Toàn bộ người nhà họ Vưu đều nghỉ ngơi trên tầng bảy của khách sạn. Vì muốn bảo vệ an toàn, cho nên ngoài người nhà họ Vưu ra, trên tầng này không có an bài thêm khách nhân cư ngụ. Đồng thời, còn bố trí đệ tử Trần gia luân phiên nhau canh gác. Trận thế cẩn mật như vậy, nếu kẻ gian nào muốn lẻn vào hãm hại người nhà họ Vưu, gần như là không có khả năng.
Trông thấy Trương Văn Trọng cùng Trần Hi đi lên, nhóm đệ tử Trần gia đứng canh gác vội vàng tiến đến hành lễ. Trương Văn Trọng cũng hỏi thăm tình huống ở nơi này một chút.
Thì nhận được một câu trả lời rất khẳng khái: "Đừng nói là kẻ gian, tựu ngay cả ruồi muỗi cũng chưa thấy xuất hiện qua."
"Chẳng lẽ ta cảm giác sai ư?" Trương Văn Trọng lắc đầu, nhìn nhóm đệ tử Trần gia động viên một tiếng. Lại ngoảnh mặt sang dặn dò Trần Hi: "Ở đây canh gác, một khi phát hiện tình huống dị thường, liền thông báo cho ta biết ngay lập tức!"
Trần Hi xúc động: "Thỉnh tông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ an nguy cho người nhà họ Vưu, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, theo sau liền xoay người rời đi. Nhưng...đột nhiên tấm hộ thân phù của Vưu Giai, lại tiếp tục sản sinh ra linh lực dao động kịch liệt, hiển nhiên là đang chống chọi với ngoại lực xâm phạm.
"Quả nhiên là có vấn đề!" Trương Văn Trọng đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Phanh!"
Hắn tung cước đá bung cửa phòng Vưu Giai ra, cả người nhanh như một cơn lốc, phóng vọt vào bên trong. Tốc độ khiến cho đám người Trần Hi chỉ nhìn thấy bóng ảnh.
Ngay khi Trương Văn Trọng vọt vào trong phòng, lại kinh ngạc phát hiện ra Vưu Giai đang nằm bình yên vô sự ở trên giường. Nhưng tiếng động đã đánh thức Vưu Giai, nàng từ trên giường nhảy cẫng lên, hơn nữa còn bày ra tư thế Đàm Thoái học được của Đàm Thanh. Bộ dạng như đang muốn giáo huấn "kẻ gian" đêm hôm xông vào trong phòng của mình.
"Là anh." Để tránh việc Vưu Giai xông lên liều mạng cùng mình. Trương Văn Trọng đã nhanh chóng bày tỏ thân phận, cũng dò hỏi: "Em không sao đó chứ?"
"Trọng ca?" Sau khi nghe thấy kẻ gian báo danh, trong lòng Vưu Giai tràn đầy kinh nghi hỏi: "Nửa đêm rồi mà có chuyện gì vậy anh?"
Trương Văn Trọng không vội vàng trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá Vưu Giai. Đồng thời linh lực trong nội thể hắn cũng khuếch tán đi bốn phía xung quanh, dò xét tình huống bên trong căn phòng.
Khiến Trương Văn Trọng kinh ngạc chính là. Trạng huống của Vưu Giai giờ khắc này cũng không thể tốt hơn. Mà ở trong gian phòng này, lại không thấy linh lực dao động bất thường.
Mọi chuyện đều bình thường, nhưng tại sao tấm hộ thân phù trên người Vưu Giai, lại báo hiệu đây?
Vưu Giai thấy Trương Văn Trọng không có mở miệng đáp. Lại trông thần tình đăm chiêu của hắn, liền ân cần hỏi han: "Trọng ca, anh không sao chứ? Xem sắc mặt của anh có điểm không thích hợp nha."
Lúc này, Trương Văn Trọng mới hồi phục tinh thần, xấu hổ gãi đầu. Cân nhắc xem, chính mình nên giải thích với Vưu Giai như thế nào cho hợp lý. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại biến đổi sắc mặt.
