Cả người Lưu Phong Huy đều ngây dại, ngây ngốc nhìn Trương Văn Trọng, nửa ngày cũng không hé răng.
Đối với chuyện gia nhập vào Phong Sơn phái, hắn chỉ hi vọng mà thôi, cũng không dám ôm ấp hi vọng quá lớn. Bởi vì hắn bị không ít tông phái cự tuyệt qua, đều đã bị cự tuyệt thành thói quen. Theo hắn xem ra, kết quả lần này hơn phân nửa cũng là cự tuyệt. Dù sao Phong Sơn phái chính là tông phái do tiên nhân truyền thụ, làm sao lại đi coi trọng một người có tư chất không tốt, tuổi tác lại lớn giống như hắn?
Cho nên hắn hoàn toàn không hề ngờ tới, Trương Văn Trọng lại hỏi một câu như vậy.
Trở thành đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng?
Đây chính là ước mơ tha thiết của Lưu Phong Huy thậm chí là của rất nhiều tán tu.
Trương Văn Trọng là ai?
Đó là một cường giả liên tục tiêu diệt hai môn phái lớn, chính là đệ tử thân truyền của tiên nhân a.
Có người nói, Trương Văn Trọng có tu vi cực cao, đồng thời nắm giữ vô số tiên pháp. Nếu như có thể được hắn truyền thụ, dù chỉ một chiêu nửa thức, cũng vô cùng hưởng thụ.
Tin tức quá tốt thình lình xảy ra, làm Lưu Phong Huy hoàn toàn phát mộng. Điều này giống như một người nghèo khó đã lâu, thỉnh thoảng mua vé số một lần, không ngờ lại trúng ngay giải độc đắc.
Thẳng đến khi Tô Hiểu Hồng đứng một bên không chờ được lầm bầm một câu: "Uy, ngươi rốt cục có nguyện ý trở thành đệ tử của lão sư ta không nha? Sảng khoái một chút được không? Đừng chậm trễ lãng phí thời gian."
Lúc này hắn mới từ trong trạng thái thất thần vui mừng tỉnh dậy, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng nói: "Nguyện ý, nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý."
Xích Hà đạo trưởng không khỏi lắc đầu thầm thở dài: "Mạng của người này thật tốt, không ngờ được Trương tiên sinh thu nhập môn hạ. Tư chất của hắn tuy rằng không tốt, nhưng dưới sự giáo dục của Trương tiên sinh, nói vậy ngày sau sẽ có một phen tung hoành. Ai, chỉ tiếc hắn trở thành đệ tử của Trương tiên sinh, ta cũng không tiện hướng hắn đòi bồi thường nữa..." Nhìn Lưu Phong Huy đã vui mừng đến choáng váng, chỉ biết đứng tại chỗ cười ngây ngô mà không biết làm gì khác, liền nhắc nhở: "Còn suy nghĩ cái gì? Nhanh lên quỳ xuống bái sư."
Lúc này Lưu Phong Huy mới từ trong sự hưng phấn cùng kích động quá độ tỉnh táo lại, liền hướng Trương Văn Trọng quỳ rạp xuống đất, làm lễ bái sư.
Đợi sau khi hắn hành lễ hoàn tất, Trương Văn Trọng đưa tay nâng hắn lên, nói: "Từ nay về sau, ngươi là đệ tử của Trương Văn Trọng ta. Ta sẽ truyền thụ một bộ công pháp thích hợp cho ngươi tu luyện, lại truyền thụ pháp môn luyện khí cho ngươi. Nhưng chuyện chế tác đồ giả đi lừa gạt, sau này ngươi không được làm nữa."
Lưu Phong Huy vội vàng trịnh trọng bảo chứng: "Thỉnh sư tôn yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nhục nhã danh dự sư tôn, nhục nhã Phong Sơn phái."
"Như vậy tốt." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lập tức quay đầu lại nói với Xích Hà đạo trưởng: "Sau đó tôi sẽ cho người đưa tới vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan cho các vị, xem như bù đắp tổn thất của lư hương hình thú Bạch Từ. Bất quá tôi cũng hi vọng, chuyện liên quan tới việc Lưu Phong Huy chế tạo đồ giả, không nên tiết lộ ra ngoài."
