Trương Văn Trọng híp mắt nhìn khối Dương Chi Bạch Ngọc tạo hình Lão Thọ Tinh. Thấy ẩn chứa trong nó có một tia linh khí nhộn nhạo. Mặc dù tia linh khí này còn bạc nhược, nhưng nếu người bình thường tiếp xúc với nó lâu năm, sẽ gia tăng tuổi thọ. Một khối ngọc như vậy, không phải trân bảo vô giá, vậy thì là cái gì?
Sau khi mọi người hồi phục thần trí, đều sôi nổi quẳng ném ánh mắt hâm mộ về phía Trương Văn Trọng, kích động bàn tán xôn xao. Thế nhưng, lúc này đã không còn ai ra giá, bởi vì bọn hắn rõ ràng, giá của khối Dương Chi Bạch Ngọc này, không phải tiểu thương như bọn hắn có thể mua nổi.
Trương Văn Trọng vươn tay, tùy tiện cầm khối Dương Chi Bạch Ngọc lên phủi bụi. Trầm ngâm một lúc sau, liền ném sang cho Vưu Văn. Thấy hắn ném khối ngọc đi, tất cả mọi người ở xung quanh đều kinh hồn táng đởm. Sợ báu vật vô giá mới hiện thế này, sẽ bị cú ném tùy ý của hắn làm cho rơi vỡ.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản đến ánh mắt xuýt xoa của mọi người xung quanh, chỉ nhìn Vưu Văn cười nói: "Đem khối Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh này về làm lễ vật mừng tân niên cho Vưu lão gia đi. Đảm bảo ông cụ sẽ phi thường hài lòng, chúng ta chỉ tốn bốn trăm năm mươi ngàn, mà đổi được báu vật vô giá như vậy, quả thực là buôn bán quá lời!" Nói xong, Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn Mã lão tam thần tình ngây dại, đứng đờ ra ở bên cạnh.
Vưu Văn cũng không dám chần chừ, hắn cẩn thận ôm lấy khối Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh, thần tình mỉm cười ngây ngô. Mặc dù Vưu Văn là nhân vật kiến thức quảng đại, gia tài bạc triệu, nhưng khi ôm báu vật vô giá trong tay, lại vẫn như cũ không thể tránh khỏi thất thố.
Trong lúc hoan hỉ cực điểm, Vưu Văn cũng nghe thấy tiếng mọi người nghị luận sôi nổi truyền đến bên tai:
"Chỉ tốn bốn trăm năm mươi ngàn, mà mua được báu vật vô giá như thế sao? Ha ha, vận khí cũng quá tốt đi!"
"Ông trời thực không công bình với chúng ta ah!"
"Kì thực, ta rất hiếu kỳ, không biết tên ngu ngốc nào đã bán khối đá kia cho bốn người bọn họ? Nghe nói khối đá này từng cắt qua rồi, nhưng vào khoảng hai phân mạch thì tay chủ cũ tiếc rẻ đã cho dừng lại."
"Không ngờ bên trong khối đá lại có Dương Chi Bạch Ngọc! Ha ha ha, tay chủ nào mà vận khí xui xẻo thế nhỉ?"
Sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Chi Bạch Ngọc tạo hình Lão Thọ Tinh. Vốn trong lòng Mã lão tam đã buồn bực rồi, lại nghe thấy thanh âm nghị luận của đám người xung quanh. Thì trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác ấm ức, hai mắt tối sầm lại, chân tay bủn rủn vô lực...Cứ như vậy mà hôn mê đi.
Mọi người xung quanh thấy thế giật mình, vội vàng để hắn nằm thẳng trên đất, phun chút nước lạnh lên mặt, bụng của hắn...nhưng tựa hồ chẳng có chút hiệu quả nào. Cuối cùng, vẫn là do Trương Văn Trọng xuất thủ cứu tỉnh Mã lão tam.
Sau khi Mã lão tam tỉnh dậy, Trương Văn Trọng liền nhìn hắn nói: "Thế nào, Mã lão tam, tôi không lừa anh chứ? Chuyện lần này sẽ là một kỉ niệm khó quên dành cho anh. Sống ở đời, cần phải biết thật thà. Nếu như anh tỉnh ngộ, làm ăn uy tín thì khách hàng của anh cũng sẽ đông hơn."
