Ngay khi Tô Hiểu Hồng và bạn cùng phòng của nàng đang giảng thuật cho Trương Văn Trọng nghe tình huống liên quan tới Thải Ny, trên lầu bốn, chuyên gia đàm phán của cảnh sát và chuyên gia bệnh tâm thần học của trường đại học Ung Thành đang luân phiên hướng Thải Ny khuyên bảo, nhưng chẳng thu được bao nhiêu hiệu quả. Thông qua bộ đàm, tiến hành một phen giao lưu với ban chỉ huy hiện trường ngay dưới lầu, hai viên đặc công chậm rãi đến gần Thải Ny, chuẩn bị áp dụng thủ đoạn tập kích bất ngờ để chế phục Thải Ny, cứu nữ sinh viên đang bị nàng kèm làm con tin kia ra.
Thế nhưng Thải Ny tuy rằng tinh thần bất thường, nhưng tính cảnh giác của nàng cực cao, nhìn thấy hai viên đặc công đang có ý đồ tới gần mình, nàng lập tức huy thái đao trong tay lên. Bởi vì hành lang tương đối chật hẹp, mặt khác một bên còn nằm sát sân thượng, hai viên đặc công sợ kích thích Thải Ny quá độ, sẽ làm bị thương con tin, chỉ đành bất đắc dĩ thối lui đến cạnh vị chuyên gia đàm phán và vị chuyên gia tâm thần học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Trương Văn Trọng biết không thể tiếp tục kéo dài xuống phía dưới, bằng không cũng không ai có thể bảo chứng Thải Ny tinh thần vốn đang thất thường, sẽ làm ra chuyện gì. Hắn nhấc dây cảnh giới của cảnh sát ở trước mặt lên, đi nhanh về phía ký túc xá nữ.
"Ê, anh xông vào đây làm gì? Nhanh đi ra ngoài!" Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự thấy thế, vội vàng lên tiếng quát tháo.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi là một bác sĩ, tôi có thể khuyên được Thải Ny thả con tin."
Cảnh sát cũng không chịu cho hắn đi vào, ngăn cản hắn nói: "Khuyên bảo nghi phạm, tự nhiên là có chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học. Anh mau quay ra ngoài vòng cảnh giới, đừng tăng thêm phiền phức cho chúng tôi."
"Trương ca?" Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ trong ban chỉ huy hiện trường truyền ra.
Trương Văn Trọng theo tiếng nhìn lại, chợt thấy Đàm Thanh trong bộ cảnh phục tư thế hiên ngang, đang đi nhanh về phía mình.
"Nguyên lai là Đàm cảnh quan..."
"Đừng gọi tôi là Đàm cảnh quan, chúng ta là bạn bè, anh gọi như thế chẳng phải là quá xa lạ? Anh cứ gọi tiểu Đàm hoặc tiểu Thanh, tự chọn đi." Trong lúc nói chuyện, Đàm Thanh đi tới trước người Trương Văn Trọng, nhìn áo Blouse trắng trên người hắn, không khỏi hơi sửng sốt, hỏi: "Trương ca, sao anh lại ở chỗ này?"
"Vậy tôi gọi cô là tiểu Đàm." Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cách xưng hô "Thanh", thật sự là có chút mờ ám, cho nên hắn lựa chọn cách xưng hô đầu tiên. Hắn nhìn thẳng vào mắt Đàm Thanh, lòng tự tin mười phần nói: "Tôi làm việc bên trong phòng y tế trường đại học Ung Thành, nghe nói nơi này xảy ra chuyện, nên chạy đến nhìn xem. Tiểu Đàm, cho tôi vào trong, tôi có thể khuyên nhủ được Thải Ny buông tha con tin."
"Chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đã giằng co với nghi phạm Thải Ny trên lầu bốn gần một giờ, đến lúc này vẫn không hề có kết quả, anh nắm chắc có thể khuyên bảo được cô ta sao?" Đàm Thanh có chút hoài nghi.
