Trong lòng có hoài nghi, hắn lập tức đem thần thức rải ra ngoài, quả nhiên đã để hắn phát hiện vấn đề - ngọn núi này của Long Hóa Hương, cường độ linh khí cao hơn những địa phương khác rất nhiều. Trước đây hành trình đến Long Hóa Hương, tuy rằng hắn cũng đã nhận ra cường độ linh khí của ngọn núi này càng cao hơn địa phương khác, nhưng trong thời gian đó, hắn chỉ cho rằng do linh khí của Phỉ Thúy Hồn lưu lại trên núi mà thôi. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình không phải như vậy. Bởi vì linh khí của ngọn núi này nếu như thực sự là Phỉ Thúy Hồn lưu lại, đã sớm nên tan hết, mà không giống như bây giờ, vẫn còn dày đặc như thế. Từ tình huống hiện tại đến xem, sự tình chỉ có một khả năng, đó chính là ngọn núi Long Hóa Hương bản thân đã có cường độ linh khí rất cao. Tuy rằng nói, loại cường độ linh khí này kém xa linh cư hoặc động tiên, nhưng trong thế giới hiện nay, vẫn là vô cùng trân quý. Chí ít có thể khẳng định, nếu trồng linh tài liệu ở đây, sẽ thu được một thu hoạch rất không tệ. Nói vậy do chính nguyên nhân này, mới hấp dẫn tu chân tông phái đến. Nghĩ thông suốt then chốt trong đó, hắn không khỏi cười nhạt. Ngay lúc này một mảnh rầm rĩ vang lên, cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Những hương dân đang vây quanh đám người thi công công trình, khi nhìn thấy hắn và các hương dân bị cảnh sát bắt từ trên xe bus xuống tới, liền chạy ào qua, vây quanh bọn họ ở giữa, thân thiết hỏi chuyện đã trải qua. Khi nghe nói những hương dân bị bắt đi được hắn trợ giúp cứu ra, liền cảm kích không ngừng hướng hắn nói lời cảm tạ. Về phần Phan Văn Đào và nhóm người huyện trưởng huyện Tam Phong đều bị bọn họ bỏ quên một bên. Đãi ngộ như vậy làm cho họ nhiều ít có chút xấu hổ.
"Không nghĩ tới, Trương tiên sinh lại có danh vọng cao như vậy tại Long Hóa Hương..." Trong lòng Phan Văn Đào cảm khái một câu, sau đó cung kính hướng hắn hỏi: "Trương tiên sinh, về việc xử lý chuyện này anh có chỉ thị gì không?"
Thái độ cung kính của Phan Văn Đào làm đám người huyện trưởng huyện Tam Phong hoảng sợ. Trên đường đến Long Hóa Hương, bọn họ luôn suy đoán thân phận của hắn. Hiện tại xem ra, thân phận người tuổi trẻ này chỉ sợ thật kinh khủng.
"Chỉ thị thì không dám nhận, tôi chỉ có chút việc muốn nói." Hắn cũng không khách khí với Phan Văn Đào, trực tiếp nói: "Một, nếu một ngày có sơn trang nghỉ hè hoặc nhà xưởng tu kiến tại tòa núi này, tôi cũng chỉ đành dời cơ sở nuôi trồng thuốc Đông y sang nơi khác, bởi vì nó sẽ hoàn toàn phá hư cấu tạo đất đai và nước của khu núi, sẽ làm phẩm chất của thuốc Đông y giảm xuống rất mạnh. Hai, đối với những kẻ làm trái pháp luật, tôi hi vọng các vị không nên nương tay. Nên phạt thì phạt, nên bắt thì bắt, đáng chết thì...giết!" Cuối cùng một câu, hắn nói mười phần sát khí, làm trong lòng Phan Văn Đào và đám người huyện trưởng không tự chủ được thấy lạnh cả người. Hương dân Long Hóa Hương lại thần tình kích động, nhịn không được trầm trồ:
"Trương tiên sinh nói rất đúng!"
"Đối với những tên hỗn đản này, hay nhất là nên xử lý thật nghiêm!"
Nhìn thấy loại tràng diện quần chúng xúc động, Phan Văn Đào vội vã tỏ thái độ nói: "Thỉnh Trương tiên sinh và các hương thân yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc xử lý việc này, có câu trả lời hài lòng cho mọi người!"
Đối với thái độ này của Phan Văn Đào, hắn tương đối hài lòng, hắn cũng không để ý đến nhóm người bọn họ, dẫn Lý Minh Hiên đi kiểm tra thương thế cho các hương dân. Lần này trong việc xô xát trước đó, không ít hương dân hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương. Ngay khi hắn đang lo chữa trị cho họ, người tu chân có tu vi Nguyên Anh kỳ kia chậm rãi đi tới trước mặt hắn. Sau khi quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lại dùng tư thái cao cao nhìn xuống nói: "Ngươi là đệ tử tông phái nào?"
