“ Nàng có sao không?”
“ Thiếp không sao?”
Ngô Minh trên tay đang ôm Ngữ Yên quay sang hỏi thăm Uyển Thanh. Ngữ Yên không biết võ công vì thế Ngô Minh phải ưu tiên nàng hơn. Từ trên cao nhảy xuống dưới này không cẩn thận sẽ rất dễ bị thương.
“ Chúng ta đang ở đâu đây?”
Uyển Thanh nhìn xung quanh sau đó nói ra. Nàng không ngờ phía dưới này lại có một hang động to lớn như vậy. Ngữ Yên lúc này cũng đã được Ngô Minh đặt xuống đất cũng tò mò nhìn xung quanh.
“ Muốn biết được đây là đâu có lẽ chỉ có thể hỏi vì tiền bối phía trong kia.”
Ngô Minh hướng mắt về cánh cửa gỗ phía sau nói ra. Âm thanh mang theo nội lực truyền vào trong căn phòng khiến xung quanh cũng rung lắc mấy nhịp mới dừng lại.
“ Nội lực thật mạnh, không ngờ nhân tài trung nguyên lại có thể đạt tới trình độ này.”
Một lời khen ngợi từ trong phòng kia phát ra ngoài làm cả Ngữ Yên và Uyển Thanh đều giật mình, Ngô Minh hai tay nắm vào vai hai nàng trấn định lại cả hai mới có thể đứng vững.
“ Đừng sợ, chỉ là thiên lý truyền âm mà thôi. Nội lực hai nàng không đủ nên mới bị nó phản chấn.”
“ Người bên ngoài vào trong đi.”
Bên trong lần nữa phát ra tiếng động, cánh cửa gỗ kia cũng tự động mở ra chào đón cả ba người tiến vào.
“ Chúng ta đi vào thôi, vị tiền bối này không có ác ý đâu.”
Ngô Minh tiến vào bên trong, căn phòng này vô cùng ngăn nấp có thể thấy nó được dọn dẹp rất kỹ lưỡng. Nhưng thứ mà cả ba chú ý lúc này chỉ là một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở giữa phòng. Ngô Minh chấp tay lại chào hỏi.
“ Vãn bối Ngô Minh ra mắt Vô Nhai Tử tiền bối.”
Nghe được Ngô Minh nói ra Vô Nhai Tử vô cùng bất ngờ. Hắn còn chưa giới thiệu bản thân sao người thanh niên này có thể nhận ra thân phận của mình.
“ Ngươi có thể nhận ra thân phận của ta.”
“ Cũng chỉ là suy đoán nhưng nhìn phản ứng của tiền bối xem ra là thật rồi.”
“ Suy đoán, ngươi suy đoán từ thứ gì.”
“ Thứ nhất chính là từ võ công của người. Thiên hạ người có võ công thế này không nhiều, tiền bối lại ở đây nhất định với Tô Tinh Hà tiên sinh có quan hệ. Từ những điều này có thể đoán ra mấy phần tiền bối có thể là tiên sư trong miệng của Tô Tinh Hà tiên sinh Vô Nhai Tử.”
Ngô Minh rất muốn nói là ta biết hết tất cả, cái gì về ngươi ta cũng biết nhưng hắn sao có thể nói vậy chỉ có thể tùy tiện nói ra mấy câu tri thức để lừa gạt mọi người mà thôi. Công phu này của Ngô Minh tu luyện theo năm tháng đã đến cảnh giới cao thâm. Một lời nói ra làm mọi người tin sái cổ. Vô Nhai Tử ánh mắt tán thưởng nhìn Ngô Minh.
“ Là ngươi phá giải thế cờ Trân Lung.”
“ Đúng vậy là vãn bối.”
“ Vậy còn hai người này?”
“ Đều là nữ nhân của vãn bối.”
“ Ngươi đúng là có phúc khí, đúng là đầy đủ tư cách làm truyền nhân của Tiêu Dao Phái chúng ta. Tài trí, dung mạo, võ công, thiên phú đều đầy đủ. Công sức ta đợi mấy chục năm nay đợi được ngươi quả thật là xứng đáng.”
