Đối mặt cỗ yêu lực cường thế bao trùm trời đất cuộn trào đến mãnh liệt, Trần Hi cùng hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái cũng không có biểu tình kinh sợ cùng tuyệt vọng, có chỉ là hận ý ngập trời đối với hai tên yêu quái.
Đệ tử Phong Sơn phái đều rất rõ ràng, cỗ yêu lực cường thế của hai yêu quái liên thủ cũng không do những người đã giống nỏ mạnh hết đà như bọn họ có khả năng chống đối. Thế nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ sẽ khoanh tay chịu chết.
Trên mặt hơn một trăm đệ tử Phong Sơn phái đều toát ra hào hùng xúc động sẵn sàng nhận lấy cái chết. Bọn họ gần như điên cuồng nghiền ép linh lực còn sót lại trong cơ thể, thậm chí không tiếc thiêu đốt chính sinh mạng của mình. Mục đích bọn họ làm như vậy, cũng không phải muốn chống đối cỗ yêu lực cường thế trước mắt, mà là muốn nhiễu qua cỗ yêu lực hướng hai yêu quái phát động thế tiến công cuối cùng.
Vô số pháp bảo và phù chú lóe ra quang hoa đủ màu từ trên người hơn trăm đệ tử bay lên. Giống như một mảnh cuồng phong cuộn trào mãnh liệt bắn về phía hai yêu quái.
Tuy rằng đại bộ phận pháp bảo và phù chú đều bị hai yêu quái phóng ra cỗ yêu lực cường thế phá hủy. Thế nhưng vẫn có không ít pháp bảo và phù chú thành công nhiễu qua cỗ yêu lực cường thế gào thét bắn về phía hai yêu quái.
Toàn bộ ánh mắt của các đệ tử đều chăm chú tập trung lên trên những pháp bảo và phù chú. Tuy rằng không ai nói, nhưng trong lòng đều cao giọng rít gào: "Dù không thể giết chết hai yêu quái, chí ít cũng phải làm chúng thụ thương đi? Mạng của lão tử, cũng không thể mất đi không công."
Nhưng đối mặt thế tiến công cuối cùng của đệ tử Phong Sơn phái, trên mặt hai yêu quái cũng không hề có chút biểu tình kinh hoảng.
Thậm chí khi nhìn thấy pháp bảo và phù chú gào thét bay tới, Ngạo Nhân còn phá lên cười: "Không nghĩ tới, bọn người các ngươi tuy rằng thực lực không được tốt lắm, thế nhưng sử dụng pháp bảo cùng phù chú đều không tệ. Mấy thứ này thật ra để tiện nghi chúng ta." Hắn vung tay lên, một chiếc túi lập tức tuột tay bay ra.
"Thu cho ta."
Nương theo tiếng quát chói tai của Ngạo Nhân, từ bên trong túi phóng xuất ra một cỗ hấp lực cường đại, đem những pháp bảo và phù chú bay vụt đến toàn bộ hút vào bên trong túi.
Theo hấp lực tăng nhanh, thể tích của chiếc túi đã không ngừng tăng lớn.
Một màn này làm hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái vừa khiếp sợ vừa thất vọng, đều kinh hô lên: "Túi này là pháp bảo gì? Không ngờ có thể hút đi toàn bộ phù chú cùng pháp bảo của chúng ta? Ghê tởm a..."
Ngay khi Ngạo Nhân dùng chiếc túi hút đi pháp bảo và phù chú của các đệ tử Phong Sơn phái, cỗ yêu lực cường thế cũng bay tới trước người bọn họ. Giống như một con cự thú hồng hoang hướng bọn họ mở ra chiếc miệng đầy máu sẽ đem bọn họ một ngụm thôn phệ.
Đệ tử Phong Sơn phái không khỏi nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong phủ xuống.
"Oanh."
Tiếng đánh kịch liệt chợt vang vọng lên.
Đệ tử Phong Sơn phái nhắm chặt hai mắt, cũng không đợi được yêu lực cường thế thôn phệ, điều này làm cho họ có chút khó hiểu, sau một thoáng ngây ra, cùng nhau mở mắt.
