Trương Văn Trọng một bên cầm máu cho gã nam thanh niên, một bên kiểm tra tình huống của chiếc Lamborghini. Điều cần phải làm ngay trước mắt chính là mau chóng mở cửa xe, đem đôi nam nữ thanh niên này mang ra bên ngoài. Nếu như ở trong khoang xe chật hẹp thế này, muốn sử dụng thủ đoạn để trị liệu cũng là rất khó thi triển.
Trương Văn Trọng rất nhanh phát hiện, cửa xe không mở ra được bởi vì khung xe đã bị biến dạng. Nếu như sử dụng phương pháp bạo lực, hẳn là mới có thể mạnh mẽ lôi cửa xe ra được.
Lúc này Lâm Tử Mạn cũng gọi điện thoại xong, nhanh chân bước tới bên người Trương Văn Trọng, khẩn trương do hỏi: "Có cần tôi trợ giúp chuyện gì không?"
"Có...Cô lại đây thay tôi giữ mạch máu của cậu thanh niên này đi." Trương Văn Trọng thu cánh tay áp trên người gã thanh niên lại, ra hiệu cho Lâm Tử Mạn tiến đến đảm nhiệm công việc của hắn. Theo sau lại hướng về phía người lái xe vận tải quát lớn: "Cậu còn đứng đó làm cái gì. Mau chóng lại đây, tìm biện pháp mở cánh cửa chiếc Lamborghini này ra đi."
"A...được...tôi lập tức tới ngay đây." Người lái xe vận tải rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Văn Trọng, cùng hắn khiêng những khối đá rơi trên nóc xe quẳng sang bên đường.
Theo sau Trương Văn Trọng vận khởi đạo chân nguyên ở trong nội thể, tập trung toàn bộ lực lượng, hung hăng đấm xuống ba quyền vào điểm tiếp xúc giữa trần xe và cửa xe. Nguyên bản khung xe đang trũng xuống cũng dựng thẳng đứng lên.
Trương Văn Trọng không quản hai tay phun đầy máu tươi, cầm lấy cửa xe dùng sức kéo ra. Dưới một chuỗi thanh âm ma sát chói tai, cánh cửa chiếc Lamborghini bị hắn mạnh mẽ lôi ra.
May mắn đôi nam nữ thanh niên cũng không bị mắc kẹt ở bên trong. Nên được Lâm Tử Mạn trợ giúp, rất nhanh Trương Văn Trọng liền đưa hai người bọn họ từ trong xe ra bên ngoài.
Lúc trước cô gái trẻ bị hoảng loạn, hiện giờ cũng đã khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn trên cổ gã nam thanh niên xuất hiện một vết rách trí mạng lớn như vậy, thì không khỏi cực kỳ sợ hãi. Xem ra trên khuôn mặt vừa mới hồi phục được một ít huyết sắc, trong nháy mắt lại biến thành trắng bệch.
"Tôn Nguy...Tôn Nguy...anh làm sao vậy? Anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ nha!" Nàng vội vàng nhào tới bên người gã nam thanh niên tên là Tôn Nguy. Bộ dạng như muốn dìu hắn đứng lên.
"Đùng động vào hắn!" Trương Văn Trọng nhanh tay ngăn nàng ta lại.
"Buông tôi ra...buông tôi a...!" Cô gái trẻ gắng sức giãy giụa kêu lên.
Trương Văn Trọng trầm giọng quát: "Nếu như không muốn hắn chết, vậy thì đừng động vào hắn, cũng đừng làm ầm ĩ lên nữa. Thể trạng hiện giờ của hắn, không được trải qua kích thích nghiêm trọng."
Cô gái trẻ vừa nghe thấy Trương Văn Trọng nói như thế, cũng không dám tiếp tục lớn tiếng la hét, chỉ là không ngừng thấp giọng nức nở.
Trương Văn Trọng nhíu mày lại nói: "Được rồi đừng khóc nữa! Đợi một lát xe cấp cứu sẽ tới đây rồi. Cô còn hơi sức khóc lóc thì không bằng mau chóng gọi điện thông tri cho người nhà đi."
