Khi Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đến phòng y tế đại học Ung Thành, thời gian vừa qua tám giờ, còn cách thời gian làm việc chừng nửa giờ. Nhưng bên trong phòng y tế, đã sớm ánh đèn sáng choang.
Các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế, đã sớm thói quen đi làm sớm, mặc dù hiện tại trời đã lạnh giá, thói quen này cũng không thay đổi. Bởi vì còn quá sớm, không có bệnh nhân đến khám bệnh, những người này đều lấy sách chuyên môn ra xem, nỗ lực đề thăng tri thức y học của mình.
Lại nói tiếp, thói quen hiếu học như vậy, chính do Trương Văn Trọng tạo ra.
Ngay khi hắn và Trần Nhàn đi tới đại sảnh phòng y tế, một bác sĩ nhìn thấy hắn, hưng phấn kêu lên: "Là Trương viện phó, Trương viện phó đã về..."
Tiếng kêu của hắn còn chưa hoàn toàn hạ xuống, từ các phòng đã "phần phật" chạy ra nhiều bác sĩ cùng hộ sĩ, vây quanh Trương Văn Trọng ở trung ương.
Nguyên Trần Nhàn đang đi theo sau hắn, nhất thời bị mọi người đẩy lui ra khỏi cửa đại sảnh. May là nàng đã trở thành người tu chân, thân thể năng lực đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bằng không thật có khả năng bị những người này đột nhiên đẩy ngã ngửa trên đất cũng không chừng.
Những bác sĩ và hộ sĩ vây quanh Trương Văn Trọng, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng chân thành.
Những người này, đã sớm bị y đức cùng y thuật của hắn thuyết phục, trong thường ngày cũng đã có thói quen lắng nghe giáo huấn và chỉ điểm về y thuật của hắn. Mà trong thời gian qua, không gặp hắn, để cho họ không có thói quen. Cho nên lúc này nhìn thấy hắn trở về, mới bị kích động đến như vậy.
"Hoan nghênh trở về, Trương viện phó."
"Trương viện phó, rốt cục anh đã trở về. Không có anh, mọi người thật không thói quen chút nào."
"Trương viện phó, tôi xem trên ti vi thấy anh dẫn đầu chống bệnh dịch tại Vân Thai thị. Liều mình thử độc để cứu bệnh nhân, quả nhiên có phong phạm của thần y cổ đại, làm tôi đáng tiếc nhất chính là, tôi không thể tới Vân Thai lúc đó, Bằng không tôi đã có thể cùng Trương viện phó tiếp tục kề vai chiến đấu..."
"Trương viện phó, thân thể anh không có việc gì chứ? Dùng thân thử độc không phải chuyện bình thường, anh nên ở nhà tu dưỡng thêm một đoạn thời gian. Nếu như để lại bệnh căn, thì không tốt đâu."
Mọi người vây quanh hắn ồn ào nói chuyện. Nói xong chuyện này lại nhắc tới trận bệnh dịch ở Vân Thai. Dù sao trận bệnh dịch làm toàn quốc lo sợ, chỉ mới trải qua không bao lâu. Hơn nữa trong trận bệnh dịch hắn còn làm ra hành động dùng thân thử độc làm kẻ khác kính nể.
Lúc đó khi nghe tin tức hắn dùng thân thử độc, không ít bác sĩ đều tự hỏi mình, nếu như người đối mặt trận ôn dịch là mình, vậy mình có dũng khí lấy thân thử độc hay không? Kết quả cuối cùng, làm họ rất uể oải, đồng thời làm họ cũng càng thêm kính ngưỡng cùng kính phục hắn vô cùng.
Những sự quan tâm chân thành của họ, làm hắn rất cảm động, hắn mỉm cười cùng mọi người trò chuyện hồi lâu, thẳng đến khi đồng hồ chỉ tới tám giờ rưỡi, có bệnh nhân đến khám bệnh, hắn mới nói: "Cảm tạ mọi người quan tâm cùng ưu ái, Trương mỗ vô cùng cảm kích. Lúc này đã đến giờ làm việc, lại có bệnh nhân đến điều trị, chúng ta đừng vây quanh nơi này, đi làm việc của mình được chứ?"
Lực ảnh hưởng của hắn trong phòng y tế có thể nói tuyệt đối. Ngay khi hắn nói xong, mọi người đều theo lời tán đi làm việc.
Thẳng đến khi mọi người tán đi, Hồ Cường cuối cùng cũng tới trước người hắn.