Trương Văn Trọng trầm giọng nói: "Tin tưởng tôi, tôi có mười phần nắm chắc!"
Đôi mày thanh tú của Đàm Thanh cau lại, sau một lát trầm ngâm, nàng đột nhiên nhớ tới thân thủ của Trương Văn Trọng không kém.
Có thể hắn thực sự khuyên bảo được nghi phạm buông tha con tin...Dù sao hiện tại thương lượng cũng không đạt hiệu quả, không bằng cho hắn đi tới xem thử...
Nghĩ tới đây, Đàm Thanh ra hiệu viên cảnh sát đang giữ gìn trật tự nhường lối cho Trương Văn Trọng.
"Theo tôi." Nàng xoay người hướng ban chỉ huy hiện trường đi đến.
Trên đường đi tới chỗ ban chỉ huy hiện trường, Trương Văn Trọng hỏi: "Cô không phải là cảnh sát giao thông bình thường đúng không? Cảnh sát giao thông bình thường đâu được xuất hiện ở chỗ này."
Đàm Thanh hồi đáp: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi thuộc đội hình cảnh, trước chỉ là tạm thời điều tới bên giao thông, hiện tại liền trở về vị trí cũ."
Kỳ thực Đàm Thanh cũng đang nói dối. Đầu tiên, trước đây nàng không chỉ thuộc đội hình cảnh, đồng thời còn ỷ vào vũ kỹ hơn người, cùng kỹ xảo điều tra xuất sắc, phá án và bắt giam rất nhiều tiểu án cùng đại án, xét công trạng liền trở thành phó đội trưởng. Có thể nói tại Ung Thành, thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam, là nữ phó đội trưởng hình cảnh trẻ tuổi nhất.
Thế nhưng bởi vì tính tình nàng táo bạo, lại thích dùng vũ lực, hơn nữa xuất thủ đều không xem hậu quả, không có nguyên nhân sâu cạn, bình thường cũng hay phạm phải lệch lạc. Lần trước sở dĩ nàng bị điều tới bộ môn cảnh sát giao thông, chính bởi vì nàng tập nã một tên cướp giật túi xách, đã đánh gãy cả chân của tên giật đồ kia.
Hiện tại bên trong đại học Ung Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, đội hình cảnh đương nhiên phải triệu tập những đội viên có năng lực quay về, để phát huy tác dụng ở thời khắc then chốt nhất.
Tổng chỉ huy hành động lần này là một vị phó cục trưởng thị cục, lúc này hắn đang nhìn tình huống trên lầu bốn, cau mày, sắc mặt sầm xuống. Đứng bên cạnh hắn là đội trưởng đội hình cảnh, lúc này cũng đang quan sát tình huống, hướng vị phó cục trưởng đưa ra kiến nghị: "Bên trái cổ con tin đã bị nghi phạm dùng thái đao vạch ra một lỗ hổng, lúc này máu chảy không ngừng, tùy thời đều sẽ bị nguy hiểm sinh mạng. Mà chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đã khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, tình tự của nghi phạm cũng không có chút ổn định, trái lại càng trở nên dữ dội hơn. Cho nên tôi kiến nghị, thực thi đánh gục nghi phạm ngay tại chỗ..."
"Tôi có thể khuyên bảo Thải Ny thả con tin!" Trương Văn Trọng vừa được Đàm Thanh đưa tới ban chỉ huy hiện trường, hắn chợt nghe thấy vị đội trưởng hình cảnh kiến nghị, vội vàng lên tiếng cắt đứt lời hắn nói.
Phó cục trưởng thị cục và đội trưởng hình cảnh đồng thời xoay đầu nhìn Trương Văn Trọng, trông thấy hắn mặc bộ áo Blouse trắng, thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
"Đàm Thanh, hắn là ai vậy?" Vị đội trưởng đội hình cảnh cau mày hỏi.