Xích Hà đạo trưởng vội vàng nói: "Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chuyện ngày hôm nay Hà Phi Quan tuyệt đối sẽ giữ bí mật, sẽ không tiết lộ nửa điểm ra ngoài. Nhưng chuyện bồi thường gì đó thì miễn đi. Dù sao chỉ trách chúng tôi thiếu ánh mắt, mới xem đồ giả là bảo bối mà mua trở về..."
Trương Văn Trọng xua tay, cắt đứt lời hắn nói: "Vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan các vị cứ nhận lấy đi. Trương Văn Trọng này tuyệt đối sẽ không để cho bằng hữu có hại."
Xích Hà đạo trưởng cũng không tiếp tục chối từ, cười ha ha nói: "Đã như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Cảm tạ Trương tiên sinh."
Sở dĩ Trương Văn Trọng thu Lưu Phong Huy làm đồ đệ, một phần là bởi vì hắn thông tuệ cùng kiên trì, không có một tông phái nào chịu thu nhận hắn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì tu luyện, đồng thời còn đạt được tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Phần thông tuệ cùng kiên trì này, đủ để bù đắp sự thiếu hụt về tư chất của hắn. Một phương diện khác, là bản lĩnh chế tác pháp bảo giả của hắn.
Theo Trương Văn Trọng xem ra, bản lĩnh chế tác pháp bảo giả của Lưu Phong Huy, nếu được kết hợp với phương pháp luyện khí của hắn, nói không chừng có thể luyện chế ra một nhóm giả tiên khí có tính thực dụng.
Dù những đồ giả này không có được uy lực như hàng chính phẩm, chí ít cũng có được uy lực của cấp bậc linh khí, then chốt chính là, đồ giả cho Lưu Phong Huy chết tác, khí thế tuôn ra đúng là không kém gì tiên khí chính phẩm. Cũng giống như thanh Hổ Khiếu kiếm vừa chấn động toàn bộ sân bóng, thử hỏi, ngay khi đang chém giết nhau, người của phe mình đột nhiên lấy ra một kiện "tiên khí" tuôn trào khí thế mãnh liệt, sẽ làm đối phương hoảng sợ đến thế nào? Dù không làm đối phương sợ hãi đến tè ra quần, dập đầu cầu xin tha thứ, cũng có thể làm đối phương tâm trí đại loạn, do đó sẽ giảm mạnh sức chiến đấu phải không?
Huống chi, mục đích của Trương Văn Trọng không chỉ là tiên khí giả...
Bất quá việc này cũng không thích hợp nói trước mặt người ngoài. Chỉ đợi sau buổi đấu giá kết thúc, lại bàn riêng với Lưu Phong Huy.
Sau khi dặn vài câu môn quy của Phong Sơn phái với Lưu Phong Huy, Trương Văn Trọng lại nói với mọi người: "Được rồi, chúng ta cũng đừng ở lại chỗ này đợi nữa. Mau về phòng quý khách, tránh khỏi việc làm người khác sinh nghi, lại bỏ lỡ mua bảo bối." Chợt quay sang nói với Lưu Phong Huy: "Ngươi không cần quay về khán đài phía tây nữa, theo chúng ta cùng đến phòng quý khách."
"Dạ." Lưu Phong Huy gật đầu đáp, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn cùng kích động.
Trên đường quay về phòng quý khách, Tô Hiểu Hồng cười hì hì nhìn Lưu Phong Huy nói: "Uy, Lưu sư đệ, kêu một tiếng sư tỷ nghe một chút."
Tuy nói tuổi tác của hắn lớn hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều, nhưng dù sao Tô Hiểu Hồng cũng là đệ tử đầu tiên của Trương Văn Trọng. Hơn nữa tu vi của nàng lại hơn xa hắn nhiều. Cho nên Lưu Phong Huy cũng không dám chậm trễ, thành thật cung kính hành lễ ân cần chào: "Chào sư tỷ, sau này còn thỉnh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn."