Lúc hắn bị mọi người vây quanh, Hồ Cường cũng muốn chen tới trước mặt hắn, đáng tiếc vóc người hắn quá to béo nên không chen lấn lại người khác. Chen hồi lâu không chen được, còn bị toát mồ hôi đầm đìa. Đôi giày da mới mua cũng đã bị bám đầy bụi, không biết bị bao nhiêu người "phi lễ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn dáng dấp chật vật của hắn, Trương Văn Trọng cười lắc đầu, tiếp nhận khăn tay Trần Nhàn đưa qua đưa hắn, nói: "Hồ viện trưởng, lau mồ hôi, xem dáng dấp của anh, đừng để bị cảm."
Hồ Cường cười tạ ơn, tiếp nhận khăn lau mặt. Vừa lau vừa bát quái nói thầm trong lòng: "Trương Văn Trọng sao lại gần gũi với Trần Nhàn như thế? Theo dáng dấp Trần Nhàn, cung kính đến như vậy, thật có điểm vị đạo cô dâu mới. Lẽ nào họ đã thành người yêu? Sai nha, ta nhớ kỹ, Trương Văn Trọng có một bạn gái tướng mạo đẹp hơn, khí chất lại cao nhã..."
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, việc này hắn tuyệt đối không dám nói ra miệng. Hắn cũng là một người thông minh, biết mình trên danh nghĩa tuy là viện trưởng, mà Trương Văn Trọng là viện phó. Nhưng trên thực tế chức vị hai người nên đổi chỗ một chút. Hồ Cường còn nhớ trong buổi hội nghị hai ngày trước, mấy vị lãnh đạo còn thẳng thắn nói với hắn, muốn hắn phối hợp công tác với Trương Văn Trọng.
Ngay khi Hồ Cường miên man suy nghĩ, Trương Văn Trọng hỏi: "Hình như tôi vừa thấy rất nhiều gương mặt xa lạ, bọn họ cũng là nhân viên y tế của chỗ chúng ta sao?"
Hồ Cường gật đầu hồi đáp: "Ân, mấy ngày hôm trước họ nhận thông báo tuyển dụng trong buổi giao lưu y học nhân tài..." Nói đến đây, hắn dừng một chút, sắc mặt hơi đổi, còn tưởng rằng Trương Văn Trọng bất mãn hắn không chờ mà tự đem thông báo tuyển dụng chọn người đến, vội vàng giải thích: "Vốn tôi cũng muốn chờ anh trở về, lại thông báo tuyển dụng nhân viên. Chỉ là hội giao lưu chỉ tổ chức ba ngày, tôi không thể liên lạc được anh, hơn nữa bên trường hối thúc gấp quá, cho nên và người phụ trách quản lý nhân sự là Lưu hiệu phó cùng nhau đi tuyển dụng ít người đến. Anh yên tâm, tôi đã khảo hạch họ nghiêm ngặt, không có ai dựa vào quan hệ tiến đến kiếm cơm đâu..."
Trương Văn Trọng biết Hồ Cường đã hiểu lầm, không khỏi lắc đầu cười, vốn định giải thích, cuối cùng đành bỏ ý niệm này trong đầu. Bởi vì hắn biết tính Hồ Cường không xấu, thời khắc mấu chốt cũng không làm ra vẻ, chỉ là tính cách có chút đa nghi. Nếu mình còn giải thích không chừng hắn sẽ càng thêm lo lắng.
Hai người đứng ngay đại sảnh nói chuyện, sau đó Trương Văn Trọng về phòng mình, còn Hồ Cường vẻ mặt thấp thỏm cũng quay về phòng làm việc.
Đi vào phòng, Trương Văn Trọng thấy Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh đang ở bên trong, cũng như ngày thường, họ đang cầm sách y học xem, không khỏi mỉm cười.
"Lão sư, hoan nghênh trở về." Thấy hắn đi vào phòng, mấy nghiên cứu sinh đứng dậy đón chào, nói: "Vừa rồi chúng em cũng muốn vô giúp vui, nhưng mọi người xông lên, trong nháy mắt đã bị họ lấn ra. Cuối cùng tiểu muội nhắc nhở, sớm muộn gì thầy cũng phải vào phòng, ở ngoài chen lấn với người ta còn không bằng chờ trong phòng nghênh tiếp thầy."
"Không sai, muội, khó có được ra ý kiến hay." Trương Văn Trọng ha hả cười, nói đùa.
"Lão sư, thầy đang khen em, hay đang tổn hại em? Bình thường chẳng lẽ em ra chủ ý không tốt sao?" Tô Hiểu Hồng bất mãn bậm môi, tư thái của nàng làm mọi người cùng nở nụ cười.
Trương Văn Trọng về chỗ ngồi của mình, Tô Hiểu Hồng lập tức bưng chén trà Long Tĩnh mới pha đưa cho hắn.