Tuy rằng lúc này là đêm khuya, nhưng đệ tử Phong Sơn phái thân là người tu chân cũng có thể nhìn thấy rõ một màn trước mắt.
Ở trước người bọn họ, đang đứng một bóng lưng sừng sững. Bóng lưng này không xem là to lớn, thậm chí còn có điểm thon gầy. Nhưng bóng lưng thon gầy này, lại làm cho toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái cao giọng hoan hô lên.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Trương Văn Trọng.
Lúc này Trương Văn Trọng đang cầm Bàn Long Ngọc Xích đã biến lại nguyên hình trong tay, chỉ vào hai yêu quái đứng ngay trước đó không xa. Một cỗ kiếm khí sắc bén thẳng trùng tận trời từ trong thân thể hắn phóng đi ra, làm không khí chung quanh càng trở nên lợi hại.
Ở bên cạnh hắn, là Minh Xà và Tiêu Đồ cũng đã biến thành hình người. Giống như hai pho tượng hộ pháp, khí thế bức người.
Hai yêu quái liên thủ phóng xuất ra cỗ yêu lực cường thế, chính bị Trương Văn Trọng và Minh Xà, Tiêu Đồ đúng lúc đỡ lấy. Lúc này mới tránh thoát được hạ tràng thê thảm của Trần Hi và hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái.
"Tông chủ, rốt cục ngài đã trở về. Chúng tôi không làm ngài thất vọng, cuối cùng cũng chống đỡ được đến lúc ngài trở về." Nhìn thấy Trương Văn Trọng, Trần Hi nhất thời lệ nóng đoanh tròng. Nhưng vừa kích động cùng hưng phấn, hắn cũng không quên nhắc nhở: "Tông chủ, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận, hai yêu quái thực lực hùng hậu, không dễ dàng đối phó."
"Ta biết." Trương Văn Trọng quay đầu, nhìn hắn mỉm cười, lại lấy ra vài bình đan dược ném cho hắn: "Các ngươi khổ cực, chuyện kế tiếp giao cho ta xử lý. Hiện tại, các ngươi cứ uống thuốc chữa thương, xem ta thay các ngươi báo thù."
Trên người hắn có loại mị lực nhân cách đặc thù, người như vậy sẽ khiến cho người bên cạnh không tự chủ được phải tin tưởng hắn. Những đệ tử Phong Sơn phái cũng như vậy. Tuy rằng ở trong chiến đấu bọn họ cũng đã biết thực lực kinh khủng của hai yêu quái. Thế nhưng họ vẫn tin tưởng, hắn có thể chế phục hai yêu quái.
Sau khi tiếp nhận vài bình đan dược do hắn đưa qua, các đệ tử cùng kêu lên: "Tông chủ, chúng tôi ở ngay chỗ này hò hét trợ uy cho ngài."
Hai yêu quái híp mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, bên trong mắt tràn đầy vẻ chần chờ. Bởi vì trong mắt bọn hắn, trên người Trương Văn Trọng tuy nhộn nhạo linh lực, cũng vô cùng yếu ớt. Thậm chí so với những đệ tử Phong Sơn phái ở đây, còn không bằng. Bất quá hai yêu quái cũng không vì vậy mà xem thường hắn. Bởi vì đủ loại sự tích của hắn bọn chúng đã nghe đến quen thuộc. Hiện tại nhìn thấy linh lực nhỏ yếu của hắn, trái lại bọn chúng lại càng thêm cẩn thận.
Hai yêu quái liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên cười nhạt: "Muốn báo thù thay những phế vật này sao? Để xem các ngươi có năng lực này hay không."
Trương Văn Trọng cũng không tức giận, mỉm cười, nhìn hai "hộ pháp" bên cạnh nói: "Minh Xà, Tiêu Đồ, các ngươi ở chỗ này thay bọn họ hộ pháp. Chỉ do ta đến nói cho hai tên yêu quái này biết, ta có năng lực này hay không."
Hai chân điểm lên trên mặt đất, cả người Trương Văn Trọng giống như một đạo cơn lốc, hướng hai yêu quái lao tới.
Thấy hắn một mình xông tới, hai yêu quái không khỏi quá đỗi vui mừng, nhất thời nhe răng cười lên: "Hắc hắc, đây do hai ngươi muốn chết, trách không được người khác."