Thái độ của Lưu Phong Huy làm Tô Hiểu Hồng rất hài lòng, nàng gật đầu nói: "Yên tâm đi, ngươi đã là sư đệ của ta, ta khẳng định sẽ tráo ngươi. Sau này nếu có ai dám chọc tới ngươi, cứ nói với sư tỷ, sư tỷ thay ngươi ra mặt." Xem ra nàng chưa từng được làm qua sư tỷ, đã đem mình hoàn toàn dung nhập vào vai diễn mới mẻ này.
Đợi khi mọi người quay về phòng quý khách, việc bán đấu giá Hổ Khiếu kiếm đã kết thúc.
Tiên khí giả này, được một môn phái tên Tam Thanh Quan xếp hạng thứ mười bốn trong Địa Tự Hào dùng bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược thu nhập vào trong túi. Vốn bốn người Lục Hòe cũng triển khai tranh đoạt kịch liệt với thanh Hổ Khiếu kiếm này, chỉ tiếc sau đó bọn họ nghĩ phía sau Hổ Khiếu kiếm còn có thất phẩm đan dược, có vẻ do dự. Cuối cùng vì do dự nhất thời, nên không tiếp tục ra giá. Lúc này, nhìn vẻ dào dạt đắc ý của Tam Thanh quan chủ, còn kém một chút không nhảy tưng lên hoan hô, trong lòng bọn họ không ngừng hối hận. Nhưng bọn họ lại không biết, chính bởi vì nhất thời do dự, đã giúp bọn họ tránh được một lần tổn thất lớn.
"Bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược? Trời ạ, Hổ Khiếu kiếm...Hổ Khiếu kiếm không ngờ bán ra được nhiều tiền như vậy." Cả người Lưu Phong Huy lại chấn kinh lần nữa, tuy rằng hắn cũng hiểu được Hổ Khiếu kiếm sẽ bán được giá, nhưng thế nào cũng không có nghĩ đến, lại bán ra được với cái giá trên trời làm kẻ khác hít thở không thông. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tô Hiểu Hồng dùng phương pháp truyền âm nhập mật trêu ghẹo hắn: "Sư đệ, chúc mừng ngươi nha, ngươi ở trong tu chân giới có thể nói một đêm phất nhanh rồi."
Thần tình trên mặt Lưu Phong Huy biến ảo bất định, nhưng không hề có vẻ vui mừng. Vốn hắn chế tác tiên khí giả, chỉ muốn kiếm tiền mua bí tịch tu chân, hay đan dược hoặc pháp bảo. Nhưng hiện tại cái giá bán đồ giả đã cao tới mức có chút thái quá. Nếu như quan chủ Tam Thanh Quan nhìn ra Hổ Khiếu kiếm là đồ giả, một đường truy tra tới, hắn thật sự xong đời.
Trước đây hắn không môn không phái, một mình cô độc, không có hi vọng, chỉ đành dựa vào bản thân phấn đấu, dù bị Tam Thanh Quan truy tới, chộp về dằn vặt hoặc giết chết, cũng không có gì quan trọng. Thế nhưng hiện tại, hắn thật vất vả bái nhập vào Phong Sơn phái, trở thành đệ tử của Trương Văn Trọng, có tiền đồ rộng lớn đang chờ hắn tiến bước. Hắn tự nhiên sẽ không nguyện ý rơi vào hạ tràng thê thảm như vậy. Cho nên sau thoáng suy tư cân nhắc, hắn vội vàng tiến đến bên người Trương Văn Trọng, nói: "Sư tôn, bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược kia, đệ tử muốn hiến hết cho Phong Sơn phái..."
Trương Văn Trọng làm sao không biết trong lòng Lưu Phong Huy đang suy nghĩ điều gì? Hắn đây là muốn dùng bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược để đổi lấy sự che chở của Phong Sơn phái.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu.
