánh giá cô bé ăn xin này.
Dưới khí trời mùa đông lạnh giá, thế nhưng trên người bé gái này chỉ mặc độc một chiếc áo len rách rưới. Mà chiếc áo len kia, cũng không vừa vặn cho lắm. Sáng sớm ngày mùa đông, nhiệt độ không khí hạ xuống tương đối thấp. Lúc này cô bé gái bị gió lạnh thổi cho phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn bạc nhược hồng thấu lên, thậm chí tựu ngay cả miệng cũng thở phì phì ra hơi lạnh.
Chỉ liếc mắt nhìn, Trương Văn Trọng đã nhận ra, niên kỉ của cô bé này, hẳn phải là tám chín tuổi. Sở dĩ nhìn giống như sáu bảy tuổi, hoàn toàn cũng bởi vì cơ thể đang thiếu chất dinh dưỡng. Không chỉ có như thế, thông qua da thịt bại lộ, Trương Văn Trọng còn phát hiện thấy nhiều vết thương. Những vết thương kia có cũ đã thành sẹo, nhưng cũng có vết thương mới tạo thành thời gian gần đây. Chắc hẳn ở dưới bộ quần áo rách nát kia, còn có rất nhiều vết thương đang tồn tại! Theo tình huống này xem ra, bình thường cô bé kia hẳn là thường xuyên bị tra tấn đánh đập!
Quan sát tình huống của cô bé, coi như công phu hàm dưỡng của Trương Văn Trọng tốt đến đâu, thì trong lòng cũng không khỏi dấy lên một mảnh lửa giận. Trong phút chốc, hắn liền làm ra quyết định, bất kể như thế nào cũng phải giải cứu cô bé kia thoát khỏi tay đồng đảng hung ác, trừng trị đám người táng tận lương tâm, mất hết nhân tính kia.
Trương Văn Trọng cố nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Hắn biết trong lúc hành nghề ăn xin, nhóm trẻ con giống như cô bé này đều có người giám thị quanh đây. Một khi phát hiện ra, cô bé hướng hành khách cầu xin giúp đỡ, đám người giám thị kia liền phóng tới đem cô bé đưa đi. Mà sau khi trở về, cô bé không thể thiếu được một trận đòn hiểm! Thậm chí, thậm chí là hủy hoại dung mạo!
Ngay khi Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cô bé gái ôm chân hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, liền mở miệng, đáng thương cầu khẩn nói: "Chú ơi, cấp cho cháu mấy đồng tiền lẻ đi! Đã mấy ngày qua cháu không được ăn gì, cháu xin chú, cấp cho cháu chút tiền đi, để cháu có thể ăn một bữa cơm no."
Tiền?
Trương Văn Trọng tâm niệm vừa động, nhớ ra, sau khi đứa nhỏ này xin được tiền, sẽ phải chạy về giao nộp cho người giám thị. Vì thế, Trương Văn Trọng theo túi quần móc ra năm mươi đồng bỏ vào trong chiếc bát tráng men sứt mẻ của cô bé gái.
Trông thấy năm mươi đồng tiền, cô bé vốn hơi sửng sốt, theo sau mới giật mình vui sướng, vội vàng buông Trương Văn Trọng ra, gắt gao bưng chặt chiếc bát trong tay, như sợ người khác sẽ đoạt mất năm mươi đồng tiền trong chiếc bát của mình. Nó xoay người chen vào giữa đám đông, chạy hướng về phía một người phụ nữ trung niên đang ôm một cái tiểu hài tử, đem năm mươi đồng tiền này, ngoan ngoãn giao nộp cho mụ ta.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng âm thầm theo chân cô bé gái, cũng đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
Người phụ nữ trung niên này, thoạt nhìn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, ăn mặc khá rách rưới, ở trên đầu còn bọc theo một chiếc khăn hồng. Thế nhưng, xuyên thấu qua lớp quần áo rách rưới ở bên ngoài, Trương Văn Trọng cũng phát hiện, trang phục bên trong của mụ ta có khả năng giữ ấm tương đối tốt.
Người phụ nữ trung niên ôm theo một đứa trẻ nhỏ khoảng hai ba tuổi, ngồi xếp bằng dưới mặt đất. Trước người mụ, đồng dạng cũng có một chiếc bát tráng men. Bên trông có mấy tờ bạc vụn cùng tiền xu. Xem ra, ngày hôm nay sinh ý tương đối khá khẩm, ngoại trừ dụng cụ tác nghiệp ăn xin ra, ở trước người của mụ còn trưng bày một tờ giấy rất lớn.
Trương Văn Trọng cúi mắt nhìn xuống, nội dung bên trong tờ giấy viết là: "Chồng tôi đi làm ăn xa không may chết dọc đường, tôi trở thành quả phụ vất vả nuôi hai người con. Thế nhưng ông trời ghét bỏ, đứa nhỏ lại mắc phải quái bệnh nan y, khẩn cầu mọi người có lòng hảo tâm, liền khẳng khái giúp đỡ, trợ giúp mẹ con chúng tôi gom đủ chút tiền viện phí cho đứa bé chữa bệnh."
Lúc trước sai cô bé chạy đi xin tiền Trương Văn Trọng, chính là do người phụ nữ trung niên này chủ mưu. Giờ khắc này trông thấy hắn bước lại đây, trong ánh mắt của mụ ta cũng không khỏi lộ ra thần sắc đề phòng.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới mụ, chỉ đưa mắt liếc nhìn đứa nhỏ hai tuổi nằm trong lòng mụ ta.
Giờ khắc này, đứa bé hai tuổi đang nhắm mắt ngủ say. Phần da thịt bại lộ ra bên ngoài, xuất hiện nhiều vết lở loét. Từng dòng dịch nùng xanh vàng theo trong miệng vết thương chảy ra, bộ dáng thoạt nhìn vừa làm cho người khác sợ hãi, cũng vừa làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp đứa bé.
Nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái, lửa giận cố gắng kiềm nén của Trương Văn Trọng liền phun trào ra như núi lửa bình thường. Bởi vì hắn nhận ra, những vết nùng loét trên người đứa trẻ này cũng không phải là giả trang, mà là nùng loét chân chính.
Bọn người súc sinh này, vì muốn giành được lòng thương hại của hành khách, vì muốn lừa gạt càng nhiều tiền bạc, không ngờ là chẳng tiếc giết hại trẻ con vô tội!
Chuyện như thế, quả thực là mất hết nhân tính! Đám người kia, thật sự là không bằng súc sinh. Trong đôi con ngươi của Trương Văn Trọng, chợt xuất hiện một cỗ sát khí lăng lệ...