Trong mắt một người tu chân, trên người hắn tuy rằng có linh lực dao động, nhưng kỳ thực không thấy nhiều, cũng chỉ ở tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ mà thôi. Vì vậy tên kia xem hắn như một đệ tử của tông phái nào đó, nên cách nói chuyện cũng liền cậy lớn lên mặt, có vị đạo như trên cao nhìn xuống.
Lúc này hắn đang vội vã xử lý vết thương trên trán cho một hương dân, băng bó vết thương, chút hứng thú quay đầu lại nhìn tên kia cũng không có, chỉ dùng giọng nói băng lãnh hỏi lại một câu: "Ngươi là người nào?"
"Ta là hạch tâm đệ tử Mạnh Khôi của Tương Sơn kiếm tông..." Người tu chân kia vô ý thức hồi đáp, nhưng hắn rất nhanh hồi phục tinh thần, trong lòng tràn đầy ảo não hừ lạnh một tiếng, quát lên: "Tiểu tử, hiện tại là ta hỏi ngươi, mà không phải ngươi hỏi ta. Ngươi cần làm là thành thật trả lời vấn đề của ta!" Một tiếng quát của Mạnh Khôi không hề làm hắn tức giận, nhưng lại chọc giận hương dân Long Hóa Hương chung quanh. Phải biết rằng trong lòng các hương dân, hắn là ân nhân của bọn họ. Lúc này thấy có người dám trừng mắt quát hắn, những hương dân chân chất nhất thời bị chọc giận, cũng không biết là ai hô lên một tiếng: "Nơi này có người muốn bất lợi với Trương tiên sinh, mọi người mau nhanh qua hỗ trợ."
Ngay lập tức có trên trăm hương dân tay cầm đòn gánh, cuốc, dao bầu chạy tới, bao quanh Mạnh Khôi, hùng hổ hét lên: "Ai có gan lớn như vậy, cũng dám bất lợi đối với Trương tiên sinh?"
"Khi dễ hương dân Long Hóa Hương chúng ta thì cũng thôi, còn khi dễ luôn Trương tiên sinh, muốn chết phải không?"
"Cùng tên ngu ngốc này nói phế lời gì chứ? Trước tiên đánh cho hắn một trận, sau đó giao cho Trương tiên sinh xử lý!"
Ngay khi hương dân tâm tình kích động bao quanh Mạnh Khôi, những đứa trẻ cũng không nhàn rỗi, đều chạy tới lấy những chiếc ná tự chế, hướng Mạnh Khôi bắn ra những hòn đá liên tục. Cử động của hương dân Long Hóa Hương tuy rằng đối với Mạnh Khôi không tạo thành uy hiếp gì, thế nhưng đã chọc giận hắn. Theo hắn xem ra, mình là người tu chân cao cao tại thượng, mà hương dân Long Hóa Hương chỉ là người thường yếu ớt như con kiến hôi. Thế nhưng hiện tại, những người thường ngu xuẩn này lại cuồng vọng muốn khiêu khích hắn.
Theo hắn xem ra, nếu như mình không cho những người này chút màu sắc nhìn một chút, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi?
"Đám ngu muội ngu xuẩn các ngươi, đây là các ngươi tự tìm đường chết, không trách được ta!" Trong ánh mắt Mạnh Khôi hiện lên một mạt hàn quang, triệu hoán phi kiếm, định đại khai sát giới, cho những người thường cuồng vọng biết, chọc giận một người tu chân Nguyên Anh kỳ là chuyện đáng sợ cỡ nào! Nhưng ngay khi linh lực hắn vừa bắt đầu vận chuyển, một đạo kiếm khí vô hình sắc bén từ trong hai mắt Trương Văn Trọng bắn ra, thẳng tắp hướng về phía Mạnh Khôi.
"Tu vi người này không phải chỉ có Trúc Cơ kỳ sao? Vì sao lại có kiếm khí đáng sợ như vậy?" Mạnh Khôi hoảng sợ.
Ở lúc này hắn cũng không còn quan tâm đến việc đại khai sát giới, để hương dân Long Hóa Hương kiến thức sự lợi hại của hắn, vội vàng muốn thôi động linh lực bố trí ra một lá chắn phòng ngự ngay phía trước người. Còn chưa đợi cho hắn kịp bố trí, cỗ kiếm khí vô hình cũng đã bay vụt tới trước mặt hắn, huyền phù ngay trước mi tâm hắn, chỉ cần nhích tới, hắn sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ.