Lưu Phong Huy nhất thời liền khẩn trương lên, hắn cho rằng Trương Văn Trọng định bỏ qua hắn. Ngay khi hắn thất vọng không biết làm sao, Trương Văn Trọng lại cười khẽ nói: "Bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược, là do ngươi dùng chính bản lĩnh của mình kiếm tới. Bọn họ mắc mưu, chỉ trách ánh mắt bọn họ kém, trách không được người khác. Về phần đan dược nhất phẩm sao, chính do ngươi giữ lại mà dùng. Trong hội đấu giá tu chân, phàm nhìn thấy cái gì mình thích, không ngại cứ mua về. Về phần chuyện khác, ngươi không cần quá lo lắng. Hiện tại ngươi đã là đệ tử của Phong Sơn phái, là đệ tử của ta, dù trời có sụp xuống tới, cũng có ta gánh đỡ thay ngươi."
Lưu Phong Huy "phác thông" một tiếng quỳ gối ngay trước người Trương Văn Trọng, dập đầu "thùng thùng" thật mạnh, rơi nước mắt đầy mặt nói: "Cảm tạ sư tôn, cảm tạ sư tôn."
Giờ khắc này, Lưu Phong Huy thật sự vô cùng cảm động.
Từ khi bước vào con đường tu chân tới nay, hắn chưa từng được ai quan tâm như vậy. Giờ khắc này trái tim hắn thật sự cảm thấy ấm áp. Cũng bởi vì câu nói của Trương Văn Trọng, làm hắn hoàn toàn thật lòng tôn sùng Trương Văn Trọng là một lão sư không khác gì cha mẹ ruột của mình. Từ nay về sau, hắn trung thành và tận tâm, không hề kém hơn Tô Hiểu Hồng bọn họ.
Những người khác bên trong phòng quý khách, bởi vì có cấm chế, nên không nghe được cuộc nói chuyện của Trương Văn Trọng và Lưu Phong Huy. Bởi vậy đối với việc Lưu Phong Huy đột nhiên quỳ rạp xuống đất, rất hiếu kỳ, không khỏi khe khẽ nói nhỏ cùng nhau.
Cả người Lưu Phong Huy đều ngây dại, ngây ngốc nhìn Trương Văn Trọng, nửa ngày cũng không hé răng.
Đối với chuyện gia nhập vào Phong Sơn phái, hắn chỉ hi vọng mà thôi, cũng không dám ôm ấp hi vọng quá lớn. Bởi vì hắn bị không ít tông phái cự tuyệt qua, đều đã bị cự tuyệt thành thói quen. Theo hắn xem ra, kết quả lần này hơn phân nửa cũng là cự tuyệt. Dù sao Phong Sơn phái chính là tông phái do tiên nhân truyền thụ, làm sao lại đi coi trọng một người có tư chất không tốt, tuổi tác lại lớn giống như hắn?
Cho nên hắn hoàn toàn không hề ngờ tới, Trương Văn Trọng lại hỏi một câu như vậy.
Trở thành đệ tử thân truyền của Trương Văn Trọng?
Đây chính là ước mơ tha thiết của Lưu Phong Huy thậm chí là của rất nhiều tán tu.
Trương Văn Trọng là ai?
Đó là một cường giả liên tục tiêu diệt hai môn phái lớn, chính là đệ tử thân truyền của tiên nhân a.
Có người nói, Trương Văn Trọng có tu vi cực cao, đồng thời nắm giữ vô số tiên pháp. Nếu như có thể được hắn truyền thụ, dù chỉ một chiêu nửa thức, cũng vô cùng hưởng thụ.
Tin tức quá tốt thình lình xảy ra, làm Lưu Phong Huy hoàn toàn phát mộng. Điều này giống như một người nghèo khó đã lâu, thỉnh thoảng mua vé số một lần, không ngờ lại trúng ngay giải độc đắc.
Thẳng đến khi Tô Hiểu Hồng đứng một bên không chờ được lầm bầm một câu: "Uy, ngươi rốt cục có nguyện ý trở thành đệ tử của lão sư ta không nha? Sảng khoái một chút được không? Đừng chậm trễ lãng phí thời gian."
Lúc này hắn mới từ trong trạng thái thất thần vui mừng tỉnh dậy, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng nói: "Nguyện ý, nguyện ý, tôi đương nhiên nguyện ý."