Nếu như nói, Trương Văn Trọng cùng Minh Xà và Tiêu Đồ cùng phát động tiến công, hai yêu quái tuyệt không dám nghênh chiến, sẽ lập tức bỏ chạy. Thế nhưng hắn lại tiến công một mình, trong lòng hai yêu quái không khỏi tuôn ra ý nghĩ: "Trước tiên đánh chết tên tiểu tử họ Trương này, sau đó lại bỏ chạy."
Chính bởi vì có ý niệm như vậy trong đầu, hai tên yêu quái cũng không trốn chạy, trái lại còn nhào tới chỗ Trương Văn Trọng. Muốn tập hợp lực lượng hai tên giết chết Trương Văn Trọng.
Chỉ cần có thể giết chết Trương Văn Trọng, dù bọn hắn không thể phá hư cấm chế trong Vân Thai thị lần này, cũng đủ bù đắp khuyết điểm.
Tuy rằng tự giác cho rằng mình đủ đánh bại Trương Văn Trọng, nhưng hai tên yêu quái rất nhanh liền biết, bọn họ đối với thực lực của Trương Văn Trọng đã đánh giá thấp quá mức.
Ngay khi hai tên vừa bước ra bước đầu tiên, Trương Văn Trọng đã vung tay về phía bầu trời, Long Phượng Trình Tường Ấn và Âm Dương Pháp Kính đồng loạt bị triệu hoán ra, xoay quanh giữa không trung.
Trong tiếng long ngâm phượng đề đinh tai nhức óc, kim long cùng thải phượng từ trong Long Phượng Trình Tường Ấn gào thét bay đi, đem trọng lực của dãy núi trong huyện Ẩn Ngạc mượn tới, đè ép xuống người hai tên yêu quái.
Hai yêu quái, tuy rằng vẫn bảo lưu tu vi Luyện Hư kỳ, nhưng bởi vì trong trận chiến đấu trước đó, đã tiêu hao rất nhiều yêu lực. Lần này trước ngàn vạn trọng lực, đã bị ép tới hô hấp gấp gáp, khổ không nói nổi. Bất đắc dĩ, bọn hắn chỉ có thể thúc đầy yêu lực trong cơ thể chống lại. Mà điều này làm uy thế bọn hắn đánh về phía Trương Văn Trọng liền suy giảm thật lớn.
Cùng lúc đó, Âm Dương Pháp Kính cũng hút lấy ánh trăng, hóa thành từng đạo quang thằng (sợi dây ánh sáng), quấn lên trên người Ngạo Nhân và Sơn Tao. Làm cho thân pháp linh hoạt mẫn tiệp của bọn hắn, bởi vậy mà trở nên chậm chạp.
Pháp bảo Trương Văn Trọng sử dụng, cũng không chỉ là Long Phượng Trình Tường Ấn và Âm Dương Pháp Kính. Ba mươi sáu cây lôi châm đã mượn Cửu Tiêu Lôi Kiếp luyện chế thành, cũng bị hắn phóng ra, hóa thành ba mươi sáu tử sắc lôi điện, dây dưa bên người hai tên yêu quái, một khi bắt được cơ hội, sẽ gào thét bay tới, dành cho hai tên yêu quái một kích mãnh liệt.
Ngay khi hai yêu quái bị ba món pháp bảo lăn qua lăn lại luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó, Trương Văn Trọng cầm Bàn Long Ngọc Xích trong tay, xuất hiện ngay trước người bọn họ.
"Trần Hi, thương thế của ngươi là ở đâu?" Hắn cũng không vội vã thi triển thế công, mà híp mắt ngắm tới lui trên người hai yêu quái, lại mở miệng hỏi một câu làm mọi người khó hiểu.
"Chân...chân trái." Trần Hi hầu như vô ý thức hồi đáp.
"Được." Nương theo lời của hắn, Bàn Long Ngọc Xích trong tay hắn đã đâm về hướng chân trái của Sơn Tao.