Dù là như vậy, kiếm khí phát ra hàn ý lạnh buốt, cũng làm toàn thân Mạnh Khôi nổi lên hàn khí, thậm chí không tự chủ được rùng mình. Ở tình huống này, Mạnh Khôi cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, chỉ đành ngơ ngác đứng yên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau khi cố sức nuốt ngụm nước bọt, hắn dùng thanh âm run run nói: "Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ta là đệ tử Tương Sơn kiếm tông, nếu như ngươi dám bất lợi đối với ta..."
Trương Văn Trọng cười nhạt, hỏi ngược một câu: "Nếu như ta bất lợi đối với ngươi, thì thế nào?"
Lúc này Mạnh Khôi đã nhận ra, mình đã nhận định tu vi người thanh niên này hoàn toàn sai lầm. Từ cỗ kiếm khí đáng sợ do hắn xuất ra, chỉ sợ vượt xa chính mình. Vì vậy Mạnh Khôi cũng không dám nói thêm lời uy hiếp, khi nghe thấy hắn hỏi, lầm bầm hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Phế vật!" Hắn chẳng đáng lắc đầu, hộc ra hai chữ. Từ miệng hắn nhổ ra hai chữ, thanh âm cũng không lớn, thế nhưng bên tai Mạnh Khôi lại còn vang dội hơn cả sấm sét. Linh lực trong cơ thể Mạnh Khôi, thật bị hai chữ kia làm hỗn loạn. Trong lòng vừa trầm muộn, hắn há mồm phun ra ngụm máu tươi. Những hương dân chung quanh đương nhiên không biết hai người đang giao phong. Theo họ xem ra, Trương Văn Trọng bất quá chỉ trừng mắt, quát một tiếng, đã đem tên kia nhìn như kiêu ngạo làm hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch ói ra máu, không khỏi đều cười vang lên nói:
"Tôi còn cho rằng tên này có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới là một tên nhìn được nhưng dùng không được!"
"Không nghĩ tới trên đời lại có người nhát gan như vậy, chỉ bị Trương tiên sinh trừng mắt, mắng một tiếng đã ói máu!"
"Thực sự là mất mặt...nếu tôi là hắn, tìm một chỗ chui vào trốn cho rồi!"
Hắn nhìn mọi người làm ra thủ thế đừng lên tiếng, sau đó nói: "Được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đó đi, không cần vây quanh đây nữa. Chỉ bằng hắn không thể gây thương tổn được tôi."
Các hương dân cười vang, sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, bọn họ cũng đều tin tưởng lời hắn nói là thực sự, lập tức tản ra, đều đi làm việc của mình. Thẳng đến lúc này, Mạnh Khôi mới hồi phục lại tinh thần, sau khi kiến thức qua sự lợi hại của hắn, cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, mà dùng thanh âm hơi run cùng vẻ mặt kinh nghi chất vấn: "Ngươi...ngươi rốt cục là ai?"
Trương Văn Trọng cười lạnh trả lời một câu: "Ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta, gọi chưởng môn Trần Uy Minh của ngươi đến đây!"
Trong lòng có hoài nghi, hắn lập tức đem thần thức rải ra ngoài, quả nhiên đã để hắn phát hiện vấn đề - ngọn núi này của Long Hóa Hương, cường độ linh khí cao hơn những địa phương khác rất nhiều. Trước đây hành trình đến Long Hóa Hương, tuy rằng hắn cũng đã nhận ra cường độ linh khí của ngọn núi này càng cao hơn địa phương khác, nhưng trong thời gian đó, hắn chỉ cho rằng do linh khí của Phỉ Thúy Hồn lưu lại trên núi mà thôi. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình không phải như vậy. Bởi vì linh khí của ngọn núi này nếu như thực sự là Phỉ Thúy Hồn lưu lại, đã sớm nên tan hết, mà không giống như bây giờ, vẫn còn dày đặc như thế. Từ tình huống hiện tại đến xem, sự tình chỉ có một khả năng, đó chính là ngọn núi Long Hóa Hương bản thân đã có cường độ linh khí rất cao. Tuy rằng nói, loại cường độ linh khí này kém xa linh cư hoặc động tiên, nhưng trong thế giới hiện nay, vẫn là vô cùng trân quý. Chí ít có thể khẳng định, nếu trồng linh tài liệu ở đây, sẽ thu được một thu hoạch rất không tệ. Nói vậy do chính nguyên nhân này, mới hấp dẫn tu chân tông phái đến. Nghĩ thông suốt then chốt trong đó, hắn không khỏi cười nhạt. Ngay lúc này một mảnh rầm rĩ vang lên, cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Những hương dân đang vây quanh đám người thi công công trình, khi nhìn thấy hắn và các hương dân bị cảnh sát bắt từ trên xe bus xuống tới, liền chạy ào qua, vây quanh bọn họ ở giữa, thân thiết hỏi chuyện đã trải qua. Khi nghe nói những hương dân bị bắt đi được hắn trợ giúp cứu ra, liền cảm kích không ngừng hướng hắn nói lời cảm tạ. Về phần Phan Văn Đào và nhóm người huyện trưởng huyện Tam Phong đều bị bọn họ bỏ quên một bên. Đãi ngộ như vậy làm cho họ nhiều ít có chút xấu hổ.
