Những lời này của Trương Văn Trọng làm bốn người béo hòa thượng hoảng sợ nhảy dựng. Nhất là Tam Si đang lái xe, bị sợ đến hai tay run lên, làm chiếc xe loạng choạng hình chữ S, nếu không phải vì phản ứng của hắn cũng nhanh, chỉ sợ đã đụng vào những xe cộ bên cạnh.
Tuy rằng không phát sinh tai nạn xe cộ, nhưng người ngồi trong xe cũng vì biến cố thình lình nếm khổ. Vũ Văn Kha dùng tay xoa đầu vừa đập vào cửa sổ xe, oán giận lầm bầm: "Tam Si, ông không biết lái xe sao? Suýt chút tôi đã bị ông làm sưng cả mặt."
Lúc này Tam Si cũng không có tâm tình để ý tới câu oán giận của Vũ Văn Kha, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, lòng đầy nghi hoặc hỏi: "Trương tổ phó, anh nói những lời này là có ý tứ gì? Lẽ nào anh có phát hiện gì phải không?"
Trương Văn Trọng nói: "Còn nhớ vụ án phát sinh sáng nay không? Lúc đó tôi phát hiện, tên hung thủ bị yêu linh điều khiển, đang dùng máu tươi vẽ ra một phù trận quỷ dị trên mặt đất. Tuy rằng tôi không rõ ràng tác dụng của phù trận kia, nhưng nó cho tôi một loại cảm giác khó chịu..."
"Dùng máu vẽ phù trận?" Bốn người béo hòa thượng nhất thời sửng sốt.
Sáng hôm nay, khi bọn họ chạy tới hiện trường phát sinh vụ án, tuy rằng nhận ra sự việc do yêu linh quấy phá, nhưng cũng không lưu ý vết máu trên mặt đất. Lúc này nghe hắn nhắc tới, bọn họ không khỏi nhắm hai mắt lại hình dung hình ảnh nhìn thấy buổi sáng. Dù là Tam Si cũng cho xe dừng ven đường, nhắm mắt hồi ức.
Vài phút sau, Vũ Văn Kha mở mắt, biểu tình ngưng trọng nói: "Từ vị trí vết máu mà xem, thật có điểm giống một phù trận. Nhưng tôi đối với vị trí của vết máu, không nhớ được rõ ràng, cho nên cũng không thể phán đoán ra là phù trận gì..."
Vũ Văn Kha là đệ tử Kỳ Môn Độn Giáp Tông, bản thân am hiểu việc vẽ phù bố trận, tự nhiên có thể nhìn ra vết máu khác hẳn tầm thường.
"Vốn tôi còn cho rằng, chuyện sáng nay chỉ là yêu linh ngẫu nhiên quấy phá. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình chỉ sợ không đơn giản như thế..." Béo hòa thượng cũng mở mắt, sau thoáng suy nghĩ, vỗ vai Tam Si phân phó: "Quay đầu lại, đến chỗ trung tâm Liên Hoa."
Tam Si mở mắt "a" một tiếng, nói: "Không đi ăn hải sản sao?"
Vũ Văn Kha trợn mắt nói: "Đây là lúc nào rồi, ông còn muốn đi ăn hải sản? Đừng dài dòng nữa, nhanh lái xe đi."
"Người lấy ăn làm đầu, không nghĩ ăn thì nghĩ gì?" Tuy rằng miệng lẩm bẩm, nhưng Tam Si vẫn rất nhanh đổi đầu xe, hướng phương hướng trung tâm Liên Hoa chạy nhanh đi.
Ngay khi đến trước trung tâm Liên Hoa, vết máu trên mặt đất đã được thanh lý gần xong, mấy nhân viên vệ sinh đang cầm thùng nước định rời khỏi đây.
Nhảy xuống xe, béo hòa thượng quan sát xung quanh, sau đó ngăn cản một nhân viên vệ sinh, hỏi: "Vết máu trên mặt đất đâu rồi?"
Nhân viên vệ sinh ngẩn người, chợt đáp: "Vết máu trên mặt đất? Đương nhiên là rửa sạch rồi, chẳng lẽ còn để đó làm phong cảnh sao?"
"Rửa sạch rồi? Sao lại rửa sạch rồi?" Béo hòa thượng vẻ mặt thất vọng, cau mày lẩm bẩm: "Tôi còn muốn chụp hình truyền về cho tổ trưởng, để hắn tìm người tới phân tích đây. Hiện tại thì xong, không còn gì nữa."