“ Ý của tiền bối là..”
“ Chuyện này nói ra rất dài, nếu muốn nói rõ phải kể từ ba mươi mấy năm trước.”
Vô Nhai Tử một bên kể lại hết quá khứ của mình. Ân oán với Đinh Xuân Thu rồi chuyên vì sao ông ấy lại phải trốn ở nơi này. Cả mục đích của việc bố trí ván cờ Trân Lung. Sau khi nghe rõ ràng mọi chuyện Ngữ Yên cùng Uyển Thanh mới hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.
Ngô Minh dù đã biết trước nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ cho đúng tình huống, hắn nắm tay Ngữ Yên dắt tới trước mặt Vô Nhai Tử sau đó nói ra.
“ Tiền bối người xem cô gái này có giống với người nào người từng quen không?”
Vô Nhai Tử lúc nãy không nhìn rõ mặt hai nữ tử, bên trong phòng cũng khá tối nên vẫn chưa nhìn rõ mặt của Ngữ Yên nhưng lúc này nhìn rõ ông ta bất ngờ vô cùng, hai mắt xa xăm nhớ lại chuyện cũ.
“ Đúng là rất giống rất giống. Tiểu cô nương mẫu thân của cô là ai.”
Ngữ Yên nhìn sang Ngô Minh thấy được Ngô Minh gật đầu đồng ý mới nói ra.
“ Mẫu thân là Lý Thanh La sống ở Mạn Đà Sơn Trang cô tô.”
Nghe được Ngữ Yên nói ra Vô Nhai Tử hai mắt rơi lệ. Hắn đã rõ người con gái trước mắt này sao lại quen thuộc như vậy. Nhìn Vô Nhai Tử rơi nước mắt Ngữ Yên lo lắng cứ nghĩ mình đã nói gì sai rồi lập tức nói ra.
“ Tiền bối tôi nói sai gì rồi phải không, tiền bối sao người lại khóc.”
“ Đừng gọi ta là tiền bối, ta là gia gia của con.”
“ Hả.”
Ngữ Yên bất ngờ không biết việc gì đang diễn ra. Sao tự nhiên lại xuất hiện một gia gia trước mặt mình. Ngô Minh ở phía sau nắm chặt lấy tay nàng như tiếp thêm sức mạnh sau đó hắn nói ra.
“ Lúc nhỏ có lần mẫu thân uống say đã có nói với ta. Mẫu thân có một người phụ thân có mẫu thân nhưng cả hai người họ đều không quan tâm tới người. Người phụ thân trong lời mẫu thân chính là Vô Nhai Tử tiền bối.”
“ Đúng vậy, ta chính là phụ thân không ta còn không xứng làm phụ thân của Thanh La. Lúc sinh nó ra ta và mẫu thân nó đã nãy sinh mâu thuẩn.Kết quả là … haiz ta có lỗi với Thanh La có lỗi với Thu Thủy.”
Vô Nhai Tử trong tiếng nói đầy ấp sự hối hận. Ngữ Yên cũng không thể nói gì. Người trước mặt này xuất hiện quá đột ngột. Nếu không phải Ngô Minh nói ra nàng cũng không biết mình còn có một gia gia trên đời này.
Ngô Minh muốn cắt ngang cái không khí buồn rầu khó xử không ai dám nói gì hiện tại. Hắn đi vào chuyện chính lúc này.
“ Tiền bối ngài tạo ra thế cờ Trân Lung này nhiều năm như vậy là muốn tìm người phù hợp với vj trí truyền thừa của mình. Hiện tại vãn bối coi như là hợp lệ đi không biết người còn có sắp xếp gì?”
Vô Nhai Tử nén lại cảm xúc của mình cánh tay vươn ra dùng nội lực kéo Ngô Minh lại. Ngô Minh nào để cho Vô Nhai Tử muốn làm gì thì làm, cánh trái hắn hóa thành hỏa diễm lướt tới. Hai người song chưởng chạm nhau tạo ra kinh động dữ dội, run lắc cả thạch động. Khuôn mặt của Vô Nhai Tử biến sắc nhìn Ngô Minh.
