Chẳng bao lâu sau, một vị hộ sĩ cầm theo giấy xét nghiệm của Dư Kha, vội vàng chạy về. Trên mặt mang theo diễn cảm khiếp sợ: "Báo cáo xét nghiệm đây rồi. Kết quả HG là âm tính. Bệnh nhân Dư Kha...không có mang thai."
"Cô nói cái gì? Không mang thai ư?" Hộ sĩ trưởng vội vàng bước lên. Tiếp nhận bản báo cáo xét nghiệm trong tay nữ hộ sĩ, nhìn thoáng qua một lần, sắc mặt nhất thời biến đổi, thất thanh kinh hô: "Kiểm tra HG quả thực âm tính? Thế nhưng...điều này sao có thể đây?"
"Hay là kết quả xét nghiệm không chính xác? Nếu Dư Kha không mang thai, vậy cái thai nhi trong bụng cô bé là sao?" Lô Lâm cùng mấy vị hộ sĩ khác cũng vây đến, nhìn tờ báo cáo xét nghiệm, trên mặt liên tục kinh nghi.
Đối với kết quả này, Trương Văn Trọng sớm đã có dự đoán trước. Cho nên, giờ khắc này hắn chỉ mỉm cười.
Triệu viện trưởng cũng khiếp sợ, bất quá so sánh cùng những người khác, biểu hiện cũng hắn vẫn đủ bình tĩnh hơn. Hắn đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương giáo thụ, xem ra cái kết quả xét nghiệm này, sớm đã nằm trong dự đoán của anh. Nói vậy, bệnh tình của Dư Kha...Chẳng hay anh có thể giải thích cho chúng tôi nghe không?"
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều ngừng kinh hô, sôi nổi quẳng ném ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng. Chờ đợi hắn giải nút thắt của câu đố này.
Nhưng Trương Văn Trọng không có vội vàng giải thích. Mà lại ngoảnh mặt nhìn mẹ Dư Kha hỏi: "Mấy năm trước đi làm xét nghiệm chờ sinh nở. Có phải bác sĩ đã từng nghi ngờ bào thai trong bụng cô là song sinh hay không?"
Mặc dù không hiểu tại sao, Trương Văn Trọng lại đi hỏi một câu không liên quan gì đến vấn đề hiện tại. Nhưng mẹ Dư Kha vẫn thành thực hồi đáp: "Đúng là có chuyện như vậy. Ngày đó, khi tôi đi làm xét nghiệm, bác sĩ đã thông báo rằng tôi mang song thai. Nhưng sau này sinh nở, lại chỉ có mỗi mình Dư Kha...À, Trương giáo thụ, anh làm sao biết chuyện này thế? Chẳng lẽ việc này cùng bệnh tình của Dư Kha, có quan hệ sao?"
Nghe Trương Văn Trọng cùng mẹ Dư Kha một hỏi một đáp. Phần lớn các bác sĩ ở trong phòng bệnh đều lộ vẻ mờ mịt. Chỉ riêng Lô Lâm có kinh nghiệm phong phú trên lĩnh vực sản khoa, là hơi đổi sắc mặt. Hiển nhiên là đoán ra một chút ít vấn đề, bất quá lần này nàng không dám vội vàng phát biểu ý kiến, mà thầm chờ đợi Trương Văn Trọng cấp ra đáp án.
Giờ khắc này, ánh mắt của Lô Lâm nhìn Trương Văn Trọng đã phát sinh biến hóa, không còn vẻ nghi ngờ như lúc ban đầu nữa. Mà đã chuyển biến trở thành bội phục cùng kinh ngạc.
"Trương giáo thụ này tuy trẻ tuổi, nhưng hắn quả nhiên là có bản lĩnh chân thực." Lô Lâm thầm nghĩ.
"Đương nhiên là có quan hệ!" Trương Văn Trọng nói: "Kỳ thật, kết quả xét nghiệm ngày đó chứng thực là bào thai song sinh. Mà khi cô sinh nở, cũng chính là một cặp song sinh!"
Mẹ Dư Kha nhất thời ngây ra. Một lúc lâu sau mới kinh nghi nói: "Điều này sao có thể đây? Tôi chỉ sinh ra có một mình Dư Kha thôi nha!"
Trương Văn Trọng duỗi tay, chỉ về phía bụng Dư Kha, trầm giọng nói: "Một bào thai khác, đang nằm trong bụng của cô bé."