"Không nghĩ tới, Trương tiên sinh lại có danh vọng cao như vậy tại Long Hóa Hương..." Trong lòng Phan Văn Đào cảm khái một câu, sau đó cung kính hướng hắn hỏi: "Trương tiên sinh, về việc xử lý chuyện này anh có chỉ thị gì không?"
Thái độ cung kính của Phan Văn Đào làm đám người huyện trưởng huyện Tam Phong hoảng sợ. Trên đường đến Long Hóa Hương, bọn họ luôn suy đoán thân phận của hắn. Hiện tại xem ra, thân phận người tuổi trẻ này chỉ sợ thật kinh khủng.
"Chỉ thị thì không dám nhận, tôi chỉ có chút việc muốn nói." Hắn cũng không khách khí với Phan Văn Đào, trực tiếp nói: "Một, nếu một ngày có sơn trang nghỉ hè hoặc nhà xưởng tu kiến tại tòa núi này, tôi cũng chỉ đành dời cơ sở nuôi trồng thuốc Đông y sang nơi khác, bởi vì nó sẽ hoàn toàn phá hư cấu tạo đất đai và nước của khu núi, sẽ làm phẩm chất của thuốc Đông y giảm xuống rất mạnh. Hai, đối với những kẻ làm trái pháp luật, tôi hi vọng các vị không nên nương tay. Nên phạt thì phạt, nên bắt thì bắt, đáng chết thì...giết!" Cuối cùng một câu, hắn nói mười phần sát khí, làm trong lòng Phan Văn Đào và đám người huyện trưởng không tự chủ được thấy lạnh cả người. Hương dân Long Hóa Hương lại thần tình kích động, nhịn không được trầm trồ:
"Trương tiên sinh nói rất đúng!"
"Đối với những tên hỗn đản này, hay nhất là nên xử lý thật nghiêm!"
Nhìn thấy loại tràng diện quần chúng xúc động, Phan Văn Đào vội vã tỏ thái độ nói: "Thỉnh Trương tiên sinh và các hương thân yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc xử lý việc này, có câu trả lời hài lòng cho mọi người!"
Đối với thái độ này của Phan Văn Đào, hắn tương đối hài lòng, hắn cũng không để ý đến nhóm người bọn họ, dẫn Lý Minh Hiên đi kiểm tra thương thế cho các hương dân. Lần này trong việc xô xát trước đó, không ít hương dân hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương. Ngay khi hắn đang lo chữa trị cho họ, người tu chân có tu vi Nguyên Anh kỳ kia chậm rãi đi tới trước mặt hắn. Sau khi quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lại dùng tư thái cao cao nhìn xuống nói: "Ngươi là đệ tử tông phái nào?"
Trong mắt một người tu chân, trên người hắn tuy rằng có linh lực dao động, nhưng kỳ thực không thấy nhiều, cũng chỉ ở tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ mà thôi. Vì vậy tên kia xem hắn như một đệ tử của tông phái nào đó, nên cách nói chuyện cũng liền cậy lớn lên mặt, có vị đạo như trên cao nhìn xuống.
Lúc này hắn đang vội vã xử lý vết thương trên trán cho một hương dân, băng bó vết thương, chút hứng thú quay đầu lại nhìn tên kia cũng không có, chỉ dùng giọng nói băng lãnh hỏi lại một câu: "Ngươi là người nào?"
"Ta là hạch tâm đệ tử Mạnh Khôi của Tương Sơn kiếm tông..." Người tu chân kia vô ý thức hồi đáp, nhưng hắn rất nhanh hồi phục tinh thần, trong lòng tràn đầy ảo não hừ lạnh một tiếng, quát lên: "Tiểu tử, hiện tại là ta hỏi ngươi, mà không phải ngươi hỏi ta. Ngươi cần làm là thành thật trả lời vấn đề của ta!" Một tiếng quát của Mạnh Khôi không hề làm hắn tức giận, nhưng lại chọc giận hương dân Long Hóa Hương chung quanh. Phải biết rằng trong lòng các hương dân, hắn là ân nhân của bọn họ. Lúc này thấy có người dám trừng mắt quát hắn, những hương dân chân chất nhất thời bị chọc giận, cũng không biết là ai hô lên một tiếng: "Nơi này có người muốn bất lợi với Trương tiên sinh, mọi người mau nhanh qua hỗ trợ."