Vừa rồi...khi hắn tung cước đá cửa phòng Vưu Giai đã sinh ra động tĩnh rất lớn. Nhất là lúc nửa đêm khuya khoắt như thế này, đủ khiến cho mọi người trên dưới lầu tỉnh giấc. Thế nhưng...cho tới bây giờ...cửa phòng mấy người nhà họ Vưu vẫn im lặng như cũ. Một chút động tĩnh đều không có, càng không thấy người nào đi ra xem xét.
Tình huống như vậy, hiển nhiên là cực kì bất hợp lí!
Lúc này, Trương Văn Trọng đã không còn tâm tư giải thích cho Vưu Giai, hắn liền xoay người chạy ra khỏi phòng, nhìn đám người Trần Hi canh gác ở bên ngoài phân phó: "Mau đi mở cửa phòng mấy người nhà họ Vưu ra. Phải kiểm tra tình huống bên trong cho cẩn thận."
Khi nói chuyện, hắn lại vung cước đá văng cửa phòng Vưu Tình, mau chóng phóng vọt vào.
Mặc dù mệnh lệnh của Trương Văn Trọng có chút cổ quái. Nhưng Trần Hi không dám hoài nghi, cũng vội vàng phân công nhóm đệ tử Trần gia, đi mở cửa những căn phòng có người nhà họ Vưu nghỉ ngơi.
Vưu Giai trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khoác chiếc áo choàng lên người, đuổi theo Trương Văn Trọng đi sang gian phòng của Vưu Tình.
Làm cho Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đều bất ngờ chính là, Vưu Tình trong khi ngủ lại không hề mặc quần áo. Mà nhiệt độ điều hòa trong gian phòng cũng rất cao.
Tình huống này làm Trương Văn Trọng hơi sững sờ. Nhưng bởi vì trạng huống của Vưu Tình rất quỷ dị. Cho nên hắn không hề tránh né, ngược lại còn mạnh dạn bước tới bên giường. Vươn tay chuẩn đoán mạch tượng của nàng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Còn Vưu Giai thì xấu hổ đỏ mặt kéo chăn lên. Giúp Vưu Tình che kín những bộ phận nhạy cảm. Thần tình kinh nghi, lo lắng dò hỏi: "Trọng ca, Vưu Tình làm sao vậy? Chẳng lẽ nó trúng bệnh rồi ư?"
Vưu Giai cũng phát hiện có điểm không thích hợp. Mới vừa rồi, hai lần Trương Văn Trọng đạp cửa, phát sinh động tĩnh rất lớn. Thế nhưng Vưu Tình vẫn đang ngủ say không tỉnh.
Trương Văn Trọng buông tay, chậm rãi nói: "Mạch tượng của Vưu Tình rất bình thản. Không hề có dấu hiệu sinh bệnh, nhưng hiện giờ cô ấy đang rơi trong trạng thái hôn mê sâu."
Vưu Giai khẩn trương nói: "Hôn mê sâu ư? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trương Văn Trọng cũng không trả lời câu hỏi của Vưu Giai. Mà nhẹ nhàng vươn tay đặt lên trên ấn đường của Vưu Tình. Ngay lập tức, một cỗ linh lực vô hình từ trên đầu ngón tay hắn, tuôn vào trong cơ thể Vưu Tình, chỉ trong nháy mắt liền trải rộng quanh thân, tỉ mỉ kiểm tra tình huống của nàng.
Đúng lúc này, Trần Hi sắc mặt ngưng trọng, nhanh chân bước vào trong phòng, hướng Trương Văn Trọng bẩm báo nói: "Trương tiên sinh, chúng tôi đã dựa theo phân phó của anh. Xem xét tình huống trong phòng người nhà họ Vưu. Nhưng thật không ngờ, bọn họ đều giống như đang rơi vào hôn mê, bất luận chúng tôi quát lớn cỡ nào, bọn họ đều ngủ say không tỉnh."
Bởi vì ở đây có Vưu Giai, cho nên hắn cũng không dám xưng hô Trương Văn Trọng là tông chủ.
"Hả? Anh nói cái gì?" Vưu Giai biến sắc. Vốn nàng tưởng chỉ một mình Vưu Tình gặp phải tình trạng này. Không ngờ là cả đám người nhà của mình đều trúng bệnh!
Vưu Giai gắng gượng chống đỡ thân mình. Chậm rãi thở sâu bình ổn tâm tình xong, nàng mới đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này, nàng cũng chỉ còn biết dựa vào Trương Văn Trọng mà thôi. Và nàng tin tưởng, Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không để nàng phải thất vọng!