Đàm Thanh chưa trả lời, nhưng Trương Văn Trọng đã tự giới thiệu: "Tôi là bác sĩ của phòng y tế đại học Ung Thành."
"Hồ đồ!" Đội trưởng hình cảnh nghe thấy thân phận của Trương Văn Trọng, vùng lông mày nhất thời nhướng cao, lại nhìn Đàm Thanh quát lớn nói: "Cô thấy chúng ta còn chưa đủ phiền phức sao? Không ngờ lại dẫn theo một giáo y chạy tới đây. Hồ đồ, thực sự là hồ đồ, nhanh đưa hắn ra ngoài!"
Trương Văn Trọng vốn không hề bị hù dọa, hắn trầm giọng nói: "Các anh đều đã có ý niệm đánh gục nghi phạm trong đầu, vì sao không để cho tôi tới thử xem?"
"Cho anh tới thử xem?" Đội trưởng hình cảnh giận dữ cười: "Chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đều không xử lý được, anh chỉ là một giáo y còn có thể làm sao? Theo tôi thấy, anh căn bản là đem tính mạng của con tin ra đùa giỡn! Anh mau nhanh rời khỏi đây, đừng làm trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ!"
Đàm Thanh mở miệng, nói thay Trương Văn Trọng: "Đội trưởng, vì sao anh không tin tưởng hắn? Tôi nghĩ hắn có thể thành công khuyên bảo nghi phạm buông tha con tin!"
"Cô dựa vào điều gì nghĩ rằng hắn có thể làm được?" Đội trưởng hình cảnh chất vấn.
"Bằng trực giác của tôi..." Đàm Thanh hồi đáp.
"Trực giác?" Đội trưởng hình cảnh tức giận cười nhạt: "Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, chỉ bằng trực giác của cô đã nghĩ ứng phó được? Cũng thật là trò đùa! Được rồi, đừng nói nữa, Đàm Thanh, hiện tại tôi ra lệnh cho cô lập tức đưa người này ra ngoài vòng cảnh giới!"
Thấy thái độ kiên quyết của đội trưởng hình cảnh, Đàm Thanh cũng không còn cách nào, chỉ đành nói với Trương Văn Trọng: "Không có biện pháp, anh đi ra ngoài thôi."
Ngay lúc này, vị phó cục trưởng vốn đang nghe ba người nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi nghĩ, có thể cho anh ta thử một lần." Tuy rằng hắn không phải rất tin tưởng Trương Văn Trọng, thế nhưng lại tin tưởng Đàm Thanh. Cô gái này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã phá được rất nhiều đại án.
Đội trưởng hình cảnh vội vàng nói: "Phó cục..."
Phó cục trưởng giơ lên tay phải cắt đứt lời hắn, trầm giọng: "Giống như lời anh vừa nói, đây là chuyện liên quan tới mạng người. Vô luận là nghi phạm hay con tin, đều là một mạng người. Nếu như không phải tới mức cuối cùng, tôi cũng không hi vọng sẽ xuất hiện tình trạng đánh gục nghi phạm ngay tại chỗ. Cho nên tôi nghĩ, sẽ cho anh ta một cơ hội."
"Vậy..." Đội trưởng hình cảnh trầm ngâm một thoáng, gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi cùng hắn đi lên, nếu như hắn khuyên bảo vô hiệu, như vậy tôi đành đem nghi phạm đánh gục tại chỗ, giải cứu con tin!" Đang khi nói chuyện, hắn móc sung ra, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần.
"Thôi được!" Phó cục trưởng gật đầu đáp ứng, sau đó lại nhìn Trương Văn Trọng, trầm giọng nói: "Tất cả phải nhìn anh rồi."