Nhân viên vệ sinh quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng hộc ra ba chữ: "Bệnh tâm thần." Lắc đầu, cầm theo thùng nước và cây lau nhà rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trương Văn Trọng đi tới bên người béo hòa thượng, cũng nghe hai người nói chuyện, không khỏi cười cười nói: "Ông đừng quá thất vọng, bên phía cảnh sát hẳn còn ảnh chụp hiện trường, ông có thể đi tìm họ hỏi thăm."
Béo hòa thượng đưa tay vỗ trán, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng rồi, sao tôi lại quên cảnh sát? Bọn họ có ảnh chụp hiện trường." Hắn lập tức quay đầu nhìn Tam Si nói: "Ông gọi người của mình đến cục cảnh sát lấy ảnh chụp hiện trường về, tôi sẽ qua lấy."
Trương Văn Trọng ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên mặt đất còn chưa ráo nước, híp mắt lại, đem thần thức phóng ra ngoài. Dùng nơi này làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán lan tràn.
Trương Văn Trọng muốn dùng thần thức tra tìm khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới.
Bốn người béo hòa thượng vội vã xông tới hộ pháp giúp hắn, tránh không cho người khác tới quấy rối hắn. Đồng thời bốn người đều lo lắng thấp thỏm đợi đáp án xuất hiện.
Cử động của năm người ở trên con đường có vẻ quái dị, không ít người đi đường đều đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía họ. May mắn chính là cũng không có ai tiến lên quấy rối họ.
Không bao lâu, hắn thu hồi thần thức, đứng dậy.
Bốn người vội vã hỏi: "Thế nào Trương tổ phó, có tìm được vị trí khe hở không gian không?"
Hắn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu nói: "Chuyện này thật đúng là có chút cổ quái. Tôi dùng thần thức tìm tòi khắp Ung Thành, hơn nữa hấp thụ giáo huấn lần trước tại Vân Thai, để thần thức mở rộng bên dưới nền đất, nhưng vẫn không phát hiện hình bóng của khe hở không gian..."
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều mờ mịt. Cuối cùng Quý Mị cau mày nói: "Có phải do chúng ta khẩn trương quá độ hay không? Kỳ thực trong Ung Thành căn bản không có khe hở không gian tồn tại?"
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: "Có thể là như vậy. Thế nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng có nó tồn tại."
"Trương tổ phó nói không sai." Béo hòa thượng gật đầu: "Từ hôm nay, chúng ta phải khởi tinh thần nghiêm mật giám thị bất luận người tu chân, dị năng giả và yêu ma nào xuất hiện trong Ung Thành."
Lúc này hắn tỏ thái độ: "Nếu có địa phương nào cần hỗ trợ thì cứ nói, tôi sẽ cho người của Phong Sơn phái toàn lực hiệp trợ các vị."
Bốn người nghe vậy vui mừng nói: "Vậy cảm tạ Trương tổ phó."
"Ai, được rồi..." Vũ Văn Kha đột nhiên nhớ tới một việc, nói: "Tôi nghe nói Trương tổ phó từng ở Vân Thai thị bày ra một đại hình pháp trận nhờ vào dương khí người thường để vận chuyển. Sao không lập pháp trận như vậy trong Ung Thành? Như vậy cho dù thật có tà ma quỷ quái, cũng đừng mơ tưởng làm mưa làm gió đúng không?"
Hắn đáp: "Cô nói là Cửu Cửu Chuyển Linh trận sao? Theo tình huống hiện tại mà xem, trong Ung Thành còn không thích hợp bố trí trận này."
Vũ Văn Kha không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Vì sao vậy?"
Hắn giải thích: "Bởi vì tạm thời chúng ta còn không rõ ràng, bên trong Ung Thành có giấu khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới hay không. Nếu như có thật, hơn nữa không gian kia sẽ mở ra, như vậy chúng ta tùy tiện bố trận, rất có khả năng sẽ hấp thu yêu ma khí trong khe hở không gian, do đó chuyển biến thành tà trận, đối với dân chúng sẽ tạo thành thụ hại. Dù sao Cửu Cửu Chuyển Linh trận cấu thành trận pháp, chỉ biết hấp thu năng lượng chuyển hóa, cũng không thể nhận ra năng lượng đến từ địa phương nào, có thuộc tính ra sao."
Lúc này Vũ Văn Kha bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời có điểm nghĩ mà sợ vỗ ngực, nói: "Nguyên lai còn có chuyện như vậy, may mà tôi lắm miệng hỏi anh, bằng không chúng ta lại lỗ mãng bố trận, chẳng phải sẽ làm sai sự sao?"