Những lời này của hắn, cũng như một đạo sấm sét nổ giữa trời quang. Khiến cho mọi người có mặt ở trong phòng bệnh, đều run lên cầm cập.
"Điều này...sao có thể?" Cha mẹ Dư Kha khiếp sợ lắp bắp nói. Những bác sĩ liên quan, đồng dạng cũng đang trợn mắt há mồm.
Ở trong bụng Dư Kha, không phải thai nhi của cô bé, mà là huynh muội song sinh ngày trước!
Chuyện này, quả thực khiến cho người ta khó có thể tin!
Trong đám người, chỉ có Lô Lâm còn giữ được bình tĩnh, nàng dò hỏi: "Trương giáo thụ! Ý của anh là muốn nói, triệu chứng mà bệnh nhân Dư Kha mắc phải, chính là bệnh trạng thai trong thai, xác suất phi thường hiếm thấy?"
"Quả đúng như thế." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Trong quá trình mang thai, vốn cũng là một chuyện tương đối nguy hiểm. Bào thai song sinh thì càng nguy hiểm hơn. Chỉ cần gặp một chút kích thích ngoại lực, sẽ khiến cho thai nhi biến thành dị dạng. Mà thai trong thai, chính là một trong những loại dị dạng hiếm thấy. Nếu tôi đoán không lầm, đoạn thời gian cô mang thai, hẳn là đã bị ngoại lực tác động."
Mẹ Dư Kha cẩn thận hồi tưởng lại, mới nói: "Đoạn thời gian tôi mang thai, gần nhà từng có một nhà máy hóa chất, cũng không biết trong đó sản xuất nguyên liệu công nghiệp gì. Cái mùi kia gây mũi vô cùng. Chẳng lẽ...chính bởi vì nguyên nhân này...mà đã tạo thành di chứng thai trong thai ư?"
Trương Văn Trọng nói: "Tám chín phần là do ô nhiễm hóa chất, nên bào thai song sinh mới xuất hiện dị trạng. Thai nhi hình thể nhỏ hơn Dư Kha, đã kí sinh ở trong bụng của cô bé. Lúc Dư Kha còn nhỏ, thai nhi kí sinh chưa phát triển, cho nên cũng không thể phát hiện ra được. Đợi sau khi Dư Kha trưởng thành theo năm tháng, thai nhi kí sinh dựa vào chất dinh dưỡng của cô bé mà tăng trưởng, đồng thời hình thể thai nhi kí sinh cũng lớn dần lên. Bởi vậy mà bụng của cô bé mới phình trướng như người đang mang thai. Và khi đến bệnh viện tiến hành siêu âm, kết quả thì như các vị đã thấy rồi đó."
Lời giải thích này rõ ràng mạch lạc. Làm cho Triệu Tiệp, Lô Lâm nghe được đều phải liên tục gật đầu. Hiển nhiên, bọn họ cũng đã tin tưởng vào phán đoán bệnh trạng của Trương Văn Trọng. Chỉ có một vị hộ sĩ trong lòng vẫn còn hoài nghi, nói: "Mấy tháng trước kinh nguyệt của cô bé ngừng lại, thì phải giải thích sao đây?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Nhìn Dư Kha thân thể suy dinh dưỡng. Rõ ràng chính là bị thai nhi kí sinh hút cạn chất bổ. Dưới tình huống này, xuất hiện bệnh lý rối loạn kinh nguyệt cũng chẳng có gì lạ."
"Hóa ra là thế..." Người hộ sĩ thở dài, lắc đầu cười khổ nói: "Xem ra, lần này thật sự là do chúng tôi chuẩn đoán nhầm rồi."
Thở dài một hơi xong, nàng quay về phía cha mẹ Dư Kha khom lưng thật sâu: "Thật xin lỗi, đều là do chúng tôi y thuật không tinh, cho nên mới xuất hiện tình huống hiểu lầm. Tạo ra ảnh hưởng to lớn cho gia đình các vị!"
Triệu Tiệp cũng nói: "Chuyện lần này, hoàn toàn là do sai lầm của bệnh viện chúng tôi. Và riêng tôi đại biểu cho bệnh viện hướng gia đình các vị xin nhận lỗi. Hơn nữa toàn bộ tiền phí trị liệu, bệnh viện chúng tôi sẽ gánh vác."
Cha mẹ Dư Kha liếc mắt nhìn nhau, đang tính mở miệng nói chuyện. Thì Dư Kha nằm trên giường bệnh, đột nhiên ôm bụng kêu đau. Giờ phút này tiếng kêu của nàng vô cùng thê lương. Đồng thời, những giọt mồ hôi lạnh, cũng theo lỗ chân lông tứa ra, khiến cho cả người nàng ướt đẫm mồ hôi.