Xích Hà đạo trưởng không khỏi lắc đầu thầm thở dài: "Mạng của người này thật tốt, không ngờ được Trương tiên sinh thu nhập môn hạ. Tư chất của hắn tuy rằng không tốt, nhưng dưới sự giáo dục của Trương tiên sinh, nói vậy ngày sau sẽ có một phen tung hoành. Ai, chỉ tiếc hắn trở thành đệ tử của Trương tiên sinh, ta cũng không tiện hướng hắn đòi bồi thường nữa..." Nhìn Lưu Phong Huy đã vui mừng đến choáng váng, chỉ biết đứng tại chỗ cười ngây ngô mà không biết làm gì khác, liền nhắc nhở: "Còn suy nghĩ cái gì? Nhanh lên quỳ xuống bái sư."
Lúc này Lưu Phong Huy mới từ trong sự hưng phấn cùng kích động quá độ tỉnh táo lại, liền hướng Trương Văn Trọng quỳ rạp xuống đất, làm lễ bái sư.
Đợi sau khi hắn hành lễ hoàn tất, Trương Văn Trọng đưa tay nâng hắn lên, nói: "Từ nay về sau, ngươi là đệ tử của Trương Văn Trọng ta. Ta sẽ truyền thụ một bộ công pháp thích hợp cho ngươi tu luyện, lại truyền thụ pháp môn luyện khí cho ngươi. Nhưng chuyện chế tác đồ giả đi lừa gạt, sau này ngươi không được làm nữa."
Lưu Phong Huy vội vàng trịnh trọng bảo chứng: "Thỉnh sư tôn yên tâm, sau này tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nhục nhã danh dự sư tôn, nhục nhã Phong Sơn phái."
"Như vậy tốt." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, lập tức quay đầu lại nói với Xích Hà đạo trưởng: "Sau đó tôi sẽ cho người đưa tới vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan cho các vị, xem như bù đắp tổn thất của lư hương hình thú Bạch Từ. Bất quá tôi cũng hi vọng, chuyện liên quan tới việc Lưu Phong Huy chế tạo đồ giả, không nên tiết lộ ra ngoài."
Xích Hà đạo trưởng vội vàng nói: "Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chuyện ngày hôm nay Hà Phi Quan tuyệt đối sẽ giữ bí mật, sẽ không tiết lộ nửa điểm ra ngoài. Nhưng chuyện bồi thường gì đó thì miễn đi. Dù sao chỉ trách chúng tôi thiếu ánh mắt, mới xem đồ giả là bảo bối mà mua trở về..."
Trương Văn Trọng xua tay, cắt đứt lời hắn nói: "Vài viên Tam Thanh Đại Đạo Đan các vị cứ nhận lấy đi. Trương Văn Trọng này tuyệt đối sẽ không để cho bằng hữu có hại."
Xích Hà đạo trưởng cũng không tiếp tục chối từ, cười ha ha nói: "Đã như vậy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Cảm tạ Trương tiên sinh."
Sở dĩ Trương Văn Trọng thu Lưu Phong Huy làm đồ đệ, một phần là bởi vì hắn thông tuệ cùng kiên trì, không có một tông phái nào chịu thu nhận hắn, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì tu luyện, đồng thời còn đạt được tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Phần thông tuệ cùng kiên trì này, đủ để bù đắp sự thiếu hụt về tư chất của hắn. Một phương diện khác, là bản lĩnh chế tác pháp bảo giả của hắn.
Theo Trương Văn Trọng xem ra, bản lĩnh chế tác pháp bảo giả của Lưu Phong Huy, nếu được kết hợp với phương pháp luyện khí của hắn, nói không chừng có thể luyện chế ra một nhóm giả tiên khí có tính thực dụng.