Hắn nói: "Cho nên phải nhờ bốn vị cùng phát động lực lượng Đặc Cần tổ, trước tiên tìm kiếm xem trong Ung Thành có khe hở không gian hay không, sau đó chúng ta mới có thể an bài chuyện kế tiếp. Dù sao loại chuyện điều tra này, cũng do các vị từng được huấn luyện chuyên môn mới tinh thông. Nhưng có chỗ nào cần hỗ trợ, chỉ cần mở miệng là được."
"Xem ra trọng trách trên vai chúng ta rất nặng." Bốn người nhìn nhau, lập tức nở nụ cười: "Nhưng trọng trách càng nặng, tính tích cực của chúng ta lại càng cao. Được rồi, lời vô ích không cần nói thêm, tất cả tự hành động thôi."
Hắn gật đầu, biết chuyện này không thể gấp, giao cho người của Đặc Cần tổ làm là thỏa đáng. Có thể bọn họ tu vi không quá cao, nhưng ở trong một số lĩnh vực chuyên nghiệp xác thực lợi hại hơn hắn nhiều.
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi." Hắn gọi bốn người cùng cất bước đi về chỗ đỗ xe.
"Đi đâu?" Bốn người sửng sốt, đi theo sau hắn, hiếu kỳ dò hỏi.
Hắn ngừng chân lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn bốn người, nói: "Còn có thể đi chỗ nào? Không phải các vị nói muốn mời tôi ăn hải sản sao? Thế nào, muốn đổi ý phải không?"
Bốn người cùng nở nụ cười, nói: "Sao lại đổi ý chứ? Chúng tôi cũng đang chờ được ăn đây."
Lúc ngồi vào xe, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, nhìn béo hòa thượng hỏi: "Ai, ông không phải là hòa thượng sao? Cũng đi ăn hải sản?"
Béo hòa thượng cười hì hì: "Đạo Tể tổ sư nói qua, miệng ăn rượu thịt, Phật tổ lưu trong lòng..."
Hắn lắc đầu bật cười: "Ông cũng chỉ nhớ hai câu này thôi phải không? Đạo Tể còn nói: "Thế nhân nếu học ta, sẽ tiến vào ma đạo". Theo tôi thấy, ông chỉ là một hòa thượng rượu thịt lục căn bất tịnh mà thôi a."
Những lời này của Trương Văn Trọng làm bốn người béo hòa thượng hoảng sợ nhảy dựng. Nhất là Tam Si đang lái xe, bị sợ đến hai tay run lên, làm chiếc xe loạng choạng hình chữ S, nếu không phải vì phản ứng của hắn cũng nhanh, chỉ sợ đã đụng vào những xe cộ bên cạnh.
Tuy rằng không phát sinh tai nạn xe cộ, nhưng người ngồi trong xe cũng vì biến cố thình lình nếm khổ. Vũ Văn Kha dùng tay xoa đầu vừa đập vào cửa sổ xe, oán giận lầm bầm: "Tam Si, ông không biết lái xe sao? Suýt chút tôi đã bị ông làm sưng cả mặt."
Lúc này Tam Si cũng không có tâm tình để ý tới câu oán giận của Vũ Văn Kha, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, lòng đầy nghi hoặc hỏi: "Trương tổ phó, anh nói những lời này là có ý tứ gì? Lẽ nào anh có phát hiện gì phải không?"
Trương Văn Trọng nói: "Còn nhớ vụ án phát sinh sáng nay không? Lúc đó tôi phát hiện, tên hung thủ bị yêu linh điều khiển, đang dùng máu tươi vẽ ra một phù trận quỷ dị trên mặt đất. Tuy rằng tôi không rõ ràng tác dụng của phù trận kia, nhưng nó cho tôi một loại cảm giác khó chịu..."
"Dùng máu vẽ phù trận?" Bốn người béo hòa thượng nhất thời sửng sốt.
Sáng hôm nay, khi bọn họ chạy tới hiện trường phát sinh vụ án, tuy rằng nhận ra sự việc do yêu linh quấy phá, nhưng cũng không lưu ý vết máu trên mặt đất. Lúc này nghe hắn nhắc tới, bọn họ không khỏi nhắm hai mắt lại hình dung hình ảnh nhìn thấy buổi sáng. Dù là Tam Si cũng cho xe dừng ven đường, nhắm mắt hồi ức.
Vài phút sau, Vũ Văn Kha mở mắt, biểu tình ngưng trọng nói: "Từ vị trí vết máu mà xem, thật có điểm giống một phù trận. Nhưng tôi đối với vị trí của vết máu, không nhớ được rõ ràng, cho nên cũng không thể phán đoán ra là phù trận gì..."