Một trận tiếng bước chân gấp gáp, từ ngoài phòng truyền vào, mọi người đều quay đầu nhìn ra.
Lý Minh Hiên cầm túi xách thở dốc xuất hiện ở cửa.
Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ nói: "Trà Hiên tỷ, chị vừa nghe nói lão sư về, liền vội vã chạy về ký túc xá là vì hai túi này à?"
Lý Minh Hiên gật đầu, cầm hai túi tới trước mặt hắn, nói: "Lão sư, nhờ phúc của thầy, thôn chúng tôi đã bắt đầu tu đường cái, không còn như xưa, đều là bùn đất lồi lõm. Mặt khác thầy phái đội thi công đi tu kiến cơ sở dược liệu, còn thay chúng tôi tu kiến nhà cửa mới, giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh ở bờ bụi. Để cảm tạ ân tình của thầy, các hương thân bảo tôi tặng chút lễ vật biểu đạt tâm ý. Bên trong túi, cũng không phải lễ vật đắt giá gì, chỉ là rau dại và thổ sản vùng núi, nhưng chúng đại biểu cho một mảnh cảm kích của các hương thân. Cho nên thỉnh lão sư đừng cự tuyệt, nhất định phải nhận lấy."
Nghe xong lời nàng, hắn cũng không chối từ, mà cười gật đầu: "Nếu là tâm ý của hương thân, tôi không thu thì quá kiêu ngạo. Mấy thứ này tôi nhận, trưa nay mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, để chúng ta cùng nhau nếm thử đặc sản vùng núi."
Lời đề nghị của hắn lập tức được mọi người ủng hộ, có người xung phong nói:
"Lão sư, tài nấu bếp của em không sai, trưa nay em sẽ xuống bếp cho."
"Tài nghệ của em cũng không tệ, trưa nay em trổ tài, cho mọi người mở rộng tầm mắt."
Thấy mọi người hớn hở, hắn cười nói: "Được, mọi người đều đến. Làm đồ ăn ngon có thưởng, khó ăn bị phạt." Chợt hắn ngẩng đầu nhìn phòng đối diện, hiếu kỳ hỏi: "Di, sao bác sĩ Lâm còn chưa đi làm?"
Khi Trương Văn Trọng và Trần Nhàn đến phòng y tế đại học Ung Thành, thời gian vừa qua tám giờ, còn cách thời gian làm việc chừng nửa giờ. Nhưng bên trong phòng y tế, đã sớm ánh đèn sáng choang.
Các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế, đã sớm thói quen đi làm sớm, mặc dù hiện tại trời đã lạnh giá, thói quen này cũng không thay đổi. Bởi vì còn quá sớm, không có bệnh nhân đến khám bệnh, những người này đều lấy sách chuyên môn ra xem, nỗ lực đề thăng tri thức y học của mình.
Lại nói tiếp, thói quen hiếu học như vậy, chính do Trương Văn Trọng tạo ra.
Ngay khi hắn và Trần Nhàn đi tới đại sảnh phòng y tế, một bác sĩ nhìn thấy hắn, hưng phấn kêu lên: "Là Trương viện phó, Trương viện phó đã về..."
Tiếng kêu của hắn còn chưa hoàn toàn hạ xuống, từ các phòng đã "phần phật" chạy ra nhiều bác sĩ cùng hộ sĩ, vây quanh Trương Văn Trọng ở trung ương.
Nguyên Trần Nhàn đang đi theo sau hắn, nhất thời bị mọi người đẩy lui ra khỏi cửa đại sảnh. May là nàng đã trở thành người tu chân, thân thể năng lực đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Bằng không thật có khả năng bị những người này đột nhiên đẩy ngã ngửa trên đất cũng không chừng.
Những bác sĩ và hộ sĩ vây quanh Trương Văn Trọng, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng chân thành.
Những người này, đã sớm bị y đức cùng y thuật của hắn thuyết phục, trong thường ngày cũng đã có thói quen lắng nghe giáo huấn và chỉ điểm về y thuật của hắn. Mà trong thời gian qua, không gặp hắn, để cho họ không có thói quen. Cho nên lúc này nhìn thấy hắn trở về, mới bị kích động đến như vậy.
"Hoan nghênh trở về, Trương viện phó."
"Trương viện phó, rốt cục anh đã trở về. Không có anh, mọi người thật không thói quen chút nào."