"Giao cho tôi đi." Trương Văn Trọng tràn đầy tự tin, hồi đáp.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng và bạn cùng phòng của nàng đang giảng thuật cho Trương Văn Trọng nghe tình huống liên quan tới Thải Ny, trên lầu bốn, chuyên gia đàm phán của cảnh sát và chuyên gia bệnh tâm thần học của trường đại học Ung Thành đang luân phiên hướng Thải Ny khuyên bảo, nhưng chẳng thu được bao nhiêu hiệu quả. Thông qua bộ đàm, tiến hành một phen giao lưu với ban chỉ huy hiện trường ngay dưới lầu, hai viên đặc công chậm rãi đến gần Thải Ny, chuẩn bị áp dụng thủ đoạn tập kích bất ngờ để chế phục Thải Ny, cứu nữ sinh viên đang bị nàng kèm làm con tin kia ra.
Thế nhưng Thải Ny tuy rằng tinh thần bất thường, nhưng tính cảnh giác của nàng cực cao, nhìn thấy hai viên đặc công đang có ý đồ tới gần mình, nàng lập tức huy thái đao trong tay lên. Bởi vì hành lang tương đối chật hẹp, mặt khác một bên còn nằm sát sân thượng, hai viên đặc công sợ kích thích Thải Ny quá độ, sẽ làm bị thương con tin, chỉ đành bất đắc dĩ thối lui đến cạnh vị chuyên gia đàm phán và vị chuyên gia tâm thần học. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Trương Văn Trọng biết không thể tiếp tục kéo dài xuống phía dưới, bằng không cũng không ai có thể bảo chứng Thải Ny tinh thần vốn đang thất thường, sẽ làm ra chuyện gì. Hắn nhấc dây cảnh giới của cảnh sát ở trước mặt lên, đi nhanh về phía ký túc xá nữ.
"Ê, anh xông vào đây làm gì? Nhanh đi ra ngoài!" Cảnh sát phụ trách duy trì trật tự thấy thế, vội vàng lên tiếng quát tháo.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi là một bác sĩ, tôi có thể khuyên được Thải Ny thả con tin."
Cảnh sát cũng không chịu cho hắn đi vào, ngăn cản hắn nói: "Khuyên bảo nghi phạm, tự nhiên là có chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học. Anh mau quay ra ngoài vòng cảnh giới, đừng tăng thêm phiền phức cho chúng tôi."
"Trương ca?" Ngay lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên từ trong ban chỉ huy hiện trường truyền ra.
Trương Văn Trọng theo tiếng nhìn lại, chợt thấy Đàm Thanh trong bộ cảnh phục tư thế hiên ngang, đang đi nhanh về phía mình.
"Nguyên lai là Đàm cảnh quan..."
"Đừng gọi tôi là Đàm cảnh quan, chúng ta là bạn bè, anh gọi như thế chẳng phải là quá xa lạ? Anh cứ gọi tiểu Đàm hoặc tiểu Thanh, tự chọn đi." Trong lúc nói chuyện, Đàm Thanh đi tới trước người Trương Văn Trọng, nhìn áo Blouse trắng trên người hắn, không khỏi hơi sửng sốt, hỏi: "Trương ca, sao anh lại ở chỗ này?"
"Vậy tôi gọi cô là tiểu Đàm." Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cách xưng hô "Thanh", thật sự là có chút mờ ám, cho nên hắn lựa chọn cách xưng hô đầu tiên. Hắn nhìn thẳng vào mắt Đàm Thanh, lòng tự tin mười phần nói: "Tôi làm việc bên trong phòng y tế trường đại học Ung Thành, nghe nói nơi này xảy ra chuyện, nên chạy đến nhìn xem. Tiểu Đàm, cho tôi vào trong, tôi có thể khuyên nhủ được Thải Ny buông tha con tin."
"Chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đã giằng co với nghi phạm Thải Ny trên lầu bốn gần một giờ, đến lúc này vẫn không hề có kết quả, anh nắm chắc có thể khuyên bảo được cô ta sao?" Đàm Thanh có chút hoài nghi.