Sơn Tao vô ý thức muốn tránh né, nhưng áp lực của ba món pháp bảo ràng buộc, còn kiếm khí sắc bén phun ra từ trong người Trương Văn Trọng, làm gã căn bản không cách nào tránh né. Gã chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Bàn Long Ngọc Xích xanh biếc dùng một loại tốc độ như nhanh như chậm đâm vào ngay chân trái hắn.
Sơn Tao nếm phải đau nhức, nhất thời kêu thảm thiết tức giận mắng: "A...nhân loại đáng chết, cũng dám làm ta bị thương, dám làm ta bị thương."
Trương Văn Trọng căn bản không để ý tới lời mắng chửi của hắn, tiếp tục hỏi: "Trần Húc, thương thế của ngươi ở đâu?"
"Cánh tay phải." Đệ tử Phong Sơn phái tên Trần Húc hồi đáp.
"A..." Ngạo Nhân theo sát kêu lên thảm thiết, trên cánh tay phải lại có thêm một vết thương, máu tươi tuôn ra.
Nhìn thấy một màn này, toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái đều hiểu được, hắn đang muốn dùng phương thức "lấy chiêu của người trả lại cho người", báo thù cho bọn họ.
Còn có dạng phương thức báo thù nào so với chiêu thức này càng sảng hơn, càng dễ hết giận hơn?
Đệ tử Phong Sơn phái nhất thời kích động, không đợi hắn hỏi, liền ồn ào nói:
"Phía sau lưng, tôi bị tên yêu quái đầy lông kia làm bị thương sau lưng."
"Tên yêu quái hai tay đầy móng vuốt kia, đã làm bị thương chân trái của tôi."
"Vết thương của tôi nằm ở thắt lưng bên phải..."
Mỗi khi một đệ tử Phong Sơn phái báo ra vị trí của một vết thương, Bàn Long Ngọc Xích sẽ chuẩn xác đâm ngay vào bộ vị tương ứng trên người hai yêu quái. Làm cho bọn hắn vừa đau đớn vừa cảm thấy phẫn nộ cùng nghẹn khuất.
Đối mặt cỗ yêu lực cường thế bao trùm trời đất cuộn trào đến mãnh liệt, Trần Hi cùng hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái cũng không có biểu tình kinh sợ cùng tuyệt vọng, có chỉ là hận ý ngập trời đối với hai tên yêu quái.
Đệ tử Phong Sơn phái đều rất rõ ràng, cỗ yêu lực cường thế của hai yêu quái liên thủ cũng không do những người đã giống nỏ mạnh hết đà như bọn họ có khả năng chống đối. Thế nhưng điều này cũng không đại biểu bọn họ sẽ khoanh tay chịu chết. Nguồn:
Trên mặt hơn một trăm đệ tử Phong Sơn phái đều toát ra hào hùng xúc động sẵn sàng nhận lấy cái chết. Bọn họ gần như điên cuồng nghiền ép linh lực còn sót lại trong cơ thể, thậm chí không tiếc thiêu đốt chính sinh mạng của mình. Mục đích bọn họ làm như vậy, cũng không phải muốn chống đối cỗ yêu lực cường thế trước mắt, mà là muốn nhiễu qua cỗ yêu lực hướng hai yêu quái phát động thế tiến công cuối cùng.
Vô số pháp bảo và phù chú lóe ra quang hoa đủ màu từ trên người hơn trăm đệ tử bay lên. Giống như một mảnh cuồng phong cuộn trào mãnh liệt bắn về phía hai yêu quái.
Tuy rằng đại bộ phận pháp bảo và phù chú đều bị hai yêu quái phóng ra cỗ yêu lực cường thế phá hủy. Thế nhưng vẫn có không ít pháp bảo và phù chú thành công nhiễu qua cỗ yêu lực cường thế gào thét bắn về phía hai yêu quái.
Toàn bộ ánh mắt của các đệ tử đều chăm chú tập trung lên trên những pháp bảo và phù chú. Tuy rằng không ai nói, nhưng trong lòng đều cao giọng rít gào: "Dù không thể giết chết hai yêu quái, chí ít cũng phải làm chúng thụ thương đi? Mạng của lão tử, cũng không thể mất đi không công."