Vũ Văn Kha là đệ tử Kỳ Môn Độn Giáp Tông, bản thân am hiểu việc vẽ phù bố trận, tự nhiên có thể nhìn ra vết máu khác hẳn tầm thường.
"Vốn tôi còn cho rằng, chuyện sáng nay chỉ là yêu linh ngẫu nhiên quấy phá. Thế nhưng hiện tại xem ra, sự tình chỉ sợ không đơn giản như thế..." Béo hòa thượng cũng mở mắt, sau thoáng suy nghĩ, vỗ vai Tam Si phân phó: "Quay đầu lại, đến chỗ trung tâm Liên Hoa."
Tam Si mở mắt "a" một tiếng, nói: "Không đi ăn hải sản sao?"
Vũ Văn Kha trợn mắt nói: "Đây là lúc nào rồi, ông còn muốn đi ăn hải sản? Đừng dài dòng nữa, nhanh lái xe đi."
"Người lấy ăn làm đầu, không nghĩ ăn thì nghĩ gì?" Tuy rằng miệng lẩm bẩm, nhưng Tam Si vẫn rất nhanh đổi đầu xe, hướng phương hướng trung tâm Liên Hoa chạy nhanh đi.
Ngay khi đến trước trung tâm Liên Hoa, vết máu trên mặt đất đã được thanh lý gần xong, mấy nhân viên vệ sinh đang cầm thùng nước định rời khỏi đây.
Nhảy xuống xe, béo hòa thượng quan sát xung quanh, sau đó ngăn cản một nhân viên vệ sinh, hỏi: "Vết máu trên mặt đất đâu rồi?"
Nhân viên vệ sinh ngẩn người, chợt đáp: "Vết máu trên mặt đất? Đương nhiên là rửa sạch rồi, chẳng lẽ còn để đó làm phong cảnh sao?"
"Rửa sạch rồi? Sao lại rửa sạch rồi?" Béo hòa thượng vẻ mặt thất vọng, cau mày lẩm bẩm: "Tôi còn muốn chụp hình truyền về cho tổ trưởng, để hắn tìm người tới phân tích đây. Hiện tại thì xong, không còn gì nữa."
Nhân viên vệ sinh quan sát hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng hộc ra ba chữ: "Bệnh tâm thần." Lắc đầu, cầm theo thùng nước và cây lau nhà rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trương Văn Trọng đi tới bên người béo hòa thượng, cũng nghe hai người nói chuyện, không khỏi cười cười nói: "Ông đừng quá thất vọng, bên phía cảnh sát hẳn còn ảnh chụp hiện trường, ông có thể đi tìm họ hỏi thăm."
Béo hòa thượng đưa tay vỗ trán, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng rồi, sao tôi lại quên cảnh sát? Bọn họ có ảnh chụp hiện trường." Hắn lập tức quay đầu nhìn Tam Si nói: "Ông gọi người của mình đến cục cảnh sát lấy ảnh chụp hiện trường về, tôi sẽ qua lấy."
Trương Văn Trọng ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên mặt đất còn chưa ráo nước, híp mắt lại, đem thần thức phóng ra ngoài. Dùng nơi này làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán lan tràn.
Trương Văn Trọng muốn dùng thần thức tra tìm khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới.
Bốn người béo hòa thượng vội vã xông tới hộ pháp giúp hắn, tránh không cho người khác tới quấy rối hắn. Đồng thời bốn người đều lo lắng thấp thỏm đợi đáp án xuất hiện.
Cử động của năm người ở trên con đường có vẻ quái dị, không ít người đi đường đều đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía họ. May mắn chính là cũng không có ai tiến lên quấy rối họ.
Không bao lâu, hắn thu hồi thần thức, đứng dậy.
Bốn người vội vã hỏi: "Thế nào Trương tổ phó, có tìm được vị trí khe hở không gian không?"
Hắn cau mày, vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu nói: "Chuyện này thật đúng là có chút cổ quái. Tôi dùng thần thức tìm tòi khắp Ung Thành, hơn nữa hấp thụ giáo huấn lần trước tại Vân Thai, để thần thức mở rộng bên dưới nền đất, nhưng vẫn không phát hiện hình bóng của khe hở không gian..."
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều mờ mịt. Cuối cùng Quý Mị cau mày nói: "Có phải do chúng ta khẩn trương quá độ hay không? Kỳ thực trong Ung Thành căn bản không có khe hở không gian tồn tại?"
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: "Có thể là như vậy. Thế nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn bài trừ khả năng có nó tồn tại."