Rốt cuộc, Trương Văn Trọng đã thu ngón tay ở trên huyệt ấn đường của Vưu Tình trở về.
Chỉ đợi có như thế. Vưu Giai liền vội vàng hỏi: "Trương ca, người nhà của em đang gặp phải chuyện gì vậy?"
Thông qua dò xét bằng linh lực. Trương Văn Trọng đối với tình trạng của Tình cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hắn trầm giọng đáp: "Mộng ma quấy phá!"
Vưu Giai truy vấn: "Mộng ma? Đó cũng là bệnh sao?"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Mộng ma không phải bệnh, mà là do yêu ma quấy nhiễu!"
"Hả...yêu ma?" Đầu tiên Vưu Giai hơi sửng sốt. Theo sau trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi: "Trọng ca, anh đang nói đùa sao? Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái ah...!"
Lúc trước, Trương Văn Trọng luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp, để nói cho Vưu Giai biết thân phận của mình. Giờ phút này thấy Vưu Giai kinh nghi, hắn ngưng trọng sắc mặt nói: "Anh không bao giờ đùa giỡn em. Vưu Giai, anh biết lúc này ở trong lòng của em đang tràn ngập nghi vấn. Nhưng chuyện này rất phức tạp, việc khẩn cấp trước mắt cần phải làm chính là tiêu diệt Mộng Ma. Cứu thoát người nhà của em trước đã! Anh cam đoan, đợi sau khi chuyện này giải quyết ổn thỏa. Anh sẽ kể tất cả mọi chuyện cho em nghe. Em...tin tưởng anh chứ?"
"Em tin anh!" Mặc dù Vưu Giai rất kinh ngạc khi nghe Trương Văn Trọng nói như vậy. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Trương Văn Trọng.
"Chúng ta đối phó Mộng Ma như thế nào đây? Có cần tôi thông tri đệ tử Trần gia đến tiếp viện không?" Tuy đã trở thành tu chân giả. Nhưng chưa bao giờ so chiêu với đám yêu ma quỷ quái. Cho nên tâm tình của Trần Hi vẫn có chút khẩn trương.
"Không cần." Trương Văn Trọng cự tuyệt lời đề nghị của Trần Hi. Hắn trầm ngâm một lúc sau, mới nhìn Vưu Giai nói: "Anh cần sự trợ giúp của em."
"Anh muốn em làm gì?" Vưu Giai không do dự đáp ứng lời đề nghị của Trương Văn Trọng.
"Ngủ!" Trương Văn Trọng phun ra một câu.
"Ngủ...ư?" Vưu Giai còn tưởng mình nghe lầm. Tựu ngay cả Trần Hi ở bên cạnh, cũng mê mang khó hiểu.
Trương Văn Trọng giải thích: "Dưới tình huống hiện tại, xem ra Mộng Ma đã đưa người nhà của em đến thế giới huyễn cảnh do nó tạo ra rồi. Sở dĩ em may mắn thoát nạn, chính là nhờ tấm bùa hộ thân anh tặng cho em đó. Hiện giờ em tháo hộ thân phù ra, để cho nó kéo em vào mộng cảnh. Và anh cũng nhân cơ hội bám theo vào bên trong, tìm kiếm, giải quyết chân thân của nó. Làm như vậy, mới có thể cứu được người nhà em ra."
Mặc dù Vưu Giai đang rất kinh ngạc, khi nghe xong Trương Văn Trọng giải thích. Nhưng lòng tín nhiệm của nàng đối với hắn, lại không hề tiêu giảm nửa điểm.
Lúc này, Vưu Giai liền nhanh chóng dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng. Tháo mấy món trang sức trên người ra, nhẹ nhàng nằm thẳng xuống giường.
Nhưng có thể là do căng thẳng, nên nàng không sao chợp mắt được. Cuối cùng, Trương Văn Trọng đành phải thi triển Chúc Do Thuật, mới khiến cho nàng thành công chìm vào trong giấc ngủ.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng đặt tay lên trên hai huyệt Thái Dương của Vưu Giai, cũng nhăm chặt mắt lại.