"Ah...đúng rồi...gọi điện thoại...phải nhanh chóng gọi điện thoại." Trải qua Trương Văn Trọng hảo tâm nhắc nhở, rốt cuộc cô gái trẻ cũng biết hiện giờ chính mình cần phải làm những gì. Nàng vội vàng móc di động ra, bấm một loạt dãy số.
Ngay sau đó, trong màn đêm u ám, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng còi xe cứu thương nhanh chóng vọng tới hiện trường.
Khi nhân viên từ trong xe cấp cứu bước xuống hiện trường, vừa trông thấy Trương Văn Trọng liền tỏ ra sững sờ. Nguyên lai đây là xe cấp cứu từ bệnh viện Ung Thành chạy tới, mấy người đều từng gặp qua Trương Văn Trọng ở vụ tại nạn lần trước. Theo sau sự tích về Trương Văn Trọng lại tràn lan trong bệnh viện Ung Thành, bọn hắn không muốn nhớ rõ Trương Văn Trọng cũng là khó khăn.
"Không nghĩ ra Trương tiên sinh cũng ở đây. Tình huống của hai người này như thế nào rồi?" Một gã nhân viên cấp cứu vội vàng đem Tôn Nguy và cô gái trẻ đặt lên trên cáng xe, một bên nhìn Trương Văn Trọng hỏi thăm thương thế của hai người này.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Cô gái trẻ ngoại trừ bị chấn động tinh thần cùng mấy chiếc xương gãy ra, thì không hề có vấn đề gì. Nhưng thương thế của nam thanh niên kia lại rất nặng, nhất là động mạch cổ bị rách, tất phải được cầm máu ngay lập tức."
"Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chúng tôi có thể làm được." Một gã nhân viên cấp cứu vội vàng nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trương Văn Trọng gật gật đầu: "Ưm, tôi đây cũng an tâm rồi."
"Trương tiên sinh, tay anh cũng bị thương kìa?" Một gã nhân viên cấp cứu khác chỉ vào hai tay đầy máu của hắn nói.
Trương Văn Trọng cúi đầu ngước mắt nhìn xuống hai tay, vẻ mặt bình thản: "Không có chuyện gì đâu, một chút ngoại thương nhỏ nhoi thôi mà. Chỗ anh còn băng gạc và cồn tiêu độc không? Cho tôi một chút, tự tôi xử trí vết thương cũng được."
"Được...tôi sẽ lấy ngay cho anh." Gã nhân viên cứu hộ nhanh chân bước lên xe cấp cứu.
"Uy..." Tôn Nguy sau khi được khiêng lên cáng xe, ở phía sau dùng toàn bộ lực lượng còn sót lại trong người, hướng Trương Văn Trọng vẫy tay, dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Ông anh...chẳng phải sẽ chữa bệnh..."
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Chờ sau khi thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp hơn. Tôi sẽ đến bệnh viện trị liệu cho cậu. Bọn họ đều biết tôi mà, đến lúc đó cậu nhờ bọn họ liên lạc với tôi là được."
"Như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi." Tôn Nguy cố gắng mỉm cười, ngay sau đó nhân viên cứu hộ đẩy hắn vào trong xe cấp cứu.
Theo sau một gã nhân viên cứu hộ đem băng gạc và cồn khử trùng giao cho Trương Văn Trọng, liền quay trở lại xe cấp cứu. Cùng lúc đó tiếng còi hú vang lên inh ỏi, chiếc xe cấp cứu một đường phóng như bay về hướng của bệnh viện Ung Thành.
"Để tôi làm cho." Lâm Tử Mạn tiếp nhận băng gạc và cồn khử trùng trong tay Trương Văn Trọng, cẩn thật sát trùng vết thương trên tay hắn. Tiếp theo cẩn thận đem băng gạc cuốn quanh vào hai tay của hắn.