Dù những đồ giả này không có được uy lực như hàng chính phẩm, chí ít cũng có được uy lực của cấp bậc linh khí, then chốt chính là, đồ giả cho Lưu Phong Huy chết tác, khí thế tuôn ra đúng là không kém gì tiên khí chính phẩm. Cũng giống như thanh Hổ Khiếu kiếm vừa chấn động toàn bộ sân bóng, thử hỏi, ngay khi đang chém giết nhau, người của phe mình đột nhiên lấy ra một kiện "tiên khí" tuôn trào khí thế mãnh liệt, sẽ làm đối phương hoảng sợ đến thế nào? Dù không làm đối phương sợ hãi đến tè ra quần, dập đầu cầu xin tha thứ, cũng có thể làm đối phương tâm trí đại loạn, do đó sẽ giảm mạnh sức chiến đấu phải không?
Huống chi, mục đích của Trương Văn Trọng không chỉ là tiên khí giả...
Bất quá việc này cũng không thích hợp nói trước mặt người ngoài. Chỉ đợi sau buổi đấu giá kết thúc, lại bàn riêng với Lưu Phong Huy.
Sau khi dặn vài câu môn quy của Phong Sơn phái với Lưu Phong Huy, Trương Văn Trọng lại nói với mọi người: "Được rồi, chúng ta cũng đừng ở lại chỗ này đợi nữa. Mau về phòng quý khách, tránh khỏi việc làm người khác sinh nghi, lại bỏ lỡ mua bảo bối." Chợt quay sang nói với Lưu Phong Huy: "Ngươi không cần quay về khán đài phía tây nữa, theo chúng ta cùng đến phòng quý khách."
"Dạ." Lưu Phong Huy gật đầu đáp, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn cùng kích động.
Trên đường quay về phòng quý khách, Tô Hiểu Hồng cười hì hì nhìn Lưu Phong Huy nói: "Uy, Lưu sư đệ, kêu một tiếng sư tỷ nghe một chút."
Tuy nói tuổi tác của hắn lớn hơn Tô Hiểu Hồng rất nhiều, nhưng dù sao Tô Hiểu Hồng cũng là đệ tử đầu tiên của Trương Văn Trọng. Hơn nữa tu vi của nàng lại hơn xa hắn nhiều. Cho nên Lưu Phong Huy cũng không dám chậm trễ, thành thật cung kính hành lễ ân cần chào: "Chào sư tỷ, sau này còn thỉnh sư tỷ chiếu cố nhiều hơn."
Thái độ của Lưu Phong Huy làm Tô Hiểu Hồng rất hài lòng, nàng gật đầu nói: "Yên tâm đi, ngươi đã là sư đệ của ta, ta khẳng định sẽ tráo ngươi. Sau này nếu có ai dám chọc tới ngươi, cứ nói với sư tỷ, sư tỷ thay ngươi ra mặt." Xem ra nàng chưa từng được làm qua sư tỷ, đã đem mình hoàn toàn dung nhập vào vai diễn mới mẻ này.
Đợi khi mọi người quay về phòng quý khách, việc bán đấu giá Hổ Khiếu kiếm đã kết thúc.
Tiên khí giả này, được một môn phái tên Tam Thanh Quan xếp hạng thứ mười bốn trong Địa Tự Hào dùng bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược thu nhập vào trong túi. Vốn bốn người Lục Hòe cũng triển khai tranh đoạt kịch liệt với thanh Hổ Khiếu kiếm này, chỉ tiếc sau đó bọn họ nghĩ phía sau Hổ Khiếu kiếm còn có thất phẩm đan dược, có vẻ do dự. Cuối cùng vì do dự nhất thời, nên không tiếp tục ra giá. Lúc này, nhìn vẻ dào dạt đắc ý của Tam Thanh quan chủ, còn kém một chút không nhảy tưng lên hoan hô, trong lòng bọn họ không ngừng hối hận. Nhưng bọn họ lại không biết, chính bởi vì nhất thời do dự, đã giúp bọn họ tránh được một lần tổn thất lớn.
"Bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược? Trời ạ, Hổ Khiếu kiếm...Hổ Khiếu kiếm không ngờ bán ra được nhiều tiền như vậy." Cả người Lưu Phong Huy lại chấn kinh lần nữa, tuy rằng hắn cũng hiểu được Hổ Khiếu kiếm sẽ bán được giá, nhưng thế nào cũng không có nghĩ đến, lại bán ra được với cái giá trên trời làm kẻ khác hít thở không thông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tô Hiểu Hồng dùng phương pháp truyền âm nhập mật trêu ghẹo hắn: "Sư đệ, chúc mừng ngươi nha, ngươi ở trong tu chân giới có thể nói một đêm phất nhanh rồi."