Toàn bộ người nhà họ Vưu đều nghỉ ngơi trên tầng bảy của khách sạn. Vì muốn bảo vệ an toàn, cho nên ngoài người nhà họ Vưu ra, trên tầng này không có an bài thêm khách nhân cư ngụ. Đồng thời, còn bố trí đệ tử Trần gia luân phiên nhau canh gác. Trận thế cẩn mật như vậy, nếu kẻ gian nào muốn lẻn vào hãm hại người nhà họ Vưu, gần như là không có khả năng.
Trông thấy Trương Văn Trọng cùng Trần Hi đi lên, nhóm đệ tử Trần gia đứng canh gác vội vàng tiến đến hành lễ. Trương Văn Trọng cũng hỏi thăm tình huống ở nơi này một chút.
Thì nhận được một câu trả lời rất khẳng khái: "Đừng nói là kẻ gian, tựu ngay cả ruồi muỗi cũng chưa thấy xuất hiện qua."
"Chẳng lẽ ta cảm giác sai ư?" Trương Văn Trọng lắc đầu, nhìn nhóm đệ tử Trần gia động viên một tiếng. Lại ngoảnh mặt sang dặn dò Trần Hi: "Ở đây canh gác, một khi phát hiện tình huống dị thường, liền thông báo cho ta biết ngay lập tức!"
Trần Hi xúc động: "Thỉnh tông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ an nguy cho người nhà họ Vưu, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, theo sau liền xoay người rời đi. Nhưng...đột nhiên tấm hộ thân phù của Vưu Giai, lại tiếp tục sản sinh ra linh lực dao động kịch liệt, hiển nhiên là đang chống chọi với ngoại lực xâm phạm.
"Quả nhiên là có vấn đề!" Trương Văn Trọng đột ngột thay đổi sắc mặt.
"Phanh!"
Hắn tung cước đá bung cửa phòng Vưu Giai ra, cả người nhanh như một cơn lốc, phóng vọt vào bên trong. Tốc độ khiến cho đám người Trần Hi chỉ nhìn thấy bóng ảnh.
Ngay khi Trương Văn Trọng vọt vào trong phòng, lại kinh ngạc phát hiện ra Vưu Giai đang nằm bình yên vô sự ở trên giường. Nhưng tiếng động đã đánh thức Vưu Giai, nàng từ trên giường nhảy cẫng lên, hơn nữa còn bày ra tư thế Đàm Thoái học được của Đàm Thanh. Bộ dạng như đang muốn giáo huấn "kẻ gian" đêm hôm xông vào trong phòng của mình.
"Là anh." Để tránh việc Vưu Giai xông lên liều mạng cùng mình. Trương Văn Trọng đã nhanh chóng bày tỏ thân phận, cũng dò hỏi: "Em không sao đó chứ?"
"Trọng ca?" Sau khi nghe thấy kẻ gian báo danh, trong lòng Vưu Giai tràn đầy kinh nghi hỏi: "Nửa đêm rồi mà có chuyện gì vậy anh?"
Trương Văn Trọng không vội vàng trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đánh giá Vưu Giai. Đồng thời linh lực trong nội thể hắn cũng khuếch tán đi bốn phía xung quanh, dò xét tình huống bên trong căn phòng.
Khiến Trương Văn Trọng kinh ngạc chính là. Trạng huống của Vưu Giai giờ khắc này cũng không thể tốt hơn. Mà ở trong gian phòng này, lại không thấy linh lực dao động bất thường.
Mọi chuyện đều bình thường, nhưng tại sao tấm hộ thân phù trên người Vưu Giai, lại báo hiệu đây?
Vưu Giai thấy Trương Văn Trọng không có mở miệng đáp. Lại trông thần tình đăm chiêu của hắn, liền ân cần hỏi han: "Trọng ca, anh không sao chứ? Xem sắc mặt của anh có điểm không thích hợp nha."
Lúc này, Trương Văn Trọng mới hồi phục tinh thần, xấu hổ gãi đầu. Cân nhắc xem, chính mình nên giải thích với Vưu Giai như thế nào cho hợp lý. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại biến đổi sắc mặt.