“ Ngươi ngươi võ công sao lại có thể như vậy. Tuổi của ngươi sao có thể luyện được nội lực như thế này.”
“ Cái này có lẽ là do trời sinh vãn bối cơ thể biến dị. Trong người vãn bối tồn tại hai luồng chân khí đối nghịch chúng liên tục đấu tranh với nhau, càng đấu tranh năng lượng sinh ra càng lớn có thể vì thế mà nội lực của vãn bối mới tăng mạnh như vậy.”
“ Có chuyện như vậy, ngươi thi triển hai loại chân khí này cho ta xem.”
Ngô Minh hai cánh tay biến đổi đánh hai chưởng vào một hồ nước đọng lại bên trong hang. Lập tức hồ nước chia làm hai mảnh riêng biệt, một bên đóng băng lập tức còn một bên nước nóng đến nỗi bóc hơi gần hết chỉ còn lại dưới đáy một ít nước đang liên tục kêu rít vì quá nóng.
“ Không ngờ thế gian lại có người trời sinh song thể như ngươi, ta còn tưởng ngươi còn nhỏ như vậy mà đã luyện tới cảnh giới của ân sư ngày trước.”
Ngô Minh nghe câu này lập tức tò mò hỏi tới.
“ Là cảnh giới gì?”
“ Sư phụ của ta là Tiêu Dao Tử, là người khai sáng ra Tiêu Dao Phái. Ngươi trong nội công vừa rồi ta có nhận ra được Bắc Minh Thần Công cùng thủ pháp lúc rơi xuống lúc nãy là Lăng Ba Vi Bộ đều là người ấy tạo ra.”
“ Thì ra là vậy, tiền bối lúc nãy nói tới cảnh giới là thứ gì.”
“ Đây đều là sư phụ ta lúc còn dạy dỗ các huynh muội ta nói ra. Người phân chia cảnh giới võ học trong thiên hạ ra làm nhiều lớp. Hạ cấp là Tam lưu, Nhị lưu, Nhất lưu cao thủ. Cái này Nhất lưu cao thủ có thế so sánh với Tiết Mộ Hoa tên tiểu đồ tôn ấy. Tiếp tới đó là trung cấp là Hậu Thiên cao thủ chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Nếu lấy Hậu Thiên viên mãn so sánh hiện tại có thể tương đương với một người ác nhân nổi tiếng hiện tại là Đoàn Diên Khánh, theo thông tin mà Tô Tinh Hà đưa cho ta có thể là tương đồng. Cao cấp chính là Tiên Thiên cao thủ cũng chia làm sơ kỳ trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Ta lúc này có thể coi là Tiên Thiên trung kỳ cả đời này ta chắc không thể tiến đến Tiên Thiên viên mãn đừng nói là vượt qua cửa ãi đó.”
“ Là cửa ãi gì.”
“ Năm đó Tiêu Dao Tử sư phụ ta đã là đương thời nhất đại tông sư, đã vượt qua được tiên thiên cảnh giới tiến tới Âm Dương cảnh. Lấy âm dương hòa hợp tu luyện tới đỉnh cao của võ học. Lúc nãy ta còn nhầm hai luồng chân khí trong người ngươi là đã luyện tới cảnh giới đó.”
Ngô Minh không ngờ võ học còn có như vậy phân chia. Hắn có chút tò mò hỏi thăm Vô Nhai Tử.
“ Những cảnh giới này có khác nhau gì không, sao lại có thể phân chia thành nhiều cảnh giới như vậy.”
“ Ngươi đây là muốn hỏi sao có thể xác định một người đang ở cảnh giới nào.”
“ Đúng vậy.”