"Trương viện phó, tôi xem trên ti vi thấy anh dẫn đầu chống bệnh dịch tại Vân Thai thị. Liều mình thử độc để cứu bệnh nhân, quả nhiên có phong phạm của thần y cổ đại, làm tôi đáng tiếc nhất chính là, tôi không thể tới Vân Thai lúc đó, Bằng không tôi đã có thể cùng Trương viện phó tiếp tục kề vai chiến đấu..."
"Trương viện phó, thân thể anh không có việc gì chứ? Dùng thân thử độc không phải chuyện bình thường, anh nên ở nhà tu dưỡng thêm một đoạn thời gian. Nếu như để lại bệnh căn, thì không tốt đâu."
Mọi người vây quanh hắn ồn ào nói chuyện. Nói xong chuyện này lại nhắc tới trận bệnh dịch ở Vân Thai. Dù sao trận bệnh dịch làm toàn quốc lo sợ, chỉ mới trải qua không bao lâu. Hơn nữa trong trận bệnh dịch hắn còn làm ra hành động dùng thân thử độc làm kẻ khác kính nể.
Lúc đó khi nghe tin tức hắn dùng thân thử độc, không ít bác sĩ đều tự hỏi mình, nếu như người đối mặt trận ôn dịch là mình, vậy mình có dũng khí lấy thân thử độc hay không? Kết quả cuối cùng, làm họ rất uể oải, đồng thời làm họ cũng càng thêm kính ngưỡng cùng kính phục hắn vô cùng.
Những sự quan tâm chân thành của họ, làm hắn rất cảm động, hắn mỉm cười cùng mọi người trò chuyện hồi lâu, thẳng đến khi đồng hồ chỉ tới tám giờ rưỡi, có bệnh nhân đến khám bệnh, hắn mới nói: "Cảm tạ mọi người quan tâm cùng ưu ái, Trương mỗ vô cùng cảm kích. Lúc này đã đến giờ làm việc, lại có bệnh nhân đến điều trị, chúng ta đừng vây quanh nơi này, đi làm việc của mình được chứ?"
Lực ảnh hưởng của hắn trong phòng y tế có thể nói tuyệt đối. Ngay khi hắn nói xong, mọi người đều theo lời tán đi làm việc.
Thẳng đến khi mọi người tán đi, Hồ Cường cuối cùng cũng tới trước người hắn.
Lúc hắn bị mọi người vây quanh, Hồ Cường cũng muốn chen tới trước mặt hắn, đáng tiếc vóc người hắn quá to béo nên không chen lấn lại người khác. Chen hồi lâu không chen được, còn bị toát mồ hôi đầm đìa. Đôi giày da mới mua cũng đã bị bám đầy bụi, không biết bị bao nhiêu người "phi lễ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhìn dáng dấp chật vật của hắn, Trương Văn Trọng cười lắc đầu, tiếp nhận khăn tay Trần Nhàn đưa qua đưa hắn, nói: "Hồ viện trưởng, lau mồ hôi, xem dáng dấp của anh, đừng để bị cảm."
Hồ Cường cười tạ ơn, tiếp nhận khăn lau mặt. Vừa lau vừa bát quái nói thầm trong lòng: "Trương Văn Trọng sao lại gần gũi với Trần Nhàn như thế? Theo dáng dấp Trần Nhàn, cung kính đến như vậy, thật có điểm vị đạo cô dâu mới. Lẽ nào họ đã thành người yêu? Sai nha, ta nhớ kỹ, Trương Văn Trọng có một bạn gái tướng mạo đẹp hơn, khí chất lại cao nhã..."
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, việc này hắn tuyệt đối không dám nói ra miệng. Hắn cũng là một người thông minh, biết mình trên danh nghĩa tuy là viện trưởng, mà Trương Văn Trọng là viện phó. Nhưng trên thực tế chức vị hai người nên đổi chỗ một chút. Hồ Cường còn nhớ trong buổi hội nghị hai ngày trước, mấy vị lãnh đạo còn thẳng thắn nói với hắn, muốn hắn phối hợp công tác với Trương Văn Trọng.
Ngay khi Hồ Cường miên man suy nghĩ, Trương Văn Trọng hỏi: "Hình như tôi vừa thấy rất nhiều gương mặt xa lạ, bọn họ cũng là nhân viên y tế của chỗ chúng ta sao?"