Lúc này Trần Đạo Văn cũng đi tới, nói: "Yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc hắn, nếu như hắn còn dám lừa gạt người khác. Tôi sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là thống khổ cùng cực!"
Mặc dù lần này cắt đá tìm thấy bảo vật. Nhưng Trần Đạo Văn vẫn tức giận Mã lão tam vì đã lừa phỉnh Trương Văn Trọng.
Mã lão tam thần sắc ảm đạm, đang ra sức hô hấp. Cũng chẳng biết có nghe lọt lời nói của hai người hay không?
Bất quá, Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới hắn nhiều. Chỉ xoay người kêu lớn: "Vưu Văn, còn ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị về thôi."
Rốt cuộc Vưu Văn cũng giật mình tỉnh mộng. Thế nhưng hắn lại không kiềm chế nổi cơn tò mò trong lòng: "Trương ca, chẳng phải anh vẫn còn một viên đá nữa sao? Không cắt thử à?"
Ngô Phẫn cùng Trác Thanh Liên tuy rằng không lên tiếng. Nhưng trong ánh mắt của bọn họ đồng dạng cũng tràn ngập tò mò.
Còn đám người xung quanh, vốn định giải tán. Thế nhưng sau khi nghe Vưu Văn nói Trương Văn Trọng vẫn còn một viên đá nữa chưa cắt, thì bọn họ lại dừng bước, dỏng tai lên nghe ngóng tình hình.
Vốn dĩ, Trương Văn Trọng không muốn cắt viên đá này. Bởi vì hắn sợ linh tài cao cấp hiện thế sẽ tản mát ra linh khí, do đó dẫn phát tu chân giả hoặc đám yêu ma quỷ quái tới đây. Bất quá, lúc này hắn đã cải biến chủ ý.
Bởi vì, Trương Văn Trọng cũng không e ngại mấy thứ phiền toái này, hắn còn có thể nhân cơ hội cường hoành lập uy cho Phong Sơn phái! Vì thế, liền chậm rãi bỏ viên đá lớn cỡ đầu nắm tay ra.
"Viên đá cuội nhỏ như vậy, có thể cắt ra bảo bối gì chứ?"
"Nói đúng nha, viên đá này nhỏ quá? Chỉ sợ bên trong cũng chẳng có gì!"
"Báu vật vô giá, há lại có thể dễ dàng kiếm được? Thôi chúng ta giải tán đi. Đùa giỡn ở chỗ này cũng chỉ phí thời gian mà thôi."
Đám người xem náo nhiệt ở ngoài, phần lớn đều có đánh giá không tốt, đối với kích cỡ viên đá Trương Văn Trọng mang ra. Thế nhưng, lại có không ít người vẫn chưa rời đi. Bọn hắn đều lưu lại cửa hàng, muốn xem...rốt cuộc viên đá này có giám định ra được bảo vật gì không?
"Tông..." Lần này, tâm tình của Trần Đạo Văn bị viên đá cuội thu hút, thiếu chút nữa đã lỡ miệng kêu nhầm. Cùng đám người vây quanh xem náo nhiệt bất đồng, hiện giờ hắn đối với nhãn lực của Trương Văn Trọng hiển nhiên là bội phục cực điểm. Cho nên cũng tin tưởng, ở trong viên đá nhỏ này, sẽ cất chứa bảo vật kì trân hiếm có! Thậm chí, so sánh cùng Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh trong tay Vưu Văn càng thêm trân quý hơn!
"Lần này để tôi cắt." Trương Văn Trọng không giao viên đá cho Trần Đạo Văn, mà tự mình đi tới trước bàn máy. Mặc dù Trương Văn Trọng chưa sử dụng qua loại máy móc này bao giờ, nhưng sau khi nghe Trần Đạo Văn giảng giải một phen, rất nhanh liền thấu hiểu phương thức vận chuyển của nó.
Sau khi đã hiểu rõ phương thức vận chuyển của máy cắt. Trương Văn Trọng liền đặt viên đá cuội xuống dưới gầm máy, điều chỉnh vân mạch xong, cũng bắt đầu tiến hành cắt đá tìm ngọc.
Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đá tung bay tán loạn xung quanh, che mất hết đi tầm nhìn của mọi người. Bất quá, một số người tinh mắt, lại mơ hồ nhìn thấy được, một luồng hồng quang thoáng ẩn, thoáng hiện ở trong lớp bụi đá.
"Màu đỏ như máu ư? Chẳng lẽ ở trong viên đá kia, có chứa Kê Huyết Thạch?"
Người xem bốn phía xung quanh chỉ mơ hồ trông thấy dị tượng khác thường. Nhưng Trác Thanh Liên cùng Trần Đạo Văn đều là tu chân giả, đối với sự dao động của linh khí, bọn hắn phi thường rõ ràng. Cơ hồ, ngay khi Trương Văn Trọng cắt dao đầu tiên, bọn hắn liền đã nhận ra dị tượng khác thường.
Trác Thanh Liên căng mắt ra nhìn vào khối đá trong tay Trương Văn Trọng, nàng trước nay luôn luôn trấn định, rốt cuộc thiếu chút nữa đã phải kinh ngạc hô lên.
Mặc dù kịp thời đè nén thanh âm, nhưng ở trong lòng thì vẫn âm thầm tự nhủ: "Linh khí dao động thật tinh khiết...Mà còn là hỏa hệ linh khí nha! Rốt cuộc nó là cái bảo bối gì đây?"
Dưới tâm tình khẩn trương, mong chờ của Trác Thanh Liên, Trần Đạo Văn cùng đám người xem náo nhiệt bốn phía xung quanh. Trương Văn Trọng gần như cũng sắp cắt xong lớp đá cuối cùng rồi.
Ngay khi Trương Văn Trọng cắt xong lớp đá cuối cùng, thì một đạo hồng sắc quang mang chợt thôi xán ra từ trong tay của hắn. Đồng thời những tiếng "u u u u" cũng vang vọng ra khắp xung quanh cửa hàng.
Bị luồng huyết quang chói mắt, cản trở tầm nhìn. Nhưng Trác Thanh Liên vẫn phải thất thanh kinh hô.
"A...a..."
Trương Văn Trọng híp mắt nhìn khối Dương Chi Bạch Ngọc tạo hình Lão Thọ Tinh. Thấy ẩn chứa trong nó có một tia linh khí nhộn nhạo. Mặc dù tia linh khí này còn bạc nhược, nhưng nếu người bình thường tiếp xúc với nó lâu năm, sẽ gia tăng tuổi thọ. Một khối ngọc như vậy, không phải trân bảo vô giá, vậy thì là cái gì?
Sau khi mọi người hồi phục thần trí, đều sôi nổi quẳng ném ánh mắt hâm mộ về phía Trương Văn Trọng, kích động bàn tán xôn xao. Thế nhưng, lúc này đã không còn ai ra giá, bởi vì bọn hắn rõ ràng, giá của khối Dương Chi Bạch Ngọc này, không phải tiểu thương như bọn hắn có thể mua nổi.
Trương Văn Trọng vươn tay, tùy tiện cầm khối Dương Chi Bạch Ngọc lên phủi bụi. Trầm ngâm một lúc sau, liền ném sang cho Vưu Văn. Thấy hắn ném khối ngọc đi, tất cả mọi người ở xung quanh đều kinh hồn táng đởm. Sợ báu vật vô giá mới hiện thế này, sẽ bị cú ném tùy ý của hắn làm cho rơi vỡ.
Trương Văn Trọng chẳng thèm quản đến ánh mắt xuýt xoa của mọi người xung quanh, chỉ nhìn Vưu Văn cười nói: "Đem khối Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh này về làm lễ vật mừng tân niên cho Vưu lão gia đi. Đảm bảo ông cụ sẽ phi thường hài lòng, chúng ta chỉ tốn bốn trăm năm mươi ngàn, mà đổi được báu vật vô giá như vậy, quả thực là buôn bán quá lời!" Nói xong, Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn Mã lão tam thần tình ngây dại, đứng đờ ra ở bên cạnh.
Vưu Văn cũng không dám chần chừ, hắn cẩn thận ôm lấy khối Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh, thần tình mỉm cười ngây ngô. Mặc dù Vưu Văn là nhân vật kiến thức quảng đại, gia tài bạc triệu, nhưng khi ôm báu vật vô giá trong tay, lại vẫn như cũ không thể tránh khỏi thất thố.