"Con gái, con làm sao vậy?" Cha mẹ Dư Kha thấy thế không khỏi luống cuống.
Trương Văn Trọng bước dài tới bên giường bệnh, đưa tay bắt mạch tượng của Dư Kha. Một lúc sau, hắn mới nói: "Thai nhi kí sinh trong bụng Dư Kha đã bị kích thích, hiện giờ đang xuất hiện biến chứng. Tất sẽ phải đưa cô bé lên trên bàn mổ, làm phẫu thuật lấy thai nhi kí sinh kia ra ngay. Nếu không, tình huống này kéo dài, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Dư Kha!"
Cha mẹ Dư Kha hoảng sợ, không ngừng thúc giục nói: "Vậy còn chần chừ gì nữa? Mau chóng đưa con bé tới phòng giải phẫu đi ah!"
Trương Văn Trọng ngoảnh mặt nhìn Triệu Tiệp phân phó: "Triệu viện trưởng, phiền ông cho người an bài phòng giải phẫu nhé!"
Triệu Tiệp gật đầu xác nhận, lập tức dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng, kêu người đi chuẩn bị phòng giải phẫu. Đồng thời, còn tập trung tinh anh khoa sản của bệnh viện, phối hợp cùng Trương Văn Trọng gấp rút tiến hành ca phẫu thuật này.
Cánh cửa phòng giải phẫu đóng chặt. Từ lúc Dư Kha được đưa vào phòng giải phẫu đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Mà ở bên ngoài, cha mẹ Dư Kha thì đang lo lắng chờ đợi kết quả.
Hồi tưởng lại phía trước, đã dùng đủ loại hoài nghi trách mắng Dư Kha. Trên mặt của hai người bọn họ đều toát ra biểu tình áy náy.
Đột nhiên cha của Dư Kha nâng tay đánh cho mình một cái tát vang dội, hối hận mắng: "Chuyện lần này đều là do chúng ta hiểu nhầm con bé. Ài...Tôi không tin lời của con gái mình, thật sự là đã uổng công làm cha làm mẹ."
Mẹ Dư Kha thấy chồng hối hận day dứt, liền vội vàng an ủi: "Lão Dư, ông cũng đừng trách cứ bản thân. Sau này, chúng ta nên quan tâm và tín nhiệm con bé nhiều hơn. Tranh thủ bù đắp sai lầm lần này nhé!"
"Bà nói rất phải." Cha Dư Kha gật đầu nói. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn lại thở dài: "Chuyện lần này, nhiều ít đều là nhờ vào bác sĩ Trương. Nếu không, chỉ sợ con bé đã ngậm hàm oan mà nhảy lầu tự tử mất rồi!"
Mẹ Dư Kha cũng gật đầu nói: "Ưm, may mắn gặp được bác sĩ Trương...Lão Dư, ông nghĩ xem, chúng ta có cần phải biếu tiền cảm tạ bác sĩ Trương hay không?"
Cha Dư Kha lắc đầu nói: "Lấy nhân phẩm của bác sĩ Trương, chỉ sợ hắn sẽ không nhận tiền biếu của gia đình chúng ta đâu. Phần nhân tình này, ngày sau có cơ hội, chúng ta sẽ tìm cách báo đáp!"
Ngay khi hai người đang thương nghị, phải làm cách nào để báo đáp nhân tình của Trương Văn Trọng. Thì cánh cửa phòng giải phẫu cũng mở ra...
Tâm tư hai người bọn họ trở nên căng thẳng, đứng dậy nghênh đón Trương Văn Trọng đang đi ra, cẩn thận dò hỏi: "Bác sĩ Trương, con gái chúng tôi...nó..."
Trương Văn Trọng tháo khẩu trang xuống, mỉm cười đáp: "Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, thai nhi kí sinh trong bụng Dư Kha đã được lấy ra rồi."
"Thật tốt quá!" Cha mẹ Dư Kha nghe vậy, không khỏi vui mừng khấp khởi. Giờ phút này, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể diễn tả được nội tâm kích động của bọn họ.
Cuối cùng hai người nước mắt doanh tròng, nắm chặt hai tay Trương Văn Trọng, dùng thanh âm nức nở phát ra từ tim phổi nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh..."