Ngay lập tức có trên trăm hương dân tay cầm đòn gánh, cuốc, dao bầu chạy tới, bao quanh Mạnh Khôi, hùng hổ hét lên: "Ai có gan lớn như vậy, cũng dám bất lợi đối với Trương tiên sinh?"
"Khi dễ hương dân Long Hóa Hương chúng ta thì cũng thôi, còn khi dễ luôn Trương tiên sinh, muốn chết phải không?"
"Cùng tên ngu ngốc này nói phế lời gì chứ? Trước tiên đánh cho hắn một trận, sau đó giao cho Trương tiên sinh xử lý!"
Ngay khi hương dân tâm tình kích động bao quanh Mạnh Khôi, những đứa trẻ cũng không nhàn rỗi, đều chạy tới lấy những chiếc ná tự chế, hướng Mạnh Khôi bắn ra những hòn đá liên tục. Cử động của hương dân Long Hóa Hương tuy rằng đối với Mạnh Khôi không tạo thành uy hiếp gì, thế nhưng đã chọc giận hắn. Theo hắn xem ra, mình là người tu chân cao cao tại thượng, mà hương dân Long Hóa Hương chỉ là người thường yếu ớt như con kiến hôi. Thế nhưng hiện tại, những người thường ngu xuẩn này lại cuồng vọng muốn khiêu khích hắn.
Theo hắn xem ra, nếu như mình không cho những người này chút màu sắc nhìn một chút, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi?
"Đám ngu muội ngu xuẩn các ngươi, đây là các ngươi tự tìm đường chết, không trách được ta!" Trong ánh mắt Mạnh Khôi hiện lên một mạt hàn quang, triệu hoán phi kiếm, định đại khai sát giới, cho những người thường cuồng vọng biết, chọc giận một người tu chân Nguyên Anh kỳ là chuyện đáng sợ cỡ nào! Nhưng ngay khi linh lực hắn vừa bắt đầu vận chuyển, một đạo kiếm khí vô hình sắc bén từ trong hai mắt Trương Văn Trọng bắn ra, thẳng tắp hướng về phía Mạnh Khôi.
"Tu vi người này không phải chỉ có Trúc Cơ kỳ sao? Vì sao lại có kiếm khí đáng sợ như vậy?" Mạnh Khôi hoảng sợ.
Ở lúc này hắn cũng không còn quan tâm đến việc đại khai sát giới, để hương dân Long Hóa Hương kiến thức sự lợi hại của hắn, vội vàng muốn thôi động linh lực bố trí ra một lá chắn phòng ngự ngay phía trước người. Còn chưa đợi cho hắn kịp bố trí, cỗ kiếm khí vô hình cũng đã bay vụt tới trước mặt hắn, huyền phù ngay trước mi tâm hắn, chỉ cần nhích tới, hắn sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ.
Dù là như vậy, kiếm khí phát ra hàn ý lạnh buốt, cũng làm toàn thân Mạnh Khôi nổi lên hàn khí, thậm chí không tự chủ được rùng mình. Ở tình huống này, Mạnh Khôi cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, chỉ đành ngơ ngác đứng yên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi cố sức nuốt ngụm nước bọt, hắn dùng thanh âm run run nói: "Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ta là đệ tử Tương Sơn kiếm tông, nếu như ngươi dám bất lợi đối với ta..."
Trương Văn Trọng cười nhạt, hỏi ngược một câu: "Nếu như ta bất lợi đối với ngươi, thì thế nào?"
Lúc này Mạnh Khôi đã nhận ra, mình đã nhận định tu vi người thanh niên này hoàn toàn sai lầm. Từ cỗ kiếm khí đáng sợ do hắn xuất ra, chỉ sợ vượt xa chính mình. Vì vậy Mạnh Khôi cũng không dám nói thêm lời uy hiếp, khi nghe thấy hắn hỏi, lầm bầm hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Phế vật!" Hắn chẳng đáng lắc đầu, hộc ra hai chữ. Từ miệng hắn nhổ ra hai chữ, thanh âm cũng không lớn, thế nhưng bên tai Mạnh Khôi lại còn vang dội hơn cả sấm sét. Linh lực trong cơ thể Mạnh Khôi, thật bị hai chữ kia làm hỗn loạn. Trong lòng vừa trầm muộn, hắn há mồm phun ra ngụm máu tươi. Những hương dân chung quanh đương nhiên không biết hai người đang giao phong. Theo họ xem ra, Trương Văn Trọng bất quá chỉ trừng mắt, quát một tiếng, đã đem tên kia nhìn như kiêu ngạo làm hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch ói ra máu, không khỏi đều cười vang lên nói:
"Tôi còn cho rằng tên này có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới là một tên nhìn được nhưng dùng không được!"