Nhưng đối mặt thế tiến công cuối cùng của đệ tử Phong Sơn phái, trên mặt hai yêu quái cũng không hề có chút biểu tình kinh hoảng.
Thậm chí khi nhìn thấy pháp bảo và phù chú gào thét bay tới, Ngạo Nhân còn phá lên cười: "Không nghĩ tới, bọn người các ngươi tuy rằng thực lực không được tốt lắm, thế nhưng sử dụng pháp bảo cùng phù chú đều không tệ. Mấy thứ này thật ra để tiện nghi chúng ta." Hắn vung tay lên, một chiếc túi lập tức tuột tay bay ra.
"Thu cho ta."
Nương theo tiếng quát chói tai của Ngạo Nhân, từ bên trong túi phóng xuất ra một cỗ hấp lực cường đại, đem những pháp bảo và phù chú bay vụt đến toàn bộ hút vào bên trong túi.
Theo hấp lực tăng nhanh, thể tích của chiếc túi đã không ngừng tăng lớn.
Một màn này làm hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái vừa khiếp sợ vừa thất vọng, đều kinh hô lên: "Túi này là pháp bảo gì? Không ngờ có thể hút đi toàn bộ phù chú cùng pháp bảo của chúng ta? Ghê tởm a..."
Ngay khi Ngạo Nhân dùng chiếc túi hút đi pháp bảo và phù chú của các đệ tử Phong Sơn phái, cỗ yêu lực cường thế cũng bay tới trước người bọn họ. Giống như một con cự thú hồng hoang hướng bọn họ mở ra chiếc miệng đầy máu sẽ đem bọn họ một ngụm thôn phệ.
Đệ tử Phong Sơn phái không khỏi nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong phủ xuống.
"Oanh."
Tiếng đánh kịch liệt chợt vang vọng lên.
Đệ tử Phong Sơn phái nhắm chặt hai mắt, cũng không đợi được yêu lực cường thế thôn phệ, điều này làm cho họ có chút khó hiểu, sau một thoáng ngây ra, cùng nhau mở mắt.
Tuy rằng lúc này là đêm khuya, nhưng đệ tử Phong Sơn phái thân là người tu chân cũng có thể nhìn thấy rõ một màn trước mắt.
Ở trước người bọn họ, đang đứng một bóng lưng sừng sững. Bóng lưng này không xem là to lớn, thậm chí còn có điểm thon gầy. Nhưng bóng lưng thon gầy này, lại làm cho toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái cao giọng hoan hô lên.
Bởi vì người này không phải ai khác, chính là Trương Văn Trọng.
Lúc này Trương Văn Trọng đang cầm Bàn Long Ngọc Xích đã biến lại nguyên hình trong tay, chỉ vào hai yêu quái đứng ngay trước đó không xa. Một cỗ kiếm khí sắc bén thẳng trùng tận trời từ trong thân thể hắn phóng đi ra, làm không khí chung quanh càng trở nên lợi hại.
Ở bên cạnh hắn, là Minh Xà và Tiêu Đồ cũng đã biến thành hình người. Giống như hai pho tượng hộ pháp, khí thế bức người.
Hai yêu quái liên thủ phóng xuất ra cỗ yêu lực cường thế, chính bị Trương Văn Trọng và Minh Xà, Tiêu Đồ đúng lúc đỡ lấy. Lúc này mới tránh thoát được hạ tràng thê thảm của Trần Hi và hơn trăm đệ tử Phong Sơn phái.
"Tông chủ, rốt cục ngài đã trở về. Chúng tôi không làm ngài thất vọng, cuối cùng cũng chống đỡ được đến lúc ngài trở về." Nhìn thấy Trương Văn Trọng, Trần Hi nhất thời lệ nóng đoanh tròng. Nhưng vừa kích động cùng hưng phấn, hắn cũng không quên nhắc nhở: "Tông chủ, ngài ngàn vạn lần phải cẩn thận, hai yêu quái thực lực hùng hậu, không dễ dàng đối phó."
"Ta biết." Trương Văn Trọng quay đầu, nhìn hắn mỉm cười, lại lấy ra vài bình đan dược ném cho hắn: "Các ngươi khổ cực, chuyện kế tiếp giao cho ta xử lý. Hiện tại, các ngươi cứ uống thuốc chữa thương, xem ta thay các ngươi báo thù."