Chẳng bao lâu sau, một vị hộ sĩ cầm theo giấy xét nghiệm của Dư Kha, vội vàng chạy về. Trên mặt mang theo diễn cảm khiếp sợ: "Báo cáo xét nghiệm đây rồi. Kết quả HG là âm tính. Bệnh nhân Dư Kha...không có mang thai."
"Cô nói cái gì? Không mang thai ư?" Hộ sĩ trưởng vội vàng bước lên. Tiếp nhận bản báo cáo xét nghiệm trong tay nữ hộ sĩ, nhìn thoáng qua một lần, sắc mặt nhất thời biến đổi, thất thanh kinh hô: "Kiểm tra HG quả thực âm tính? Thế nhưng...điều này sao có thể đây?"
"Hay là kết quả xét nghiệm không chính xác? Nếu Dư Kha không mang thai, vậy cái thai nhi trong bụng cô bé là sao?" Lô Lâm cùng mấy vị hộ sĩ khác cũng vây đến, nhìn tờ báo cáo xét nghiệm, trên mặt liên tục kinh nghi.
Đối với kết quả này, Trương Văn Trọng sớm đã có dự đoán trước. Cho nên, giờ khắc này hắn chỉ mỉm cười.
Triệu viện trưởng cũng khiếp sợ, bất quá so sánh cùng những người khác, biểu hiện cũng hắn vẫn đủ bình tĩnh hơn. Hắn đưa mắt nhìn Trương Văn Trọng nói: "Trương giáo thụ, xem ra cái kết quả xét nghiệm này, sớm đã nằm trong dự đoán của anh. Nói vậy, bệnh tình của Dư Kha...Chẳng hay anh có thể giải thích cho chúng tôi nghe không?"
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đều ngừng kinh hô, sôi nổi quẳng ném ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng. Chờ đợi hắn giải nút thắt của câu đố này. Nguồn:
Nhưng Trương Văn Trọng không có vội vàng giải thích. Mà lại ngoảnh mặt nhìn mẹ Dư Kha hỏi: "Mấy năm trước đi làm xét nghiệm chờ sinh nở. Có phải bác sĩ đã từng nghi ngờ bào thai trong bụng cô là song sinh hay không?"
Mặc dù không hiểu tại sao, Trương Văn Trọng lại đi hỏi một câu không liên quan gì đến vấn đề hiện tại. Nhưng mẹ Dư Kha vẫn thành thực hồi đáp: "Đúng là có chuyện như vậy. Ngày đó, khi tôi đi làm xét nghiệm, bác sĩ đã thông báo rằng tôi mang song thai. Nhưng sau này sinh nở, lại chỉ có mỗi mình Dư Kha...À, Trương giáo thụ, anh làm sao biết chuyện này thế? Chẳng lẽ việc này cùng bệnh tình của Dư Kha, có quan hệ sao?"
Nghe Trương Văn Trọng cùng mẹ Dư Kha một hỏi một đáp. Phần lớn các bác sĩ ở trong phòng bệnh đều lộ vẻ mờ mịt. Chỉ riêng Lô Lâm có kinh nghiệm phong phú trên lĩnh vực sản khoa, là hơi đổi sắc mặt. Hiển nhiên là đoán ra một chút ít vấn đề, bất quá lần này nàng không dám vội vàng phát biểu ý kiến, mà thầm chờ đợi Trương Văn Trọng cấp ra đáp án.
Giờ khắc này, ánh mắt của Lô Lâm nhìn Trương Văn Trọng đã phát sinh biến hóa, không còn vẻ nghi ngờ như lúc ban đầu nữa. Mà đã chuyển biến trở thành bội phục cùng kinh ngạc.
"Trương giáo thụ này tuy trẻ tuổi, nhưng hắn quả nhiên là có bản lĩnh chân thực." Lô Lâm thầm nghĩ.
"Đương nhiên là có quan hệ!" Trương Văn Trọng nói: "Kỳ thật, kết quả xét nghiệm ngày đó chứng thực là bào thai song sinh. Mà khi cô sinh nở, cũng chính là một cặp song sinh!"
Mẹ Dư Kha nhất thời ngây ra. Một lúc lâu sau mới kinh nghi nói: "Điều này sao có thể đây? Tôi chỉ sinh ra có một mình Dư Kha thôi nha!"
Trương Văn Trọng duỗi tay, chỉ về phía bụng Dư Kha, trầm giọng nói: "Một bào thai khác, đang nằm trong bụng của cô bé."