"Trương tổ phó nói không sai." Béo hòa thượng gật đầu: "Từ hôm nay, chúng ta phải khởi tinh thần nghiêm mật giám thị bất luận người tu chân, dị năng giả và yêu ma nào xuất hiện trong Ung Thành."
Lúc này hắn tỏ thái độ: "Nếu có địa phương nào cần hỗ trợ thì cứ nói, tôi sẽ cho người của Phong Sơn phái toàn lực hiệp trợ các vị."
Bốn người nghe vậy vui mừng nói: "Vậy cảm tạ Trương tổ phó."
"Ai, được rồi..." Vũ Văn Kha đột nhiên nhớ tới một việc, nói: "Tôi nghe nói Trương tổ phó từng ở Vân Thai thị bày ra một đại hình pháp trận nhờ vào dương khí người thường để vận chuyển. Sao không lập pháp trận như vậy trong Ung Thành? Như vậy cho dù thật có tà ma quỷ quái, cũng đừng mơ tưởng làm mưa làm gió đúng không?"
Hắn đáp: "Cô nói là Cửu Cửu Chuyển Linh trận sao? Theo tình huống hiện tại mà xem, trong Ung Thành còn không thích hợp bố trí trận này."
Vũ Văn Kha không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Vì sao vậy?"
Hắn giải thích: "Bởi vì tạm thời chúng ta còn không rõ ràng, bên trong Ung Thành có giấu khe hở không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới hay không. Nếu như có thật, hơn nữa không gian kia sẽ mở ra, như vậy chúng ta tùy tiện bố trận, rất có khả năng sẽ hấp thu yêu ma khí trong khe hở không gian, do đó chuyển biến thành tà trận, đối với dân chúng sẽ tạo thành thụ hại. Dù sao Cửu Cửu Chuyển Linh trận cấu thành trận pháp, chỉ biết hấp thu năng lượng chuyển hóa, cũng không thể nhận ra năng lượng đến từ địa phương nào, có thuộc tính ra sao."
Lúc này Vũ Văn Kha bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời có điểm nghĩ mà sợ vỗ ngực, nói: "Nguyên lai còn có chuyện như vậy, may mà tôi lắm miệng hỏi anh, bằng không chúng ta lại lỗ mãng bố trận, chẳng phải sẽ làm sai sự sao?"
Hắn nói: "Cho nên phải nhờ bốn vị cùng phát động lực lượng Đặc Cần tổ, trước tiên tìm kiếm xem trong Ung Thành có khe hở không gian hay không, sau đó chúng ta mới có thể an bài chuyện kế tiếp. Dù sao loại chuyện điều tra này, cũng do các vị từng được huấn luyện chuyên môn mới tinh thông. Nhưng có chỗ nào cần hỗ trợ, chỉ cần mở miệng là được."
"Xem ra trọng trách trên vai chúng ta rất nặng." Bốn người nhìn nhau, lập tức nở nụ cười: "Nhưng trọng trách càng nặng, tính tích cực của chúng ta lại càng cao. Được rồi, lời vô ích không cần nói thêm, tất cả tự hành động thôi."
Hắn gật đầu, biết chuyện này không thể gấp, giao cho người của Đặc Cần tổ làm là thỏa đáng. Có thể bọn họ tu vi không quá cao, nhưng ở trong một số lĩnh vực chuyên nghiệp xác thực lợi hại hơn hắn nhiều.
"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi." Hắn gọi bốn người cùng cất bước đi về chỗ đỗ xe.
"Đi đâu?" Bốn người sửng sốt, đi theo sau hắn, hiếu kỳ dò hỏi.
Hắn ngừng chân lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn bốn người, nói: "Còn có thể đi chỗ nào? Không phải các vị nói muốn mời tôi ăn hải sản sao? Thế nào, muốn đổi ý phải không?"
Bốn người cùng nở nụ cười, nói: "Sao lại đổi ý chứ? Chúng tôi cũng đang chờ được ăn đây."
Lúc ngồi vào xe, hắn đột nhiên nhớ tới một việc, nhìn béo hòa thượng hỏi: "Ai, ông không phải là hòa thượng sao? Cũng đi ăn hải sản?"
Béo hòa thượng cười hì hì: "Đạo Tể tổ sư nói qua, miệng ăn rượu thịt, Phật tổ lưu trong lòng..."
Hắn lắc đầu bật cười: "Ông cũng chỉ nhớ hai câu này thôi phải không? Đạo Tể còn nói: "Thế nhân nếu học ta, sẽ tiến vào ma đạo". Theo tôi thấy, ông chỉ là một hòa thượng rượu thịt lục căn bất tịnh mà thôi a."