“ Việc này rất đơn giản. Đó chỉ nằm gọn ba chữ sinh,phát, khiển. Người luyện võ là luyện hai thứ chiêu thức cùng nội lực. Nhưng Tiêu Dao Phái chúng ta chủ tu lại là nội lực ngươi cũng có thể thấy mọi môn võ công trong bản phải đều cần nội lực mạnh mới có thể thi triển. Sinh chính là cơ thể sinh ra chân khí chính là hạ cấp, phát chính là chân khí trong cơ thể phát triển tới một mức nhất định có thể xuất lực đả thương đối thủ. Khiển chính là ngươi đem chân khí như là nô lệ của mình đem nó biến thành vũ khí đánh giết kẻ địch. Hậu thiên cùng Tiên Thiên khác nhau chính là một kẻ bị chân khí trong cơ thể điều khiển còn một kẻ là kẻ thống trị điều khiển ngược lại cơ thể chân khí trong cơ thể của mình.
Ngươi vừa rồi xuất thủ có thể tùy ý phóng thích nội lực chính là biểu hiện của kẻ đã bước vào Tiên Thiên cảnh giới.”
“ Vậy trên Tiên Thiên còn có Âm Dương cảnh,vậy trên Âm Dương cảnh chính là gì?”
“ Cả đời này của ta cũng chỉ thấy được sư phụ người ấy là người có thể đặt chân vào một bước kia. Ngươi nghĩ một thứ chưa có người chạm được nó sẽ có tên gọi sao?”
“ Nói vậy Âm Dương cảnh chính là cảnh giới cao nhất hiện tại rồi. Nếu Tiêu Dao Tử tiền bối lợi hại như vậy thì ngài ấy bây giờ ở đâu rồi.”
“ Ta cũng không biết, có thể người đã chết ở một nơi nào đó cũng có thể người đang sống tiêu dao tự tại ở một nơi nào đó như cái tên Tiêu Dao Tử của mình. Ta có thể nhìn thấy được hình bóng của sư phụ trên người của ngươi, một ngày nó đó ngươi cũng sẽ là một nhất đại tông sư đỉnh thiên lập địa.”
“ Thiếp không sao?”
Ngô Minh trên tay đang ôm Ngữ Yên quay sang hỏi thăm Uyển Thanh. Ngữ Yên không biết võ công vì thế Ngô Minh phải ưu tiên nàng hơn. Từ trên cao nhảy xuống dưới này không cẩn thận sẽ rất dễ bị thương.
“ Chúng ta đang ở đâu đây?”
Uyển Thanh nhìn xung quanh sau đó nói ra. Nàng không ngờ phía dưới này lại có một hang động to lớn như vậy. Ngữ Yên lúc này cũng đã được Ngô Minh đặt xuống đất cũng tò mò nhìn xung quanh.
“ Muốn biết được đây là đâu có lẽ chỉ có thể hỏi vì tiền bối phía trong kia.”
Ngô Minh hướng mắt về cánh cửa gỗ phía sau nói ra. Âm thanh mang theo nội lực truyền vào trong căn phòng khiến xung quanh cũng rung lắc mấy nhịp mới dừng lại.
“ Nội lực thật mạnh, không ngờ nhân tài trung nguyên lại có thể đạt tới trình độ này.”
Một lời khen ngợi từ trong phòng kia phát ra ngoài làm cả Ngữ Yên và Uyển Thanh đều giật mình, Ngô Minh hai tay nắm vào vai hai nàng trấn định lại cả hai mới có thể đứng vững.
“ Đừng sợ, chỉ là thiên lý truyền âm mà thôi. Nội lực hai nàng không đủ nên mới bị nó phản chấn.”
“ Người bên ngoài vào trong đi.”
Bên trong lần nữa phát ra tiếng động, cánh cửa gỗ kia cũng tự động mở ra chào đón cả ba người tiến vào.
“ Chúng ta đi vào thôi, vị tiền bối này không có ác ý đâu.”
Ngô Minh tiến vào bên trong, căn phòng này vô cùng ngăn nấp có thể thấy nó được dọn dẹp rất kỹ lưỡng. Nhưng thứ mà cả ba chú ý lúc này chỉ là một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi ở giữa phòng. Ngô Minh chấp tay lại chào hỏi.