"Không nghĩ tới trên đời lại có người nhát gan như vậy, chỉ bị Trương tiên sinh trừng mắt, mắng một tiếng đã ói máu!"
"Thực sự là mất mặt...nếu tôi là hắn, tìm một chỗ chui vào trốn cho rồi!"
Hắn nhìn mọi người làm ra thủ thế đừng lên tiếng, sau đó nói: "Được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đó đi, không cần vây quanh đây nữa. Chỉ bằng hắn không thể gây thương tổn được tôi."
Các hương dân cười vang, sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, bọn họ cũng đều tin tưởng lời hắn nói là thực sự, lập tức tản ra, đều đi làm việc của mình. Thẳng đến lúc này, Mạnh Khôi mới hồi phục lại tinh thần, sau khi kiến thức qua sự lợi hại của hắn, cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, mà dùng thanh âm hơi run cùng vẻ mặt kinh nghi chất vấn: "Ngươi...ngươi rốt cục là ai?"
Trương Văn Trọng cười lạnh trả lời một câu: "Ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta, gọi chưởng môn Trần Uy Minh của ngươi đến đây!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong lòng có hoài nghi, hắn lập tức đem thần thức rải ra ngoài, quả nhiên đã để hắn phát hiện vấn đề - ngọn núi này của Long Hóa Hương, cường độ linh khí cao hơn những địa phương khác rất nhiều. Trước đây hành trình đến Long Hóa Hương, tuy rằng hắn cũng đã nhận ra cường độ linh khí của ngọn núi này càng cao hơn địa phương khác, nhưng trong thời gian đó, hắn chỉ cho rằng do linh khí của Phỉ Thúy Hồn lưu lại trên núi mà thôi. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình không phải như vậy. Bởi vì linh khí của ngọn núi này nếu như thực sự là Phỉ Thúy Hồn lưu lại, đã sớm nên tan hết, mà không giống như bây giờ, vẫn còn dày đặc như thế. Từ tình huống hiện tại đến xem, sự tình chỉ có một khả năng, đó chính là ngọn núi Long Hóa Hương bản thân đã có cường độ linh khí rất cao. Tuy rằng nói, loại cường độ linh khí này kém xa linh cư hoặc động tiên, nhưng trong thế giới hiện nay, vẫn là vô cùng trân quý. Chí ít có thể khẳng định, nếu trồng linh tài liệu ở đây, sẽ thu được một thu hoạch rất không tệ. Nói vậy do chính nguyên nhân này, mới hấp dẫn tu chân tông phái đến. Nghĩ thông suốt then chốt trong đó, hắn không khỏi cười nhạt. Ngay lúc này một mảnh rầm rĩ vang lên, cắt đứt ý nghĩ của hắn.
Những hương dân đang vây quanh đám người thi công công trình, khi nhìn thấy hắn và các hương dân bị cảnh sát bắt từ trên xe bus xuống tới, liền chạy ào qua, vây quanh bọn họ ở giữa, thân thiết hỏi chuyện đã trải qua. Khi nghe nói những hương dân bị bắt đi được hắn trợ giúp cứu ra, liền cảm kích không ngừng hướng hắn nói lời cảm tạ. Về phần Phan Văn Đào và nhóm người huyện trưởng huyện Tam Phong đều bị bọn họ bỏ quên một bên. Đãi ngộ như vậy làm cho họ nhiều ít có chút xấu hổ.
"Không nghĩ tới, Trương tiên sinh lại có danh vọng cao như vậy tại Long Hóa Hương..." Trong lòng Phan Văn Đào cảm khái một câu, sau đó cung kính hướng hắn hỏi: "Trương tiên sinh, về việc xử lý chuyện này anh có chỉ thị gì không?"
Thái độ cung kính của Phan Văn Đào làm đám người huyện trưởng huyện Tam Phong hoảng sợ. Trên đường đến Long Hóa Hương, bọn họ luôn suy đoán thân phận của hắn. Hiện tại xem ra, thân phận người tuổi trẻ này chỉ sợ thật kinh khủng.