Trên người hắn có loại mị lực nhân cách đặc thù, người như vậy sẽ khiến cho người bên cạnh không tự chủ được phải tin tưởng hắn. Những đệ tử Phong Sơn phái cũng như vậy. Tuy rằng ở trong chiến đấu bọn họ cũng đã biết thực lực kinh khủng của hai yêu quái. Thế nhưng họ vẫn tin tưởng, hắn có thể chế phục hai yêu quái.
Sau khi tiếp nhận vài bình đan dược do hắn đưa qua, các đệ tử cùng kêu lên: "Tông chủ, chúng tôi ở ngay chỗ này hò hét trợ uy cho ngài."
Hai yêu quái híp mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, bên trong mắt tràn đầy vẻ chần chờ. Bởi vì trong mắt bọn hắn, trên người Trương Văn Trọng tuy nhộn nhạo linh lực, cũng vô cùng yếu ớt. Thậm chí so với những đệ tử Phong Sơn phái ở đây, còn không bằng. Bất quá hai yêu quái cũng không vì vậy mà xem thường hắn. Bởi vì đủ loại sự tích của hắn bọn chúng đã nghe đến quen thuộc. Hiện tại nhìn thấy linh lực nhỏ yếu của hắn, trái lại bọn chúng lại càng thêm cẩn thận.
Hai yêu quái liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên cười nhạt: "Muốn báo thù thay những phế vật này sao? Để xem các ngươi có năng lực này hay không."
Trương Văn Trọng cũng không tức giận, mỉm cười, nhìn hai "hộ pháp" bên cạnh nói: "Minh Xà, Tiêu Đồ, các ngươi ở chỗ này thay bọn họ hộ pháp. Chỉ do ta đến nói cho hai tên yêu quái này biết, ta có năng lực này hay không."
Hai chân điểm lên trên mặt đất, cả người Trương Văn Trọng giống như một đạo cơn lốc, hướng hai yêu quái lao tới.
Thấy hắn một mình xông tới, hai yêu quái không khỏi quá đỗi vui mừng, nhất thời nhe răng cười lên: "Hắc hắc, đây do hai ngươi muốn chết, trách không được người khác."
Nếu như nói, Trương Văn Trọng cùng Minh Xà và Tiêu Đồ cùng phát động tiến công, hai yêu quái tuyệt không dám nghênh chiến, sẽ lập tức bỏ chạy. Thế nhưng hắn lại tiến công một mình, trong lòng hai yêu quái không khỏi tuôn ra ý nghĩ: "Trước tiên đánh chết tên tiểu tử họ Trương này, sau đó lại bỏ chạy."
Chính bởi vì có ý niệm như vậy trong đầu, hai tên yêu quái cũng không trốn chạy, trái lại còn nhào tới chỗ Trương Văn Trọng. Muốn tập hợp lực lượng hai tên giết chết Trương Văn Trọng.
Chỉ cần có thể giết chết Trương Văn Trọng, dù bọn hắn không thể phá hư cấm chế trong Vân Thai thị lần này, cũng đủ bù đắp khuyết điểm.
Tuy rằng tự giác cho rằng mình đủ đánh bại Trương Văn Trọng, nhưng hai tên yêu quái rất nhanh liền biết, bọn họ đối với thực lực của Trương Văn Trọng đã đánh giá thấp quá mức.
Ngay khi hai tên vừa bước ra bước đầu tiên, Trương Văn Trọng đã vung tay về phía bầu trời, Long Phượng Trình Tường Ấn và Âm Dương Pháp Kính đồng loạt bị triệu hoán ra, xoay quanh giữa không trung.
Trong tiếng long ngâm phượng đề đinh tai nhức óc, kim long cùng thải phượng từ trong Long Phượng Trình Tường Ấn gào thét bay đi, đem trọng lực của dãy núi trong huyện Ẩn Ngạc mượn tới, đè ép xuống người hai tên yêu quái.