Những lời này của hắn, cũng như một đạo sấm sét nổ giữa trời quang. Khiến cho mọi người có mặt ở trong phòng bệnh, đều run lên cầm cập.
"Điều này...sao có thể?" Cha mẹ Dư Kha khiếp sợ lắp bắp nói. Những bác sĩ liên quan, đồng dạng cũng đang trợn mắt há mồm.
Ở trong bụng Dư Kha, không phải thai nhi của cô bé, mà là huynh muội song sinh ngày trước!
Chuyện này, quả thực khiến cho người ta khó có thể tin!
Trong đám người, chỉ có Lô Lâm còn giữ được bình tĩnh, nàng dò hỏi: "Trương giáo thụ! Ý của anh là muốn nói, triệu chứng mà bệnh nhân Dư Kha mắc phải, chính là bệnh trạng thai trong thai, xác suất phi thường hiếm thấy?"
"Quả đúng như thế." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Trong quá trình mang thai, vốn cũng là một chuyện tương đối nguy hiểm. Bào thai song sinh thì càng nguy hiểm hơn. Chỉ cần gặp một chút kích thích ngoại lực, sẽ khiến cho thai nhi biến thành dị dạng. Mà thai trong thai, chính là một trong những loại dị dạng hiếm thấy. Nếu tôi đoán không lầm, đoạn thời gian cô mang thai, hẳn là đã bị ngoại lực tác động."
Mẹ Dư Kha cẩn thận hồi tưởng lại, mới nói: "Đoạn thời gian tôi mang thai, gần nhà từng có một nhà máy hóa chất, cũng không biết trong đó sản xuất nguyên liệu công nghiệp gì. Cái mùi kia gây mũi vô cùng. Chẳng lẽ...chính bởi vì nguyên nhân này...mà đã tạo thành di chứng thai trong thai ư?"
Trương Văn Trọng nói: "Tám chín phần là do ô nhiễm hóa chất, nên bào thai song sinh mới xuất hiện dị trạng. Thai nhi hình thể nhỏ hơn Dư Kha, đã kí sinh ở trong bụng của cô bé. Lúc Dư Kha còn nhỏ, thai nhi kí sinh chưa phát triển, cho nên cũng không thể phát hiện ra được. Đợi sau khi Dư Kha trưởng thành theo năm tháng, thai nhi kí sinh dựa vào chất dinh dưỡng của cô bé mà tăng trưởng, đồng thời hình thể thai nhi kí sinh cũng lớn dần lên. Bởi vậy mà bụng của cô bé mới phình trướng như người đang mang thai. Và khi đến bệnh viện tiến hành siêu âm, kết quả thì như các vị đã thấy rồi đó."
Lời giải thích này rõ ràng mạch lạc. Làm cho Triệu Tiệp, Lô Lâm nghe được đều phải liên tục gật đầu. Hiển nhiên, bọn họ cũng đã tin tưởng vào phán đoán bệnh trạng của Trương Văn Trọng. Chỉ có một vị hộ sĩ trong lòng vẫn còn hoài nghi, nói: "Mấy tháng trước kinh nguyệt của cô bé ngừng lại, thì phải giải thích sao đây?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Nhìn Dư Kha thân thể suy dinh dưỡng. Rõ ràng chính là bị thai nhi kí sinh hút cạn chất bổ. Dưới tình huống này, xuất hiện bệnh lý rối loạn kinh nguyệt cũng chẳng có gì lạ."
"Hóa ra là thế..." Người hộ sĩ thở dài, lắc đầu cười khổ nói: "Xem ra, lần này thật sự là do chúng tôi chuẩn đoán nhầm rồi."
Thở dài một hơi xong, nàng quay về phía cha mẹ Dư Kha khom lưng thật sâu: "Thật xin lỗi, đều là do chúng tôi y thuật không tinh, cho nên mới xuất hiện tình huống hiểu lầm. Tạo ra ảnh hưởng to lớn cho gia đình các vị!"
Triệu Tiệp cũng nói: "Chuyện lần này, hoàn toàn là do sai lầm của bệnh viện chúng tôi. Và riêng tôi đại biểu cho bệnh viện hướng gia đình các vị xin nhận lỗi. Hơn nữa toàn bộ tiền phí trị liệu, bệnh viện chúng tôi sẽ gánh vác."
Cha mẹ Dư Kha liếc mắt nhìn nhau, đang tính mở miệng nói chuyện. Thì Dư Kha nằm trên giường bệnh, đột nhiên ôm bụng kêu đau. Giờ phút này tiếng kêu của nàng vô cùng thê lương. Đồng thời, những giọt mồ hôi lạnh, cũng theo lỗ chân lông tứa ra, khiến cho cả người nàng ướt đẫm mồ hôi.