Vừa rồi...khi hắn tung cước đá cửa phòng Vưu Giai đã sinh ra động tĩnh rất lớn. Nhất là lúc nửa đêm khuya khoắt như thế này, đủ khiến cho mọi người trên dưới lầu tỉnh giấc. Thế nhưng...cho tới bây giờ...cửa phòng mấy người nhà họ Vưu vẫn im lặng như cũ. Một chút động tĩnh đều không có, càng không thấy người nào đi ra xem xét.
Tình huống như vậy, hiển nhiên là cực kì bất hợp lí!
Lúc này, Trương Văn Trọng đã không còn tâm tư giải thích cho Vưu Giai, hắn liền xoay người chạy ra khỏi phòng, nhìn đám người Trần Hi canh gác ở bên ngoài phân phó: "Mau đi mở cửa phòng mấy người nhà họ Vưu ra. Phải kiểm tra tình huống bên trong cho cẩn thận."
Khi nói chuyện, hắn lại vung cước đá văng cửa phòng Vưu Tình, mau chóng phóng vọt vào.
Mặc dù mệnh lệnh của Trương Văn Trọng có chút cổ quái. Nhưng Trần Hi không dám hoài nghi, cũng vội vàng phân công nhóm đệ tử Trần gia, đi mở cửa những căn phòng có người nhà họ Vưu nghỉ ngơi.
Vưu Giai trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khoác chiếc áo choàng lên người, đuổi theo Trương Văn Trọng đi sang gian phòng của Vưu Tình.
Làm cho Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đều bất ngờ chính là, Vưu Tình trong khi ngủ lại không hề mặc quần áo. Mà nhiệt độ điều hòa trong gian phòng cũng rất cao.
Tình huống này làm Trương Văn Trọng hơi sững sờ. Nhưng bởi vì trạng huống của Vưu Tình rất quỷ dị. Cho nên hắn không hề tránh né, ngược lại còn mạnh dạn bước tới bên giường. Vươn tay chuẩn đoán mạch tượng của nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Còn Vưu Giai thì xấu hổ đỏ mặt kéo chăn lên. Giúp Vưu Tình che kín những bộ phận nhạy cảm. Thần tình kinh nghi, lo lắng dò hỏi: "Trọng ca, Vưu Tình làm sao vậy? Chẳng lẽ nó trúng bệnh rồi ư?"
Vưu Giai cũng phát hiện có điểm không thích hợp. Mới vừa rồi, hai lần Trương Văn Trọng đạp cửa, phát sinh động tĩnh rất lớn. Thế nhưng Vưu Tình vẫn đang ngủ say không tỉnh.
Trương Văn Trọng buông tay, chậm rãi nói: "Mạch tượng của Vưu Tình rất bình thản. Không hề có dấu hiệu sinh bệnh, nhưng hiện giờ cô ấy đang rơi trong trạng thái hôn mê sâu."
Vưu Giai khẩn trương nói: "Hôn mê sâu ư? Có chuyện gì xảy ra sao?"
Trương Văn Trọng cũng không trả lời câu hỏi của Vưu Giai. Mà nhẹ nhàng vươn tay đặt lên trên ấn đường của Vưu Tình. Ngay lập tức, một cỗ linh lực vô hình từ trên đầu ngón tay hắn, tuôn vào trong cơ thể Vưu Tình, chỉ trong nháy mắt liền trải rộng quanh thân, tỉ mỉ kiểm tra tình huống của nàng.
Đúng lúc này, Trần Hi sắc mặt ngưng trọng, nhanh chân bước vào trong phòng, hướng Trương Văn Trọng bẩm báo nói: "Trương tiên sinh, chúng tôi đã dựa theo phân phó của anh. Xem xét tình huống trong phòng người nhà họ Vưu. Nhưng thật không ngờ, bọn họ đều giống như đang rơi vào hôn mê, bất luận chúng tôi quát lớn cỡ nào, bọn họ đều ngủ say không tỉnh."
Bởi vì ở đây có Vưu Giai, cho nên hắn cũng không dám xưng hô Trương Văn Trọng là tông chủ.
"Hả? Anh nói cái gì?" Vưu Giai biến sắc. Vốn nàng tưởng chỉ một mình Vưu Tình gặp phải tình trạng này. Không ngờ là cả đám người nhà của mình đều trúng bệnh!