Trong lúc hoan hỉ cực điểm, Vưu Văn cũng nghe thấy tiếng mọi người nghị luận sôi nổi truyền đến bên tai:
"Chỉ tốn bốn trăm năm mươi ngàn, mà mua được báu vật vô giá như thế sao? Ha ha, vận khí cũng quá tốt đi!"
"Ông trời thực không công bình với chúng ta ah!"
"Kì thực, ta rất hiếu kỳ, không biết tên ngu ngốc nào đã bán khối đá kia cho bốn người bọn họ? Nghe nói khối đá này từng cắt qua rồi, nhưng vào khoảng hai phân mạch thì tay chủ cũ tiếc rẻ đã cho dừng lại."
"Không ngờ bên trong khối đá lại có Dương Chi Bạch Ngọc! Ha ha ha, tay chủ nào mà vận khí xui xẻo thế nhỉ?"
Sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Chi Bạch Ngọc tạo hình Lão Thọ Tinh. Vốn trong lòng Mã lão tam đã buồn bực rồi, lại nghe thấy thanh âm nghị luận của đám người xung quanh. Thì trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác ấm ức, hai mắt tối sầm lại, chân tay bủn rủn vô lực...Cứ như vậy mà hôn mê đi.
Mọi người xung quanh thấy thế giật mình, vội vàng để hắn nằm thẳng trên đất, phun chút nước lạnh lên mặt, bụng của hắn...nhưng tựa hồ chẳng có chút hiệu quả nào. Cuối cùng, vẫn là do Trương Văn Trọng xuất thủ cứu tỉnh Mã lão tam. Nguồn:
Sau khi Mã lão tam tỉnh dậy, Trương Văn Trọng liền nhìn hắn nói: "Thế nào, Mã lão tam, tôi không lừa anh chứ? Chuyện lần này sẽ là một kỉ niệm khó quên dành cho anh. Sống ở đời, cần phải biết thật thà. Nếu như anh tỉnh ngộ, làm ăn uy tín thì khách hàng của anh cũng sẽ đông hơn."
Lúc này Trần Đạo Văn cũng đi tới, nói: "Yên tâm đi! Tôi sẽ chăm sóc hắn, nếu như hắn còn dám lừa gạt người khác. Tôi sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là thống khổ cùng cực!"
Mặc dù lần này cắt đá tìm thấy bảo vật. Nhưng Trần Đạo Văn vẫn tức giận Mã lão tam vì đã lừa phỉnh Trương Văn Trọng.
Mã lão tam thần sắc ảm đạm, đang ra sức hô hấp. Cũng chẳng biết có nghe lọt lời nói của hai người hay không?
Bất quá, Trương Văn Trọng chẳng thèm quản tới hắn nhiều. Chỉ xoay người kêu lớn: "Vưu Văn, còn ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị về thôi."
Rốt cuộc Vưu Văn cũng giật mình tỉnh mộng. Thế nhưng hắn lại không kiềm chế nổi cơn tò mò trong lòng: "Trương ca, chẳng phải anh vẫn còn một viên đá nữa sao? Không cắt thử à?"
Ngô Phẫn cùng Trác Thanh Liên tuy rằng không lên tiếng. Nhưng trong ánh mắt của bọn họ đồng dạng cũng tràn ngập tò mò.
Còn đám người xung quanh, vốn định giải tán. Thế nhưng sau khi nghe Vưu Văn nói Trương Văn Trọng vẫn còn một viên đá nữa chưa cắt, thì bọn họ lại dừng bước, dỏng tai lên nghe ngóng tình hình.
Vốn dĩ, Trương Văn Trọng không muốn cắt viên đá này. Bởi vì hắn sợ linh tài cao cấp hiện thế sẽ tản mát ra linh khí, do đó dẫn phát tu chân giả hoặc đám yêu ma quỷ quái tới đây. Bất quá, lúc này hắn đã cải biến chủ ý.
Bởi vì, Trương Văn Trọng cũng không e ngại mấy thứ phiền toái này, hắn còn có thể nhân cơ hội cường hoành lập uy cho Phong Sơn phái! Vì thế, liền chậm rãi bỏ viên đá lớn cỡ đầu nắm tay ra.