“ Vãn bối Ngô Minh ra mắt Vô Nhai Tử tiền bối.”
Nghe được Ngô Minh nói ra Vô Nhai Tử vô cùng bất ngờ. Hắn còn chưa giới thiệu bản thân sao người thanh niên này có thể nhận ra thân phận của mình.
“ Ngươi có thể nhận ra thân phận của ta.”
“ Cũng chỉ là suy đoán nhưng nhìn phản ứng của tiền bối xem ra là thật rồi.”
“ Suy đoán, ngươi suy đoán từ thứ gì.”
“ Thứ nhất chính là từ võ công của người. Thiên hạ người có võ công thế này không nhiều, tiền bối lại ở đây nhất định với Tô Tinh Hà tiên sinh có quan hệ. Từ những điều này có thể đoán ra mấy phần tiền bối có thể là tiên sư trong miệng của Tô Tinh Hà tiên sinh Vô Nhai Tử.”
Ngô Minh rất muốn nói là ta biết hết tất cả, cái gì về ngươi ta cũng biết nhưng hắn sao có thể nói vậy chỉ có thể tùy tiện nói ra mấy câu tri thức để lừa gạt mọi người mà thôi. Công phu này của Ngô Minh tu luyện theo năm tháng đã đến cảnh giới cao thâm. Một lời nói ra làm mọi người tin sái cổ. Vô Nhai Tử ánh mắt tán thưởng nhìn Ngô Minh.
“ Là ngươi phá giải thế cờ Trân Lung.”
“ Đúng vậy là vãn bối.”
“ Vậy còn hai người này?”
“ Đều là nữ nhân của vãn bối.”
“ Ngươi đúng là có phúc khí, đúng là đầy đủ tư cách làm truyền nhân của Tiêu Dao Phái chúng ta. Tài trí, dung mạo, võ công, thiên phú đều đầy đủ. Công sức ta đợi mấy chục năm nay đợi được ngươi quả thật là xứng đáng.”
“ Ý của tiền bối là..”
“ Chuyện này nói ra rất dài, nếu muốn nói rõ phải kể từ ba mươi mấy năm trước.”
Vô Nhai Tử một bên kể lại hết quá khứ của mình. Ân oán với Đinh Xuân Thu rồi chuyên vì sao ông ấy lại phải trốn ở nơi này. Cả mục đích của việc bố trí ván cờ Trân Lung. Sau khi nghe rõ ràng mọi chuyện Ngữ Yên cùng Uyển Thanh mới hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào.
Ngô Minh dù đã biết trước nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ cho đúng tình huống, hắn nắm tay Ngữ Yên dắt tới trước mặt Vô Nhai Tử sau đó nói ra.
“ Tiền bối người xem cô gái này có giống với người nào người từng quen không?”
Vô Nhai Tử lúc nãy không nhìn rõ mặt hai nữ tử, bên trong phòng cũng khá tối nên vẫn chưa nhìn rõ mặt của Ngữ Yên nhưng lúc này nhìn rõ ông ta bất ngờ vô cùng, hai mắt xa xăm nhớ lại chuyện cũ.
“ Đúng là rất giống rất giống. Tiểu cô nương mẫu thân của cô là ai.”
Ngữ Yên nhìn sang Ngô Minh thấy được Ngô Minh gật đầu đồng ý mới nói ra.
“ Mẫu thân là Lý Thanh La sống ở Mạn Đà Sơn Trang cô tô.”
Nghe được Ngữ Yên nói ra Vô Nhai Tử hai mắt rơi lệ. Hắn đã rõ người con gái trước mắt này sao lại quen thuộc như vậy. Nhìn Vô Nhai Tử rơi nước mắt Ngữ Yên lo lắng cứ nghĩ mình đã nói gì sai rồi lập tức nói ra.
“ Tiền bối tôi nói sai gì rồi phải không, tiền bối sao người lại khóc.”