Vưu Giai gắng gượng chống đỡ thân mình. Chậm rãi thở sâu bình ổn tâm tình xong, nàng mới đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này, nàng cũng chỉ còn biết dựa vào Trương Văn Trọng mà thôi. Và nàng tin tưởng, Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không để nàng phải thất vọng!
Rốt cuộc, Trương Văn Trọng đã thu ngón tay ở trên huyệt ấn đường của Vưu Tình trở về.
Chỉ đợi có như thế. Vưu Giai liền vội vàng hỏi: "Trương ca, người nhà của em đang gặp phải chuyện gì vậy?"
Thông qua dò xét bằng linh lực. Trương Văn Trọng đối với tình trạng của Tình cũng nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hắn trầm giọng đáp: "Mộng ma quấy phá!"
Vưu Giai truy vấn: "Mộng ma? Đó cũng là bệnh sao?"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Mộng ma không phải bệnh, mà là do yêu ma quấy nhiễu!"
"Hả...yêu ma?" Đầu tiên Vưu Giai hơi sửng sốt. Theo sau trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi: "Trọng ca, anh đang nói đùa sao? Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái ah...!"
Lúc trước, Trương Văn Trọng luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp, để nói cho Vưu Giai biết thân phận của mình. Giờ phút này thấy Vưu Giai kinh nghi, hắn ngưng trọng sắc mặt nói: "Anh không bao giờ đùa giỡn em. Vưu Giai, anh biết lúc này ở trong lòng của em đang tràn ngập nghi vấn. Nhưng chuyện này rất phức tạp, việc khẩn cấp trước mắt cần phải làm chính là tiêu diệt Mộng Ma. Cứu thoát người nhà của em trước đã! Anh cam đoan, đợi sau khi chuyện này giải quyết ổn thỏa. Anh sẽ kể tất cả mọi chuyện cho em nghe. Em...tin tưởng anh chứ?"
"Em tin anh!" Mặc dù Vưu Giai rất kinh ngạc khi nghe Trương Văn Trọng nói như vậy. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Trương Văn Trọng.
"Chúng ta đối phó Mộng Ma như thế nào đây? Có cần tôi thông tri đệ tử Trần gia đến tiếp viện không?" Tuy đã trở thành tu chân giả. Nhưng chưa bao giờ so chiêu với đám yêu ma quỷ quái. Cho nên tâm tình của Trần Hi vẫn có chút khẩn trương.
"Không cần." Trương Văn Trọng cự tuyệt lời đề nghị của Trần Hi. Hắn trầm ngâm một lúc sau, mới nhìn Vưu Giai nói: "Anh cần sự trợ giúp của em."
"Anh muốn em làm gì?" Vưu Giai không do dự đáp ứng lời đề nghị của Trương Văn Trọng.
"Ngủ!" Trương Văn Trọng phun ra một câu.
"Ngủ...ư?" Vưu Giai còn tưởng mình nghe lầm. Tựu ngay cả Trần Hi ở bên cạnh, cũng mê mang khó hiểu.
Trương Văn Trọng giải thích: "Dưới tình huống hiện tại, xem ra Mộng Ma đã đưa người nhà của em đến thế giới huyễn cảnh do nó tạo ra rồi. Sở dĩ em may mắn thoát nạn, chính là nhờ tấm bùa hộ thân anh tặng cho em đó. Hiện giờ em tháo hộ thân phù ra, để cho nó kéo em vào mộng cảnh. Và anh cũng nhân cơ hội bám theo vào bên trong, tìm kiếm, giải quyết chân thân của nó. Làm như vậy, mới có thể cứu được người nhà em ra."
Mặc dù Vưu Giai đang rất kinh ngạc, khi nghe xong Trương Văn Trọng giải thích. Nhưng lòng tín nhiệm của nàng đối với hắn, lại không hề tiêu giảm nửa điểm.
Lúc này, Vưu Giai liền nhanh chóng dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng. Tháo mấy món trang sức trên người ra, nhẹ nhàng nằm thẳng xuống giường.
Nhưng có thể là do căng thẳng, nên nàng không sao chợp mắt được. Cuối cùng, Trương Văn Trọng đành phải thi triển Chúc Do Thuật, mới khiến cho nàng thành công chìm vào trong giấc ngủ.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng đặt tay lên trên hai huyệt Thái Dương của Vưu Giai, cũng nhăm chặt mắt lại.