Lúc này cảnh sát giao thông đang tiến hành kiểm tra hiện trường, hơn nữa còn tra hỏi người lái xe vận tải về sự cố vừa mới trải qua.
Trương Văn Trọng đợi Lâm Tử Mạn băng bó xong vết thương cho mình, liền xoay người cùng Lâm Tử Mạn đi tới chỗ chiếc BMW dừng tại ven đường, chuẩn bị tính toán rời khỏi hiện trường.
Bỗng nhiên có một nữ cảnh sát giao thông từ phía sau đi tới trước mặt hai người. Bởi vì ánh đèn điện trên đường núi mờ mịt, nên cũng không nhìn rõ được dung mạo của nàng. Chỉ thấy dáng người tương đối thướt tha, một thân cảnh phục mặc lên người vẫn có đủ chỗ lồi chỗ lõm, thực sự là khí khái bất phàm.
"Hai vị gặp chuyện ra tay tương trợ, tôi đã nghe được người lái xe vận tải nói qua. Hiện giờ tôi nhân danh đội cảnh sát gia thông thành phố, hướng hai người chân thành cảm kích!" Giọng nói của nữ cảnh sát giao thông phi thường êm tai, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế anh hào. Thanh âm còn chưa dứt nàng đã "ba" một tiếng, hướng về phía hai người nghiêm mình cúi chào.
"Không cần phải khách khí như thế. Đó chính là việc mà chúng tôi phải làm. Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi liền đi trước đây." Trương Văn Trọng cũng hướng nàng ta trả một cái lễ không tính là đạt tiêu chuẩn. Theo sau cùng với Lâm Tử Mạn chui vào trong chiếc BMW.
Khi Trương Văn Trọng khởi động ô tô, mở đèn xe lên. Thì người nữ cảnh sát giao thông cũng trông thấy được biển số xe. Đột nhiên nàng vội vàng kêu lớn: "A...khoan đã."
"Còn chuyện gì nữa sao?" Trương Văn Trọng từ cửa kính nghiêng đầu nhìn ra hỏi.
Nữ cảnh sát giao thông không trả lời nghi vấn của hắn, mà chỉ vào chiếc BMW dò xét: "Chiếc xe này của anh hả?"
"Không phải của tôi." Trương Văn Trọng ăn ngay nói thẳng: "Chiếc xe này là của một người bạn. Hôm nay, nàng ta cho tôi mượn dùng tạm một đêm."
"Bạn anh tên gọi là gì?" Người nữ cảnh sát giao thông tiếp tục truy vấn.
"Vưu Giai." Lúc này Trương Văn Trọng đã nhận ra hàm ý của người nữ cảnh sát giao thông, hắn không khỏi cười khổ nói: "Cảnh quan, không phải là cô đang hoài nghi tôi ăn trộm chiếc xe này đó chứ?"
Nữ cảnh sát giao thông vẫn không đáp trả Trương Văn Trọng. Mà nàng lấy điện thoại di động ra, bấm số...nhẹ giọng nói chuyện vài câu xong mới thu hồi điện thoại. Cười dài nói: "Anh kêu là Trương Văn Trọng đúng không?"
"Ưm! Cảnh quan, cô nhận thức tiểu thư Vưu Giai sao?" Trương Văn Trọng cũng biết, người nữ cảnh sát giao thông vừa rồi hơn phân nửa là đã gọi điện cho Vưu Giai hỏi thăm tin tức.
"Nhận thức, tôi cùng nàng chính là bạn thân từ nhỏ." Nữ cảnh sát giao thông lại cười nói: "Tốt lắm, hai người có thể đi rồi. Tôi thành thật xin lỗi về hành động hoài nghi vừa rồi!"