"Chỉ thị thì không dám nhận, tôi chỉ có chút việc muốn nói." Hắn cũng không khách khí với Phan Văn Đào, trực tiếp nói: "Một, nếu một ngày có sơn trang nghỉ hè hoặc nhà xưởng tu kiến tại tòa núi này, tôi cũng chỉ đành dời cơ sở nuôi trồng thuốc Đông y sang nơi khác, bởi vì nó sẽ hoàn toàn phá hư cấu tạo đất đai và nước của khu núi, sẽ làm phẩm chất của thuốc Đông y giảm xuống rất mạnh. Hai, đối với những kẻ làm trái pháp luật, tôi hi vọng các vị không nên nương tay. Nên phạt thì phạt, nên bắt thì bắt, đáng chết thì...giết!" Cuối cùng một câu, hắn nói mười phần sát khí, làm trong lòng Phan Văn Đào và đám người huyện trưởng không tự chủ được thấy lạnh cả người. Hương dân Long Hóa Hương lại thần tình kích động, nhịn không được trầm trồ:
"Trương tiên sinh nói rất đúng!"
"Đối với những tên hỗn đản này, hay nhất là nên xử lý thật nghiêm!"
Nhìn thấy loại tràng diện quần chúng xúc động, Phan Văn Đào vội vã tỏ thái độ nói: "Thỉnh Trương tiên sinh và các hương thân yên tâm, chúng tôi nhất định nghiêm khắc xử lý việc này, có câu trả lời hài lòng cho mọi người!"
Đối với thái độ này của Phan Văn Đào, hắn tương đối hài lòng, hắn cũng không để ý đến nhóm người bọn họ, dẫn Lý Minh Hiên đi kiểm tra thương thế cho các hương dân. Lần này trong việc xô xát trước đó, không ít hương dân hoặc ít hoặc nhiều đều bị thương. Ngay khi hắn đang lo chữa trị cho họ, người tu chân có tu vi Nguyên Anh kỳ kia chậm rãi đi tới trước mặt hắn. Sau khi quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, lại dùng tư thái cao cao nhìn xuống nói: "Ngươi là đệ tử tông phái nào?"
Trong mắt một người tu chân, trên người hắn tuy rằng có linh lực dao động, nhưng kỳ thực không thấy nhiều, cũng chỉ ở tiêu chuẩn Trúc Cơ kỳ mà thôi. Vì vậy tên kia xem hắn như một đệ tử của tông phái nào đó, nên cách nói chuyện cũng liền cậy lớn lên mặt, có vị đạo như trên cao nhìn xuống.
Lúc này hắn đang vội vã xử lý vết thương trên trán cho một hương dân, băng bó vết thương, chút hứng thú quay đầu lại nhìn tên kia cũng không có, chỉ dùng giọng nói băng lãnh hỏi lại một câu: "Ngươi là người nào?"
"Ta là hạch tâm đệ tử Mạnh Khôi của Tương Sơn kiếm tông..." Người tu chân kia vô ý thức hồi đáp, nhưng hắn rất nhanh hồi phục tinh thần, trong lòng tràn đầy ảo não hừ lạnh một tiếng, quát lên: "Tiểu tử, hiện tại là ta hỏi ngươi, mà không phải ngươi hỏi ta. Ngươi cần làm là thành thật trả lời vấn đề của ta!" Một tiếng quát của Mạnh Khôi không hề làm hắn tức giận, nhưng lại chọc giận hương dân Long Hóa Hương chung quanh. Phải biết rằng trong lòng các hương dân, hắn là ân nhân của bọn họ. Lúc này thấy có người dám trừng mắt quát hắn, những hương dân chân chất nhất thời bị chọc giận, cũng không biết là ai hô lên một tiếng: "Nơi này có người muốn bất lợi với Trương tiên sinh, mọi người mau nhanh qua hỗ trợ."
Ngay lập tức có trên trăm hương dân tay cầm đòn gánh, cuốc, dao bầu chạy tới, bao quanh Mạnh Khôi, hùng hổ hét lên: "Ai có gan lớn như vậy, cũng dám bất lợi đối với Trương tiên sinh?"
"Khi dễ hương dân Long Hóa Hương chúng ta thì cũng thôi, còn khi dễ luôn Trương tiên sinh, muốn chết phải không?"
"Cùng tên ngu ngốc này nói phế lời gì chứ? Trước tiên đánh cho hắn một trận, sau đó giao cho Trương tiên sinh xử lý!"
Ngay khi hương dân tâm tình kích động bao quanh Mạnh Khôi, những đứa trẻ cũng không nhàn rỗi, đều chạy tới lấy những chiếc ná tự chế, hướng Mạnh Khôi bắn ra những hòn đá liên tục. Cử động của hương dân Long Hóa Hương tuy rằng đối với Mạnh Khôi không tạo thành uy hiếp gì, thế nhưng đã chọc giận hắn. Theo hắn xem ra, mình là người tu chân cao cao tại thượng, mà hương dân Long Hóa Hương chỉ là người thường yếu ớt như con kiến hôi. Thế nhưng hiện tại, những người thường ngu xuẩn này lại cuồng vọng muốn khiêu khích hắn.