Hồ Cường gật đầu hồi đáp: "Ân, mấy ngày hôm trước họ nhận thông báo tuyển dụng trong buổi giao lưu y học nhân tài..." Nói đến đây, hắn dừng một chút, sắc mặt hơi đổi, còn tưởng rằng Trương Văn Trọng bất mãn hắn không chờ mà tự đem thông báo tuyển dụng chọn người đến, vội vàng giải thích: "Vốn tôi cũng muốn chờ anh trở về, lại thông báo tuyển dụng nhân viên. Chỉ là hội giao lưu chỉ tổ chức ba ngày, tôi không thể liên lạc được anh, hơn nữa bên trường hối thúc gấp quá, cho nên và người phụ trách quản lý nhân sự là Lưu hiệu phó cùng nhau đi tuyển dụng ít người đến. Anh yên tâm, tôi đã khảo hạch họ nghiêm ngặt, không có ai dựa vào quan hệ tiến đến kiếm cơm đâu..."
Trương Văn Trọng biết Hồ Cường đã hiểu lầm, không khỏi lắc đầu cười, vốn định giải thích, cuối cùng đành bỏ ý niệm này trong đầu. Bởi vì hắn biết tính Hồ Cường không xấu, thời khắc mấu chốt cũng không làm ra vẻ, chỉ là tính cách có chút đa nghi. Nếu mình còn giải thích không chừng hắn sẽ càng thêm lo lắng.
Hai người đứng ngay đại sảnh nói chuyện, sau đó Trương Văn Trọng về phòng mình, còn Hồ Cường vẻ mặt thấp thỏm cũng quay về phòng làm việc.
Đi vào phòng, Trương Văn Trọng thấy Tô Hiểu Hồng và các nghiên cứu sinh đang ở bên trong, cũng như ngày thường, họ đang cầm sách y học xem, không khỏi mỉm cười.
"Lão sư, hoan nghênh trở về." Thấy hắn đi vào phòng, mấy nghiên cứu sinh đứng dậy đón chào, nói: "Vừa rồi chúng em cũng muốn vô giúp vui, nhưng mọi người xông lên, trong nháy mắt đã bị họ lấn ra. Cuối cùng tiểu muội nhắc nhở, sớm muộn gì thầy cũng phải vào phòng, ở ngoài chen lấn với người ta còn không bằng chờ trong phòng nghênh tiếp thầy."
"Không sai, muội, khó có được ra ý kiến hay." Trương Văn Trọng ha hả cười, nói đùa.
"Lão sư, thầy đang khen em, hay đang tổn hại em? Bình thường chẳng lẽ em ra chủ ý không tốt sao?" Tô Hiểu Hồng bất mãn bậm môi, tư thái của nàng làm mọi người cùng nở nụ cười.
Trương Văn Trọng về chỗ ngồi của mình, Tô Hiểu Hồng lập tức bưng chén trà Long Tĩnh mới pha đưa cho hắn.
Một trận tiếng bước chân gấp gáp, từ ngoài phòng truyền vào, mọi người đều quay đầu nhìn ra.
Lý Minh Hiên cầm túi xách thở dốc xuất hiện ở cửa.
Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ nói: "Trà Hiên tỷ, chị vừa nghe nói lão sư về, liền vội vã chạy về ký túc xá là vì hai túi này à?"
Lý Minh Hiên gật đầu, cầm hai túi tới trước mặt hắn, nói: "Lão sư, nhờ phúc của thầy, thôn chúng tôi đã bắt đầu tu đường cái, không còn như xưa, đều là bùn đất lồi lõm. Mặt khác thầy phái đội thi công đi tu kiến cơ sở dược liệu, còn thay chúng tôi tu kiến nhà cửa mới, giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh ở bờ bụi. Để cảm tạ ân tình của thầy, các hương thân bảo tôi tặng chút lễ vật biểu đạt tâm ý. Bên trong túi, cũng không phải lễ vật đắt giá gì, chỉ là rau dại và thổ sản vùng núi, nhưng chúng đại biểu cho một mảnh cảm kích của các hương thân. Cho nên thỉnh lão sư đừng cự tuyệt, nhất định phải nhận lấy."
Nghe xong lời nàng, hắn cũng không chối từ, mà cười gật đầu: "Nếu là tâm ý của hương thân, tôi không thu thì quá kiêu ngạo. Mấy thứ này tôi nhận, trưa nay mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, để chúng ta cùng nhau nếm thử đặc sản vùng núi."
Lời đề nghị của hắn lập tức được mọi người ủng hộ, có người xung phong nói:
"Lão sư, tài nấu bếp của em không sai, trưa nay em sẽ xuống bếp cho."
"Tài nghệ của em cũng không tệ, trưa nay em trổ tài, cho mọi người mở rộng tầm mắt."
Thấy mọi người hớn hở, hắn cười nói: "Được, mọi người đều đến. Làm đồ ăn ngon có thưởng, khó ăn bị phạt." Chợt hắn ngẩng đầu nhìn phòng đối diện, hiếu kỳ hỏi: "Di, sao bác sĩ Lâm còn chưa đi làm?"