"Không cần phải xin lỗi đâu. Đây là chức trách nghề nghiệp của cô mà, tôi cũng hiểu được điều đó." Trương Văn Trọng hàm hồ cười, theo sau lái chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trương Văn Trọng một bên cầm máu cho gã nam thanh niên, một bên kiểm tra tình huống của chiếc Lamborghini. Điều cần phải làm ngay trước mắt chính là mau chóng mở cửa xe, đem đôi nam nữ thanh niên này mang ra bên ngoài. Nếu như ở trong khoang xe chật hẹp thế này, muốn sử dụng thủ đoạn để trị liệu cũng là rất khó thi triển.
Trương Văn Trọng rất nhanh phát hiện, cửa xe không mở ra được bởi vì khung xe đã bị biến dạng. Nếu như sử dụng phương pháp bạo lực, hẳn là mới có thể mạnh mẽ lôi cửa xe ra được.
Lúc này Lâm Tử Mạn cũng gọi điện thoại xong, nhanh chân bước tới bên người Trương Văn Trọng, khẩn trương do hỏi: "Có cần tôi trợ giúp chuyện gì không?"
"Có...Cô lại đây thay tôi giữ mạch máu của cậu thanh niên này đi." Trương Văn Trọng thu cánh tay áp trên người gã thanh niên lại, ra hiệu cho Lâm Tử Mạn tiến đến đảm nhiệm công việc của hắn. Theo sau lại hướng về phía người lái xe vận tải quát lớn: "Cậu còn đứng đó làm cái gì. Mau chóng lại đây, tìm biện pháp mở cánh cửa chiếc Lamborghini này ra đi."
"A...được...tôi lập tức tới ngay đây." Người lái xe vận tải rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Văn Trọng, cùng hắn khiêng những khối đá rơi trên nóc xe quẳng sang bên đường.
Theo sau Trương Văn Trọng vận khởi đạo chân nguyên ở trong nội thể, tập trung toàn bộ lực lượng, hung hăng đấm xuống ba quyền vào điểm tiếp xúc giữa trần xe và cửa xe. Nguyên bản khung xe đang trũng xuống cũng dựng thẳng đứng lên.
Trương Văn Trọng không quản hai tay phun đầy máu tươi, cầm lấy cửa xe dùng sức kéo ra. Dưới một chuỗi thanh âm ma sát chói tai, cánh cửa chiếc Lamborghini bị hắn mạnh mẽ lôi ra.
May mắn đôi nam nữ thanh niên cũng không bị mắc kẹt ở bên trong. Nên được Lâm Tử Mạn trợ giúp, rất nhanh Trương Văn Trọng liền đưa hai người bọn họ từ trong xe ra bên ngoài.
Lúc trước cô gái trẻ bị hoảng loạn, hiện giờ cũng đã khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn trên cổ gã nam thanh niên xuất hiện một vết rách trí mạng lớn như vậy, thì không khỏi cực kỳ sợ hãi. Xem ra trên khuôn mặt vừa mới hồi phục được một ít huyết sắc, trong nháy mắt lại biến thành trắng bệch.
"Tôn Nguy...Tôn Nguy...anh làm sao vậy? Anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ nha!" Nàng vội vàng nhào tới bên người gã nam thanh niên tên là Tôn Nguy. Bộ dạng như muốn dìu hắn đứng lên.
"Đùng động vào hắn!" Trương Văn Trọng nhanh tay ngăn nàng ta lại.
"Buông tôi ra...buông tôi a...!" Cô gái trẻ gắng sức giãy giụa kêu lên.
Trương Văn Trọng trầm giọng quát: "Nếu như không muốn hắn chết, vậy thì đừng động vào hắn, cũng đừng làm ầm ĩ lên nữa. Thể trạng hiện giờ của hắn, không được trải qua kích thích nghiêm trọng."
Cô gái trẻ vừa nghe thấy Trương Văn Trọng nói như thế, cũng không dám tiếp tục lớn tiếng la hét, chỉ là không ngừng thấp giọng nức nở.
Trương Văn Trọng nhíu mày lại nói: "Được rồi đừng khóc nữa! Đợi một lát xe cấp cứu sẽ tới đây rồi. Cô còn hơi sức khóc lóc thì không bằng mau chóng gọi điện thông tri cho người nhà đi."