Theo hắn xem ra, nếu như mình không cho những người này chút màu sắc nhìn một chút, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi?
"Đám ngu muội ngu xuẩn các ngươi, đây là các ngươi tự tìm đường chết, không trách được ta!" Trong ánh mắt Mạnh Khôi hiện lên một mạt hàn quang, triệu hoán phi kiếm, định đại khai sát giới, cho những người thường cuồng vọng biết, chọc giận một người tu chân Nguyên Anh kỳ là chuyện đáng sợ cỡ nào! Nhưng ngay khi linh lực hắn vừa bắt đầu vận chuyển, một đạo kiếm khí vô hình sắc bén từ trong hai mắt Trương Văn Trọng bắn ra, thẳng tắp hướng về phía Mạnh Khôi.
"Tu vi người này không phải chỉ có Trúc Cơ kỳ sao? Vì sao lại có kiếm khí đáng sợ như vậy?" Mạnh Khôi hoảng sợ.
Ở lúc này hắn cũng không còn quan tâm đến việc đại khai sát giới, để hương dân Long Hóa Hương kiến thức sự lợi hại của hắn, vội vàng muốn thôi động linh lực bố trí ra một lá chắn phòng ngự ngay phía trước người. Còn chưa đợi cho hắn kịp bố trí, cỗ kiếm khí vô hình cũng đã bay vụt tới trước mặt hắn, huyền phù ngay trước mi tâm hắn, chỉ cần nhích tới, hắn sẽ bị mất mạng ngay tại chỗ.
Dù là như vậy, kiếm khí phát ra hàn ý lạnh buốt, cũng làm toàn thân Mạnh Khôi nổi lên hàn khí, thậm chí không tự chủ được rùng mình. Ở tình huống này, Mạnh Khôi cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, chỉ đành ngơ ngác đứng yên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sau khi cố sức nuốt ngụm nước bọt, hắn dùng thanh âm run run nói: "Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ta là đệ tử Tương Sơn kiếm tông, nếu như ngươi dám bất lợi đối với ta..."
Trương Văn Trọng cười nhạt, hỏi ngược một câu: "Nếu như ta bất lợi đối với ngươi, thì thế nào?"
Lúc này Mạnh Khôi đã nhận ra, mình đã nhận định tu vi người thanh niên này hoàn toàn sai lầm. Từ cỗ kiếm khí đáng sợ do hắn xuất ra, chỉ sợ vượt xa chính mình. Vì vậy Mạnh Khôi cũng không dám nói thêm lời uy hiếp, khi nghe thấy hắn hỏi, lầm bầm hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Phế vật!" Hắn chẳng đáng lắc đầu, hộc ra hai chữ. Từ miệng hắn nhổ ra hai chữ, thanh âm cũng không lớn, thế nhưng bên tai Mạnh Khôi lại còn vang dội hơn cả sấm sét. Linh lực trong cơ thể Mạnh Khôi, thật bị hai chữ kia làm hỗn loạn. Trong lòng vừa trầm muộn, hắn há mồm phun ra ngụm máu tươi. Những hương dân chung quanh đương nhiên không biết hai người đang giao phong. Theo họ xem ra, Trương Văn Trọng bất quá chỉ trừng mắt, quát một tiếng, đã đem tên kia nhìn như kiêu ngạo làm hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch ói ra máu, không khỏi đều cười vang lên nói:
"Tôi còn cho rằng tên này có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới là một tên nhìn được nhưng dùng không được!"
"Không nghĩ tới trên đời lại có người nhát gan như vậy, chỉ bị Trương tiên sinh trừng mắt, mắng một tiếng đã ói máu!"
"Thực sự là mất mặt...nếu tôi là hắn, tìm một chỗ chui vào trốn cho rồi!"
Hắn nhìn mọi người làm ra thủ thế đừng lên tiếng, sau đó nói: "Được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đó đi, không cần vây quanh đây nữa. Chỉ bằng hắn không thể gây thương tổn được tôi."
Các hương dân cười vang, sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, bọn họ cũng đều tin tưởng lời hắn nói là thực sự, lập tức tản ra, đều đi làm việc của mình. Thẳng đến lúc này, Mạnh Khôi mới hồi phục lại tinh thần, sau khi kiến thức qua sự lợi hại của hắn, cũng không dám tiếp tục thúc đẩy linh lực, mà dùng thanh âm hơi run cùng vẻ mặt kinh nghi chất vấn: "Ngươi...ngươi rốt cục là ai?"
Trương Văn Trọng cười lạnh trả lời một câu: "Ngươi còn không có tư cách nói chuyện với ta, gọi chưởng môn Trần Uy Minh của ngươi đến đây!"