“ Đừng gọi ta là tiền bối, ta là gia gia của con.”
“ Hả.”
Ngữ Yên bất ngờ không biết việc gì đang diễn ra. Sao tự nhiên lại xuất hiện một gia gia trước mặt mình. Ngô Minh ở phía sau nắm chặt lấy tay nàng như tiếp thêm sức mạnh sau đó hắn nói ra.
“ Lúc nhỏ có lần mẫu thân uống say đã có nói với ta. Mẫu thân có một người phụ thân có mẫu thân nhưng cả hai người họ đều không quan tâm tới người. Người phụ thân trong lời mẫu thân chính là Vô Nhai Tử tiền bối.”
“ Đúng vậy, ta chính là phụ thân không ta còn không xứng làm phụ thân của Thanh La. Lúc sinh nó ra ta và mẫu thân nó đã nãy sinh mâu thuẩn.Kết quả là … haiz ta có lỗi với Thanh La có lỗi với Thu Thủy.”
Vô Nhai Tử trong tiếng nói đầy ấp sự hối hận. Ngữ Yên cũng không thể nói gì. Người trước mặt này xuất hiện quá đột ngột. Nếu không phải Ngô Minh nói ra nàng cũng không biết mình còn có một gia gia trên đời này.
Ngô Minh muốn cắt ngang cái không khí buồn rầu khó xử không ai dám nói gì hiện tại. Hắn đi vào chuyện chính lúc này.
“ Tiền bối ngài tạo ra thế cờ Trân Lung này nhiều năm như vậy là muốn tìm người phù hợp với vj trí truyền thừa của mình. Hiện tại vãn bối coi như là hợp lệ đi không biết người còn có sắp xếp gì?”
Vô Nhai Tử nén lại cảm xúc của mình cánh tay vươn ra dùng nội lực kéo Ngô Minh lại. Ngô Minh nào để cho Vô Nhai Tử muốn làm gì thì làm, cánh trái hắn hóa thành hỏa diễm lướt tới. Hai người song chưởng chạm nhau tạo ra kinh động dữ dội, run lắc cả thạch động. Khuôn mặt của Vô Nhai Tử biến sắc nhìn Ngô Minh.
“ Ngươi ngươi võ công sao lại có thể như vậy. Tuổi của ngươi sao có thể luyện được nội lực như thế này.”
“ Cái này có lẽ là do trời sinh vãn bối cơ thể biến dị. Trong người vãn bối tồn tại hai luồng chân khí đối nghịch chúng liên tục đấu tranh với nhau, càng đấu tranh năng lượng sinh ra càng lớn có thể vì thế mà nội lực của vãn bối mới tăng mạnh như vậy.”
“ Có chuyện như vậy, ngươi thi triển hai loại chân khí này cho ta xem.”
Ngô Minh hai cánh tay biến đổi đánh hai chưởng vào một hồ nước đọng lại bên trong hang. Lập tức hồ nước chia làm hai mảnh riêng biệt, một bên đóng băng lập tức còn một bên nước nóng đến nỗi bóc hơi gần hết chỉ còn lại dưới đáy một ít nước đang liên tục kêu rít vì quá nóng.
“ Không ngờ thế gian lại có người trời sinh song thể như ngươi, ta còn tưởng ngươi còn nhỏ như vậy mà đã luyện tới cảnh giới của ân sư ngày trước.”
Ngô Minh nghe câu này lập tức tò mò hỏi tới.
“ Là cảnh giới gì?”
“ Sư phụ của ta là Tiêu Dao Tử, là người khai sáng ra Tiêu Dao Phái. Ngươi trong nội công vừa rồi ta có nhận ra được Bắc Minh Thần Công cùng thủ pháp lúc rơi xuống lúc nãy là Lăng Ba Vi Bộ đều là người ấy tạo ra.”
“ Thì ra là vậy, tiền bối lúc nãy nói tới cảnh giới là thứ gì.”