Trương Văn Trọng trầm giọng nói: "Tin tưởng tôi, tôi có mười phần nắm chắc!"
Đôi mày thanh tú của Đàm Thanh cau lại, sau một lát trầm ngâm, nàng đột nhiên nhớ tới thân thủ của Trương Văn Trọng không kém.
Có thể hắn thực sự khuyên bảo được nghi phạm buông tha con tin...Dù sao hiện tại thương lượng cũng không đạt hiệu quả, không bằng cho hắn đi tới xem thử...
Nghĩ tới đây, Đàm Thanh ra hiệu viên cảnh sát đang giữ gìn trật tự nhường lối cho Trương Văn Trọng.
"Theo tôi." Nàng xoay người hướng ban chỉ huy hiện trường đi đến.
Trên đường đi tới chỗ ban chỉ huy hiện trường, Trương Văn Trọng hỏi: "Cô không phải là cảnh sát giao thông bình thường đúng không? Cảnh sát giao thông bình thường đâu được xuất hiện ở chỗ này."
Đàm Thanh hồi đáp: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi thuộc đội hình cảnh, trước chỉ là tạm thời điều tới bên giao thông, hiện tại liền trở về vị trí cũ."
Kỳ thực Đàm Thanh cũng đang nói dối. Đầu tiên, trước đây nàng không chỉ thuộc đội hình cảnh, đồng thời còn ỷ vào vũ kỹ hơn người, cùng kỹ xảo điều tra xuất sắc, phá án và bắt giam rất nhiều tiểu án cùng đại án, xét công trạng liền trở thành phó đội trưởng. Có thể nói tại Ung Thành, thậm chí toàn bộ tỉnh Thiên Nam, là nữ phó đội trưởng hình cảnh trẻ tuổi nhất.
Thế nhưng bởi vì tính tình nàng táo bạo, lại thích dùng vũ lực, hơn nữa xuất thủ đều không xem hậu quả, không có nguyên nhân sâu cạn, bình thường cũng hay phạm phải lệch lạc. Lần trước sở dĩ nàng bị điều tới bộ môn cảnh sát giao thông, chính bởi vì nàng tập nã một tên cướp giật túi xách, đã đánh gãy cả chân của tên giật đồ kia.
Hiện tại bên trong đại học Ung Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, đội hình cảnh đương nhiên phải triệu tập những đội viên có năng lực quay về, để phát huy tác dụng ở thời khắc then chốt nhất.
Tổng chỉ huy hành động lần này là một vị phó cục trưởng thị cục, lúc này hắn đang nhìn tình huống trên lầu bốn, cau mày, sắc mặt sầm xuống. Đứng bên cạnh hắn là đội trưởng đội hình cảnh, lúc này cũng đang quan sát tình huống, hướng vị phó cục trưởng đưa ra kiến nghị: "Bên trái cổ con tin đã bị nghi phạm dùng thái đao vạch ra một lỗ hổng, lúc này máu chảy không ngừng, tùy thời đều sẽ bị nguy hiểm sinh mạng. Mà chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đã khuyên bảo hơn một tiếng đồng hồ, tình tự của nghi phạm cũng không có chút ổn định, trái lại càng trở nên dữ dội hơn. Cho nên tôi kiến nghị, thực thi đánh gục nghi phạm ngay tại chỗ..."
"Tôi có thể khuyên bảo Thải Ny thả con tin!" Trương Văn Trọng vừa được Đàm Thanh đưa tới ban chỉ huy hiện trường, hắn chợt nghe thấy vị đội trưởng hình cảnh kiến nghị, vội vàng lên tiếng cắt đứt lời hắn nói.
Phó cục trưởng thị cục và đội trưởng hình cảnh đồng thời xoay đầu nhìn Trương Văn Trọng, trông thấy hắn mặc bộ áo Blouse trắng, thì không hẹn mà cùng nhíu mày.
"Đàm Thanh, hắn là ai vậy?" Vị đội trưởng đội hình cảnh cau mày hỏi.