"Ah...đúng rồi...gọi điện thoại...phải nhanh chóng gọi điện thoại." Trải qua Trương Văn Trọng hảo tâm nhắc nhở, rốt cuộc cô gái trẻ cũng biết hiện giờ chính mình cần phải làm những gì. Nàng vội vàng móc di động ra, bấm một loạt dãy số.
Ngay sau đó, trong màn đêm u ám, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng còi xe cứu thương nhanh chóng vọng tới hiện trường.
Khi nhân viên từ trong xe cấp cứu bước xuống hiện trường, vừa trông thấy Trương Văn Trọng liền tỏ ra sững sờ. Nguyên lai đây là xe cấp cứu từ bệnh viện Ung Thành chạy tới, mấy người đều từng gặp qua Trương Văn Trọng ở vụ tại nạn lần trước. Theo sau sự tích về Trương Văn Trọng lại tràn lan trong bệnh viện Ung Thành, bọn hắn không muốn nhớ rõ Trương Văn Trọng cũng là khó khăn.
"Không nghĩ ra Trương tiên sinh cũng ở đây. Tình huống của hai người này như thế nào rồi?" Một gã nhân viên cấp cứu vội vàng đem Tôn Nguy và cô gái trẻ đặt lên trên cáng xe, một bên nhìn Trương Văn Trọng hỏi thăm thương thế của hai người này.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Cô gái trẻ ngoại trừ bị chấn động tinh thần cùng mấy chiếc xương gãy ra, thì không hề có vấn đề gì. Nhưng thương thế của nam thanh niên kia lại rất nặng, nhất là động mạch cổ bị rách, tất phải được cầm máu ngay lập tức."
"Yên tâm đi, Trương tiên sinh, chúng tôi có thể làm được." Một gã nhân viên cấp cứu vội vàng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trương Văn Trọng gật gật đầu: "Ưm, tôi đây cũng an tâm rồi."
"Trương tiên sinh, tay anh cũng bị thương kìa?" Một gã nhân viên cấp cứu khác chỉ vào hai tay đầy máu của hắn nói.
Trương Văn Trọng cúi đầu ngước mắt nhìn xuống hai tay, vẻ mặt bình thản: "Không có chuyện gì đâu, một chút ngoại thương nhỏ nhoi thôi mà. Chỗ anh còn băng gạc và cồn tiêu độc không? Cho tôi một chút, tự tôi xử trí vết thương cũng được."
"Được...tôi sẽ lấy ngay cho anh." Gã nhân viên cứu hộ nhanh chân bước lên xe cấp cứu.
"Uy..." Tôn Nguy sau khi được khiêng lên cáng xe, ở phía sau dùng toàn bộ lực lượng còn sót lại trong người, hướng Trương Văn Trọng vẫy tay, dùng thanh âm rất nhỏ nói: "Ông anh...chẳng phải sẽ chữa bệnh..."
Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu. Chờ sau khi thương thế của cậu chuyển biến tốt đẹp hơn. Tôi sẽ đến bệnh viện trị liệu cho cậu. Bọn họ đều biết tôi mà, đến lúc đó cậu nhờ bọn họ liên lạc với tôi là được."
"Như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi." Tôn Nguy cố gắng mỉm cười, ngay sau đó nhân viên cứu hộ đẩy hắn vào trong xe cấp cứu.
Theo sau một gã nhân viên cứu hộ đem băng gạc và cồn khử trùng giao cho Trương Văn Trọng, liền quay trở lại xe cấp cứu. Cùng lúc đó tiếng còi hú vang lên inh ỏi, chiếc xe cấp cứu một đường phóng như bay về hướng của bệnh viện Ung Thành.
"Để tôi làm cho." Lâm Tử Mạn tiếp nhận băng gạc và cồn khử trùng trong tay Trương Văn Trọng, cẩn thật sát trùng vết thương trên tay hắn. Tiếp theo cẩn thận đem băng gạc cuốn quanh vào hai tay của hắn.