Thần tình trên mặt Lưu Phong Huy biến ảo bất định, nhưng không hề có vẻ vui mừng. Vốn hắn chế tác tiên khí giả, chỉ muốn kiếm tiền mua bí tịch tu chân, hay đan dược hoặc pháp bảo. Nhưng hiện tại cái giá bán đồ giả đã cao tới mức có chút thái quá. Nếu như quan chủ Tam Thanh Quan nhìn ra Hổ Khiếu kiếm là đồ giả, một đường truy tra tới, hắn thật sự xong đời.
Trước đây hắn không môn không phái, một mình cô độc, không có hi vọng, chỉ đành dựa vào bản thân phấn đấu, dù bị Tam Thanh Quan truy tới, chộp về dằn vặt hoặc giết chết, cũng không có gì quan trọng. Thế nhưng hiện tại, hắn thật vất vả bái nhập vào Phong Sơn phái, trở thành đệ tử của Trương Văn Trọng, có tiền đồ rộng lớn đang chờ hắn tiến bước. Hắn tự nhiên sẽ không nguyện ý rơi vào hạ tràng thê thảm như vậy. Cho nên sau thoáng suy tư cân nhắc, hắn vội vàng tiến đến bên người Trương Văn Trọng, nói: "Sư tôn, bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược kia, đệ tử muốn hiến hết cho Phong Sơn phái..."
Trương Văn Trọng làm sao không biết trong lòng Lưu Phong Huy đang suy nghĩ điều gì? Hắn đây là muốn dùng bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược để đổi lấy sự che chở của Phong Sơn phái.
Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu.
Lưu Phong Huy nhất thời liền khẩn trương lên, hắn cho rằng Trương Văn Trọng định bỏ qua hắn. Ngay khi hắn thất vọng không biết làm sao, Trương Văn Trọng lại cười khẽ nói: "Bốn trăm sáu mươi vạn nhất phẩm đan dược, là do ngươi dùng chính bản lĩnh của mình kiếm tới. Bọn họ mắc mưu, chỉ trách ánh mắt bọn họ kém, trách không được người khác. Về phần đan dược nhất phẩm sao, chính do ngươi giữ lại mà dùng. Trong hội đấu giá tu chân, phàm nhìn thấy cái gì mình thích, không ngại cứ mua về. Về phần chuyện khác, ngươi không cần quá lo lắng. Hiện tại ngươi đã là đệ tử của Phong Sơn phái, là đệ tử của ta, dù trời có sụp xuống tới, cũng có ta gánh đỡ thay ngươi."
Lưu Phong Huy "phác thông" một tiếng quỳ gối ngay trước người Trương Văn Trọng, dập đầu "thùng thùng" thật mạnh, rơi nước mắt đầy mặt nói: "Cảm tạ sư tôn, cảm tạ sư tôn."
Giờ khắc này, Lưu Phong Huy thật sự vô cùng cảm động.
Từ khi bước vào con đường tu chân tới nay, hắn chưa từng được ai quan tâm như vậy. Giờ khắc này trái tim hắn thật sự cảm thấy ấm áp. Cũng bởi vì câu nói của Trương Văn Trọng, làm hắn hoàn toàn thật lòng tôn sùng Trương Văn Trọng là một lão sư không khác gì cha mẹ ruột của mình. Từ nay về sau, hắn trung thành và tận tâm, không hề kém hơn Tô Hiểu Hồng bọn họ.
Những người khác bên trong phòng quý khách, bởi vì có cấm chế, nên không nghe được cuộc nói chuyện của Trương Văn Trọng và Lưu Phong Huy. Bởi vậy đối với việc Lưu Phong Huy đột nhiên quỳ rạp xuống đất, rất hiếu kỳ, không khỏi khe khẽ nói nhỏ cùng nhau.