Hai yêu quái, tuy rằng vẫn bảo lưu tu vi Luyện Hư kỳ, nhưng bởi vì trong trận chiến đấu trước đó, đã tiêu hao rất nhiều yêu lực. Lần này trước ngàn vạn trọng lực, đã bị ép tới hô hấp gấp gáp, khổ không nói nổi. Bất đắc dĩ, bọn hắn chỉ có thể thúc đầy yêu lực trong cơ thể chống lại. Mà điều này làm uy thế bọn hắn đánh về phía Trương Văn Trọng liền suy giảm thật lớn.
Cùng lúc đó, Âm Dương Pháp Kính cũng hút lấy ánh trăng, hóa thành từng đạo quang thằng (sợi dây ánh sáng), quấn lên trên người Ngạo Nhân và Sơn Tao. Làm cho thân pháp linh hoạt mẫn tiệp của bọn hắn, bởi vậy mà trở nên chậm chạp.
Pháp bảo Trương Văn Trọng sử dụng, cũng không chỉ là Long Phượng Trình Tường Ấn và Âm Dương Pháp Kính. Ba mươi sáu cây lôi châm đã mượn Cửu Tiêu Lôi Kiếp luyện chế thành, cũng bị hắn phóng ra, hóa thành ba mươi sáu tử sắc lôi điện, dây dưa bên người hai tên yêu quái, một khi bắt được cơ hội, sẽ gào thét bay tới, dành cho hai tên yêu quái một kích mãnh liệt.
Ngay khi hai yêu quái bị ba món pháp bảo lăn qua lăn lại luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó, Trương Văn Trọng cầm Bàn Long Ngọc Xích trong tay, xuất hiện ngay trước người bọn họ.
"Trần Hi, thương thế của ngươi là ở đâu?" Hắn cũng không vội vã thi triển thế công, mà híp mắt ngắm tới lui trên người hai yêu quái, lại mở miệng hỏi một câu làm mọi người khó hiểu.
"Chân...chân trái." Trần Hi hầu như vô ý thức hồi đáp.
"Được." Nương theo lời của hắn, Bàn Long Ngọc Xích trong tay hắn đã đâm về hướng chân trái của Sơn Tao.
Sơn Tao vô ý thức muốn tránh né, nhưng áp lực của ba món pháp bảo ràng buộc, còn kiếm khí sắc bén phun ra từ trong người Trương Văn Trọng, làm gã căn bản không cách nào tránh né. Gã chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Bàn Long Ngọc Xích xanh biếc dùng một loại tốc độ như nhanh như chậm đâm vào ngay chân trái hắn.
Sơn Tao nếm phải đau nhức, nhất thời kêu thảm thiết tức giận mắng: "A...nhân loại đáng chết, cũng dám làm ta bị thương, dám làm ta bị thương."
Trương Văn Trọng căn bản không để ý tới lời mắng chửi của hắn, tiếp tục hỏi: "Trần Húc, thương thế của ngươi ở đâu?"
"Cánh tay phải." Đệ tử Phong Sơn phái tên Trần Húc hồi đáp.
"A..." Ngạo Nhân theo sát kêu lên thảm thiết, trên cánh tay phải lại có thêm một vết thương, máu tươi tuôn ra.
Nhìn thấy một màn này, toàn bộ đệ tử Phong Sơn phái đều hiểu được, hắn đang muốn dùng phương thức "lấy chiêu của người trả lại cho người", báo thù cho bọn họ.
Còn có dạng phương thức báo thù nào so với chiêu thức này càng sảng hơn, càng dễ hết giận hơn?
Đệ tử Phong Sơn phái nhất thời kích động, không đợi hắn hỏi, liền ồn ào nói:
"Phía sau lưng, tôi bị tên yêu quái đầy lông kia làm bị thương sau lưng."
"Tên yêu quái hai tay đầy móng vuốt kia, đã làm bị thương chân trái của tôi."
"Vết thương của tôi nằm ở thắt lưng bên phải..."
Mỗi khi một đệ tử Phong Sơn phái báo ra vị trí của một vết thương, Bàn Long Ngọc Xích sẽ chuẩn xác đâm ngay vào bộ vị tương ứng trên người hai yêu quái. Làm cho bọn hắn vừa đau đớn vừa cảm thấy phẫn nộ cùng nghẹn khuất.