Lúc này cảnh sát giao thông đang tiến hành kiểm tra hiện trường, hơn nữa còn tra hỏi người lái xe vận tải về sự cố vừa mới trải qua.
Trương Văn Trọng đợi Lâm Tử Mạn băng bó xong vết thương cho mình, liền xoay người cùng Lâm Tử Mạn đi tới chỗ chiếc BMW dừng tại ven đường, chuẩn bị tính toán rời khỏi hiện trường.
Bỗng nhiên có một nữ cảnh sát giao thông từ phía sau đi tới trước mặt hai người. Bởi vì ánh đèn điện trên đường núi mờ mịt, nên cũng không nhìn rõ được dung mạo của nàng. Chỉ thấy dáng người tương đối thướt tha, một thân cảnh phục mặc lên người vẫn có đủ chỗ lồi chỗ lõm, thực sự là khí khái bất phàm.
"Hai vị gặp chuyện ra tay tương trợ, tôi đã nghe được người lái xe vận tải nói qua. Hiện giờ tôi nhân danh đội cảnh sát gia thông thành phố, hướng hai người chân thành cảm kích!" Giọng nói của nữ cảnh sát giao thông phi thường êm tai, nhưng lại mang theo một cỗ khí thế anh hào. Thanh âm còn chưa dứt nàng đã "ba" một tiếng, hướng về phía hai người nghiêm mình cúi chào.
"Không cần phải khách khí như thế. Đó chính là việc mà chúng tôi phải làm. Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi liền đi trước đây." Trương Văn Trọng cũng hướng nàng ta trả một cái lễ không tính là đạt tiêu chuẩn. Theo sau cùng với Lâm Tử Mạn chui vào trong chiếc BMW.
Khi Trương Văn Trọng khởi động ô tô, mở đèn xe lên. Thì người nữ cảnh sát giao thông cũng trông thấy được biển số xe. Đột nhiên nàng vội vàng kêu lớn: "A...khoan đã."
"Còn chuyện gì nữa sao?" Trương Văn Trọng từ cửa kính nghiêng đầu nhìn ra hỏi.
Nữ cảnh sát giao thông không trả lời nghi vấn của hắn, mà chỉ vào chiếc BMW dò xét: "Chiếc xe này của anh hả?"
"Không phải của tôi." Trương Văn Trọng ăn ngay nói thẳng: "Chiếc xe này là của một người bạn. Hôm nay, nàng ta cho tôi mượn dùng tạm một đêm."
"Bạn anh tên gọi là gì?" Người nữ cảnh sát giao thông tiếp tục truy vấn.
"Vưu Giai." Lúc này Trương Văn Trọng đã nhận ra hàm ý của người nữ cảnh sát giao thông, hắn không khỏi cười khổ nói: "Cảnh quan, không phải là cô đang hoài nghi tôi ăn trộm chiếc xe này đó chứ?"
Nữ cảnh sát giao thông vẫn không đáp trả Trương Văn Trọng. Mà nàng lấy điện thoại di động ra, bấm số...nhẹ giọng nói chuyện vài câu xong mới thu hồi điện thoại. Cười dài nói: "Anh kêu là Trương Văn Trọng đúng không?"
"Ưm! Cảnh quan, cô nhận thức tiểu thư Vưu Giai sao?" Trương Văn Trọng cũng biết, người nữ cảnh sát giao thông vừa rồi hơn phân nửa là đã gọi điện cho Vưu Giai hỏi thăm tin tức.
"Nhận thức, tôi cùng nàng chính là bạn thân từ nhỏ." Nữ cảnh sát giao thông lại cười nói: "Tốt lắm, hai người có thể đi rồi. Tôi thành thật xin lỗi về hành động hoài nghi vừa rồi!"
"Không cần phải xin lỗi đâu. Đây là chức trách nghề nghiệp của cô mà, tôi cũng hiểu được điều đó." Trương Văn Trọng hàm hồ cười, theo sau lái chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi hiện trường.