"Con gái, con làm sao vậy?" Cha mẹ Dư Kha thấy thế không khỏi luống cuống.
Trương Văn Trọng bước dài tới bên giường bệnh, đưa tay bắt mạch tượng của Dư Kha. Một lúc sau, hắn mới nói: "Thai nhi kí sinh trong bụng Dư Kha đã bị kích thích, hiện giờ đang xuất hiện biến chứng. Tất sẽ phải đưa cô bé lên trên bàn mổ, làm phẫu thuật lấy thai nhi kí sinh kia ra ngay. Nếu không, tình huống này kéo dài, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Dư Kha!"
Cha mẹ Dư Kha hoảng sợ, không ngừng thúc giục nói: "Vậy còn chần chừ gì nữa? Mau chóng đưa con bé tới phòng giải phẫu đi ah!"
Trương Văn Trọng ngoảnh mặt nhìn Triệu Tiệp phân phó: "Triệu viện trưởng, phiền ông cho người an bài phòng giải phẫu nhé!"
Triệu Tiệp gật đầu xác nhận, lập tức dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng, kêu người đi chuẩn bị phòng giải phẫu. Đồng thời, còn tập trung tinh anh khoa sản của bệnh viện, phối hợp cùng Trương Văn Trọng gấp rút tiến hành ca phẫu thuật này.
Cánh cửa phòng giải phẫu đóng chặt. Từ lúc Dư Kha được đưa vào phòng giải phẫu đã qua hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Mà ở bên ngoài, cha mẹ Dư Kha thì đang lo lắng chờ đợi kết quả.
Hồi tưởng lại phía trước, đã dùng đủ loại hoài nghi trách mắng Dư Kha. Trên mặt của hai người bọn họ đều toát ra biểu tình áy náy.
Đột nhiên cha của Dư Kha nâng tay đánh cho mình một cái tát vang dội, hối hận mắng: "Chuyện lần này đều là do chúng ta hiểu nhầm con bé. Ài...Tôi không tin lời của con gái mình, thật sự là đã uổng công làm cha làm mẹ."
Mẹ Dư Kha thấy chồng hối hận day dứt, liền vội vàng an ủi: "Lão Dư, ông cũng đừng trách cứ bản thân. Sau này, chúng ta nên quan tâm và tín nhiệm con bé nhiều hơn. Tranh thủ bù đắp sai lầm lần này nhé!"
"Bà nói rất phải." Cha Dư Kha gật đầu nói. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn lại thở dài: "Chuyện lần này, nhiều ít đều là nhờ vào bác sĩ Trương. Nếu không, chỉ sợ con bé đã ngậm hàm oan mà nhảy lầu tự tử mất rồi!"
Mẹ Dư Kha cũng gật đầu nói: "Ưm, may mắn gặp được bác sĩ Trương...Lão Dư, ông nghĩ xem, chúng ta có cần phải biếu tiền cảm tạ bác sĩ Trương hay không?"
Cha Dư Kha lắc đầu nói: "Lấy nhân phẩm của bác sĩ Trương, chỉ sợ hắn sẽ không nhận tiền biếu của gia đình chúng ta đâu. Phần nhân tình này, ngày sau có cơ hội, chúng ta sẽ tìm cách báo đáp!"
Ngay khi hai người đang thương nghị, phải làm cách nào để báo đáp nhân tình của Trương Văn Trọng. Thì cánh cửa phòng giải phẫu cũng mở ra...
Tâm tư hai người bọn họ trở nên căng thẳng, đứng dậy nghênh đón Trương Văn Trọng đang đi ra, cẩn thận dò hỏi: "Bác sĩ Trương, con gái chúng tôi...nó..."
Trương Văn Trọng tháo khẩu trang xuống, mỉm cười đáp: "Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, thai nhi kí sinh trong bụng Dư Kha đã được lấy ra rồi."
"Thật tốt quá!" Cha mẹ Dư Kha nghe vậy, không khỏi vui mừng khấp khởi. Giờ phút này, thiên ngôn vạn ngữ đều không thể diễn tả được nội tâm kích động của bọn họ.
Cuối cùng hai người nước mắt doanh tròng, nắm chặt hai tay Trương Văn Trọng, dùng thanh âm nức nở phát ra từ tim phổi nói: "Cám ơn anh, cám ơn anh..."