"Viên đá cuội nhỏ như vậy, có thể cắt ra bảo bối gì chứ?"
"Nói đúng nha, viên đá này nhỏ quá? Chỉ sợ bên trong cũng chẳng có gì!"
"Báu vật vô giá, há lại có thể dễ dàng kiếm được? Thôi chúng ta giải tán đi. Đùa giỡn ở chỗ này cũng chỉ phí thời gian mà thôi."
Đám người xem náo nhiệt ở ngoài, phần lớn đều có đánh giá không tốt, đối với kích cỡ viên đá Trương Văn Trọng mang ra. Thế nhưng, lại có không ít người vẫn chưa rời đi. Bọn hắn đều lưu lại cửa hàng, muốn xem...rốt cuộc viên đá này có giám định ra được bảo vật gì không?
"Tông..." Lần này, tâm tình của Trần Đạo Văn bị viên đá cuội thu hút, thiếu chút nữa đã lỡ miệng kêu nhầm. Cùng đám người vây quanh xem náo nhiệt bất đồng, hiện giờ hắn đối với nhãn lực của Trương Văn Trọng hiển nhiên là bội phục cực điểm. Cho nên cũng tin tưởng, ở trong viên đá nhỏ này, sẽ cất chứa bảo vật kì trân hiếm có! Thậm chí, so sánh cùng Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh trong tay Vưu Văn càng thêm trân quý hơn!
"Lần này để tôi cắt." Trương Văn Trọng không giao viên đá cho Trần Đạo Văn, mà tự mình đi tới trước bàn máy. Mặc dù Trương Văn Trọng chưa sử dụng qua loại máy móc này bao giờ, nhưng sau khi nghe Trần Đạo Văn giảng giải một phen, rất nhanh liền thấu hiểu phương thức vận chuyển của nó.
Sau khi đã hiểu rõ phương thức vận chuyển của máy cắt. Trương Văn Trọng liền đặt viên đá cuội xuống dưới gầm máy, điều chỉnh vân mạch xong, cũng bắt đầu tiến hành cắt đá tìm ngọc.
Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đá tung bay tán loạn xung quanh, che mất hết đi tầm nhìn của mọi người. Bất quá, một số người tinh mắt, lại mơ hồ nhìn thấy được, một luồng hồng quang thoáng ẩn, thoáng hiện ở trong lớp bụi đá.
"Màu đỏ như máu ư? Chẳng lẽ ở trong viên đá kia, có chứa Kê Huyết Thạch?"
Người xem bốn phía xung quanh chỉ mơ hồ trông thấy dị tượng khác thường. Nhưng Trác Thanh Liên cùng Trần Đạo Văn đều là tu chân giả, đối với sự dao động của linh khí, bọn hắn phi thường rõ ràng. Cơ hồ, ngay khi Trương Văn Trọng cắt dao đầu tiên, bọn hắn liền đã nhận ra dị tượng khác thường.
Trác Thanh Liên căng mắt ra nhìn vào khối đá trong tay Trương Văn Trọng, nàng trước nay luôn luôn trấn định, rốt cuộc thiếu chút nữa đã phải kinh ngạc hô lên.
Mặc dù kịp thời đè nén thanh âm, nhưng ở trong lòng thì vẫn âm thầm tự nhủ: "Linh khí dao động thật tinh khiết...Mà còn là hỏa hệ linh khí nha! Rốt cuộc nó là cái bảo bối gì đây?"
Dưới tâm tình khẩn trương, mong chờ của Trác Thanh Liên, Trần Đạo Văn cùng đám người xem náo nhiệt bốn phía xung quanh. Trương Văn Trọng gần như cũng sắp cắt xong lớp đá cuối cùng rồi.
Ngay khi Trương Văn Trọng cắt xong lớp đá cuối cùng, thì một đạo hồng sắc quang mang chợt thôi xán ra từ trong tay của hắn. Đồng thời những tiếng "u u u u" cũng vang vọng ra khắp xung quanh cửa hàng.
Bị luồng huyết quang chói mắt, cản trở tầm nhìn. Nhưng Trác Thanh Liên vẫn phải thất thanh kinh hô.
"A...a..."