“ Đây đều là sư phụ ta lúc còn dạy dỗ các huynh muội ta nói ra. Người phân chia cảnh giới võ học trong thiên hạ ra làm nhiều lớp. Hạ cấp là Tam lưu, Nhị lưu, Nhất lưu cao thủ. Cái này Nhất lưu cao thủ có thế so sánh với Tiết Mộ Hoa tên tiểu đồ tôn ấy. Tiếp tới đó là trung cấp là Hậu Thiên cao thủ chia ra làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Nếu lấy Hậu Thiên viên mãn so sánh hiện tại có thể tương đương với một người ác nhân nổi tiếng hiện tại là Đoàn Diên Khánh, theo thông tin mà Tô Tinh Hà đưa cho ta có thể là tương đồng. Cao cấp chính là Tiên Thiên cao thủ cũng chia làm sơ kỳ trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Ta lúc này có thể coi là Tiên Thiên trung kỳ cả đời này ta chắc không thể tiến đến Tiên Thiên viên mãn đừng nói là vượt qua cửa ãi đó.”
“ Là cửa ãi gì.”
“ Năm đó Tiêu Dao Tử sư phụ ta đã là đương thời nhất đại tông sư, đã vượt qua được tiên thiên cảnh giới tiến tới Âm Dương cảnh. Lấy âm dương hòa hợp tu luyện tới đỉnh cao của võ học. Lúc nãy ta còn nhầm hai luồng chân khí trong người ngươi là đã luyện tới cảnh giới đó.”
Ngô Minh không ngờ võ học còn có như vậy phân chia. Hắn có chút tò mò hỏi thăm Vô Nhai Tử.
“ Những cảnh giới này có khác nhau gì không, sao lại có thể phân chia thành nhiều cảnh giới như vậy.”
“ Ngươi đây là muốn hỏi sao có thể xác định một người đang ở cảnh giới nào.”
“ Đúng vậy.”
“ Việc này rất đơn giản. Đó chỉ nằm gọn ba chữ sinh,phát, khiển. Người luyện võ là luyện hai thứ chiêu thức cùng nội lực. Nhưng Tiêu Dao Phái chúng ta chủ tu lại là nội lực ngươi cũng có thể thấy mọi môn võ công trong bản phải đều cần nội lực mạnh mới có thể thi triển. Sinh chính là cơ thể sinh ra chân khí chính là hạ cấp, phát chính là chân khí trong cơ thể phát triển tới một mức nhất định có thể xuất lực đả thương đối thủ. Khiển chính là ngươi đem chân khí như là nô lệ của mình đem nó biến thành vũ khí đánh giết kẻ địch. Hậu thiên cùng Tiên Thiên khác nhau chính là một kẻ bị chân khí trong cơ thể điều khiển còn một kẻ là kẻ thống trị điều khiển ngược lại cơ thể chân khí trong cơ thể của mình.
Ngươi vừa rồi xuất thủ có thể tùy ý phóng thích nội lực chính là biểu hiện của kẻ đã bước vào Tiên Thiên cảnh giới.”
“ Vậy trên Tiên Thiên còn có Âm Dương cảnh,vậy trên Âm Dương cảnh chính là gì?”
“ Cả đời này của ta cũng chỉ thấy được sư phụ người ấy là người có thể đặt chân vào một bước kia. Ngươi nghĩ một thứ chưa có người chạm được nó sẽ có tên gọi sao?”
“ Nói vậy Âm Dương cảnh chính là cảnh giới cao nhất hiện tại rồi. Nếu Tiêu Dao Tử tiền bối lợi hại như vậy thì ngài ấy bây giờ ở đâu rồi.”
“ Ta cũng không biết, có thể người đã chết ở một nơi nào đó cũng có thể người đang sống tiêu dao tự tại ở một nơi nào đó như cái tên Tiêu Dao Tử của mình. Ta có thể nhìn thấy được hình bóng của sư phụ trên người của ngươi, một ngày nó đó ngươi cũng sẽ là một nhất đại tông sư đỉnh thiên lập địa.”