Đàm Thanh chưa trả lời, nhưng Trương Văn Trọng đã tự giới thiệu: "Tôi là bác sĩ của phòng y tế đại học Ung Thành."
"Hồ đồ!" Đội trưởng hình cảnh nghe thấy thân phận của Trương Văn Trọng, vùng lông mày nhất thời nhướng cao, lại nhìn Đàm Thanh quát lớn nói: "Cô thấy chúng ta còn chưa đủ phiền phức sao? Không ngờ lại dẫn theo một giáo y chạy tới đây. Hồ đồ, thực sự là hồ đồ, nhanh đưa hắn ra ngoài!"
Trương Văn Trọng vốn không hề bị hù dọa, hắn trầm giọng nói: "Các anh đều đã có ý niệm đánh gục nghi phạm trong đầu, vì sao không để cho tôi tới thử xem?"
"Cho anh tới thử xem?" Đội trưởng hình cảnh giận dữ cười: "Chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm thần học đều không xử lý được, anh chỉ là một giáo y còn có thể làm sao? Theo tôi thấy, anh căn bản là đem tính mạng của con tin ra đùa giỡn! Anh mau nhanh rời khỏi đây, đừng làm trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ!"
Đàm Thanh mở miệng, nói thay Trương Văn Trọng: "Đội trưởng, vì sao anh không tin tưởng hắn? Tôi nghĩ hắn có thể thành công khuyên bảo nghi phạm buông tha con tin!"
"Cô dựa vào điều gì nghĩ rằng hắn có thể làm được?" Đội trưởng hình cảnh chất vấn.
"Bằng trực giác của tôi..." Đàm Thanh hồi đáp.
"Trực giác?" Đội trưởng hình cảnh tức giận cười nhạt: "Đây chính là chuyện liên quan tới mạng người, chỉ bằng trực giác của cô đã nghĩ ứng phó được? Cũng thật là trò đùa! Được rồi, đừng nói nữa, Đàm Thanh, hiện tại tôi ra lệnh cho cô lập tức đưa người này ra ngoài vòng cảnh giới!"
Thấy thái độ kiên quyết của đội trưởng hình cảnh, Đàm Thanh cũng không còn cách nào, chỉ đành nói với Trương Văn Trọng: "Không có biện pháp, anh đi ra ngoài thôi."
Ngay lúc này, vị phó cục trưởng vốn đang nghe ba người nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói: "Tôi nghĩ, có thể cho anh ta thử một lần." Tuy rằng hắn không phải rất tin tưởng Trương Văn Trọng, thế nhưng lại tin tưởng Đàm Thanh. Cô gái này tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng đã phá được rất nhiều đại án.
Đội trưởng hình cảnh vội vàng nói: "Phó cục..."
Phó cục trưởng giơ lên tay phải cắt đứt lời hắn, trầm giọng: "Giống như lời anh vừa nói, đây là chuyện liên quan tới mạng người. Vô luận là nghi phạm hay con tin, đều là một mạng người. Nếu như không phải tới mức cuối cùng, tôi cũng không hi vọng sẽ xuất hiện tình trạng đánh gục nghi phạm ngay tại chỗ. Cho nên tôi nghĩ, sẽ cho anh ta một cơ hội."
"Vậy..." Đội trưởng hình cảnh trầm ngâm một thoáng, gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi cùng hắn đi lên, nếu như hắn khuyên bảo vô hiệu, như vậy tôi đành đem nghi phạm đánh gục tại chỗ, giải cứu con tin!" Đang khi nói chuyện, hắn móc sung ra, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần.
"Thôi được!" Phó cục trưởng gật đầu đáp ứng, sau đó lại nhìn Trương Văn Trọng, trầm giọng nói: "Tất cả phải nhìn anh rồi."
"Giao cho tôi đi." Trương Văn Trọng tràn đầy tự tin, hồi đáp.